Khấu Lục chết, chết bởi một cây tăm.
Đây là thế giới của người tu hành, mà Khấu Lục lại ở bên ngoài thế giới đó. Cánh cửa kia không chỉ là cánh cửa của Tụ Thượng Viện, còn là cánh cửa giữa người tu hành và người thường. Khấu Lục chẳng qua chỉ là muốn bước qua cánh cửa đó, nhưng hắn chết.
An Tranh yên lặng đi tới nhìn cây tăm. Cây tăm rất bình thường, làm bằng trúc, phía trên dính máu, máu của Khấu Lục. An Tranh đi tới cửa Tụ Thượng Viện, móc tất cả bạc từ trong ngực ra, chừng hai, ba trăm lượng, đặt vào tay một người gác cổng:
-Làm phiền ngươi đi mua một cỗ quan tài, để xác hắn vào trong đó, tí nữa ta quay lại an táng.
Gã gác cổng vốn định nói không, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của An Tranh, không biết vì cái gì, nội tâm của hắn như bị đao chém đứt. Hắn chỉ có thể gật đầu, hắn cảm thấy nếu nói không, vậy thì một giây sau hắn sẽ hồn phi phách tán.
An Tranh của bây giờ đương nhiên không có thực lực đó, nhưng ánh mắt của hắn có thể.
Gã gác cổng nhận lấy bạc An Tranh đưa, có chút lúng túng. An Tranh đi tới cửa, cúi đầu nhìn bậc cửa. Lúc trước tiến vào đây, An Tranh không để ý tới bậc cửa này. Hiện tại hắn đột nhiên hiểu được, hóa ra giữa người tu hành và người thường cũng có bậc cửa, bậc cửa rất cao. Thậm chí An Tranh nghĩ, nếu mình bước qua đó, liệu cũng có một cây tăm bay tới giết chết mình không?
Cho nên hắn đặt chân lên bậc cửa một lát, giống như khiêu khích.
Không có chuyện gì xảy ra.
Hắn tiến vào, trông thấy nữ tử mặc váy tím. Đây là một nữ nhân có khí chất rất đặc biệt, khiến người ta có cảm giác thân thiết khó giải thích. Thật giống như một thiếu phụ nhà hàng xóm đang bế đứa con phơi nắng, không hề có cảm giác uy hiếp nào. Nhưng trên người nàng lại có khí chất cao quý, giống như khi mới sinh ra đã được hàng vạn người sủng ái.
-Tiểu tiên sinh lại tới chơi!
Nàng cười nói.
Lúc trước nàng gọi An Tranh là tiểu hữu, bây giờ gọi là tiểu tiên sinh. An Tranh không biết đổi cách gọi có phải chứng tỏ cô gái này thay đổi thái độ với hắn hay không, từ nóng bóng tới càng nóng bỏng.
-Ta nên gọi cô là gì?
An Tranh hỏi.
Nữ tử váy tím cười cười, tuy khăn lụa che đi nụ cười của nàng, nhưng không che được đôi mắt híp lại như vầng trăng của nàng.
-Ngươi có thể gọi ta là đại tiên sinh.
An Tranh lẩm bẩm:
-Tiểu tiên sinh, đại tiên sinh…nghe giống như chị em vậy.
Nữ tử váy tím ôn nhu nói:
-Người trong tòa lâu này đều gọi ta là phu nhân. Nhưng người quen của ta đều gọi ta là đại tiên sinh. Nếu ngươi cảm thấy chúng ta có duyên chị em, thì cũng không phải chuyện xấu. Ta không để ý nếu có thêm một đệ đệ thú vị như ngươi. Còn ngươi, ngươi có để ý không?
An Tranh gật đầu:
-Ta để ý.
Nữ tử váy tím khẽ nhíu mày:
-Vì sao?
An Tranh nghiêm túc trả lời:
-Bởi vì làm chị em, không thể có suy nghĩ quá phận.
Nữ tử váy tím ngạc nhiên:
-Ngươi đang đùa giỡn ta?
An Tranh càng nghiêm túc trả lời:
-Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy không phải?
Đôi mắt đẹp của nữ tử váy tím càng híp lại:
-Ngươi cảm thấy ngươi lúc này có khả năng để đùa giỡn ta sao?
An Tranh cúi đầu nhìn nhìn, sau đó thở dài:
-Duyên phận, chính là tàn khốc như vậy.
Có vẻ như nữ tử váy tím cảm thấy An Tranh rất thú vị, cho nên không tức giận:
-Nhiều năm rồi ta chưa gặp đứa trẻ nào thú vị như ngươi. Lần trước gặp tiểu tử Tô gia trong thành Huyễn Thế Trường Cư, hắn còn nghịch ngợm hơn ngươi một chút, hơn nữa thiên phú của hắn cũng tốt hơn ngươi, sáu tuổi tẩy tủy, bảy tuổi đạt tới Thăng Túy nhất phẩm, chín tuổi Thăng Túy tam phẩm.
Nàng giơ tay vuốt đầu An Tranh:
-Nhưng đáng tiếc, năm mười tuổi, hắn chết.
An Tranh cũng híp mắt, nhìn bộ ngực căng lên do nàng hơi cúi người xuống:
-Đúng là đáng tiếc…May mà qua ba ngày nữa là sinh nhật 11 tuổi của ta rồi, có lẽ ta sẽ sống lâu hơn đứa bé kia một chút. Nhân sinh khắp nơi đều là mỹ hảo, chẳng hạn như cảnh trước mặt, cho nên sống vẫn tốt hơn là chết…Đại tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói thẳng, tuy ta nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là ta không cứng.
Nữ tử váy tím vẫn không tức giận, nếu là nam nhân khác nói với nàng như vậy, chỉ sợ đã chết mấy trăm mấy nghìn lần rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại cảm thấy An Tranh là đứa trẻ đặc biệt. Mặc dù miệng nói lời không đứng đắn, nhưng không khiến người ta ghét.
-Cứng?
Nàng híp mắt cười:
-Vậy chờ tới lúc nào ngươi đủ cứng thì hẵng đùa giỡn ta. Ta tin tưởng, với bản lĩnh của ngươi, tương lai sẽ rất cứng. Nhưng hiện tại ngươi thực sự không được.
Nàng đứng thẳng lên, xoay người đi vào, vòng eo lắc nhẹ, mông vểnh, chân thẳng. Nhất là từ đằng sau xem, khe mông có thể thấy mờ mờ. An Tranh khẳng định là nàng cố ý, cho nên An Tranh biết mình thất bại. Hắn đùa giỡn nàng, lại bị nàng đùa giỡn lại.
-Có chút muốn thành người lớn.
An Tranh cười cười, cất bước đi lên lầu hai, sau đó hắn thấy Trần Thiếu Bạch đứng ở góc của lầu hai. Thiếu niên âm trầm này, rõ ràng đang khóc.
-An Tranh…Trần gia đã không còn.
Hắn nói.
An Tranh hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:
-Khó trách bọn họ không chờ được muốn giết ngươi, hóa ra là trảm thảo trừ căn.
Mới chỉ nửa ngày trôi qua, Đại Khấu Đường không còn, Trần gia cũng không còn. Giờ phố Nam Sơn này rốt cuộc do ai làm chủ, trước khi xác định tin tức, không ai dám nói linh tinh. An Tranh không biết thế lực của Trần gia lớn cỡ nào, nhưng có chuyện hắn rất rõ ràng, chính là thế lực tiêu diệt Trần gia, khẳng định còn lớn hơn. Vị thư sinh mà hắn trông thấy bên ngoài quán rượu Diệp đại nương, liệu có liên quan tới chuyện này hay không?
-Ngươi định thế nào?
