Lâm Tố Mỹ không hề biết lúc này có vài chuyện đã lan đến huyện Định Châu, thậm chí lan đến nhà cô.

Lâm Bình và Lâm An đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

Hai người đều vô cùng phẫn nộ, tức đến độ mắt đỏ ngầu.

Lâm An chỉ vào cô gái ngang ngược kia, vì tức giận mà ngón tay run rẩy không ngừng. “Cô ta nói linh tinh, tôi căn bản chưa từng chạm vào cô ta, cô ta đổ oan cho tôi, cô ta muốn ăn xiên nướng miễn phí rồi không muốn trả tiền, nếu nói không miễn phí thì sẽ tố cáo bọn tôi tội lưu manh… Cô ta đổ oan cho bọn tôi.”

Lâm Bình cũng tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng. “Đúng là cả đám người họ đổ oan cho em trai tôi, em trai tôi đi mang xiên nướng cho họ rồi lập tức quay lại, sao có thể ve vãn cô ta? Đồng chí cảnh sát, các anh phải thẩm vấn họ cho thật kĩ càng…”

Cô gái kia vỗ bàn cái rầm. “Các đồng chí cảnh sát, các anh xem, họ còn hung hãn với tôi nữa… Họ là anh em, đương nhiên giúp người mình rồi. Hai người họ, một người nhân lúc mang xiên nướng nắm tay tôi lén bóp mông tôi… Bắt họ lại, cho họ ngồi tù, ai bảo họ giở trò lưu manh với tôi…”

“Bọn tôi không làm… Đến chạm bọn tôi còn chưa từng chạm vào chút nào. Lúc tôi bưng xiên nướng qua, tôi đứng và đặt xiên nướng ở chỗ mấy người đàn ông bên cạnh họ, sao có thể chạm vào cô ta?”

“Chính anh bóp mông tôi, anh giở trò lưu manh, vậy mà còn không thừa nhận.”

……

Có người cùng ăn xiên nướng vừa thấy tình huống này đã biết họ gặp phải người ăn chùa chuyên nghiệp.

Nghe nói trên huyện xuất hiện một đám người chuyên ra ngoài ăn chùa. Mấy người đàn ông cùng một cô gái gọi rất nhiều thức ăn, sau khi ăn xong thì không chịu trả một xu tiền nào. Quán nào thức thời chút thì bọn chúng cứ rời đi thẳng; nếu quán nào không thức thời thì đến đồn cảnh sát, tội danh lưu manh sẽ chụp thẳng xuống đầu.

Thật sự ghê tởm chết mất, đám người đó còn thi với bạn bè mà bọn chúng quen biết xem ai ăn được nhiều đồ ăn miễn phí hơn rồi hí ha hí hửng.

Những mánh này đều học từ chỗ khác. Cũng không biết tin tức có được từ đâu, nói có vài người bị bắt căn bản chẳng xét xử đã trực tiếp phán ngồi tù. Tại sao ư, bắt được nhiều thì chứng tỏ làm việc nghiêm túc, thậm chí còn được nội bộ biểu dương.

Thói tồi tệ này cứ thế truyền đến huyện Định Châu. Biết bao nhiêu quán chịu thiệt. Những quán to còn tốt một chút, bởi vì có thể tìm được một vài người quen giải quyết chuyện này. Còn những quán nhỏ phía sau không có chống lưng, gặp phải chuyện thế này thì chỉ có thể nhận tội.

Mà bây giờ đám người đó cũng thông minh hơn rồi, không tìm những quán vừa nhìn đã thấy khá to nữa, chuyên đi tìm các quán hàng rong nhỏ. Tại sao ư, tại dễ bắt nạt.

Huống hồ bây giờ tư tưởng đầu cơ còn chưa hoàn toàn biến mất, có vài người thấy một vài quán rong nhỏ gặp chuyện thì còn vỗ tay reo lên “đáng đời”.

……

Mấy người ăn xiên nướng cùng cũng cực kì ghét đám người này vì bọn chúng đã phá hoại danh tiếng của Định Châu. Vì thế họ lũ lượt đứng ra, nói họ đều chưa thấy chủ quán xiên nướng ve vãn cô gái kia. Chủ quán xiên nướng nói không sai, lúc mang xiên nướng đến, chủ quán đặt đĩa lên bàn qua chỗ trống giữa hai người đàn ông, cách cô gái đó rất xa.

Cô gái kia lập tức nhảy dựng lên. “Mấy người không nhìn thấy thì có thể chứng minh họ không giở trò lưu manh với tôi ư? Họ nhân lúc mấy người ăn mà sờ mông tôi, làm tôi buồn nôn chết đây này.”

Lúc này, đám đàn ông đi cùng cô gái đó nhìn về phía mấy người kia, tên đi đầu như cười như không. “Ồ, tôi ghi nhớ mấy người rồi…”

Mọi người đều nghe ra ẩn ý phía sau câu nói này. Vì thế vốn còn nhiều người muốn đứng ra làm chứng đột nhiên tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên đứng ra lên tiếng hay không.

Tên đàn ông làm kiểu tóc kì dị, vừa nhìn đã thấy là loại người mà mọi người nghĩ là không đoan chính. Bây giờ hắn muốn tố cáo người khác phạm tội lưu manh, ít nhiều có ý châm chọc: “Mấy người nhận bao nhiêu lợi ích từ hai người này nên mới làm chứng cho họ, cho mấy người ăn uống chùa hả? Vì chút đồ ăn thức uống miễn phí này mà mấy người đổ oan cho bọn tôi. Em gái tôi đúng là đã bị họ sờ mông… Làm người, vẫn nên lương thiện chút, nên thế nào thì thế đó…”.

Lúc này Lâm Bình nhảy bật dậy. “Anh nói láo… Anh nói vớ vẩn… Tôi… Tôi…”

Lâm Bình muốn xông lên, bị Lâm An kéo lại.

Tên đàn ông lập tức kéo cảnh sát ở bên cạnh. “Đồng chí cảnh sát, đồng chí cũng thấy rồi đấy, họ không chỉ sờ mông em gái tôi mà còn muốn đánh tôi, mau bắt họ lại, cho họ ngồi tù, cái thứ người tồi tệ.”

Trong đồn cảnh sát nhốn nháo, đông một câu tây một câu. Một cảnh sát vỗ bàn cái rầm, bảo mọi người bình tĩnh lại, từng người nói một.

Nhưng nói tới nói lui cũng chỉ như thế. Người ta đã nhận định là bị sờ mông. Còn về nhân chứng, rất đơn giản thôi, chính là sờ lúc mấy người đó không nhìn thấy. Đây chính là lưu manh, phải bắt lại, nhốt lại cho ngồi tù.

……

Hôm nay vừa khéo Ngô Hoa đi mang thịt cho hai anh em, gặp phải chuyện này, chị trơ mắt nhìn chồng và anh cả bị người ta bắt đi. Chị nhất thời lòng như lửa đốt, sốt ruột đến độ bật khóc, sau một trận khóc thì vẫn được người ta nhắc nhở, hỏi chị có quen biết ai không để cùng nghĩ cách.

Bấy giờ Ngô Hoa mới nhớ ra Tiểu Mỹ và Tạ Trường Bình chơi thân với nhau, Tạ Trường Bình lại thường ở quán lẩu, chị cũng từng nghe nói rồi song vẫn chưa đến đó bao giờ.

Lúc này Ngô Hoa bấm bụng đi hỏi, vận khí không tệ, đúng lúc Tạ Trường Bình đang ở quán.

Tạ Trường Bình nghe Ngô Hoa nói, tức nổ phổi. Chị cũng có quen biết với mấy chủ quán bán đồ ăn, dạo gần đây còn từng tán gẫu về chủ đề này, còn cười nói mình nhất định đừng xui xẻo gặp phải loại người đó. Kết quả là bản thân chị không gặp phải, nhưng hai anh trai của Tiểu Mỹ lại đụng trúng.

Tạ Trường Bình bực tức, bèn cùng Ngô Hoa đến đồn cảnh sát. Kết quả là bị Tả Minh Sinh ngăn lại.

Chỉ có Tạ Trường Bình đi thì có ích gì? Chắc chắn phải có người có sức ảnh hưởng đi.

Bấy giờ Tạ Trường Bình mới bừng tỉnh. Chị cũng không biết đám bạn của em trai mình có ai có sức ảnh hưởng không, lúc này cũng không màng được đến họ, có thể tìm ai thì tìm. Cái tên quán của Tạ Trường Bình vẫn rất có ích, ít nhất sau khi Tạ Trường Bình nói cần giúp đỡ, rất ít người từ chối, tất cả đều cùng Tạ Trường Bình đến đồn cảnh sát.

……

Cách giải quyết sự tình rất đơn giản.

Trong số những người Tạ Trường Bình dẫn đến cũng có người tai to mặt lớn, nhưng người ta không dựa vào thân phận mà nói đạo lý.

“Mấy người đi cả một đám, có tận mấy người đàn ông, chỉ có một cô gái. Họ có điên thì mới động vào cô gái trong hội mấy người đúng không? Họ không sợ bị mấy người tẩn chết chắc?” Người nói chỉ vào Lâm Bình, Lâm An.

Lời này có lý. Nếu là một cô gái yếu đuối, người khác thấy dễ bắt nạt thì còn được. Đằng này một đám đàn ông, ai lại muốn dây vào chứ.

“Quán xiên nướng nhà họ làm ăn được, ngày nào cũng có nhiều khách như thế. Họ có điên thì mới làm những chuyện này ngay trước mặt khách khứa đúng không?”

“Còn nữa. Mấy người nói là họ sờ mông lúc mang xiên nướng lên, vậy tại sao khi ấy mấy người không nói, cứ phải đợi lúc ăn xong thì mới làm ầm lên về chuyện đó…”

……

“Hiểu lầm, hiểu lầm…” Tên đàn ông giống tên cầm đầu trừng mắt nhìn cô gái bên cạnh. “Đến việc người khác có sờ mông mình hay không mà mày cũng không biết à? Rốt cuộc mày được cái tích sự gì?”

“Em… Em cảm thấy có người sờ, có lẽ… là em cảm thấy nhầm.”

……

Ha ha, chuyện này mà cũng có thể cảm thấy nhầm? Một câu hiểu lầm là coi như xong rồi ư?

Tạ Trường Bình thấy đám người đó muốn cứ vậy rời đi, lập tức đứng ra. “Khoan đã, tôi mặc kệ cô có hiểu lầm hay không, tiền ăn xiên nướng mấy người còn chưa trả… Bao nhiêu tiền?”

Tạ Trường Bình nhìn sang Lâm Bình, Lâm An.

Lâm Bình đứng ra. “Mười tám đồng sáu hào.”

Vậy mà ăn nhiều tiền như thế, thế thì phải ăn bao nhiêu thứ chứ…

Vừa nhìn đám người đó đã thấy chúng không muốn trả tiền.

Tả Minh Sinh đứng bên cạnh Tạ Trường Bình, khẽ cười nói: “Cái kiểu ăn uống chùa thế này thì không phạm tội hả? Tôi nhớ có một người ăn trộm xe đạp bị bắt đi, bị tuyên án mười năm. Trò ăn chùa này còn nghiêm trọng hơn trộm xe đạp ha…”.

Tên đàn ông đó bị dọa cho hết hồn, lập tức bắt đầu quát tháo bảo một tên mau đi lấy tiền, sau đó ném thẳng đến chân Lâm Bình.

……

Mấy người Tạ Trường Bình dẫn đến không để đám người đó đi, mà đề nghị cảnh sát ghi nhớ khuôn mặt chúng, một lần có thể nói là hiểu lầm, nhưng nếu xảy ra lần thứ hai lần thứ ba thì sao, đó chính là ăn uống chùa, ăn cướp một cách ngang nhiên, nên bắt hết tất cả bọn người đó lại để duy trì trị an của huyện Định Châu, đừng để người khác tưởng huyện Định Châu toàn là loại người này…

……

Chuyện này qua không bao lâu, huyện Định Châu thật sự triển khai hành động trên quy mô lớn, để một vài chủ quán chuyên làm ăn buôn bán đến đồn cảnh sát nhận dạng, hễ là người “giở trò” đó từ lần thứ hai trở lên đều bị định nghĩa là ăn cướp, sau đó bị bắt, như thế thì mới ngăn chặn được hành vi ăn chùa, làm tiền đó.

……

Nhưng lúc này, Lâm Bình và Lâm An cảm ơn những người đã giúp họ, vốn muốn mời những người đó ăn cơm hoặc gì khác, song đều bị từ chối, bảo hai người họ đừng đặt trong lòng.

Lâm Bình, Lâm An rất chán nản. Ban đầu lúc làm ăn, họ quả thực rất vui vẻ, cảm thấy mình cũng đã trở nên có tiền đồ.

Hai người họ vốn đều không được tích sự gì, hơn nữa sự phụ trợ của thanh niên trong thôn càng khiến họ cảm thấy mình chẳng có chút giá trị, chỉ có thể cắm mặt trong thôn ngày ngày làm ruộng.

Có cơ hội bán xiên nướng, quen biết nhiều người hơn, biết được một vài chuyện mà mình chưa từng biết bao giờ, họ thật sự rất vui, còn có thể kiếm tiền nhờ sự nỗ lực của bản thân.

Quán xiên nướng này khiến họ hoàn toàn tìm về được giá trị của chính mình.

Nhưng cuối cùng xảy ra chuyện vớ vẩn này khiến họ càng lúc càng chán nản, mỗi ngày đều máy móc làm việc, không còn sự hưng phấn và kích động như ban đầu nữa.

Bởi vì chuyện quá nhiều, rắc rối quá nhiều, mà tiền cũng đã trở nên ít đi.

Bây giờ huyện Định Châu không chỉ có một quán xiên nướng của họ nữa mà còn có những quán xiên nướng khác xuất hiện. Để đoạt mối làm ăn, có vài quán còn định giá thấp hơn quán của họ. Chuyện này họ không hay biết, vẫn là nhờ khách ăn mấy bữa thì rất bất mãn với họ, tuy những người đó là khách quen nhưng người khác bán giá thấp hơn thì khách liền nghĩ là quán của họ bán đắt…

Ngô Hoa cùng chồng và anh cả về đến quán xiên nướng. Lúc này cũng không muốn làm ăn gì nữa, ba người máy móc dọn đồ.

Lần này Ngô Hoa đến là vì thôn bên cạnh có người mổ lợn, họ nghe nói nên cũng mua chút thịt về. Sau đó Ngô Hoa mang lên cho hai anh em, còn định ở lại một đêm, giám sát hai anh em ăn thịt. Nếu không giám sát thì hai anh em sẽ không nỡ ăn, lấy toàn bộ ra làm xiên nướng cho khách ăn.

Lúc này cảm xúc của mọi người đều không tốt.

Ngô Hoa không nhịn được. “Hay là, không làm nữa nhé…”

Không làm nữa, về nhà!

“Không được.” Lâm Bình nghiến răng nói, song sau khi nói hai chữ này thì không lên tiếng nữa.

Lâm An cũng yên lặng.

Buôn bán xiên nướng là chuyện duy nhất khiến bố mẹ tự hào của hai anh em. Bây giờ người khác đều làm ăn ngon nghẻ, tại sao họ thì lại không được, còn phải từ bỏ mà về nhà.

Họ gần như có thể tưởng tượng bố mẹ mình sẽ nói gì, còn cả ánh mắt bố mẹ nhìn mình sẽ thất vọng đến mức nào nữa, mà lòng tự trọng của hai người họ cũng không cho phép họ làm như thế.

Đêm nay, hai anh em đều không ngủ. Còn Ngô Hoa cũng rất không vui vì cảm xúc ủ ê của chồng.

……

Cuộc sống vẫn trôi qua ngày từng ngày như thế.

Ngô Hoa về đến nhà, vì lo tình hình phía chồng nên khi con ầm ĩ nói nhớ bố, tính xem bao giờ bố về mua đồ ăn ngon cho chúng, cuối cùng Ngô Hoa không nhịn được, nói ra tình hình của Lâm Bình và Lâm An.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Ngô Hoa hung dữ với con như thế, khiến Lâm Dạ sợ hết hồn, lập tức khóc òa.

Trần Đồng Mai nhíu mày. “Con hung dữ với nó làm gì? Bố nó kém cỏi, có tí chuyện vớ vẩn mà cũng không chịu đựng nổi, con còn giúp bố nó…”

“Mẹ, không phải như mẹ nói đâu…”

Ngô Hoa cũng không biết nên nói thế nào, chồng và anh cả đều không cho chị về nhà kể, chị chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Một người đàn ông ở bên ngoài sao không thể chịu ấm ức? Đó là chuyện thường tình.” Trần Đông Mai hoàn toàn không cảm thấy sẽ là chuyện lớn gì.

……

Nhưng đến buổi chiều, Ngô Hoa và Lương Anh phát hiện mẹ chồng mình không ở nhà, hỏi bố chồng thì bố chồng cũng không thấy người đâu, chỉ nghĩ là Trần Đông Mai ra ruộng…

Lâm Kiến Nghiệp có chút phán đoán, song lại không nói ra trước mặt người nhà.

Lúc ngủ trưa, Trần Đông Mai nghĩ ngợi, càng nghĩ lòng càng không yên. Chủ yếu là vì từ sau khi gả đến đây, Ngô Hoa chưa từng biểu hiện như thế.

Trần Đông Mai nói nhanh hơn não, nghĩ nhiều thêm thì cũng cảm thấy có lẽ sự tình không đơn giản, cho nên quả quyết bò dậy rồi lên huyện.

Bản thân Trần Đông Mai không biết đi xe đạp nên định đi bộ lên huyện. Con đường quốc lộ rộng rãi bây giờ đường đẹp đi rất nhanh. Nhưng số dì khá may, lúc đi được không xa thì gặp chàng trai thôn khác, thấy người già như dì một thân một mình đi trên đường, vì thế anh chàng đèo dì lên huyện, dẫu sao cũng là chuyện tiện thể.

Trần Đông Mai xuống xe, cảm ơn đối phương rồi đi về phía quán xiên nướng của con trai.

Dì không đến gần mà chỉ nhìn từ xa.

Lúc này quán xiên nướng bị một vài người vây quanh.

Trần Đông Mai hơi lại gần liền nghe thấy có người đang nói ăn phải cát hay gì đó, chê không rửa sạch, nói ngày trước còn là khách quen, sau này sẽ không bao giờ đến đây ăn nữa. Lâm Bình, Lâm An thì đang xin lỗi ở đó.

Lâm Bình, Lâm An không cho đối phương trả tiền, nhưng khách đó vẫn trả, nói nếu không trả thì ai biết liệu có bị tống đến đồn cảnh sát, bảo họ là ăn chùa hay không.

Trần Đông Mai nhíu mày, điểm này không giống lời một khách hàng thực sự sẽ nói.

Trần Đông Mai nghe xong cả quá trình, sau đó dò la từ người khác xem có phải quán xiên nướng Bình An đã xảy ra chuyện gì không.

Đối phương thở dài một hơi. “Đắc tội người ta rồi.”

Vì thế Trần Đông Mai biết được chuyện con trai bị coi thành lưu manh trước đó, chuyện thế này còn xảy ra hai lần.

Bây giờ đám người đó đã thông minh hơn, phương thức gây hấn đã đổi mới, nói thức ăn không sạch sẽ, thức ăn đã thiu, hoặc là trong thức ăn có côn trùng, nhưng những người đó đều trả tiền, bạn cũng chẳng nói gì được.

Còn về khách hàng, đến đâu không phải là ăn chứ, việc gì phải đến cái quán có nhiều chuyện vớ vẩn như thế của bạn.

……

Trần Đông Mai nghe mà tâm trạng nặng nề.

Lâm Bình, Lâm An vẫn ở bên đó bầy quầy làm ăn, có điều khách lục tục rời đi, chỉ có một vài khách quen thực sự mới đến đây, nói chỉ có xiên nướng quán nhà họ đúng vị, các quán khác đều không ổn.

Sau đó còn có hai ba bạn nhỏ cũng đến đây mua khoai tây ăn.

Nhưng cũng có bạn nhỏ muốn tới ăn, song bị bố mẹ kéo đi, nói đồ ăn trong quán xiên nướng này không sạch sẽ.

Trần Đông Mai canh chừng đến tối. Lúc không có một ai, dì mới chầm chậm đi qua.

Lâm Bình, Lâm An vừa nhìn thấy mẹ mình đến, sợ đến mức lúng túng không biết làm sao.

Trần Đông Mai cũng mặc kệ họ có suy nghĩ, tâm trạng gì. “Thu dọn đồ, về nhà.”

Lâm Bình, Lâm An lập tức đờ đẫn.

Trần Đông Mai nhìn thấy lúc có khách, hai người họ cười đón cả buổi; lúc không có ai thì ủ dột như cọng rơm rút cạn nước, chẳng có chút sức sống nào.

“Thu dọn đồ, bây giờ về nhà luôn. Nếu làm đã không thoải mái thì còn làm làm gì nữa?”

Lâm Bình, Lâm An luôn cảm thấy mẹ mình còn bùng nổ ở phía sau, không dám chọc dì, lập tức thu dọn đồ, buộc thức ăn còn thừa cùng gia vị lại, những thứ khác thì vứt luôn ở trong quán.

Hai anh em đạp xe, một người chở đồ, một người đèo mẹ, sau đó về nhà.

Giây phút này, trái tim nặng trĩu của họ trở nên nhẹ nhõm hơn.

Vẫn là Lâm An không nín nhịn được. “Mẹ, sao mẹ không mắng bọn con ạ?”

Trần Đông Mai cáu kỉnh. “Mắng tụi mày thì tụi mày có thể trở nên thông minh không?”

Không thể.

Trần Đông Mai ngẫm nghĩ, thở dài. “Thôi vậy, hai đứa bay có thế nào cũng là do mẹ sinh ra. Nếu có sai thì cũng tại mẹ, sao lại không sinh tụi bay thông minh hơn chứ?”

Lâm Bình, Lâm An thực sự bối rối không biết làm sao.

Nhưng sau khi về đến nhà.

Trần Đông Mai không nhắc đến chuyện họ bán xiên nướng. Lâm Kiến Nghiệp cũng không đề cập đến chuyện này. Còn Ngô Hoa và Lương Anh lại càng không nói.

Mấy đứa trẻ rất vui vì bố về nhà.

Điều này ngược lại khiến Lâm Bình, Lâm An không thích ứng được, luôn cảm thấy nếu có người mắng họ một trận thì mới khiến họ cảm thấy chân thực hơn một chút.

- --------------------------

Hội Lâm Tố Mỹ lại về thôn Cửu Sơn.

Lần này là vì hôn sự của Lâm Hải Yến.

Phải, Lâm Hải Yến sắp kết hôn rồi. Khi tin tức này truyền đến, Lâm Tố Mỹ đứng hình, còn nghi ngờ chữ trên điện báo bị đánh sai.

Vậy mà Lâm Hải Yến sắp kết hôn rồi, nhưng trước đó cô không có một chút thông tin nào cả.

Lâm Tố Mỹ nhắc đi nhắc lại chuyện này, cảm thấy cực kì khó tin, chủ yếu là vì chẳng có chút dự liệu nào, hơn nữa Lâm Hải Yến cũng chưa từng nhắc đến.

Tạ Trường Du đi mua quà cưới cho Lâm Hải Yến cùng Lâm Tố Mỹ cảm thấy khá bình thường.

“Không phải em cũng không kể chuyện của tụi mình cho chị em đấy sao?”

Ặc… Chuyện này đúng là thật…

Câu nói này của Tạ Trường Du khiến Lâm Tố Mỹ cực kì áy náy.

Tạ Trường Du cười. “Bây giờ cũng không muộn, bây giờ em có thể nói.”

……

Cho nên khi về đến thôn, Lâm Tố Mỹ lập tức chạy đến nhà bác cả. Đương nhiên không phải để nói cho Lâm Hải Yến biết chuyện của cô và Tạ Trường Du, chỉ là đến xem rốt cuộc là tình huống gì mà thôi.

Cô đặt đồ mua cho Lâm Hải Yến xuống rồi ngồi cạnh chị, định lắng nghe Lâm Hải Yến nói.

Thực ra sự tình rất đơn giản. Người chồng sắp cưới của Lâm Hải Yến bây giờ là người đưa hàng, không phải là thứ hàng gì lớn, chỉ là đưa một vài món vật dụng hằng ngày và thức ăn đến một vài cửa hàng. Lâm Hải Yến cũng từng bảo anh ấy đưa hàng, cho nên hai người cứ vậy quen biết nhau.

Người đó tên Ngô Thế Khang, diện mạo bình thường, tính cách rất kiên nghị.

Bố mẹ Ngô Thế Khang đã qua đời từ lâu. Hồi anh còn nhỏ, bố mất vì bị bệnh, cho nên anh và mẹ sống nương tựa vào nhau. Lúc mẹ bị bệnh, họ hàng của anh không cho anh vay một xu tiền nào, dù anh có quỳ xuống thì cũng vậy.

Bây giờ Ngô Thế Khang một mình ra ngoài phấn đấu, cũng là người có thể chịu khổ, đồng thời cũng liều, vay tiền học lái xe, sau đó đi chở hàng cho người ta, cuộc sống cuối cùng cũng tốt lên. Nhưng lúc này, mấy người họ hàng đó lại không biết xấu hổ mà tìm anh vay tiền, mắng anh không hiếu thuận, không phải người, nhà họ hàng có người bệnh mà cũng không ra tay giúp đỡ.

Ngô Thế Khang đã sớm coi bản thân chỉ có một mình rồi, từ sau khi mẹ anh qua đời.

Bây giờ, vì Ngô Thế Khang và Lâm Hải Yến qua lại gần gũi mà mấy người đó đi tố cáo, nói Ngô Thế Khang có lòng dạ xấu xa với Lâm Hải Yến, khiến Lâm Hải Yến bị cảnh sát đến hỏi tận mấy lần.

Ban đầu Lâm Hải Yến và Ngô Thế Khang chỉ có chút cảm tình với nhau. Sau khi trải qua chuyện này, hai người hoàn toàn đến với nhau, quyết định kết hôn.

Không có gì lãng mạn để nói, nhưng Lâm Hải Yến cảm thấy vậy là đã đủ.

Trong đó phức tạp thế nào và phải gánh chịu những gì, Lâm Hải Yến không cần phải giải thích với người khác. Chính như bây giờ, mọi người đều nói sau lưng rằng Lâm Hải Yến trải qua chuyện như thế mà còn có thể tìm được người kết hôn lần đầu thì đúng là may mắn, vả bốp vào mặt những người nói chị không lấy chồng được, chỉ có thể tìm người đàn ông kết hôn lần hai đã có con.

“Chị kể chuyện của chị cho anh ấy biết, hỏi anh ấy có bận lòng hay không. Anh ấy chỉ nói với chị một câu – Đâu phải lỗi của em, việc gì anh phải bận lòng?”

Mắt Lâm Hải Yến hoe đỏ. Đúng vậy, những chuyện đó đâu phải lỗi của chị, nhưng tại sao sau đó bao nhiêu ác ý đều ập về phía chị? Tựa như chị sống như ý thì sẽ là sự không công bằng với người khác vậy.

“Chị…” Lâm Tố Mỹ khẽ ôm Lâm Hải Yến. “Em đã nói là chị sẽ đợi được hạnh phúc của riêng chị, bây giờ đợi được rồi đúng không?”

Lâm Hải Yến cười gật đầu.

“Chị, em cũng nói cho chị biết một bí mật nhé.”

Lâm Hải Yến nhướng mày. “Bí mật gì?”

“Em yêu rồi.”

Chuyện này khiến Lâm Hải Yến vô cùng kinh ngạc. “Chuyện lúc nào? Đối phương là người thế nào? Làm gì? Bây giờ bao nhiêu tuổi? Bố mẹ làm gì…”

Lâm Tố Mỹ bị một loại câu hỏi làm cho đờ người, sau đó cười day trán. “Chị, chị hỏi nhiều câu như thế, sao không biết đường hỏi tên?”

“À, cậu ta tên là gì?”

“Chị đừng có kinh ngạc, cũng đừng hét lên…”

“Rốt cuộc em có nói không hả.” Lâm Hải Yến trừng mắt nhìn cô.

“Chị, em và Tạ Trường Du đến với nhau rồi.”

Lâm Hải Yến hóa đá.

Không phải là khó lòng tin nổi, cũng không phải là cảm thấy không thể, chỉ là không ngờ tới mà thôi. Bởi vì thông thường, người trong cùng một thôn rất hiếm khi đến với nhau, ít nhất mấy thôn gần chỗ họ đều như thế.

Lâm Hải Yên im lặng hồi lâu, rồi lại nhìn Lâm Tố Mỹ một lúc. “Uầy… Hai đứa rất xứng đôi.”

Lâm Tố Mỹ hơi choáng, cô thật sự không ngờ câu đầu tiên chị mình nói lại là câu này.

Sau đó Lâm Tố Mỹ bị kéo lấy kể về lịch sử chuyện tình yêu của cô và Tạ Trường Du.

Lâm Tố Mỹ cũng không biết bắt đầu kể từ đâu, nhớ đến điều gì thì kể điều đó, từ lúc ban đầu cô cảm thấy không hợp nhau, còn từng từ chối Tạ Trường Du, đến sau này hoàn toàn bị anh chinh phục…

Những chuyện này một mực chất chứa sâu dưới đáy lòng cô, bây giờ cuối cùng cũng có thể kể cho người khác rồi.

Cảm giác ấy, thật sảng khoái.

“Trước đây chị thật sự không nhìn ra cậu chàng đó có thể chơi chiêu như vậy…” Lâm Hải Yến nói vậy ngoài miệng, song trong lòng lại nghĩ chẳng trách lúc chị có chuyện tìm hội Tạ Trường Du giúp đỡ, người ta chẳng nói hai lời đã giúp luôn.

Lâm Tố Mỹ chỉ cười. “Chị, chị cảm thấy anh ấy thế nào?”

“Lúc này, chẳng lẽ em còn cho phép chị nói xấu cậu chàng hả?”

“Chị…”

“Rất tốt, thật sự rất tốt.” Lâm Hải Yến cười dùng hai tay ấn mặt Lâm Tố Mỹ, cố ý bóp nhẹ. “Bây giờ, chị vô cùng tò mò mẹ em mà biết chuyện của hai đứa thì sẽ có phản ứng gì.”

Ồ… Chuyện này ư?

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. Tại sao vừa nghĩ đến chuyện này, bản thân cô cũng rất muốn lau nước mắt chứ.

- -------------------------------

Lâm Tố Mỹ về đến nhà, ban đầu lúc nhìn thấy hai anh trai, cô còn chưa cảm thấy được gì, vẫn phải nghe hai đứa cháu kể thì cô mới biết khoảng thời gian này Lâm Bình, Lâm An luôn ở nhà.

Lúc cô đi hỏi mẹ mình.

Trần Đông Mai chỉ nói một câu: “Trong nhà nhiều ruộng như thế, mẹ với bố con và các chị dâu con làm không hết, mẹ liền gọi hai anh con về làm, dù sao cũng không thể cứ để việc đồng áng dựa vào hai bộ xương già là mẹ và bố con được”.

Lâm Tố Mỹ đương nhiên là… sẽ không tin.

Cho nên cô chỉ đành đi tìm hai anh trai hỏi tình hình.

Lâm An kéo Lâm Tố Mỹ sang một bên. “Tiểu Mỹ, em có thể tưởng tượng được không, vậy mà mẹ không mắng bọn anh.”

Lâm Tố Mỹ: …

“Bình thường mẹ sẽ không vô cớ mắng người mà đúng không?”

Lâm An chỉ đành nói cho Lâm Tố Mỹ biết về những chuyện đã xảy ra. Kể ra cũng lạ, so với chuyện làm ăn thất bại, Lâm An và Lâm Bình đều quan tâm hơn đến thái độ của mẹ mình. Mẹ đối đãi với họ như thế, khiến họ đột nhiên cảm thấy không làm được công việc buôn bán xiên nướng cũng chẳng hề gì.

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Mẹ là người miệng đao tâm đậu phụ, anh và anh cả đừng để bụng những lời mẹ nói.”

“Anh biết, anh biết mà… Là tự bọn anh không được tích sự gì. Tiểu Mỹ, em có cảm thấy bọn anh vô dụng không? Khó khăn lắm em mới nghĩ ra một công việc cho bọn anh, vậy mà bọn anh làm thành như thế…”

“Anh và anh cả có cảm thấy em làm việc đồng áng không tốt là vô dụng không?”

“Sao có thể… Không phải, chuyện này khác, sao em có thể làm việc đó được.”

“Sao mà không thể, đều như nhau cả. Anh, con người chỉ cần có thể làm tốt một việc đã là tài giỏi rồi. Anh xem anh có thể gánh nước, có thể chăm sóc tốt ruộng vườn… Em cảm thấy rất tài giỏi, giỏi hơn em.”

Lâm An nghe đến đây, chỉ cười tít mắt, cũng không phản bác nữa, bởi vì phản bác chắc chắn vô ích, bởi vì em gái nhất định sẽ an ủi mình.

Bây giờ Lâm Bình, Lâm An đều không coi những chuyện đó thành nút thắt nữa. Bởi vì khi người khác hỏi sao họ lại về nhà, mẹ của họ đều nói là dì gọi họ về, nhà nhiều ruộng đất như thế, để họ đi làm đồng, để con trai tận hiếu, có kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có tác dụng gì, còn chẳng tốt bằng việc con cái đều ở bên cạnh mình.

Lâm Bình, Lâm An nghe mà đỏ hoe mắt. Khi ấy họ liền cảm thấy sau này mẹ bảo họ làm gì họ sẽ làm đó, lên núi đao xuống biển lửa họ cũng đi.

- -----------------------

Lâm Hải Yến kết hôn, tổ chức ngay trong thôn Cửu Sơn, không có công đoạn đón dâu mà chỉ là mọi người cùng ăn cơm.

Sau này, Lâm Hải Yến và Ngô Thế Khang bận rộn bên ngoài, nhà thì an ổn ở đây, nhà mới cũng đang xây. Với chuyện này, người trong thôn đều không có ý kiến. Bởi vì hai người họ không được chia đất trong thôn nên không ảnh hưởng đến mọi người.

Bây giờ người trong thôn đều nói Lâm Kiến Quốc quá chí công vô tư. Khi ấy Lâm Hải Yến đã ly hôn, thực ra cũng có thể được chia đất, nhưng tự Lâm Kiến Quốc nói hộ khẩu của Lâm Hải Yến ở trên huyện, không nên được chia đất.

Lâm Hải Yến kết hôn, tổ chức rất huyên náo. Người trong thôn cũng coi như chứng kiến Lâm Hải Yến bước từng bước đến ngày hôm nay, mọi người đều rất cảm khái.

Lâm Tố Mỹ ở bên Lâm Hải Yến suốt cả quá trình. Tuy cơ thể rất mệt, nhưng nhìn thấy Lâm Hải Yến lại tạo nên một gia đình mới, cô vui mừng khó tả.

Chỉ là Lâm Tố Mỹ lén nói với Ngô Thế Khang nếu dám đối xử không tốt với chị mình thì cô nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Câu này khiến Ngô Thế Khang ghi nhớ sâu sắc. Anh thường kể lại riêng với Lâm Hải Yến, anh không dám bắt nạt chị vì chị là người có em gái, khiến Lâm Hải Yến cũng không nhịn được cười.

……

Sau khi Lâm Tố Mỹ lại về thôn Cửu Sơn, cô đã chứng kiến nhiều hôn lễ: Tưởng Xuân Hoa, Lâm Tường, Lâm Chính, Tạ Trường Bình…

Bây giờ là Lâm Hải Yến.

Một hôn lễ, đối với trẻ con mà nói chỉ là một cơ hội có thể ăn kẹo, đòi lì xì. Song cô lại cảm thấy một vài thứ khác. Tựa như vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên ý thức được rằng cô cũng đã đến tuổi có thể kết hôn.

Mà năm nay, cô tốt nghiệp đại học rồi.

……

Buổi tối, cũng không biết Tạ Trường Du đã nói gì với Lâm Hải Yến mà khiến Lâm Hải Yến rất phối hợp cho hai người cơ hội gặp mặt nhau.

Lâm Tố Mỹ hơi bất lực, rõ ràng mai về trường rồi, việc gì cứ phải gặp nhau hôm nay chứ.

Được rồi, thời gian ở bên nhau dài rồi nên thật sự có chút cảm giác như đôi vợ chồng già, không còn nóng lòng mong được gặp đối phương như trước đây nữa.

Đến khu rừng nhỏ nơi cô và Tạ Trường Du hẹn gặp nhau.

Sắc đêm vẫn chưa hoàn toàn phủ xuống, cô nhìn thấy Tạ Trường Du ngồi trên một tảng đá, trong tay cầm một vòng hoa đã tết xong. Đó có vẻ chỉ là kiệt tác trong lúc anh buồn chán mà thôi.

Lâm Tố Mỹ bước chầm chậm về phía anh.

Cô rất tự giác chờ anh đeo vòng hoa lên đầu mình.

“Ối… Sao em biết thứ này được làm cho em, em có cần thông minh như vậy không?”

Lâm Tố Mỹ: …

“Đeo cho em đeo cho em vậy.”

Lâm Tố Mỹ nghiến răng nghiến lợi. “Tạ Trường Du…”

“Để anh nhìn xem bạn gái anh xinh đẹp đến mức nào nào.”

“Tối om om thế này, anh có thể nhìn rõ hả?”

Hai tay Tạ Trường Du ấn vai cô, anh thật sự chăm chú quan sát cô. “Hình như thật sự không nhìn rõ.”

Lúc cô định đá cho anh một cú, anh lại khẽ nói: “Nhưng anh không dùng mắt để nhìn em, mà là dùng trái tim, em vẫn luôn ở trong trái tim anh”.

Khi Lâm Tố Mỹ lại một lần nữa cảm thấy trái tim nóng bừng, cơ thể phát sốt, người thì lâng lâng, Tạ Trường Du đã quỳ một chân xuống. “Người trong trái tim anh, em có bằng lòng cho anh một cơ hội để anh cũng sống trong trái tim em cả đời không?”

Lâm Tố Mỹ đờ đẫn, hình như tay cô được anh nắm lấy, rồi anh đeo vào đó một thứ.

Khi cô còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy anh nói với cô bằng ngôn ngữ của các nước khác nhau. Từng câu nói, nối liền lại thật sự là nghìn lời vạn chữ. Nhưng nghìn lời vạn chữ tập hợp lại, phiên dịch ra cũng chỉ là một câu - Anh yêu em.

Nước mắt cô rơi như mưa…

“Anh yêu em, em thì sao?”

“Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu rất yêu anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện