Lúc xe dừng lại, Lâm Tố Mỹ không lập tức xuống xe.

Cô khẽ thở dài một hơi, cất tiếng như chỉ đang nói một mình: “Chủ nhiệm Chu, bố mẹ anh là người thế nào?”.

Chu Mậu Xuyên khó hiểu, hơi nhướng mày, vừa mới muốn trả lời thì lại nghe thấy câu hỏi tiếp theo của cô.

“Bố mẹ bạn tốt của anh, tức bố mẹ anh Tần là người thế nào?”

Lúc này, Lâm Tố Mỹ quay mặt qua nhìn anh ta, nét mặt có vẻ nghiêm túc khó nói rõ, tựa như câu trả lời cho câu hỏi này có thể chứng minh vấn đề rất nặng nề vậy.

Bấy giờ Chu Mậu Xuyên cũng vỡ lẽ, hiểu được ý của cô. Người như anh ta và Tần Tín dù có thể cho người khác chỗ dựa thì cũng phải nhờ vào người nhà, hoặc là nói họ vốn chỉ đi đến hiện tại từ vạch xuất phát xa hơn mà thôi, không có tư cách lấy những thứ này ra làm lợi thế để đánh giá người khác.

Chu Mậu Xuyên cười nhẹ. “Cuộc đời cô vẫn quá thuận lợi.”

Vẫn thuận buồm xuôi gió, không chịu thiệt thòi gì nên mới có thể hỏi ra câu hỏi như vậy, nói ra được lời như thế.

Thứ gọi là gia thế, dù đặt ở đâu cũng đều không thể là nhược điểm, đó chính là lợi thế vô hình. Thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng chẳng sao, đây chính là sự thực, anh ta chỉ là một người khá thành thật mà thôi.

Lâm Tố Mỹ cười nhẹ. “Thứ mà mỗi người muốn khác nhau.”

Cô chỉ không lựa chọn con đường tương lai theo như suy nghĩ của Chu Mậu Xuyên nên mới được anh ta chú ý đến quá nhiều. Nói đến cùng vẫn là lòng tự tôn từ trong xương cốt đàn ông tác quái. Chỉ bởi vì cô không nịnh nọt hay lấy lòng anh ta giống những người phụ nữ khác nên ngược lại nhận được nhiều hơn mà thôi.

Cô có lòng muốn hỏi anh ta từng có bạn gái hay chưa, liệu anh ta có còn ấn tượng sâu sắc với cô gái đó hay không. Nhưng ngẫm nghĩ, cô lại cảm thấy chủ đề này vượt quá giới hạn.

Anh ta bâng quơ chỉ điểm, còn cô phải dùng phương thức này để trả đòn, rõ ràng là cô cực kì không hiểu chuyện thì không nói, lại còn đánh mất chừng mực và quá xem trọng những thứ này.

Chu Mậu Xuyên lắc đầu, nhìn vào mắt cô, dường như cô là một kẻ cố chấp đã đi chệch đường mà còn kiên quyết không chịu quay đầu vậy.

Lâm Tố Mỹ yên lặng một thoáng, rồi mới chậm rãi nói: “Từ có đến có nhiều hơn và từ không có đến có, tôi thích vế sau hơn. Điều đó sẽ khiến người ta càng thêm trân trọng mọi thứ không dễ dàng có được, cùng với cảm giác hạnh phúc khi có được chúng”.

Chu Mậu Xuyên nhìn cô chằm chằm, không nói gì.

“Cảm ơn anh đã giới thiệu công việc này cho tôi. Tôi nghĩ anh cũng không cần hồi báo gì từ tôi, vậy thì tôi sẽ dùng thái độ làm việc tốt hơn dành cho công việc này, từ đó chứng minh con mắt nhìn của anh.”

“Tần Tín là một người rất soi mói.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu, rồi mới xuống xe.

Đi vào trường, cô hít sâu một hơi, cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm, sau đó bất giác lắc đầu.

Lấy một người đàn ông có điều kiện không tệ, đó là một lựa chọn rất đỗi hiển nhiên, cô cũng nghĩ như vậy.