An Tranh hỏi Trần Thiếu Bạch:
-Trần gia đã không còn, chỉ sợ Tụ Thượng Viện cũng không cho ta tiếp tục ở lại
Trần Thiếu Bạch trả lời:
-Có thể chứa ta tới sáng sớm ngày mai, bởi vì ta đã đưa thứ đáng giá nhất của Trần gia cho bọn họ, bọn họ liền bảo vệ ta một ngày một đêm. An Tranh, ta muốn tu hành, muốn cường đại hơn, ta muốn báo thú. Nhưng…tới hiện tại ngay cả kẻ thù là ai ta cũng không biết. Phụ thân không chịu nói cho ta biết, ta biết ông ấy không muốn ta báo thù, bởi vì kẻ địch cực kỳ cường đại, phụ thân không hy vọng ta mạo hiểm.
-Ngươi mới mười tuổi, đã là Thăng Túy tam phẩm. Ta và ngươi bằng tuổi nhau, ngay cả tu hành ta còn không thể.
An Tranh nói:
-Với phong cách làm việc của ngươi, ta cảm thấy ngươi rất dễ chết. Nhưng nếu ngươi chết, thì liền phụ tâm ý của cha ngươi. Cho nên ta chỉ khuyên ngươi một câu, với tư chất của ngươi, cho dù ở Đại Hi cũng có thể tới một tông môn không tồi. Nhưng ta hy vọng ngươi nhớ lại nhân sinh mười năm qua của ngươi, ngươi đã giết qua bao nhiêu người vô tội? Ức hiếp qua bao nhiêu người không bằng ngươi? Nếu có, vậy thì đừng khóc lóc trước mặt ta, bởi vì ta không thương hại kẻ như vậy.
Trần Thiếu Bạch sửng sốt, sau đó hít sâu một hơi:
-Ngươi nói rất đúng, ta mạnh hơn người khác, cho nên lúc trước đều là ta bắt nạt người khác, cuối cùng cửa nát nhà tan. Thế giới này vốn là như vậy, ta sẽ không biện minh cho mình. An Tranh, ngươi đi theo ta đi, ta biết mình muốn đi đâu, đó là một nơi có thể giúp ta cường đại, là một tông môn mà người khác không biết. Chính vì cha ta vô ý biết được bí mật này, cho nên mới gặp phải nạn diệt tộc như ngày hôm nay.
-Bọn họ ép hỏi cha ta tông môn kia ở chỗ nào, nhưng cha ta quả quyết không nói. Thù lao để bảo vệ bí mật này, chính là ta có thể tiến vào tông môn kia học tập. An Tranh, ngươi đi theo ta, bởi vì ta cảm thấy cô đơn.
An Tranh lắc đầu:
-Ta không thể tu hành, đi theo ngươi làm gì? Phụ thân ngươi dùng mạng sống để đổi lấy cơ hội cho ngươi, vậy mà tới giờ ngươi vẫn chưa hiểu được tình thương của cha ngươi…Trần Thiếu Bạch, ta cảm thấy ta nên giết ngươi.
Trần Thiếu Bạch nói:
-Ta đương nhiên biết cha ta thương ta, nhưng ta có thể làm được gì? Khóc rống? Ta đã khóc, khóc không giải quyết được vấn đề, chỉ khiến ta càng nhu nhược. Thời khắc ta rời đi, cái chết của phụ thân, sự diệt vong của gia tộc, chính là động lực giúp ta tu hành, nhưng sẽ không khiến nội tâm ta bị thương.
An Tranh khoát tay:
-Tạm biệt.
Trần Thiếu Bạch:
-Ngươi theo ta, làm người hầu của ta. Ngươi cần phải biết, chỉ cần tiến vào tông môn kia, lúc ta đi ra, chính là đứng ở đỉnh Cửu Thiên. Tất cả mọi người sẽ phải quỳ bái ta, mà ngươi là người hầu của ta, được hưởng thụ vinh quang này.
An Tranh:
-Biến đi!
Trần Thiếu Bạch:
-Sao ngươi không biết điều vậy nhỉ?
An Tranh không nói gì nữa, xoay người rời đi. Trần Thiếu Bạch giữ chặt lấy An Tranh:
-Ta thực sự hơi sợ hãi…Ta chưa từng sống một mình bao giờ. An Tranh, chỉ cần ngươi đi theo ta, từ nay về sau ta liền ban cho ngươi vố số thứ tốt. Tương lại nếu ta thành cường giả, ngươi cũng sẽ được người người tôn kính.
An Tranh không quay đầu lại.
Đại Khấu Đường không còn, Trần gia không còn, đây chính là điều An Tranh muốn thấy, nhưng hắn phát hiện mình lại không tìm được gì cả. Tìm được 12 viên linh thạch là có thể thay đổi thể chất của một người. Đương nhiên cần một cường giả Tu Di hỗ trợ tẩy tủy mới được. Tông môn có trận pháp chuyên trợ giúp đệ tử mới nhập môn tẩy tủy, nhưng điều kiện lựa chọn đệ tử của tông môn quá nghiêm khắc. Với thể chất bây giờ của An Tranh và Đỗ Sấu Sấu, đừng hòng vào được bất kỳ tông môn nào.
-Ngươi sẽ hối hận!
Trần Thiếu Bạch ở phía sau hô.
An Tranh quay đầu nhìn, thì thấy tóc Trần Thiếu Bạch đã bạc.
Mười tuổi đầu bạc, thật xứng với cái tên Trần Thiếu Bạch.
An Tranh từ tầng hai đi xuống, sau đó tới trước đại sảnh của lầu một, nhìn tiểu nhị cao ngạo:
-Xin hỏi làm sao mới được gặp đại tiên sinh? Ta muốn nói với nàng ấy là ta hối hận.
Tiểu nhị sửng sốt, sau đó mắng:
-Ngu ngốc.
An Tranh nhìn bốn phía, hắn biết vị đại tiên sinh kia nhất định là đang cười tủm tỉm nhìn lén mình. Nàng sớm biết Trần gia đã diệt vong, cho nên mới xuất hiện ở trước mặt An Tranh. Nàng cảm thấy trò trêu đùa này rất thú vị. An Tranh đã không còn Trần gia, nhất định sẽ hối hận vì cự tuyệt nàng. Cho nên nàng đương nhiên sẽ không xuất hiện lại, bởi vì nàng muốn thấy bộ dáng hối hận của An Tranh.
Nhân sinh sao mà nhàm chán, ai đùa giỡn ai mà chả phải là đùa giỡn?
An Tranh nhìn bốn phía, không thấy người mà mình muốn gặp. An Tranh cô đơn xoay người. Nhưng không ai phát hiện lúc xoay người An Tranh thầm nở nụ cười vui vẻ.
Nếu như ta không giả bộ hối hận cho ngươi nhìn thấy, chỉ sợ ngươi sẽ giết ta vì ta cao ngạo.
Lúc An Tranh rời khỏi Tụ Thượng Viện, trời đã tối.
Đường cái Nam Sơn rất yên tĩnh, ngay cả một người đi đường cũng không có. Lúc hắn đi tới học đường của Đại Khấu Đường, phát hiện bên trong có ngọn đèn dầu. Sau đó hắn trông thấy, ngoại trừ thi thể Khấu Bát và Khấu Lục ở bên ngoài, còn lại treo lên xà nhà. Những thi thể kia đã cứng ngắc, còn đang lay động. Chỗ tối tăm nhất của học đường có một ác quỷ ngồi đó, lạnh lùng nhìn An Tranh.
Đây không phải lần đầu tiên An Tranh trải qua chuyện này, cho nên hắn không sợ hãi.
Rời đi học đường Đại Khấu Đường, An Tranh trở về nhà mình. Sau đó hắn căng thẳng trong lòng, bởi vì hắn thấy nhà mình cũng sáng đèn, trong khi lúc hắn rời đi, trời vẫn sáng.
Hắn thấy một người ngồi ở cửa ra vào sân, đang nhe răng cười.
Đây là thế giới của người tu hành, mà Khấu Lục lại ở bên ngoài thế giới đó. Cánh cửa kia không chỉ là cánh cửa của Tụ Thượng Viện, còn là cánh cửa giữa người tu hành và người thường. Khấu Lục chẳng qua chỉ là muốn bước qua cánh cửa đó, nhưng hắn chết.
An Tranh yên lặng đi tới nhìn cây tăm. Cây tăm rất bình thường, làm bằng trúc, phía trên dính máu, máu của Khấu Lục. An Tranh đi tới cửa Tụ Thượng Viện, móc tất cả bạc từ trong ngực ra, chừng hai, ba trăm lượng, đặt vào tay một người gác cổng:
-Làm phiền ngươi đi mua một cỗ quan tài, để xác hắn vào trong đó, tí nữa ta quay lại an táng.
Gã gác cổng vốn định nói không, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của An Tranh, không biết vì cái gì, nội tâm của hắn như bị đao chém đứt. Hắn chỉ có thể gật đầu, hắn cảm thấy nếu nói không, vậy thì một giây sau hắn sẽ hồn phi phách tán.
An Tranh của bây giờ đương nhiên không có thực lực đó, nhưng ánh mắt của hắn có thể.
Gã gác cổng nhận lấy bạc An Tranh đưa, có chút lúng túng. An Tranh đi tới cửa, cúi đầu nhìn bậc cửa. Lúc trước tiến vào đây, An Tranh không để ý tới bậc cửa này. Hiện tại hắn đột nhiên hiểu được, hóa ra giữa người tu hành và người thường cũng có bậc cửa, bậc cửa rất cao. Thậm chí An Tranh nghĩ, nếu mình bước qua đó, liệu cũng có một cây tăm bay tới giết chết mình không?
Cho nên hắn đặt chân lên bậc cửa một lát, giống như khiêu khích.
Không có chuyện gì xảy ra.
Hắn tiến vào, trông thấy nữ tử mặc váy tím. Đây là một nữ nhân có khí chất rất đặc biệt, khiến người ta có cảm giác thân thiết khó giải thích. Thật giống như một thiếu phụ nhà hàng xóm đang bế đứa con phơi nắng, không hề có cảm giác uy hiếp nào. Nhưng trên người nàng lại có khí chất cao quý, giống như khi mới sinh ra đã được hàng vạn người sủng ái.
-Tiểu tiên sinh lại tới chơi!
Nàng cười nói.
Lúc trước nàng gọi An Tranh là tiểu hữu, bây giờ gọi là tiểu tiên sinh. An Tranh không biết đổi cách gọi có phải chứng tỏ cô gái này thay đổi thái độ với hắn hay không, từ nóng bóng tới càng nóng bỏng.
-Ta nên gọi cô là gì?
An Tranh hỏi.
Nữ tử váy tím cười cười, tuy khăn lụa che đi nụ cười của nàng, nhưng không che được đôi mắt híp lại như vầng trăng của nàng.
-Ngươi có thể gọi ta là đại tiên sinh.
An Tranh lẩm bẩm:
-Tiểu tiên sinh, đại tiên sinh…nghe giống như chị em vậy.
Nữ tử váy tím ôn nhu nói:
-Người trong tòa lâu này đều gọi ta là phu nhân. Nhưng người quen của ta đều gọi ta là đại tiên sinh. Nếu ngươi cảm thấy chúng ta có duyên chị em, thì cũng không phải chuyện xấu. Ta không để ý nếu có thêm một đệ đệ thú vị như ngươi. Còn ngươi, ngươi có để ý không?
An Tranh gật đầu:
-Ta để ý.
Nữ tử váy tím khẽ nhíu mày:
-Vì sao?
An Tranh nghiêm túc trả lời:
-Bởi vì làm chị em, không thể có suy nghĩ quá phận.
Nữ tử váy tím ngạc nhiên:
-Ngươi đang đùa giỡn ta?
