Tạ Minh và Trần Tư Tuyết làm việc với hiệu suất kinh người, chỉ một buổi sáng mà người của cả đội sản xuất số Chín đều biết Tạ Trường Du đã trở về, cũng biết chuyện khoảng thời gian trước không thấy bóng dáng Tạ Trường Du đâu là vì anh chạy đi tham gia thi đại học, bây giờ đã đỗ đại học như mong ước.
Tuy những người đỗ đại học trong thôn không ít - cũng có thể coi là hội trí thức, nhưng người có thể đỗ đại học đều vẫn rất tài giỏi trong mắt mọi người, những gia đình có sinh viên đại học ra ngoài nói chuyện với người ta cũng tự tin hơn nhiều, một sinh viên đại học có thể làm rạng danh gia đình mình.
Vì thế khi mọi người nói đùa bảo mời cơm, Tạ Minh và Trần Tư Tuyết cũng coi là thật, lập tức đi chuẩn bị. Mấy năm nay cuộc sống của mọi người đều tốt lên, nhưng nếu muốn mua thịt vẫn không quá dễ dàng. Nghĩ tới nghĩ lui, họ giết ngay một con lợn nhỏ vẫn chưa béo thịt mà nhà nuôi, sau đó gọi người cả thôn đến ăn cơm.
Tạ Trường Du vốn muốn ngăn bố mẹ mình, song khi nhìn thấy họ vui vẻ như thế, đã ngần ấy tuổi mà cười hớn hở như một đứa trẻ, làm việc mà cứ như mãi không hết sức vậy, Tạ Trường Du bèn không nói gì, chỉ đi giúp đỡ.
Nhà họ Tạ muốn mời khách, ngoài những người ở trong thành phố thì những người ở trên huyện Định Châu cũng trở về cả, có người còn chẳng về nhà mà đến thẳng nhà họ Tạ hóng chuyện và chào hỏi Tạ Trường Du.
Trước đây trong đội sản xuất số Chín, có hai gia đình khác biệt hẳn trong mắt mọi người. Một là nhà họ Tạ, Tạ Trường Du không chỉ kiếm được tiền mà còn có thể dẫn một đám người đi kiếm tiền, sức kêu gọi cũng là một thứ vốn liếng vô hình. Một nhà khác là nhà Lâm Kiến Đảng, trong nhà không chỉ có sinh viên đại học mà việc làm ăn buôn bán cũng không tệ, thuộc về kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm phát tài.
Tiếp đó mới là những gia đình có sinh viên đại học. Ngoài những nhà đó ra, các gia đình còn lại đều xếp hạng theo mức độ giàu có.
Bây giờ Tạ Trường Du chạy đi thi đại học, hơn nữa còn đỗ đại học như mong ước, trong mắt mọi người, nhà họ Tạ rõ ràng đã vượt qua nhà Lâm Kiến Đảng, trở thành sự tồn tại siêu phàm rồi.
Cho nên mọi người có thể bắt chuyện với Tạ Trường Du thì ai nấy đều vui mừng, họ luôn cảm thấy sau này Tạ Trường Du còn có tiền đồ sáng lạn hơn, bây giờ có quan hệ tốt thì về sau nhờ cậy gì cũng dễ mở lời.
Tạ Trường Du không bận tâm người khác nghĩ thế nào, thái độ với mọi người đều cực kì khiêm nhường và thân thiện, đối đãi lịch sự với tất cả mọi người, nhưng nếu muốn giao lưu thân thiết hơn thì tuyệt đối không có.
Trong những người này, Tạ Trường Du vẫn luôn tôn trọng Lâm Kiến Quốc. Lâm Kiến Quốc biết Tạ Trường Du đỗ đại học thì cũng phấn khởi, vỗ vai Tạ Trường Du liên tục rồi nói: “Có bản lĩnh làm chuyện lớn”.
Có điều Tạ Trường Du vẫn cố hết khả năng ít ra ngoài trò chuyện với người khác, phần nhiều là giúp đỡ ở sau nhà.
Tạ Trường Bình cũng trở về, khi biết nhà họ Tạ giết một chú lợn con vì chuyện của Tạ Trường Du thì tức đến mức đỏ bừng mặt, không nặn ra được một nụ cười nào, muốn nói bố mẹ mình thiên vị, song lại cảm thấy ngày tốt lành thế này mình mà nói ra lời đó sẽ phá hỏng bầu không khí, chỉ có thể vừa làm việc một mình vừa bực bội.
Tạ Trường Du đang nướng thịt, dùng kẹp kẹp thịt bì đặt lên lửa để nướng, bì bị nướng thành miếng dày màu đen, đến lúc đó mang đi rửa thì mới đem luộc chín rồi thái ra xào.
Sau khi nướng thịt xong, Tạ Trường Du đặt kẹp nướng sang một bên, đi đến trước mặt Tạ Trường Bình. “Chị tức cái gì, bây giờ chị đi nói với bố mẹ chị đã có bạn trai rồi sắp sửa kết hôn, chị muốn giết bao nhiêu lợn bố mẹ cho chị giết bấy nhiêu luôn.”
Tạ Trường Bình trừng Tạ Trường Du. “Hừ.”
Bây giờ chuyện hôn nhân đại sự của Tạ Trường Bình là tâm bệnh của Tạ Minh và Trần Tư Tuyết, chỉ cần Tạ Trường Bình chịu kết hôn, bảo họ làm gì cũng được, hai vợ chồng họ tuyệt đối không nói hai lời.
Lần trước Tạ Trường Bình về nhà, thái độ của Trần Tư Tuyết cực kì rõ ràng: Mày chưa kết hôn thì đừng nghĩ đến chuyện dùng một xu tiền nào của mẹ, kết hôn sớm thì mẹ sẽ trông con giúp mày.
Đương nhiên, lời này của Trần Tư Tuyết bị Tạ Minh mắng, nếu Tạ Trường Bình kết hôn, bố mẹ đằng trai không biết trông cháu hay sao, còn cần bà lắm chuyện à.
Trần Tư Tuyết bước vào, thấy hai con đều có mặt, đi đến bên cạnh họ, đè thấp giọng đánh tiếng trước với họ: “Đợi lát nữa chị hai đứa về, hai đứa bay khách khí với nó một chút”.
Vừa thấy thái độ này, Tạ Trường Bình đã hậm hực, cái gì gọi là khách khí với Tạ Trường Linh một chút chứ.
“Nhìn gì mà nhìn, nhất là mày đấy.” Trần Tư Tuyết trừng con gái, sau đó thở dài. “Chị hai đứa cũng chẳng dễ dàng gì, thời gian trước lại mang thai, nhưng không giữ được… Hai đứa bay thông cảm cho nó nhiều hơn chút.”
Tạ Trường Bình quả nhiên không nói gì nữa, nét mặt thoáng lo âu.
Tạ Trường Du gật đầu.
Trần Tư Tuyết yên lặng một lúc, sau đó nói: “Chị hai đứa, con bé cũng chẳng dễ dàng gì”.
Lần trước Trần Tư Tuyết đi thăm con gái sảy thai vẫn nằm viện, nhà thông gia đối đãi với mình cũng khách khí, đối đãi với con gái cũng rất nhiệt tình, nhưng Trần Tư Tuyết luôn cảm thấy hơi bất thường, hỏi riêng con gái thì con gái cũng chỉ nói là ngoài ý muốn, trượt chân ngã ở nhà nên sảy thai, Trần Tư Tuyết cũng không hỏi nhiều thêm nữa.
……
Cả thôn đều đến nhà họ Tạ ăn cơm, vô cùng huyên náo, những người này thấy Tạ Minh và Trần Tư Tuyết thì bèn khen Tạ Trường Du giỏi giang, khen đến mức lòng Tạ Minh và Trần Tư Tuyết như nở hoa.
Tạ Trường Linh quả nhiên trở về, chủ động nói chuyện một lúc với Tạ Trường Du, Tạ Trường Du bèn nhét mấy trăm đồng cho chị, Tạ Trường Linh không từ chối mà nhận luôn, khi đối mặt với người nhà cũng cười nhiều hơn một chút.
Lúc rời đi, Tạ Trường Linh nhắc Trần Tư Tuyết chuẩn bị thịt trước rồi mới quay về huyện Định Châu.
Tạ Trường Bình khá không phục, thì thầm với Tạ Trường Du: “Đảm bảo mẹ lại lén cho bà ấy tiền rồi, mày không thấy bả cười lệch cả miệng luôn rồi à”.
“Nói năng kiểu gì đấy?” Tạ Trường Du cốc đầu Tạ Trường Bình. “Không phải là mẹ cho, mà là đây cho.”
Tạ Trường Bình nhìn anh với vẻ bất ngờ, bĩu môi, thầm hiểu chắc chắn là Tạ Trường Du cho tiền, mà mẹ cũng cho.
Tạ Trường Du khẽ nhíu mày. “Nếu không phải vì cuộc sống khó khăn thì sẽ không một mực nhìn chằm chằm vào đồ của người khác.”
Tạ Trường Bình hơi sững người, yên lặng.
……
Mà một gia đình khác cũng đang lệch cả miệng khi nói về nhà họ Tạ.
Đó là Trần Đông Mai sau khi ăn cơm ở nhà họ Tạ về, dì bực bội nhìn hai anh con trai trở về riêng một chuyến từ huyện Định Châu. “Về làm gì, muốn ăn thịt đến thế à? Nhà này đối xử tệ bạc với hai đứa bay hay sao? Chào hỏi Tạ Trường Du, cũng chẳng thấy người ta đối xử khác biệt với hai đứa bay ha, lại còn nói là hai đứa bay định học tập theo nó… Óc lợn thì học được cái gì.”
“Đông Mai.” Lâm Kiến Nghiệp quát Trần Đông Mai. “Bà ấy à… người ta mời khách ăn cơm, bà tức cái gì.”
Trần Đông Mai trông đầy ấm ức. “Ông nhìn xem mấy người trong thôn hồ hởi với nhà họ Tạ khỏi nói, cứ như người đỗ đại học là con cái nhà họ ấy… Còn cả mấy anh em của ông, ai nấy đều hớn hở, lúc Tiểu Mỹ nhà mình đỗ đại học có thấy họ vui như thế đâu? Đối xử với người ngoài còn tốt hơn anh em ruột nhà mình.”
“Nói gì thế hả!” Lâm Kiến Nghiệp đi qua đỡ Trần Đông Mai ngồi xuống. “Lúc Tiểu Mỹ đỗ đại học, họ đều tặng quà, hôm nay họ có tặng Tạ Trường Du đâu. Còn nữa, người ta đỗ đại học là chuyện đáng để vui mừng, chẳng lẽ mọi người còn phải khóc lóc thảm thiết hay sao?”
Trần Đông Mai hừ một tiếng. “Tiểu Mỹ nhà mình mới là người đầu tiên đỗ được vào đại học Vân.”
“Phải phải phải, Tạ Trường Du chỉ học theo phong trào thôi, hoàn toàn không bì được với Tiểu Mỹ nhà mình.”
Trần Đông Mai bị Lâm Kiến Nghiệp nói chẹn họng như thế thì trợn trừng mắt một lúc lâu, cơn bực mới lui xuống.
Tâm tư của Trần Đông Mai cũng đơn giản, chút tâm tư tranh đấu của dì và Trần Tư Tuyết mấy năm nay đã nhạt đi, chủ yếu là vì Tạ Trường Du kiếm được tiền thì sao, Tiểu Mỹ nhà dì cũng kiếm được tiền, hơn nữa còn là sinh viên đại học, vì thế dì có được cảm giác cân bằng vi diệu, bây giờ sự cân bằng này bị việc Tạ Trường Du đỗ đại học phá vỡ rồi.
Đây cũng là một tâm lý rất phổ biến của con người. Quán của Tạ Trường Du ở trên huyện là thứ nhìn thấy được sờ vào được, mọi người đều biết nhà anh có tiền. Còn Lâm Tố Mỹ, mọi người cũng chỉ cảm thấy cô cao xa vời vợi thôi, nếu nói đến chuyện cô có bao nhiêu tiền thì mọi người lại chẳng thấy được, đương nhiên liền tảng lờ rất nhiều thứ.
Mà tuy Lâm Tố Mỹ vẫn luôn gửi tiền về cho nhà nhưng tiền của cô để tiện cho cô làm việc của mình, cô không hề nói cho người nhà biết mình kiếm được bao nhiêu, điều này dẫn đến một hiểu lầm nặng nề.
Bây giờ Trần Đông Mai cảm thấy mình lại bị Trần Tư Tuyết vượt trước, trong lòng hậm hực, đương nhiên khó chịu.
……
Nhưng dù trong lòng Trần Đông Mai cảm thấy không vui đến mức nào thì khi Tạ Trường Du đến nhà, dì vẫn cười vui vẻ chào hỏi anh.
“Trường Du đến đấy à!” Trần Đông Mai nhìn Tạ Trường Du, tâm tình phức tạp. Thằng nhóc này nhìn thì cực kì ổn, trông bô giai, còn kiếm được tiền, hơn nữa cũng biết chịu khó chịu khổ, nhưng chỉ vì một điều rằng cậu ta là con trai Trần Tư Tuyết nên đã vô duyên vô cớ khiến dì thấy gai mắt.
“Thím ba ạ. Đây là đồ Tiểu Mỹ nhờ cháu mang về cho chú thím, cháu về đến nhà liền bận bịu, suýt quên mất chuyện này, bây giờ mới mang đến được cho chú thím.”
Trần Đông Mai vừa nghe vậy thì lập tức nở nụ cười. “Vẫn là Tiểu Mỹ biết nhớ đến mẹ con bé.”
Lời này lại đâm thêm nhát dao vào lòng hai anh con trai, họ về nhà quả thực không mua đồ gì, hai anh em nhìn nhau, lần sau về nhà nhất định phải mua mua mua.
“Mang đồ từ xa như thế về cho chú thím, cháu cũng vất vả rồi, vào uống miếng nước nhé!”
“Không cần đâu ạ, lát nữa cháu phải về trường rồi.”
“Gấp gáp thế cơ à? Cháu mới về hôm qua thôi mà?”
“Ở trường sắp vào học rồi ạ.”
“Thế thì phải mau quay lại thôi.” Trần Đông Mai cười. “Nếu cháu gặp Tiểu Mỹ thì nói với con bé, trong nhà cái gì cũng có, không cần mang đồ về cho chú thím, không cần tiêu tiền linh tinh nữa đâu. Còn nữa, thím và bố con bé đều rất khỏe, bảo con bé chỉ cần học hành cho tốt là được, không cần phải lo lắng cho nhà.”
“Vâng ạ.” Tạ Trường Du không rời đi ngay mà lại hỏi một câu: “Đợi lát nữa họ lái xe đến đón cháu, Lâm Bình Lâm An có muốn cùng quay về huyện không thím?”.
Trần Đông Mai gào lên gọi, Lâm Bình và Lâm An mau chóng đi ra, nếu có thể ngồi xe thì họ đương nhiên thích rồi.
……
Cứ vậy, Tạ Trường Du thu dọn đồ rồi cùng Lâm Bình và Lâm An về huyện.
Vẫn là chiếc xe hàng lớn ấy, điều khác biệt là Tạ Trường Du ngồi sau cùng họ, ngồi trong xe, có bị xóc cũng không sợ.
Lâm An nhìn Tạ Trường Du. “Tạ Trường Du, chú nói xem sao chú giỏi thế chứ, chạy đi thi đại học rồi vừa thi đã đỗ luôn.”
“Có đánh đổi mới có thu hoạch. Khoảng thời gian chuẩn bị thi đại học, nói là đọc sách làm đề chẳng có ngày đêm cũng không ngoa, áp lực lớn, thậm chí không nhìn thấy hy vọng gì, ngoài làm đề và đọc sách thì hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.” Dường như lần đầu tiên sau khi về nhà, Tạ Trường Du mới nhớ lại cuộc sống trước khi anh thi đại học. “Thứ hai anh thấy chỉ là kết quả nên mới tưởng là rất dễ dàng. Nếu có người nói hai anh bán xiên nướng dễ dàng thế đã thành công, hai anh sẽ có cảm tưởng gì?”
“Dễ dàng cái rắm.” Lâm Bình mắng một câu bậy bạ.
Họ bán xiên nướng, lúc luyện tập đã lãng phí không ít nguyên liệu và gia vị đắt đỏ, khi ấy lòng Lâm Bình và Lâm An như rỉ máu.
Tạ Trường Du cười.
Lâm An gật gù. “Làm chuyện gì cũng đều chẳng dễ dàng.”
Tạ Trường Du gật đầu bày tỏ sự tán đồng.
Lâm Bình và Lâm An không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa, họ vốn cảm thấy Tạ Trường Du thông minh và có năng lực hơn họ, khoảng cách quá lớn, đến chút tâm lý đố kị cũng chẳng khơi lên được, thấy Tạ Trường Du thành công đỗ đại học, suy nghĩ của họ cũng giống mọi người, đó là Tạ Trường Du làm gì cũng đều có thể thành công.
Bởi thế, họ không có tâm lý bài xích gì với chuyện Tạ Trường Du đỗ đại học.
Lâm Bình ngẫm nghĩ. “Tạ Trường Du, bây giờ chú cũng học đại học Vân, nếu em gái anh có chuyện gì, chú quan tâm chăm sóc con bé một chút nhé, nhất định đừng để người khác bắt nạt con bé.”
“Chuẩn đấy, nếu có người bắt nạt con bé, chú đánh trả hộ bọn anh, tiền viện thuốc bọn anh sẽ trả.”
Tạ Trường Du nghe vậy, ánh mắt hơi kì lạ. Một lúc lâu sau, anh mới chậm chạp nói: “Vâng… Em sẽ quan tâm chăm sóc”.
Nhìn thấy dáng vẻ yên tâm của Lâm Bình và Lâm An, ý cười trong mắt Tạ Trường Du càng lan rộng.
- ---------------------------
Tạ Trường Du ngồi xe khách từ huyện Định Châu về đến thành phố Vân, lúc đến thành phố Vân, trời đã tối, bấy giờ anh mới gọi xe về đại học Vân.
Sau khi về đến kí túc, Tạ Trường Du đặt một vài món quà vặt anh mang từ nhà lên bàn, tỏ ý mấy người trong phòng muốn ăn thì tự lấy. Hành động hào phóng này lập tức khiến Tạ Trường Du trở thành người có tiếng nói quyền uy nhất trong phòng, dẫu sao hưởng lợi từ người ta thì cũng phải nể mặt người ta chứ.
Hôm sau là ngày chính thức vào học.
Trong sân trường vẫn có một vài người mặc bồ đồ rằn ri, chủ yếu là vì điều kiện của rất nhiều người đều không tốt lắm, họ cũng không nỡ mua quần áo, bộ đồ này đương nhiên được tận dụng. Mà khi nhìn thấy những người mặc bộ đồ đó, mọi người cũng phân biệt được ngay rằng đối phương là sinh viên năm nhất.
Với sinh viên năm nhất, các đàn anh đàn chị trong trường đều vô cùng khách khí.
Lâm Tố Mỹ ăn cơm trưa ở nhà ăn, ma xui quỷ khiến, cô tự đi gọi một phần thịt. Thịt hôm nay là tai lợn rim, bởi vì gia vị đậm đà nên ăn với cơm rất ngon.
Cô vừa mới ăn được một miếng cơm thì thấy đối diện có người ngồi xuống. Cô cũng không bận tâm, giờ ăn cơm ở nhà ăn sẽ nườm nượp người, hễ có chỗ trống thì sẽ có người ngồi xuống.
Chỉ là khi ngước mắt, cô ngẩn ra.
Tạ Trường Du đặt một đĩa vịt quay ở trước mặt cô, bởi vì đã nguội nên nhìn vịt có vẻ không hấp dẫn lắm. Nhưng Lâm Tố Mỹ vừa nhìn đã nhận ra đây là vịt quay của quán ở huyện Định Châu.
“Cậu… về nhà à?”
Tạ Trường Du gật đầu, sau đó nói: “Bố mẹ cậu đều khỏe cả…”.
Nói đến đây, Tạ Trường Du dừng lại hồi lâu, anh nghĩ không chỉ là sức khỏe tốt mà mấy lời châm chọc nhà anh cũng tuôn ào ào luôn.
“Anh trai, chị dâu, cháu cậu đều rất khỏe, cậu không cần lo cho họ đâu.”
“Cậu về nhà làm gì?”
“Dù sao cũng phải nói cho bố mẹ biết chuyện tôi đỗ đại học Vân đúng không.”
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ cũng trở nên có hứng thú. “Họ có phản ứng gì?”
Tạ Trường Du đỡ trán, kể lại phản ứng đầu tiên của Tạ Trường Bình và mẹ anh cho Lâm Tố Mỹ nghe. Quả nhiên Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà phì cười.
“Chị cậu đúng là con ruột của mẹ cậu mà, phản ứng giống hệt nhau.”
Đào than, làm lính…
“Tôi cũng nghĩ thế.” Tạ Trường Du cũng không nhịn được mà bật cười.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, một bữa cơm cũng có mùi có vị.
Đợi khi Lâm Tố Mỹ ăn cơm xong, Tạ Trường Du đột nhiên giơ tay ra trước mặt cô. “Nào, tôi cho cậu một thứ, cậu đoán xem là gì.”
Trong mắt Lâm Tố Mỹ lộ ra mấy phần hứng thú, cô quan sát tay anh mấy giây. “Kẹo?”
Tạ Trường Du lắc đầu.
“Tiền xu?”
Tạ Trường Du lại lắc đầu.
“Thế là gì?”
Tạ Trường Du chầm chậm mở nắm tay ra, chỉ thấy trên đó có ba quả lê gai vàng óng, gai bên ngoài đã bị vặt hết, chỉ còn lại bề mặt lồi lõm.
Lê gai này thực ra không ngon, nhưng hoa nở rất đẹp, có điều thịt quả khô chẳng có mấy nước thì không nói, một đầu còn nhỏ, bên trong còn có không ít hạt, hơn nữa chỉ có lê gai chín mới có chút vị ngọt, nếu không thì đều chua cả.
Nhưng mà lúc Lâm Tố Mỹ nhìn thấy ba quả lê gai này, cô lại cực kì mừng rỡ và ngạc nhiên. Nhìn thấy chúng thì như có thể nhìn thấy chỗ cỏ dại ven con đường nhỏ, trong khóm cỏ dại sẽ có một cây lê gai, nở ra đóa hoa màu hồng nhạt, vươn ra khỏi cỏ xanh, sẽ có bướm vờn bay trên những bông hoa vậy.
Đó là mùi vị đến từ quê hương.
“Sao cậu lại muốn mang cho tôi thứ này?” Lâm Tố Mỹ cầm lê gai từ tay anh, đặt lên mũi ngửi, một mùi thơm mát truyền đến khiến cô cười càng ngọt ngào hơn.
“Đây là thù lao cho cậu.”
“Hả?”
Tạ Trường Du đổi tư thế ngồi, cười nhìn cô. “Tôi muốn học tiếng Anh, muốn mời cậu dạy tôi. Tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ không thu tiền, thế nên tôi chỉ đành dùng phương thức khác khiến cậu cảm động, thế thì cậu sẽ mềm lòng, nói không chừng sẽ chịu nhận học sinh là tôi cũng nên. Học tỷ nhỏ, cậu cảm thấy yêu cầu này của tôi thế nào?”
“Sao cậu biết là tôi sẽ không thu tiền?” Lâm Tố Mỹ trừng anh.
Sau đó, nét cười trong mắt Tạ Trường Du tràn ra, khóe môi anh cong lên, khuôn mặt bị phơi đen cũng không giấu đi được vẻ đắc ý kia.
Lâm Tố Mỹ khẽ cắn môi, biết mình đã vào tròng rồi.
Sao mà phản ứng đầu tiên lại là liệu có thu tiền không chứ, giống như trực tiếp đồng ý với đối phương rằng cô sẽ dạy thêm tiếng Anh cho anh, chỉ là cô có ý kiến về phương diện thù lao mà thôi.
“Thế cậu muốn thu bao nhiêu tiền học phí?” Tạ Trường Du thành tâm hỏi.
Lâm Tố Mỹ hừ một tiếng không nói gì, chỉ ngồi xuống, nhìn ba quả lê gai nằm trong tay. Chỉ ba quả lê gai này mà đã muốn để cô phụ đạo một một cho anh, nghĩ hay thế, rốt cuộc anh có biết thời gian của mình có ý nghĩa gì không? Tạ Trường Du đợi một lát, sau đó đoạt lê gai trong tay cô.
“Cậu làm gì đấy?” Lâm Tố Mỹ vội thu lê gai về.
“Cậu xem cậu đi, chẳng có ý muốn dạy tôi một chút nào, còn bày đặt… Tôi không cưỡng ép làm khó người khác, lấy lại thù lao mình đã cho về thôi.”
“Không trả.” Lâm Tố Mỹ giấu tay ra sau lưng.
“Đâu có ai như cậu chứ?”
“Tôi cứ thế đấy.” Lâm Tố Mỹ khẽ hếch cằm, hơi có ý - cậu có thể làm được gì tôi nào.
Tạ Trường Du nhìn cô một lúc, cô thế này thật sự đầy vẻ thiếu nữ, khiến anh thoáng ngẩn ngơ. Sau đó anh cười. “Thế này không đúng đâu.”
“Cậu tự cho tôi mà.”
“Thế nên tôi tự thu về đấy còn gì.”
“Không trả.” Lâm Tố Mỹ lắc đầu.
“Không trả thì tôi coi như cậu bằng lòng dạy tôi tiếng Anh rồi nhé.”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh, qua một lúc mới hỏi: “Sao cậu lại đột nhiên muốn học tiếng Anh?”.
“Bị tiền lương của cậu dụ hoặc, muốn đoạt bát cơm của cậu.”
Lâm Tố Mỹ chẳng coi là thật mà nhếch nhếch môi. Cô hơi muốn nói tiếng Anh không dễ học như thế đâu, bình thường nếu đối thoại thì rất nhiều người đều không có vấn đề, nhưng muốn kiếm tiền nhờ tiếng Anh thì yêu cầu sẽ rất cao, hơn nữa phải tốn rất nhiều công sức mới được.
Tạ Trường Du vươn tay gõ gõ trên bàn. “Tôi muốn học thêm chút gì đó.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu, sau đó thì sao?
“Thực sự muốn nghe lời thật lòng hả?”
Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy ánh mắt đó của anh không có ý tốt. “Ừ, lẽ nào mục đích không thể để người khác biết hay sao?”
“Tôi không hy vọng sau này lúc cậu và người khác nói chuyện bằng tiếng Anh, tôi nghe mà lại chẳng hiểu gì, như thế sẽ khiến tôi cảm thấy giữa bọn tôi và cậu có khoảng cách rất lớn. Tôi đã từng nói rồi, hễ là thứ tôi có thể tự nỗ lực thay đổi, tôi đều hy vọng có thể thay đổi nó thông qua sự nỗ lực của bản thân.”
Sau đó, đến gần cậu hơn.
Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài một hơi, cô đột nhiên cảm thấy ba quả lê gai hơi chọc vào tay.
Tạ Trường Du cứ nhìn cô như vậy, anh đang đợi câu trả lời của cô, câu trả lời này rất quan trọng, không chỉ là việc học tiếng Anh mà còn là việc anh mong một cơ hội từ cô.
Cậu có bằng lòng cho tôi một cơ hội để đến gần cậu không?
Cậu có bằng lòng cho tôi một cơ hội để tôi có thể theo đuổi cậu không?
Ánh mắt lắng sạch như thế, khiến Lâm Tố Mỹ chẳng thể thốt được lời cự tuyệt.
Chàng trai trước mắt này, ngập tràn khí chất rạng rỡ như ánh mặt trời, ánh mắt lắng sạch. Trong đầu cô lại một lần nữa xuất hiện cảnh tượng một năm trước, khi ấy trên người anh có màu sắc ảm đạm, tựa như khi lại đến thành phố này một lần nữa, thành phố này xa lạ đến thế, thậm chí che lấp đi khí chất tự tin tràn trề hy vọng của anh.
Còn cả lần hai người cùng đi ăn mì, lúc anh hỏi cô tiền lương của cô được bao nhiêu, sau khi cô trả lời, anh có nét mặt đó.
Anh từng hoài nghi bản thân, cũng từng cảm nhận được vô số thất bại. Anh dùng phương thức của anh lại một lần nữa tự tin, thong dong, nhàn nhã ngồi trước mặt cô.
“Học tiếng Anh không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng.
“Tôi không cảm thấy sẽ đơn giản.”
“Sẽ rất cực khổ.”
“Ừ, có thể khổ hơn thi đại học à?”
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Có lẽ là không, nhưng thời gian tiêu tốn tích lại sẽ nhiều hơn.”
Tạ Trường Du gật đầu. “Cậu có thể tự học thành tài, vì sao lại cảm thấy tôi thì không được?”
Lâm Tố Mỹ trừng anh, cô có thể nói đó là thành quả hai kiếp tích lại được ư? Đương nhiên là không thể, thế nên cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
“Vậy… vậy được thôi!” Cô nói xong thì nghiêng đầu qua. Nếu như nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra vành tai cô thoáng ửng đỏ.
Tạ Trường Du nhìn cô một lúc, vui mừng như một đứa trẻ. Tiếp đó anh bưng khay cơm của hai người cùng đặt vào chỗ thùng rác ngoài cửa nhà ăn.
Sau đó anh mới đi về trước mặt cô. “Sau này tiền ăn cơm do tôi trả, đừng từ chối, cậu đã không thu học phí rồi, chút tiền này có đáng là gì?”
Lâm Tố Mỹ hé miệng, không nói gì thêm.
“Nếu cậu đã dạy tôi tiếng Anh, thế liệu tôi có nên gọi cậu là cô giáo không nhỉ?… Hoặc là học tỷ nhỏ?”
Lâm Tố Mỹ phản cảm với cách xưng hô “cô giáo”, nhất là đến mức mập mờ theo bản năng. Chuyện của Lâm Hải Yến chung quy mang đến cho cô một vài thứ, cô cũng cố hết sức giảm bớt ảnh hưởng của chúng, nhưng có vài thứ đã là bản năng.
Tạ Trường Du thấy cô khẽ nhíu mày, bèn hiểu ra điều gì, anh lập tức chọn “học tỷ”…
“Vì sao phải gọi là học tỷ nhỏ?”
“Cậu nhỏ hơn tôi.”
“Ồ, nếu mà lớn hơn cậu, cậu sẽ gọi là học tỷ lớn hả?”
Tạ Trường Du lắc đầu. “Đương nhiên không phải, lớn hơn tôi thì sẽ chỉ gọi học tỷ thôi… Cho nên bây giờ, tôi sẽ gọi cậu là học tỷ nhỏ.”
Lâm Tố Mỹ chẳng ừ hử gì.
“Lẽ nào… cậu muốn bắt tôi gọi cậu là học tỷ đẹp hả?” (*)
Lâm Tố Mỹ muốn đánh anh, Tạ Trường mau chóng trốn, nhất thời hai người đều không nhịn được mà bật cười.
(*) Ở đây thanh niên nói “học tỷ Mỹ”, tức là gọi học tỷ + tên con nhỏ, nhưng ý ngầm là học tỷ đẹp nên con nhỏ mới muốn đánh.
Tuy những người đỗ đại học trong thôn không ít - cũng có thể coi là hội trí thức, nhưng người có thể đỗ đại học đều vẫn rất tài giỏi trong mắt mọi người, những gia đình có sinh viên đại học ra ngoài nói chuyện với người ta cũng tự tin hơn nhiều, một sinh viên đại học có thể làm rạng danh gia đình mình.
Vì thế khi mọi người nói đùa bảo mời cơm, Tạ Minh và Trần Tư Tuyết cũng coi là thật, lập tức đi chuẩn bị. Mấy năm nay cuộc sống của mọi người đều tốt lên, nhưng nếu muốn mua thịt vẫn không quá dễ dàng. Nghĩ tới nghĩ lui, họ giết ngay một con lợn nhỏ vẫn chưa béo thịt mà nhà nuôi, sau đó gọi người cả thôn đến ăn cơm.
Tạ Trường Du vốn muốn ngăn bố mẹ mình, song khi nhìn thấy họ vui vẻ như thế, đã ngần ấy tuổi mà cười hớn hở như một đứa trẻ, làm việc mà cứ như mãi không hết sức vậy, Tạ Trường Du bèn không nói gì, chỉ đi giúp đỡ.
Nhà họ Tạ muốn mời khách, ngoài những người ở trong thành phố thì những người ở trên huyện Định Châu cũng trở về cả, có người còn chẳng về nhà mà đến thẳng nhà họ Tạ hóng chuyện và chào hỏi Tạ Trường Du.
Trước đây trong đội sản xuất số Chín, có hai gia đình khác biệt hẳn trong mắt mọi người. Một là nhà họ Tạ, Tạ Trường Du không chỉ kiếm được tiền mà còn có thể dẫn một đám người đi kiếm tiền, sức kêu gọi cũng là một thứ vốn liếng vô hình. Một nhà khác là nhà Lâm Kiến Đảng, trong nhà không chỉ có sinh viên đại học mà việc làm ăn buôn bán cũng không tệ, thuộc về kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm phát tài.
Tiếp đó mới là những gia đình có sinh viên đại học. Ngoài những nhà đó ra, các gia đình còn lại đều xếp hạng theo mức độ giàu có.
Bây giờ Tạ Trường Du chạy đi thi đại học, hơn nữa còn đỗ đại học như mong ước, trong mắt mọi người, nhà họ Tạ rõ ràng đã vượt qua nhà Lâm Kiến Đảng, trở thành sự tồn tại siêu phàm rồi.
Cho nên mọi người có thể bắt chuyện với Tạ Trường Du thì ai nấy đều vui mừng, họ luôn cảm thấy sau này Tạ Trường Du còn có tiền đồ sáng lạn hơn, bây giờ có quan hệ tốt thì về sau nhờ cậy gì cũng dễ mở lời.
Tạ Trường Du không bận tâm người khác nghĩ thế nào, thái độ với mọi người đều cực kì khiêm nhường và thân thiện, đối đãi lịch sự với tất cả mọi người, nhưng nếu muốn giao lưu thân thiết hơn thì tuyệt đối không có.
Trong những người này, Tạ Trường Du vẫn luôn tôn trọng Lâm Kiến Quốc. Lâm Kiến Quốc biết Tạ Trường Du đỗ đại học thì cũng phấn khởi, vỗ vai Tạ Trường Du liên tục rồi nói: “Có bản lĩnh làm chuyện lớn”.
Có điều Tạ Trường Du vẫn cố hết khả năng ít ra ngoài trò chuyện với người khác, phần nhiều là giúp đỡ ở sau nhà.
Tạ Trường Bình cũng trở về, khi biết nhà họ Tạ giết một chú lợn con vì chuyện của Tạ Trường Du thì tức đến mức đỏ bừng mặt, không nặn ra được một nụ cười nào, muốn nói bố mẹ mình thiên vị, song lại cảm thấy ngày tốt lành thế này mình mà nói ra lời đó sẽ phá hỏng bầu không khí, chỉ có thể vừa làm việc một mình vừa bực bội.
Tạ Trường Du đang nướng thịt, dùng kẹp kẹp thịt bì đặt lên lửa để nướng, bì bị nướng thành miếng dày màu đen, đến lúc đó mang đi rửa thì mới đem luộc chín rồi thái ra xào.
Sau khi nướng thịt xong, Tạ Trường Du đặt kẹp nướng sang một bên, đi đến trước mặt Tạ Trường Bình. “Chị tức cái gì, bây giờ chị đi nói với bố mẹ chị đã có bạn trai rồi sắp sửa kết hôn, chị muốn giết bao nhiêu lợn bố mẹ cho chị giết bấy nhiêu luôn.”
Tạ Trường Bình trừng Tạ Trường Du. “Hừ.”
Bây giờ chuyện hôn nhân đại sự của Tạ Trường Bình là tâm bệnh của Tạ Minh và Trần Tư Tuyết, chỉ cần Tạ Trường Bình chịu kết hôn, bảo họ làm gì cũng được, hai vợ chồng họ tuyệt đối không nói hai lời.
Lần trước Tạ Trường Bình về nhà, thái độ của Trần Tư Tuyết cực kì rõ ràng: Mày chưa kết hôn thì đừng nghĩ đến chuyện dùng một xu tiền nào của mẹ, kết hôn sớm thì mẹ sẽ trông con giúp mày.
Đương nhiên, lời này của Trần Tư Tuyết bị Tạ Minh mắng, nếu Tạ Trường Bình kết hôn, bố mẹ đằng trai không biết trông cháu hay sao, còn cần bà lắm chuyện à.
Trần Tư Tuyết bước vào, thấy hai con đều có mặt, đi đến bên cạnh họ, đè thấp giọng đánh tiếng trước với họ: “Đợi lát nữa chị hai đứa về, hai đứa bay khách khí với nó một chút”.
Vừa thấy thái độ này, Tạ Trường Bình đã hậm hực, cái gì gọi là khách khí với Tạ Trường Linh một chút chứ.
“Nhìn gì mà nhìn, nhất là mày đấy.” Trần Tư Tuyết trừng con gái, sau đó thở dài. “Chị hai đứa cũng chẳng dễ dàng gì, thời gian trước lại mang thai, nhưng không giữ được… Hai đứa bay thông cảm cho nó nhiều hơn chút.”
Tạ Trường Bình quả nhiên không nói gì nữa, nét mặt thoáng lo âu.
Tạ Trường Du gật đầu.
Trần Tư Tuyết yên lặng một lúc, sau đó nói: “Chị hai đứa, con bé cũng chẳng dễ dàng gì”.
Lần trước Trần Tư Tuyết đi thăm con gái sảy thai vẫn nằm viện, nhà thông gia đối đãi với mình cũng khách khí, đối đãi với con gái cũng rất nhiệt tình, nhưng Trần Tư Tuyết luôn cảm thấy hơi bất thường, hỏi riêng con gái thì con gái cũng chỉ nói là ngoài ý muốn, trượt chân ngã ở nhà nên sảy thai, Trần Tư Tuyết cũng không hỏi nhiều thêm nữa.
……
Cả thôn đều đến nhà họ Tạ ăn cơm, vô cùng huyên náo, những người này thấy Tạ Minh và Trần Tư Tuyết thì bèn khen Tạ Trường Du giỏi giang, khen đến mức lòng Tạ Minh và Trần Tư Tuyết như nở hoa.
Tạ Trường Linh quả nhiên trở về, chủ động nói chuyện một lúc với Tạ Trường Du, Tạ Trường Du bèn nhét mấy trăm đồng cho chị, Tạ Trường Linh không từ chối mà nhận luôn, khi đối mặt với người nhà cũng cười nhiều hơn một chút.
Lúc rời đi, Tạ Trường Linh nhắc Trần Tư Tuyết chuẩn bị thịt trước rồi mới quay về huyện Định Châu.
Tạ Trường Bình khá không phục, thì thầm với Tạ Trường Du: “Đảm bảo mẹ lại lén cho bà ấy tiền rồi, mày không thấy bả cười lệch cả miệng luôn rồi à”.
“Nói năng kiểu gì đấy?” Tạ Trường Du cốc đầu Tạ Trường Bình. “Không phải là mẹ cho, mà là đây cho.”
Tạ Trường Bình nhìn anh với vẻ bất ngờ, bĩu môi, thầm hiểu chắc chắn là Tạ Trường Du cho tiền, mà mẹ cũng cho.
Tạ Trường Du khẽ nhíu mày. “Nếu không phải vì cuộc sống khó khăn thì sẽ không một mực nhìn chằm chằm vào đồ của người khác.”
Tạ Trường Bình hơi sững người, yên lặng.
……
Mà một gia đình khác cũng đang lệch cả miệng khi nói về nhà họ Tạ.
Đó là Trần Đông Mai sau khi ăn cơm ở nhà họ Tạ về, dì bực bội nhìn hai anh con trai trở về riêng một chuyến từ huyện Định Châu. “Về làm gì, muốn ăn thịt đến thế à? Nhà này đối xử tệ bạc với hai đứa bay hay sao? Chào hỏi Tạ Trường Du, cũng chẳng thấy người ta đối xử khác biệt với hai đứa bay ha, lại còn nói là hai đứa bay định học tập theo nó… Óc lợn thì học được cái gì.”
“Đông Mai.” Lâm Kiến Nghiệp quát Trần Đông Mai. “Bà ấy à… người ta mời khách ăn cơm, bà tức cái gì.”
Trần Đông Mai trông đầy ấm ức. “Ông nhìn xem mấy người trong thôn hồ hởi với nhà họ Tạ khỏi nói, cứ như người đỗ đại học là con cái nhà họ ấy… Còn cả mấy anh em của ông, ai nấy đều hớn hở, lúc Tiểu Mỹ nhà mình đỗ đại học có thấy họ vui như thế đâu? Đối xử với người ngoài còn tốt hơn anh em ruột nhà mình.”
“Nói gì thế hả!” Lâm Kiến Nghiệp đi qua đỡ Trần Đông Mai ngồi xuống. “Lúc Tiểu Mỹ đỗ đại học, họ đều tặng quà, hôm nay họ có tặng Tạ Trường Du đâu. Còn nữa, người ta đỗ đại học là chuyện đáng để vui mừng, chẳng lẽ mọi người còn phải khóc lóc thảm thiết hay sao?”
Trần Đông Mai hừ một tiếng. “Tiểu Mỹ nhà mình mới là người đầu tiên đỗ được vào đại học Vân.”
“Phải phải phải, Tạ Trường Du chỉ học theo phong trào thôi, hoàn toàn không bì được với Tiểu Mỹ nhà mình.”
Trần Đông Mai bị Lâm Kiến Nghiệp nói chẹn họng như thế thì trợn trừng mắt một lúc lâu, cơn bực mới lui xuống.
Tâm tư của Trần Đông Mai cũng đơn giản, chút tâm tư tranh đấu của dì và Trần Tư Tuyết mấy năm nay đã nhạt đi, chủ yếu là vì Tạ Trường Du kiếm được tiền thì sao, Tiểu Mỹ nhà dì cũng kiếm được tiền, hơn nữa còn là sinh viên đại học, vì thế dì có được cảm giác cân bằng vi diệu, bây giờ sự cân bằng này bị việc Tạ Trường Du đỗ đại học phá vỡ rồi.
Đây cũng là một tâm lý rất phổ biến của con người. Quán của Tạ Trường Du ở trên huyện là thứ nhìn thấy được sờ vào được, mọi người đều biết nhà anh có tiền. Còn Lâm Tố Mỹ, mọi người cũng chỉ cảm thấy cô cao xa vời vợi thôi, nếu nói đến chuyện cô có bao nhiêu tiền thì mọi người lại chẳng thấy được, đương nhiên liền tảng lờ rất nhiều thứ.
Mà tuy Lâm Tố Mỹ vẫn luôn gửi tiền về cho nhà nhưng tiền của cô để tiện cho cô làm việc của mình, cô không hề nói cho người nhà biết mình kiếm được bao nhiêu, điều này dẫn đến một hiểu lầm nặng nề.
Bây giờ Trần Đông Mai cảm thấy mình lại bị Trần Tư Tuyết vượt trước, trong lòng hậm hực, đương nhiên khó chịu.
……
Nhưng dù trong lòng Trần Đông Mai cảm thấy không vui đến mức nào thì khi Tạ Trường Du đến nhà, dì vẫn cười vui vẻ chào hỏi anh.
“Trường Du đến đấy à!” Trần Đông Mai nhìn Tạ Trường Du, tâm tình phức tạp. Thằng nhóc này nhìn thì cực kì ổn, trông bô giai, còn kiếm được tiền, hơn nữa cũng biết chịu khó chịu khổ, nhưng chỉ vì một điều rằng cậu ta là con trai Trần Tư Tuyết nên đã vô duyên vô cớ khiến dì thấy gai mắt.
“Thím ba ạ. Đây là đồ Tiểu Mỹ nhờ cháu mang về cho chú thím, cháu về đến nhà liền bận bịu, suýt quên mất chuyện này, bây giờ mới mang đến được cho chú thím.”
Trần Đông Mai vừa nghe vậy thì lập tức nở nụ cười. “Vẫn là Tiểu Mỹ biết nhớ đến mẹ con bé.”
Lời này lại đâm thêm nhát dao vào lòng hai anh con trai, họ về nhà quả thực không mua đồ gì, hai anh em nhìn nhau, lần sau về nhà nhất định phải mua mua mua.
“Mang đồ từ xa như thế về cho chú thím, cháu cũng vất vả rồi, vào uống miếng nước nhé!”
“Không cần đâu ạ, lát nữa cháu phải về trường rồi.”
“Gấp gáp thế cơ à? Cháu mới về hôm qua thôi mà?”
“Ở trường sắp vào học rồi ạ.”
“Thế thì phải mau quay lại thôi.” Trần Đông Mai cười. “Nếu cháu gặp Tiểu Mỹ thì nói với con bé, trong nhà cái gì cũng có, không cần mang đồ về cho chú thím, không cần tiêu tiền linh tinh nữa đâu. Còn nữa, thím và bố con bé đều rất khỏe, bảo con bé chỉ cần học hành cho tốt là được, không cần phải lo lắng cho nhà.”
“Vâng ạ.” Tạ Trường Du không rời đi ngay mà lại hỏi một câu: “Đợi lát nữa họ lái xe đến đón cháu, Lâm Bình Lâm An có muốn cùng quay về huyện không thím?”.
Trần Đông Mai gào lên gọi, Lâm Bình và Lâm An mau chóng đi ra, nếu có thể ngồi xe thì họ đương nhiên thích rồi.
……
Cứ vậy, Tạ Trường Du thu dọn đồ rồi cùng Lâm Bình và Lâm An về huyện.
Vẫn là chiếc xe hàng lớn ấy, điều khác biệt là Tạ Trường Du ngồi sau cùng họ, ngồi trong xe, có bị xóc cũng không sợ.
Lâm An nhìn Tạ Trường Du. “Tạ Trường Du, chú nói xem sao chú giỏi thế chứ, chạy đi thi đại học rồi vừa thi đã đỗ luôn.”
“Có đánh đổi mới có thu hoạch. Khoảng thời gian chuẩn bị thi đại học, nói là đọc sách làm đề chẳng có ngày đêm cũng không ngoa, áp lực lớn, thậm chí không nhìn thấy hy vọng gì, ngoài làm đề và đọc sách thì hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.” Dường như lần đầu tiên sau khi về nhà, Tạ Trường Du mới nhớ lại cuộc sống trước khi anh thi đại học. “Thứ hai anh thấy chỉ là kết quả nên mới tưởng là rất dễ dàng. Nếu có người nói hai anh bán xiên nướng dễ dàng thế đã thành công, hai anh sẽ có cảm tưởng gì?”
“Dễ dàng cái rắm.” Lâm Bình mắng một câu bậy bạ.
Họ bán xiên nướng, lúc luyện tập đã lãng phí không ít nguyên liệu và gia vị đắt đỏ, khi ấy lòng Lâm Bình và Lâm An như rỉ máu.
Tạ Trường Du cười.
Lâm An gật gù. “Làm chuyện gì cũng đều chẳng dễ dàng.”
Tạ Trường Du gật đầu bày tỏ sự tán đồng.
Lâm Bình và Lâm An không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa, họ vốn cảm thấy Tạ Trường Du thông minh và có năng lực hơn họ, khoảng cách quá lớn, đến chút tâm lý đố kị cũng chẳng khơi lên được, thấy Tạ Trường Du thành công đỗ đại học, suy nghĩ của họ cũng giống mọi người, đó là Tạ Trường Du làm gì cũng đều có thể thành công.
Bởi thế, họ không có tâm lý bài xích gì với chuyện Tạ Trường Du đỗ đại học.
Lâm Bình ngẫm nghĩ. “Tạ Trường Du, bây giờ chú cũng học đại học Vân, nếu em gái anh có chuyện gì, chú quan tâm chăm sóc con bé một chút nhé, nhất định đừng để người khác bắt nạt con bé.”
“Chuẩn đấy, nếu có người bắt nạt con bé, chú đánh trả hộ bọn anh, tiền viện thuốc bọn anh sẽ trả.”
Tạ Trường Du nghe vậy, ánh mắt hơi kì lạ. Một lúc lâu sau, anh mới chậm chạp nói: “Vâng… Em sẽ quan tâm chăm sóc”.
Nhìn thấy dáng vẻ yên tâm của Lâm Bình và Lâm An, ý cười trong mắt Tạ Trường Du càng lan rộng.
- ---------------------------
Tạ Trường Du ngồi xe khách từ huyện Định Châu về đến thành phố Vân, lúc đến thành phố Vân, trời đã tối, bấy giờ anh mới gọi xe về đại học Vân.
Sau khi về đến kí túc, Tạ Trường Du đặt một vài món quà vặt anh mang từ nhà lên bàn, tỏ ý mấy người trong phòng muốn ăn thì tự lấy. Hành động hào phóng này lập tức khiến Tạ Trường Du trở thành người có tiếng nói quyền uy nhất trong phòng, dẫu sao hưởng lợi từ người ta thì cũng phải nể mặt người ta chứ.
Hôm sau là ngày chính thức vào học.
Trong sân trường vẫn có một vài người mặc bồ đồ rằn ri, chủ yếu là vì điều kiện của rất nhiều người đều không tốt lắm, họ cũng không nỡ mua quần áo, bộ đồ này đương nhiên được tận dụng. Mà khi nhìn thấy những người mặc bộ đồ đó, mọi người cũng phân biệt được ngay rằng đối phương là sinh viên năm nhất.
Với sinh viên năm nhất, các đàn anh đàn chị trong trường đều vô cùng khách khí.
Lâm Tố Mỹ ăn cơm trưa ở nhà ăn, ma xui quỷ khiến, cô tự đi gọi một phần thịt. Thịt hôm nay là tai lợn rim, bởi vì gia vị đậm đà nên ăn với cơm rất ngon.
Cô vừa mới ăn được một miếng cơm thì thấy đối diện có người ngồi xuống. Cô cũng không bận tâm, giờ ăn cơm ở nhà ăn sẽ nườm nượp người, hễ có chỗ trống thì sẽ có người ngồi xuống.
Chỉ là khi ngước mắt, cô ngẩn ra.
Tạ Trường Du đặt một đĩa vịt quay ở trước mặt cô, bởi vì đã nguội nên nhìn vịt có vẻ không hấp dẫn lắm. Nhưng Lâm Tố Mỹ vừa nhìn đã nhận ra đây là vịt quay của quán ở huyện Định Châu.
“Cậu… về nhà à?”
Tạ Trường Du gật đầu, sau đó nói: “Bố mẹ cậu đều khỏe cả…”.
Nói đến đây, Tạ Trường Du dừng lại hồi lâu, anh nghĩ không chỉ là sức khỏe tốt mà mấy lời châm chọc nhà anh cũng tuôn ào ào luôn.
“Anh trai, chị dâu, cháu cậu đều rất khỏe, cậu không cần lo cho họ đâu.”
“Cậu về nhà làm gì?”
“Dù sao cũng phải nói cho bố mẹ biết chuyện tôi đỗ đại học Vân đúng không.”
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ cũng trở nên có hứng thú. “Họ có phản ứng gì?”
Tạ Trường Du đỡ trán, kể lại phản ứng đầu tiên của Tạ Trường Bình và mẹ anh cho Lâm Tố Mỹ nghe. Quả nhiên Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà phì cười.
“Chị cậu đúng là con ruột của mẹ cậu mà, phản ứng giống hệt nhau.”
Đào than, làm lính…
“Tôi cũng nghĩ thế.” Tạ Trường Du cũng không nhịn được mà bật cười.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, một bữa cơm cũng có mùi có vị.
Đợi khi Lâm Tố Mỹ ăn cơm xong, Tạ Trường Du đột nhiên giơ tay ra trước mặt cô. “Nào, tôi cho cậu một thứ, cậu đoán xem là gì.”
Trong mắt Lâm Tố Mỹ lộ ra mấy phần hứng thú, cô quan sát tay anh mấy giây. “Kẹo?”
Tạ Trường Du lắc đầu.
“Tiền xu?”
Tạ Trường Du lại lắc đầu.
“Thế là gì?”
Tạ Trường Du chầm chậm mở nắm tay ra, chỉ thấy trên đó có ba quả lê gai vàng óng, gai bên ngoài đã bị vặt hết, chỉ còn lại bề mặt lồi lõm.
Lê gai này thực ra không ngon, nhưng hoa nở rất đẹp, có điều thịt quả khô chẳng có mấy nước thì không nói, một đầu còn nhỏ, bên trong còn có không ít hạt, hơn nữa chỉ có lê gai chín mới có chút vị ngọt, nếu không thì đều chua cả.
Nhưng mà lúc Lâm Tố Mỹ nhìn thấy ba quả lê gai này, cô lại cực kì mừng rỡ và ngạc nhiên. Nhìn thấy chúng thì như có thể nhìn thấy chỗ cỏ dại ven con đường nhỏ, trong khóm cỏ dại sẽ có một cây lê gai, nở ra đóa hoa màu hồng nhạt, vươn ra khỏi cỏ xanh, sẽ có bướm vờn bay trên những bông hoa vậy.
Đó là mùi vị đến từ quê hương.
“Sao cậu lại muốn mang cho tôi thứ này?” Lâm Tố Mỹ cầm lê gai từ tay anh, đặt lên mũi ngửi, một mùi thơm mát truyền đến khiến cô cười càng ngọt ngào hơn.
“Đây là thù lao cho cậu.”
“Hả?”
Tạ Trường Du đổi tư thế ngồi, cười nhìn cô. “Tôi muốn học tiếng Anh, muốn mời cậu dạy tôi. Tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ không thu tiền, thế nên tôi chỉ đành dùng phương thức khác khiến cậu cảm động, thế thì cậu sẽ mềm lòng, nói không chừng sẽ chịu nhận học sinh là tôi cũng nên. Học tỷ nhỏ, cậu cảm thấy yêu cầu này của tôi thế nào?”
“Sao cậu biết là tôi sẽ không thu tiền?” Lâm Tố Mỹ trừng anh.
Sau đó, nét cười trong mắt Tạ Trường Du tràn ra, khóe môi anh cong lên, khuôn mặt bị phơi đen cũng không giấu đi được vẻ đắc ý kia.
Lâm Tố Mỹ khẽ cắn môi, biết mình đã vào tròng rồi.
Sao mà phản ứng đầu tiên lại là liệu có thu tiền không chứ, giống như trực tiếp đồng ý với đối phương rằng cô sẽ dạy thêm tiếng Anh cho anh, chỉ là cô có ý kiến về phương diện thù lao mà thôi.
“Thế cậu muốn thu bao nhiêu tiền học phí?” Tạ Trường Du thành tâm hỏi.
Lâm Tố Mỹ hừ một tiếng không nói gì, chỉ ngồi xuống, nhìn ba quả lê gai nằm trong tay. Chỉ ba quả lê gai này mà đã muốn để cô phụ đạo một một cho anh, nghĩ hay thế, rốt cuộc anh có biết thời gian của mình có ý nghĩa gì không? Tạ Trường Du đợi một lát, sau đó đoạt lê gai trong tay cô.
“Cậu làm gì đấy?” Lâm Tố Mỹ vội thu lê gai về.
“Cậu xem cậu đi, chẳng có ý muốn dạy tôi một chút nào, còn bày đặt… Tôi không cưỡng ép làm khó người khác, lấy lại thù lao mình đã cho về thôi.”
“Không trả.” Lâm Tố Mỹ giấu tay ra sau lưng.
“Đâu có ai như cậu chứ?”
“Tôi cứ thế đấy.” Lâm Tố Mỹ khẽ hếch cằm, hơi có ý - cậu có thể làm được gì tôi nào.
Tạ Trường Du nhìn cô một lúc, cô thế này thật sự đầy vẻ thiếu nữ, khiến anh thoáng ngẩn ngơ. Sau đó anh cười. “Thế này không đúng đâu.”
“Cậu tự cho tôi mà.”
“Thế nên tôi tự thu về đấy còn gì.”
“Không trả.” Lâm Tố Mỹ lắc đầu.
“Không trả thì tôi coi như cậu bằng lòng dạy tôi tiếng Anh rồi nhé.”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh, qua một lúc mới hỏi: “Sao cậu lại đột nhiên muốn học tiếng Anh?”.
“Bị tiền lương của cậu dụ hoặc, muốn đoạt bát cơm của cậu.”
Lâm Tố Mỹ chẳng coi là thật mà nhếch nhếch môi. Cô hơi muốn nói tiếng Anh không dễ học như thế đâu, bình thường nếu đối thoại thì rất nhiều người đều không có vấn đề, nhưng muốn kiếm tiền nhờ tiếng Anh thì yêu cầu sẽ rất cao, hơn nữa phải tốn rất nhiều công sức mới được.
Tạ Trường Du vươn tay gõ gõ trên bàn. “Tôi muốn học thêm chút gì đó.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu, sau đó thì sao?
“Thực sự muốn nghe lời thật lòng hả?”
Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy ánh mắt đó của anh không có ý tốt. “Ừ, lẽ nào mục đích không thể để người khác biết hay sao?”
“Tôi không hy vọng sau này lúc cậu và người khác nói chuyện bằng tiếng Anh, tôi nghe mà lại chẳng hiểu gì, như thế sẽ khiến tôi cảm thấy giữa bọn tôi và cậu có khoảng cách rất lớn. Tôi đã từng nói rồi, hễ là thứ tôi có thể tự nỗ lực thay đổi, tôi đều hy vọng có thể thay đổi nó thông qua sự nỗ lực của bản thân.”
Sau đó, đến gần cậu hơn.
Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài một hơi, cô đột nhiên cảm thấy ba quả lê gai hơi chọc vào tay.
Tạ Trường Du cứ nhìn cô như vậy, anh đang đợi câu trả lời của cô, câu trả lời này rất quan trọng, không chỉ là việc học tiếng Anh mà còn là việc anh mong một cơ hội từ cô.
Cậu có bằng lòng cho tôi một cơ hội để đến gần cậu không?
Cậu có bằng lòng cho tôi một cơ hội để tôi có thể theo đuổi cậu không?
Ánh mắt lắng sạch như thế, khiến Lâm Tố Mỹ chẳng thể thốt được lời cự tuyệt.
Chàng trai trước mắt này, ngập tràn khí chất rạng rỡ như ánh mặt trời, ánh mắt lắng sạch. Trong đầu cô lại một lần nữa xuất hiện cảnh tượng một năm trước, khi ấy trên người anh có màu sắc ảm đạm, tựa như khi lại đến thành phố này một lần nữa, thành phố này xa lạ đến thế, thậm chí che lấp đi khí chất tự tin tràn trề hy vọng của anh.
Còn cả lần hai người cùng đi ăn mì, lúc anh hỏi cô tiền lương của cô được bao nhiêu, sau khi cô trả lời, anh có nét mặt đó.
Anh từng hoài nghi bản thân, cũng từng cảm nhận được vô số thất bại. Anh dùng phương thức của anh lại một lần nữa tự tin, thong dong, nhàn nhã ngồi trước mặt cô.
“Học tiếng Anh không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng.
“Tôi không cảm thấy sẽ đơn giản.”
“Sẽ rất cực khổ.”
“Ừ, có thể khổ hơn thi đại học à?”
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Có lẽ là không, nhưng thời gian tiêu tốn tích lại sẽ nhiều hơn.”
Tạ Trường Du gật đầu. “Cậu có thể tự học thành tài, vì sao lại cảm thấy tôi thì không được?”
Lâm Tố Mỹ trừng anh, cô có thể nói đó là thành quả hai kiếp tích lại được ư? Đương nhiên là không thể, thế nên cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
“Vậy… vậy được thôi!” Cô nói xong thì nghiêng đầu qua. Nếu như nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra vành tai cô thoáng ửng đỏ.
Tạ Trường Du nhìn cô một lúc, vui mừng như một đứa trẻ. Tiếp đó anh bưng khay cơm của hai người cùng đặt vào chỗ thùng rác ngoài cửa nhà ăn.
Sau đó anh mới đi về trước mặt cô. “Sau này tiền ăn cơm do tôi trả, đừng từ chối, cậu đã không thu học phí rồi, chút tiền này có đáng là gì?”
Lâm Tố Mỹ hé miệng, không nói gì thêm.
“Nếu cậu đã dạy tôi tiếng Anh, thế liệu tôi có nên gọi cậu là cô giáo không nhỉ?… Hoặc là học tỷ nhỏ?”
Lâm Tố Mỹ phản cảm với cách xưng hô “cô giáo”, nhất là đến mức mập mờ theo bản năng. Chuyện của Lâm Hải Yến chung quy mang đến cho cô một vài thứ, cô cũng cố hết sức giảm bớt ảnh hưởng của chúng, nhưng có vài thứ đã là bản năng.
Tạ Trường Du thấy cô khẽ nhíu mày, bèn hiểu ra điều gì, anh lập tức chọn “học tỷ”…
“Vì sao phải gọi là học tỷ nhỏ?”
“Cậu nhỏ hơn tôi.”
“Ồ, nếu mà lớn hơn cậu, cậu sẽ gọi là học tỷ lớn hả?”
Tạ Trường Du lắc đầu. “Đương nhiên không phải, lớn hơn tôi thì sẽ chỉ gọi học tỷ thôi… Cho nên bây giờ, tôi sẽ gọi cậu là học tỷ nhỏ.”
Lâm Tố Mỹ chẳng ừ hử gì.
“Lẽ nào… cậu muốn bắt tôi gọi cậu là học tỷ đẹp hả?” (*)
Lâm Tố Mỹ muốn đánh anh, Tạ Trường mau chóng trốn, nhất thời hai người đều không nhịn được mà bật cười.
(*) Ở đây thanh niên nói “học tỷ Mỹ”, tức là gọi học tỷ + tên con nhỏ, nhưng ý ngầm là học tỷ đẹp nên con nhỏ mới muốn đánh.
Danh sách chương