Mà suy nghĩ của cô rất đơn giản, dù là yêu đương hay hôn nhân thì ít nhất đều phải thỏa mãn một điều kiện, đó là khi có hai người phải sống tốt hơn khi chỉ có một mình cô, dù là về mặt cảm xúc hay là về đời sống vật chất. Chỉ có điều, rất nhiều khi, ta chỉ có thể chọn một trong hai mà thôi.

Cô của bây giờ tự cho rằng mình không cần dựa vào người khác để nâng cao mức sống của bản thân về mặt tiền tài, nếu đã như vậy, cô không muốn tạm bợ về mặt tình cảm, cô muốn tìm một người mà mình thích, đồng thời khiến mình cảm thấy an yên.

Nói thẳng ra, đó là chuyện rất đơn giản.

Mà cô cũng không muốn sống theo lời Chu Mậu Xuyên nói. Cô thừa nhận, nếu ở bên một người đàn ông có chút bối cảnh, sau này cho dù làm gì đều sẽ khá thoải mái. Nhưng nếu vậy sẽ đánh mất rất nhiều thứ, chẳng hạn như thái độ của đối phương với mình hay cách nhìn nhận của người nhà đối phương với mình.

Khi nền tảng khác biệt, rất nhiều thứ đương nhiên sẽ biến chất.

Bởi vì cô không yêu đương hay lựa chọn tương lai theo cách người khác nghĩ, thế nên người ta sẽ bất giác cảm thấy cô nên lựa chọn người đàn ông tốt hơn.

Nhưng nếu cô thật sự làm như vậy thì sẽ ra sao? Một vài người kiểu đó sẽ lại chê cô ở chỗ khác, ví dụ như gia thế của cô không tốt, cho rằng người đàn ông có gia thế không tệ kia hoàn toàn có thể lựa chọn một người đẹp có gia thế tương tự. Dẫu sao thói đời này là vậy, đàn ông có điều kiện tốt dường như có thể tùy ý lựa chọn phụ nữ, còn đàn ông có điều kiện vô cùng tốt thì càng có thể thỏa thích làm theo ý mình.

Cô không muốn nhúng tay vào những thứ đó, nhưng ít nhất, cô không muốn phải cố gắng tiếp cận chúng.

……

Bây giờ lúc không phải đi học, phần lớn thời gian Lâm Tố Mỹ đều đến thư viện. Môi trường trong thư viện khá yên tĩnh, có lợi cho việc phiên dịch của cô.

Lúc cô dịch, hầu đa Tạ Trường Du đều sẽ ngồi bên cạnh học thuộc từ vựng hoặc đọc một vài cuốn sách tiếng Anh. Lâm Tố Mỹ không cho anh hỏi ý nghĩa cụ thể của từ vựng nào đó trong bài viết, chỉ bảo anh tự dùng từ điển tiếng Anh để tra, cũng sửa lại cách phát âm luôn một thể.

Tốc độ dịch của Lâm Tố Mỹ không nhanh nhưng cũng không chậm. Bởi vì cô không dịch từng câu từng chữ mà dịch theo nội dung cả đoạn, trật tự từ sẽ được điều chỉnh để nội dung dịch ra sát với nghĩa mà tiếng Trung biểu đạt.

Lúc cô cầm bút viết nội dung đã dịch ra, tóc luôn xòa xuống. Sau mấy lần vén tóc, cô tuyệt vọng, bèn chẳng bận tâm nữa.

Những sợi tóc phất phơ giữa không trung, chiếc bóng mờ nhạt in lên giấy khẽ đung đưa, bên tai là tiếng sột soạt khe khẽ khi đầu bút ma sát với tờ giấy…

Tạ Trường Du bặm môi, nhìn sườn mặt cô. Khuôn mặt cô vẫn tinh xảo như trước, lúc này vì chăm chú phiên dịch mà càng tỏa ra khí chất thần bí, khiến người ta muốn sát lại gần để cảm nhận sự dịu dàng và tĩnh lặng của cô.

Ma xui quỷ khiến, Tạ Trường Du vươn tay, móc những sợi tóc rủ trước trán cô vén ra sau tai cô.

Lâm Tố Mỹ hơi quay mặt qua. “Cần hỏi chỗ nào?”

“Ặc… Từ này…”

Lâm Tố Mỹ nhìn sang. “Tự đoán xem.”

“Không đoán ra.” Khuôn mặt Tạ Trường Du trông đầy nghiêm túc.

Lâm Tố Mỹ mặc kệ anh. “Tra từ điển.”

Tạ Trường Du nhún vai. “Được.”

Lâm Tố Mỹ nghe thấy tiếng lật giở từ điển thì mới bắt đầu dịch tiếp.

- --------------------------

Hôm thứ sáu, lúc Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ ăn cơm, anh chủ động nói với cô rằng sáng thứ bảy anh có việc nên không đến thư viện cùng cô nữa.

Lâm Tố Mỹ hơi kinh ngạc, có điều anh cũng có chuyện riêng của anh bất kể chuyện trong lớp hay chuyện khác. Cô gật đầu, không hỏi nhiều.

Lúc ăn cơm, Lâm Tố Mỹ định bụng ngày mai sẽ đến xem tình hình bên lớp gia sư.

Còn Tạ Trường Du cũng không chủ động nói cho cô biết anh muốn đi đâu.

……

Ngày hôm sau, Lâm Tố Mỹ đến lớp gia sư. Bởi vì cô đến khá đột ngột nên hiếm khi thấy được cảnh Tô Uyển lập tức thay đổi sắc mặt sau khi dạy xong một tiết tiếng Anh. Những ngày này Lâm Tố Mỹ đều bận rộn, hơn nữa cô còn ăn cơm với Tạ Trường Du nên thời gian ở chung với Tô Uyển giảm bớt đi rất nhiều.

Cô ngẫm nghĩ, biểu hiện của Tô Uyển thời gian này xem ra không khác gì với trước đây, ít nhất ở trong phòng kí túc là vậy.

Lúc Lâm Tố Mỹ chào hỏi Tô Uyển, Tô Uyển giật nảy mình, sau đó mới khôi phục khuôn mặt tươi cười.

“Cuối cùng chị cũng nhớ chị còn có lớp gia sư này à?” Tô Uyển không nhịn được mà trêu chọc cô.

“Em xem em xấu xa thật đấy, chị không đến, em cũng chẳng biết đường nhắc nhở chị.”

“Em chỉ muốn biết chị nhớ được nơi này vào lúc nào khi chị đang bận trăm công nghìn việc thôi…” Tô Uyển cố làm ra vẻ thoải mái mà trả lời.

Lâm Tố Mỹ có lòng muốn hỏi điều gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Uyển, cô chỉ đành để lại tâm tư trong lòng.

Sau khi tạm biệt Tô Uyển, Lâm Tố Mỹ đi tìm Thẩm Thanh và Thư Ngôn. Họ cũng không biết Tô Uyển đã gặp chuyện gì, chỉ là có thể cảm nhận được dạo gần đây hình như Tô Uyển có tâm sự.

Lâm Tố Mỹ lập tức láng máng hiểu ra.

Cô ngẫm nghĩ rồi gọi Tô Uyển đi ăn cơm. Đã lâu lắm rồi họ không cùng đi ăn, Tô Uyển đương nhiên sẽ không từ chối.

Hai người đi ăn mỳ dưa chua. Từ sau khi ông chủ quầy bày bán hàng, việc làm ăn vô cùng đắt khách. Tuy đây cũng là mỳ nhưng rất khác so với mỳ bình thường, món mỳ này có cái tên khá đặc biệt, gọi là mỳ bao phủ, từng miếng mỳ to sụ đun trong nước, thật sự có cảm giác “bao phủ”.

Bởi vì món mỳ này khá đặc biệt, lại thêm hương vị thơm ngon, nhất là món dưa chua đó có vị chua rất vừa miệng nên thu hút không ít người đến quán.

Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển ngồi bên chiếc bàn nhỏ khá khuất trong góc. Những chiếc bàn, chiếc ghế này đều có thể gập lại được, lúc thu dọn cực kì tiện lợi, khiến Lâm Tố Mỹ lại muốn khen trí tuệ của mọi người một lần nữa.