An Tranh càng nghiêm túc trả lời:
-Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy không phải?
Đôi mắt đẹp của nữ tử váy tím càng híp lại:
-Ngươi cảm thấy ngươi lúc này có khả năng để đùa giỡn ta sao?
An Tranh cúi đầu nhìn nhìn, sau đó thở dài:
-Duyên phận, chính là tàn khốc như vậy.
Có vẻ như nữ tử váy tím cảm thấy An Tranh rất thú vị, cho nên không tức giận:
-Nhiều năm rồi ta chưa gặp đứa trẻ nào thú vị như ngươi. Lần trước gặp tiểu tử Tô gia trong thành Huyễn Thế Trường Cư, hắn còn nghịch ngợm hơn ngươi một chút, hơn nữa thiên phú của hắn cũng tốt hơn ngươi, sáu tuổi tẩy tủy, bảy tuổi đạt tới Thăng Túy nhất phẩm, chín tuổi Thăng Túy tam phẩm.
Nàng giơ tay vuốt đầu An Tranh:
-Nhưng đáng tiếc, năm mười tuổi, hắn chết.
An Tranh cũng híp mắt, nhìn bộ ngực căng lên do nàng hơi cúi người xuống:
-Đúng là đáng tiếc…May mà qua ba ngày nữa là sinh nhật 11 tuổi của ta rồi, có lẽ ta sẽ sống lâu hơn đứa bé kia một chút. Nhân sinh khắp nơi đều là mỹ hảo, chẳng hạn như cảnh trước mặt, cho nên sống vẫn tốt hơn là chết…Đại tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói thẳng, tuy ta nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là ta không cứng.
Nữ tử váy tím vẫn không tức giận, nếu là nam nhân khác nói với nàng như vậy, chỉ sợ đã chết mấy trăm mấy nghìn lần rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại cảm thấy An Tranh là đứa trẻ đặc biệt. Mặc dù miệng nói lời không đứng đắn, nhưng không khiến người ta ghét.
-Cứng?
Nàng híp mắt cười:
-Vậy chờ tới lúc nào ngươi đủ cứng thì hẵng đùa giỡn ta. Ta tin tưởng, với bản lĩnh của ngươi, tương lai sẽ rất cứng. Nhưng hiện tại ngươi thực sự không được.
Nàng đứng thẳng lên, xoay người đi vào, vòng eo lắc nhẹ, mông vểnh, chân thẳng. Nhất là từ đằng sau xem, khe mông có thể thấy mờ mờ. An Tranh khẳng định là nàng cố ý, cho nên An Tranh biết mình thất bại. Hắn đùa giỡn nàng, lại bị nàng đùa giỡn lại.
-Có chút muốn thành người lớn.
An Tranh cười cười, cất bước đi lên lầu hai, sau đó hắn thấy Trần Thiếu Bạch đứng ở góc của lầu hai. Thiếu niên âm trầm này, rõ ràng đang khóc.
-An Tranh…Trần gia đã không còn.
Hắn nói.
An Tranh hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:
-Khó trách bọn họ không chờ được muốn giết ngươi, hóa ra là trảm thảo trừ căn.
Mới chỉ nửa ngày trôi qua, Đại Khấu Đường không còn, Trần gia cũng không còn. Giờ phố Nam Sơn này rốt cuộc do ai làm chủ, trước khi xác định tin tức, không ai dám nói linh tinh. An Tranh không biết thế lực của Trần gia lớn cỡ nào, nhưng có chuyện hắn rất rõ ràng, chính là thế lực tiêu diệt Trần gia, khẳng định còn lớn hơn. Vị thư sinh mà hắn trông thấy bên ngoài quán rượu Diệp đại nương, liệu có liên quan tới chuyện này hay không?
-Ngươi định thế nào?
An Tranh hỏi Trần Thiếu Bạch:
-Trần gia đã không còn, chỉ sợ Tụ Thượng Viện cũng không cho ta tiếp tục ở lại
Trần Thiếu Bạch trả lời:
-Có thể chứa ta tới sáng sớm ngày mai, bởi vì ta đã đưa thứ đáng giá nhất của Trần gia cho bọn họ, bọn họ liền bảo vệ ta một ngày một đêm. An Tranh, ta muốn tu hành, muốn cường đại hơn, ta muốn báo thú. Nhưng…tới hiện tại ngay cả kẻ thù là ai ta cũng không biết. Phụ thân không chịu nói cho ta biết, ta biết ông ấy không muốn ta báo thù, bởi vì kẻ địch cực kỳ cường đại, phụ thân không hy vọng ta mạo hiểm.
-Ngươi mới mười tuổi, đã là Thăng Túy tam phẩm. Ta và ngươi bằng tuổi nhau, ngay cả tu hành ta còn không thể.
An Tranh nói:
-Với phong cách làm việc của ngươi, ta cảm thấy ngươi rất dễ chết. Nhưng nếu ngươi chết, thì liền phụ tâm ý của cha ngươi. Cho nên ta chỉ khuyên ngươi một câu, với tư chất của ngươi, cho dù ở Đại Hi cũng có thể tới một tông môn không tồi. Nhưng ta hy vọng ngươi nhớ lại nhân sinh mười năm qua của ngươi, ngươi đã giết qua bao nhiêu người vô tội? Ức hiếp qua bao nhiêu người không bằng ngươi? Nếu có, vậy thì đừng khóc lóc trước mặt ta, bởi vì ta không thương hại kẻ như vậy.
Trần Thiếu Bạch sửng sốt, sau đó hít sâu một hơi:
-Ngươi nói rất đúng, ta mạnh hơn người khác, cho nên lúc trước đều là ta bắt nạt người khác, cuối cùng cửa nát nhà tan. Thế giới này vốn là như vậy, ta sẽ không biện minh cho mình. An Tranh, ngươi đi theo ta đi, ta biết mình muốn đi đâu, đó là một nơi có thể giúp ta cường đại, là một tông môn mà người khác không biết. Chính vì cha ta vô ý biết được bí mật này, cho nên mới gặp phải nạn diệt tộc như ngày hôm nay.
-Bọn họ ép hỏi cha ta tông môn kia ở chỗ nào, nhưng cha ta quả quyết không nói. Thù lao để bảo vệ bí mật này, chính là ta có thể tiến vào tông môn kia học tập. An Tranh, ngươi đi theo ta, bởi vì ta cảm thấy cô đơn.
An Tranh lắc đầu:
-Ta không thể tu hành, đi theo ngươi làm gì? Phụ thân ngươi dùng mạng sống để đổi lấy cơ hội cho ngươi, vậy mà tới giờ ngươi vẫn chưa hiểu được tình thương của cha ngươi…Trần Thiếu Bạch, ta cảm thấy ta nên giết ngươi.
Trần Thiếu Bạch nói:
-Ta đương nhiên biết cha ta thương ta, nhưng ta có thể làm được gì? Khóc rống? Ta đã khóc, khóc không giải quyết được vấn đề, chỉ khiến ta càng nhu nhược. Thời khắc ta rời đi, cái chết của phụ thân, sự diệt vong của gia tộc, chính là động lực giúp ta tu hành, nhưng sẽ không khiến nội tâm ta bị thương.
An Tranh khoát tay:
-Tạm biệt.
Trần Thiếu Bạch:
-Ngươi theo ta, làm người hầu của ta. Ngươi cần phải biết, chỉ cần tiến vào tông môn kia, lúc ta đi ra, chính là đứng ở đỉnh Cửu Thiên. Tất cả mọi người sẽ phải quỳ bái ta, mà ngươi là người hầu của ta, được hưởng thụ vinh quang này.
An Tranh:
-Biến đi!
Trần Thiếu Bạch:
-Sao ngươi không biết điều vậy nhỉ?
An Tranh không nói gì nữa, xoay người rời đi. Trần Thiếu Bạch giữ chặt lấy An Tranh:
-Ta thực sự hơi sợ hãi…Ta chưa từng sống một mình bao giờ. An Tranh, chỉ cần ngươi đi theo ta, từ nay về sau ta liền ban cho ngươi vố số thứ tốt. Tương lại nếu ta thành cường giả, ngươi cũng sẽ được người người tôn kính.
An Tranh không quay đầu lại.
Đại Khấu Đường không còn, Trần gia không còn, đây chính là điều An Tranh muốn thấy, nhưng hắn phát hiện mình lại không tìm được gì cả. Tìm được 12 viên linh thạch là có thể thay đổi thể chất của một người. Đương nhiên cần một cường giả Tu Di hỗ trợ tẩy tủy mới được. Tông môn có trận pháp chuyên trợ giúp đệ tử mới nhập môn tẩy tủy, nhưng điều kiện lựa chọn đệ tử của tông môn quá nghiêm khắc. Với thể chất bây giờ của An Tranh và Đỗ Sấu Sấu, đừng hòng vào được bất kỳ tông môn nào.
-Ngươi sẽ hối hận!
Trần Thiếu Bạch ở phía sau hô.
An Tranh quay đầu nhìn, thì thấy tóc Trần Thiếu Bạch đã bạc.
Mười tuổi đầu bạc, thật xứng với cái tên Trần Thiếu Bạch.
An Tranh từ tầng hai đi xuống, sau đó tới trước đại sảnh của lầu một, nhìn tiểu nhị cao ngạo:
-Xin hỏi làm sao mới được gặp đại tiên sinh? Ta muốn nói với nàng ấy là ta hối hận.
Tiểu nhị sửng sốt, sau đó mắng:
-Ngu ngốc.
An Tranh nhìn bốn phía, hắn biết vị đại tiên sinh kia nhất định là đang cười tủm tỉm nhìn lén mình. Nàng sớm biết Trần gia đã diệt vong, cho nên mới xuất hiện ở trước mặt An Tranh. Nàng cảm thấy trò trêu đùa này rất thú vị. An Tranh đã không còn Trần gia, nhất định sẽ hối hận vì cự tuyệt nàng. Cho nên nàng đương nhiên sẽ không xuất hiện lại, bởi vì nàng muốn thấy bộ dáng hối hận của An Tranh.
Nhân sinh sao mà nhàm chán, ai đùa giỡn ai mà chả phải là đùa giỡn?
An Tranh nhìn bốn phía, không thấy người mà mình muốn gặp. An Tranh cô đơn xoay người. Nhưng không ai phát hiện lúc xoay người An Tranh thầm nở nụ cười vui vẻ.
Nếu như ta không giả bộ hối hận cho ngươi nhìn thấy, chỉ sợ ngươi sẽ giết ta vì ta cao ngạo.
Lúc An Tranh rời khỏi Tụ Thượng Viện, trời đã tối.
Đường cái Nam Sơn rất yên tĩnh, ngay cả một người đi đường cũng không có. Lúc hắn đi tới học đường của Đại Khấu Đường, phát hiện bên trong có ngọn đèn dầu. Sau đó hắn trông thấy, ngoại trừ thi thể Khấu Bát và Khấu Lục ở bên ngoài, còn lại treo lên xà nhà. Những thi thể kia đã cứng ngắc, còn đang lay động. Chỗ tối tăm nhất của học đường có một ác quỷ ngồi đó, lạnh lùng nhìn An Tranh.
Đây không phải lần đầu tiên An Tranh trải qua chuyện này, cho nên hắn không sợ hãi.
Rời đi học đường Đại Khấu Đường, An Tranh trở về nhà mình. Sau đó hắn căng thẳng trong lòng, bởi vì hắn thấy nhà mình cũng sáng đèn, trong khi lúc hắn rời đi, trời vẫn sáng.
Hắn thấy một người ngồi ở cửa ra vào sân, đang nhe răng cười.
Danh sách chương