Ở thành Huyễn Thế Trường Cư này, những người thiện lương yếu ớt đều rất cẩn thận, tránh cho người khác phát hiện. AI cũng không thể nào quên, lúc trước Huyễn Thế Trường Cư được thành lập như thế nào. Đám kẻ ác của U Yến Thập Lục Quốc đều tới đây để tác uy tác phúc. Cho nên ở trên đường cái, nhất là ban đêm mà trông thấy một người, thì người đó chắc chắn là kẻ xấu.
An Tranh ôm mèo con đang đi đường thì bị cỗ kiệu nhỏ ngăn lại. Một nam tử mặt trắng không râu từ trong kiệu đi ra, tuổi chừng hai mươi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mèo con:
-Thật là chú mèo con xinh đẹp, đưa nó cho ta, bằng không ta sẽ không nhịn được giết ngươi.
Ở thành Huyễn Thế Trường Cư này, chớ có khinh thường những kẻ có dáng vẻ bất bình thường. Bởi vì những kẻ đó hung ác hơn những tội phạm bình thường rất nhiều.
Có thể được bốn gia đinh áo xanh khiêng kiệu, đã không phải người bình thường.
An Tranh đương nhiên sẽ không giao mèo con cho hắn, cho dù người này có vẻ bất bình thường.
Nam tử trẻ tuổi khẽ nhíu mày:
-Ngươi không sợ chết?
An Tranh nhún vai:
-Ngươi cứ thử xem?
Nam tử trẻ tuổi hỏi:
-Mất mạng vì một con mèo, đáng hay không?
An Tranh nói:
-Mèo là của ta.
Nam tử trẻ tuổi:
-Chính vì của ngươi, cho nên ta mới bảo ngươi cho ta. Ngươi đem nó cho ta, ta tha ngươi một mạng. Ta không phải là người thích giảng đạo lý, ngươi có thể thử cự tuyệt ta lần nữa xem.
An Tranh:
-Mèo là của ta, cho nên đừng nói ngươi muốn nó, cho dù ngươi muốn ăn cứt của nó, ta cũng không đồng ý.
Nam tử trẻ tuổi sửng sốt:
-Ngươi ăn nói thật thú vị…Người ngươi dính đầy máu, ngươi vừa giết người sao?
An Tranh:
-Ngươi đoán xem!
Nam tử trẻ tuổi gật đầu:
-Tốt lắm, tạm biệt!
Nói xong, hắn đi thật.
Đỗ Sấu Sấu như lâm đại địch, sửng sốt hồi lâu:
- Hắn là ai vậy nhỉ?
An Tranh lắc đầu:
-Thế giới này phức tạp hơn những gì ngươi tưởng tượng nhiều, nhiều người dựa vào phương thức đặc biệt của mình có thể sống rất tốt.
-Nhưng hắn là ai? Vì sao cứ thế mà đi? Ta tưởng rằng hắn sẽ đánh chúng ta một trận.
-Bởi vì hắn không biết đánh nhau.
An Tranh nói xong câu đó, tiếp tục đi về phía trước. Đỗ Sấu Sấu vẫn không hiểu gì. Hắn cảm thấy người kia rất kiêu ngạo, kiêu ngạo còn hơn đám người Trần Thất, chứng tỏ có lai lịch lớn. Nhưng An Tranh chỉ cứng đối cứng vài câu, người kia liền rời đi. Cho nên hắn không thể giải thích nổi, người đó rốt cuộc muốn làm gì.
-An Tranh, vì sao người kia trước và sau khác nhau vậy? Làm sao ngươi có thể liếc cái là nhận ra hắn không biết đánh nhau?
-Bởi vì tu vị của hắn còn chưa được, ánh mắt bán rẻ hắn.
Câu trả lời của An Tranh khiến Đỗ Sấu Sấu càng khó hiểu. Bởi vì Đỗ Sấu Sấu không biết An Tranh là người từng trải cỡ nào. Trước kia An Tranh là Thủ Tọa của Minh Pháp Tư, hạng người hung ác nào mà chưa từng thấy qua? Ánh mắt kiểu gì mà chưa từng thấy qua? Đừng nói đám yêu ma quỷ quái trong Huyễn Thế Trường Cư, cho dù là ác nhân cường đại hắn cũng từng thấy quá nhiều. Ác nhân chết trong tay An Tranh nhiều vô số, đếm cũng không hết. Mặc dù lúc này tu vị An Tranh không còn, nhưng nhãn lực vẫn còn.
-Chờ chút!
Nam tử trẻ tuổi vừa đi lại quay lại đuổi theo, thở hồng hộc nói:
-Vị thiếu hiệp này, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
-Gì?
-Vì sao ngươi không bị ta hù sợ? Nơi này là Huyễn Thế Trường Cư, những người có thể mặc quần áo lụa lạ đều là người có bối phận. Một kẻ mặc quần áo rách rưới như ngươi, vì sao không sợ ta? Có phải ta lộ ra sơ hở gì đó không?
An Tranh hỏi lại:
-Ngươi tu chính là lừa gạt chi đạo?
Nam tử trẻ tuổi biến sắc, cúi đầu nói:
-Tại hạ là Chung Cửu Ca, xin hỏi làm sao ngươi thấy được?
-Ánh mắt
An Tranh thản nhiên nói:
-Ngươi tu lừa gạt chi đạo đã có tiểu thành, nhưng chỉ là tiểu thành ở mặt ngoài. Ánh mắt vẫn bán rẻ ngươi, cho nên ngươi không lừa được cao thủ. Dùng thực lực bây giờ của ngươi đi lừa gạt, hơn nửa sẽ bị đánh chết. Cho nên chắc ngươi mới tới Huyễn Thế Trường Cư không lâu phải không? Nghe ta khuyên một câu, ra thế giới bên ngoài lịch lảm một thời gian rồi hẵng tới nơi này làm kẻ ác.
Chung Cửu Ca nói:
-Ta lại thấy, nếu lừa được người nơi đây, ta liền thành công. Đạ tạ đã chỉ điểm, nhìn ngươi còn trẻ, không ngờ nhãn lực đã cao cường, hơn nữa giống như một kẻ có chuyện xưa. Ta có thời gian, ngươi có rượu, có chuyện xưa…
An Tranh:
-Đói bụng lắm phải không?
Chung Cửu Ca cười ngượng ngùng:
-Tiền dùng để thuê người hết rồi, bốn kiệu phu vừa rồi là ta dùng tiền thuê bọn họ…Cho nên, đúng là không còn tiền ăn cơm.
An Tranh:
-Thẳng thắn vậy thì làm sao tu được lừa gạt chi đạo?
Chung Cửu Ca:
-Ta thẳng thắn thì mới xin được một bữa cơm của ngươi.
-Làm sao ngươi chắc chắn?
Chung Cửu Ca chỉ vào hai mắt mình, lại chỉ vào hai mắt An Tranh:
-Đôi mắt, giống như ngươi nói, từ đôi mắt có thể nhìn thấy bản chất của một người. Tuy ta không nhìn thấu thân phận của ngươi, nhưng ta nhìn thấu bản chất của ngươi. Ánh mắt của ngươi rất sạch sẽ.
An Tranh:
-Gọi An gia!
Chung Cửu Ca:
-Như vậy không tốt lắm, ngươi còn nhỏ…
An Tranh:
-Có rượu uống!
-An gia, ngài muốn đi đâu?
-An gia có cần ta vịn không?
-An gia, chúng ta tới đâu ăn cơm?
Đỗ Sấu Sấu nhìn người này, thầm nghĩ, lần gặp gỡ này thật ly kỳ như chuyện xưa. Tuy nhiên Chung Cửu Ca thoạt nhìn không giống người xấu, chỉ là mặt hơi dày.
Trở lại căn nhà nhỏ của An Tranh, người của Trần gia vẫn âm thầm bảo vệ. An Tranh đương nhiên biết rõ bốn phía đều là thám tử của Trần gia, đây cũng là lý do hắn lưu lại Chung Cửu Ca. Lúc đi nửa đường, An Tranh nói với Chung Cửu Ca, bảo hắn sắm vai một cường giả, không cần biểu hiện thực lực gì cả, nhưng ánh mắt nhất định phải bễ nghễ. Chung Cửu Ca vừa đóng giả cái, quả nhiên giống như một đại tông sư.
An Tranh biết Chung Cửu Ca không lừa được cao nhân, nhưng lừa gạt đám thuộc hạ của Trần gia là đủ rồi.
An Tranh đang cần một người như vậy, đúng lúc Chung Cửu Ca xuất hiện, không thể không nói là may mắn. Hiện tại trên phố Nam Sơn càng ngày càng có nhiều người hiếu kỳ với An Tranh, ai cũng muốn biết An Tranh đột nhiên kiêu ngạo như vậy, có phải là có chỗ dựa hay không. Chung Cửu Ca vừa xuất hiện, đám người vốn mưu đồ với An Tranh sẽ trở nên cẩn thận. An Tranh muốn tranh thủ thời gian để chữa trị vết thương, bởi vì đối thủ kế tiếp không đơn giản như hội Ác Bá.
Trần gia và Cửu Đại Khấu đang âm thầm quan sát An Tranh. An Tranh cần tìm thuốc trị thương mà mình cần từ những thế lực này, nhất là Trần gia. Muốn khôi phục thực lực, hắn cần có một kế hoạch hoàn thiện.
An Tranh phát hiện Chung Cửu Ca tiến vào cửa, nhìn thấy đống bạc và con dao đầy máu, rõ ràng không để ý tới, ngay cả liếc cũng không liếc. Nhưng bước chân vẫn hơi chậm chút, hiển nhiên để ý tới bạc. Tuy nhiên người này đã học được chút tinh túy về lừa gạt, chỉ là không biết lý do gì khiến hắn tới Huyễn Thế Trường Cư.
-An Tranh, ta hiểu rồi.
Sau khi tiến vào cửa, Chung Cửu Ca liền chán nản:
-Bên ngoài có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ngươi bảo ta giả trang cao thủ không phải vì chơi đùa, mà là muốn ta làm cái khiên chắn phải không? Bữa rượu này, thật không dễ uống. Xem ra ở đây ngươi có không ít kẻ thù, việc này không tốt lắm, phải tính thêm tiền.
An Tranh:
-Ngươi nói xem, ngươi tới Huyễn Thế Trường Cư vì cái gì?
Chung Cửu Ca:
-Đang nói tới tiền công mà, cái khác để sau hẵng nói đi. Người của Thiên Môn bọn ta tuy tu vị không cao, nhưng vì sao cao thủ trong môn phái bọn ta có giá trị lớn như vậy? Chính là vì bọn ta hoàn thành tốt nhiệm vụ, hơn nữa tạo ra tác dụng quan trọng. An gia bảo ta diễn trò, hiển nhiên lo lắng người nào đó tới quấy rầy ngươi trị thương. Cho nên ta cần thêm tiền công thì mới toàn tâm toàn ý giả trang được.
An Tranh:
-Bên ngoài có khoảng ba nghìn lượng bạc, ta cho ngươi một nửa. Cao thủ của Thiên Môn các ngươi mới có giá, còn chưa thành cao thủ thì chẳng đáng là mấy.
-Được rồi!
Chung Cửu Ca cười rộ lên:
-Ta thích nhất là khách hàng hào phóng như ngươi…Lại nói tiếp, ta xuất môn lịch lãm, chính là vì thiên tư của ta quá tốt, sư phụ không còn gì để dạy nữa, cho nên mới nói với ta rằng, tới đại thế giới bên ngoài mở mang tầm mắt. Vì sao gọi là đại thế giới? Là vì thế giới này tràn ngập lừa gạt, là chiến trường để cho Thiên Môn bọn ta lịch lãm.
An Tranh:
-Nói thật.
Chung Cửu Ca há to miệng:
-Bởi vì nghèo…đã khá lâu rồi bổn môn không nhận được việc, hơn nữa từ lúc sư môn xảy ra biến cố, cũng không có ai tới tìm bọn ta. Tuy nhiên An gia à, làm sao ngươi biết ta không nói thật, chớ nói là ánh mắt lại bán rẻ ta đấy.
-Thiên Môn đã bị đóng, cho nên ta biết.
An Tranh thản nhiên nói:
-Thiên Môn của các ngươi không nên lừa gạt người khác, cho nên bị Minh Pháp Tư của hoàng triều Đại Hi đóng cửa, ta vừa lúc biết được chuyện này.
Chung Cửu Ca nuốt nước bọt:
-Thế giới này quả nhiên ly kỳ, một đứa nhóc choai choai như ngươi, rõ ràng còn biết chuyện ở bên ngoài Huyễn Thế Trường Cư.
Đỗ Sấu Sấu:
-Đúng vậy a, An Tranh, làm sao ngươi biết?
An Tranh nhún vai:
-Tùy tiện bịa chuyện, ai ngờ lại trúng.
Chung Cửu Ca trợn mắt:
-Ta thấy thiên phú lừa gạt của ngươi còn hơn cả ta…
An Tranh ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc:
-Đã duyên phận khiến ba người chúng ta tụ lại một chỗ, vậy thì có một chuyện phải nói rõ ràng. Bàn tử và ta là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Chung Cửu Ca ngươi muốn học tập kinh nghiệm, tăng tu vị bản thân, tạm thời không tìm thấy người nào giúp đỡ thích hợp hơn ta. Nơi này là Huyễn Thế Trường Cư, nói thẳng một câu, trước mắt ba người chúng ta là nhân vật tầng thấp nhất. Cho nên nếu từ nay về sau muốn sinh hoạt tốt hơn, không thể để người khác bắt nạt. Muốn vậy, chúng ta phải gắn kết như một sợi dây thừng.
An Tranh nhìn về phía Chung Cửu Ca:
-Tuy ngươi có thể tu hành, nhưng có một câu ngươi không thích nghe song đó là sự thật, chỉ người tu hành có linh căn kém cỏi nhất mới gia nhập Thiên Môn kiếm cơm. Nếu ngươi đầu nhập vào thế lực khác, kết cục như thế nào chính ngươi cũng hiể. Đi theo ta và bàn tử giành lấy Huyễn Thế Trường Cư, tương lai dù ngươi không trở thành cường giả tuyệt thế, nhưng ít nhất còn có hy vọng, hơn nữa những thứ mà ngươi cố gắng có được, là của chính ngươi.
Chung Cửu Ca do dự môt lát:
-Ý định ban đầu của ta là tới Đại Hi. Đi ngang qua đây là muốn kiếm chút tiền làm lộ phí, không ngờ vừa mới tiến vào đã bị ngươi phát hiện. Đây có lẽ là duyên phận, đã như vậy, ta liền đi theo hai ngươi. Tuy ta tu luyện là Thiên Thuật, nhưng ta cũng biết phải đối xử với bạn bè như thế nào. Từ hôm nay trở đi, ta chính là người của An gia, ba chúng ta liền đánh ra một mảng giang sơn ở Huyễn Thế Trường Cư này.
Đỗ Sấu Sấu bị lời của An Tranh và Chung Cửu Ca khiến cho nhiệt huyết sôi trào, đứng dậy vung tay nói:
-Giành giang sơn!
An Tranh ôm mèo con đang đi đường thì bị cỗ kiệu nhỏ ngăn lại. Một nam tử mặt trắng không râu từ trong kiệu đi ra, tuổi chừng hai mươi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mèo con:
-Thật là chú mèo con xinh đẹp, đưa nó cho ta, bằng không ta sẽ không nhịn được giết ngươi.
Ở thành Huyễn Thế Trường Cư này, chớ có khinh thường những kẻ có dáng vẻ bất bình thường. Bởi vì những kẻ đó hung ác hơn những tội phạm bình thường rất nhiều.
Có thể được bốn gia đinh áo xanh khiêng kiệu, đã không phải người bình thường.
An Tranh đương nhiên sẽ không giao mèo con cho hắn, cho dù người này có vẻ bất bình thường.
Nam tử trẻ tuổi khẽ nhíu mày:
-Ngươi không sợ chết?
An Tranh nhún vai:
-Ngươi cứ thử xem?
Nam tử trẻ tuổi hỏi:
-Mất mạng vì một con mèo, đáng hay không?
An Tranh nói:
-Mèo là của ta.
Nam tử trẻ tuổi:
-Chính vì của ngươi, cho nên ta mới bảo ngươi cho ta. Ngươi đem nó cho ta, ta tha ngươi một mạng. Ta không phải là người thích giảng đạo lý, ngươi có thể thử cự tuyệt ta lần nữa xem.
An Tranh:
-Mèo là của ta, cho nên đừng nói ngươi muốn nó, cho dù ngươi muốn ăn cứt của nó, ta cũng không đồng ý.
Nam tử trẻ tuổi sửng sốt:
-Ngươi ăn nói thật thú vị…Người ngươi dính đầy máu, ngươi vừa giết người sao?
An Tranh:
-Ngươi đoán xem!
Nam tử trẻ tuổi gật đầu:
-Tốt lắm, tạm biệt!
Nói xong, hắn đi thật.
Đỗ Sấu Sấu như lâm đại địch, sửng sốt hồi lâu:
- Hắn là ai vậy nhỉ?
An Tranh lắc đầu:
-Thế giới này phức tạp hơn những gì ngươi tưởng tượng nhiều, nhiều người dựa vào phương thức đặc biệt của mình có thể sống rất tốt.
-Nhưng hắn là ai? Vì sao cứ thế mà đi? Ta tưởng rằng hắn sẽ đánh chúng ta một trận.
-Bởi vì hắn không biết đánh nhau.
An Tranh nói xong câu đó, tiếp tục đi về phía trước. Đỗ Sấu Sấu vẫn không hiểu gì. Hắn cảm thấy người kia rất kiêu ngạo, kiêu ngạo còn hơn đám người Trần Thất, chứng tỏ có lai lịch lớn. Nhưng An Tranh chỉ cứng đối cứng vài câu, người kia liền rời đi. Cho nên hắn không thể giải thích nổi, người đó rốt cuộc muốn làm gì.
-An Tranh, vì sao người kia trước và sau khác nhau vậy? Làm sao ngươi có thể liếc cái là nhận ra hắn không biết đánh nhau?
-Bởi vì tu vị của hắn còn chưa được, ánh mắt bán rẻ hắn.
Câu trả lời của An Tranh khiến Đỗ Sấu Sấu càng khó hiểu. Bởi vì Đỗ Sấu Sấu không biết An Tranh là người từng trải cỡ nào. Trước kia An Tranh là Thủ Tọa của Minh Pháp Tư, hạng người hung ác nào mà chưa từng thấy qua? Ánh mắt kiểu gì mà chưa từng thấy qua? Đừng nói đám yêu ma quỷ quái trong Huyễn Thế Trường Cư, cho dù là ác nhân cường đại hắn cũng từng thấy quá nhiều. Ác nhân chết trong tay An Tranh nhiều vô số, đếm cũng không hết. Mặc dù lúc này tu vị An Tranh không còn, nhưng nhãn lực vẫn còn.
-Chờ chút!
Nam tử trẻ tuổi vừa đi lại quay lại đuổi theo, thở hồng hộc nói:
-Vị thiếu hiệp này, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
-Gì?
-Vì sao ngươi không bị ta hù sợ? Nơi này là Huyễn Thế Trường Cư, những người có thể mặc quần áo lụa lạ đều là người có bối phận. Một kẻ mặc quần áo rách rưới như ngươi, vì sao không sợ ta? Có phải ta lộ ra sơ hở gì đó không?
An Tranh hỏi lại:
-Ngươi tu chính là lừa gạt chi đạo?
Nam tử trẻ tuổi biến sắc, cúi đầu nói:
-Tại hạ là Chung Cửu Ca, xin hỏi làm sao ngươi thấy được?
-Ánh mắt
An Tranh thản nhiên nói:
-Ngươi tu lừa gạt chi đạo đã có tiểu thành, nhưng chỉ là tiểu thành ở mặt ngoài. Ánh mắt vẫn bán rẻ ngươi, cho nên ngươi không lừa được cao thủ. Dùng thực lực bây giờ của ngươi đi lừa gạt, hơn nửa sẽ bị đánh chết. Cho nên chắc ngươi mới tới Huyễn Thế Trường Cư không lâu phải không? Nghe ta khuyên một câu, ra thế giới bên ngoài lịch lảm một thời gian rồi hẵng tới nơi này làm kẻ ác.
Chung Cửu Ca nói:
-Ta lại thấy, nếu lừa được người nơi đây, ta liền thành công. Đạ tạ đã chỉ điểm, nhìn ngươi còn trẻ, không ngờ nhãn lực đã cao cường, hơn nữa giống như một kẻ có chuyện xưa. Ta có thời gian, ngươi có rượu, có chuyện xưa…
An Tranh:
-Đói bụng lắm phải không?
Chung Cửu Ca cười ngượng ngùng:
-Tiền dùng để thuê người hết rồi, bốn kiệu phu vừa rồi là ta dùng tiền thuê bọn họ…Cho nên, đúng là không còn tiền ăn cơm.
An Tranh:
-Thẳng thắn vậy thì làm sao tu được lừa gạt chi đạo?
Chung Cửu Ca:
-Ta thẳng thắn thì mới xin được một bữa cơm của ngươi.
-Làm sao ngươi chắc chắn?
Chung Cửu Ca chỉ vào hai mắt mình, lại chỉ vào hai mắt An Tranh:
-Đôi mắt, giống như ngươi nói, từ đôi mắt có thể nhìn thấy bản chất của một người. Tuy ta không nhìn thấu thân phận của ngươi, nhưng ta nhìn thấu bản chất của ngươi. Ánh mắt của ngươi rất sạch sẽ.
An Tranh:
-Gọi An gia!
Chung Cửu Ca:
-Như vậy không tốt lắm, ngươi còn nhỏ…
An Tranh:
-Có rượu uống!
-An gia, ngài muốn đi đâu?
-An gia có cần ta vịn không?
-An gia, chúng ta tới đâu ăn cơm?
Đỗ Sấu Sấu nhìn người này, thầm nghĩ, lần gặp gỡ này thật ly kỳ như chuyện xưa. Tuy nhiên Chung Cửu Ca thoạt nhìn không giống người xấu, chỉ là mặt hơi dày.
Trở lại căn nhà nhỏ của An Tranh, người của Trần gia vẫn âm thầm bảo vệ. An Tranh đương nhiên biết rõ bốn phía đều là thám tử của Trần gia, đây cũng là lý do hắn lưu lại Chung Cửu Ca. Lúc đi nửa đường, An Tranh nói với Chung Cửu Ca, bảo hắn sắm vai một cường giả, không cần biểu hiện thực lực gì cả, nhưng ánh mắt nhất định phải bễ nghễ. Chung Cửu Ca vừa đóng giả cái, quả nhiên giống như một đại tông sư.
An Tranh biết Chung Cửu Ca không lừa được cao nhân, nhưng lừa gạt đám thuộc hạ của Trần gia là đủ rồi.
An Tranh đang cần một người như vậy, đúng lúc Chung Cửu Ca xuất hiện, không thể không nói là may mắn. Hiện tại trên phố Nam Sơn càng ngày càng có nhiều người hiếu kỳ với An Tranh, ai cũng muốn biết An Tranh đột nhiên kiêu ngạo như vậy, có phải là có chỗ dựa hay không. Chung Cửu Ca vừa xuất hiện, đám người vốn mưu đồ với An Tranh sẽ trở nên cẩn thận. An Tranh muốn tranh thủ thời gian để chữa trị vết thương, bởi vì đối thủ kế tiếp không đơn giản như hội Ác Bá.
Trần gia và Cửu Đại Khấu đang âm thầm quan sát An Tranh. An Tranh cần tìm thuốc trị thương mà mình cần từ những thế lực này, nhất là Trần gia. Muốn khôi phục thực lực, hắn cần có một kế hoạch hoàn thiện.
An Tranh phát hiện Chung Cửu Ca tiến vào cửa, nhìn thấy đống bạc và con dao đầy máu, rõ ràng không để ý tới, ngay cả liếc cũng không liếc. Nhưng bước chân vẫn hơi chậm chút, hiển nhiên để ý tới bạc. Tuy nhiên người này đã học được chút tinh túy về lừa gạt, chỉ là không biết lý do gì khiến hắn tới Huyễn Thế Trường Cư.
-An Tranh, ta hiểu rồi.
Sau khi tiến vào cửa, Chung Cửu Ca liền chán nản:
-Bên ngoài có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ngươi bảo ta giả trang cao thủ không phải vì chơi đùa, mà là muốn ta làm cái khiên chắn phải không? Bữa rượu này, thật không dễ uống. Xem ra ở đây ngươi có không ít kẻ thù, việc này không tốt lắm, phải tính thêm tiền.
An Tranh:
-Ngươi nói xem, ngươi tới Huyễn Thế Trường Cư vì cái gì?
Chung Cửu Ca:
-Đang nói tới tiền công mà, cái khác để sau hẵng nói đi. Người của Thiên Môn bọn ta tuy tu vị không cao, nhưng vì sao cao thủ trong môn phái bọn ta có giá trị lớn như vậy? Chính là vì bọn ta hoàn thành tốt nhiệm vụ, hơn nữa tạo ra tác dụng quan trọng. An gia bảo ta diễn trò, hiển nhiên lo lắng người nào đó tới quấy rầy ngươi trị thương. Cho nên ta cần thêm tiền công thì mới toàn tâm toàn ý giả trang được.
An Tranh:
-Bên ngoài có khoảng ba nghìn lượng bạc, ta cho ngươi một nửa. Cao thủ của Thiên Môn các ngươi mới có giá, còn chưa thành cao thủ thì chẳng đáng là mấy.
-Được rồi!
Chung Cửu Ca cười rộ lên:
-Ta thích nhất là khách hàng hào phóng như ngươi…Lại nói tiếp, ta xuất môn lịch lãm, chính là vì thiên tư của ta quá tốt, sư phụ không còn gì để dạy nữa, cho nên mới nói với ta rằng, tới đại thế giới bên ngoài mở mang tầm mắt. Vì sao gọi là đại thế giới? Là vì thế giới này tràn ngập lừa gạt, là chiến trường để cho Thiên Môn bọn ta lịch lãm.
An Tranh:
-Nói thật.
Chung Cửu Ca há to miệng:
-Bởi vì nghèo…đã khá lâu rồi bổn môn không nhận được việc, hơn nữa từ lúc sư môn xảy ra biến cố, cũng không có ai tới tìm bọn ta. Tuy nhiên An gia à, làm sao ngươi biết ta không nói thật, chớ nói là ánh mắt lại bán rẻ ta đấy.
-Thiên Môn đã bị đóng, cho nên ta biết.
An Tranh thản nhiên nói:
-Thiên Môn của các ngươi không nên lừa gạt người khác, cho nên bị Minh Pháp Tư của hoàng triều Đại Hi đóng cửa, ta vừa lúc biết được chuyện này.
Chung Cửu Ca nuốt nước bọt:
-Thế giới này quả nhiên ly kỳ, một đứa nhóc choai choai như ngươi, rõ ràng còn biết chuyện ở bên ngoài Huyễn Thế Trường Cư.
Đỗ Sấu Sấu:
-Đúng vậy a, An Tranh, làm sao ngươi biết?
An Tranh nhún vai:
-Tùy tiện bịa chuyện, ai ngờ lại trúng.
Chung Cửu Ca trợn mắt:
-Ta thấy thiên phú lừa gạt của ngươi còn hơn cả ta…
An Tranh ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc:
-Đã duyên phận khiến ba người chúng ta tụ lại một chỗ, vậy thì có một chuyện phải nói rõ ràng. Bàn tử và ta là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Chung Cửu Ca ngươi muốn học tập kinh nghiệm, tăng tu vị bản thân, tạm thời không tìm thấy người nào giúp đỡ thích hợp hơn ta. Nơi này là Huyễn Thế Trường Cư, nói thẳng một câu, trước mắt ba người chúng ta là nhân vật tầng thấp nhất. Cho nên nếu từ nay về sau muốn sinh hoạt tốt hơn, không thể để người khác bắt nạt. Muốn vậy, chúng ta phải gắn kết như một sợi dây thừng.
An Tranh nhìn về phía Chung Cửu Ca:
-Tuy ngươi có thể tu hành, nhưng có một câu ngươi không thích nghe song đó là sự thật, chỉ người tu hành có linh căn kém cỏi nhất mới gia nhập Thiên Môn kiếm cơm. Nếu ngươi đầu nhập vào thế lực khác, kết cục như thế nào chính ngươi cũng hiể. Đi theo ta và bàn tử giành lấy Huyễn Thế Trường Cư, tương lai dù ngươi không trở thành cường giả tuyệt thế, nhưng ít nhất còn có hy vọng, hơn nữa những thứ mà ngươi cố gắng có được, là của chính ngươi.
Chung Cửu Ca do dự môt lát:
-Ý định ban đầu của ta là tới Đại Hi. Đi ngang qua đây là muốn kiếm chút tiền làm lộ phí, không ngờ vừa mới tiến vào đã bị ngươi phát hiện. Đây có lẽ là duyên phận, đã như vậy, ta liền đi theo hai ngươi. Tuy ta tu luyện là Thiên Thuật, nhưng ta cũng biết phải đối xử với bạn bè như thế nào. Từ hôm nay trở đi, ta chính là người của An gia, ba chúng ta liền đánh ra một mảng giang sơn ở Huyễn Thế Trường Cư này.
Đỗ Sấu Sấu bị lời của An Tranh và Chung Cửu Ca khiến cho nhiệt huyết sôi trào, đứng dậy vung tay nói:
-Giành giang sơn!
Danh sách chương