Lâm Tố Mỹ ăn miếng mỳ bao phủ, liếc mắt nhìn người đối diện. “Nào, kể cho chị nghe tin hay ho xảy ra dạo này xem nào.”

“Dạo này có tin gì hay ho đâu!” Tô Uyển vô thức trả lời.

Lâm Tố Mỹ không nhìn cô nàng nữa mà chăm chú ăn mỳ. “Tin hay ho của em ấy.”

Tô Uyển bị Lâm Tố Mỹ làm cho nghẹn họng, nhất thời cả người cứng đờ, tựa như không biết nên phản ứng thế nào.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tô Uyển, bất giác thở dài.

Tô Uyển nhếch khóe miệng, nở một nụ cười miễn cưỡng, nhưng quả thực không biết nên mở lời ra sao.

“Liên quan đến Quách Chí Cường à?” Lâm Tố Mỹ chủ động đi vào vấn đề.

Lúc này, mắt Tô Uyển đã trợn tròn. “Sao chị biết? Em… Em thể hiện kém như thế, mới đó đã để các chị nhìn ra rồi à?”

Lâm Tố Mỹ nhìn cô nàng với vẻ không tán đồng. “Chỉ cần có suy nghĩ, người khác đương nhiên có thể nhìn ra được.”

“Cũng phải… Tạ Trường Du có suy nghĩ với chị, bọn em đều có thể cảm nhận được…”

Lâm Tố Mỹ cầm đũa gõ gõ bát, nhìn Tô Uyển với ánh mắt cảnh cáo, ý là nói chuyện của em mà, nói đến người khác làm gì.

Tô Uyển le lưỡi. “Không phải chị đã đoán ra rồi sao? Lại còn cứ muốn hỏi… Em bị Quách Chí Cường từ chối rồi, lòng không thoải mái cho lắm, chỉ vậy thôi.”

“Cậu ta từ chối em?”

“Cũng không phải… Chỉ là anh ấy không nói rõ, nhưng em biết ý của anh ấy. Hôm đó quán anh ấy bận bù đầu, em bèn đến giúp, sau đó lúc về kí túc, anh ấy tiễn em. Anh ấy nói với em, cô gái như em có tiền đồ sáng lạn, sau khi tốt nghiệp sẽ có được một công việc tốt, đừng bị thiện cảm nhất thời trước mắt mê hoặc, cũng đừng đưa ra quyết định quá dễ dàng, sau này chắc chắn sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn… Em hiểu ý của anh ấy.”

Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài một hơi. “Vậy em nghĩ thế nào?”

“Người ta đã nói thế rồi, em còn nghĩ thế nào được?”

Lâm Tố Mỹ chỉ nhìn Tô Uyển, không lên tiếng.

Tô Uyển thở dài. “Được rồi được rồi, em không nghĩ nhiều như thế. Em chỉ cảm thấy anh ấy khiến em rất an tâm. Em không biết chị có hiểu cảm giác đó không nữa. Chính là nếu ở bên anh ấy, em mãi mãi không cần lo lắng anh ấy sẽ phản bội em. Sự tín nhiệm như thế đến rất khó hiểu, nhưng em không nghi ngờ một chút gì về điều đó… Em cảm thấy em rất khó có được cảm giác an tâm ấy từ người khác.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Chuyện tình cảm, Lâm Tố Mỹ chỉ có thể an ủi chứ không muốn đề nghị. Cũng như việc cô hy vọng chuyện tình cảm của mình do chính mình làm chủ vậy, chuyện tình cảm của người khác, cô cũng hy vọng do người trong cuộc làm chủ.

“Chỉ biết nói em thôi, chị thì sao, bây giờ chị và Tạ Trường Du thế nào rồi?” Tô Uyển nháy mắt, trong mắt đầy hứng thú hóng chuyện.

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Không biết.”

“Sao chị lại không biết? Bọn em đều cảm nhận được tâm tư của anh ấy với chị có được không? Vì chị mà anh ấy đi thi đại học, nếu em mà là chị, em chắc chắn sẽ cảm động nước mắt nước mũi giàn giụa rồi…”

“Sau đó dọa người ta chạy mất dạng luôn?”

“Tiểu Mỹ, chị đáng ghét thật đấy, cực kì đáng ghét.”

Lâm Tố Mỹ che miệng cười nhẹ.

- ----------------------------

Từ sáng sớm, Tạ Trường Du đã đứng ở ngoài nhà máy dệt. Anh đến đây từ sớm, thỉnh thoảng các công nhân ra vào đều quan sát anh. Một vài công nhân nữ trẻ tuổi còn nhìn anh, chủ động hỏi xem có phải anh đến tìm người không, muốn tìm ai, họ có thể giúp anh.

Tạ Trường Du đều lắc đầu, lịch sự cảm ơn đối phương, khiến mấy cô gái đỏ bừng mặt.

Có lẽ vì anh đứng đó quá lâu, đến bảo vệ cổng cũng không kiềm được đi qua hỏi han anh. Dẫu sao anh đứng ở đó lâu quá rồi, nếu không có chuyện gì thì anh chắc chắn không có hành vi như thế.

“Chủ nhiệm Chu của các anh đi làm lúc nào?” Tạ Trường Du nhìn sắc trời. “Giờ này rồi mà vẫn chưa tới, sắp muộn rồi đúng không?”

Bảo vệ phớt lờ giọng điệu giễu cợt của anh, chỉ nói: “Không đến muộn, chủ nhiệm Chu chưa từng đến muộn”.

Lúc này tiếng động cơ xe vang lên, Tạ Trường Du bất giác quay đầu, nghĩ một cách hơi ác ý rằng đi xe đến đương nhiên có thể xuất phát muộn một chút, dẫu sao tốc độ cũng nhanh hơn nhiều so với đi bộ.

Lúc chiếc xe đó đi đến cổng nhà máy, bảo vệ lập tức lên đón. Sau khi họ nói mấy câu, Chu Mậu Xuyên xuống xe, chậm rãi bước đến trước mặt Tạ Trường Du.

Hai người đàn ông đứng mặt đối mặt, giữa đó là khoảng cách một mét, mắt nhìn vào đối phương, bên trong không có thiện ý nhưng cũng không có ác ý gì, giống như đối đầu trong vô hình nhưng không có cảm giác trong trạng thái sắp sửa chiến đấu, có điều bầu không khí kì quái đó cũng chẳng tốt hơn sắp sửa chiến đấu là bao.

Trên người Chu Mậu Xuyên có khí chất hun đúc được nhờ sinh ra trong gia thế và hoàn cảnh tốt, đồng thời cũng có khí chất thuộc về người đứng trên, chỉ đứng đó, không nói một lời cũng đã mang đến áp lực vô hình cho người ta.

Còn Tạ Trường Du, ngũ quan anh tuấn tinh xảo của anh vô cùng hấp dẫn, trên người còn có vẻ tươi sáng rạng rỡ chỉ có ở những cậu trai trẻ, chỉ đứng như thế đã là một quả bóng phát sáng thu hút sự chú ý.

Có công nhân đến muộn đi ngang qua bất giác quan sát họ, thấy hai người như thế, nhất thời không biết có nên chào hỏi Chu Mậu Xuyên một tiếng hay không. Cuối cùng người đó không chào, bởi vì không dám lên tiếng làm phiền họ.

Tạ Trường Du khoanh hai tay trước ngực, nhếch khóe miệng, cười xùy một tiếng. “Chủ nhiệm Chu? Còn trẻ như vậy đã có được vị trí này, chắc chắn nỗ lực không ít.”

Câu nói này của Tạ Trường Du đã phá vỡ bầu không khí kì lạ giữa hai người họ.

Chu Mậu Xuyên không bận tâm sự châm chọc của Tạ Trường Du, “vốn liếng” là gì? Theo anh ta, năng lực mà bản thân nỗ lực đạt được chẳng qua cũng chỉ là một loại vốn liếng mà thôi; còn bạn bè hay gia thế là một kiểu “quan hệ”, có thể chuyển thành vốn liếng vô hình.

Người như Chu Mậu Xuyên đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi câu nói như thế. “Nếu tôi không xuống xe, dù cậu đứng ở đây cả ngày, tôi cũng có thể coi như cậu không tồn tại.”

Tạ Trường Du nhếch khóe miệng. “Cho nên anh đứng trước mặt tôi còn là cho tôi mặt mũi?”

Chu Mậu Xuyên chẳng ừ hử gì, tuy không trả lời nhưng rõ ràng có ý này.

“Thời gian của tôi quý báu lắm.” Chu Mậu Xuyên nhìn đồng hồ trên cổ tay, như đang nhắc nhở về thời gian.

“Vậy à? Sao tôi không cảm thấy nhỉ. Dẫu sao anh còn rảnh rỗi đến độ liên tục giới thiệu công việc cho người khác cơ mà… Nếu không phải vậy thì tôi cũng sẽ không đến làm phiền anh.”

Chu Mậu Xuyên nhướng mày. “Cậu dùng thân phận gì đến nói lời này với tôi?”

Tạ Trường Du ngẫm nghĩ. “Anh biết Lâm Tố Mỹ đúng không? Tôi – là bạn trai tương lai và chồng tương lai của cô ấy.”

Chu Mậu Xuyên bị câu trả lời này làm cho sốc nặng, sau đó anh ta không nhịn được cười. “Tương lai? Tôi còn tưởng là hiện tại nữa chứ, nếu không sao lại dám xuất hiện trước mặt tôi, còn nói ra mấy lời không phép tắc này.”

“Đối với tôi thì đều như nhau. Hy vọng anh đừng làm những chuyện khiến tôi cảm thấy phiền phức, khiến cô ấy cảm thấy phiền phức nữa.”

“Cậu lấy đâu ra tự tin?” Chu Mậu Xuyên chống hai tay vào eo, nét mặt nhìn Tạ Trường Du như nhìn một thằng nhóc ranh bồng bột, đương nhiên sẽ không coi lời đối phương nói là thật. “Nếu tôi không nghĩ sai thì cậu thích Lâm Tố Mỹ, đúng chứ?”

Tạ Trường Du không nói gì, dẫu sao vấn đề này cũng không tiện trả lời.

“Tôi tưởng, thích một người là hy vọng người ấy sống tốt hơn, phát triển tốt hơn chứ. Sao nhìn cách làm của cậu thì có vẻ cậu không nghĩ như vậy? Để đạt được mục đích nào đó mà tước đoạt đi cơ hội tiến lên của người khác, đó là một hành vi tự tư tự lợi.”

“Lợi dụng quan hệ của bản thân làm một vài chuyện thì không phải hành vi tự tư tự lợi?”

Chu Mậu Xuyên cười. “Nếu cô ấy không bằng lòng, cô ấy có thể từ chối. Nhưng cô ấy bằng lòng, chứng tỏ bản thân cô ấy thích công việc này. Tôi cho cô ấy cơ hội như vậy thì có vấn đề gì?”

“Một lần hai lần thì quả thực không vấn đề, nhưng số lần nhiều lên thì là làm phiền.”

“Thế là phiền đến cậu hay là phiền đến cô ấy?”

“Cả hai.” Tạ Trường Du bình tĩnh nói.

“Sao tôi không cảm thấy vậy?” Chu Mậu Xuyên thoáng yên lặng, rồi nói: “Cậu đang sợ điều gì?”.

“Tôi có thể sợ điều gì?”

“Tự cậu biết. Nhưng cậu không muốn biết kết quả ư? Liệu cô ấy có thay đổi chủ ý hay không, liệu có lựa chọn một con đường khác hay không?”

Thoạt tiên, Tạ Trường Du chau mày, sau đó anh lắc đầu. “Hình như tôi không nên đến tìm anh.”

“Ồ?”

“Anh coi cô ấy thành gì? Một vật thử nghiệm? Không ngừng ném một vài thứ anh cảm thấy có cám dỗ cực lớn ra cho cô ấy, liên tục thử nghiệm xem cô ấy có bị cám dỗ hay không? Chỉ bởi vì lựa chọn của cô ấy khác với kì vọng của anh, thế nên anh không ngừng làm thử nghiệm? Chủ nhiệm Chu, anh là chủ nhiệm, nhưng cô ấy không phải công nhân dưới trướng anh, anh không có tư cách bày ra vẻ cao xa vời vợi với cô ấy… Cho nên, anh mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện nhìn thấy cô ấy lựa chọn con đường mà anh nghĩ là chính xác theo kì vọng của anh.”

Chu Mậu Xuyên đứng chôn chân tại chỗ, tay anh ta khẽ siết chặt.

Tạ Trường Du xoay người rời đi, còn vẫy tay với phía sau. “Khỏi cần tiễn.”

Chu Mậu Xuyên: “…”.

- --------------------------

Buổi chiều, Tạ Trường Du lại ngoan ngoãn đến thư viện.

Lâm Tố Mỹ bước thẳng về phía anh, cũng không hỏi buổi sáng anh đã đi đâu mà chỉ lấy một đoạn văn ngắn bằng tiếng Anh ra, giảng cho anh không ít mẫu câu và những từ ngữ thông dụng.

Tâm hồn Tạ Trường Du hơi treo ngược cành cây.

Lâm Tố Mỹ đang muốn nói anh mấy câu thì Tần Tín đi đến.

Trước đó hình như Lâm Tố Mỹ đã từng đề cập với Tần Tín rằng nếu anh ta muốn tìm cô thì đến thư viện, hầu đa cô đều ở đó, nếu không ở đó thì coi như số anh ta đen đủi…

Tần Tín đến xem nội dung Lâm Tố Mỹ dịch. Tuy lần trước bản dịch của Lâm Tố Mỹ khiến anh ta rất hài lòng, nhưng chỉ cần chưa dịch xong, Tần Tín không thể yên tâm.

Lâm Tố Mỹ đưa phần bản thảo chép tay mà mình đã dịch xong cho Tần Tín xem.

Tần Tín xem rất chăm chú, liên tục hỏi Lâm Tố Mỹ về cách dùng một vài từ xem sao lại dịch như thế, sao lại dùng từ này, sau đó tự anh ta dùng từ khác thay thế, rồi lại bàn bạc với Lâm Tố Mỹ xem dùng từ nào sẽ hay hơn.

Tạ Trường Du cầm bút vừa nghe họ nói chuyện, vừa bất giác trợn mắt. Đàn ông đàn ang mà sao lải nhải lắm thế.

“Câu này sao lại dịch như vậy!” Tần Tín cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm ra được một lỗi của Lâm Tố Mỹ rồi.

Lâm Tố Mỹ nhìn sang. “Đó là thói quen dùng từ của người nước A.”

Tần Tín nhìn cô với vẻ ngờ vực. “Cô có phải người nước A đâu, sao cô biết đây là thói quen dùng từ của họ?”

Lâm Tố Mỹ bị nói mà nghẹn họng, cuối cùng đã hiểu ra vì sao cô kháng cự giao lưu với Tần Tín như thế. Bởi vì anh ta thuộc kiểu người kiếm chuyện không đâu, bới lông tìm vết.

Tạ Trường Du dùng bút gõ nhẹ lên bàn, nhíu mày. “Anh cũng không phải người nước A, sao anh biết đây không phải thói quen dùng từ của họ?”

Tần Tín ngẩn người, sau đó gật đầu. “Cũng đúng!”

Lâm Tố Mỹ: …

Lâm Tố Mỹ cảm thấy đầu mình xuất hiện một vòng tròn, chỉ có một suy nghĩ – Vậy cũng được nữa hả?

Sau đó Tần Tín và Tạ Trường Du nói chuyện. Lâm Tố Mỹ tạm cho rằng đàn ông giao tiếp với nhau dễ dàng hơn.

“Nếu anh đã bảo cô ấy dịch cuốn sách này giúp anh, vậy thì anh nên có lòng tin chứ không phải là bới móc khắp nơi, như thế sẽ khiến tâm trạng người dịch chán nản, cứ vậy, rất có thể trình độ dịch sẽ thụt xuống…”

Tần Tín vội nhìn Lâm Tố Mỹ. “Là vậy à?”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Tần Tín ngẫm nghĩ. “Thế lần sau tôi sẽ nhịn lại. Cô thật sự không cảm thấy từ mà tôi đã thay đổi hay hơn à?”

“Không.”

Tần Tín: “…”.

……

Tạ Trường Du mau chóng đuổi Tần Tín đi, lấy cớ nếu anh ta ở đây thì Lâm Tố Mỹ sẽ không thể dịch tiếp được, chất lượng hay tốc độ đều sụt giảm mạnh.

Đợi sau khi Tần Tín rời đi, Lâm Tố Mỹ buông bút, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Tạ Trường Du với ánh mắt lành lạnh. “Nói đi, cậu muốn nói gì với tôi?”

Tạ Trường Du vuốt mặt. “Con gái thông minh không khiến người ta thích đâu.”

Lâm Tố Mỹ nhướng mày. “Tôi có bắt cậu thích đâu!”

Tạ Trường Du hít sâu một hơi. “Phải phải phải, không phải cậu bắt…”

Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy lời này nghe rất kì lạ, nhíu mày nhìn anh.

Tạ Trường Du ngoan ngoãn nhìn cô. “Hôm nay tôi đã đi làm một chuyện, tôi ngẫm nghĩ thì thấy vẫn nên nói cho cậu biết.”

“Ừm, cậu nói đi.”

“Cậu phải bảo đảm trước rằng cậu sẽ không tức giận đã.”

“Thế không được.” Lâm Tố Mỹ từ chối.

“Vậy tôi không nói nữa.”

Lâm Tố Mỹ trừng anh hồi lâu, thấy anh không có ý nhượng bộ, chỉ đành miễn cưỡng nói: “Thế tôi sẽ cố hết sức để không tức giận”.

“Tôi đi tìm Chu Mậu Xuyên, cảnh cáo anh ta sau này đừng làm phiền cậu nữa.”

Lâm Tố Mỹ nhướng mày. “Cảnh cáo?”

Tạ Trường Du thở dài một hơi, giảng đạo lý với cô: “Cậu xem đấy, cậu học hành bận rộn như thế, anh ta lại cứ tìm chuyện lằng nhằng cho cậu, cứ như có thù với cậu ấy”.

Lâm Tố Mỹ giật giật khóe miệng. “Cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho sự nghiệp học hành của tôi.”

“Cũng không phải, anh ta tìm một vài công việc cho cậu, vậy thì thời gian của cậu sẽ ít đi, thế thì ảnh hưởng đến việc học tiếng Anh của tôi còn gì?”

“Còn lý do nào khác không?”

“Thời gian của cậu ít đi thì cũng chẳng còn thời gian đâu để đến lớp gia sư nữa, cậu cũng chẳng biết được tình hình bên đó rốt cuộc thế nào, thế thì không ổn lắm.”

“Cậu tiếp tục.”

“Sức lực của một người có hạn, cậu đồng thời làm nhiều việc như thế sẽ dễ dẫn đến chẳng làm tốt một việc nào cả.”

“Tiếp tục.”

“Cậu xem cậu đấy, lúc dạy kèm tôi thì phải xem tiếng Anh, lúc làm việc vẫn dính đến tiếng Anh, rất dễ dàng phản cảm với tiếng Anh, thế thì không tốt, phải luôn duy trì đam mê với tiếng Anh.”

“Tiếp tục.”

“Tôi sợ cậu làm nhiều việc như thế sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Lâm Tố Mỹ thờ ơ nhìn anh. “Tiếp tục.”

Cô đang muốn biết anh có thể tìm ra được bao nhiêu lý do.

Tạ Trường Du nhìn vào mắt cô, đột nhiên cười tươi rói. “Chủ yếu là tôi không thích anh ta, cậu thì sao, cậu thích không?”

Lâm Tố Mỹ sững người.

“Hỏi cậu đấy, cậu thích không?”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu.

Tạ Trường Du tiếp tục cười. “Tôi biết ngay mà, cho nên tôi đã xua đuổi anh ta giúp cậu rồi.”

Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà trợn mắt. “Nghe giọng điệu của cậu, hình như tôi nên cảm kích cậu đấy nhỉ.”

“Ừ, thế thì mời cơm đi, món mỳ bao phủ ấy, tôi cũng muốn ăn, phải thêm dưa chua nữa…” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện