Ân Cửu U bị giới hạn hoạt động trong phòng, không được phép ra ngoài. Bất quá, đám người vẫn đem đồ ăn đến đúng giờ cho nàng.
Nửa đêm canh hai, A Lục cười mỹ lệ vào phòng Ân Cửu U, giọng nàng thanh lãnh nói, "Tịch đại nhân, đấu trường đã được chuẩn bị, mời ngài theo ta."
Ân Cửu U ở trên giường tu luyện nghe thấy lời này của A Lục liền thu liếm khí tức, đi theo A Lục.
Đường đi dưới lòng đất như mê cung, hết cua ngõ này lại quẹo ở lối kia, đi gần ba khác trung thời gian mới đến một căn phòng cất chứa vũ khí.
"Xin mời lựa chọn vũ khí mà ngài thích." A Lục cung kính khom lưng nói.
"Ta có thể lấy bao nhiêu?" Ân Cửu U hỏi.
"Bao nhiêu cũng được." A Lục đúng sự thật trả lời.
Nhìn lướt qua đám vũ khí, Ân Cửu U lấy đôi chủy thủ, thấy có ba khúc gậy có thể tự ghép lại với nhau giống như Ân Thập Cửu đưa cho nàng, chỉ khác ở chỗ ba khúc gậy này cầm rất vừa tay và màu sắc cùng với kim loại bình thường giống nhau, đều tỏa ra ánh bạc.
Ba khúc gậy này Ân Cửu U có thể giấu ở trong người cùng với chủy thủ.
Định nói bản thân đã lựa chọn vũ khí xong, Ân Cửu U phát hiện một thứ vũ khí vô cùng kỳ lạ.
Nàng cầm lên hỏi, "Thứ này là gì?"
A Lục cười tủm tỉm nói, "Đây là súng, một loại giống như cung nhưng nhỏ gọn và tiện nghi hơn cung rất nhiều. Súng mặc dù trong đấu tay đôi không có nhiều lợi thế vì uy lực rất kém, nhưng nếu đấu sinh tử bị kiềm hãm sức mạnh thì súng rất có lợi thế. Để ta chỉ cho ngài cách sử dụng."
A Lục đi đến, hai tay nàng đưa ra nhận khẩu súng, nạp đạn, mở khóa an toàn, kéo cò và bắn.
Đoàng!
Viên đạn bay thẳng đến bức tường, làm ra một cái lỗ nhỏ, Â Cửu U nhìn viên đạn đâm vào bước tường mà nghiên cứu một hồi lâu. Nàng không ngờ bản thân mới chết đi có ngàn năm mà thế giới đã làm ra được loại vũ khí siêu cấp này.
Đáng tiếc có một yếu điểm là không thể truyền khí kình tăng lực sát thương như cung. Dù cho súng có thể bắn ra liên tiếp nhiều phát hơn, ít tốn thời gian hơn so với cung nhưng vẫn bị hạn chế và bị rớt lại phía sau khi đối mắt với những cường giả.
Tìm hiểu về mấy khẩu súng lúc sau xong, Ân Cửu U chọn một khẩu màu đen, trên thân có khắc dòng chữ khó thấy.
A Lục thấy nàng lấy khẩu súng đó có ý định nói khẩu đó không được lấy thì phía sau nàng xuất hiện tia huyết khí, tia huyết khí viết lên lưng nàng dòng chữ: "Người đó muốn lấy cái gì ngươi cứ để người đó lấy."
Vậy nên nàng mới yên tĩnh xuống, không nói lời nào.
"Ta chọn xong rồi."
Giọng Ân Cửu U vang lên, A Lục cười mỉm cung kính, "Mời ngài theo lối này, đi hết đường sẽ đến được đấu trường. Xin lưu ý, tất cả những người mà ngài gặp phải đều là kẻ địch, ngài không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết ngài."
Ân Cửu U gật đầu hiểu rõ, nàng đi theo hướng A Lục chỉ, lối vào u tối không có một ngọn đuốc soi sáng, đi mãi hết cuối đường mới thấy ánh sáng xuất hiện.
Chạy theo hướng có ánh sáng ra ngoài, đập vào mặt Ân Cửu U là một cánh rừng bát ngát vô tận, khiến nàng ngỡ ngàng trong giây lát.
Tinh thần lực nàng phóng thích ra ngoài chỉ sở hữu trong phạm vi một dặm không hơn.
Nhìn bốn bề là cỏ dại và cây cối cao ngất, và cái đường dẫn nàng đến nơi này đã biến mất không thấy.
Nhìn lên bầu trời là vô số mảnh kính lớn nhỏ ghép với nhau, nhưng tia sáng trắng hiện rõ qua những mảnh kính mới làm nàng biết được bầu trời được cấu tạo từ vô số mảnh kính lớn nhỏ.
Vút!
Một mũi tên hướng Ân Cửu U bắn tới, theo phản xạ, nàng xoay người tránh được mũi tên, đồng thời lấy ra khẩu súng bắn về hướng ngược lại.
Đạn bay ra khỏi súng không phát tiếng động, người phía bên kia cũng không có phát ra bất luận âm thanh gì để nàng nhận biết.
Ân Cửu U nhìn khẩu súng, không thấy băng đạn ở đâu, mò mẫm một lúc lâu mới phát hiện ra chỗ để băng đạn, nàng mở ra bên trong... Một viên đạn cũng không có.
Thảo nào tên kia mới không phát ra bất kỳ tiếng động nào, thì ra là do khẩu súng này vốn dĩ không có đạn.
Ting!
Âm thanh dễ nghe đột nhiên truyền đến trong tai Cửu U, nàng nhìn lại xung quanh, không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Cửu U không hề hay biết, vừa rồi nàng bắn về hướng kia mặc dù không có phát ra âm thanh nào nhưng người dùng tên bắn nàng đã chết. Hơn nữa chết còn vô cùng thảm thiết.
Có người vô tình đi ngang qua xác của hắn, chỉ có thể dùng biểu hiện chán ghét hình dung, trong lòng thầm chửi rủa người tổ chức trận đấu sao lại để một đống thịt nát ở trong đấu trường.
"Thôi kệ, lấy cái này đe dọa người khác cũng được." Nàng chuyển đổi cách dùng khẩu súng này, vốn định lấy nó đe dọa những kẻ gần chết để cho hắn sợ hãi và có thêm hy vọng sống...
Mà cách bóp cò súng cũng thật lạ, nếu bóp cò bình thường đạn sẽ bay ngược về sau, nếu bắn súng bằng tay trái thì đạn bắn sẽ đi về phía trước.
Không nhờ lúc nãy ở trong phòng vũ khí dùng tinh thần lực đảo qua mấy lần những khẩu súng tồn tại trong đó nàng cũng sẽ không biết được cấu tạo của khẩu súng này khác biệt với nhưng khẩu súng khác.
Nhưng là.... Đến hiện tại Ân Cửu U mới biết, vì nàng vừa rồi mới dùng tinh thần lực dò xét khẩu súng. Cứ tưởng súng nào cũng giống nhau về mặt cấu tạo, ai ngờ nàng lấy phải một khẩu biến dị.
May mắn nàng thuận tay trái a, nếu vừa rồi nàng dùng tay phải kéo cò không biết chuyện gì sẽ xảy ra... Mà, dù sao cũng không có đạn, lo cái gì.
Nửa đêm canh hai, A Lục cười mỹ lệ vào phòng Ân Cửu U, giọng nàng thanh lãnh nói, "Tịch đại nhân, đấu trường đã được chuẩn bị, mời ngài theo ta."
Ân Cửu U ở trên giường tu luyện nghe thấy lời này của A Lục liền thu liếm khí tức, đi theo A Lục.
Đường đi dưới lòng đất như mê cung, hết cua ngõ này lại quẹo ở lối kia, đi gần ba khác trung thời gian mới đến một căn phòng cất chứa vũ khí.
"Xin mời lựa chọn vũ khí mà ngài thích." A Lục cung kính khom lưng nói.
"Ta có thể lấy bao nhiêu?" Ân Cửu U hỏi.
"Bao nhiêu cũng được." A Lục đúng sự thật trả lời.
Nhìn lướt qua đám vũ khí, Ân Cửu U lấy đôi chủy thủ, thấy có ba khúc gậy có thể tự ghép lại với nhau giống như Ân Thập Cửu đưa cho nàng, chỉ khác ở chỗ ba khúc gậy này cầm rất vừa tay và màu sắc cùng với kim loại bình thường giống nhau, đều tỏa ra ánh bạc.
Ba khúc gậy này Ân Cửu U có thể giấu ở trong người cùng với chủy thủ.
Định nói bản thân đã lựa chọn vũ khí xong, Ân Cửu U phát hiện một thứ vũ khí vô cùng kỳ lạ.
Nàng cầm lên hỏi, "Thứ này là gì?"
A Lục cười tủm tỉm nói, "Đây là súng, một loại giống như cung nhưng nhỏ gọn và tiện nghi hơn cung rất nhiều. Súng mặc dù trong đấu tay đôi không có nhiều lợi thế vì uy lực rất kém, nhưng nếu đấu sinh tử bị kiềm hãm sức mạnh thì súng rất có lợi thế. Để ta chỉ cho ngài cách sử dụng."
A Lục đi đến, hai tay nàng đưa ra nhận khẩu súng, nạp đạn, mở khóa an toàn, kéo cò và bắn.
Đoàng!
Viên đạn bay thẳng đến bức tường, làm ra một cái lỗ nhỏ, Â Cửu U nhìn viên đạn đâm vào bước tường mà nghiên cứu một hồi lâu. Nàng không ngờ bản thân mới chết đi có ngàn năm mà thế giới đã làm ra được loại vũ khí siêu cấp này.
Đáng tiếc có một yếu điểm là không thể truyền khí kình tăng lực sát thương như cung. Dù cho súng có thể bắn ra liên tiếp nhiều phát hơn, ít tốn thời gian hơn so với cung nhưng vẫn bị hạn chế và bị rớt lại phía sau khi đối mắt với những cường giả.
Tìm hiểu về mấy khẩu súng lúc sau xong, Ân Cửu U chọn một khẩu màu đen, trên thân có khắc dòng chữ khó thấy.
A Lục thấy nàng lấy khẩu súng đó có ý định nói khẩu đó không được lấy thì phía sau nàng xuất hiện tia huyết khí, tia huyết khí viết lên lưng nàng dòng chữ: "Người đó muốn lấy cái gì ngươi cứ để người đó lấy."
Vậy nên nàng mới yên tĩnh xuống, không nói lời nào.
"Ta chọn xong rồi."
Giọng Ân Cửu U vang lên, A Lục cười mỉm cung kính, "Mời ngài theo lối này, đi hết đường sẽ đến được đấu trường. Xin lưu ý, tất cả những người mà ngài gặp phải đều là kẻ địch, ngài không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết ngài."
Ân Cửu U gật đầu hiểu rõ, nàng đi theo hướng A Lục chỉ, lối vào u tối không có một ngọn đuốc soi sáng, đi mãi hết cuối đường mới thấy ánh sáng xuất hiện.
Chạy theo hướng có ánh sáng ra ngoài, đập vào mặt Ân Cửu U là một cánh rừng bát ngát vô tận, khiến nàng ngỡ ngàng trong giây lát.
Tinh thần lực nàng phóng thích ra ngoài chỉ sở hữu trong phạm vi một dặm không hơn.
Nhìn bốn bề là cỏ dại và cây cối cao ngất, và cái đường dẫn nàng đến nơi này đã biến mất không thấy.
Nhìn lên bầu trời là vô số mảnh kính lớn nhỏ ghép với nhau, nhưng tia sáng trắng hiện rõ qua những mảnh kính mới làm nàng biết được bầu trời được cấu tạo từ vô số mảnh kính lớn nhỏ.
Vút!
Một mũi tên hướng Ân Cửu U bắn tới, theo phản xạ, nàng xoay người tránh được mũi tên, đồng thời lấy ra khẩu súng bắn về hướng ngược lại.
Đạn bay ra khỏi súng không phát tiếng động, người phía bên kia cũng không có phát ra bất luận âm thanh gì để nàng nhận biết.
Ân Cửu U nhìn khẩu súng, không thấy băng đạn ở đâu, mò mẫm một lúc lâu mới phát hiện ra chỗ để băng đạn, nàng mở ra bên trong... Một viên đạn cũng không có.
Thảo nào tên kia mới không phát ra bất kỳ tiếng động nào, thì ra là do khẩu súng này vốn dĩ không có đạn.
Ting!
Âm thanh dễ nghe đột nhiên truyền đến trong tai Cửu U, nàng nhìn lại xung quanh, không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Cửu U không hề hay biết, vừa rồi nàng bắn về hướng kia mặc dù không có phát ra âm thanh nào nhưng người dùng tên bắn nàng đã chết. Hơn nữa chết còn vô cùng thảm thiết.
Có người vô tình đi ngang qua xác của hắn, chỉ có thể dùng biểu hiện chán ghét hình dung, trong lòng thầm chửi rủa người tổ chức trận đấu sao lại để một đống thịt nát ở trong đấu trường.
"Thôi kệ, lấy cái này đe dọa người khác cũng được." Nàng chuyển đổi cách dùng khẩu súng này, vốn định lấy nó đe dọa những kẻ gần chết để cho hắn sợ hãi và có thêm hy vọng sống...
Mà cách bóp cò súng cũng thật lạ, nếu bóp cò bình thường đạn sẽ bay ngược về sau, nếu bắn súng bằng tay trái thì đạn bắn sẽ đi về phía trước.
Không nhờ lúc nãy ở trong phòng vũ khí dùng tinh thần lực đảo qua mấy lần những khẩu súng tồn tại trong đó nàng cũng sẽ không biết được cấu tạo của khẩu súng này khác biệt với nhưng khẩu súng khác.
Nhưng là.... Đến hiện tại Ân Cửu U mới biết, vì nàng vừa rồi mới dùng tinh thần lực dò xét khẩu súng. Cứ tưởng súng nào cũng giống nhau về mặt cấu tạo, ai ngờ nàng lấy phải một khẩu biến dị.
May mắn nàng thuận tay trái a, nếu vừa rồi nàng dùng tay phải kéo cò không biết chuyện gì sẽ xảy ra... Mà, dù sao cũng không có đạn, lo cái gì.
Danh sách chương