Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Vừa rồi huynh và Đinh sư huynh tỷ thí đấu pháp, tự mình ngự vật, uy lực của đồng tiền kiếm và kiếm gỗ không tầm thường, có thể tuỳ tiện làm gãy cây hủy rừng, đây chắc hẳn là pháp khí trong truyền thuyết à?" Thẩm Lạc vừa đi, vừa hỏi.

"Ngươi nói cái đồ chơi này à? Nó cũng không phải là pháp khí gì đâu." Bạch Tiêu Thiên lắc đầu, đang khi nói chuyện lấy từ trong tay áo ra thanh đồng tiền kiếm kia, thuận tay đưa tới tay Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc cũng không khách khí nhận lấy, quan sát tỉ mỉ.

Đồng tiền kiếm này dài khoảng hai thước, chế tạo có chút tinh tế, là dùng chín chín tám mươi mốt đồng tiền cổ màu xanh rất nhỏ, thông qua dây đỏ xâu chuỗi bện thành.

Kiểu dáng tất cả tiền cổ đều giống nhau, một mặt vờn quanh lỗ vuông minh khắc mười hai con giáp, mặt kia dùng chữ Khải khắc lên bốn chữ "Trường Mệnh Phú Quý", lại là tám mươi mốt đồng hoa tiền.

Hoa tiền là do quan phủ rèn đúc, bình thường không dùng lưu thông mua bán, phần lớn dùng để khai lò, trấn kho, cầu phúc. Bản dịch tại bạch ngọcc sách. Mặc dù số lượng kém xa đồng tiền bình thường, nhưng cũng không phải vật quá mức trân quý, theo lý không nên có thần thông như vừa rồi mới đúng.

Chẳng lẽ là dây đỏ xâu chuỗi tiền cổ này có gì cổ quái? Thẩm Lạc cảm thấy hiếu kỳ, lấy tay chà xát dây đỏ, lại đưa tới trước mũi nhẹ nhàng hít hà, phát giác trên đó có một mùi chu sa nhàn nhạt, nhưng lại không thể nhìn ra do vật liệu gì bện thành.

Bạch Tiêu Thiên thấy bộ dáng hắn như vậy, sờ lên mũi, có chút nhịn không được.

"Được rồi, đừng nghiên cứu nữa, mấu chốt không phải trên đồng tiền kiếm này, ngươi dù phá hủy nó cũng nhìn không ra nguyên nhân đâu." Nói xong, gã lấy lại thanh kiếm từ trên tay Thẩm Lạc, lại móc từ trong tay áo ra một tấm phù lục màu vàng, dán trên chuôi kiếm.

Theo một tay gã bấm pháp quyết, trong miệng ngâm tụng nhẹ một trận, trên phù lục kia lập tức sáng lên một mảnh hồng quang nhàn nhạt, bao toàn bộ thân kiếm lại, giống như lúc đấu pháp vừa rồi.

Chỉ thấy hai ngón tay Bạch Tiêu Thiên vẩy một cái, đồng tiền kiếm khẽ run lên, đột nhiên bay vụt lên, ở giữa không trung lượn một vòng, vòng quanh hai người bọn họ rồi bay vút lên treo trên bầu trời.

Đôi mắt Thẩm Lạc sáng lên, đáy lòng cũng không nhịn được lộ vẻ hâm mộ.

Bạch Tiêu Thiên cũng không phải cố ý khoe khoang, chỉ hơi biểu diễn một chút, liền vẫy tay một cái, thu hồi đồng tiền kiếm lại, gỡ phù lục phía trên xuống.

"Ngươi cũng thấy đấy, đồng tiền kiếm này cần phù lục thôi động, mượn nhờ phù lục chi lực mới có thể thi triển ra một chút uy lực. Trên thực tế được gọi là "Phù khí", là một loại ngụy pháp khí, uy năng kém xa vạn dặm so với pháp khí chân chính." Bạch Tiêu Thiên tiện tay thu đồng tiền kiếm và phù lục vào, giải thích.

Thẩm Lạc biết, Bạch Tiêu Thiên cho hắn xem phù khí cũng không vấn đề, nhưng phù lục trên đồng tiền kiếm cũng không thể tùy tiện đưa người, đây là quy củ tông môn, cũng là nguyên tắc xử sự, cho dù quan hệ thân cận, cũng không thể đi quá giới hạn.

Đối với chuyện này, trong lòng của hắn cũng không khúc mắc gì, ngược lại càng thêm thưởng thức, càng cảm thấy Bạch Tiêu Thiên là người đáng tương giao.

"Phù khí đã thần diệu như thế, vậy pháp khí không biết thần uy cỡ nào?" Tâm thần Thẩm Lạc nghĩ tới hỏi tiếp.

"Pháp khí chân chính không chỉ có uy năng cường đại, yêu cầu đối với người sử dụng cũng rất cao, chỉ có tu vi đạt tới Tích Cốc kỳ mới có thể thôi động, bình thường dễ gì thấy được chứ? Toàn bộ Xuân Thu quan chúng ta, sợ là cũng chỉ có quan chủ và vị sư thúc tổ kia mới có, ngay cả La sư và Vương sư bá cũng không có." Bạch Tiêu Thiên cũng một mặt hướng tới nói.

"Quan chủ thì cũng thôi đi, ngược lại vị sư thúc tổ kia, huynh đã từng gặp chưa?" Thẩm Lạc nghe vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

Nói đến vị sư thúc tổ này, trong Xuân Thu quan cũng coi là một chuyện ly kỳ, bởi vì cơ hồ tất cả mọi người đã nghe nói qua danh hào của lão, nhưng chưa nghe nói vị đệ tử nào đã gặp qua chân thân lão, cho nên thập phần thần bí.

Có người đồn rằng lão đã sống qua mấy trăm năm tuế nguyệt, có người đồn lão đã chứng đạo thành tiên. Thậm chí, có lời đồn trên thực tế lão đã sớm qua đời, bất quá trong quan vì tăng thanh thế bên ngoài, nên vẫn một mực giấu kín.

Trong đáy lòng Thẩm Lạc, ngược lại càng tin tưởng vị sư thúc tổ này có thọ nguyên kéo dài, đến nay vẫn còn sống sót.

"Dù ta chưa gặp qua, nhưng nghe La sư nói, sư thúc tổ đích thật đang bế quan, chỉ là cực ít lộ diện mà thôi. Trong quan đại khái cũng chỉ có quan chủ và La sư rải rác mấy người mới có thể gặp mặt lão nhân gia ngài." Bạch Tiêu Thiên nói.

"Nói như thế, một đường tu tiên thật có thể kéo dài thọ nguyên?" Trong lòng Thẩm Lạc vui mừng hỏi.

"Đây là tự nhiên, chỉ cần tu luyện đột phá từng đạo quan ải, cảnh giới tăng lên, hạn mức thọ nguyên liền có thể kéo dài một đoạn. Vị sư thúc tổ kia bây giờ đã mấy trăm tuổi rồi đấy." Bạch Tiêu Thiên gật gật đầu, khẳng định.

"Quả thật có thể... Dựa theo cảnh giới tu hành để phân chia, bây giờ xem như ta ở cấp độ sơ đẳng nhất sao?"

Từ trong miệng Bạch Tiêu Thiên đạt được đáp án xác định này, trong lòng Thẩm Lạc không khỏi dâng lên một cỗ dậy sóng, đối với nguyện vọng sống tiếp, cũng càng ngày càng chờ mong.

"Cái này..." Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.

"Ta hiểu rồi, xem ra đến ngay cả sơ đẳng nhất cũng không được." Thẩm Lạc thấy vậy, lập tức hiểu rõ, khóe miệng co giật một chút, nói ra.

"Cảnh giới tu hành thấp nhất chính là Luyện Khí kỳ, có thể tu luyện ra pháp lực là có thể xem như tiến vào Luyện Khí kỳ, bây giờ ta chính là cấp độ này. Mà tầng trên chính là Tích Cốc kỳ, La sư và quan chủ đều ở cảnh giới này." Bạch Tiêu Thiên đành phải giải thích một chút.

"Thì ra là thế, vị sư thúc tổ kia thì sao? Huynh có biết cảnh giới của ngài là gì không?" Thẩm Lạc lại hỏi.

"La sư ngược lại chưa hề nói qua, bất quá từ trên đại thể thọ nguyên suy đoán, có khả năng cao hơn Tích Cốc kỳ một cảnh, là Ngưng Hồn kỳ." Bạch Tiêu Thiên lắc đầu, nói ra.

Thẩm Lạc nghe vậy, lập tức nhớ kỹ trong lòng.

Hôm nay Bạch Tiêu Thiên nói lời này, dường như ở trước mặt hắn mở ra một cánh cửa mới, để hắn thấy được chính mình có hi vọng cầu sinh, cũng nhận thức được bản thân là người bình thường nhỏ bé, trong lúc nhất thời trong lòng có thể nói là bát vị tạp trần.

Phàm nhân bất quá vội vàng hơn trăm năm thọ nguyên, trừ bỏ lão ấu vô lực, ở giữa còn lại bao nhiêu thời gian chứ?

Hắn ngay cả thời gian ngắn ngủi này cũng không thể yêu cầu xa vời, làm sao lại cam tâm?

"Bạch huynh, lúc trước huynh và Đinh sư huynh giao đấu, dùng công pháp hẳn là "Thuần Dương Kiếm Quyết" hả?" Thẩm Lạc lấy lại bình tĩnh, hỏi.

Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, nao nao, tựa hồ đối với việc Thẩm Lạc biết "Thuần Dương Kiếm Quyết", có vẻ khá ngạc nhiên.

"Không nên cảm thấy kỳ quái, một đệ tử ký danh như ta mặc dù không cách nào tiếp xúc những công pháp khác, nhưng dùng tiền tài nhiều chút, nghe ngóng chút tin tức vẫn không khó. Ta biết Tiểu Hóa Dương Công chẳng qua là đặt nền móng, xem như phàm nhân tu luyện đoán thể chi thuật, là vì đặt nền móng cho việc tu luyện Thuần Dương Kiếm Quyết. Mà Thuần Dương Kiếm Quyết, mới là công pháp chân chính trong quan có thể tu luyện ra pháp thuật." Thẩm Lạc nhìn ra nghi ngờ trong lòng Bạch Tiêu Thiên, mỉm cười nói.

"Tin tức tiểu tử ngươi ngược lại là linh thông. Không sai, Tiểu Hóa Dương Công đích thật là đặt nền móng, đệ tử phải tu luyện nó đến viên mãn mới có tư cách thử tu luyện công pháp Thuần Dương Kiếm Quyết tầng thứ nhất." Bạch Tiêu Thiên hơi do dự một chút, cũng không giấu diếm nói.

"Nói cách khác, chỉ cần tu thành Tiểu Hóa Dương Công, là có thể tu luyện Thuần Dương Kiếm Quyết, từ đó chân chính bắt đầu bước vào con đường tu đạo?" Thẩm Lạc chăm chú hỏi.

"Nào đơn giản như vậy? Có tư cách thử Thuần Dương Kiếm Quyết tầng thứ nhất, cũng không có nghĩa là đạt tới "Thông Pháp Tính". Chỉ có qua Thông Pháp Tính, mới xem như là tu sĩ Luyện Khí kỳ, chân chính bước vào cánh cửa Tiên Đạo." Bạch Tiêu Thiên liên tục lắc đầu.

"Thông Pháp Tính?" Lần này, Thẩm Lạc thật kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện