Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du vừa nói chuyện vừa đi đến lớp gia sư, Tạ Trường Du hỏi vu vơ, Lâm Tố Mỹ giải đáp bâng quơ.

Cô cũng phát hiện bây giờ mình khá thích tán gẫu với người khác về những nội dung này. Chẳng hạn như hiện giờ, cô kể về những trải nghiệm thuở đầu ở nhà máy. Lúc Chu Mậu Xuyên bảo cô đến nhà máy học tập, ban đầu cô hơi bài xích và khó hiểu, một người muốn đi phiên dịch tiếng Anh như cô sao lại phải đến xem nhà máy hoạt động làm gì, nhưng sau đó tự nghiêm túc suy ngẫm, cô bèn hiểu ra nguyên nhân Chu Mậu Xuyên làm vậy.

Tục ngữ nói rất hay, một phút trên sân khấu phải mất mười năm khổ luyện, dù làm bất cứ chuyện gì, muốn thành công đều nhất thiết phải học tập và nỗ lực.

Nếu không học tập ở nhà máy, bản thân Lâm Tô Mỹ cũng không tài nào thể hiện tốt, nói vanh vách và rõ ràng chuyện ở phương diện dệt may bằng tiếng Anh khiến cả đám người trố mắt lúc ở nước ngoài.

Khi ấy những thứ phải đánh đổi chuyển thành thu hoạch, thu hoạch này lại có thể mang tới kì vọng tâm lý. Cảm giác diệu kì ấy luôn khiến lòng cô lâng lâng, sau đó cảm nhận được sự tuyệt vời của cuộc sống.

Lúc Lâm Tố Mỹ nói, Tạ Trường Du chăm chú lắng nghe, chỉ là câu hỏi của anh đều khá có kĩ xảo, vấn đề đều khá rộng lớn, tựa như cố ý vậy.

Chẳng hạn như hỏi cô đã học được gì ở nhà máy.

Rồi thì hỏi cô khi ở nước ngoài chung đụng với những người ngoại quốc đó thế nào.

Mỗi câu hỏi Lâm Tố Mỹ đều không thể miêu tả chỉ bằng đôi ba câu, trừ phi cô muốn qua loa có lệ với anh. Nhưng con người Tạ Trường Du này, chỉ cần cô có tâm tư qua loa, anh không thể không nhìn ra. Vì thế cô chỉ đành cố hết sức giải đáp vấn đề anh đưa ra.

Khi Lâm Tố Mỹ nói, Tạ Trường Du một công đôi việc vừa nghe vừa ngẫm. Rồi anh bất chợt nghĩ, nếu có người hỏi anh rằng anh đang làm gì, anh sẽ trả lời thế nào? Anh tận dụng hai căn nhà xây trên mảnh đất rìa huyện mua lúc trước, dùng tầng một để chứa hàng, mấy tầng bên trên làm thành cửa hàng. Bây giờ bên đó vẫn chưa hình thành thói quen mua sắm, song anh đoán đó cũng chỉ là chuyện trong hai ba năm nữa mà thôi, cứ chờ đợi là được.

Mấy cửa hàng bên trên bán hàng của anh, không bán lẻ, còn mấy loại hàng cần nhập thì để người ta xem mẫu rồi mới nhập hàng, chỉ là quy mô nhập khá nhỏ, tối thiểu là năm món, giá cả hàng chắc chắn cao hơn một chút so với các khách hàng lớn khác, muốn mua lẻ cũng được, chỉ là giá cực đắt thôi.

Con đường kiếm tiền chủ yếu của anh vẫn là buôn xe đạp, sau đó là các món đồ khá đắt khác, chẳng hạn như quạt điện và vô tuyến mà bây giờ mọi người đều đang thấy cực kì mới mẻ.

Tuy các món đồ khác nhau nhưng phương thức kiếm tiền lại nhất quán – tìm người quen, đến nhà xưởng đặt hàng, trở thành khách hàng lớn của họ, sau đó vận chuyển đến Định Châu, sau khi có người nghe ngóng được thì sẽ đến chỗ anh xem hàng.

Còn quán lẩu và nhà hàng, quán trọ cũng đang kiếm tiền, song không kiếm được nhiều bằng việc bán những món đồ đó.

Mà anh thường sống ở bên chỗ quán trọ. Một là vì phía nhà kho đã hình thành một dây chuyền cơ học do Quách Chí Cường trông coi, anh cũng yên tâm, trừ phi xảy ra chuyện hệ trọng thì Quách Chí Cường mới bàn bạc với anh. Hai là vì bên phía nhà trọ thường xuyên có bạn bè của anh tới, anh luôn phải tiếp đón, đồng thời cũng hiểu thêm được chính sách mới hay những thứ khác.

……

Anh so sánh nội dung mình có thể nói với nội dung mà Lâm Tố Mỹ nói, chẳng rõ tại sao, anh cảm thấy rất chán nản. Hình như nếu nói ra những việc mà anh làm, chỉ cần có tiền vốn thì ai cũng có thể làm được. Song những việc mà cô làm lại không dễ dàng bắt chước.

Tạ Trường Du mơ hồ cảm thấy tâm lý của mình bây giờ rất nguy hiểm, vậy mà anh đang mơ hồ phủ định bản thân. Rõ ràng ở trong lòng người khác anh thành công như thế, bạn bè anh đều trêu đùa gọi anh một tiếng ông chủ Tạ, nói là trêu đùa nhưng chẳng phải cũng là một sự công nhận với năng lực của anh đấy ư?

Cho đến lúc tới lớp gia sư, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mới dừng nói chuyện.

Lâm Tố Mỹ còn chưa kịp nhận lại quà cô mang về cho mọi người từ tay Tạ Trường Du thì đã lập tức bận rộn.

Thì ra sau khi Lâm Thu Vân và Du Kiến Thành suy nghĩ, họ cảm thấy chuyện làm nhà trẻ gì đó vẫn nên giao cho Lâm Tố Mỹ thì hơn. Không phải là bản thân họ không có suy nghĩ gì, mà chủ yếu là vì tiêu tốn quá nhiều sức lực, quan trọng nhất là họ cũng không có tiền, thiếu một chút một ít có thể tìm người để vay, nhưng khi chẳng có tẹo vốn nào thì vay ai?

Huống hồ Du Kiến Thành cũng biết vợ mình không phải người làm chuyện lớn.

Nếu đó là quyết định của Du Kiến Thành và Lâm Thu Vân, Lâm Tố Mỹ cũng không nói hai lời, lập tức nhận chuyện đó, vì thế cô lại đặt làm bàn, ghế, vân vân.

Hôm nay là ngày người ta giao hàng, mọi người đều bận bịu dỡ hàng, lấy bàn ghế từ trên xe hàng xuống rồi bê vào trong lớp.

Bình thường Tô Uyển chưa từng làm những công việc thiên về thể lực, chuyển bàn ghế rất tốn sức. Quách Chí Cường thấy điệu bộ yếu ớt của cô thì bất giác cười, đi qua, thẳng thừng bảo cô bê ghế là được, còn bàn thì không cần.

Tô Uyển bị Quách Chí Cường nói mà đỏ mặt, liếc Quách Chí Cường: “Chỉ có anh là khỏe ha”.

Quách Chí Cường bị cô nói mà ngẩn ra: “Khỏe hơn em còn gì!”.

Tô Uyển tức tối: “Mẹ em đã nói rồi, trâu mới khỏe thôi”.

Quách Chí Cường bê bàn ghế, nhíu mày: “Ê, em đã từng thấy trâu chưa? Trâu… Thôi vậy, không nói với em nữa”.

“Em còn chẳng muốn nói với anh nữa ấy, từng thấy trâu thì có gì ghê gớm… Đồ cù lần.”

……

Lâm Tố Mỹ đứng yên, nhìn Tô Uyển, rồi lại nhìn bóng dáng Quách Chí Cường bê bàn ghế, yên lặng một thoáng, lắc đầu nhưng không nói gì.

Nhờ sự cố gắng của mọi người, chẳng mấy chốc đã dỡ hàng xong. Lâm Tố Mỹ bèn gọi mọi người đi ăn cơm. Còn về chuyện sắp xếp bàn ghế thì cứ để ngày mai, dẫu sao cũng vẫn còn thời gian.

Tô Uyển vẫn là người phụ họa đầu tiên, kéo lấy Lâm Tố Mỹ rồi cười: “Em biết ngay mà, Tiểu Mỹ vừa về là chúng ta đã có đồ ăn ngon rồi”.

“Chỉ biết có ăn, bình thường em đói khát à?”

Tô Uyển thở dài: “Không phải, bình thường cũng ăn no, nhưng em chỉ muốn ăn cơm cùng Tiểu Mỹ chị thôi, bởi vì ăn cùng chị thì sẽ càng ngon miệng hơn”.

Thẩm Thanh bây giờ đã thân hơn với họ, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều. “Trời ạ, Tô Uyển bây giờ biết nịnh hót như thế, sau này còn kinh khủng đến mức nào nữa.”

Thư Ngôn cười dịu dàng: “Con bé vẫn luôn như thế còn gì? Tôi đã quen rồi”.

Tô Uyển bày ra vẻ muốn đánh họ, mọi người cùng trở nên cực kì ầm ĩ.

Thực ra Lâm Tố Mỹ đã sớm phát hiện Tô Uyển bây giờ cũng khá hoạt bát đáng yêu, dường như không khác gì với trước đây, nhưng kì thực vẫn thay đổi rất nhiều. Ví như tình huống thế này, Tô Uyển giống như đang chủ động gánh nhiệm vụ khuấy động bầu không khí chứ không phải là làm việc tùy thích như trước đây.

Sự thay đổi đó ít nhiều khiến Lâm Tố Mỹ hơi xót xa.

May là hội Quách Chí Cường đều có mặt, Lâm Tố Mỹ cũng chia quà luôn. Đều là một vài món đồ nho nhỏ để mọi người cầm thì vui vẻ mà thôi.

Một đám người đi ăn cơm, bởi vì hiện giờ họ đều đã thân quen với nhau nên bầu không khí rất vui vẻ.

Tạ Trường Du nói về mấy mặt bằng họ mới mua, vừa tính xem có thể tu sửa xong vào lúc nào, vừa ảo não vì không biết rốt cuộc làm gì mới tốt.

Hội Trương Thành An có ý muốn làm quán lẩu, chủ yếu là vì vấn đề thuộc phương diện kĩ thuật, đi học theo Tạ Trường Bình là có thể làm được. Song, bên ngoài đại học Vân đã có quán lẩu rồi, người ta buôn bán không tệ, nếu họ cùng làm thì rõ ràng là đoạt khách của người ta, có lẽ sẽ dẫn đến một vài mâu thuẫn khác.

Bây giờ mới bắt đầu làm ăn, khách khứa cũng chỉ vừa mới có, có thể không tranh giành với người ta là tốt nhất, dẫu sao có nhiều món ăn ngon như thế, hà tất phải làm giống người ta?

Hội Trương Thành An cũng không ngốc, hỏi thẳng hội Tô Uyển lúc ra ngoài ăn cơm thì có yêu cầu gì với các quán ăn.

Hội Tô Uyển cũng cực kì phối hợp.

Chẳng hạn như Tô Uyển, cô yêu cầu sạch sẽ và đồ ăn có hương vị thơm ngon. Quán lẩu đó cô chỉ đến một lần, cảm thấy hương vị bình thường, không thích đến đó. Nhưng quán vịt nấu bia, cô cảm thấy hương vị rất ngon, cho nên mỗi lần ra ngoài ăn, cô đều sẽ muốn lựa chọn ăn ở quán đó như một lẽ đương nhiên.

Thẩm Thanh và Thư Ngôn không mấy kén chọn đồ ăn, bình thường cũng thuộc kiểu người không tiêu tiền lung tung, cho nên cũng không nói ra được gì, cũng chỉ là thiên về phía hương vị thơm ngon, lượng ăn phải đủ thôi.

……

Sau khi bàn bạc xem rốt cuộc sẽ làm gì, mọi người lại đặt sự chú ý lên người Lâm Tố Mỹ. Đây giống như một bài học bắt buộc vậy, mỗi lần Lâm Tố Mỹ trở về từ nước ngoài, họ đều muốn nghe về những trải nghiệm của cô ở nước ngoài, mỗi lần nghe, sắc mặt họ đều cực kì ước ao.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy nếu phải nói thì thực ra đều na ná nhau, lúc gặp mặt bạn bè sẽ hát hò nhảy múa gì đó.

Tô Uyển hơi hứng thú hỏi mấy câu, sau đó yêu cầu Lâm Tố Mỹ dạy cô nàng hát bài hát tiếng Anh, về nhà cô sẽ hát cho bố mẹ mình nghe, bảo đảm có thể hù họ ngây ngẩn cả người.

Quách Chí Cường đâm chọc Tô Uyển, chỉ có chút tiền đồ đó thôi, học hát mà lại là để về nhà hù bố mẹ mình.

Tô Uyển nghe mà thấy hơi hậm hực, đang muốn phản bác thì nghe thấy Lâm Tố Mỹ bất chợt lên tiếng: “Quách Chí Cường, cậu đến đại học Vân lâu như thế, bạn gái cậu sẽ không bất mãn chứ?”.

Quách Chí Cường bị hỏi mà sững người, sắc mặt hơi đỏ: “Cô ấy… sẽ không nói gì đâu”.

Trương Thành An nói ngay: “Mày cũng có ở trước mặt người ta đâu, người ta nói cho ai nghe?”.

“Chuẩn luôn, bọn tao chỉ có một mình, không bận tâm chuyện này, nhưng mày có hai mình thì khác.” Dư Đại Khánh nheo mắt cười.

Quách Chí Cường bị nói mà cũng không vui nữa. “Có gì mà bất mãn, tao cứ thích ở đây đấy, bọn mày muốn đuổi tao à? Thế thì tao cứ không đi.”

Lưu Khánh Đống giơ ngón cái với Quách Chí Cường: “Được được được, mày có bản lĩnh thì cứ ở đây mãi xem”.

……

Tô Uyển không nghe họ nói chuyện, cô chỉ hơi hoang mang và khó hiểu, sau đó đón lấy ánh mắt của Lâm Tố Mỹ rồi hiểu ra điều gì, cô cười lắc đầu.

Cô có chút thiện cảm với Quách Chí Cường, nhưng thiện cảm đó chưa đến mức tình cảm nam nữ, chỉ là cảm thấy người này thành thực chất phác, khiến người ta có cảm giác rất an toàn, còn về những thứ khác, thực ra cô không nghĩ nhiều, dù rằng cô cảm thấy chung đụng với Quách Chí Cường rất thú vị.

Người này dù giúp đỡ cũng sẽ không nói ra, khiến người ta xấu hổ và tức giận.

Nhưng Quách Chí Cường quả thực là một người tốt, người như thế bị cô gái khác phát hiện ra cũng tốt, thế mới là chuyện thường tình.

Tô Uyển khẽ hỏi Lâm Tố Mỹ khiêu vũ là nhảy điệu gì, khi biết đó là hai người cùng nhảy, Tô Uyển thở dài, lần sau có thể dẫn cô theo được không, cô cũng muốn khiêu vũ với trai đẹp.

Lâm Tố Mỹ gí trán cô nàng, lẽ nào trai đẹp ở đại học Vân chưa thỏa mãn được sự nhiệt tình của cô nàng hay sao?

Tô Uyển cười ha hả, trọng điểm là ra nước ngoài chứ không phải là khiêu vũ.

……

Một đám người ăn xong, lần này là Tạ Trường Du trả tiền. Lúc Lâm Tố Mỹ đi thanh toán, Tạ Trường Du đã trả tiền rồi, anh chỉ làm theo thói quen mà thôi.

Lâm Tố Mỹ cũng ngẩn ra, nhưng không nói gì.

Lúc phải rời đi, Tạ Trường Du gọi Lâm Tố Mỹ lại, bảo cô nán lại riêng.

Ba người Tô Uyển thấy tình hình như thế, nhất thời cũng không biết có nên đợi Lâm Tố Mỹ hay không, vẫn là Lâm Tố Mỹ bảo họ về kí túc trước.

Bóng dáng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du bị phủ trong bóng đêm, cô cũng không nhìn rõ sắc mặt anh, nhưng nếu anh đã gọi mình lại thì nhất định có chuyện gì đó.

“Vừa nãy cậu muốn nói nhưng lại thôi, có suy nghĩ gì à?” Tạ Trường Du hỏi.

Hồi nãy cô đắn đo một lúc, vậy mà anh có thể nhìn ra, cô đã không thể nào bày tỏ ra sự kinh ngạc của mình lúc này nữa, người này thực sự quá nhạy cảm.

Mà anh có thể phát triển đến như bây giờ, liệu có liên quan đến mức độ nhạy cảm này của anh hay không?

“Bọn cậu đang muốn bán đồ ăn đúng không? Tôi chỉ nghĩ đến hai món tôi từng ăn, hương vị cũng được, các cậu có thể thử xem. Lẩu khô và teppanyaki.”

Tạ Trường Du tạm thời vẫn chưa từng nghe đến những món đó, vì thế hỏi cặn kẽ, kĩ càng về món lẩu khô và teppanyaki đó.

Trong lòng anh nhanh chóng đưa ra quyết định. Lẩu khô mà cô nói chỉ dùng một chiếc nồi để nấu, chuyện này khá rắc rối, dẫu sao khí gas bây giờ khá đắt, nơi này lại chưa có lượng khách ổn định như quán lẩu ở Định Châu để có thể gánh phần chi phí đó.

Ngoài ra, Lâm Tố Mỹ nói có vài loại lẩu khô không cần nấu mà xào chín, sau đó đựng trong một chiếc nồi nhỏ là được. Tạ Trường Du hỏi cô ngay, cách thức đó không phải cũng không khác mấy với teppanyaki hay sao? Chỉ là thứ để đựng khác nhau thôi.

Lâm Tố Mỹ muốn nói hương vị khác nhau rất nhiều, nhưng nghiêm túc suy xét thì nếu lúc xào hào phóng cho nguyên liệu vào thì có lẽ quả thực không có khác biệt gì quá lớn đối với người ăn.

Nhưng Lâm Tố Mỹ vẫn nói ra một vài chi tiết hơi khác, teppanyaki có thể lấy việc chọn nguyên liệu làm chủ, còn lẩu khô thì giống như trộn các loại nguyên liệu vào hơn… Nói mãi nói mãi, bản thân cô cũng bị mình làm cho mông lung, dẫu sao cô cũng chỉ mới từng ăn chứ chưa từng tự làm.

Lâm Tố Mỹ thật sự cho rằng mình chỉ đang đề xuất ý kiến thôi, đâu biết rằng sau khi cô nói về cái gọi là teppanyaki thì bị Tạ Trường Du túm lấy hỏi mãi.

Vốn hội Tạ Trường Du tự sửa sang cửa hàng, mua xi măng, cát… để tự xây, bây giờ thì một mực mời người làm, còn bản thân họ làm gì đây - xào nấu, ngày ngày đều xào nấu.

Tạ Trường Du ra ngoài chạy tới chạy lui, không nhìn thấy ở đâu có bán thứ đó vào lúc này, anh nghĩ cho dù tìm ra thì cũng phiền phức, còn phải đi học nghề, mà người ta chưa chắc đã dạy, thế nên cứ tự mày mò thì hơn.

Hỏi Lâm Tố Mỹ xem cụ thể là hương vị gì rồi họ sẽ làm thử, còn về việc có phải mùi vị đó không thì thực ra không quan trọng, chỉ cần làm ra hương vị phù hợp với khẩu vị của mọi người là được.

Bởi thế ngày nào Lâm Tố Mỹ cũng bị kéo đi ăn món teppanyaki mà họ nấu ra. Mấy ngày đầu quả thực có bóng ma, hương vị cực kì kinh dị.

Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà phỉ nhổ mấy câu.

Ngược lại, Tạ Trường Du cười nhạo cô: “Bây giờ cuối cùng cậu cũng hiểu tâm trạng của người khác khi nếm thử xiên nướng nhà cậu rồi à?”.

“Hương vị xiên nướng nhà tôi đâu có dị như thế.”

“Đúng ha, bởi vì căn bản không có hương vị.”

Lâm Tố Mỹ trừng anh.

Tạ Trường Du lại nói: “À, nói sai rồi, là căn bản chưa chín, nửa sống nửa chín”.

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, quyết định không chấp nhặt với anh, không so đo lời anh nói.

Thời gian này Lâm Tố Mỹ thường chạy sang bên lớp gia sư, cũng không hoàn toàn là sang làm chuột bạch thử nghiệm mà là qua đào tạo mấy giáo viên mẫu giáo sắp vào làm.

Nếu Lâm Tố Mỹ đã quyết định làm nhà trẻ thì đương nhiên phải làm cho tốt. Người phụ trách trông trẻ cũng phải dạy lũ trẻ hát hò nhảy múa, còn phải dạy một vài chữ số hay con chữ căn bản nhất, những thứ này đều vô cùng đơn giản, người lớn hẳn là vừa học đã biết.

Nhưng vẫn có người bất mãn Lâm Tố Mỹ, chỉ trông trẻ thôi mà bày ra nhiều thứ linh tinh như thế làm gì. Với những người có suy nghĩ đó, Lâm Tố Mỹ đi khuyên một lần, sau đó đối phương vẫn chê phiền mà không chịu học, Lâm Tố Mỹ chỉ đành mời người ta về nhà.

Những người Lâm Tố Mỹ bảo Lâm Thu Vân tìm phần lớn đều có trải nghiệm không khác mấy với Lâm Thu Vân, đều là chồng đỗ đại học nên đi theo chồng.

Với những đôi vợ chồng như thế, Lâm Tố Mỹ luôn muốn giúp được thêm chút nào thì giúp. Tuy người tốt chưa hẳn được báo đáp, thậm chí còn có khả năng gặp phải chuyện bất công khác, khi cô không có năng lực thì chuyện đó đương nhiên không liên quan đến mình, song khi cô có năng lực và điều kiện thì bèn muốn giúp những người như thế.

Nhưng nếu bản thân họ không muốn nắm bắt cơ hội, cô cũng không cưỡng cầu.

Bởi vì người ta đều không có kinh nghiệm, Lâm Tố Mỹ chỉ đành tự đào tạo. Cô dạy họ dạy dỗ các bạn nhỏ thế nào, đối đãi với trẻ con hoàn toàn khác đối đãi với học sinh, phải nhẫn nại trao đổi với chúng và cư xử dịu dàng.

Sau đó Lâm Tố Mỹ lại dạy họ một vài bài hát thiếu nhi rồi kiểm tra bính âm và các phép tính cộng trừ toán học căn bản của họ. Ngày nào cô cũng đều kiểm tra, bởi vì có người thật sự không biết. May là những người đó cực kì trân trọng cơ hội này, không biết thì về quấn lấy bảo chồng dạy, mỗi ngày đều có tiến bộ.

Khi Lâm Tố Mỹ đào tạo những giáo viên mầm non này, Tạ Trường Du đứng ở cửa lớp học xem. Anh dựa vào cửa, nhìn cô một chốc dạy hát một chốc lại dạy múa, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu đó khác hẳn với lúc bình thường chỉ dạy cho mấy sinh viên đại học đến làm bán thời gian.

Tạ Trường Du đột nhiên nghĩ, rốt cuộc cô có bao nhiêu bộ mặt đây?

Lâm Tố Mỹ vừa thấy Tạ Trường Du thì mắt nháy nháy, chậm chạp lết qua: “Lại phải ăn món nướng ván sắt đó à?”.

Bây giờ mọi người đều gọi những món hỗn tạp họ nấu ra là món nướng ván sắt, cô cũng gọi vậy.

Tạ Trường Du gật đầu.

Lâm Tố Mỹ thở dài thườn thượt: “Được rồi!”.

Tạ Trường Du lấy làm lạ: “Cậu có vẻ mặt gì vậy, cứ như tôi mời cậu đi ăn thuốc độc ấy?”.

Lâm Tố Mỹ cũng bực: “Cậu thử ngày nào bữa nào cũng ăn một thứ giống hệt xem?”.

“Cậu cho tôi thử à?” Tạ Trường Du bất giác nói.

Lâm Tố Mỹ trừng anh mấy giây, chẳng buồn nói với anh nữa, xoay người đi về phía mấy giáo viên mầm non kia, bảo họ tự luyện tập thêm.

……

Bữa này do Trương Thành An nấu. Trương Thành An nhìn Lâm Tố Mỹ với vẻ đầy mong đợi, nếu không phải vì ánh mắt anh chàng nhìn bát đồ ăn gọi là món nướng ván sắt đó thâm tình hơn, Lâm Tố Mỹ thật sự sẽ bị ánh mắt kia làm cho tê dại da đầu.

Lâm Tố Mỹ ngồi xuống, sau đó ăn món nướng ván sắt này trước vô số cặp mắt. May là quen từ lâu rồi, nếu không ai lại có thể nuốt trôi được trong thứ áp lực như thế chứ.

Lâm Tố Mỹ cầm đũa nếm thử.

Úi? Cô nhướng mày.

Nói sao đây, trước đó món này họ nấu ra có hương vị không phải là đều khó ăn, bởi vì mọi người đều đến từ nông thôn, vẫn biết nấu ăn và nêm nếm, nhưng khi cô ăn thì luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, không phải không ngon, chỉ là sẽ cảm thấy không đáng bỏ tiền ra để ăn.

Nhưng món nướng ván sắt hôm nay có hương vị khiến người ta phải trầm trồ.

“Sao thế?” Trương Thành An cẩn thận hỏi.

Lâm Tố Mỹ gật đầu: “Ngon, món này các cậu làm thế nào vậy, cho thêm gì vào thế?”.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy nếu làm thành như thế này, cô sẽ bằng lòng ra ngoài ăn.

Trương Thành An cười: “Bọn tôi không hiểu thứ mà cậu nói thiếu là thứ gì, nhưng Tạ Trường Du nói nếu cậu đã nói thế thì tức là bọn tôi có vấn đề trong khâu nấu nướng. Cậu xem đấy, bọn tôi đã thử đủ loại gia vị rồi, mà nấu ra thì như thế… Tạ Trường Du bèn nghĩ đến chuyện làm ra một vài loại nước sốt, sau đó cho nước sốt đặc biệt đó vào xào cùng, bọn tôi thử thì thấy cũng ổn. Đương nhiên, vẫn phải được cậu công nhận mới được”.

Lâm Tố Mỹ gật đầu: “Mùi vị này không giống với mùi vị tôi ăn trước đây, nhưng đều ngon. Tôi cảm thấy không nhất định phải làm ra hương vị giống hệt người ta, cái chính vẫn phải là ngon đã. Các cậu có thể bảo mọi người nếm thử, nghe ý kiến của mọi người nữa”.

Trương Thành Anh lắc đầu: “Với bọn tôi ấy mà, chỉ cần không khó ăn đến mức khó nuốt thì đều gọi là ngon rồi”.

Lâm Tố Mỹ: “…”

Hình như cô đã hiểu bí mật động trời vì sao ban đầu có nhiều chuột bạch như thế, cuối cùng chỉ còn lại một con chuột bạch là cô rồi.

Tuy họ rất ưng hương vị lần này, cũng rất tự tin, nhưng vẫn phải được Lâm Tố Mỹ công nhận thì mới hoàn toàn yên tâm.

Song bốn người Trương Thành An vẫn phải luyện tập, mỗi lần nấu ra đều phải ngon nhất quán mới được. Bốn người họ đều phải học cho thành thạo, chủ yếu là vì nếu người xào nấu vẫn cứ nấu không ngừng thì cánh tay sẽ không chịu đựng nổi, cho nên họ phải luân phiên nhau mới ổn.

Còn bên phía cửa hàng căn bản cũng tu sửa xong rồi.

Tạ Trường Du chỉ định sửa sang hai gian mà thôi, bốn người Trương Thành An cũng chỉ có thể làm một chút như thế. Còn về mặt bằng khác, Tạ Trường Du định cho thuê, sau này nếu muốn làm gì thì thu về là được.

Mà tấm ván sắt họ đặt làm cũng đã xong từ lâu.

Sau khi tất cả chuẩn bị ổn thỏa thì đã có thể chính thức khai trương.

- ----------------------

Mấy hôm nay Tạ Trường Du bận bù đầu, bên quán teppanyaki khai trương bận rộn đủ kiểu, anh lại còn giúp bên lớp gia sư đăng kí thông tin. Sau khi lớp mầm non được tuyên truyền, không ít phụ huynh dẫn con đến hỏi thăm. Người vừa đông thêm thì khắp nơi đều huyên náo, người phụ trách giải đáp không phân thân nổi, Tạ Trường Du bèn đến chống đỡ.

Còn Lâm Tố Mỹ vẫn còn đang phải đào tạo người ta.

Bởi vì Lâm Tố Mỹ cảm thấy nếu phụ huynh đã đưa con tới, dù là vì trong nhà không có ai trông nên đưa con tới hay là thật sự muốn con học được thêm chút gì thì con trẻ đều phải hơi tiến bộ mới được. Để khiến càng nhiều phụ huynh nhìn thấy sự tiến bộ của con mình, cô lại yêu cầu mọi người biết thêm mấy câu tiếng Anh.

Nói là mấy câu tiếng Anh thật sự chỉ là mấy câu mà thôi. Chẳng hạn như dùng tiếng Anh gọi bố, mẹ, ông, bà, vân vân; sau đó là nói chào buổi sáng, chào buổi tối, chào vân vân.

Chỉ mấy câu tiếng Anh đã tiêu tốn của Lâm Tố Mỹ không ít thời gian, càng đừng nói là những thứ khác.

Lâm Tố Mỹ bận rộn không ngừng chuyện ở trường, chuyện bên lớp gia sư, bận tới nỗi chân không chạm đất. Bởi thế Chu Mậu Xuyên không tìm thấy cô ở trường, cho nên anh ta bèn đến lớp gia sư tìm cô.

Chu Mậu Xuyên và bạn bè tụ họp, mọi người đều dẫn theo bạn đồng hành nữ, vì thế Chu Mậu Xuyên nghĩ đến Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến việc Chu Mậu Xuyên từng giúp mình nhiều như thế, nếu không nhờ có Chu Mậu Xuyên, rất có thể bây giờ cô chỉ là một cô sinh viên đại học Vân bình thường, đâu thể đi đến được ngày hôm nay.

Cô không tiện từ chối, chỉ đành đi cùng Chu Mậu Xuyên.

Chu Mậu Xuyên lái xe tới, Tạ Trường Du nhìn Lâm Tố Mỹ lên xe của Chu Mậu Xuyên.

……

Tạ Trường Du thầm tính giá chiếc xe đó, nghĩ mình có thể mua được, nhưng vì sao mình phải mua chiếc xe như thế?

Anh bất giác tự lắc đầu.

Anh đứng ngoài lớp gia sư, hai tay chống eo, bóng lưng không thẳng tắp như bình thường, thiếu đi khí thế mạnh mẽ kia, nhiều thêm chút biếng nhác nói không rõ được.

Anh đứng thẳng đón lấy ánh mặt trời, phía sau rơi xuống một chiếc bóng thật dài.

Quách Chí Cường đứng một lúc, vốn muốn xoay người rời đi ngay, nhưng ngẫm nghĩ, anh lại đi đến trước mặt Tạ Trường Du. Anh vươn tay vỗ vai Tạ Trường Du, “Dạo này mày làm sao đấy? Làm việc chẳng có tinh thần gì cả”.

“Thế à?”

“Từ khi đến thành phố Vân, mày đã thế này rồi.”

Khi ấy sau khi Trương Thành An kể ra những điều anh chàng chứng kiến ở thành phố Vân, Quách Chí Cường và Tạ Trường Du đều nghe tới chuyện Lâm Tố Mỹ mở lớp gia sư thì mới đến, đối với họ mà nói, thứ này rất mới mẻ, vì thế họ đến xem.

Quách Chí Cường thở dài: “Không phải mày vì Lâm Tố Mỹ…”.

Tạ Trường Du xoay người nhìn xoáy vào Quách Chí Cường, Quách Chí Cường lập tức im bặt.

Quách Chí Cường làm ra động tác đầu hàng, “Được, coi như tao chưa nói gì cả. Nhưng mày thế này thật sự rất bất thường còn gì?”.

“Cảm thấy họ Chu đó và Lâm Tố Mỹ có xứng đôi không?”

“Hả?”

Tạ Trường Du trừng anh chàng, “Nói thật”.

“Rất xứng…”

Tạ Trường Du cười, bản thân anh cũng cảm thấy vậy.

Quách Chí Cường khó hiểu, thái độ này của Tạ Trường Du, rốt cuộc là ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện