Bởi vì Tết năm nay Lâm Bình và Lâm An bán đồ nướng trên huyện Định Châu, thế nên Lâm Tố Mỹ gánh nhiệm vụ đi thăm họ hàng. Nói là đi thăm họ hàng, thực ra cũng chỉ đến hai nhà, một nhà là nhà bà ngoại, nhà còn lại là nhà bà già chị gái của bà ngoại, còn nhà con trai con gái của hai bác và bà già thì không đến thăm vào dịp lễ tết, chỉ khi nhà có việc thì mới đến.
Mấy người con của bà già ai nấy đều giỏi giang, con trai con gái lớn đều có tận mấy căn nhà trong thành phố, cậu con út có điều kiện kém nhất cũng có nhà trên huyện.
Trước đây trong mắt họ, điều kiện của nhà Lâm Tố Mỹ và nhà hai bác đều nghèo đến không thể nghèo hơn, mấy ông bác trai và bác gái tầng tầng cách trở đó còn nhớ tới việc đến thăm bà ngoại vào dịp Tết có vẻ đã rất tốt rồi.
Đương nhiên, dù là bây giờ, trong mắt người khác, nhà Lâm Tố Mỹ cũng vẫn thế. Lâm Bình và Lâm An chẳng qua chỉ mở một quán xiên nướng mà thôi, nhưng con trai cả của bà già đã mở một nhà máy xi măng rồi, hoàn toàn không thể so bì.
May là Lâm Tố Mỹ không cần qua lại với những người đó, cô chỉ cùng Trần Đông Mai ăn một bữa cơm ở nhà bà ngoại là có thể rời đi. Đừng nói là cô, đến cả Trần Đông Mai cũng chẳng hàn huyên mấy với người nhà.
Lâm Tố Mỹ có tình cảm phức tạp với bà ngoại, một mặt cảm thấy đối phương đã già, con cháu nên hiếu thuận; một mặt khác cô lại có thể hiểu, mẹ mình đã bày tỏ rõ ràng rằng sẽ không phụng dưỡng bà ngoại, bình thường qua lại như họ hàng khác mà thôi.
Một là vì bà ngoại quả thực dành mọi thứ cho hai người con trai khác, với tiền đề này, Trần Đông Mai đương nhiên không cảm thấy mình có nghĩa vụ phụng dưỡng. Hai thì là vì hồi nhỏ lúc Trần Đông Mai đi học, trong nhà rõ ràng có tiền nhưng lại không cho dì học phí, khiến dì ngày ngày bị giáo viên giữ lại, ngày nào cũng bị giáo viên gọi đi dạy dỗ, Trần Đông Mai nói cả đời này dì đều ghi nhớ những chuyện đó.
Lâm Tố Mỹ vốn tưởng Trần Đông Mai có chút ý kiến với bà ngoại nên mới khá lạnh nhạt với bà. Sau đó Trần Đông Mai nói riêng với Lâm Tố Mỹ, nếu tính cách bà ngoại có thể tốt được hơn một chút thì cũng sẽ không giống như hiện giờ.
Theo Trần Đông Mai, nếu sống cùng bà ngoại thì nhà cửa sẽ không yên.
Chuyện này, Lâm Tố Mỹ không tiện nói. Nhưng nếu cô tự hỏi mình thì cô quả thực không muốn sống cùng bà ngoại.
Bà ngoại đối xử với mấy người con của bà già kia vô cùng tốt, sự nhiệt tình đó thực sự không biết nên nói thế nào, chuyện này vốn không có gì, dẫu sao người ta một năm đến có một lần, nhiệt tình chút cũng chẳng sai. Nhưng bà ngoại có một vấn đề rất lớn, trong nhà chỉ cần có đồ không tìm thấy, bà sẽ nhận định luôn là con dâu hoặc cháu nội đã ăn trộm.
Mà năm nay, Lâm Tố Mỹ lại một lần nữa nghe thấy lời oán thán của bà ngoại: chia lương thực bị ít, trưởng thôn hại bà; một tảng đá ở cổng nhà không thấy đâu nữa, chắc chắn là bị người thôn khác lấy trộm rồi, người trong thôn ai nấy đều muốn hại bà…
……
Sau khi ăn một bữa cơm ở nhà bà ngoại, Trần Đông Mai và Lâm Tố Mỹ vội vã rời đi, ngay cả nhà bà già cũng không cần đi nữa, bởi vì năm nay sức khỏe bà già vẫn ổn, cũng đến thăm bà ngoại, Trần Đông Mai đưa luôn quà và tiền chuẩn bị cho bà già nên không cần đích thân đi thăm nữa.
Trần Đông Mai thở dài. “Trước đây mẹ còn trách bố con rằng không nên khuyên bác hai con và vợ làm hòa, bác gái con vốn không hợp với bà ngoại con. Bây giờ xem ra họ vẫn nên hòa hảo, khỏi gây họa cho người khác.”
Lâm Tố Mỹ: …
Lâm Tố Mỹ cũng biết vợ chồng bác hai từng ầm ĩ đòi ly hôn, bác trai quen được một em gái trẻ trung xinh đẹp bên ngoài, đã dẫn về nhà rồi, giấy chứng nhận ly hôn cũng lấy rồi, không biết sao vợ chồng họ lại không chia tay, hình như là Lâm Kiến Nghiệp đi khuyên bác hai phải suy nghĩ cho hai đứa con.
Trong đó cụ thể còn xảy ra chuyện gì, Lâm Tố Mỹ không rõ, nhưng kết quả thì như thế, vợ chồng bác hai vẫn sống cùng nhau, cũng không đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Thực ra theo Lâm Tố Mỹ thấy, vợ chồng bác hai không giống người của một thế giới, bác trai tiêu tiền, một tệ cũng có thể tiêu như một trăm tệ, còn bác gái lại là người không nỡ tiêu dù chỉ một xu tiền, một người hào phòng như có giá triệu tệ, một người hà tiện như nghèo rớt mồng tơi.
Trần Đông Mai không nói nhiều, nhưng thực ra Lâm Tố Mỹ đã từng nghe nói đến. Dẫu sao nhiều người ở trên huyện như thế, chút chuyện vớ vẩn của ông bác cô có ai lại không biết.
Ông bác của cô ngoài không cờ bạc thì chuyện gì cũng đều làm, nhưng kì thực con người vẫn không tệ, nhất là khi đối đãi với con cháu, tiền mừng tuổi cho rất nhiều, đến Lâm Tố Mỹ cũng được dúi tiền cho, không nhận cũng không được.
Nói thực lòng, tuy năm đó em gái làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta không đạo đức, nhưng bây giờ Lâm Tố Mỹ vẫn thấy may cho em gái đó, cảm ơn trời đất là người ta không đi theo bác hai cô, nếu không chẳng biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu chuyện lung tung nữa. Đương nhiên, không ai biết, nếu chuyện của bác hai và em gái đó mà thành thì bác hai có còn biến thành bộ dạng ăn chơi lu bù như bây giờ hay không.
Lâm Tố Mỹ cũng không rõ bác gái có biết những chuyện bác trai làm bên ngoài không, có lẽ biết, mà có lẽ không biết.
Nhưng sau khi Trần Đông Mai nhắc nhở bác gái phải tự suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân, dành dụm chút tiền, đừng đưa hết cho bác trai mang ra ngoài tiêu, bác gái xoay người liền nói với bác trai, sau đó bác trai đích thân tìm đến nói Trần Đông Mai một trận: em gái ruột của mình mà lại giúp ai vậy!
Kể từ đó, Lâm Tố Mỹ hoàn toàn không bận tâm mấy chuyện linh tinh ở nhà bà ngoại nữa, thích thế nào thì cứ thế ấy đi.
……
May là với mấy họ hàng bên nhà bà ngoại, đừng nói là Lâm Tố Mỹ cùng Lâm Bình và Lâm An, đến Trần Đông Mai cũng không có ý muốn qua lại, một năm chỉ có dịp Tết hoặc khi sức khỏe bà ngoại không tốt thì đi thăm chút là được.
Trần Đông Mai uyển chuyển nhắc nhở Lâm Tố Mỹ ít qua lại với bên đó.
Trần Đông Mai không nói nhưng Lâm Tố Mỹ cũng đoán ra, bác chắc chắn qua vay tiền, Trần Đông Mai chắc chắn cũng cho vay, dẫu sao cũng là máu mủ ruột rà, không thể hoàn toàn không cho vay, nhưng Trần Đông Mai thầm biết đó là chuyện có đi không có lại, lòng rất không vui.
So sánh với mấy chuyện rối tung bên nhà bà ngoại, Lâm Tố Mỹ thật sự cảm thấy các bác các chú các thím bên nhà nội rất đáng yêu.
Khi Lâm Tố Mỹ sắp về trường, cô ở lại chỗ Lâm Hải Yến một đêm.
Lâm Hải Yến lựa lời nói với Lâm Tố Mỹ hình như nhìn thấy bác hai cô đi xe đạp, phía sau đèo một người phụ nữ. Lâm Tố Mỹ đầy bối rối, cô biết người phụ nữ đó chắc chắn không phải là bác gái.
Lâm Tố Mỹ cũng chỉ đành thở dài.
“Bác em đúng là hưởng phúc, ở bên ngoài ăn uống no say chơi đùa vui vẻ, còn bác gái em thì ở nhà làm trâu làm ngựa.” Cuối cùng Lâm Hải Yến bình luận.
Lâm Tố Mỹ không thể nào bình luận, trong kí ức của cô có thể soát ra một vài hồi ức. Hồi nhỏ đến nhà bà ngoại, khi ấy ông ngoại vẫn còn, ông nấu một bát bánh trôi bỗng rượu cho cô ăn, bác gái bảo anh chị họ qua thăm dò tình hình, sau khi thấy thứ cô ăn thì anh họ hất tay khiến cô làm vỡ bát.
Sau đó cô nghe thấy bác gái ở đó mắng mỏ.
Khi ấy đã chia nhà từ lâu rồi, bình thường ông bà ngoại cũng cho nhà hai con trai không ít đồ, số lần Lâm Tố Mỹ đến bên đó vốn rất ít.
Sau đó Lâm Tố Mỹ không thích đến đó nữa. Thực ra cô đến nhà ông bà ngoại chủ yếu là muốn chơi với mấy chị họ mà thôi.
Sau đó nữa, tất cả quan hệ đều nhạt dần.
Cô cũng nhớ hai chị họ nhà bác cả, trước đây cô thích họ, nhưng một lần nhà ông ngoại bày lạc ra, bình thường căn nhà đó của ông ngoài đều khóa lại, bởi vì ông nói đồ đạc dễ bị mất, nghi ngờ do đám con cháu trong nhà làm, khi ấy Lâm Tố Mỹ không tin.
Hôm đó hai chị họ của Lâm Tố Mỹ dụ cô đến nhà ông ngoại chơi, trong lòng cô cảm thấy hơi bất thường, rồi cô mở cửa, sau đó cô giả vờ khóa cửa và đi trả chìa khóa cho ông ngoại.
Tiếp đó cô quay lại giữa chừng để đột kích.
Kết quả, một chị họ ghì chặt lấy cô, một chị họ khác đi trộm lạc ở trong.
Cảnh tượng đó để lại dấu vết sâu đậm trong kí ức của cô. Kể từ đó, cô không thích đến nhà bà ngoại chơi nữa.
Bây giờ bà ngoại vẫn còn hay nói trước đây Tiểu Mỹ rất thích đến bên đó, lớn lên rồi thì không thích nữa.
Thực ra chuyện này không được coi là chuyện cô đã trải qua, chỉ là được lưu giữ trong kí ức, song cô lại có thể cảm nhận được khi ấy “Lâm Tố Mỹ” trải qua tất cả thì thất vọng đến nhường nào, có lẽ với người khác đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với “Lâm Tố Mỹ” thì lại khác.
Trước đây khi ông bà ngoại nói anh chị họ trộm đồ, “Lâm Tố Mỹ” không tin, cảm thấy người lớn có vấn đề, một gia đình sống với nhau mà cứ phải khóa hết tất cả các phòng lại, cứ làm như người khác là trộm vậy.
Sau chuyện đó, cô mới biết, người sai là mình, tình bạn thời ấu thơ cũng cứ thế tàn phai.
Khi hai chị họ ăn trộm lạc, họ cười hi hi ha ha vui vẻ đến thế…
Lâm Tố Mỹ thở dài, với chuyện liên quan đến nhà bà ngoại, cô không muốn nói gì nữa.
- --------------------------
Lâm Tố Mỹ về đến trường, tiếp tục đi xem tình hình bên lớp gia sư như thường. Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ dẫn hội Tô Uyển đến quán teppanyaki Vĩnh Hằng ăn cơm. Trương Thành An đã nói rồi, nếu cô dẫn người đến ăn cơm sẽ được giảm giá.
Lâm Tố Mỹ về trường trước khi kì nghỉ kết thúc, lúc này việc làm ăn ở quán Vĩnh Hằng rất bình thường, cũng chỉ có dăm ba bàn khách, nhưng so với mấy quán khác đã coi như buôn bán đắt khách rồi.
Hội Trương Thành An cũng ngồi xuống nói chuyện.
Vì thế Lâm Tố Mỹ lại nghe được một tin tám nhảm.
Hình như là đằng nữ nhà nào đó sắp gả cho người ta rồi, kết quả là khi nhà gái và nhà trai ăn cơm, mẹ cô gái lại thấy trong nhà đằng trai có rắn khiến mẹ cô gái sợ suýt khóc, sau đó mẹ cô gái kéo con gái rời đi, quyết định không đồng ý cho hai nhà kết thông gia, nói không nỡ gả con gái đến gia đình như thế.
Cô gái đó thực ra rất thích chàng trai, kết quả lại “tèo” vì chuyện này.
Lúc Trương Thành An kể chuyện này, giọng điệu dí dỏm, kể rất sinh động, giống như mọi người đều đang ở hiện trường vậy.
Khi Lâm Tố Mỹ đang nghe hăng say, một tiếng hét thiếu chút nữa khiến Lâm Tố Mỹ giật mình làm rơi đũa.
“Trương Thành An.” Trương Quế Hoa mừng suýt rơi nước mắt, chạy bước nhỏ qua. “Cuối cùng em cũng tìm thấy các anh rồi.”
Trương Thành An ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn ra phía sau Trương Quế Hoa. “Sao cô lại đến đây? Cô đến một mình à? Quách Chí Cường đâu?”
Một loạt câu hỏi, Lâm Tố Mỹ liền biết cô gái này có lẽ chính là cô bạn gái trong truyền thuyết của Quách Chí Cường.
Mắt Trương Quế Hoa hơi lóe sáng, sau đó cô ta nói: “Anh ấy không đến, chỉ một mình em đến thôi. Tạ Trường Du ở đâu, các anh dẫn em đi tìm Tạ Trường Du đi.”
Hội Trương Thành An và Lưu Khánh Đống nhìn nhau, lòng chẳng để tâm. Họ quen Trương Quế Hoa chỉ vì Quách Chí Cường thôi, hơn nữa Quách Chí Cường và Trương Quế Hoa đã chia tay, cô ta đến tìm họ là sao chứ.
Trương Thành An nhún nhún vai. “Bọn tôi không biết đâu.”
“Bọn anh là anh em bạn bè tốt, sao bọn anh lại không biết Tạ Trường Du ở đâu?” Trương Quế Hoa không tin, sau đó cô ta rưng rưng nước mắt nhìn họ. “Các anh giúp em được không? Em biết em đã làm sai, bây giờ em muốn sửa đổi, biết sai sửa sai là tốt, vì sao không thể cho em một cơ hội làm lại cuộc đời chứ?”
Trương Thành An mất kiên nhẫn. “Bọn tôi thật sự không biết. Nếu cô muốn tìm Tạ Trường Du thì đi hỏi Quách Chí Cường, chắc nó biết đấy.”
Trương Quế Hoa dứt khoát ngồi phịch xuống đất khóc tu tu. “Tại sao các anh lại đối xử với em như thế? Rốt cuộc em đã làm sai ở đâu? Em giúp người nhà em, không phải là lẽ đương nhiên sao?”
Nhất thời, không ai nói gì.
Trương Quế Hoa lại lau nước mắt. “Lâm Tố Mỹ, cô nói xem, tôi giúp người nhà tôi là sai sao? Không phải cô cũng dùng tiền của mình giúp hai anh trai cô sao? Chúng ta đều giống nhau, vì sao Quách Chí Cường lại đối xử với tôi như thế, chẳng lẽ anh ấy muốn tìm một cô gái lạnh nhạt vô tình với người nhà hay sao?”
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ thật sự không thể nào ăn tiếp được nữa.
Cô nhìn Trương Quế Hoa. “Giúp người nhà không hề sai…”
“Mọi người xem đi, người ta học đại học cũng nói là không sai rồi.” Trương Quế Hoa thoắt cái trở nên hớn hở.
Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi. “Nhưng tôi dùng tiền của bản thân tôi, tiền tôi tự kiếm, dù là giúp người nhà hay người khác thì không ai có thể nói gì được. Nhưng còn cô, cô lấy lợi ích của người khác đi giúp người nhà cô, thậm chí những thứ đó còn không phải của bạn trai cô… Cô thật sự không cảm thấy có vấn đề ư?”
Trương Quế Hoa ngẩn ra: “Cô nói hay thế, cô là sinh viên đại học, đương nhiên kiếm được tiền, không dùng tiền của cô thì dùng của ai? Còn tôi lại không kiếm được tiền, đương nhiên phải dùng tiền của người khác rồi…”.
Lâm Tố Mỹ đột nhiên chẳng còn lời nào để nói.
Mắt thấy nơi này sắp trở nên nhốn nháo, Lâm Tố Mỹ dẫn hội Tô Uyển rời đi.
……
Ngày hôm sau Lâm Tố Mỹ mới biết Quách Chí Cường đã trực tiếp dẫn Trương Quế Hoa rời đi. Thực ra cũng không được coi là dẫn đi, Quách Chí Cường bày tỏ thẳng rằng anh và Trương Quế Hoa không có một chút quan hệ gì, còn bảo Trương Thành An tính hết phí ăn phí ở của Trương Quế Hoa thành tiền, bắt Trương Quế Hoa tự thanh toán.
Nếu Quách Chí Cường đã bày tỏ anh và Trương Quế Hoa không có quan hệ gì, đương nhiên không thể trả tiền cho cô ta.
Hành vi máu lạnh này của Quách Chí Cường khiến Trương Quế Hoa sợ hãi, cũng khiến người khác chỉ chỉ trỏ trỏ anh, nhất là khi Trương Quế Hoa khóc lóc ầm ĩ nói Quách Chí Cường không phải người, chỉ đối tốt với anh em nhưng lại lạnh lùng vô tình với bạn gái.
Quách Chí Cường không nhịn được nữa, nói thẳng với Trương Quế Hoa: “Từ lúc cô xúi tôi đoạt tất cả của Tạ Trường Du, tôi và cô đã không thể nữa”.
Mối quan hệ giữa Quách Chí Cường và Tạ Trường Du là mối giao tình từng trải qua sống chết, họ từng ngã xuống sườn núi, bị rắn cắn, đó là cái mạng thực sự từng cứu đối phương chứ không phải chỉ là nói chơi.
Trương Quế Hoa năm lần bảy lượt giúp người nhà cô ta, Quách Chí Cường không nói gì. Dẫu sao anh chỉ có một người bà, thấy nhà người ta có nhiều anh chị em thì cũng chỉ cảm thấy đông vui.
Nhưng dần dần lại không chỉ là vậy nữa.
Quách Chí Cường hít sâu một hơi. “Còn cô, cũng chẳng phải là thật sự cảm thấy mình đã sai. Cô và người nhà cô chỉ cảm thấy nếu cô đánh mất người có điều kiện tốt như tôi thì sau này sẽ không tìm được người tốt hơn, cho nên cô nhất thiết phải cứu vãn… Trương Quế Hoa, tôi không thể làm hòa với cô, cô đi tìm Tạ Trường Du cũng thế, không nói đến chuyện Tạ Trường Du có lên cơn tự dưng giúp cô khuyên tôi hay không, cho dù nó thật sự dở hơi đến khuyên tôi thì tôi cũng sẽ không ở bên cô.”
Quách Chí Cường gằn giọng nói với hội Trương Thành An không cần để ý đến Trương Quế Hoa nữa.
Còn Trương Quế Hoa có gặp chuyện hay không, liên quan gì đến họ? Trương Quế Hoa sợ hãi, vội vã rời đi ngay hôm ấy. Cô ta chạy vô cùng nhanh, có lẽ là sợ hội Trương Thành An thật sự tìm cô ta đòi tiền.
……
Lâm Tố Mỹ nghe mà thấy cực kì mới mẻ. Hội Trương Thành An cũng rất bất lực. Ban đầu Trương Quế Hoa thật sự không như thế, nếu không sao Quách Chí Cường lại có thể đến với loại con gái như vậy. Nhưng dần dần, con người thay đổi, càng ngày càng tham lam.
- ----------------------------
Đại học Vân vẫn chưa vào học trở lại, nhưng lúc này các trường cấp ba đã vào học rồi.
Lâm Tố Mỹ đứng ở ngoài cổng trường Nhất Trung, nhìn mấy chữ “Thị Nhất Trung (trường trung học số một của thành phố), nét chữ cứng cỏi, toát ra vẻ mạnh mẽ. Ngôi trường cấp ba này không biết đã đèo bòng tháng năm phấn đấu tiến bước khó quên của biết bao nhiêu người, nó kết đọng tất cả những năm tháng đổ mồ hôi sôi nước mắt và thanh xuân của vô số người, trở thành ngôi trường Nhất Trung với lịch sử lâu dài.
Lâm Tố Mỹ đứng một lúc lâu, hơi khó hiểu, vì sao mình vừa kích động thì đã chạy đến Nhất Trung luôn rồi.
Cũng không phải là kích động, là vì chuyện của Quách Chí Cường, dù sao cũng phải cho Tạ Trường Du biết. Cô tự nhủ vậy.
Tuy lý do này giả tạo đến mức bản thân cô cũng cảm thấy khó đứng vững.
Lâm Tố Mỹ bước lên trước, hỏi bác bảo vệ: “Chào bác ạ, cháu muốn tìm Tạ Trường Du, cậu ấy học ở ngôi trường này, nhưng cháu không biết cậu ấy học lớp nào, phòng học ở đâu, cháu phải tra tìm thế nào…”.
Lâm Tố Mỹ còn chưa nói hết, bác bảo vệ đó đã nhìn qua. “Tạ Trường Du hả, cháu tìm cậu ấy làm gì?”
Lâm Tố Mỹ ngẩn ra, không ngờ rằng đối phương lại biết Tạ Trường Du. Một ngôi trường có nhiều người như thế, Tạ Trường Du chỉ là một học sinh trong đó mà thôi, sao đối phương lại nhớ được anh?
Lâm Tố Mỹ nhất thời không trả lời.
Bác bảo vệ nhìn cô. “Cô bé, không phải cháu thích thằng nhóc đó chứ?”
Lâm Tố Mỹ trợn mắt, còn chưa đợi cô phản bác, bác bảo vệ đã lại nói: “Đừng lãng phí sức lực nữa, thằng nhóc đó sẽ không gặp cháu, cũng chẳng có thời gian yêu đương đâu, người ta đang bận học kia kìa!”.
“Một chút thời gian cũng không có ạ?” Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, hỏi dò.
“Không có.”
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Cháu không tin.”
Bác bảo vệ cười hì hì hai tiếng. “Cô nhóc như cháu chắc chắn không biết học hành vất vả đến mức nào, tưởng rằng đọc chút sách, ngày ngày đến trường là xong hả? Bác nói cho cháu biết, không đơn giản thế đâu.”
“Nhưng cháu thấy những đứa trẻ đi học đều thế mà!”
Bác bảo vệ đó lắc đầu. “Tình hình của Tạ Trường Du giống được chắc? Một học sinh cấp hai, còn lăn lộn bên ngoài tận mấy năm, đột nhiên muốn thi đại học, đừng nói là những thứ khác, đến chút kiến thức hồi cấp hai cũng quên sạch rồi ấy chứ! Khi đó nó muốn đi học, hiệu trưởng gây náo động lâu lắm đấy, mọi người đều không phục, tùy tiện một người cũng có thể vào Nhất Trung thì Nhất Trung biến thành gì?”
Lâm Tố Mỹ hơi xót xa trong lòng, cô có thể tưởng tượng được trong tình hình đó, Tạ Trường Du phải chịu áp lực lớn đến mức nào.
Nhưng đồng thời, ngôi trường như Nhất Trung này cũng phù hợp với anh hơn.
Dẫu sao đề thi đại học cũng có sự tham gia của những giáo viên này, ít nhất họ cũng biết phương hướng đại khái của đề thi, hiểu ôn tập thế nào để đạt hiệu suất cao nhất, đây là thứ hoàn toàn không thể học được ở những nơi khác.
“Sau đó thì sao ạ?”
“Thằng nhóc đó cũng có bản lĩnh, không có giáo viên nhận nó thì nó tự xin một chiếc bàn một chiếc ghế, cứ ngồi trong văn phòng của giáo viên luôn.”
“Vì sao lại không có giáo viên nhận cậu ấy ạ?”
“Cháu nghĩ mà xem, nó không có nền tảng, ở lớp thì học thế nào? Bài giảng của giáo viên nó nghe hiểu được chắc? Đương nhiên là không thể. Với lại, các giáo viên cũng có lòng riêng, có ai không muốn lớp mình dạy có thành tích tốt nhất đâu? Đó là mặt mũi lớn luôn đấy. Kiểu như Tạ Trường Du rõ ràng sẽ kéo tập thể thụt lùi, kéo thấp điểm trung bình xuống.”
Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Thế bây giờ… cậu ấy vẫn đang ở trong văn phòng ạ?”
“Đúng đó. Thằng nhóc ấy, thật là… Không biết nói sao nữa, nhưng nó quả thực tài giỏi, da mặt cũng đủ dày, giáo viên người ta không coi trọng nó, nó cũng mặc kệ, dẫu sao cứ chỗ nào không hiểu thì hỏi. Giáo viên ấy mà, đối mặt với học sinh đến xin chỉ dạy, dù trong lòng nghĩ thế nào thì đều bất giác giải đáp. Dần dà, cùng ngồi trong một văn phòng thì cũng ngồi ra tình cảm. Kết quả là thằng nhóc đó thì hay rồi, lúc người ta chủ động mời nó đến lớp để học, nó lại không đi… Nói cái gì mà không theo kịp tiến độ ấy…”
Hết cách thôi, bây giờ có chút chuyện để hóng chẳng dễ dàng gì, cho nên bạn học Tạ Trường Du đã trở thành nhân vật để cả trường bàn tán, ngay cả bác bảo vệ cũng thấy hứng thú.
Hiện giờ có người để chia sẻ tin tức, bác bảo vệ cảm thấy cực kì sảng khoái.
Ngồi ra tình cảm? Lâm Tố Mỹ bị hình dung này chọc cho bật cười.
Tuy bác bảo vệ nói nhẹ bẫng, cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng Lâm Tố Mỹ thầm hiểu mọi chuyện khó khăn nhường nào.
Cô hiểu rõ hơn bất kì ai rằng trong tình hình không có nền tảng, lượng kiến thức cần học lớn đến thế nào, huống hồ là đề thi, có vài đề thi có thể làm xong trong một tiếng rưỡi được ư?
“Cháu là hàng xóm của cậu ấy, biết cậu ấy ở đây nên muốn đến thăm cậu ấy, có được không ạ?”
Bác bảo vệ nhìn cô một lúc lâu. “Được thôi. Nhưng bác phải nói cho cháu biết, nếu nó không muốn gặp cháu, không muốn nói chuyện với cháu thì cháu cũng đừng đau lòng, nó thật sự phải tranh phút đoạt giây để học đấy.”
“Vâng. Cháu biết rồi.”
Đợi sau khi Lâm Tố Mỹ đi vào, bác bảo vệ lại thò đầu ra. “Này, hai đứa thật sự là hàng xóm hả?”
Lâm Tố Mỹ cười phì. “Thật ạ.”
Bác bảo vệ trông đầy thất vọng, cảm thấy thiếu đi một tin tức động trời rồi.
Lâm Tố Mỹ căn cứ theo sự chỉ dẫn của bác bảo vệ, lại hỏi học sinh trong trường nên mau chóng tìm được văn phòng ở đâu.
Có lẽ vì một vài giáo viên đã từng cảnh cáo học sinh không được đến tham quan Tạ Trường Du nữa vì sẽ làm phiền đối phương học, bởi thế bây giờ không có ai lảng vảng gần văn phòng giáo viên.
Văn phòng này thực ra cũng tạo thành từ một phòng học, bên trong bày rất nhiều bàn làm việc, trên bàn làm việc đặt một vài cuốn sách và tài liệu.
Lúc này trong văn phòng chỉ có một người.
Lâm Tố Mỹ đứng trước cửa, ánh mắt xuyên qua từng chiếc bàn rồi dừng lại ở người đang ngồi trong góc.
Anh ngồi ở đó, nét mặt chuyên chú, cây bút trong tay xoay tròn. Sau đó anh viết viết vẽ vẽ trên giấy, có lẽ là gặp phải khó khăn, đầu mày anh nhíu chặt. Anh cắn bút trong miệng, dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu, dường như thứ bày trên bàn chính là toàn bộ thế giới của anh, còn tất cả mọi thứ khác chẳng liên quan gì đến anh cả.
Nếu Tạ Trường Du thuở ban đầu là ánh nắng trong trẻo non nớt, sau đó Tạ Trường Du mang theo mấy phần chín chắn phóng khoáng, vậy thì Tạ Trường Du lúc này tựa như một thanh kiếm sắc, dường như có thể mường tượng ra được vẻ kinh thiên động địa, rực rỡ chói mắt cuối cùng khi thành hình.
Góc tường phía sau phòng học dán dòng “Bảo kiếm nhờ mài giũa mà sắc, hoa mai do rét lạnh mà thơm” bằng giấy, kết hợp hoàn hảo với cảnh ngộ của anh lúc này.
Đột nhiên, anh đứng bật dậy, quơ lấy bút, giấy và một cuốn sách lên bằng động tác hơi kịch liệt, định rời đi. Khí thế anh hùng hổ, cũng không biết có phải cố ý hay không, ghế đổ uỳnh xuống đất, anh lại chẳng liếc nhìn cái nào.
Lâm Tố Mỹ đột nhiên bật cười.
Anh đang tức giận, hoặc là hơi chán nản, đề bài đó, có lẽ anh không giải ra.
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, bước vào, dựng chiếc ghế anh vừa đá đổ lên.
..........................
Tác giả có lời muốn nói:
Ở đây trả lời một câu hỏi nhé, hình như có bạn từng hỏi Lâm Tố Mỹ thực sự đã đi đâu nhỉ.
Theo ý định ban đầu của tôi thì sẽ có một ngoại truyện, viết về chuyện Lâm Tố Mỹ thực sự rời khỏi bệnh viện sau khi nhận được sự giúp đỡ của Tống San, sau đó gặp được một thầy bói, chính là Liễu Không ở bộ <Hai giấc ngủ xuyên kiếp> ấy, tóm lại thì giúp người ta có thể trọng sinh đổi mệnh. Cả cuộc đời, Lâm Tố Mỹ thực sự sống rất thê thảm, mà cô cũng không tin mình sau khi trọng sinh sẽ mang lại vận may cho người nhà, song cô đã gặp Tống San, người thê thảm như thế cuối cùng cũng có thể sống tốt, vì thế cô lựa chọn trọng sinh nhưng không phải là mình trọng sinh mà để Tống San thay cô.
Đây chỉ là thiết kế ban đầu. Nhưng như quan điểm của tôi trong truyện này, Tống San không có tư cách đoạt đi sinh mạng của người khác, tôi cũng cảm thấy Lâm Tố Mỹ thực sự không có tư cách quyết định vận mệnh của Tống San, dựa vào đâu mà cô lại có thể bắt người khác trọng sinh?
Cho nên ngoại truyện đó tôi sẽ không viết nữa. Còn về việc Lâm Tố Mỹ thực sự đã đi đâu, mọi người cứ tự do phát huy, bạn cảm thấy cổ đã đi đâu thì cổ đã đi đó, bởi vì tôi không viết nữa nên mọi khả năng đều có thể nhé.
Mấy người con của bà già ai nấy đều giỏi giang, con trai con gái lớn đều có tận mấy căn nhà trong thành phố, cậu con út có điều kiện kém nhất cũng có nhà trên huyện.
Trước đây trong mắt họ, điều kiện của nhà Lâm Tố Mỹ và nhà hai bác đều nghèo đến không thể nghèo hơn, mấy ông bác trai và bác gái tầng tầng cách trở đó còn nhớ tới việc đến thăm bà ngoại vào dịp Tết có vẻ đã rất tốt rồi.
Đương nhiên, dù là bây giờ, trong mắt người khác, nhà Lâm Tố Mỹ cũng vẫn thế. Lâm Bình và Lâm An chẳng qua chỉ mở một quán xiên nướng mà thôi, nhưng con trai cả của bà già đã mở một nhà máy xi măng rồi, hoàn toàn không thể so bì.
May là Lâm Tố Mỹ không cần qua lại với những người đó, cô chỉ cùng Trần Đông Mai ăn một bữa cơm ở nhà bà ngoại là có thể rời đi. Đừng nói là cô, đến cả Trần Đông Mai cũng chẳng hàn huyên mấy với người nhà.
Lâm Tố Mỹ có tình cảm phức tạp với bà ngoại, một mặt cảm thấy đối phương đã già, con cháu nên hiếu thuận; một mặt khác cô lại có thể hiểu, mẹ mình đã bày tỏ rõ ràng rằng sẽ không phụng dưỡng bà ngoại, bình thường qua lại như họ hàng khác mà thôi.
Một là vì bà ngoại quả thực dành mọi thứ cho hai người con trai khác, với tiền đề này, Trần Đông Mai đương nhiên không cảm thấy mình có nghĩa vụ phụng dưỡng. Hai thì là vì hồi nhỏ lúc Trần Đông Mai đi học, trong nhà rõ ràng có tiền nhưng lại không cho dì học phí, khiến dì ngày ngày bị giáo viên giữ lại, ngày nào cũng bị giáo viên gọi đi dạy dỗ, Trần Đông Mai nói cả đời này dì đều ghi nhớ những chuyện đó.
Lâm Tố Mỹ vốn tưởng Trần Đông Mai có chút ý kiến với bà ngoại nên mới khá lạnh nhạt với bà. Sau đó Trần Đông Mai nói riêng với Lâm Tố Mỹ, nếu tính cách bà ngoại có thể tốt được hơn một chút thì cũng sẽ không giống như hiện giờ.
Theo Trần Đông Mai, nếu sống cùng bà ngoại thì nhà cửa sẽ không yên.
Chuyện này, Lâm Tố Mỹ không tiện nói. Nhưng nếu cô tự hỏi mình thì cô quả thực không muốn sống cùng bà ngoại.
Bà ngoại đối xử với mấy người con của bà già kia vô cùng tốt, sự nhiệt tình đó thực sự không biết nên nói thế nào, chuyện này vốn không có gì, dẫu sao người ta một năm đến có một lần, nhiệt tình chút cũng chẳng sai. Nhưng bà ngoại có một vấn đề rất lớn, trong nhà chỉ cần có đồ không tìm thấy, bà sẽ nhận định luôn là con dâu hoặc cháu nội đã ăn trộm.
Mà năm nay, Lâm Tố Mỹ lại một lần nữa nghe thấy lời oán thán của bà ngoại: chia lương thực bị ít, trưởng thôn hại bà; một tảng đá ở cổng nhà không thấy đâu nữa, chắc chắn là bị người thôn khác lấy trộm rồi, người trong thôn ai nấy đều muốn hại bà…
……
Sau khi ăn một bữa cơm ở nhà bà ngoại, Trần Đông Mai và Lâm Tố Mỹ vội vã rời đi, ngay cả nhà bà già cũng không cần đi nữa, bởi vì năm nay sức khỏe bà già vẫn ổn, cũng đến thăm bà ngoại, Trần Đông Mai đưa luôn quà và tiền chuẩn bị cho bà già nên không cần đích thân đi thăm nữa.
Trần Đông Mai thở dài. “Trước đây mẹ còn trách bố con rằng không nên khuyên bác hai con và vợ làm hòa, bác gái con vốn không hợp với bà ngoại con. Bây giờ xem ra họ vẫn nên hòa hảo, khỏi gây họa cho người khác.”
Lâm Tố Mỹ: …
Lâm Tố Mỹ cũng biết vợ chồng bác hai từng ầm ĩ đòi ly hôn, bác trai quen được một em gái trẻ trung xinh đẹp bên ngoài, đã dẫn về nhà rồi, giấy chứng nhận ly hôn cũng lấy rồi, không biết sao vợ chồng họ lại không chia tay, hình như là Lâm Kiến Nghiệp đi khuyên bác hai phải suy nghĩ cho hai đứa con.
Trong đó cụ thể còn xảy ra chuyện gì, Lâm Tố Mỹ không rõ, nhưng kết quả thì như thế, vợ chồng bác hai vẫn sống cùng nhau, cũng không đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Thực ra theo Lâm Tố Mỹ thấy, vợ chồng bác hai không giống người của một thế giới, bác trai tiêu tiền, một tệ cũng có thể tiêu như một trăm tệ, còn bác gái lại là người không nỡ tiêu dù chỉ một xu tiền, một người hào phòng như có giá triệu tệ, một người hà tiện như nghèo rớt mồng tơi.
Trần Đông Mai không nói nhiều, nhưng thực ra Lâm Tố Mỹ đã từng nghe nói đến. Dẫu sao nhiều người ở trên huyện như thế, chút chuyện vớ vẩn của ông bác cô có ai lại không biết.
Ông bác của cô ngoài không cờ bạc thì chuyện gì cũng đều làm, nhưng kì thực con người vẫn không tệ, nhất là khi đối đãi với con cháu, tiền mừng tuổi cho rất nhiều, đến Lâm Tố Mỹ cũng được dúi tiền cho, không nhận cũng không được.
Nói thực lòng, tuy năm đó em gái làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta không đạo đức, nhưng bây giờ Lâm Tố Mỹ vẫn thấy may cho em gái đó, cảm ơn trời đất là người ta không đi theo bác hai cô, nếu không chẳng biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu chuyện lung tung nữa. Đương nhiên, không ai biết, nếu chuyện của bác hai và em gái đó mà thành thì bác hai có còn biến thành bộ dạng ăn chơi lu bù như bây giờ hay không.
Lâm Tố Mỹ cũng không rõ bác gái có biết những chuyện bác trai làm bên ngoài không, có lẽ biết, mà có lẽ không biết.
Nhưng sau khi Trần Đông Mai nhắc nhở bác gái phải tự suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân, dành dụm chút tiền, đừng đưa hết cho bác trai mang ra ngoài tiêu, bác gái xoay người liền nói với bác trai, sau đó bác trai đích thân tìm đến nói Trần Đông Mai một trận: em gái ruột của mình mà lại giúp ai vậy!
Kể từ đó, Lâm Tố Mỹ hoàn toàn không bận tâm mấy chuyện linh tinh ở nhà bà ngoại nữa, thích thế nào thì cứ thế ấy đi.
……
May là với mấy họ hàng bên nhà bà ngoại, đừng nói là Lâm Tố Mỹ cùng Lâm Bình và Lâm An, đến Trần Đông Mai cũng không có ý muốn qua lại, một năm chỉ có dịp Tết hoặc khi sức khỏe bà ngoại không tốt thì đi thăm chút là được.
Trần Đông Mai uyển chuyển nhắc nhở Lâm Tố Mỹ ít qua lại với bên đó.
Trần Đông Mai không nói nhưng Lâm Tố Mỹ cũng đoán ra, bác chắc chắn qua vay tiền, Trần Đông Mai chắc chắn cũng cho vay, dẫu sao cũng là máu mủ ruột rà, không thể hoàn toàn không cho vay, nhưng Trần Đông Mai thầm biết đó là chuyện có đi không có lại, lòng rất không vui.
So sánh với mấy chuyện rối tung bên nhà bà ngoại, Lâm Tố Mỹ thật sự cảm thấy các bác các chú các thím bên nhà nội rất đáng yêu.
Khi Lâm Tố Mỹ sắp về trường, cô ở lại chỗ Lâm Hải Yến một đêm.
Lâm Hải Yến lựa lời nói với Lâm Tố Mỹ hình như nhìn thấy bác hai cô đi xe đạp, phía sau đèo một người phụ nữ. Lâm Tố Mỹ đầy bối rối, cô biết người phụ nữ đó chắc chắn không phải là bác gái.
Lâm Tố Mỹ cũng chỉ đành thở dài.
“Bác em đúng là hưởng phúc, ở bên ngoài ăn uống no say chơi đùa vui vẻ, còn bác gái em thì ở nhà làm trâu làm ngựa.” Cuối cùng Lâm Hải Yến bình luận.
Lâm Tố Mỹ không thể nào bình luận, trong kí ức của cô có thể soát ra một vài hồi ức. Hồi nhỏ đến nhà bà ngoại, khi ấy ông ngoại vẫn còn, ông nấu một bát bánh trôi bỗng rượu cho cô ăn, bác gái bảo anh chị họ qua thăm dò tình hình, sau khi thấy thứ cô ăn thì anh họ hất tay khiến cô làm vỡ bát.
Sau đó cô nghe thấy bác gái ở đó mắng mỏ.
Khi ấy đã chia nhà từ lâu rồi, bình thường ông bà ngoại cũng cho nhà hai con trai không ít đồ, số lần Lâm Tố Mỹ đến bên đó vốn rất ít.
Sau đó Lâm Tố Mỹ không thích đến đó nữa. Thực ra cô đến nhà ông bà ngoại chủ yếu là muốn chơi với mấy chị họ mà thôi.
Sau đó nữa, tất cả quan hệ đều nhạt dần.
Cô cũng nhớ hai chị họ nhà bác cả, trước đây cô thích họ, nhưng một lần nhà ông ngoại bày lạc ra, bình thường căn nhà đó của ông ngoài đều khóa lại, bởi vì ông nói đồ đạc dễ bị mất, nghi ngờ do đám con cháu trong nhà làm, khi ấy Lâm Tố Mỹ không tin.
Hôm đó hai chị họ của Lâm Tố Mỹ dụ cô đến nhà ông ngoại chơi, trong lòng cô cảm thấy hơi bất thường, rồi cô mở cửa, sau đó cô giả vờ khóa cửa và đi trả chìa khóa cho ông ngoại.
Tiếp đó cô quay lại giữa chừng để đột kích.
Kết quả, một chị họ ghì chặt lấy cô, một chị họ khác đi trộm lạc ở trong.
Cảnh tượng đó để lại dấu vết sâu đậm trong kí ức của cô. Kể từ đó, cô không thích đến nhà bà ngoại chơi nữa.
Bây giờ bà ngoại vẫn còn hay nói trước đây Tiểu Mỹ rất thích đến bên đó, lớn lên rồi thì không thích nữa.
Thực ra chuyện này không được coi là chuyện cô đã trải qua, chỉ là được lưu giữ trong kí ức, song cô lại có thể cảm nhận được khi ấy “Lâm Tố Mỹ” trải qua tất cả thì thất vọng đến nhường nào, có lẽ với người khác đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với “Lâm Tố Mỹ” thì lại khác.
Trước đây khi ông bà ngoại nói anh chị họ trộm đồ, “Lâm Tố Mỹ” không tin, cảm thấy người lớn có vấn đề, một gia đình sống với nhau mà cứ phải khóa hết tất cả các phòng lại, cứ làm như người khác là trộm vậy.
Sau chuyện đó, cô mới biết, người sai là mình, tình bạn thời ấu thơ cũng cứ thế tàn phai.
Khi hai chị họ ăn trộm lạc, họ cười hi hi ha ha vui vẻ đến thế…
Lâm Tố Mỹ thở dài, với chuyện liên quan đến nhà bà ngoại, cô không muốn nói gì nữa.
- --------------------------
Lâm Tố Mỹ về đến trường, tiếp tục đi xem tình hình bên lớp gia sư như thường. Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ dẫn hội Tô Uyển đến quán teppanyaki Vĩnh Hằng ăn cơm. Trương Thành An đã nói rồi, nếu cô dẫn người đến ăn cơm sẽ được giảm giá.
Lâm Tố Mỹ về trường trước khi kì nghỉ kết thúc, lúc này việc làm ăn ở quán Vĩnh Hằng rất bình thường, cũng chỉ có dăm ba bàn khách, nhưng so với mấy quán khác đã coi như buôn bán đắt khách rồi.
Hội Trương Thành An cũng ngồi xuống nói chuyện.
Vì thế Lâm Tố Mỹ lại nghe được một tin tám nhảm.
Hình như là đằng nữ nhà nào đó sắp gả cho người ta rồi, kết quả là khi nhà gái và nhà trai ăn cơm, mẹ cô gái lại thấy trong nhà đằng trai có rắn khiến mẹ cô gái sợ suýt khóc, sau đó mẹ cô gái kéo con gái rời đi, quyết định không đồng ý cho hai nhà kết thông gia, nói không nỡ gả con gái đến gia đình như thế.
Cô gái đó thực ra rất thích chàng trai, kết quả lại “tèo” vì chuyện này.
Lúc Trương Thành An kể chuyện này, giọng điệu dí dỏm, kể rất sinh động, giống như mọi người đều đang ở hiện trường vậy.
Khi Lâm Tố Mỹ đang nghe hăng say, một tiếng hét thiếu chút nữa khiến Lâm Tố Mỹ giật mình làm rơi đũa.
“Trương Thành An.” Trương Quế Hoa mừng suýt rơi nước mắt, chạy bước nhỏ qua. “Cuối cùng em cũng tìm thấy các anh rồi.”
Trương Thành An ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn ra phía sau Trương Quế Hoa. “Sao cô lại đến đây? Cô đến một mình à? Quách Chí Cường đâu?”
Một loạt câu hỏi, Lâm Tố Mỹ liền biết cô gái này có lẽ chính là cô bạn gái trong truyền thuyết của Quách Chí Cường.
Mắt Trương Quế Hoa hơi lóe sáng, sau đó cô ta nói: “Anh ấy không đến, chỉ một mình em đến thôi. Tạ Trường Du ở đâu, các anh dẫn em đi tìm Tạ Trường Du đi.”
Hội Trương Thành An và Lưu Khánh Đống nhìn nhau, lòng chẳng để tâm. Họ quen Trương Quế Hoa chỉ vì Quách Chí Cường thôi, hơn nữa Quách Chí Cường và Trương Quế Hoa đã chia tay, cô ta đến tìm họ là sao chứ.
Trương Thành An nhún nhún vai. “Bọn tôi không biết đâu.”
“Bọn anh là anh em bạn bè tốt, sao bọn anh lại không biết Tạ Trường Du ở đâu?” Trương Quế Hoa không tin, sau đó cô ta rưng rưng nước mắt nhìn họ. “Các anh giúp em được không? Em biết em đã làm sai, bây giờ em muốn sửa đổi, biết sai sửa sai là tốt, vì sao không thể cho em một cơ hội làm lại cuộc đời chứ?”
Trương Thành An mất kiên nhẫn. “Bọn tôi thật sự không biết. Nếu cô muốn tìm Tạ Trường Du thì đi hỏi Quách Chí Cường, chắc nó biết đấy.”
Trương Quế Hoa dứt khoát ngồi phịch xuống đất khóc tu tu. “Tại sao các anh lại đối xử với em như thế? Rốt cuộc em đã làm sai ở đâu? Em giúp người nhà em, không phải là lẽ đương nhiên sao?”
Nhất thời, không ai nói gì.
Trương Quế Hoa lại lau nước mắt. “Lâm Tố Mỹ, cô nói xem, tôi giúp người nhà tôi là sai sao? Không phải cô cũng dùng tiền của mình giúp hai anh trai cô sao? Chúng ta đều giống nhau, vì sao Quách Chí Cường lại đối xử với tôi như thế, chẳng lẽ anh ấy muốn tìm một cô gái lạnh nhạt vô tình với người nhà hay sao?”
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ thật sự không thể nào ăn tiếp được nữa.
Cô nhìn Trương Quế Hoa. “Giúp người nhà không hề sai…”
“Mọi người xem đi, người ta học đại học cũng nói là không sai rồi.” Trương Quế Hoa thoắt cái trở nên hớn hở.
Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi. “Nhưng tôi dùng tiền của bản thân tôi, tiền tôi tự kiếm, dù là giúp người nhà hay người khác thì không ai có thể nói gì được. Nhưng còn cô, cô lấy lợi ích của người khác đi giúp người nhà cô, thậm chí những thứ đó còn không phải của bạn trai cô… Cô thật sự không cảm thấy có vấn đề ư?”
Trương Quế Hoa ngẩn ra: “Cô nói hay thế, cô là sinh viên đại học, đương nhiên kiếm được tiền, không dùng tiền của cô thì dùng của ai? Còn tôi lại không kiếm được tiền, đương nhiên phải dùng tiền của người khác rồi…”.
Lâm Tố Mỹ đột nhiên chẳng còn lời nào để nói.
Mắt thấy nơi này sắp trở nên nhốn nháo, Lâm Tố Mỹ dẫn hội Tô Uyển rời đi.
……
Ngày hôm sau Lâm Tố Mỹ mới biết Quách Chí Cường đã trực tiếp dẫn Trương Quế Hoa rời đi. Thực ra cũng không được coi là dẫn đi, Quách Chí Cường bày tỏ thẳng rằng anh và Trương Quế Hoa không có một chút quan hệ gì, còn bảo Trương Thành An tính hết phí ăn phí ở của Trương Quế Hoa thành tiền, bắt Trương Quế Hoa tự thanh toán.
Nếu Quách Chí Cường đã bày tỏ anh và Trương Quế Hoa không có quan hệ gì, đương nhiên không thể trả tiền cho cô ta.
Hành vi máu lạnh này của Quách Chí Cường khiến Trương Quế Hoa sợ hãi, cũng khiến người khác chỉ chỉ trỏ trỏ anh, nhất là khi Trương Quế Hoa khóc lóc ầm ĩ nói Quách Chí Cường không phải người, chỉ đối tốt với anh em nhưng lại lạnh lùng vô tình với bạn gái.
Quách Chí Cường không nhịn được nữa, nói thẳng với Trương Quế Hoa: “Từ lúc cô xúi tôi đoạt tất cả của Tạ Trường Du, tôi và cô đã không thể nữa”.
Mối quan hệ giữa Quách Chí Cường và Tạ Trường Du là mối giao tình từng trải qua sống chết, họ từng ngã xuống sườn núi, bị rắn cắn, đó là cái mạng thực sự từng cứu đối phương chứ không phải chỉ là nói chơi.
Trương Quế Hoa năm lần bảy lượt giúp người nhà cô ta, Quách Chí Cường không nói gì. Dẫu sao anh chỉ có một người bà, thấy nhà người ta có nhiều anh chị em thì cũng chỉ cảm thấy đông vui.
Nhưng dần dần lại không chỉ là vậy nữa.
Quách Chí Cường hít sâu một hơi. “Còn cô, cũng chẳng phải là thật sự cảm thấy mình đã sai. Cô và người nhà cô chỉ cảm thấy nếu cô đánh mất người có điều kiện tốt như tôi thì sau này sẽ không tìm được người tốt hơn, cho nên cô nhất thiết phải cứu vãn… Trương Quế Hoa, tôi không thể làm hòa với cô, cô đi tìm Tạ Trường Du cũng thế, không nói đến chuyện Tạ Trường Du có lên cơn tự dưng giúp cô khuyên tôi hay không, cho dù nó thật sự dở hơi đến khuyên tôi thì tôi cũng sẽ không ở bên cô.”
Quách Chí Cường gằn giọng nói với hội Trương Thành An không cần để ý đến Trương Quế Hoa nữa.
Còn Trương Quế Hoa có gặp chuyện hay không, liên quan gì đến họ? Trương Quế Hoa sợ hãi, vội vã rời đi ngay hôm ấy. Cô ta chạy vô cùng nhanh, có lẽ là sợ hội Trương Thành An thật sự tìm cô ta đòi tiền.
……
Lâm Tố Mỹ nghe mà thấy cực kì mới mẻ. Hội Trương Thành An cũng rất bất lực. Ban đầu Trương Quế Hoa thật sự không như thế, nếu không sao Quách Chí Cường lại có thể đến với loại con gái như vậy. Nhưng dần dần, con người thay đổi, càng ngày càng tham lam.
- ----------------------------
Đại học Vân vẫn chưa vào học trở lại, nhưng lúc này các trường cấp ba đã vào học rồi.
Lâm Tố Mỹ đứng ở ngoài cổng trường Nhất Trung, nhìn mấy chữ “Thị Nhất Trung (trường trung học số một của thành phố), nét chữ cứng cỏi, toát ra vẻ mạnh mẽ. Ngôi trường cấp ba này không biết đã đèo bòng tháng năm phấn đấu tiến bước khó quên của biết bao nhiêu người, nó kết đọng tất cả những năm tháng đổ mồ hôi sôi nước mắt và thanh xuân của vô số người, trở thành ngôi trường Nhất Trung với lịch sử lâu dài.
Lâm Tố Mỹ đứng một lúc lâu, hơi khó hiểu, vì sao mình vừa kích động thì đã chạy đến Nhất Trung luôn rồi.
Cũng không phải là kích động, là vì chuyện của Quách Chí Cường, dù sao cũng phải cho Tạ Trường Du biết. Cô tự nhủ vậy.
Tuy lý do này giả tạo đến mức bản thân cô cũng cảm thấy khó đứng vững.
Lâm Tố Mỹ bước lên trước, hỏi bác bảo vệ: “Chào bác ạ, cháu muốn tìm Tạ Trường Du, cậu ấy học ở ngôi trường này, nhưng cháu không biết cậu ấy học lớp nào, phòng học ở đâu, cháu phải tra tìm thế nào…”.
Lâm Tố Mỹ còn chưa nói hết, bác bảo vệ đó đã nhìn qua. “Tạ Trường Du hả, cháu tìm cậu ấy làm gì?”
Lâm Tố Mỹ ngẩn ra, không ngờ rằng đối phương lại biết Tạ Trường Du. Một ngôi trường có nhiều người như thế, Tạ Trường Du chỉ là một học sinh trong đó mà thôi, sao đối phương lại nhớ được anh?
Lâm Tố Mỹ nhất thời không trả lời.
Bác bảo vệ nhìn cô. “Cô bé, không phải cháu thích thằng nhóc đó chứ?”
Lâm Tố Mỹ trợn mắt, còn chưa đợi cô phản bác, bác bảo vệ đã lại nói: “Đừng lãng phí sức lực nữa, thằng nhóc đó sẽ không gặp cháu, cũng chẳng có thời gian yêu đương đâu, người ta đang bận học kia kìa!”.
“Một chút thời gian cũng không có ạ?” Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, hỏi dò.
“Không có.”
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Cháu không tin.”
Bác bảo vệ cười hì hì hai tiếng. “Cô nhóc như cháu chắc chắn không biết học hành vất vả đến mức nào, tưởng rằng đọc chút sách, ngày ngày đến trường là xong hả? Bác nói cho cháu biết, không đơn giản thế đâu.”
“Nhưng cháu thấy những đứa trẻ đi học đều thế mà!”
Bác bảo vệ đó lắc đầu. “Tình hình của Tạ Trường Du giống được chắc? Một học sinh cấp hai, còn lăn lộn bên ngoài tận mấy năm, đột nhiên muốn thi đại học, đừng nói là những thứ khác, đến chút kiến thức hồi cấp hai cũng quên sạch rồi ấy chứ! Khi đó nó muốn đi học, hiệu trưởng gây náo động lâu lắm đấy, mọi người đều không phục, tùy tiện một người cũng có thể vào Nhất Trung thì Nhất Trung biến thành gì?”
Lâm Tố Mỹ hơi xót xa trong lòng, cô có thể tưởng tượng được trong tình hình đó, Tạ Trường Du phải chịu áp lực lớn đến mức nào.
Nhưng đồng thời, ngôi trường như Nhất Trung này cũng phù hợp với anh hơn.
Dẫu sao đề thi đại học cũng có sự tham gia của những giáo viên này, ít nhất họ cũng biết phương hướng đại khái của đề thi, hiểu ôn tập thế nào để đạt hiệu suất cao nhất, đây là thứ hoàn toàn không thể học được ở những nơi khác.
“Sau đó thì sao ạ?”
“Thằng nhóc đó cũng có bản lĩnh, không có giáo viên nhận nó thì nó tự xin một chiếc bàn một chiếc ghế, cứ ngồi trong văn phòng của giáo viên luôn.”
“Vì sao lại không có giáo viên nhận cậu ấy ạ?”
“Cháu nghĩ mà xem, nó không có nền tảng, ở lớp thì học thế nào? Bài giảng của giáo viên nó nghe hiểu được chắc? Đương nhiên là không thể. Với lại, các giáo viên cũng có lòng riêng, có ai không muốn lớp mình dạy có thành tích tốt nhất đâu? Đó là mặt mũi lớn luôn đấy. Kiểu như Tạ Trường Du rõ ràng sẽ kéo tập thể thụt lùi, kéo thấp điểm trung bình xuống.”
Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Thế bây giờ… cậu ấy vẫn đang ở trong văn phòng ạ?”
“Đúng đó. Thằng nhóc ấy, thật là… Không biết nói sao nữa, nhưng nó quả thực tài giỏi, da mặt cũng đủ dày, giáo viên người ta không coi trọng nó, nó cũng mặc kệ, dẫu sao cứ chỗ nào không hiểu thì hỏi. Giáo viên ấy mà, đối mặt với học sinh đến xin chỉ dạy, dù trong lòng nghĩ thế nào thì đều bất giác giải đáp. Dần dà, cùng ngồi trong một văn phòng thì cũng ngồi ra tình cảm. Kết quả là thằng nhóc đó thì hay rồi, lúc người ta chủ động mời nó đến lớp để học, nó lại không đi… Nói cái gì mà không theo kịp tiến độ ấy…”
Hết cách thôi, bây giờ có chút chuyện để hóng chẳng dễ dàng gì, cho nên bạn học Tạ Trường Du đã trở thành nhân vật để cả trường bàn tán, ngay cả bác bảo vệ cũng thấy hứng thú.
Hiện giờ có người để chia sẻ tin tức, bác bảo vệ cảm thấy cực kì sảng khoái.
Ngồi ra tình cảm? Lâm Tố Mỹ bị hình dung này chọc cho bật cười.
Tuy bác bảo vệ nói nhẹ bẫng, cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng Lâm Tố Mỹ thầm hiểu mọi chuyện khó khăn nhường nào.
Cô hiểu rõ hơn bất kì ai rằng trong tình hình không có nền tảng, lượng kiến thức cần học lớn đến thế nào, huống hồ là đề thi, có vài đề thi có thể làm xong trong một tiếng rưỡi được ư?
“Cháu là hàng xóm của cậu ấy, biết cậu ấy ở đây nên muốn đến thăm cậu ấy, có được không ạ?”
Bác bảo vệ nhìn cô một lúc lâu. “Được thôi. Nhưng bác phải nói cho cháu biết, nếu nó không muốn gặp cháu, không muốn nói chuyện với cháu thì cháu cũng đừng đau lòng, nó thật sự phải tranh phút đoạt giây để học đấy.”
“Vâng. Cháu biết rồi.”
Đợi sau khi Lâm Tố Mỹ đi vào, bác bảo vệ lại thò đầu ra. “Này, hai đứa thật sự là hàng xóm hả?”
Lâm Tố Mỹ cười phì. “Thật ạ.”
Bác bảo vệ trông đầy thất vọng, cảm thấy thiếu đi một tin tức động trời rồi.
Lâm Tố Mỹ căn cứ theo sự chỉ dẫn của bác bảo vệ, lại hỏi học sinh trong trường nên mau chóng tìm được văn phòng ở đâu.
Có lẽ vì một vài giáo viên đã từng cảnh cáo học sinh không được đến tham quan Tạ Trường Du nữa vì sẽ làm phiền đối phương học, bởi thế bây giờ không có ai lảng vảng gần văn phòng giáo viên.
Văn phòng này thực ra cũng tạo thành từ một phòng học, bên trong bày rất nhiều bàn làm việc, trên bàn làm việc đặt một vài cuốn sách và tài liệu.
Lúc này trong văn phòng chỉ có một người.
Lâm Tố Mỹ đứng trước cửa, ánh mắt xuyên qua từng chiếc bàn rồi dừng lại ở người đang ngồi trong góc.
Anh ngồi ở đó, nét mặt chuyên chú, cây bút trong tay xoay tròn. Sau đó anh viết viết vẽ vẽ trên giấy, có lẽ là gặp phải khó khăn, đầu mày anh nhíu chặt. Anh cắn bút trong miệng, dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu, dường như thứ bày trên bàn chính là toàn bộ thế giới của anh, còn tất cả mọi thứ khác chẳng liên quan gì đến anh cả.
Nếu Tạ Trường Du thuở ban đầu là ánh nắng trong trẻo non nớt, sau đó Tạ Trường Du mang theo mấy phần chín chắn phóng khoáng, vậy thì Tạ Trường Du lúc này tựa như một thanh kiếm sắc, dường như có thể mường tượng ra được vẻ kinh thiên động địa, rực rỡ chói mắt cuối cùng khi thành hình.
Góc tường phía sau phòng học dán dòng “Bảo kiếm nhờ mài giũa mà sắc, hoa mai do rét lạnh mà thơm” bằng giấy, kết hợp hoàn hảo với cảnh ngộ của anh lúc này.
Đột nhiên, anh đứng bật dậy, quơ lấy bút, giấy và một cuốn sách lên bằng động tác hơi kịch liệt, định rời đi. Khí thế anh hùng hổ, cũng không biết có phải cố ý hay không, ghế đổ uỳnh xuống đất, anh lại chẳng liếc nhìn cái nào.
Lâm Tố Mỹ đột nhiên bật cười.
Anh đang tức giận, hoặc là hơi chán nản, đề bài đó, có lẽ anh không giải ra.
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, bước vào, dựng chiếc ghế anh vừa đá đổ lên.
..........................
Tác giả có lời muốn nói:
Ở đây trả lời một câu hỏi nhé, hình như có bạn từng hỏi Lâm Tố Mỹ thực sự đã đi đâu nhỉ.
Theo ý định ban đầu của tôi thì sẽ có một ngoại truyện, viết về chuyện Lâm Tố Mỹ thực sự rời khỏi bệnh viện sau khi nhận được sự giúp đỡ của Tống San, sau đó gặp được một thầy bói, chính là Liễu Không ở bộ <Hai giấc ngủ xuyên kiếp> ấy, tóm lại thì giúp người ta có thể trọng sinh đổi mệnh. Cả cuộc đời, Lâm Tố Mỹ thực sự sống rất thê thảm, mà cô cũng không tin mình sau khi trọng sinh sẽ mang lại vận may cho người nhà, song cô đã gặp Tống San, người thê thảm như thế cuối cùng cũng có thể sống tốt, vì thế cô lựa chọn trọng sinh nhưng không phải là mình trọng sinh mà để Tống San thay cô.
Đây chỉ là thiết kế ban đầu. Nhưng như quan điểm của tôi trong truyện này, Tống San không có tư cách đoạt đi sinh mạng của người khác, tôi cũng cảm thấy Lâm Tố Mỹ thực sự không có tư cách quyết định vận mệnh của Tống San, dựa vào đâu mà cô lại có thể bắt người khác trọng sinh?
Cho nên ngoại truyện đó tôi sẽ không viết nữa. Còn về việc Lâm Tố Mỹ thực sự đã đi đâu, mọi người cứ tự do phát huy, bạn cảm thấy cổ đã đi đâu thì cổ đã đi đó, bởi vì tôi không viết nữa nên mọi khả năng đều có thể nhé.
Danh sách chương