Trước miếu sơn thần, Tiêu Phàm hợp chỉ vận khí, trong miệng khẽ quát một tiếng, kình khí ít đến đáng thương từ trong tay ra nhằm hướng cọc gỗ cách một trượng phía xa bắn tới. Từng nút từng nút dây thừng rung lên. Nút dây thừng không có chút phản ứng, sứt mẻ nào.Tiêu Phàm thậm chí không có chút nản lòng, trầm ngâm ngưng thần sau đó bình tĩnh vận khí
- Mở lại.
Nút dây thừng vẫn không có chút phản ứng.
- Mở lại.
- Tiếp tục mở.
- Ta đổi tư thế mở.
Ngón tay Tiêu Phàm có chút co giật, nút dây thừng không có chút nhúc nhích, như rất có cốt khí.
Vẻ mặt Tiêu Phàm có chút hổn hển, xoa xoa ngón tay một lát, phẫn nộ vung tay áo, xoay người bỏ đi, ném lại một câu rất là thanh cao, nói:
- Phá như ý chỉ cái rắm gì, không học nữa! Thực là hão huyền.
Thái Hư ngoảnh mặt làm ngơ, trông thấy Tiêu Phàm nói bỏ là bỏ, không khỏi đau lòng dậm chân nói:
- Nghiệt đồ! Nghiệt đồ a. Gặp thất bại nhỏ liền buông tay, như thế nào có thể thành tài? Đây chính là công phu tương lai giúp ngươi bảo toàn sinh mệnh a.
- Có giữ được tính mạng hay không là nhờ cái đầu. Nếu như gặp phải thiên quân vạn mã, mỗi người tay cầm một thanh thái đao ném tới cho dù có là thần tiên có dám đỡ không? Công phu cao cường thì có ích gì? Thái Hư há to miệng, mắt trợn ngược, tựa hồ suy nghĩ xem cảnh tượng khi thiên quân vạn mã phóng thái đao hùng vĩ như thế nào.
- Nhưng đầu ngươi cũng không thực sự tốt lắm.
Thái Hư phẫn nộ trả lời.
Tiêu Phàm lập tức mất hứng, tốt xấu gì ta cũng là đồ đệ ngươi. Không thể nào bôi xấu mặt mũi của ta cái gì cũng tồi tệ đến thế chứ. Ta chính là dựa vào bộ não này mà kiếm cơm ăn đó.
- Sư phụ, ta hỏi người một vấn đề nha. Một lần phân cao thấp xem não ai tốt hơn.
Tiêu Phàm nở nụ cười xấu xa nói.
- Đạo gia ta sống hơn một trăm tuổi có lẻ, có vấn đề gì còn có thể làm khó được ta?
Thái Hư lỗ mũi hếch lên trời hừ hừ nói. Đúng là cậy già lên mặt
- Chuyện nàng Hằng Nga xưa ở trên cung trăng người biết chứ? Người nói xem vậy thì tại sao, vì cái gì mà con thỏ kia lại đi theo nàng vào nguyệt cung?
Thái Hư sắc mặt cứng lại, vuốt vuốt chòm râu trầm ngâm nói:
- Đúng rồi, tại sao nàng ấy lại lừa con thỏ kia đi theo được? Ngươi nói xem, là vì cái gì?
- Bởi vì chân nàng là một cây củ cải. Ha ha
Khuôn mặt già nua của Thái Hư đen đén nỗi xòe bàn tay cũng không thấy được năm ngón.
- Ta lại hỏi người. Ba chữ Kim hợp lại cùng một chỗ được gọi là “Hâm”, ba chữ thủy hợp lại thành chữ Miếu. Ba chữ mộc hợp lại được gọi là “Sâm”. Vậy ta hỏi người, ba chữ quỷ hợp lại thành một thì được gọi là gì?
Thái Hư lấy ngón tay so so vài cái, nghi hoặc nói:
- Ba chữ quỷ? Có chữ này sao? Đạo gia có chữ này sao? Đạo sĩ ta không biết ba chữ quỷ này.
- Kêu là cứu mạng.
Thái Hư tức giận đến nỗi liên tục bứt đứt cả một nhúm râu, nhất thời nhe răng trợn mắt đau đớn một hồi.
- Sư phụ. Ngài nói xem, não của chúng ta ai tốt hơn a?
Thái Hư lúc này rất thành thật so với một đứa bé còn muốn ngoan hơn. Lấy một ngón tay chỉ vào mũi mình:
- Ta !
Tiêu Phàm khen:
- Sư phụ thật là thẳng thắn, thiết diện vô tư. Chỉ là hơi ngốc một tí.
Giang Phố rét đậm. Trên đường người qua lại rất thưa thớt, gió lạnh lướt nhẹ qua đầu phố. Bảng hiệu của các cửa hàng bị gió thổi làm cho rung lên từng chặp, rơi rụng vài chiếc lá khô, khiến khung cảnh thêm phần hiu quạnh.
Tết, các cửa hàng bên đường cùng người bán hàng rong tứ phương hối hả về nhà, dân chúng vốn thường hối hả kiếm kế sinh nhai bỗng dưng biến mất giống như sau một đêm không thấy bóng dáng. Từng người trở về nhà, vui sướng cùng người nhà quây quần với nhau, nói chuyện nhân sinh. Năm mới đối với dân chúng là một lễ tết vô cùng quan trọng. Một năm buôn xuôi bán ngược kiếm kế mưu sinh để chuẩn bị tất cả là vì những ngày này. Tiễn chân năm cũ, đón năm mới với bao hi vọng, nguyện cầu. Không lo ăn lo mặc, lại còn có tiền để dành, cấp cho vợ đôi hoa tai, may cho hài nhi một bộ áo đông ấm áp. Thực tế chứng minh dân chúng là những người giản dị, thật thà chất phác nhất. Từ trăm ngàn năm qua cho tới bây giờ những nguyện vọng giản dị ấy cũng không có thay đổi.
Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn sóng vai nhau đi trên đường Giang Phố. Đi theo phía sau bọn hắn là Thái Hư cùng Tiêu Họa Mi. Chu Doãn Văn làm việc vài phần theo tính nết của một cậu ấm. Tự do phóng khoáng làm theo ý thích của mình, nói đến là đến, nói đi là đi, chưa bao giờ chào hỏi. Giống như hôm nay, mang theo bọn thị vệ thân cận xuất hiện trước cửa thần miếu. Cùng đi thăm trước sau chỗ ở của Tiêu Phàm sau đó dụ dỗ lôi kéo hắn ra phố dạo chơi. Tưởng dụ dỗ kiểu gì hóa ra hắn lại làm nũng, không đi không được.
Rất khó tưởng tượng một tiểu nam nhân mười chín tuổi cũng hành động như vậy. Rất giống bọn trẻ con miệng còn hôi sữa hay nũng nịu bố mẹ đòi mua quà. Tiêu Phàm chịu đủ rồi, Thái Hư cùng Tiêu Họa Mi cũng chịu đủ rồi. Ba người không nói hai lời lập tức toàn thế xuất động bồi Thái Tôn dạo phố. Chỉ cần hắn một khi không bày ra biểu tình ghê tởm kia thì cái gì cũng có thể thương lượng được.
Tiêu Phàm có lẽ là rất vui mừng bởi có lẽ một Hoàng Thái Tôn đối với nhân gian có chút ít hiểu biết cũng là một chuyện tốt còn hơn làm một vị hơn trăm tuổi nào đó mà cả hai ba chục năm chưa ra khỏi cung nửa bước. Ham học hỏi như thế chứng tỏ Chu Doãn Văn sau này có tư chất làm một hoàng đế tổt. Hơn mười thị vệ thân cận hộ tống trước sau Chu Doãn Văn, khoảng cách vừa phải, không nhanh không chậm đuổi theo.
Chu Doãn Văn nghiêng đầu nhìn Thái Hư, hắn đối với vị đạo sĩ vẻ ngoài nhìn lôi thôi này có chút tò mò.
- Đạo trưởng là sư phụ của Tiêu Phàm?
- Hồi bẩm điện hạ. Bần đạo chính là sư phụ của Tiêu Phàm.
Chu Doãn Văn con mắt sáng lóe:
- Vậy đạo trưởng có thể dạy ta chút công phu được không?
- Điện hạ thân thể vàng ngọc. Sở học của người là cần phải lấy sức địch vạn người, không thể bỏ cái gốc đi học cái ngọn, lại còn kĩ thuật tầm thường. Bần đạo không dám.
Ánh mắt Chu Doãn Văn lập tức ảm đạm, hai mắt chớp chớp vài cái, trong khóe mắt ẩn ẩn cái gì đó trong suốt. Tiêu Phàm ngầm bĩu môi, lúc nào cũng nghĩ chủ ý làm phiền người khác, quả thật chịu không nổi vị Thái Tôn này.
- Đạo trưởng ngoài công phu ra ngài còn tinh thông những thứ gì nữa?
Chu Doãn Văn lại không nhịn được phải hỏi.
Thái Hư vuốt vuốt chòm râu của mình, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đắc ý nói:
- Bần đạo còn có thể xem bói, đoán mệnh.
- Đạo trưởng tính giúp ta một quẻ xem như thế nào?
Thái Hư mắt lạnh lẽo như điện, đảo qua đảo lại nhìn Chu Duẫn Văn, dùng thanh âm quyền uy nói:
- Điện hạ tướng mạo bất phàm. Bần đạo liếc mắt có thể nhìn ra, điện hạ có tướng làm đế vương sau này.
Tiêu Phàm nhanh tay bịt kín miệng Thái Hư.
Nói lời vô nghĩa, người ta là Hoàng Thái Tôn, đến thằng ngốc cũng biết rằng tương lai ngôi vị Hoàng đế là do hắn ngồi.
- Điện hạ, sư phụ thảo dân bình sinh hay nói lung tung ngài đừng để ý đến hắn.
Tiêu Phàm cười cười nói.
Chu Duẫn Văn rất có hứng thú nhìn vào những chỗ yên lặng, vắng vẻ trên đường phố. Đại bộ phận các cửa hàng ở trên phố đều đã đóng cửa, người đi đường cũng rất ít ỏi. Tiêu Phàm không rõ, phố xá vắng lặng như thế thì có cái gì hay mà đi dạo?
Mọi người đi dạo như cưỡi ngựa xem hoa một trận. Chu Doãn Văn một bên nhìn một bên vừa cười vừa nói:
- Mắt đã thấy tết, qua năm tới đầu xuân ngày hai mươi tám tháng giêng phủ Ứng Thiên tổ chức cuộc thi. Ngươi đã có tư cách học trò, hôm đó nhớ rõ phải đi kiểm tra ta sẽ phái người tới đón ngươi.
Vẻ mặt Tiêu Phàm chua xót nói:
- Nếu thực sự dựa vào bổn sự ta có thể vượt qua kì thi một cách xuất sắc. Nhưng ta khẳng định hơn phân nửa sẽ bị Hoàng tổ phụ ngươi giết.
Đây chính là đạo lý, bạo quân tất có chỗ hại, kỳ thi không được xuất sắc đã bị hỏi tội. Từ xưa đến nay chưa từng thấy qua không kết tội danh mà không giảng đạo lý.
Chu Doãn Văn cười nói:
- Ngươi yên tâm. Ta đã giúp ngươi an bài mọi chuyện rồi. Chủ khảo cuộc thi lần này là Ứng Thiên phủ học chính Ngô đại nhân. Ta đã phái người nói với hắn một tiếng, đến lúc đó ngươi chỉ cần để ý người tiếp ứng bên trong. Ta đã an bài giúp ngươi một người tài cao học rộng bên trong. Hắn là tiến sĩ năm Hồng Vũ thứ hai mốt, được bầu làm chủ khảo các kì thi. Sau đó làm quan tới chức ngự sử, lại kiêm chức ở tại Hàm lâm các được Hoàng Tổ phụ yêu thích. Liên tiếp khen hắn có khả năng trị thế an bang, như vậy chính là một vị đại nhân vật a. Lại chịu ủy khuất chạy tới giúp ngươi hoàn thành kì thi này, quả thật đã làm khó cho hắn. Người ta mới đầu sống chết không chịu đáp ứng, sau đó ta lại vừa đấm vừa xoa, cưỡng bức dụ dỗ, hắn lại không thể mặt Thái Tôn ta. Đến lúc đó hắn ta dịch dung, dùng tên giả ngồi ngay cạnh ngươi tiếp ứng. Ngươi cần phải khách khí với hắn một chút.
Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:
- Vị này là ai vậy?
Chu Doãn Văn cười thần bí nói:
- Không thể nói. Dù sao có hắn giúp ngươi làm bài thì đó cũng chính là một việc tốt rồi. Công danh coi như đã nắm chắc trong tầm tay, haha. Bất quá người nọ đáp ứng thì đáp ứng rồi, nhưng tính hắn ngay thẳng nên có lẽ trong lòng có chút không tình nguyện, hơi cáu kỉnh, ngươi tuyệt đối ngàn vạn lần không được đắc tội với hắn. Hãy nhớ kĩ, chuyện này đối với ngươi có quan hệ tới tính mạng, vạn nhất ngươi làm hắn tức hắn làm cho ngươi một bài văn hồ ngôn loạn ngữ không qua được kì thi một cách xuất sắc thì Hoàng tổ phụ nhất định sẽ trách tội ngươi.
Tiêu Phàm trong lòng rùng mình, lập tức nhớ lại từng lời Chu Doãn Văn đã nói. Sự tình có quan hệ tới tính mạng tuyệt đối không phải là trò đùa a. Cuộc thi ngày đó sẽ liên quan đến cái mạng nhỏ của ta sau này.
Mọi người vừa nói vừa cười, bất giác đã đi tới cửa nha huyện cuối con phố. Tào Nghị đang dẫn hai gã sai nha đi ra ngoài làm việc. Thấy đoàn người Tiêu Phàm đi tới, hơn mười thị vệ tiền hô hậu ủng phía sau khí thế có chút mênh mông cuồn cuộn. Lần trước Chu Doãn Văn vận dụng đầy đủ nghi thức của một Thái Tôn từ kinh sư chạy đến Giang Phổ cố ý hù dọa Tiêu Phàm. Khi đó Tào Nghị quỳ tiếp giá hắn đã gặp mặt, tất nhiên hắn cũng biết người lúc này đi cùng Tiêu Phàm là Hoàng Thái Tôn.
Tào Nghị ngây ra một lúc, vén một bên vạt áo quan bào chạy tới, quỳ xuống cất cao giọng nói:
- Vi thần huyện lệnh huyện Giang Phố Tào Nghị bái kiến Thái Tôn điện hạ, Thái Tôn thiên tuế.
Chu Doãn Văn tùy ý phất tay, đoạn nói:
- Ngươi đứng lên đi. Cô gia cải trang xuất hành ngươi không cần đa lễ.
Tào Nghị thuận thế đứng lên.
Chu Doãn Văn đi về phía trước một bước đang muốn cùng Tào Nghị chuyện trò một hai câu.
Bất ngờ biến cố xảy ra đột ngột.
Đột nhiên hàng loạt các cửa sổ trên lầu của các tửu quán đồng thời mở. Sau đó liền nghe được một trận tiếng quát vang lên, hơn mười mũi tên bắn về phía Chu Doãn Văn như tia chớp. Mũi tên bay rất nhanh, nhắm thẳng đến những chỗ yếu hại của Chu Doãn Văn. Đầu mũi tên lấp lóe u quang, rõ ràng đó là kịch độc. Mà giờ phút này Chu Doãn Văn lại hồn nhiên chưa ý thức được nguy hiểm của mình, vẫn như cũ nở nụ cười với Tào Nghị. Bọn thị vệ bảo vệ bên ngoài vài trượng đồng loạt biến sắc, nhưng mà sự việc phát sinh quá bất ngờ, hiển nhiên là có phản ứng đi cứu cũng không kịp nữa. Trong lúc vạn phần nguy cấp, đã thấy một đạo bóng xám nhoáng lên, lôi thôi lếch thếch, cánh tay bóng loáng lăng không vung một quyền, sau đó lại thu lại. Mười mũi tên đó bỗng biến mất không còn thấy bóng dáng.
Bọn thị vệ tới kịp lập tức quát to một tiếng:
- Có thích khách! Hộ giá!
Sau đó đám thị vệ lập tức tụ lại vây quanh Chu Doãn Văn, vẻ mặt chăm chú khẩn trương nhìn vào gác gỗ của tửu quán. Bên trong vòng tròn bọn thị vệ dựng lên, ánh mắt Chu Doãn Văn cùng Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn Thái Hư lão đạo đang đắc ý cười hắc hắc, tay áo lôi thôi lếch thếch buông xuống. Chỉ nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang của kim loại rơi xuống mặt đất. Hơn mười mũi tên không thiếu một cái toàn bộ rơi trên mặt đất, mũi tên đen kịt như u quang. Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn biến sắc, ngẩng đầu nhìn nhau, trán hai người không hẹn mà gặp cùng đổ mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống.
Sự yên tĩnh trên đường phố biến mất, sát khí chợt hiện.
Cửa sổ gỗ của tửu lâu bỗng bị người hung hăng đá vỡ, mảnh gỗ bị vỡ vụn rơi khắp nơi. Hơn mười tên hắc y nhân đeo miếng vải đen che mặt theo một trật tự nối tiếp nhau nhảy xuống. Vừa chạm đất, trong tay mỗi người lóe lên thanh cương đao ánh lên màu xanh. Bọn hắc y nhân bay vút lên mũi đao trực chỉ hướng Chu Doãn Văn. Từng đạo ánh sáng lam sắc hiện ra hiện lên trong không trung, tức thì sát khí bừng lên, thiên địa như hôn ám, tiêu điều xơ xác.
Sác mặt Chu Doãn Văn tái nhợt như tờ giấy trắng.
- Mở lại.
Nút dây thừng vẫn không có chút phản ứng.
- Mở lại.
- Tiếp tục mở.
- Ta đổi tư thế mở.
Ngón tay Tiêu Phàm có chút co giật, nút dây thừng không có chút nhúc nhích, như rất có cốt khí.
Vẻ mặt Tiêu Phàm có chút hổn hển, xoa xoa ngón tay một lát, phẫn nộ vung tay áo, xoay người bỏ đi, ném lại một câu rất là thanh cao, nói:
- Phá như ý chỉ cái rắm gì, không học nữa! Thực là hão huyền.
Thái Hư ngoảnh mặt làm ngơ, trông thấy Tiêu Phàm nói bỏ là bỏ, không khỏi đau lòng dậm chân nói:
- Nghiệt đồ! Nghiệt đồ a. Gặp thất bại nhỏ liền buông tay, như thế nào có thể thành tài? Đây chính là công phu tương lai giúp ngươi bảo toàn sinh mệnh a.
- Có giữ được tính mạng hay không là nhờ cái đầu. Nếu như gặp phải thiên quân vạn mã, mỗi người tay cầm một thanh thái đao ném tới cho dù có là thần tiên có dám đỡ không? Công phu cao cường thì có ích gì? Thái Hư há to miệng, mắt trợn ngược, tựa hồ suy nghĩ xem cảnh tượng khi thiên quân vạn mã phóng thái đao hùng vĩ như thế nào.
- Nhưng đầu ngươi cũng không thực sự tốt lắm.
Thái Hư phẫn nộ trả lời.
Tiêu Phàm lập tức mất hứng, tốt xấu gì ta cũng là đồ đệ ngươi. Không thể nào bôi xấu mặt mũi của ta cái gì cũng tồi tệ đến thế chứ. Ta chính là dựa vào bộ não này mà kiếm cơm ăn đó.
- Sư phụ, ta hỏi người một vấn đề nha. Một lần phân cao thấp xem não ai tốt hơn.
Tiêu Phàm nở nụ cười xấu xa nói.
- Đạo gia ta sống hơn một trăm tuổi có lẻ, có vấn đề gì còn có thể làm khó được ta?
Thái Hư lỗ mũi hếch lên trời hừ hừ nói. Đúng là cậy già lên mặt
- Chuyện nàng Hằng Nga xưa ở trên cung trăng người biết chứ? Người nói xem vậy thì tại sao, vì cái gì mà con thỏ kia lại đi theo nàng vào nguyệt cung?
Thái Hư sắc mặt cứng lại, vuốt vuốt chòm râu trầm ngâm nói:
- Đúng rồi, tại sao nàng ấy lại lừa con thỏ kia đi theo được? Ngươi nói xem, là vì cái gì?
- Bởi vì chân nàng là một cây củ cải. Ha ha
Khuôn mặt già nua của Thái Hư đen đén nỗi xòe bàn tay cũng không thấy được năm ngón.
- Ta lại hỏi người. Ba chữ Kim hợp lại cùng một chỗ được gọi là “Hâm”, ba chữ thủy hợp lại thành chữ Miếu. Ba chữ mộc hợp lại được gọi là “Sâm”. Vậy ta hỏi người, ba chữ quỷ hợp lại thành một thì được gọi là gì?
Thái Hư lấy ngón tay so so vài cái, nghi hoặc nói:
- Ba chữ quỷ? Có chữ này sao? Đạo gia có chữ này sao? Đạo sĩ ta không biết ba chữ quỷ này.
- Kêu là cứu mạng.
Thái Hư tức giận đến nỗi liên tục bứt đứt cả một nhúm râu, nhất thời nhe răng trợn mắt đau đớn một hồi.
- Sư phụ. Ngài nói xem, não của chúng ta ai tốt hơn a?
Thái Hư lúc này rất thành thật so với một đứa bé còn muốn ngoan hơn. Lấy một ngón tay chỉ vào mũi mình:
- Ta !
Tiêu Phàm khen:
- Sư phụ thật là thẳng thắn, thiết diện vô tư. Chỉ là hơi ngốc một tí.
Giang Phố rét đậm. Trên đường người qua lại rất thưa thớt, gió lạnh lướt nhẹ qua đầu phố. Bảng hiệu của các cửa hàng bị gió thổi làm cho rung lên từng chặp, rơi rụng vài chiếc lá khô, khiến khung cảnh thêm phần hiu quạnh.
Tết, các cửa hàng bên đường cùng người bán hàng rong tứ phương hối hả về nhà, dân chúng vốn thường hối hả kiếm kế sinh nhai bỗng dưng biến mất giống như sau một đêm không thấy bóng dáng. Từng người trở về nhà, vui sướng cùng người nhà quây quần với nhau, nói chuyện nhân sinh. Năm mới đối với dân chúng là một lễ tết vô cùng quan trọng. Một năm buôn xuôi bán ngược kiếm kế mưu sinh để chuẩn bị tất cả là vì những ngày này. Tiễn chân năm cũ, đón năm mới với bao hi vọng, nguyện cầu. Không lo ăn lo mặc, lại còn có tiền để dành, cấp cho vợ đôi hoa tai, may cho hài nhi một bộ áo đông ấm áp. Thực tế chứng minh dân chúng là những người giản dị, thật thà chất phác nhất. Từ trăm ngàn năm qua cho tới bây giờ những nguyện vọng giản dị ấy cũng không có thay đổi.
Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn sóng vai nhau đi trên đường Giang Phố. Đi theo phía sau bọn hắn là Thái Hư cùng Tiêu Họa Mi. Chu Doãn Văn làm việc vài phần theo tính nết của một cậu ấm. Tự do phóng khoáng làm theo ý thích của mình, nói đến là đến, nói đi là đi, chưa bao giờ chào hỏi. Giống như hôm nay, mang theo bọn thị vệ thân cận xuất hiện trước cửa thần miếu. Cùng đi thăm trước sau chỗ ở của Tiêu Phàm sau đó dụ dỗ lôi kéo hắn ra phố dạo chơi. Tưởng dụ dỗ kiểu gì hóa ra hắn lại làm nũng, không đi không được.
Rất khó tưởng tượng một tiểu nam nhân mười chín tuổi cũng hành động như vậy. Rất giống bọn trẻ con miệng còn hôi sữa hay nũng nịu bố mẹ đòi mua quà. Tiêu Phàm chịu đủ rồi, Thái Hư cùng Tiêu Họa Mi cũng chịu đủ rồi. Ba người không nói hai lời lập tức toàn thế xuất động bồi Thái Tôn dạo phố. Chỉ cần hắn một khi không bày ra biểu tình ghê tởm kia thì cái gì cũng có thể thương lượng được.
Tiêu Phàm có lẽ là rất vui mừng bởi có lẽ một Hoàng Thái Tôn đối với nhân gian có chút ít hiểu biết cũng là một chuyện tốt còn hơn làm một vị hơn trăm tuổi nào đó mà cả hai ba chục năm chưa ra khỏi cung nửa bước. Ham học hỏi như thế chứng tỏ Chu Doãn Văn sau này có tư chất làm một hoàng đế tổt. Hơn mười thị vệ thân cận hộ tống trước sau Chu Doãn Văn, khoảng cách vừa phải, không nhanh không chậm đuổi theo.
Chu Doãn Văn nghiêng đầu nhìn Thái Hư, hắn đối với vị đạo sĩ vẻ ngoài nhìn lôi thôi này có chút tò mò.
- Đạo trưởng là sư phụ của Tiêu Phàm?
- Hồi bẩm điện hạ. Bần đạo chính là sư phụ của Tiêu Phàm.
Chu Doãn Văn con mắt sáng lóe:
- Vậy đạo trưởng có thể dạy ta chút công phu được không?
- Điện hạ thân thể vàng ngọc. Sở học của người là cần phải lấy sức địch vạn người, không thể bỏ cái gốc đi học cái ngọn, lại còn kĩ thuật tầm thường. Bần đạo không dám.
Ánh mắt Chu Doãn Văn lập tức ảm đạm, hai mắt chớp chớp vài cái, trong khóe mắt ẩn ẩn cái gì đó trong suốt. Tiêu Phàm ngầm bĩu môi, lúc nào cũng nghĩ chủ ý làm phiền người khác, quả thật chịu không nổi vị Thái Tôn này.
- Đạo trưởng ngoài công phu ra ngài còn tinh thông những thứ gì nữa?
Chu Doãn Văn lại không nhịn được phải hỏi.
Thái Hư vuốt vuốt chòm râu của mình, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đắc ý nói:
- Bần đạo còn có thể xem bói, đoán mệnh.
- Đạo trưởng tính giúp ta một quẻ xem như thế nào?
Thái Hư mắt lạnh lẽo như điện, đảo qua đảo lại nhìn Chu Duẫn Văn, dùng thanh âm quyền uy nói:
- Điện hạ tướng mạo bất phàm. Bần đạo liếc mắt có thể nhìn ra, điện hạ có tướng làm đế vương sau này.
Tiêu Phàm nhanh tay bịt kín miệng Thái Hư.
Nói lời vô nghĩa, người ta là Hoàng Thái Tôn, đến thằng ngốc cũng biết rằng tương lai ngôi vị Hoàng đế là do hắn ngồi.
- Điện hạ, sư phụ thảo dân bình sinh hay nói lung tung ngài đừng để ý đến hắn.
Tiêu Phàm cười cười nói.
Chu Duẫn Văn rất có hứng thú nhìn vào những chỗ yên lặng, vắng vẻ trên đường phố. Đại bộ phận các cửa hàng ở trên phố đều đã đóng cửa, người đi đường cũng rất ít ỏi. Tiêu Phàm không rõ, phố xá vắng lặng như thế thì có cái gì hay mà đi dạo?
Mọi người đi dạo như cưỡi ngựa xem hoa một trận. Chu Doãn Văn một bên nhìn một bên vừa cười vừa nói:
- Mắt đã thấy tết, qua năm tới đầu xuân ngày hai mươi tám tháng giêng phủ Ứng Thiên tổ chức cuộc thi. Ngươi đã có tư cách học trò, hôm đó nhớ rõ phải đi kiểm tra ta sẽ phái người tới đón ngươi.
Vẻ mặt Tiêu Phàm chua xót nói:
- Nếu thực sự dựa vào bổn sự ta có thể vượt qua kì thi một cách xuất sắc. Nhưng ta khẳng định hơn phân nửa sẽ bị Hoàng tổ phụ ngươi giết.
Đây chính là đạo lý, bạo quân tất có chỗ hại, kỳ thi không được xuất sắc đã bị hỏi tội. Từ xưa đến nay chưa từng thấy qua không kết tội danh mà không giảng đạo lý.
Chu Doãn Văn cười nói:
- Ngươi yên tâm. Ta đã giúp ngươi an bài mọi chuyện rồi. Chủ khảo cuộc thi lần này là Ứng Thiên phủ học chính Ngô đại nhân. Ta đã phái người nói với hắn một tiếng, đến lúc đó ngươi chỉ cần để ý người tiếp ứng bên trong. Ta đã an bài giúp ngươi một người tài cao học rộng bên trong. Hắn là tiến sĩ năm Hồng Vũ thứ hai mốt, được bầu làm chủ khảo các kì thi. Sau đó làm quan tới chức ngự sử, lại kiêm chức ở tại Hàm lâm các được Hoàng Tổ phụ yêu thích. Liên tiếp khen hắn có khả năng trị thế an bang, như vậy chính là một vị đại nhân vật a. Lại chịu ủy khuất chạy tới giúp ngươi hoàn thành kì thi này, quả thật đã làm khó cho hắn. Người ta mới đầu sống chết không chịu đáp ứng, sau đó ta lại vừa đấm vừa xoa, cưỡng bức dụ dỗ, hắn lại không thể mặt Thái Tôn ta. Đến lúc đó hắn ta dịch dung, dùng tên giả ngồi ngay cạnh ngươi tiếp ứng. Ngươi cần phải khách khí với hắn một chút.
Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:
- Vị này là ai vậy?
Chu Doãn Văn cười thần bí nói:
- Không thể nói. Dù sao có hắn giúp ngươi làm bài thì đó cũng chính là một việc tốt rồi. Công danh coi như đã nắm chắc trong tầm tay, haha. Bất quá người nọ đáp ứng thì đáp ứng rồi, nhưng tính hắn ngay thẳng nên có lẽ trong lòng có chút không tình nguyện, hơi cáu kỉnh, ngươi tuyệt đối ngàn vạn lần không được đắc tội với hắn. Hãy nhớ kĩ, chuyện này đối với ngươi có quan hệ tới tính mạng, vạn nhất ngươi làm hắn tức hắn làm cho ngươi một bài văn hồ ngôn loạn ngữ không qua được kì thi một cách xuất sắc thì Hoàng tổ phụ nhất định sẽ trách tội ngươi.
Tiêu Phàm trong lòng rùng mình, lập tức nhớ lại từng lời Chu Doãn Văn đã nói. Sự tình có quan hệ tới tính mạng tuyệt đối không phải là trò đùa a. Cuộc thi ngày đó sẽ liên quan đến cái mạng nhỏ của ta sau này.
Mọi người vừa nói vừa cười, bất giác đã đi tới cửa nha huyện cuối con phố. Tào Nghị đang dẫn hai gã sai nha đi ra ngoài làm việc. Thấy đoàn người Tiêu Phàm đi tới, hơn mười thị vệ tiền hô hậu ủng phía sau khí thế có chút mênh mông cuồn cuộn. Lần trước Chu Doãn Văn vận dụng đầy đủ nghi thức của một Thái Tôn từ kinh sư chạy đến Giang Phổ cố ý hù dọa Tiêu Phàm. Khi đó Tào Nghị quỳ tiếp giá hắn đã gặp mặt, tất nhiên hắn cũng biết người lúc này đi cùng Tiêu Phàm là Hoàng Thái Tôn.
Tào Nghị ngây ra một lúc, vén một bên vạt áo quan bào chạy tới, quỳ xuống cất cao giọng nói:
- Vi thần huyện lệnh huyện Giang Phố Tào Nghị bái kiến Thái Tôn điện hạ, Thái Tôn thiên tuế.
Chu Doãn Văn tùy ý phất tay, đoạn nói:
- Ngươi đứng lên đi. Cô gia cải trang xuất hành ngươi không cần đa lễ.
Tào Nghị thuận thế đứng lên.
Chu Doãn Văn đi về phía trước một bước đang muốn cùng Tào Nghị chuyện trò một hai câu.
Bất ngờ biến cố xảy ra đột ngột.
Đột nhiên hàng loạt các cửa sổ trên lầu của các tửu quán đồng thời mở. Sau đó liền nghe được một trận tiếng quát vang lên, hơn mười mũi tên bắn về phía Chu Doãn Văn như tia chớp. Mũi tên bay rất nhanh, nhắm thẳng đến những chỗ yếu hại của Chu Doãn Văn. Đầu mũi tên lấp lóe u quang, rõ ràng đó là kịch độc. Mà giờ phút này Chu Doãn Văn lại hồn nhiên chưa ý thức được nguy hiểm của mình, vẫn như cũ nở nụ cười với Tào Nghị. Bọn thị vệ bảo vệ bên ngoài vài trượng đồng loạt biến sắc, nhưng mà sự việc phát sinh quá bất ngờ, hiển nhiên là có phản ứng đi cứu cũng không kịp nữa. Trong lúc vạn phần nguy cấp, đã thấy một đạo bóng xám nhoáng lên, lôi thôi lếch thếch, cánh tay bóng loáng lăng không vung một quyền, sau đó lại thu lại. Mười mũi tên đó bỗng biến mất không còn thấy bóng dáng.
Bọn thị vệ tới kịp lập tức quát to một tiếng:
- Có thích khách! Hộ giá!
Sau đó đám thị vệ lập tức tụ lại vây quanh Chu Doãn Văn, vẻ mặt chăm chú khẩn trương nhìn vào gác gỗ của tửu quán. Bên trong vòng tròn bọn thị vệ dựng lên, ánh mắt Chu Doãn Văn cùng Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn Thái Hư lão đạo đang đắc ý cười hắc hắc, tay áo lôi thôi lếch thếch buông xuống. Chỉ nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang của kim loại rơi xuống mặt đất. Hơn mười mũi tên không thiếu một cái toàn bộ rơi trên mặt đất, mũi tên đen kịt như u quang. Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn biến sắc, ngẩng đầu nhìn nhau, trán hai người không hẹn mà gặp cùng đổ mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống.
Sự yên tĩnh trên đường phố biến mất, sát khí chợt hiện.
Cửa sổ gỗ của tửu lâu bỗng bị người hung hăng đá vỡ, mảnh gỗ bị vỡ vụn rơi khắp nơi. Hơn mười tên hắc y nhân đeo miếng vải đen che mặt theo một trật tự nối tiếp nhau nhảy xuống. Vừa chạm đất, trong tay mỗi người lóe lên thanh cương đao ánh lên màu xanh. Bọn hắc y nhân bay vút lên mũi đao trực chỉ hướng Chu Doãn Văn. Từng đạo ánh sáng lam sắc hiện ra hiện lên trong không trung, tức thì sát khí bừng lên, thiên địa như hôn ám, tiêu điều xơ xác.
Sác mặt Chu Doãn Văn tái nhợt như tờ giấy trắng.
Danh sách chương