"Ngửa mặt cười to đi ra cửa
Đời ta nào phải loại thường nhân" (thơ Lý Bạch)
Tiêu Phàm bước ra khỏi cửa lớn của Trần gia, vừa nói câu này vừa cười lớn, cảm giác cả người đã được giải thoát.
Từ khi xuyên việt đến nay, không lúc nào hắn không cảm thấy cả ngươi như bị một cái xiềng xích vô hình bám đây, không thể thoải mái được, việc gì cũng chỉ dám nghỉ trong đầu chứ chẳng dám làm, suy đi nghĩ lại hắn mới từ từ hiểu được, cái xiềng xích trói buộc hắn cũng chính là Trần gia này đây.
Kiếp trước hắn chưa từng thử qua tư vị của một kẻ ăn nhờ ở đậu, cho nên hắn cứ ngỡ ăn nhờ ở đậu nhà người ta là một chuyện rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn có phần sung sướng, thoải mái. Mình không cần lao động cũng có người nuôi sống mình, có ăn có mặc, cái gì cũng không thiếu, ngoại trừ việc phải chịu ủy khuất một chút ra thì cuộc sống này đúng là hoàn mỹ, đây chính là thiên đường.
Sau này, khi xuyên việt về thời đại này hắn mới biết được mình đã hoàn toàn sai lầm.
Hắn nhận ra, tôn nghiêm quả thật rất quan trọng. Chuyện ăn mặc, mấy cái loại này dù sao cũng chỉ là vật chất, không thể nào so sánh được với tôn nghiêm.
Hai tháng vừa rồi hắn vừa trải qua, thật rất là khó chịu. Hắn cực ghét người khác gọi hắn là “cô gia của Trần gia”. Hắn càng chán ghét người khác nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường. Mỗi khi có người nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, hắn lại không nhịn được thử đoán xem trong lòng bọn họ đang nghĩ gì? Có phải là đang chửi hắn là một kẻ bất tài, ăn không ngồi rồi, một kẻ không có tiền đồ, không có chí tiến thủ.
Đủ rồi, hắn chịu đủ rồi. Hắn, Tiêu Phàm không phải là loại người nhu nhược. Cho dù Trần gia là thức ăn ngon đưa tới miệng hắn, hắn cũng nuốt không vô. Hắn chưa bao giờ xem Trần gia là nhà của mình. Bởi vì hắn không cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình càng không tìm thấy tôn nghiêm của chính mình ở nơi này.
Trần Oanh Nhi dịu dàng, điềm tĩnh, xinh đẹp động lòng người, bất luận xét về mặt nào nàng cũng là nhân tuyển tốt nhất để lấy làm thê tử. Cô nương nhà người ta từ trước tới giờ hướng hắn biểu đạt tình ý. Một lần rồi hai lần, nhiều lần lắm rồi... bản thân hắn cũng không nhớ rõ nữa. Tiêu Phàm, hắn không phải là một tên ngốc, như thế nào lại nhìn không ra? Tiêu Phàm khả dĩ có thể khống chế được tình cảm của mình là bởi vì lúc nào trong đầu hắn cũng có một suy nghĩ, ngàn vạn lần không được phép yêu nàng, bởi một khi hắn yêu nàng hắn nhất định sẽ phải lựa chọn giữa nàng và tôn nghiêm của chính mình. Vì nàng là nữ nhi duy nhất của Trần gia, sau khi yêu liền phải cưới, cả đời sau này liền phải chịu ánh mắt coi thường từ người khác. Đến lúc đấy không muốn nhận cái danh phận cô gia của Trần gia nữa cũng không được.
Tiêu Phàm cuối cùng đã chọn tôn nghiêm mà buông bỏ hồng nhan.
Không cần quan tâm người khác nghĩ về hắn thế nào, chỉ cần chính hắn cảm thấy lựa chọn của mình là đúng, là không thẹn với lương tâm thế là được. Con người sống ở trên đời, có rất nhiều thứ còn quý hơn cả sinh mạng, đó là trách nhiệm, là khí phách, là tín ngưỡng, tất cả những thứ đó nếu chỉ tính riêng cũng đáng để con người ta dùng sinh mạng mình đổi lấy.
Trần Oanh Nhi không có hắn chưa chắc đã không sống nổi, cuộc đời của nàng còn rất nhiều lựa chọn khác nhau. Nhưng nếu như Tiêu Phàm mất đi tôn nghiêm của hắn, không bằng đem hắn đi giết chết còn hơn.
Sau đó Tiêu Phàm làm một loạt các việc cứu Trần gia khỏi nguy hiểm, giúp Trần gia tranh thủ được một chút lợi ích. Nhưng ý đồ chính của hắn là muốn khẳng định mình, chứng tỏ cho đám người Trần gia thấy hắn là người có bản lĩnh. Hắn hi vọng nhận được sự tôn kính của họ, chỉ khi nào nhận được ánh mắt tôn kính từ người khác hắn mới cảm thấy tìm lại được tôn nghiêm của chính mình.
Hắn lúc đầu vẫn cứ ảo tưởng rằng mình đã tìm được một gia đình tại Trần gia, nhưng hôm nay Trần Oanh Nhi nói năng như bị mắc chứng cuồng loạn mới khiến hắn bừng tỉnh. Trần gia, chung quy cũng không phải là gia đình của mình.
Nhìn tràng phong ba hôm nay đến rất bất ngờ nhưng hết thảy cũng là tự nhiên thôi.Trong lòng Tiêu Phàm đã xác định từ lâu rằng sớm hay muộn thì chuyện này cũng sẽ phát xảy ra. Hắn và Trần Tứ Lục đều hiểu được, mâu thuẫn tích lũy lâu ngày bùng nổ là một điều tất yếu.
Rời khỏi đây, rũ sạch vướng bận trong lòng. Rút cục Tiêu Phàm cũng có đã cảm thấy được mình là một con người hoàn hoàn chỉnh chỉnh đúng nghĩa. Đường đường chính chính một thân nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, có nơi nào không thể đi? Trên đường cái Giang Phổ vẫn ồn ào nhộn nhịp như trước, nhưng trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy hết sức yên tĩnh. Từ giờ trở đi, thân phận của hắn không còn là cô gia của Trần gia nữa mà chỉ là Tiêu Phàm. Đường đường chính chính, có tên có họ.
Cúi đầu nhìn tiểu hài tử, Tiêu Phàm khẽ cười nói:
- Được rồi, hiện giờ ta với ngươi đều giống nhau, cũng không có nhà để về. Từ giờ trở đi chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi.
Tiểu hài tử gật đầu, vẻ mặt tựa hồ rất cao hứng.
Kế tiếp phải làm sao bây giờ? Tiêu Phàm trong lòng sầu muộn, không lẽ cả hai phải dắt tay nhau đi ăn xin sao? Như vậy cũng quá khổ đi.
Trong đầu Tiêu Phàm hiện lên vô số nội dung của những vở kịch lãng mạn kiếp trước từng xem. Một đôi vợ chồng nghèo sống nương tựa vào nhau. Ban ngày người chồng đi đến bến tàu khuân vác, buổi tối trở về người chồng mệt mỏi nôn máu thì được thê tử yêu thương ôm ấp trong lòng. Hai vợ chồng ôm nhau khóc rống, than vãn vận mệnh thật bất công và trớ trêu…
Tiêu Phàm rùng mình một cái, bất quá cái kế sinh nhai này không thích hợp với một người như mình.
May mắn là lúc này Tiêu Phàm chợt nhớ ra, bản thân mình có một người sư phụ tên là Thái Hư.
******************************************
Lúc Tiêu Phàm tìm được Thái Hư thì lão lại đang tiếp tục giở trò bói toán lừa gạt mọi người.
Nhìn thấy một tiểu cô nương bên cạnh Tiêu Phàm tức thì hai mắt Thái Hư sáng ngời, dùng ngữ phi thường trầm ổn, ra quyền uy giống như một vị cao nhân đắc đạo nói:
- Vị tiểu cô nương này, ngươi có điềm xấu…
Tiêu Phàm chạy nhanh đến ngăn Thái Hư lại:
- Quên đi, sư phụ, cô bé này là người một nhà với ta, người làm gì mà đến người một nhà cũng lừa? Với cả nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương thôi?
Thái Hư nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương cãi cố:
- Dựa vào ngươi nói sao? Bần đạo đã sớm tính ra cô bé này không phải là một tiểu cô nương bình thường…
Thái Hư ho khan một tiếng tiếp tục chiêu cũ:
- Vị tiểu cô nương này số mệnh đích xác không sai a. Xuất thân bất phàm, hơn nữa cũng đại phú đại quý khôn cùng. Thời niên thiếu chịu nhiều đau khổ, ngày sau hết thảy sẽ khổ tận cam lai a…
Tiêu Phàm ngắt lời, nói:
- Sư phụ, ngài tỉnh lại đi, xem bói không tính đối với người quen, người ta chả nói “bụt nhà không thiêng” còn gì.
Thái Hư cả giận:
- Ngươi thế nào lại không tin ta? Đúng rồi, sao ngươi không ở đợi ở Túy Tiên Lâu đi, vác mặt đến đây phá chuyện làm ăn của ta làm gì? Còn nữa, tiểu cô nương này là ai?
Tiêu Phàm cười nói:
- Sư phụ, có một tin tức tốt và một tin tức xấu người muốn nghe tin nào trước?
- Trước tiên nghe tin xấu đi.
- Được rồi. Tin tức xấu là ta đã rời khỏi Trần gia, từ nay về sau không còn là con rể Trần gia nữa.
Thái Hư vui vẻ cười ha hả, không để ý đến mặt mũi của một vị cao nhân nói:
- Ha ha. Đây là tin tức tốt nha. Bần đạo đã nói qua, Trần gia không phải là nơi thích hợp cho ngươi ở, nên bỏ đi sớm hơn mới phải. Hảo… Còn tin tốt?
Tiêu Phàm cười như một thiên sứ thuần khiết:
- Tin tức tốt là từ nay về sau đồ nhi cùng sư phụ ngài một mảnh tình thâm quấn quýt không rời. Hiện tại đồ nhi không có nhà để về, đồ nhi quyết định sau này ba người chúng ta sẽ nương tựa vào nhau mà sống. Cùng ăn cùng ở, dùng hai tay của sư phụ, tạo nên tương lai tốt đẹp ngày mai của ba chúng ta.
Tức thì nét mặt già của Thái Hư so với mướp đắng còn khô hơn, thở dài thật sâu nói:
- Đây nào phải tin tức tốt nha. Đối với bần đạo mà nói, đây chính là một tin tức cực kì xấu a…
Thái Hư thần sắc kích động, run lên nói:
- Ngươi lúc làm chưởng quầy không phải mỗi ngày thu được vài chục lượng bạc sao? Quả thật là nhìn xa trông rộng. Với số tiền đó đủ cho chúng ta ung dung tự tại một phen a…
Tiêu Phàm đắc ý cười, người lo xa tất có ưu điểm, dù sao vì mình kiếm một chút bạc phòng thân là không có sai.
Duỗi tay vỗ vào túi tiền bên hông một cái, Tiêu Phàm đắc ý cười một trận.
- Ngươi làm sao vậy?
Thái Hư nhìn vào biểu tình trên mặt Tiêu Phàm bất giác dự cảm có điềm xấu sắp xảy ra.
Tiêu Phàm cười khổ nói:
- Ta vẫn luôn cho rằng tiền tài là không thể để lộ ra, loại ý nghĩ này thật là chính xác.
- Đúng vậy a. Thế gian này kẻ xấu nhiều hơn người tốt, người có tài đươn nhiên là không thể khoe khoang…
Tiêu Phàm mặt có đỏ lên một chút:
- …Vì thế cho nên ta đem mấy chục lượng bạc kia giấu đi rồi.
Thần sắc Thái Hư có chút kích động:
- Giấu ở chỗ nào?
- Khụ khụ.. Dưới giường ở trong Trần phủ.
Thái Hư bỗng nhiên vội la lên:
- Ngươi trở lại lấy đi!
Tiêu Phàm nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ta cùng Trần gia bất hòa. Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ cho ta vào cửa lấy bạc sao?
Thái Hư ngây người không nói lời nào.
Tiêu Phàm nhìn vào hắn chờ mong, nói:
- Sư phụ thần công cái thế, nhìn giang hồ bằng nửa con mắt. Không bằng chờ đến tối ngài trèo tường tiến vào Trần phủ, lấy bạc ra giúp ta…
Thái Hư hừ hừ nói:
- Ta là cái loại trèo tường trộm cắp này nọ thì bây giờ còn phải đi ăn xin lừa người như thế này không? Ta chính là môn hạ của Võ Đang, danh môn chánh phái a…
- Cái này làm sao có thể tính trộm cắp được? Bạc vốn là của ta,ta đến lấy về thì có gì là không đúng?
- Cho dù không phải là trộm ta cũng không làm! Dù sao ta cũng quyết không làm những việc trộm gà bắt chó như thế.
Thái Hư rất có khí cốt hừ hừ nói.
Tiêu phàm thật sự khâm phục hắn sát đất. Hắn không thể tưởng tượng nổi, một gã lừa đảo lấy nghề lừa gạt người khác để kiếm sống cư nhiên lại còn có khí tiết như vậy. Thật là mâu thuẫn. Trộm đồ đúng là việc không đúng nhưng so với đi lừa gạt người khác thì cũng giống nhau thôi!
Tuổi tác chênh lệch tạo nên sự khác biệt, đặc biệt là những người đã hơn trăm tuổi. Lão đạo sĩ quan điểm về giá trị của con người chỉ dừng lại ở những năm cuối triều đại Nam Tống.
Tình huống hiện tại là ba cái thân nghèo nàn không có lấy một xu dính túi nương tựa vào nhau. Mà ai cũng không có nhà để về, hơn nữa mỗi ngày đều không thể không ăn cơm. Lão đạo sĩ còn thích uống rượu, thuận tiện còn có thể gặm hết hai cái đầu dê, một nồi lẩu thịt chó.
Không được, việc này nhất định cũng làm không được.
- Làm sao bây giờ?
Thái Hư bất mãn nhìn Tiêu Phàm. Rời khỏi Trần gia, khẳng định là không thể tiếp tục làm chưởng quầy tại Túy Tiên lâu nữa. Giờ ba người phải đối mặt với một vấn đề sinh tồn cực kì lớn.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Phàm cùng Thái Hư vẻ mặt lo lắng, chỉ có mỗi tiểu hài tử vẫn như cũ, có vẻ cái bộ mặt lạnh lùng kia có thể thích ứng ở mọi hoàn.
Một gã đi đường đi qua, dừng lại, nói:
- Ai, lão đạo sĩ, ngươi có thể giúp ta tính chuyện ngày xưa được không?
Thái Hư đang phiền lòng không thôi làm gì còn tâm trạng xem với đoán. Nhìn cũng chưa nhìn hắn, mất kiên nhẫn nói:
- Các hạ mặt mang sát khí. Ấn đường biến thành màu đen, đại nạn sắp buông xuống, tính cũng như không, thôi đi đi…
Tiêu Phàm không hài lòng, đã gặp phải khốn cảnh như thế mà còn đem sinh ý từ bên ngoài đẩy ra.
- Sư phụ, đệ tử có giúp người đếm sao. Ta giúp người, chúng ta kiếm được đồng nào hay đồng đấy.
Nói xong Tiêu Phàm liền quay mặt sang những người đang đi trên đường, Thái Hư khôi phục vẻ nghiêm chỉnh mà quyền uy mỗi khi chuẩn bị gặp con thỏ nào đó:
- Thương thiên đã chết, hoàng thiên nên lập…
Lời còn chưa dứt, Thái Hư đã cực kì hoảng sợ chạy nhanh ra bịt miệng hắn lại, một tay lôi hắn cùng tiểu hài tử cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Chạy đến một nơi không có ai mới dừng lại. Thái Hư bực mình nói:
- Ngươi thực không muốn sống nữa? Chuyện rơi đầu cũng dám đi nói lung tung?
Tiêu Phàm vẻ mặt vô tội nói:
- Ta cảm thấy vừa rồi chưa từng có nói sai nha… Ta chỉ muốn cố gắng giúp người kiếm chén cơm thôi mà…
Thái Hư thở dài nói:
- Xem ra chén cơm này có lẽ ăn không có nổi. Ngẫm lại đi, xem ba người chúng ta có khả năng làm nghề gì.
Xong liền liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một lượt, nói:
- Ngươi ngoại trừ cái đầu đầy thứ xấu xa ra, liệu còn tinh thông cái gì khác không?
- Trộm cướp có được không? Chuyện này kiếp trước ta đã từng làm rồi, thuần thục lành nghề, trăm trận trăm thắng a…
Tiêu Phàm quay đầu nhìn tiểu hài tử, cười nói:
- Sau này chúng ta hợp tác nha? Có được hay không? Ngươi trông chừng ta đi cướp.
Tiểu hài tử gật đầu vẻ mặt hạnh phúc.
- Sư môn bất hạnh, sau lại có thể có loại nghiệt đồ như thế này a…
Sau đó mắt Thái Hư lại sáng lên:
- Đúng rồi! Ngươi cùng Tào huyện thừa không phải có giao tình không tệ sao? Ngươi lại biết Thái tôn điện hạ, ngươi đi tìm bọn họ đi nha. Có chỗ dựa vững chắc như vậy, chúng ta còn phải lo lắng kiếm kế sinh nhai sao?
Tiêu Phàm thở dài thườn thượt nói:
- Ta hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, thê thảm đến bực này, như thế nào lại không biết xấu hổ đến tìm bọn họ? Như thế so với bọn ăn mày đến trước cửa xin cơm có khác gì nhau?
Vì tôn nghiêm mà ly khai Trần phủ, cuối cùng lại đánh thấp tôn nghiêm mà mình vất vả dành lại được đi đến cầu xin người khác sao?
- Vậy làm sao bây giờ?
Thái Hư không quá rõ ràng ý tưởng của Tiêu Phàm, không để ý đến việc trộm cắp nhưng lại ngại đi lường gạt người khác. Chẳng biết tại sao nhưng rõ ràng là giống nhau, ăn khớp.
Tiêu Phàm mỉm cười:
- Bất luận như thế nào. Chúng ta cũng phải tìm được chỗ ở. Đây mới chính là đạo lý.
- Nghỉ ngơi ở đâu?
Tiêu Phàm thần thần bí bí cười nói:
- Địa phương chúng ta sắp tới ở khẳng định sẽ làm cho sư phụ ngài hài lòng. Nơi ấy rất gần Thần linh. Ngài tùy thời có thể thảo luận nghiên cứu vấn đề thành tiên.
Thái Hư tức thì mắt sáng lên, vẻ mặt chờ mong.
**************************************
Bên ngoài Nam thành.
- Đây chính là địa phương mà ngươi nói cách Thần gần nhất?
Thái Hư phụng phịu, tức giận đến run lên, chòm râu rựng ngược.
Một cái miếu sơn thần rách nát, còn có một pho tượng sơn thần phủ đầy mạng nhện. Khuôn mặt dữ tợn nhìn ba người.
- Sơn thần cũng là thần a. Sư phụ, người làm trưởng thôn không nên có những tật xấu a. Ta nhất định phải phê bình ngài…
Nhìn một vòng cái miếu sơn thần hoang vu này, họa chăng chỉ có quỷ mới có thể ở tại nơi này. Thái Hư sắp phát khóc tới nơi.
- Bần đạo đã lâu chưa từng trải qua tình trạng thê thảm như vậy…
- Sư phụ nén bi thương. Đây tất cả đều là số kiếp, số kiếp a…
Thái Hư cả giận:
- Kiếp cái rắm! Đều là bị ngươi làm hại! Nói, kế tiếp nên làm sao bây giờ? Chúng ta miễn cưỡng có thể coi là đã có chỗ để ở. Vậy còn sau này? Ăn cơm, mặc quần áo, lão đạo còn muốn uống rượu, thì phải giải quyết như thế nào đây.
Tiêu Phàm trong lòng đã có dự tính trước, nở nụ cười đáp:
- Ta có tay có chân, còn có đầu óc, còn sợ đói chết sao? Sư phụ, ngài cứ yên tâm đi
**************************************
Hoàng cung, bên trong Vũ Anh Điện.
Viên Trung đang quỳ gối trước Chu Nguyên Chương, bẩm báo hết thảy những việc có liên quan tới Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm, sinh vào năm Hồng vũ thứ mười. Năm nay tròn mười chin tuổi. Cha ngoài tứ tuần, mẹ tên là Vương thị. Ba đời nhà Tiêu gia đều theo nghề nông, thân thế trong sạch không có gì bắt bẻ. Bốn năm trước, song thân lần lượt đêu qua đời vì bệnh lao. Lúc còn sống Tiêu phụ từng cứu phú thương huyện Giang Phố là Trần Tứ Lục một mạng. Lúc đó Trần Tứ Lục vì báo ân nên quyết định kết thành thông gia. Sau khi song thân qua đời, tuân theo nguyện vọng của phụ thân đến nương tựa nhạc phụ đại nhân tương lai. Lúc đó, Trần Tứ Lục đã sớm phát đạt và hối hận chuyện trước kia. Tiêu Phàm ở Trần gia bốn năm nhưng Trần Tứ Lục không đề cập đến việc để cho hắn cùng nữ nhi mình thành thân. Tình cảnh rất là khó xử. Mãi đến khi Tiêu Phàm ngẫu nhiên kết giao được với Tào huyện thừa tân nhậm huyện Giang Phố, Tào Nghị. Giao tình hai người cũng không tệ, lúc này Trần Tứ Lục thấy thế mới xúc tiến việc hôn nhân với nữ nhi của mình.
Chu Nguyên Chương nhướng mày, thần sắc có chút không vui nói:
- Tiêu Phàm là con rể của một tên thương nhân?
Viên Trung nói:
- Hồi bẩm bệ hạ.Tiêu Phàm nguyên là con rể của thương nhân nhưng hôm qua cùng Trần gia mỗi người đi một ngả.
- Vì sao?
- Vì Tiêu Phàm mấy hôm nay tại huyện Giang Phố nhận nuôi một tiểu khất cái lại là nữ tử. Tiêu Phàm thấy nàng đáng thương đem nàng về Trần phủ nuôi dưỡng. Con gái Trần Tứ Lục giận giữ cố ý không cho, cùng Tiêu Phàm bất hòa. Tiêu Phàm dẫn theo tiểu hài tử đó rời khỏi Trần gia cùng Trần gia chấm dứt ân tình. Trước mắt, hắn và tiểu hài tử cùng một tên đạo sĩ giang hồ tại huyện Giang Phố đang ở cùng nhau trong một ngôi miếu sơn thần bỏ hoang bên ngoài thành Nam.
Chu Nguyên Chương tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng mỉm cười.
- Tên này có thể coi là một người lương thiện, Duẫn Văn nhận hắn làm bằng hữu quả thực không có nhìn lầm người.
- Viên Trung, ba ngày sau dẫn hắn tiến cung gặp trẫm.
- Tuân chỉ.
Viên Trung kín cẩn rời khỏi điện.
Chu Nguyên Chương như đang suy nghĩ, nhẹ nhàng gõ bàn từng cái.
Không lâu sau, thị vệ ở bên ngoài điện cao giọng nói:
- Thái tôn điện hạ yết kiến.
Đời ta nào phải loại thường nhân" (thơ Lý Bạch)
Tiêu Phàm bước ra khỏi cửa lớn của Trần gia, vừa nói câu này vừa cười lớn, cảm giác cả người đã được giải thoát.
Từ khi xuyên việt đến nay, không lúc nào hắn không cảm thấy cả ngươi như bị một cái xiềng xích vô hình bám đây, không thể thoải mái được, việc gì cũng chỉ dám nghỉ trong đầu chứ chẳng dám làm, suy đi nghĩ lại hắn mới từ từ hiểu được, cái xiềng xích trói buộc hắn cũng chính là Trần gia này đây.
Kiếp trước hắn chưa từng thử qua tư vị của một kẻ ăn nhờ ở đậu, cho nên hắn cứ ngỡ ăn nhờ ở đậu nhà người ta là một chuyện rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn có phần sung sướng, thoải mái. Mình không cần lao động cũng có người nuôi sống mình, có ăn có mặc, cái gì cũng không thiếu, ngoại trừ việc phải chịu ủy khuất một chút ra thì cuộc sống này đúng là hoàn mỹ, đây chính là thiên đường.
Sau này, khi xuyên việt về thời đại này hắn mới biết được mình đã hoàn toàn sai lầm.
Hắn nhận ra, tôn nghiêm quả thật rất quan trọng. Chuyện ăn mặc, mấy cái loại này dù sao cũng chỉ là vật chất, không thể nào so sánh được với tôn nghiêm.
Hai tháng vừa rồi hắn vừa trải qua, thật rất là khó chịu. Hắn cực ghét người khác gọi hắn là “cô gia của Trần gia”. Hắn càng chán ghét người khác nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường. Mỗi khi có người nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, hắn lại không nhịn được thử đoán xem trong lòng bọn họ đang nghĩ gì? Có phải là đang chửi hắn là một kẻ bất tài, ăn không ngồi rồi, một kẻ không có tiền đồ, không có chí tiến thủ.
Đủ rồi, hắn chịu đủ rồi. Hắn, Tiêu Phàm không phải là loại người nhu nhược. Cho dù Trần gia là thức ăn ngon đưa tới miệng hắn, hắn cũng nuốt không vô. Hắn chưa bao giờ xem Trần gia là nhà của mình. Bởi vì hắn không cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình càng không tìm thấy tôn nghiêm của chính mình ở nơi này.
Trần Oanh Nhi dịu dàng, điềm tĩnh, xinh đẹp động lòng người, bất luận xét về mặt nào nàng cũng là nhân tuyển tốt nhất để lấy làm thê tử. Cô nương nhà người ta từ trước tới giờ hướng hắn biểu đạt tình ý. Một lần rồi hai lần, nhiều lần lắm rồi... bản thân hắn cũng không nhớ rõ nữa. Tiêu Phàm, hắn không phải là một tên ngốc, như thế nào lại nhìn không ra? Tiêu Phàm khả dĩ có thể khống chế được tình cảm của mình là bởi vì lúc nào trong đầu hắn cũng có một suy nghĩ, ngàn vạn lần không được phép yêu nàng, bởi một khi hắn yêu nàng hắn nhất định sẽ phải lựa chọn giữa nàng và tôn nghiêm của chính mình. Vì nàng là nữ nhi duy nhất của Trần gia, sau khi yêu liền phải cưới, cả đời sau này liền phải chịu ánh mắt coi thường từ người khác. Đến lúc đấy không muốn nhận cái danh phận cô gia của Trần gia nữa cũng không được.
Tiêu Phàm cuối cùng đã chọn tôn nghiêm mà buông bỏ hồng nhan.
Không cần quan tâm người khác nghĩ về hắn thế nào, chỉ cần chính hắn cảm thấy lựa chọn của mình là đúng, là không thẹn với lương tâm thế là được. Con người sống ở trên đời, có rất nhiều thứ còn quý hơn cả sinh mạng, đó là trách nhiệm, là khí phách, là tín ngưỡng, tất cả những thứ đó nếu chỉ tính riêng cũng đáng để con người ta dùng sinh mạng mình đổi lấy.
Trần Oanh Nhi không có hắn chưa chắc đã không sống nổi, cuộc đời của nàng còn rất nhiều lựa chọn khác nhau. Nhưng nếu như Tiêu Phàm mất đi tôn nghiêm của hắn, không bằng đem hắn đi giết chết còn hơn.
Sau đó Tiêu Phàm làm một loạt các việc cứu Trần gia khỏi nguy hiểm, giúp Trần gia tranh thủ được một chút lợi ích. Nhưng ý đồ chính của hắn là muốn khẳng định mình, chứng tỏ cho đám người Trần gia thấy hắn là người có bản lĩnh. Hắn hi vọng nhận được sự tôn kính của họ, chỉ khi nào nhận được ánh mắt tôn kính từ người khác hắn mới cảm thấy tìm lại được tôn nghiêm của chính mình.
Hắn lúc đầu vẫn cứ ảo tưởng rằng mình đã tìm được một gia đình tại Trần gia, nhưng hôm nay Trần Oanh Nhi nói năng như bị mắc chứng cuồng loạn mới khiến hắn bừng tỉnh. Trần gia, chung quy cũng không phải là gia đình của mình.
Nhìn tràng phong ba hôm nay đến rất bất ngờ nhưng hết thảy cũng là tự nhiên thôi.Trong lòng Tiêu Phàm đã xác định từ lâu rằng sớm hay muộn thì chuyện này cũng sẽ phát xảy ra. Hắn và Trần Tứ Lục đều hiểu được, mâu thuẫn tích lũy lâu ngày bùng nổ là một điều tất yếu.
Rời khỏi đây, rũ sạch vướng bận trong lòng. Rút cục Tiêu Phàm cũng có đã cảm thấy được mình là một con người hoàn hoàn chỉnh chỉnh đúng nghĩa. Đường đường chính chính một thân nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, có nơi nào không thể đi? Trên đường cái Giang Phổ vẫn ồn ào nhộn nhịp như trước, nhưng trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy hết sức yên tĩnh. Từ giờ trở đi, thân phận của hắn không còn là cô gia của Trần gia nữa mà chỉ là Tiêu Phàm. Đường đường chính chính, có tên có họ.
Cúi đầu nhìn tiểu hài tử, Tiêu Phàm khẽ cười nói:
- Được rồi, hiện giờ ta với ngươi đều giống nhau, cũng không có nhà để về. Từ giờ trở đi chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi.
Tiểu hài tử gật đầu, vẻ mặt tựa hồ rất cao hứng.
Kế tiếp phải làm sao bây giờ? Tiêu Phàm trong lòng sầu muộn, không lẽ cả hai phải dắt tay nhau đi ăn xin sao? Như vậy cũng quá khổ đi.
Trong đầu Tiêu Phàm hiện lên vô số nội dung của những vở kịch lãng mạn kiếp trước từng xem. Một đôi vợ chồng nghèo sống nương tựa vào nhau. Ban ngày người chồng đi đến bến tàu khuân vác, buổi tối trở về người chồng mệt mỏi nôn máu thì được thê tử yêu thương ôm ấp trong lòng. Hai vợ chồng ôm nhau khóc rống, than vãn vận mệnh thật bất công và trớ trêu…
Tiêu Phàm rùng mình một cái, bất quá cái kế sinh nhai này không thích hợp với một người như mình.
May mắn là lúc này Tiêu Phàm chợt nhớ ra, bản thân mình có một người sư phụ tên là Thái Hư.
******************************************
Lúc Tiêu Phàm tìm được Thái Hư thì lão lại đang tiếp tục giở trò bói toán lừa gạt mọi người.
Nhìn thấy một tiểu cô nương bên cạnh Tiêu Phàm tức thì hai mắt Thái Hư sáng ngời, dùng ngữ phi thường trầm ổn, ra quyền uy giống như một vị cao nhân đắc đạo nói:
- Vị tiểu cô nương này, ngươi có điềm xấu…
Tiêu Phàm chạy nhanh đến ngăn Thái Hư lại:
- Quên đi, sư phụ, cô bé này là người một nhà với ta, người làm gì mà đến người một nhà cũng lừa? Với cả nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương thôi?
Thái Hư nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương cãi cố:
- Dựa vào ngươi nói sao? Bần đạo đã sớm tính ra cô bé này không phải là một tiểu cô nương bình thường…
Thái Hư ho khan một tiếng tiếp tục chiêu cũ:
- Vị tiểu cô nương này số mệnh đích xác không sai a. Xuất thân bất phàm, hơn nữa cũng đại phú đại quý khôn cùng. Thời niên thiếu chịu nhiều đau khổ, ngày sau hết thảy sẽ khổ tận cam lai a…
Tiêu Phàm ngắt lời, nói:
- Sư phụ, ngài tỉnh lại đi, xem bói không tính đối với người quen, người ta chả nói “bụt nhà không thiêng” còn gì.
Thái Hư cả giận:
- Ngươi thế nào lại không tin ta? Đúng rồi, sao ngươi không ở đợi ở Túy Tiên Lâu đi, vác mặt đến đây phá chuyện làm ăn của ta làm gì? Còn nữa, tiểu cô nương này là ai?
Tiêu Phàm cười nói:
- Sư phụ, có một tin tức tốt và một tin tức xấu người muốn nghe tin nào trước?
- Trước tiên nghe tin xấu đi.
- Được rồi. Tin tức xấu là ta đã rời khỏi Trần gia, từ nay về sau không còn là con rể Trần gia nữa.
Thái Hư vui vẻ cười ha hả, không để ý đến mặt mũi của một vị cao nhân nói:
- Ha ha. Đây là tin tức tốt nha. Bần đạo đã nói qua, Trần gia không phải là nơi thích hợp cho ngươi ở, nên bỏ đi sớm hơn mới phải. Hảo… Còn tin tốt?
Tiêu Phàm cười như một thiên sứ thuần khiết:
- Tin tức tốt là từ nay về sau đồ nhi cùng sư phụ ngài một mảnh tình thâm quấn quýt không rời. Hiện tại đồ nhi không có nhà để về, đồ nhi quyết định sau này ba người chúng ta sẽ nương tựa vào nhau mà sống. Cùng ăn cùng ở, dùng hai tay của sư phụ, tạo nên tương lai tốt đẹp ngày mai của ba chúng ta.
Tức thì nét mặt già của Thái Hư so với mướp đắng còn khô hơn, thở dài thật sâu nói:
- Đây nào phải tin tức tốt nha. Đối với bần đạo mà nói, đây chính là một tin tức cực kì xấu a…
Thái Hư thần sắc kích động, run lên nói:
- Ngươi lúc làm chưởng quầy không phải mỗi ngày thu được vài chục lượng bạc sao? Quả thật là nhìn xa trông rộng. Với số tiền đó đủ cho chúng ta ung dung tự tại một phen a…
Tiêu Phàm đắc ý cười, người lo xa tất có ưu điểm, dù sao vì mình kiếm một chút bạc phòng thân là không có sai.
Duỗi tay vỗ vào túi tiền bên hông một cái, Tiêu Phàm đắc ý cười một trận.
- Ngươi làm sao vậy?
Thái Hư nhìn vào biểu tình trên mặt Tiêu Phàm bất giác dự cảm có điềm xấu sắp xảy ra.
Tiêu Phàm cười khổ nói:
- Ta vẫn luôn cho rằng tiền tài là không thể để lộ ra, loại ý nghĩ này thật là chính xác.
- Đúng vậy a. Thế gian này kẻ xấu nhiều hơn người tốt, người có tài đươn nhiên là không thể khoe khoang…
Tiêu Phàm mặt có đỏ lên một chút:
- …Vì thế cho nên ta đem mấy chục lượng bạc kia giấu đi rồi.
Thần sắc Thái Hư có chút kích động:
- Giấu ở chỗ nào?
- Khụ khụ.. Dưới giường ở trong Trần phủ.
Thái Hư bỗng nhiên vội la lên:
- Ngươi trở lại lấy đi!
Tiêu Phàm nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ta cùng Trần gia bất hòa. Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ cho ta vào cửa lấy bạc sao?
Thái Hư ngây người không nói lời nào.
Tiêu Phàm nhìn vào hắn chờ mong, nói:
- Sư phụ thần công cái thế, nhìn giang hồ bằng nửa con mắt. Không bằng chờ đến tối ngài trèo tường tiến vào Trần phủ, lấy bạc ra giúp ta…
Thái Hư hừ hừ nói:
- Ta là cái loại trèo tường trộm cắp này nọ thì bây giờ còn phải đi ăn xin lừa người như thế này không? Ta chính là môn hạ của Võ Đang, danh môn chánh phái a…
- Cái này làm sao có thể tính trộm cắp được? Bạc vốn là của ta,ta đến lấy về thì có gì là không đúng?
- Cho dù không phải là trộm ta cũng không làm! Dù sao ta cũng quyết không làm những việc trộm gà bắt chó như thế.
Thái Hư rất có khí cốt hừ hừ nói.
Tiêu phàm thật sự khâm phục hắn sát đất. Hắn không thể tưởng tượng nổi, một gã lừa đảo lấy nghề lừa gạt người khác để kiếm sống cư nhiên lại còn có khí tiết như vậy. Thật là mâu thuẫn. Trộm đồ đúng là việc không đúng nhưng so với đi lừa gạt người khác thì cũng giống nhau thôi!
Tuổi tác chênh lệch tạo nên sự khác biệt, đặc biệt là những người đã hơn trăm tuổi. Lão đạo sĩ quan điểm về giá trị của con người chỉ dừng lại ở những năm cuối triều đại Nam Tống.
Tình huống hiện tại là ba cái thân nghèo nàn không có lấy một xu dính túi nương tựa vào nhau. Mà ai cũng không có nhà để về, hơn nữa mỗi ngày đều không thể không ăn cơm. Lão đạo sĩ còn thích uống rượu, thuận tiện còn có thể gặm hết hai cái đầu dê, một nồi lẩu thịt chó.
Không được, việc này nhất định cũng làm không được.
- Làm sao bây giờ?
Thái Hư bất mãn nhìn Tiêu Phàm. Rời khỏi Trần gia, khẳng định là không thể tiếp tục làm chưởng quầy tại Túy Tiên lâu nữa. Giờ ba người phải đối mặt với một vấn đề sinh tồn cực kì lớn.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Phàm cùng Thái Hư vẻ mặt lo lắng, chỉ có mỗi tiểu hài tử vẫn như cũ, có vẻ cái bộ mặt lạnh lùng kia có thể thích ứng ở mọi hoàn.
Một gã đi đường đi qua, dừng lại, nói:
- Ai, lão đạo sĩ, ngươi có thể giúp ta tính chuyện ngày xưa được không?
Thái Hư đang phiền lòng không thôi làm gì còn tâm trạng xem với đoán. Nhìn cũng chưa nhìn hắn, mất kiên nhẫn nói:
- Các hạ mặt mang sát khí. Ấn đường biến thành màu đen, đại nạn sắp buông xuống, tính cũng như không, thôi đi đi…
Tiêu Phàm không hài lòng, đã gặp phải khốn cảnh như thế mà còn đem sinh ý từ bên ngoài đẩy ra.
- Sư phụ, đệ tử có giúp người đếm sao. Ta giúp người, chúng ta kiếm được đồng nào hay đồng đấy.
Nói xong Tiêu Phàm liền quay mặt sang những người đang đi trên đường, Thái Hư khôi phục vẻ nghiêm chỉnh mà quyền uy mỗi khi chuẩn bị gặp con thỏ nào đó:
- Thương thiên đã chết, hoàng thiên nên lập…
Lời còn chưa dứt, Thái Hư đã cực kì hoảng sợ chạy nhanh ra bịt miệng hắn lại, một tay lôi hắn cùng tiểu hài tử cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Chạy đến một nơi không có ai mới dừng lại. Thái Hư bực mình nói:
- Ngươi thực không muốn sống nữa? Chuyện rơi đầu cũng dám đi nói lung tung?
Tiêu Phàm vẻ mặt vô tội nói:
- Ta cảm thấy vừa rồi chưa từng có nói sai nha… Ta chỉ muốn cố gắng giúp người kiếm chén cơm thôi mà…
Thái Hư thở dài nói:
- Xem ra chén cơm này có lẽ ăn không có nổi. Ngẫm lại đi, xem ba người chúng ta có khả năng làm nghề gì.
Xong liền liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một lượt, nói:
- Ngươi ngoại trừ cái đầu đầy thứ xấu xa ra, liệu còn tinh thông cái gì khác không?
- Trộm cướp có được không? Chuyện này kiếp trước ta đã từng làm rồi, thuần thục lành nghề, trăm trận trăm thắng a…
Tiêu Phàm quay đầu nhìn tiểu hài tử, cười nói:
- Sau này chúng ta hợp tác nha? Có được hay không? Ngươi trông chừng ta đi cướp.
Tiểu hài tử gật đầu vẻ mặt hạnh phúc.
- Sư môn bất hạnh, sau lại có thể có loại nghiệt đồ như thế này a…
Sau đó mắt Thái Hư lại sáng lên:
- Đúng rồi! Ngươi cùng Tào huyện thừa không phải có giao tình không tệ sao? Ngươi lại biết Thái tôn điện hạ, ngươi đi tìm bọn họ đi nha. Có chỗ dựa vững chắc như vậy, chúng ta còn phải lo lắng kiếm kế sinh nhai sao?
Tiêu Phàm thở dài thườn thượt nói:
- Ta hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, thê thảm đến bực này, như thế nào lại không biết xấu hổ đến tìm bọn họ? Như thế so với bọn ăn mày đến trước cửa xin cơm có khác gì nhau?
Vì tôn nghiêm mà ly khai Trần phủ, cuối cùng lại đánh thấp tôn nghiêm mà mình vất vả dành lại được đi đến cầu xin người khác sao?
- Vậy làm sao bây giờ?
Thái Hư không quá rõ ràng ý tưởng của Tiêu Phàm, không để ý đến việc trộm cắp nhưng lại ngại đi lường gạt người khác. Chẳng biết tại sao nhưng rõ ràng là giống nhau, ăn khớp.
Tiêu Phàm mỉm cười:
- Bất luận như thế nào. Chúng ta cũng phải tìm được chỗ ở. Đây mới chính là đạo lý.
- Nghỉ ngơi ở đâu?
Tiêu Phàm thần thần bí bí cười nói:
- Địa phương chúng ta sắp tới ở khẳng định sẽ làm cho sư phụ ngài hài lòng. Nơi ấy rất gần Thần linh. Ngài tùy thời có thể thảo luận nghiên cứu vấn đề thành tiên.
Thái Hư tức thì mắt sáng lên, vẻ mặt chờ mong.
**************************************
Bên ngoài Nam thành.
- Đây chính là địa phương mà ngươi nói cách Thần gần nhất?
Thái Hư phụng phịu, tức giận đến run lên, chòm râu rựng ngược.
Một cái miếu sơn thần rách nát, còn có một pho tượng sơn thần phủ đầy mạng nhện. Khuôn mặt dữ tợn nhìn ba người.
- Sơn thần cũng là thần a. Sư phụ, người làm trưởng thôn không nên có những tật xấu a. Ta nhất định phải phê bình ngài…
Nhìn một vòng cái miếu sơn thần hoang vu này, họa chăng chỉ có quỷ mới có thể ở tại nơi này. Thái Hư sắp phát khóc tới nơi.
- Bần đạo đã lâu chưa từng trải qua tình trạng thê thảm như vậy…
- Sư phụ nén bi thương. Đây tất cả đều là số kiếp, số kiếp a…
Thái Hư cả giận:
- Kiếp cái rắm! Đều là bị ngươi làm hại! Nói, kế tiếp nên làm sao bây giờ? Chúng ta miễn cưỡng có thể coi là đã có chỗ để ở. Vậy còn sau này? Ăn cơm, mặc quần áo, lão đạo còn muốn uống rượu, thì phải giải quyết như thế nào đây.
Tiêu Phàm trong lòng đã có dự tính trước, nở nụ cười đáp:
- Ta có tay có chân, còn có đầu óc, còn sợ đói chết sao? Sư phụ, ngài cứ yên tâm đi
**************************************
Hoàng cung, bên trong Vũ Anh Điện.
Viên Trung đang quỳ gối trước Chu Nguyên Chương, bẩm báo hết thảy những việc có liên quan tới Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm, sinh vào năm Hồng vũ thứ mười. Năm nay tròn mười chin tuổi. Cha ngoài tứ tuần, mẹ tên là Vương thị. Ba đời nhà Tiêu gia đều theo nghề nông, thân thế trong sạch không có gì bắt bẻ. Bốn năm trước, song thân lần lượt đêu qua đời vì bệnh lao. Lúc còn sống Tiêu phụ từng cứu phú thương huyện Giang Phố là Trần Tứ Lục một mạng. Lúc đó Trần Tứ Lục vì báo ân nên quyết định kết thành thông gia. Sau khi song thân qua đời, tuân theo nguyện vọng của phụ thân đến nương tựa nhạc phụ đại nhân tương lai. Lúc đó, Trần Tứ Lục đã sớm phát đạt và hối hận chuyện trước kia. Tiêu Phàm ở Trần gia bốn năm nhưng Trần Tứ Lục không đề cập đến việc để cho hắn cùng nữ nhi mình thành thân. Tình cảnh rất là khó xử. Mãi đến khi Tiêu Phàm ngẫu nhiên kết giao được với Tào huyện thừa tân nhậm huyện Giang Phố, Tào Nghị. Giao tình hai người cũng không tệ, lúc này Trần Tứ Lục thấy thế mới xúc tiến việc hôn nhân với nữ nhi của mình.
Chu Nguyên Chương nhướng mày, thần sắc có chút không vui nói:
- Tiêu Phàm là con rể của một tên thương nhân?
Viên Trung nói:
- Hồi bẩm bệ hạ.Tiêu Phàm nguyên là con rể của thương nhân nhưng hôm qua cùng Trần gia mỗi người đi một ngả.
- Vì sao?
- Vì Tiêu Phàm mấy hôm nay tại huyện Giang Phố nhận nuôi một tiểu khất cái lại là nữ tử. Tiêu Phàm thấy nàng đáng thương đem nàng về Trần phủ nuôi dưỡng. Con gái Trần Tứ Lục giận giữ cố ý không cho, cùng Tiêu Phàm bất hòa. Tiêu Phàm dẫn theo tiểu hài tử đó rời khỏi Trần gia cùng Trần gia chấm dứt ân tình. Trước mắt, hắn và tiểu hài tử cùng một tên đạo sĩ giang hồ tại huyện Giang Phố đang ở cùng nhau trong một ngôi miếu sơn thần bỏ hoang bên ngoài thành Nam.
Chu Nguyên Chương tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng mỉm cười.
- Tên này có thể coi là một người lương thiện, Duẫn Văn nhận hắn làm bằng hữu quả thực không có nhìn lầm người.
- Viên Trung, ba ngày sau dẫn hắn tiến cung gặp trẫm.
- Tuân chỉ.
Viên Trung kín cẩn rời khỏi điện.
Chu Nguyên Chương như đang suy nghĩ, nhẹ nhàng gõ bàn từng cái.
Không lâu sau, thị vệ ở bên ngoài điện cao giọng nói:
- Thái tôn điện hạ yết kiến.
Danh sách chương