Tại cửa Vũ Anh Điện, Chu Doãn Văn do dự một chút:

- Tiêu Phàm huynh đệ, Doãn Văn đi trước, đợi sau khi hoàng tổ phụ triệu kiến ngươi xong, ta lại một mình hướng hoàng tổ phụ can gián. Sự tình trọng đại, ngoại thần sợ hoàng tổ phụ giận chó đánh mèo lên người khác.

Tiêu Phàm gật gật đầu, Chu Doãn Văn suy nghĩ cũng đúng, nghi ngờ chính kế sách phiên vương có thể nói là chạm đến vảy ngược của Chu Nguyên Chương, đổi lại nếu là người ngoài thì e rằng đã sớm bị tru di cửu tộc. Cho dù cho Chu Doãn Văn đề cập đến chuyện này cũng e là cũng phải mạo hiểm một phen, lúc này thật không nên có người bên ngoài.

Tiêu Phàm nhìn Chu Doãn Văn lộ ra một nụ cười cổ vũ, vỗ vỗ vai hắn. Sau đó sửa sang lại y quan, hướng hoạn quan canh cửa đại điện nói:

- Cẩm Y Vệ đồng tri, kiêm thị độc đông công Tiêu Phàm, phụng chiếu diện thánh.

Hoạn quan liếc mắt dò xét Tiêu Phàm, xoay người vào điện, chẳng bao lâu sau, hoạn quan đi qua cao giọng gọi.

Tiêu Phàm khom lưng, không vội vàng, từ tốn theo sau hoạn quan vào Võ Anh điện.

Chu Doãn Văn đứng một mình ngoài điện, nhìn Tiêu Phàm dần biến mất trong điện. Vẻ mặt hắn ngưng trọng, cau mày, vô tình hắn đã đi đến ngự hoa viên ở phía ngoài Võ Anh Điện. Hôm nay gặp hoàng tổ phụ, nói những lời phạm húy sẽ rất là mạo hiểm, hắn phải sắp xếp lại ngôn từ một lần nữa, phong từ vừa không quá bén nhọn lại phải nói rõ sự tình.

Khi thân hình Tiêu Phàm mất hút tại cửa đại điện thì đồng thời Chu Doãn Văn cũng mất hút ở ngự hoa viên.

Bên trong Võ Anh Điện.

Tiêu Phàm khom người tiến vào Đông Noãn các. Bây giờ ở đó cũng không chỉ có một mình Chu Nguyên Chương.

Hoàng Tử Trình cùng Trương Ấu và mấy vị đạo thần đứng bên trái long án, ước chừng cách long án khoảng hơn ba bước, mà Yến vương Chu Lệ thì mặc áo mão phiên vương, thần thái cung kính đứng bên phải long án, khuôn mặt mang vẻ ôn hòa đang mỉm cười. Nét mặt già nua của Chu Nguyên Chương cười đến rung nếp nhăn, anh mắt nhìn về phía Chu Đệ, không che dấu được vẻ vui mừng.

Thấy Tiêu Phàm đi vào, Hoàng Tử Trình không nhịn được hừ một tiếng, đem ánh mắt thù hằn liếc hắn, vẻ mặt các đại thần còn lại cũng sa sầm, lạnh lùng nhìn hắn.

Tiểu Phàm bị vài vị đại thần nhìn chăm chú, da đầu tê dại. Hắn không hiểu tại sao như vậy, không biết mình mắc tội gì với họ.

Hắn đương nhiên không rõ, Hoàng Tử Trình cùng Trương Ấu trù tính kỹ càng kéo dài kế hoạch xây dựng lại Cẩm Y Vệ, lại bị Tiêu Phàm dùng mánh lới phạt tiền vô tình hóa giải. Cái này gọi là loạn quyền đánh chết lão sự phụ, lão sư phụ có thể không giận sao?

Văn thần cùng Cẩm Y Vệ đã mâu thuẫn càng thêm mâu thuẫn.

- Thần Tiêu Phàm phụng chiếu bái kiến bệ hạ.

Tiêu Phàm cung kính vén vạt quan bào, quỳ bái Chu Nguyên Chương nói.

Chu Nguyên Chương hôm nay hình như có tâm tình rất tốt, thấy Tiêu Phàm đến liền cười ha hả nói:

- Tiêu ái khanh không cần đa lễ, hãy bình thân, đến đây đi, ngươi ra mắt hoàng tứ Yến Vương đi.

Tiêu Phàm vội vàng chào Yến Vương nói:

- Thần tham kiến Yến Vương.

Chu Lâm vẻ mặt nở nụ cười dài, liếc nhìn Tiêu Phàm nói:

- Phụ hoàng không cho gọi, Nhi thần lúc nhập cũng đã gặp qua Tiêu đồng tri, haha.

Chu Nguyên Chương cười nói:

- Thì ra các ngươi đã sớm biết nhau.

Chu Đệ cười cười nhìn Tiêu Phàm, bình thản nói:

- Nhi thần càn rỡ, vào kinh có mang theo ít đặc sản Bắc Bình, đem biếu các quý phủ, Tiêu đồng tri là quan thanh liêm, chưa mảy may chấp nhận, làm đích thân nhi thần phải đem trở về. Người này có đạo đức tốt, thật là vị thần tử thanh liêm.

Tiêu Thần lau mồ hôi nói:

- Thần thẹn không dám nhận!

Chu Nguyên Chương cười nói:

- Còn trẻ không tham tài, Tiêu ái khanh mặc dù là quan nhỏ, nhưng phẩm hạnh ngang hàng quốc sĩ.

Tiêu Phàm nghe được hai chữ quốc sĩ, da đầu hắn lúc này đã tê dại, thực sự hổ thẹn.

- Bệ hạ tán thưởng, thần vô cùng xấu hổ!

Yến Vương tựa cười mà không cười nhìn Tiêu Phàm đổ đầy mồ hôi, mà bên cạnh là Hoàng Tử Trình cùng các đại thần nghe Chu Nguyên Chương khen gian thần như thế, bộ mặt không khỏi thêm lạnh lẽo.

Chu Nguyên Chương nhìn Chu Đệ cườ, vuốt râu nói:

- Trong triều có quốc sĩ, biên cương có mãnh tướng. Đại Minh trong không lò, ngoài không loạn, sao không thể vinh quang thiên cổ! Ha Ha.

Chúng trung thần lập tức khom người đồng thanh:

- Những thành tựu của bệ hạ đúng là trước giờ chưa có, là vị đế vương bậc nhất, chúng thần cung kính chúc mừng.

Chu Nguyên Chương nghe các đại thần vuốt mông ngựa, tâm tình không khỏi thêm cao hứng, cũng giống lão nhân cô độc bị biệt đàn con tử lâu năm, bây giờ gặp lại, sự ấm áp trong lòng, nói cười vui vẻ trên khuôn mặt già nua, đắc ý đến mức cười không ngớt.

- Liên hoàn hoàng tử phòng thủ bốn phương, bảo vệ Đại Minh ta an bình, vũ nội vững vàng, tâm ta thật được an ủi. Ha ha, dù có mặc áo vải, ở liều cỏ mà bỏ đi vinh hoa phú quý, lấy thân vương bảo vệ biên cương Đại Minh, chư ái khanh, vận khí Đại Minh huy hoàng, thật bền vững, hahaha.

- Ân trạch của bị hạ ban khắp tứ hải, uy phục vũ nội.

Chúng thần lại thêm vuốt mông ngựa.

Thần tình Chu Nguyên Chương đắm chìm trong sung sướng, ưu ái nhìn nhi tử Chu Đệ, xúc động nói:

- Các hoàng tử biên cương, vất vả a!

Chu Đệ vội vàng cung kính:

- Vì phụ hoàng bảo vệ an toàn biên cương, là trách nhiệm của nhi thần, tuyệt không than khổ.

Chu Nguyên Chương rất hài lòng với câu trả lời của Chu Đệ, vuốt râu thở dài:

- Hoàng tôn là quý, xã tắc dân chúng cũng càng tôn quý hơn. Hơn hai mươi hoàng tử ở biên cương, đều là các nơi phòng thủ. Hoàng thất tiền triều đều xa hoa dâm dật, hoang phí cực độ, các hoàng tử lại được nuôn chiều từ bé. Các hoàng tử biên cương của chúng ta có ai vậy. Đặc biệt là Chu Đệ chiến công hiển hách, công lao tuyệt đỉnh, vị thế đã lên cao nhất, như bài thơ của Vương Xương Linh: thanh hải trường vân ám tuyết xuyên.

Tiêu Phàm khom người đứng bên nghe vậy có chút xúc động.

Hắn nghe mà hiểu được, không ngờ Chu Nguyên Chương gọi hắn và các đại thần đến nhiều như vậy, bản thân lại ca ngợi Yến Vương. Lời ca tụng này lão Chu muốn cố ý nói nhi tử à, tước vị của ngươi đã cao lắm rồi, không thể cao hơn nữa, không thể nhiều hơn nữa, đừng tham vọng nữa!

Lặng lẽ quay đầu nhìn Hoàng Tử Trình và các đại thần. thấy vẻ mặt lãnh đạm của họ, trong mắt có ẩn vẻ ưu sắc, lại cúi đầu không nói một lời. Chu Nguyên Chương nói một đoạn, bọn họ phụ theo một đoạn, mọi người cùng há mỏ cùng lúc hòa theo, giống như một rạp hát có bè. Một đám sủng thần, quân thần thật là phối hợp ăn ý, làm vẻ mặt Chu Đệ vui sướng, phiêu diêu cõi tiên.

Nhìn đến đây, Tiêu Phàm nín nghẹn, nhịn nụ cười trong họng không dám phát ra. Đại Minh triều này rất vui vẻ a!

- Tiêu ái khanh, hừ, Tiêu Phàm.

Thanh âm kèm chút giận của Chu Nguyên Chương loạt vào tai.

- Dạ! Có thần.

Chu Nguyên Chương đối với sự mất tập trung của Tiêu Phàm rất bất mãn, nét mặt già nua lạnh lùng hỏi:

- Phiên vương hỏi ngươi, trong bài Tòng Quân Hành của Vương Xương Linh, sau câu: “Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp” là câu gì.

Tiêu Phàm sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, vui quá hóa buồn, đúng là đau xót á! Câu sau Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp là cái quỷ gì? Tiêu Phàm là đồng tiến sĩ, nhưng cái tiến sĩ ấy là do hoàng thượng ngự ban cho hắn, chứ thơ phú, biện giải thì hắn có biết cóc khô gì.

Thấy mọi người đều theo dõi hắn, trống ngực hắn không khỏi thêm mạnh. Hắn gian nan nuốt nước miếng, sau đó chột dạ nhìn thần sắc không tốt của Chu Nguyên Chương, sau một lát trầm mặc, hắn mới cắn răng dò hỏi:

Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp.
Là là Phù Dung trướng độ bị lủng…?

(Bụi vàng Bắc phạt dầy kim giáp
Doanh trướng của quân bị thủng rồi.) (1)

Nhất thời trong phòng im ắng.

Chu Nguyên Chương bỗng lắc đầu, không nhịn được cười sặc sụa, sau đó cả một đám đại thần đỏ mặt tía tai, mặt như cá rán, tôm luộc.

Tiêu Phàm lộ vẻ cười khó xử.

- Thơ văn của thần không tốt lắm.

Tiêu Phàm khiêm tốn thành thực.

- Đệ nhi đi quanh thăm thú đi, lát có chuyện gọi ngươi nữa.

Sau đó trừng mắt nhìn Tiêu Phàm và vẫy cho các đại thần lui.

Chu Đệ thoáng nhìn Tiêu Phàm, thân sắc không đổi hướng nhìn Chu Nguyên Chương làm lễ, sau đó cùng các đại thần rời khỏi, dáng người kính cẩn lui như là mười phần hiếu tử,

Ra cửa điện, Chu Đệ chào hỏi cùng các vị đại thần, sau đó cùng từng người cáo biệt.

Chu Đệ ngửa mặt nhìn trời, thở ra một hơi thật dài. Mặt không một chút cười, một mình chầm chậm đi vào ngự hoa viên. Lúc này là mùa xuân, xuân về hoa nở, họa viên Giang Nam có gì khác, quý hơn của Bắc Bình ta? Nếu không phải thì bổn vương muốn ngắm hoa, cũng phải ngàn dặm chạy về? Hoàng cung này, bổn vương là khách nhân, khi nào mới là chủ nhân đây?

Chu Đệ không khỏi khó chịu đưa tay ngắt một đóa Hải Đường, nắm nó trong tay, dùng sức bóp chặt, đóa hoa vỡ nát, ánh mắt hắn lộ vẻ hung ác.

Trong Võ Anh Điện.

Chu Nguyên Chương hừ mạnh, lãnh đạm nói:

- Tiêu Phàm, phiên vương không biết ngươi không qua kỳ thi thơ phú, nhưng ta không nghĩ tới ngươi có học vấn kém đến như vậy!

Tiêu Phàm sợ hãi, lặng lẽ quỳ xuống, run run hô:

- Thần có tội! Thần muôn lần đáng chết!

- Nếu không phải cùng Doãn Văn có tương giao, ta liền đem người diệt sát! Trong triều đình không thể có hạng người như vậy..

- Thần, thần, về nhà thần sẽ đóng cửa học thi thư!

Tiêu Phàm bái lạy, mồ hồi chảy trùng trùng.

Chu Nguyên Chương nói muốn giết người, không ai nghĩ hắn trêu đùa, Tiêu Phàm bị dọa tới sắp són ra rồi.

Ánh mắt lạnh lùng chăm chăm vào sự run sợ của Tiêu Phàm, Chu Nguyên Chương lộ ra vẻ cười cười, lãnh đạm nói:

- Thôi, xem như là người chính trực, đầu của ngươi tạm gửi lại trên cổ đó, nếu ngươi có sai lầm nữa sẽ lấy nó xuống, nghe rõ chưa?

Chu Nguyên Chương nói đến câu cuối càng đặc biệt gằn mạnh.

- Thần đã rõ! Thần xin khấu tạ thiên ân.

Tiêu Phàm đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi đáp.

Người khác nói chém đầu, Tiêu Phàm đương nhiên không coi ra cái gì, nhưng này lời nói nếu là Chu Nguyên Chương nói ra thì khác.

Được rồi, sau hai câu nói, Tiêu Phàm đã hiểu đầu mình không còn là của mình, mà là của Chu Nguyên Chương gửi tạm, quyền sở hữu là của Chu Nguyên Chương, mình chỉ có quyền sử dụng.

Đây chính là thiên uy hiển hách, hoàng đế nói một câu không đơn giản là nói chơi.

Chu Nguyên Chương tựa lưng vào ghế ngồi, trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói:

- Tiêu Phàm, đỡ ta đến ngự hoa viên đi, ta có chuyện cần hỏi ngươi.

- Thần tuân chỉ.

Tiêu Phàm đứng dậy, cung kính nâng cánh tay Chu Nguyên Chương, hai quân thần chậm rãi đi ra cửa điện, đi đến hoa viên.

Tiết đầu xuân, trăm hoa đua nở, muôn ánh sắc đỏ hồng chen nhau, hoa viên khoe sắc làm đẹp lòng người.

- Tiêu Phàm, Cẩm Y Vệ chuẩn bị tới đâu rồi?

Bệ hạ, Cẩm Y Vệ đang kiến tạo, những người quan trọng cũng đã đến nhận chức, hôm nay đang bận kiểm tra thân thế của các nhân thủ Cẩm Y Vệ.

Chu Nguyên Chương gật đầu nói:

- Quá chậm, phải tăng tốc lên. Lý Cảnh Long ở chức cao, tập ấm, mà năng lực rất bình thường. Hôm nay sự vụ lớn nhỏ gì trong Cẩm Y Vệ là do người quyết, nhưng nhớ kỹ không được chuyên quyền, xem việc gì cũng nên cùng Lý Cảnh Long giải quyết, trẫm không muốn thấy các đại thần không biết tôn ti trên dưới, ngươi hiểu chưa.

- Thần tuân chỉ.

Quân thần hai người chậm rãi mà đi, bên cạnh là một người rất cao chính là Chu Lệ, phía trước góc không xa , mà xa xa bên kia trên con đường nhỏ hiện đến một thanh âm quen thuộc.

Chu Nguyên Chương cùng Tiêu Phàm nghe vậy không khỏi ngẩn người tiểu sau đó cùng nhìn nhau liếc mắt.

Bên con đường nhỏ trong hoa viên, Chu Đệ một mình một người chậm rãi đi ra, nhìn như chuyên tâm thưởng thức hoa.

Ở một lối khác là một người gấy yếu, dáng người cô độc, người này chốc chốc ngửa mặt lên trời, chẳng biết là đang tự nói gì.

Chu Đệ tò mò, không khỏi bước đến gần, đến nói cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Lúc này Chu Doãn Văn cũng quay lại, thấy Chu Đệ.

Hai người không hẹn mà gặp cùng lộ ra thần sắc phức tạp, trầm mặc một lúc không nói nên lời.

Thật lâu sau, Chu Doãn Văn khuôn mặt tươi cười, vái Chu Đệ một cái nói:

- Chất nhi Doãn Văn, bái kiến tứ hoàng thúc.

Chu Đệ lóe ra sự phức tạp.

Nếu hôm nay không có nó, hôm nay Chu Đệ hắn sẽ là đương triều thái tử, ta so với hắn kém chỗ nào? Luận lịch duyệt, luận chiến công, luận thủ đoạn trị quốc an quân, luận uy vọng trong thiên hạ, đứa nhỏ này có gì hơn ta? Vì sao người vô năng như vậy lại ngồi ở ngôi thái tôn chót vót, thừa kế giang sơn Đại Minh, mà Chu Đệ ta cũng chỉ là phiên vương, phòng thủ biên cương? Dựa vào cái gì? Vào cái gì chứ?

Mạnh mẽ nhịn một cỗ oán khí trong lồng ngực, Chu Đệ tiến lên, miệng cười mà như không cười, thấy xung quanh không có người, hắn vỗ nhẹ lên vai Doãn Văn, nửa như đùa, nửa như khiêu khích nói:

- Không ngờ chất nhi có ngày hôm nay.

Không ngờ chất nhi có ngày hôm nay đúng là có ý nói trẻ con như ngươi mà cũng làm hoàng thái tôn, ông trời bị mù rồi a.

Chu Doãn Văn nghe vậy, trong đầu như nổ tung, không dám nhìn vào Chu Đệ, phiên vương không muốn phụng hắn làm chủ, hoặc nói lòng không hề thần phục. Những điều này hắn hiểu được, hắn cũng không nghĩ tới hoàng thúc lại hung hăng đến vậy! Hắn dám cùng hoàng thái tôn nói lời bất kính vậy!

- Ngươi… Ngươi!

Chu Doãn Văn tức giận cực độ, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, cả người run run, không ngừng chỉ tay vào Chu Đệ đang cười lạnh, nhưng không nói được lời nào.

Không khí giữa hai người tức khắc lâm vào sự giằng co trong im lặng, khiến người khó thở.

Một thanh âm truyền đến mạnh mẽ tách hai người ra, là khuôn mặt già nua tái mét của Chu Nguyên Chương xuất hiện..

Chu Doãn Văn ủy khuất nhìn vào Chu Nguyên Chương, chớp mắt một dòng nước mắt chảy xuống.

Chu Đệ buông thõng hít một hơi khí lạnh, mặt đầy hào khí hùng hồn kia tức khắc trở nên tái nhợt như tờ giấy. Mồ hôi lạnh từ cái trán toát ra.

- Phụ hoàng.

Chu Nguyên Chương cả người run rẩy không thôi, chòm râu bạc tức giận đến không ngừng run run. Hai mắt hắn che kín tơ máu, một cỗ sát khí thô bạo phóng lên cao.

- Nghiệt súc! Nghiệt súc! Thật lớn mật, dám đe dọa tôn nhi.

Nói xong Chu Nguyên Chương tìm xung quanh, thấy cái mũ ô sa trên đầu của Tiêu Phàm liền lấy xuống, định đập Chu Đệ.

Tiêu Phàm chấn động, liền cúi xuống nhặt một hòn đá to bằng nắm tay, gọi to:

- Bệ hạ, chậm đã, dùng cái này.

Dứt lời, động tác Tiêu Phàm nhanh nhẹn đẩy hòn đá tới, cầm cái mũ mình về.

Chu Nguyên Chương tức giận, cũng không quản Tiêu Phàm đưa cái gì, nghe vậy liền chộp lấy hòn đá, ném ra.

- Bụp.

Chu Đệ kêu lên một tiếng thảm thiết, tảng đá bay thẳng vào chỗ thái dương của hắn, máu tươi chảy ra. Nhìn thấy máu, Chu Nguyên Chương kinh hãi không dám tin chính mình động thủm sau đó căm tức nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm làm vẻ vô tình, phủi bụi trên mũ quan.

Cái mũ ô sa của mình, nếu bị ném loạn là điềm xấu.

-----------

(1) Tòng quân hành kỳ - Vương Xương Linh

Thanh hải trường vân ám tuyết san,
Cô thành dao vọng ngọc môn quan.
Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp,
Bất phá lâu lan chung bất hoàn.

Dịch nghĩa Bài hành tòng quân

Biển thẫm mây mờ che núi tuyết
Cô thành vọng ải Ngọc Môn xa
Bụi vàng Bắc phạt dầy kim giáp
Chưa phá Lâu lan, biệt xứ nhà !

(Bản dịch của Shiroi)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện