Ngày đông rét buốt, thời tiết lạnh đến vậy mà mặt Tô Uyển lại không ngừng nóng lên. Mặt cô đỏ ửng, khuôn mặt mềm mại phơn phớt hồng ấy khiến người ta nghĩ tới hoa đào tháng Ba nở rộ trong cơn gió đầu xuân, chao liệng giữa không trung rồi cuối cùng rơi xuống đất.
Trái tim Tô Uyển tựa như đóa hoa đào đang chao nghiêng giữa trời đó - thấp thỏm, căng thẳng, kích động.
Quách Chí Cường kéo Tô Uyển lên từ dưới ruộng, cô trộm liếc anh, nhất thời không biết nên nói gì. Chạy đến đây thế này, cô đã đánh mất sự thận trọng ấy từ lâu rồi. Nhưng không biết vì sao, kích động muốn nhìn thấy anh lại mãnh liệt đến vậy. Cảm nhận lấp đầy lồng ngực lúc này cũng chỉ là: nhìn thấy được anh, thật tốt.
Quách Chí Cường không nói gì, chỉ yên lặng nắm tay cô. Anh đi phía trước dẫn đường, cô đi phía sau anh. Cô nhìn hai bàn tay đang nắm và những bước chân không dừng lại của hai người, chỉ cảm thấy sao bước chân anh lại lớn vậy chứ, hình như cô phải chạy bước nhỏ mới có thể bắt kịp anh.
Tiếp đó, sau khi đến một con đường khá rộng rãi, Quách Chí Cường không nắm tay cô nữa.
Tô Uyển vẫn phải chạy bước nhỏ thì mới đuổi kịp được anh. Nghĩ đến khoảng cách quá lớn giữa đãi ngộ của bây giờ và ban nãy, cô hơi có cảm giác ấm ức.
Đến nhà của Quách Chí Cường.
Nhà họ Quách cũng xây lại nhà, có điều vì trong nhà chỉ có anh và bà nội sống nên căn nhà không quá lớn, cũng chỉ một tầng một nền, hai người ở coi như rộng rãi.
Tô Uyển chưa từng thấy nhà ở nông thôn, chỉ cảm thấy quá lớn, có được căn nhà như vậy thì tốt biết bao. Đâu giống như trong thành phố, chỉ có một tẹo chỗ để ở, cả đại gia đình còn phải sống cùng nhau. Nhà cô có thể sống được đã coi như không tệ rồi, chứ lúc đi đến nhà họ hàng cô luôn có thể nhìn thấy nhà người khác tranh cãi liên miên vì vấn đề nhà ở.
Lòng cô chỉ có một suy nghĩ: nông thôn không tệ mà, sao mọi người đều chê nông thôn như vậy chứ? “Vào đi.” Quách Chí Cường gọi cô. Thấy cô đờ đẫn, anh nhíu mày.
“Á… À.”
Tô Uyển đi vào, gian đầu tiên là phòng khách, rất rộng, thường là nơi ăn cơm và tiếp khách.
Cô lại ngẩn ra, bởi vì trên tường treo bức ảnh một cụ già. Bà cụ trông hiền từ, vừa nhìn đã thấy hòa nhã, dễ mến.
“Đây là bà nội anh…”
Quách Chí Cường gật đầu.
Tô Uyển đắn đo, nghĩ rồi cô bèn khom người vái ba cái với di ảnh. Bà nội qua đời, anh nhất định rất đau buồn.
Lòng Quách Chí Cường mềm nhũn, anh cũng nhìn bức di ảnh, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói. Nếu khi ấy anh không lựa chọn chùn bước vì vấn đề kia mà đến với cô, vậy thì trước khi ra đi liệu bà nội có tiếc nuối đến vậy không?
Nhưng chuyện duyên phận, trước giờ đều không nói rõ được. Khi ấy lựa chọn như vậy, anh cảm thấy mình không sai. Tựa như lựa chọn bây giờ vậy, anh cũng cảm thấy mình không sai.
Bởi vì thứ anh thiếu chính là kích động đó.
Anh đột nhiên hiểu được Tạ Trường Du. Khi Tạ Trường Du quyết định thi đại học, có lẽ vì có luồng kích động như thế chống đỡ. Con người sống trên đời, có thể gặp được người khiến mình có kích động như thế thật tốt biết bao.
“Trước tiên cởi áo ngoài bị ướt ra, cả giày nữa…”
Anh không nói thì cô cũng không biết giày của mình đã ướt sũng rồi, không chỉ ướt mà bên trên còn dính bùn. Mặt cô càng nóng lên, lần này là vì xấu hổ.
Nhưng cô không cảm thấy lạnh mà còn chảy chút mồ hôi. Cô mở to mắt nhìn anh, vừa nãy anh đi nhanh như thế là vì muốn để cô chạy bước nhỏ theo, vậy thì cô sẽ không cảm thấy lạnh?
Tô Uyển thẹn thùng, nhưng cô cũng biết không cởi quần áo thì không được.
Quách Chí Cường bảo cô cởi quần áo ướt ra rồi nằm trong chăn. Mùa đông nông thôn lạnh căm căm, vừa lạnh lại vừa ẩm, hơn nữa nhiệt độ còn thấp hơn trong thành phố một chút, anh sợ cô sẽ ốm.
Tô Uyển nằm xuống, thấy anh cầm quần áo và giày của mình ra ngoài, lòng cô càng cuộn trào từng đợt sóng lớn.
Trước giờ chưa từng có chàng trai nào giặt đồ cho cô, nếu không tính tã lót, bố cô từng giặt tã lót cho cô, còn quần áo đều là mẹ giặt cho cô.
Anh muốn giặt quần áo cho cô sao?
Anh muốn đi đâu vậy?
Tô Uyển nghĩ ngợi vẩn vơ một bận, sau đó bất giác nở nụ cười. Anh đi nhanh là vì mong cô chạy bước nhỏ rồi sẽ thấy ấm lên. Anh không nắm tay cô, có lẽ là vì sợ người trong thôn nhìn thấy thì sẽ truyền ra một vài lời bất lợi với cô.
Cô vẫn luôn nghĩ ngợi không ngừng. Chẳng bao lâu sau, Quách Chí Cường lại đi vào. Anh bưng theo một chậu nước nóng để cô ngâm chân. Chân đã dính nước lạnh rất dễ bị lạnh, chân vừa lạnh thì sẽ nhanh chóng truyền ra khắp người.
Nếu ngâm chân thì phải đứng dậy, Quách Chí Cường lấy một chiếc áo khoác dày sụ của anh ra. Chiếc áo khoác này rất ấm, đây là chiếc áo năm nay bà nội may cho anh, nhưng còn chưa kịp đưa đến tay anh.
Quách Chí Cường cố kiềm lại cảm giác xót xa, thầm nghĩ nếu bà nội biết anh cho Tô Uyển mặc chiếc áo khoác này, nhất định bà sẽ rất vui phải không?
Áo khoác của Quách Chí Cường quá rộng với Tô Uyển, vừa mặc vào đã lập tức khiến cả người cô co nhỏ lại mấy cỡ.
Cô ngâm chân, trong lòng ôm một chiếc bình sưởi đơn giản. Đó là một chiếc bình thủy tinh được đổ nước nóng vào, sau đó quấn vải quanh bình, cầm trong tay sẽ rất ấm áp.
Tô Uyển ngâm chân, nhìn anh. “Anh… sao lại đối tốt với em như vậy?”
“Sao em lại muốn đến đây?” Quách Chí Cường hỏi ngược cô.
Cô cắn môi. “Em chỉ muốn đến thăm.”
“Vậy anh chỉ muốn đối tốt với em.”
Tô Uyển ngẩn người, sau đó nhìn thấy anh ra khỏi phòng, không biết đã đi đâu.
Tô Uyển đoán xem anh đang làm gì, cho đến khi nước trong chậu không còn quá nóng, bàn chân cô bèn không ngừng vầy nước. Sau khi chơi một lúc, cô mới nhấc chân lên. Vì không nhìn thấy vải để lau chân, cô bèn để im như vậy, đợi chân tự khô.
Sau khi chân khô, cô mới xỏ dép lê đi tìm Quách Chí Cường.
Dép lê rất thoải mái, Tô Uyển cảm thấy mình chưa từng đi dôi dép lê nào thoải mái như vậy. Tuy đôi dép được làm bằng vải trông hơi khó coi nhưng trong mỗi lớp vải đều được kẹp lông tơ nhỏ của mấy con vật, đến đáy dép cũng được lót một lớp, giẫm lên rất mềm mại, lại vô cùng ấm áp.
Cô mặc quần áo to đùng, trong tay ôm bình sưởi đi tìm Quách Chí Cường.
Lúc này Quách Chí Cường đã giặt sạch sẽ áo và quần của cô, anh không dám giặt mọi chỗ, chỉ giặt những phần bị ướt và bẩn. Sau đó, anh phơi quần áo và giày trên băng ghế dài. Còn anh thì đi lấy củi.
Phần lớn các căn nhà đều làm cửa hứng nắng như một thói quen bản năng, nhà Quách Chí Cường cũng vậy. Anh cho lửa bốc lên cửa hứng nắng, như vậy thì khi gió thổi đến cũng chỉ có một bên chứ không tạt khắp nơi.
Sau khi thổi lửa, Quách Chí Cường bắt đầu hơ quần áo và giày cho cô.
Còn Tô Uyển thì bê một chiếc ghế ngồi trước đống lửa, yên lặng sưởi ấm.
“Có thể kể cho em về cuộc sống bình thường của anh được không? Không phải lúc ở ngoài đại học Vân mà là hồi anh còn khá nhỏ ấy, em cảm thấy nhất định sẽ rất thú vị.” Đôi mắt Tô Uyển sáng lấp lánh, nhìn anh với vẻ chờ mong.
Quách Chí Cường khẽ ho một tiếng rồi kể chuyện trước đây. Hồi nhỏ quá nghèo, nhưng không có ai trong thôn bắt nạt anh, ngược lại mọi người còn nhường nhịn anh vì nhà anh khá khó khăn. Cuộc sống của mọi người đều vất vả, Tạ Trường Du còn trộm đồ ăn trong nhà đến cho anh.
Anh cùng Tạ Trường Du vào núi săn bắn, cùng nấu cơm ăn ở đó. Có một lần hai người quên mang muối, lúc nấu cơm mắng nhau chí chóe rằng đối phương có trí nhớ kém, mắng mãi mắng mãi thì cũng chén hết sạch những món ăn nhạt thếch chẳng có mùi vị.
Quách Chí Cường kể, Tô Uyển chống cằm nhìn anh, lắng nghe về cuộc sống của anh.
Thật tốt, lòng cô nghĩ như vậy.
“Đói chưa?” Quách Chí Cường hỏi cô.
Cô ngượng ngùng gật đầu.
Sau đó Quách Chí Cường dặn cô trông lửa, phải nhớ cho thêm củi.
Sau khi cho thêm củi, Tô Uyển luôn lén lút đến phòng bếp xem anh nấu cơm. Món anh nấu là canh mì bì. Cách nấu chỉ là nhào bột xong thì vo viên bằng tay, tiếp đó cán phẳng, nấu chín thì cho thêm gia vị là được.
Mỗi người Tô Uyển và Quách Chí Cường bưng một bát ăn canh mì bì. Tô Uyển ăn mà chóp mũi lấm tấm mồ hôi. “Sao anh lại giỏi giang vậy chứ, chuyện gì cũng biết làm.”
Quách Chí Cường lắc đầu. “Anh đâu được coi là giỏi giang, anh…”
Quách Chí Cường nhìn cô, đột nhiên không nói thành lời. Cô cảm thấy anh giỏi giang, chỉ là vì cô cảm thấy…
Tô Uyển không chỉ ăn hết mỳ mà còn húp hết canh.
Tô Uyển chủ động đòi rửa bát nhưng Quách Chí Cường không cho. Sau khi anh rửa bát xong thì ngồi cạnh cô để hơ quần áo.
Anh kể cho cô nghe chuyện hồi nhỏ, cô cũng nói cho anh biết về thời ấu thơ của mình.
Trong ánh lửa, hai người, hai giọng nói, năm tháng an yên.
- --------------------------
Sau khi quần áo và giày của Tô Uyển đều được hơ khô, Quách Chí Cường bèn đưa cô đến Định Châu để cô lên xe về thành phố Vân. Có người nhìn thấy họ, Quách Chí Cường sẽ giải thích cô là một người bạn của mình, biết chuyện nhà anh nên đến thăm.
Hai người không ngờ sẽ vừa khéo gặp được Lâm Tố Mỹ đang về thành phố Vân.
Nếu đã gặp Lâm Tố Mỹ, Tô Uyển không thể vờ như chưa nhìn thấy, càng sẽ không ngồi ở vị trí khác, đương nhiên ngồi cùng Lâm Tố Mỹ.
Bây giờ người đến thành phố Vân nhiều hơn trước, chẳng mấy chốc chiếc xe đã chật kín. Con đường quốc lộ từ thành phố Vân đến huyện Định Châu cũng đã được tu sửa nên bằng phẳng hơn rất nhiều, tốc độ xe cũng nhanh hơn không ít.
Trong khoang xe vẫn huyên náo tiếng om sòm của các cụ già, tiếng ầm ĩ của đám trẻ con.
Tô Uyển hơi căng thẳng, ấy vậy mà đợi một lúc lâu cũng không thấy Lâm Tố Mỹ hỏi gì, chỉ đành chủ động nói: “Chị không có gì muốn hỏi em à?”.
“Bởi vì chị biết chị không hỏi thì em cũng sẽ nói.” Lâm Tố Mỹ nháy mắt, trong nụ cười nhàn nhạt có chút bông đùa.
Thái độ này của Lâm Tố Mỹ hoàn toàn khiến Tô Uyển nhẹ nhõm. Cô thật sự sợ Lâm Tố Mỹ sẽ suy nghĩ linh tinh. Người ta đã từ chối rồi mà cô còn chạy đến đây, chẳng hiểu sao có cảm giác hơi không tự trọng.
Tô Uyển kể cho Lâm Tố Mỹ biết những gì đã xảy ra trước đó.
Lâm Tố Mỹ xoa xoa đầu Tô Uyển. “Ngoài một vài vấn đề mang tính nguyên tắc, khi em gặp được người khiến em kích động đến độ không màng tất cả như thế, thế thì cứ đi đi, chỉ cần bản thân em cảm thấy đáng giá, vậy thì nhất định là đúng.”
Trái tim Tô Uyển nóng hừng hực. “Em còn tưởng… tưởng…”
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Tưởng chị sẽ không hy vọng hai bọn em ở bên nhau? Haizz… đó là chuyện bố mẹ em nên suy xét mà.”
“Gì vậy hả, bây giờ em và Quách Chí Cường chỉ là quan hệ nam nữ rất bình thường thôi.”
“Thế sau này thì sao?”
“Sau này… sau này ai mà nói rõ được chứ!”
- ---------------------------
Tiếp theo đó, đợt thi cuối kì mau chóng đến. Lâm Tố Mỹ không dạy kèm tiếng Anh cho Tạ Trường Du nữa mà bắt đầu ôn tập nội dung thi.
Tạ Trường Du cũng ôn tập. Vì thế hai người vẫn gặp nhau ở thư viện, ngồi cùng một chiếc bàn cạnh cửa sổ yên lặng xem sách, không nói chuyện mấy.
Họ đều là người có thể chú tâm học hành, bên tai chỉ có tiếng sách sột soạt cùng với những tiếng nói chuyện thầm thì truyền đến từ nơi nào đó.
Lâm Tố Mỹ hơi ngước mắt là có thể trông thấy anh đang hoàn toàn đắm chìm vào sách vở. Lông mày anh dày và thẳng, sắc mặt anh chăm chú, chẳng hiểu sao thu hút người ta. Mà điều cô chú ý đến chính là hình như anh thật sự trắng hơn một chút rồi.
Tô Uyển nói khi Quách Chí Cường ngồi trước đống lửa, Tô Uyển cảm thấy nếu cả đời này đều có thể như thế thì tốt biết bao, trong lòng trong mắt đều được lấp đầy.
Lâm Tố Mỹ mơ hồ cảm thấy hình như cô đã hiểu được cảm nhận của Tô Uyển.
Tạ Trường Du không hề quay đầu mà vươn ngay một tay ra chắn trước mắt cô. “Trai đẹp còn nuột hơn sách à?”
Lâm Tố Mỹ giật giật khóe miệng, trợn mắt với anh. Kết quả là anh đương nhiên không nhìn thấy. Cô chỉ đành hừ một tiếng.
“Hỏi cậu đấy!”
“Đúng đó, bởi vì đã từng gặp trai đẹp nhưng chưa bao giờ gặp ai tự luyến như thế này.”
Tạ Trường Du cười khẽ, nghiêng người qua, một tay chống đầu, cười tít mắt nhìn cô. “Bây giờ gặp rồi chứ?”
Lâm Tố Mỹ không trả lời, song tim đập thình thịch. Anh không quá phù hợp làm một vài động tác quy củ, như thế tựa như bó buộc anh vậy. Một khi anh làm những động tác này thì lập tức đẹp trai hơn tận mấy lần, có chút xấu xa. Cô nghĩ vậy.
“Đọc sách đi.”
“Chỉ cho cậu nhìn tôi mà không cho tôi nhìn cậu à?”
“Đúng đấy, nhìn tôi phải thu phí.”
Tạ Trường Du khẽ nhướng mày, sau đó không nghiêng người nhìn cô như thế nữa mà ngồi ngay ngắn lại. Tiếp đó anh lục tất cả tiền từ trong túi ra, đặt từng tờ trước mặt cô, nghiêm túc xếp lên, nhìn sơ qua thì số lượng không ít.
“Cậu xem với số tiền này có thể nhìn bao lâu?”
Anh lại còn nhìn cô với khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Lâm Tố Mỹ đón lấy ánh mắt anh, vậy mà không biết nói gì mới tốt.
“Có thể nhìn bao lâu?”
Lâm Tố Mỹ cắn môi. “Cậu có ôn bài nữa không hả.”
Tạ Trường Du khẽ nhếch khóe môi. “Ôn bài, ôn bài…”
……
Thời gian tiếp theo, Tạ Trường Du luôn thích trêu cô như thế, khiến lần nào cô cũng đều cảm thấy không muốn ôn bài cùng anh nữa. Song lần nào cô cũng đều bất giác đi đến thư viện. Cô cũng khá câm nín với bản thân.
Đợt thi cuối kì mau chóng kết thúc. Ngoài những người cực kì có lòng tin với bản thân thì mọi người vẫn nán lại thêm mấy hôm, đợi biết thành tích của các môn rồi mới về nhà. Dẫu sao nếu không thi qua thì phải thi lại trước khi bắt đầu học kì mới, mà nhà một vài bạn cách trường quá xa, nếu không biết tình hình thì còn chẳng chuẩn bị ôn tập được. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều như thế. Dù gì nhà trường cũng cung cấp dịch vụ gửi kết quả về nhà, chỉ là phải chuẩn bị sẵn phong thư và tem rồi nộp cho lớp trưởng, đến lúc đó thì xử lý thống nhất.
Sau khi kết thúc thi cuối kì.
Tô Uyển và Quách Chí Cường mời mọi người ăn cơm. Họ gọi rất nhiều người, đến chồng con của Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng được mời. Bữa cơm này tượng trưng cho việc Tô Uyển và Quách Chí Cường chính thức ở bên nhau.
Hội Trương Thành An rất vui mừng vì sự xuất hiện của Tô Uyển. Họ thật lòng sợ chuyện bà Quách qua đời sẽ là đả kích quá lớn với Quách Chí Cường. Sau khi Tô Uyển xuất hiện bên cạnh Quách Chí Cường, có vẻ Quách Chí Cường đã bước ra khỏi đau thương rồi.
Quách Chí Cường là người đầu tiên yêu đương trong nhóm, đương nhiên gặp phải sự ghen tị sâu sắc của hội độc thân. Họ không ngừng chuốc rượu Quách Chí Cường khiến lòng Tô Uyển như lửa đốt.
Tô Uyển cũng nóng nảy, thấy Quách Chí Cường uống quá nhiều bèn ngăn cản. “Không được uống nữa.”
Tôn Hữu Vi cười ha hả. “Quách Chí Cường, anh em bảo mày uống, vợ mày không cho mày uống, mày nghe anh em hay nghe vợ?”
Quách Chí Cường chẳng hề do dự. “Tao không uống nữa.”
Sau đó Quách Chí Cường bị phỉ nhổ tập thể, cái gì mà anh em như chân tay phụ nữ như quần áo đều là giả hết, có vợ quên anh em mới là thật…
Tô Uyển bị họ nói mà lại đỏ mặt lần nữa.
Lâm Tố Mỹ ăn cơm, nhìn họ chặt chém Quách Chí Cường thì cảm thấy rất thú vị.
Tô Uyển nói Quách Chí Cường khiến con bé cảm thấy an tâm, khi ở bên Quách Chí Cường, nội tâm Tô Uyển vô cùng yên ổn.
Còn Tạ Trường Bình lựa chọn đến với Tả Minh Sinh, Tạ Trường Bình nói: “Anh ấy nói anh ấy sẽ đối tốt với chị cả đời, chị tin”.
Lâm Tố Mỹ nghĩ, trọng điểm của Tạ Trường Bình hẳn là chị tin tưởng lời Tả Minh Sinh nói.
Cô nhấc cốc rượu, cảm thấy có lẽ mình cũng bị hương vị của tình yêu ảnh hưởng rồi thì phải? Nếu không tại sao trong lòng lại có chút kích động như vậy chứ?
Khi cô lại gắp thức ăn một lần nữa, đúng lúc chạm vào đũa của Tạ Trường Du vì một miếng đậu khô. Sau đó, Tạ Trường Du tự gắp miệng đậu khô đó lên ăn, Lâm Tố Mỹ trừng mắt lườm anh.
Còn Tạ Trường Du thì cúi đầu cười.
- --------------------------
Kì nghỉ năm nay, Lâm Tố Mỹ không nán lại trường mà cơ bản giao hết chuyện của lớp gia sư cho mấy người Thẩm Thanh, Thư Ngôn, Tô Uyển, Du Kiến Thành.
Chuyện xảy ra với nhà Quách Chí Cường cũng khiến Lâm Tố Mỹ học được một bài: con cháu muốn phụng dưỡng mà người thân không còn cũng là một niềm đau.
Cho nên cô định về nhà ở bên người thân nhiều hơn.
Lâm Tố Mỹ về nhà, Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai đương nhiên rất vui, nhất là khi Lâm Tố Mỹ nhắc đến chuyện muốn dẫn họ đi dạo loanh quanh huyện Định Châu. Có điều tuy hai vợ chồng vui nhưng cũng không muốn phiền hà, cho đến khi Lâm Tố Mỹ kiên trì một cách lạ thường.
Thực ra Lâm Tố Mỹ hy vọng có thể dẫn họ đi một vài nơi xa hơn, nhưng hai ông bà không ra ngoài mấy, nếu thật sự để họ ngồi xe lâu như thế thì chắc chắn sẽ say xe và khó chịu trong người.
Lâm Tố Mỹ đã dự định xong, cô không chỉ dẫn bố mẹ mình mà còn dẫn các chị dâu cùng ra ngoài. Chỉ bởi vì họ còn chưa đến ga tàu hỏa huyện Định Châu bao giờ. Như Lương Anh thì muốn đến ga tàu hỏa xem thế nào, ngắm tàu hỏa trông ra sao.
Sau khi hẹn thời gian, Tạ Trường Du đến nhà họ đón người.
Tạ Trường Du đi phía trước, Trần Đông Mai và Lâm Tố Mỹ đi cùng nhau. Trần Đông Mai đè thấp giọng: “Sao lại làm phiền thằng cu đó nữa vậy, không hay lắm đâu”.
Lâm Tố Mỹ nhìn bóng lưng Tạ Trường Du. “Con nhắc đến một câu, cậu ta nói đúng lúc cậu ta cũng muốn lên huyện xem tình hình quán, chỉ là chuyện nhân tiện nên con cũng không nghĩ quá nhiều.”
Trần Đông Mai nghĩ chỉ là nhân tiện thì nhẹ nhõm hơn nhiều. “Vẫn ít làm phiền người ta thì hơn.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu.
Chỉ có một chiếc xe hàng, Lâm Tố Mỹ bảo bố mẹ mình chen nhau ngồi ghế phụ lái, nhân tiện bế hai cháu nhỏ, còn cô và những người khác cùng ngồi phía sau.
Sau đó Tạ Trường Du cũng trèo lên sau xe.
Lâm Tố Mỹ đứng trên xe nhìn anh.
Tạ Trường Du sờ mũi. “Lâu rồi không động vào xe, vẫn để họ lái thì hơn.”
Không ai cảm thấy lời này của Tạ Trường Du có vấn đề, Lâm Tố Mỹ cũng chỉ nhìn anh mấy giây.
Lâm Tố Mỹ ngắm phong cảnh bên ngoài. Phong cảnh ruộng vườn ngày đông cũng rất đẹp, ruộng lúa và đất trồng chia thành từng thửa được bao quanh bởi vô số cây dâu, tọa lạc trong rất nhiều thân cây. Đó là trạng thái thuở ban đầu, khiến người ta vô cùng chờ mong cảnh sắc ruộng vườn xanh mướt, đồng lúa vàng óng, rừng ngô xanh thẫm sau này.
Tóc cô bay theo gió, hơi rối loạn, những sợi tóc che đi một phần nụ cười nơi khóe miệng cô.
Đến huyện Định Châu, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đều không muốn làm phiền Tạ Trường Du thêm nên bèn bảo anh mau đi làm chuyện của mình.
Khóe miệng Tạ Trường Du co giật. Anh nghĩ ngợi rồi cũng không tìm ra được cái cớ nào hay, chỉ đành trơ mắt nhìn người nhà họ rời đi.
Lâm Tố Mỹ đến quán xiên nướng gọi hai anh trai, thật sự có ý muốn để cả nhà cùng ra ngoài đi dạo.
Trước tiên là đến ga tàu hỏa.
Lâm Tố Mỹ không biết một ga tàu hỏa cũng có thể khiến người nhà vui như thế. Nhất là khi tàu hỏa đi qua, mấy cu cậu cũng cực kì hưng phấn, nhảy nhót hô tàu hỏa tàu hỏa, đó là tàu hỏa.
Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai cũng mừng rỡ ra mặt, nụ cười của họ cũng hơi kích động hơn bình thường.
Buổi chiều, người nhà họ lại đến một ngôi chùa. Đó được coi là nơi khá nổi tiếng ở huyện Định Châu, đầu năm mới có rất nhiều người đến thắp hương, còn bình thường thì khá vắng.
Vị trí địa lý của ngôi chùa khá cao, phải leo một đoạn đường để lên đó. Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai vẫn luôn làm việc nên đi đoạn đường này hoàn toàn không thành vấn đề.
Lâm Tố Mỹ vẫn luôn đi cạnh bố mẹ, còn hai chị dâu đương nhiên đã có Lâm Bình và Lâm An.
“Mẹ nghe nói Quách Chí Cường có đối tượng rồi.” Trần Đông Mai nói chuyện mà thi thoảng quét mắt về phía Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ gật đầu, không nói nhiều về chuyện của Tô Uyển, sợ mình vừa nói thì mãi không dứt được.
“Tạ Trường Bình cũng có đối tượng rồi, còn sắp kết hôn nữa.” Trần Đông Mai nói tiếp.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành gật đầu lần nữa.
“Tưởng Xuân Diệp thì có con luôn rồi.”
Lâm Tố Mỹ không nhịn được nữa, cô thở dài. “Mẹ, mẹ muốn nói gì?”
Lâm Kiến Nghiệp cũng cười. “Mẹ con thấy người ta đều có đối tượng nên giục con tìm đối tượng đấy… Con cứ mặc kệ bà ấy, chúng ta thà thiếu chứ đừng bừa bãi.”
Trần Đông Mai trừng chồng mình. “Không sớm chút, ngộ nhỡ mấy anh chàng tốt đều bị người ta cuỗm đi thì sao!”
“Mẹ, mẹ phải có lòng tin với con chứ.” Lâm Tố Mỹ nháy mắt với Trần Đông Mai.
Trần Đông Mai thở dài. “Bố mẹ cũng chẳng tiếp xúc được với ai tốt… Con phải tự để ý chuyện của con đấy.”
Lâm Kiến Nghiệp lắc đầu.
Trần Đông Mai đột nhiên nhớ ra điều gì. “Cái đứa nhà họ Tạ có đối tượng chưa?”
Sắc mặt Lâm Tố Mỹ như thường. “Trường Bình sắp kết hôn rồi còn gì mẹ?”
Trần Đông Mai ngẩn ra. “Mẹ nói là Tạ Trường Du.”
“À, cậu ta ấy ạ, bọn con không cùng khóa, chuyên ngành cũng khác nhau, con không rõ chuyện của cậu ta cho lắm.”
“Nói cũng phải.” Trần Đông Mai đồng ý với cách nói của con gái. “Thằng cu đó chắc chắn rất được yêu mến ở trường con. Lúc ở Định Châu nó đã thu hút không ít cô bé rồi, mấy cô bé ở trường bọn con còn nhiều hơn, đảm bảo không thiếu mấy đứa có điều kiện gia đình tốt hay trông xinh xắn. Có khi thằng cu đó cũng có đối tượng rồi cũng nên.”
Lâm Tố Mỹ hé miệng. “Chuyện này ạ… Con không rõ lắm.”
Trần Đông Mai nói tiếp: “Tìm đàn ông cũng đừng tìm người nào quá tốt, con thích thì cô gái khác cũng nhớ nhung. Dù con người cậu ta tốt có thể ngăn được một lần cám dỗ, nhưng có thể ngăn được vô số lần ư?”.
Lâm Kiến Nghiệp không vui. “Nói gì vậy hả?”
“Tôi…” Trần Đông Mai thở dài. “Chẳng qua vì tôi nghe người ta nói thôi. Cái thằng gì gì ấy… ban đầu lúc theo đuổi Lâm Hoan nhà người ta thì nhiệt tình lắm, mới qua bao lâu mà đã ầm ĩ đòi ly hôn để cưới người phụ nữ khác rồi. Mọi người đều nói đó là tiền thằng ấy kiếm được mấy năm nay… Ầy, tôi cũng không biết nữa.”
Lâm Tố Mỹ cười trêu: “Mẹ, mẹ đang lo cho đối tượng của Tạ Trường Du à?”.
“Mẹ lo cho thằng cu đó làm gì? Tạ Trường Du có liên quan gì đến nhà mình đâu. Nhưng mà bây giờ nó không tệ, hy vọng sau này đừng thay đổi.”
Lâm Kiến Nghiệp gật đầu. “Thằng nhóc đó không tệ thật, cực kì kính trọng cánh mình, không giống mấy đứa có chút tiền là không ra gì nữa.”
Lâm Tố Mỹ nhìn bố mẹ mình. “Ồ, vậy bố mẹ hy vọng con tìm người giống Tạ Trường Du ạ?”
Lâm Kiến Nghiệp nhíu mày.
Trần Đông Mai rất trực tiếp: “Thực ra tìm người giống hai anh trai con cũng không tệ, dễ nắm bắt, cả đời này mình đều làm chủ gia đình được, cũng chẳng có mấy chuyện vớ vẩn kia”.
Lâm Tố Mỹ: …
Trái tim Tô Uyển tựa như đóa hoa đào đang chao nghiêng giữa trời đó - thấp thỏm, căng thẳng, kích động.
Quách Chí Cường kéo Tô Uyển lên từ dưới ruộng, cô trộm liếc anh, nhất thời không biết nên nói gì. Chạy đến đây thế này, cô đã đánh mất sự thận trọng ấy từ lâu rồi. Nhưng không biết vì sao, kích động muốn nhìn thấy anh lại mãnh liệt đến vậy. Cảm nhận lấp đầy lồng ngực lúc này cũng chỉ là: nhìn thấy được anh, thật tốt.
Quách Chí Cường không nói gì, chỉ yên lặng nắm tay cô. Anh đi phía trước dẫn đường, cô đi phía sau anh. Cô nhìn hai bàn tay đang nắm và những bước chân không dừng lại của hai người, chỉ cảm thấy sao bước chân anh lại lớn vậy chứ, hình như cô phải chạy bước nhỏ mới có thể bắt kịp anh.
Tiếp đó, sau khi đến một con đường khá rộng rãi, Quách Chí Cường không nắm tay cô nữa.
Tô Uyển vẫn phải chạy bước nhỏ thì mới đuổi kịp được anh. Nghĩ đến khoảng cách quá lớn giữa đãi ngộ của bây giờ và ban nãy, cô hơi có cảm giác ấm ức.
Đến nhà của Quách Chí Cường.
Nhà họ Quách cũng xây lại nhà, có điều vì trong nhà chỉ có anh và bà nội sống nên căn nhà không quá lớn, cũng chỉ một tầng một nền, hai người ở coi như rộng rãi.
Tô Uyển chưa từng thấy nhà ở nông thôn, chỉ cảm thấy quá lớn, có được căn nhà như vậy thì tốt biết bao. Đâu giống như trong thành phố, chỉ có một tẹo chỗ để ở, cả đại gia đình còn phải sống cùng nhau. Nhà cô có thể sống được đã coi như không tệ rồi, chứ lúc đi đến nhà họ hàng cô luôn có thể nhìn thấy nhà người khác tranh cãi liên miên vì vấn đề nhà ở.
Lòng cô chỉ có một suy nghĩ: nông thôn không tệ mà, sao mọi người đều chê nông thôn như vậy chứ? “Vào đi.” Quách Chí Cường gọi cô. Thấy cô đờ đẫn, anh nhíu mày.
“Á… À.”
Tô Uyển đi vào, gian đầu tiên là phòng khách, rất rộng, thường là nơi ăn cơm và tiếp khách.
Cô lại ngẩn ra, bởi vì trên tường treo bức ảnh một cụ già. Bà cụ trông hiền từ, vừa nhìn đã thấy hòa nhã, dễ mến.
“Đây là bà nội anh…”
Quách Chí Cường gật đầu.
Tô Uyển đắn đo, nghĩ rồi cô bèn khom người vái ba cái với di ảnh. Bà nội qua đời, anh nhất định rất đau buồn.
Lòng Quách Chí Cường mềm nhũn, anh cũng nhìn bức di ảnh, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói. Nếu khi ấy anh không lựa chọn chùn bước vì vấn đề kia mà đến với cô, vậy thì trước khi ra đi liệu bà nội có tiếc nuối đến vậy không?
Nhưng chuyện duyên phận, trước giờ đều không nói rõ được. Khi ấy lựa chọn như vậy, anh cảm thấy mình không sai. Tựa như lựa chọn bây giờ vậy, anh cũng cảm thấy mình không sai.
Bởi vì thứ anh thiếu chính là kích động đó.
Anh đột nhiên hiểu được Tạ Trường Du. Khi Tạ Trường Du quyết định thi đại học, có lẽ vì có luồng kích động như thế chống đỡ. Con người sống trên đời, có thể gặp được người khiến mình có kích động như thế thật tốt biết bao.
“Trước tiên cởi áo ngoài bị ướt ra, cả giày nữa…”
Anh không nói thì cô cũng không biết giày của mình đã ướt sũng rồi, không chỉ ướt mà bên trên còn dính bùn. Mặt cô càng nóng lên, lần này là vì xấu hổ.
Nhưng cô không cảm thấy lạnh mà còn chảy chút mồ hôi. Cô mở to mắt nhìn anh, vừa nãy anh đi nhanh như thế là vì muốn để cô chạy bước nhỏ theo, vậy thì cô sẽ không cảm thấy lạnh?
Tô Uyển thẹn thùng, nhưng cô cũng biết không cởi quần áo thì không được.
Quách Chí Cường bảo cô cởi quần áo ướt ra rồi nằm trong chăn. Mùa đông nông thôn lạnh căm căm, vừa lạnh lại vừa ẩm, hơn nữa nhiệt độ còn thấp hơn trong thành phố một chút, anh sợ cô sẽ ốm.
Tô Uyển nằm xuống, thấy anh cầm quần áo và giày của mình ra ngoài, lòng cô càng cuộn trào từng đợt sóng lớn.
Trước giờ chưa từng có chàng trai nào giặt đồ cho cô, nếu không tính tã lót, bố cô từng giặt tã lót cho cô, còn quần áo đều là mẹ giặt cho cô.
Anh muốn giặt quần áo cho cô sao?
Anh muốn đi đâu vậy?
Tô Uyển nghĩ ngợi vẩn vơ một bận, sau đó bất giác nở nụ cười. Anh đi nhanh là vì mong cô chạy bước nhỏ rồi sẽ thấy ấm lên. Anh không nắm tay cô, có lẽ là vì sợ người trong thôn nhìn thấy thì sẽ truyền ra một vài lời bất lợi với cô.
Cô vẫn luôn nghĩ ngợi không ngừng. Chẳng bao lâu sau, Quách Chí Cường lại đi vào. Anh bưng theo một chậu nước nóng để cô ngâm chân. Chân đã dính nước lạnh rất dễ bị lạnh, chân vừa lạnh thì sẽ nhanh chóng truyền ra khắp người.
Nếu ngâm chân thì phải đứng dậy, Quách Chí Cường lấy một chiếc áo khoác dày sụ của anh ra. Chiếc áo khoác này rất ấm, đây là chiếc áo năm nay bà nội may cho anh, nhưng còn chưa kịp đưa đến tay anh.
Quách Chí Cường cố kiềm lại cảm giác xót xa, thầm nghĩ nếu bà nội biết anh cho Tô Uyển mặc chiếc áo khoác này, nhất định bà sẽ rất vui phải không?
Áo khoác của Quách Chí Cường quá rộng với Tô Uyển, vừa mặc vào đã lập tức khiến cả người cô co nhỏ lại mấy cỡ.
Cô ngâm chân, trong lòng ôm một chiếc bình sưởi đơn giản. Đó là một chiếc bình thủy tinh được đổ nước nóng vào, sau đó quấn vải quanh bình, cầm trong tay sẽ rất ấm áp.
Tô Uyển ngâm chân, nhìn anh. “Anh… sao lại đối tốt với em như vậy?”
“Sao em lại muốn đến đây?” Quách Chí Cường hỏi ngược cô.
Cô cắn môi. “Em chỉ muốn đến thăm.”
“Vậy anh chỉ muốn đối tốt với em.”
Tô Uyển ngẩn người, sau đó nhìn thấy anh ra khỏi phòng, không biết đã đi đâu.
Tô Uyển đoán xem anh đang làm gì, cho đến khi nước trong chậu không còn quá nóng, bàn chân cô bèn không ngừng vầy nước. Sau khi chơi một lúc, cô mới nhấc chân lên. Vì không nhìn thấy vải để lau chân, cô bèn để im như vậy, đợi chân tự khô.
Sau khi chân khô, cô mới xỏ dép lê đi tìm Quách Chí Cường.
Dép lê rất thoải mái, Tô Uyển cảm thấy mình chưa từng đi dôi dép lê nào thoải mái như vậy. Tuy đôi dép được làm bằng vải trông hơi khó coi nhưng trong mỗi lớp vải đều được kẹp lông tơ nhỏ của mấy con vật, đến đáy dép cũng được lót một lớp, giẫm lên rất mềm mại, lại vô cùng ấm áp.
Cô mặc quần áo to đùng, trong tay ôm bình sưởi đi tìm Quách Chí Cường.
Lúc này Quách Chí Cường đã giặt sạch sẽ áo và quần của cô, anh không dám giặt mọi chỗ, chỉ giặt những phần bị ướt và bẩn. Sau đó, anh phơi quần áo và giày trên băng ghế dài. Còn anh thì đi lấy củi.
Phần lớn các căn nhà đều làm cửa hứng nắng như một thói quen bản năng, nhà Quách Chí Cường cũng vậy. Anh cho lửa bốc lên cửa hứng nắng, như vậy thì khi gió thổi đến cũng chỉ có một bên chứ không tạt khắp nơi.
Sau khi thổi lửa, Quách Chí Cường bắt đầu hơ quần áo và giày cho cô.
Còn Tô Uyển thì bê một chiếc ghế ngồi trước đống lửa, yên lặng sưởi ấm.
“Có thể kể cho em về cuộc sống bình thường của anh được không? Không phải lúc ở ngoài đại học Vân mà là hồi anh còn khá nhỏ ấy, em cảm thấy nhất định sẽ rất thú vị.” Đôi mắt Tô Uyển sáng lấp lánh, nhìn anh với vẻ chờ mong.
Quách Chí Cường khẽ ho một tiếng rồi kể chuyện trước đây. Hồi nhỏ quá nghèo, nhưng không có ai trong thôn bắt nạt anh, ngược lại mọi người còn nhường nhịn anh vì nhà anh khá khó khăn. Cuộc sống của mọi người đều vất vả, Tạ Trường Du còn trộm đồ ăn trong nhà đến cho anh.
Anh cùng Tạ Trường Du vào núi săn bắn, cùng nấu cơm ăn ở đó. Có một lần hai người quên mang muối, lúc nấu cơm mắng nhau chí chóe rằng đối phương có trí nhớ kém, mắng mãi mắng mãi thì cũng chén hết sạch những món ăn nhạt thếch chẳng có mùi vị.
Quách Chí Cường kể, Tô Uyển chống cằm nhìn anh, lắng nghe về cuộc sống của anh.
Thật tốt, lòng cô nghĩ như vậy.
“Đói chưa?” Quách Chí Cường hỏi cô.
Cô ngượng ngùng gật đầu.
Sau đó Quách Chí Cường dặn cô trông lửa, phải nhớ cho thêm củi.
Sau khi cho thêm củi, Tô Uyển luôn lén lút đến phòng bếp xem anh nấu cơm. Món anh nấu là canh mì bì. Cách nấu chỉ là nhào bột xong thì vo viên bằng tay, tiếp đó cán phẳng, nấu chín thì cho thêm gia vị là được.
Mỗi người Tô Uyển và Quách Chí Cường bưng một bát ăn canh mì bì. Tô Uyển ăn mà chóp mũi lấm tấm mồ hôi. “Sao anh lại giỏi giang vậy chứ, chuyện gì cũng biết làm.”
Quách Chí Cường lắc đầu. “Anh đâu được coi là giỏi giang, anh…”
Quách Chí Cường nhìn cô, đột nhiên không nói thành lời. Cô cảm thấy anh giỏi giang, chỉ là vì cô cảm thấy…
Tô Uyển không chỉ ăn hết mỳ mà còn húp hết canh.
Tô Uyển chủ động đòi rửa bát nhưng Quách Chí Cường không cho. Sau khi anh rửa bát xong thì ngồi cạnh cô để hơ quần áo.
Anh kể cho cô nghe chuyện hồi nhỏ, cô cũng nói cho anh biết về thời ấu thơ của mình.
Trong ánh lửa, hai người, hai giọng nói, năm tháng an yên.
- --------------------------
Sau khi quần áo và giày của Tô Uyển đều được hơ khô, Quách Chí Cường bèn đưa cô đến Định Châu để cô lên xe về thành phố Vân. Có người nhìn thấy họ, Quách Chí Cường sẽ giải thích cô là một người bạn của mình, biết chuyện nhà anh nên đến thăm.
Hai người không ngờ sẽ vừa khéo gặp được Lâm Tố Mỹ đang về thành phố Vân.
Nếu đã gặp Lâm Tố Mỹ, Tô Uyển không thể vờ như chưa nhìn thấy, càng sẽ không ngồi ở vị trí khác, đương nhiên ngồi cùng Lâm Tố Mỹ.
Bây giờ người đến thành phố Vân nhiều hơn trước, chẳng mấy chốc chiếc xe đã chật kín. Con đường quốc lộ từ thành phố Vân đến huyện Định Châu cũng đã được tu sửa nên bằng phẳng hơn rất nhiều, tốc độ xe cũng nhanh hơn không ít.
Trong khoang xe vẫn huyên náo tiếng om sòm của các cụ già, tiếng ầm ĩ của đám trẻ con.
Tô Uyển hơi căng thẳng, ấy vậy mà đợi một lúc lâu cũng không thấy Lâm Tố Mỹ hỏi gì, chỉ đành chủ động nói: “Chị không có gì muốn hỏi em à?”.
“Bởi vì chị biết chị không hỏi thì em cũng sẽ nói.” Lâm Tố Mỹ nháy mắt, trong nụ cười nhàn nhạt có chút bông đùa.
Thái độ này của Lâm Tố Mỹ hoàn toàn khiến Tô Uyển nhẹ nhõm. Cô thật sự sợ Lâm Tố Mỹ sẽ suy nghĩ linh tinh. Người ta đã từ chối rồi mà cô còn chạy đến đây, chẳng hiểu sao có cảm giác hơi không tự trọng.
Tô Uyển kể cho Lâm Tố Mỹ biết những gì đã xảy ra trước đó.
Lâm Tố Mỹ xoa xoa đầu Tô Uyển. “Ngoài một vài vấn đề mang tính nguyên tắc, khi em gặp được người khiến em kích động đến độ không màng tất cả như thế, thế thì cứ đi đi, chỉ cần bản thân em cảm thấy đáng giá, vậy thì nhất định là đúng.”
Trái tim Tô Uyển nóng hừng hực. “Em còn tưởng… tưởng…”
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Tưởng chị sẽ không hy vọng hai bọn em ở bên nhau? Haizz… đó là chuyện bố mẹ em nên suy xét mà.”
“Gì vậy hả, bây giờ em và Quách Chí Cường chỉ là quan hệ nam nữ rất bình thường thôi.”
“Thế sau này thì sao?”
“Sau này… sau này ai mà nói rõ được chứ!”
- ---------------------------
Tiếp theo đó, đợt thi cuối kì mau chóng đến. Lâm Tố Mỹ không dạy kèm tiếng Anh cho Tạ Trường Du nữa mà bắt đầu ôn tập nội dung thi.
Tạ Trường Du cũng ôn tập. Vì thế hai người vẫn gặp nhau ở thư viện, ngồi cùng một chiếc bàn cạnh cửa sổ yên lặng xem sách, không nói chuyện mấy.
Họ đều là người có thể chú tâm học hành, bên tai chỉ có tiếng sách sột soạt cùng với những tiếng nói chuyện thầm thì truyền đến từ nơi nào đó.
Lâm Tố Mỹ hơi ngước mắt là có thể trông thấy anh đang hoàn toàn đắm chìm vào sách vở. Lông mày anh dày và thẳng, sắc mặt anh chăm chú, chẳng hiểu sao thu hút người ta. Mà điều cô chú ý đến chính là hình như anh thật sự trắng hơn một chút rồi.
Tô Uyển nói khi Quách Chí Cường ngồi trước đống lửa, Tô Uyển cảm thấy nếu cả đời này đều có thể như thế thì tốt biết bao, trong lòng trong mắt đều được lấp đầy.
Lâm Tố Mỹ mơ hồ cảm thấy hình như cô đã hiểu được cảm nhận của Tô Uyển.
Tạ Trường Du không hề quay đầu mà vươn ngay một tay ra chắn trước mắt cô. “Trai đẹp còn nuột hơn sách à?”
Lâm Tố Mỹ giật giật khóe miệng, trợn mắt với anh. Kết quả là anh đương nhiên không nhìn thấy. Cô chỉ đành hừ một tiếng.
“Hỏi cậu đấy!”
“Đúng đó, bởi vì đã từng gặp trai đẹp nhưng chưa bao giờ gặp ai tự luyến như thế này.”
Tạ Trường Du cười khẽ, nghiêng người qua, một tay chống đầu, cười tít mắt nhìn cô. “Bây giờ gặp rồi chứ?”
Lâm Tố Mỹ không trả lời, song tim đập thình thịch. Anh không quá phù hợp làm một vài động tác quy củ, như thế tựa như bó buộc anh vậy. Một khi anh làm những động tác này thì lập tức đẹp trai hơn tận mấy lần, có chút xấu xa. Cô nghĩ vậy.
“Đọc sách đi.”
“Chỉ cho cậu nhìn tôi mà không cho tôi nhìn cậu à?”
“Đúng đấy, nhìn tôi phải thu phí.”
Tạ Trường Du khẽ nhướng mày, sau đó không nghiêng người nhìn cô như thế nữa mà ngồi ngay ngắn lại. Tiếp đó anh lục tất cả tiền từ trong túi ra, đặt từng tờ trước mặt cô, nghiêm túc xếp lên, nhìn sơ qua thì số lượng không ít.
“Cậu xem với số tiền này có thể nhìn bao lâu?”
Anh lại còn nhìn cô với khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Lâm Tố Mỹ đón lấy ánh mắt anh, vậy mà không biết nói gì mới tốt.
“Có thể nhìn bao lâu?”
Lâm Tố Mỹ cắn môi. “Cậu có ôn bài nữa không hả.”
Tạ Trường Du khẽ nhếch khóe môi. “Ôn bài, ôn bài…”
……
Thời gian tiếp theo, Tạ Trường Du luôn thích trêu cô như thế, khiến lần nào cô cũng đều cảm thấy không muốn ôn bài cùng anh nữa. Song lần nào cô cũng đều bất giác đi đến thư viện. Cô cũng khá câm nín với bản thân.
Đợt thi cuối kì mau chóng kết thúc. Ngoài những người cực kì có lòng tin với bản thân thì mọi người vẫn nán lại thêm mấy hôm, đợi biết thành tích của các môn rồi mới về nhà. Dẫu sao nếu không thi qua thì phải thi lại trước khi bắt đầu học kì mới, mà nhà một vài bạn cách trường quá xa, nếu không biết tình hình thì còn chẳng chuẩn bị ôn tập được. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều như thế. Dù gì nhà trường cũng cung cấp dịch vụ gửi kết quả về nhà, chỉ là phải chuẩn bị sẵn phong thư và tem rồi nộp cho lớp trưởng, đến lúc đó thì xử lý thống nhất.
Sau khi kết thúc thi cuối kì.
Tô Uyển và Quách Chí Cường mời mọi người ăn cơm. Họ gọi rất nhiều người, đến chồng con của Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng được mời. Bữa cơm này tượng trưng cho việc Tô Uyển và Quách Chí Cường chính thức ở bên nhau.
Hội Trương Thành An rất vui mừng vì sự xuất hiện của Tô Uyển. Họ thật lòng sợ chuyện bà Quách qua đời sẽ là đả kích quá lớn với Quách Chí Cường. Sau khi Tô Uyển xuất hiện bên cạnh Quách Chí Cường, có vẻ Quách Chí Cường đã bước ra khỏi đau thương rồi.
Quách Chí Cường là người đầu tiên yêu đương trong nhóm, đương nhiên gặp phải sự ghen tị sâu sắc của hội độc thân. Họ không ngừng chuốc rượu Quách Chí Cường khiến lòng Tô Uyển như lửa đốt.
Tô Uyển cũng nóng nảy, thấy Quách Chí Cường uống quá nhiều bèn ngăn cản. “Không được uống nữa.”
Tôn Hữu Vi cười ha hả. “Quách Chí Cường, anh em bảo mày uống, vợ mày không cho mày uống, mày nghe anh em hay nghe vợ?”
Quách Chí Cường chẳng hề do dự. “Tao không uống nữa.”
Sau đó Quách Chí Cường bị phỉ nhổ tập thể, cái gì mà anh em như chân tay phụ nữ như quần áo đều là giả hết, có vợ quên anh em mới là thật…
Tô Uyển bị họ nói mà lại đỏ mặt lần nữa.
Lâm Tố Mỹ ăn cơm, nhìn họ chặt chém Quách Chí Cường thì cảm thấy rất thú vị.
Tô Uyển nói Quách Chí Cường khiến con bé cảm thấy an tâm, khi ở bên Quách Chí Cường, nội tâm Tô Uyển vô cùng yên ổn.
Còn Tạ Trường Bình lựa chọn đến với Tả Minh Sinh, Tạ Trường Bình nói: “Anh ấy nói anh ấy sẽ đối tốt với chị cả đời, chị tin”.
Lâm Tố Mỹ nghĩ, trọng điểm của Tạ Trường Bình hẳn là chị tin tưởng lời Tả Minh Sinh nói.
Cô nhấc cốc rượu, cảm thấy có lẽ mình cũng bị hương vị của tình yêu ảnh hưởng rồi thì phải? Nếu không tại sao trong lòng lại có chút kích động như vậy chứ?
Khi cô lại gắp thức ăn một lần nữa, đúng lúc chạm vào đũa của Tạ Trường Du vì một miếng đậu khô. Sau đó, Tạ Trường Du tự gắp miệng đậu khô đó lên ăn, Lâm Tố Mỹ trừng mắt lườm anh.
Còn Tạ Trường Du thì cúi đầu cười.
- --------------------------
Kì nghỉ năm nay, Lâm Tố Mỹ không nán lại trường mà cơ bản giao hết chuyện của lớp gia sư cho mấy người Thẩm Thanh, Thư Ngôn, Tô Uyển, Du Kiến Thành.
Chuyện xảy ra với nhà Quách Chí Cường cũng khiến Lâm Tố Mỹ học được một bài: con cháu muốn phụng dưỡng mà người thân không còn cũng là một niềm đau.
Cho nên cô định về nhà ở bên người thân nhiều hơn.
Lâm Tố Mỹ về nhà, Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai đương nhiên rất vui, nhất là khi Lâm Tố Mỹ nhắc đến chuyện muốn dẫn họ đi dạo loanh quanh huyện Định Châu. Có điều tuy hai vợ chồng vui nhưng cũng không muốn phiền hà, cho đến khi Lâm Tố Mỹ kiên trì một cách lạ thường.
Thực ra Lâm Tố Mỹ hy vọng có thể dẫn họ đi một vài nơi xa hơn, nhưng hai ông bà không ra ngoài mấy, nếu thật sự để họ ngồi xe lâu như thế thì chắc chắn sẽ say xe và khó chịu trong người.
Lâm Tố Mỹ đã dự định xong, cô không chỉ dẫn bố mẹ mình mà còn dẫn các chị dâu cùng ra ngoài. Chỉ bởi vì họ còn chưa đến ga tàu hỏa huyện Định Châu bao giờ. Như Lương Anh thì muốn đến ga tàu hỏa xem thế nào, ngắm tàu hỏa trông ra sao.
Sau khi hẹn thời gian, Tạ Trường Du đến nhà họ đón người.
Tạ Trường Du đi phía trước, Trần Đông Mai và Lâm Tố Mỹ đi cùng nhau. Trần Đông Mai đè thấp giọng: “Sao lại làm phiền thằng cu đó nữa vậy, không hay lắm đâu”.
Lâm Tố Mỹ nhìn bóng lưng Tạ Trường Du. “Con nhắc đến một câu, cậu ta nói đúng lúc cậu ta cũng muốn lên huyện xem tình hình quán, chỉ là chuyện nhân tiện nên con cũng không nghĩ quá nhiều.”
Trần Đông Mai nghĩ chỉ là nhân tiện thì nhẹ nhõm hơn nhiều. “Vẫn ít làm phiền người ta thì hơn.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu.
Chỉ có một chiếc xe hàng, Lâm Tố Mỹ bảo bố mẹ mình chen nhau ngồi ghế phụ lái, nhân tiện bế hai cháu nhỏ, còn cô và những người khác cùng ngồi phía sau.
Sau đó Tạ Trường Du cũng trèo lên sau xe.
Lâm Tố Mỹ đứng trên xe nhìn anh.
Tạ Trường Du sờ mũi. “Lâu rồi không động vào xe, vẫn để họ lái thì hơn.”
Không ai cảm thấy lời này của Tạ Trường Du có vấn đề, Lâm Tố Mỹ cũng chỉ nhìn anh mấy giây.
Lâm Tố Mỹ ngắm phong cảnh bên ngoài. Phong cảnh ruộng vườn ngày đông cũng rất đẹp, ruộng lúa và đất trồng chia thành từng thửa được bao quanh bởi vô số cây dâu, tọa lạc trong rất nhiều thân cây. Đó là trạng thái thuở ban đầu, khiến người ta vô cùng chờ mong cảnh sắc ruộng vườn xanh mướt, đồng lúa vàng óng, rừng ngô xanh thẫm sau này.
Tóc cô bay theo gió, hơi rối loạn, những sợi tóc che đi một phần nụ cười nơi khóe miệng cô.
Đến huyện Định Châu, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đều không muốn làm phiền Tạ Trường Du thêm nên bèn bảo anh mau đi làm chuyện của mình.
Khóe miệng Tạ Trường Du co giật. Anh nghĩ ngợi rồi cũng không tìm ra được cái cớ nào hay, chỉ đành trơ mắt nhìn người nhà họ rời đi.
Lâm Tố Mỹ đến quán xiên nướng gọi hai anh trai, thật sự có ý muốn để cả nhà cùng ra ngoài đi dạo.
Trước tiên là đến ga tàu hỏa.
Lâm Tố Mỹ không biết một ga tàu hỏa cũng có thể khiến người nhà vui như thế. Nhất là khi tàu hỏa đi qua, mấy cu cậu cũng cực kì hưng phấn, nhảy nhót hô tàu hỏa tàu hỏa, đó là tàu hỏa.
Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai cũng mừng rỡ ra mặt, nụ cười của họ cũng hơi kích động hơn bình thường.
Buổi chiều, người nhà họ lại đến một ngôi chùa. Đó được coi là nơi khá nổi tiếng ở huyện Định Châu, đầu năm mới có rất nhiều người đến thắp hương, còn bình thường thì khá vắng.
Vị trí địa lý của ngôi chùa khá cao, phải leo một đoạn đường để lên đó. Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai vẫn luôn làm việc nên đi đoạn đường này hoàn toàn không thành vấn đề.
Lâm Tố Mỹ vẫn luôn đi cạnh bố mẹ, còn hai chị dâu đương nhiên đã có Lâm Bình và Lâm An.
“Mẹ nghe nói Quách Chí Cường có đối tượng rồi.” Trần Đông Mai nói chuyện mà thi thoảng quét mắt về phía Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ gật đầu, không nói nhiều về chuyện của Tô Uyển, sợ mình vừa nói thì mãi không dứt được.
“Tạ Trường Bình cũng có đối tượng rồi, còn sắp kết hôn nữa.” Trần Đông Mai nói tiếp.
Lâm Tố Mỹ chỉ đành gật đầu lần nữa.
“Tưởng Xuân Diệp thì có con luôn rồi.”
Lâm Tố Mỹ không nhịn được nữa, cô thở dài. “Mẹ, mẹ muốn nói gì?”
Lâm Kiến Nghiệp cũng cười. “Mẹ con thấy người ta đều có đối tượng nên giục con tìm đối tượng đấy… Con cứ mặc kệ bà ấy, chúng ta thà thiếu chứ đừng bừa bãi.”
Trần Đông Mai trừng chồng mình. “Không sớm chút, ngộ nhỡ mấy anh chàng tốt đều bị người ta cuỗm đi thì sao!”
“Mẹ, mẹ phải có lòng tin với con chứ.” Lâm Tố Mỹ nháy mắt với Trần Đông Mai.
Trần Đông Mai thở dài. “Bố mẹ cũng chẳng tiếp xúc được với ai tốt… Con phải tự để ý chuyện của con đấy.”
Lâm Kiến Nghiệp lắc đầu.
Trần Đông Mai đột nhiên nhớ ra điều gì. “Cái đứa nhà họ Tạ có đối tượng chưa?”
Sắc mặt Lâm Tố Mỹ như thường. “Trường Bình sắp kết hôn rồi còn gì mẹ?”
Trần Đông Mai ngẩn ra. “Mẹ nói là Tạ Trường Du.”
“À, cậu ta ấy ạ, bọn con không cùng khóa, chuyên ngành cũng khác nhau, con không rõ chuyện của cậu ta cho lắm.”
“Nói cũng phải.” Trần Đông Mai đồng ý với cách nói của con gái. “Thằng cu đó chắc chắn rất được yêu mến ở trường con. Lúc ở Định Châu nó đã thu hút không ít cô bé rồi, mấy cô bé ở trường bọn con còn nhiều hơn, đảm bảo không thiếu mấy đứa có điều kiện gia đình tốt hay trông xinh xắn. Có khi thằng cu đó cũng có đối tượng rồi cũng nên.”
Lâm Tố Mỹ hé miệng. “Chuyện này ạ… Con không rõ lắm.”
Trần Đông Mai nói tiếp: “Tìm đàn ông cũng đừng tìm người nào quá tốt, con thích thì cô gái khác cũng nhớ nhung. Dù con người cậu ta tốt có thể ngăn được một lần cám dỗ, nhưng có thể ngăn được vô số lần ư?”.
Lâm Kiến Nghiệp không vui. “Nói gì vậy hả?”
“Tôi…” Trần Đông Mai thở dài. “Chẳng qua vì tôi nghe người ta nói thôi. Cái thằng gì gì ấy… ban đầu lúc theo đuổi Lâm Hoan nhà người ta thì nhiệt tình lắm, mới qua bao lâu mà đã ầm ĩ đòi ly hôn để cưới người phụ nữ khác rồi. Mọi người đều nói đó là tiền thằng ấy kiếm được mấy năm nay… Ầy, tôi cũng không biết nữa.”
Lâm Tố Mỹ cười trêu: “Mẹ, mẹ đang lo cho đối tượng của Tạ Trường Du à?”.
“Mẹ lo cho thằng cu đó làm gì? Tạ Trường Du có liên quan gì đến nhà mình đâu. Nhưng mà bây giờ nó không tệ, hy vọng sau này đừng thay đổi.”
Lâm Kiến Nghiệp gật đầu. “Thằng nhóc đó không tệ thật, cực kì kính trọng cánh mình, không giống mấy đứa có chút tiền là không ra gì nữa.”
Lâm Tố Mỹ nhìn bố mẹ mình. “Ồ, vậy bố mẹ hy vọng con tìm người giống Tạ Trường Du ạ?”
Lâm Kiến Nghiệp nhíu mày.
Trần Đông Mai rất trực tiếp: “Thực ra tìm người giống hai anh trai con cũng không tệ, dễ nắm bắt, cả đời này mình đều làm chủ gia đình được, cũng chẳng có mấy chuyện vớ vẩn kia”.
Lâm Tố Mỹ: …
Danh sách chương