Bão Cầm nhảy ngược trở lại, cõi lòng tràn đầy vui sướng vì đại cừu được báo, nhanh chóng chạy mất tăm mất tích. Tiêu Phàm ngạc nhiên xoa xoa cái trán bị đánh đến đỏ bừng trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười. Cô gái nhỏ này quả thực bị ủy khuất, trước thì bị bản thân mình phi lễ, đêm nay lại bị mình hung hăng đạp cho một cước, thù cũ hận mới, xem ra trong lòng mấy ngày nay đã vô cùng khó chịu, đến cả tên điên cũng dám đánh, cái này cần đến bao nhiêu dũng khí a. Bất quá... Cho dù nàng đánh người, quả thực cũng vô cùng đáng yêu, khiến Tiêu Phàm càng thêm động tâm
Trở về phòng thu thập xong xuôi, Tiêu Phàm một thân nho sam, cước bộ hào hoa phong nhã, hướng tiền viện hoa viên đi đến, phó ước với Trần gia tiểu thư. Hoa viên rất lớn, trong vườn có một con đường rãi sỏi quanh co, dẫn đến một tòa lương đình. Đình viện làm từ gỗ thô, phong cách phi thường cổ xưa, bất quá Trần Tứ Lục vẫn chưa cấp tên cho tòa lương đình này một cái tên phong nhã gì. Mà với trình độ văn hóa không biết đến bài “Tĩnh Dạ tứ” của hắn mà bảo hắn nghĩ được một cái tên hay e là quá sức. Tiêu Phàm không hề khinh thị hắn, thật sự là không hề. Hắn chỉ âm thầm nhếch mép mà thôi
Trong đình viện, một thân ảnh thướt tha trong màn đêm lộ ra sự cô độc. Tâm linh Tiêu Phàm rung động, trăng mờ gió lớn, duỗi tay không thấy năm ngón tay, nếu ở trong này cùng Trần gia tiểu thư XXOO….. Tiêu Phàm nhanh chóng lắc đầu vứt bỏ cái ý nghĩ vô sỉ này
Rất cầm thú !
Bất quá... Khó có được cơ hội tốt như vây, người ta là tiểu thư còn chủ động ước hẹn ta, nếu ta không làm chút gì đó, chẳng phải là không bằng cầm thú sao? Làm cầm thú, hay là không bằng cầm thú?
Tiêu Phàm rối rắm nhịn không được nhíu mày. Do dự sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục quyết định, hay là trước tiên nên làm “Tiêu chưởng quỹ", sau đó quay sang thành “Tiêu cô gia”
Gió đêm rét buốt.
Trần Oanh Nhi ngồi ở trong đình viện, lại may mảy không hề cảm thấy rét lạnh. Tim của nàng đập thật sự nhanh,trong màn đêm yên tĩnh không tiếng động, nàng thậm chí còn nghe dược tiếng tim đập “bùm bùm” như nai con nhảy loạn, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng lên. Đêm nay, nàng sẽ làm một sự việc mà từ lúc chào đời đến nay dù nghĩ thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ, lúc ấy, chẳng suy nghĩ gì, mà ma xui quỷ khiến nàng lại sai Bão Cầm hẹn Tiêu Phàm đến gặp mặt. Một đại cô nương chưa lấy chồng, đêm khuya lại chủ động hẹn hò cùng một nam tử trẻ tuổi gặp mặt, chuyện như khác người như vậy cũng làm ra được, nếu để cha nàng biết thì… Nghĩ đến đây, Trần Oanh Nhi hai chân chợt động, bước chầm chậm vài bước, nàng cảm thấy sợ hãi vì sự lớn mật của mình. Lưu lại, lưu lại! Thanh âm trong lòng nàng không ngừng kêu lên, giống như sự hấp dẫn của ma quỷ. Hắn là vị hôn phu tương lai, là vị hôn phu định ước, chúng ta là có danh phận, hôn thê gặp mặt hôn phu, ai cũng không thể đồn đại được. Trần Oanh Nhi cố gắng thuyết phục mình, khuôn mặt lại đỏ lên giống như là xuất huyết vậy
Sau một hồi đi lại, thân thể mềm mại của Trần Oanh Nhi run lên giương mắt nhìn lên, trong đêm tối, một đạo thân ảnh phiêu dật nhẹ nhàng đứng ở đằng xa, gió đêm nhẹ thổi, tay áo bay phất phơ, xuất trần thoát tục.
Đạo thân ảnh kia vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn vào nàng, con ngươi đen bóng có thần mang theo vẻ tự tin nhàn nhạt, cho dù mặc bộ trường sam cũ nát, hắn vẫn như một vị tiên nhân nhàn hạ, hướng tới nàng mỉm cười, nụ cười giống như là hồ sâu, khiến cho người khác không kìm được mà trầm mê trong đó. Phong độ như vậy, khí độ như vậy, không thể là một nông hộ đệ tử nghèo hèn có thể toát ra được.
Trần Oanh Nhi bình tĩnh nhìn vào Tiêu Phàm, bất tri bất giác lại thất thần. Khi nàng từ trong mê say lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm đã đứng ở trước mặt nàng, hai người cách nhau trong gang tấc. Mặt đối mặt nhưng không hề nói gì. Trần Oanh Nhi trong lòng vô cùng ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên nàng ước hẹn nam tử gặp mặt, đừng tưởng Tiêu Phàm là vị hôn phu chú định của nàng, nhưng nàng vẫn vô cùng xấu hổ, cái này không phải là sự tình mà một đại cô nương chưa chồng nên làm
Trần Phàm cũng không nói gì, hắn thật ra cũng chẳng ngượng ngùng gì, chỉ chăm chú nhìn vào Trần Oanh Nhi. Đây là lần đầu tiên hắn dò xét vị hôn thê của mình. Dáng người cũng được,nhưng hơi gầy yếu, lại khiến cho nam nhân có mong muốn bảo hộ, chân thon dài, Tiêu Phàm thích chân dài MM, mông nở, dễ đẻ nuôi con tốt, ngực … không nhìn ra to nhỏ, nếu có thể tự tay vuốt thoáng qua một cái thì tốt hơn………Chỉ tiếc lông mày nàng hơi mỏng, mắt phượng sắc lẹm, theo dáng người mà đoán, có thể nhìn ra đươc nàng không phải là nữ tử có tính tình tốt đẹp. Nghĩ lại, Tiêu Phàm lại cảm thấy bình thường, trên đời này vốn không có nữ nhân hoàn mỹ, cái loại diện mạo tuyệt mỹ này, mà còn là nữ nhân tính tình ôn nhu thì chỉ có xuất hiện trong tác phẩm văn học hoặc là TV điện ảnh mới có, chân chính trong đời thường sao có thể xuất hiện được
Trong lòng hai người đều có suy nghĩ, thật lâu sau cũng không nói gì. Rốt cục, Trần Oanh Nhi tựa hồ chịu không nổi bầu không khí trầm mặc mà khó xử như vậy, miệng anh đào khẽ nhếch, nhỏ giọng nói:
- Tiêu... Tiêu công tử, người đã đến rồi.
- A, đến rồi đến rồi, Tiêu mỗ xin chào tiểu thư.
Tiêu Phàm nhã nhặn hướng nàng chắp tay hành lễ
Trần Oanh Nhi cả kinh, vội vàng hơi nghiêng người, tránh hướng hắn đáp lễ, trên mặt đầy xấu hổ nói:
- Tiêu công tử... Không cần như thế khách khí.
Bầu không khí trầm mặc khó xử bị đánh vỡ, Trần Oanh Nhi rốt cục cũng cảm thấy đỡ xấu hổ. Trần Oanh Nhi đôi lông mi dài run rẩy, hướng đôi mắt đẹp như sao của mình lên, bắt đầu dò xét vị nam tử trước mặt cùng nàng có hôn ước này. Ở chung một nhà hơn bốn năm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vị hôn phu của mình. Hắn dáng người cao gầy, mặt mày tuấn lãng, cặp mắt sáng như sao, trong ánh mắt mang theo sự lạnh nhạt cùng thâm thúy mà không phù hợp cùng với tuổi của hắn. Nam nhân ánh mắt thâm thúy, có thể khiến cho nữ nhân mê loạn ở bên trong. Ánh mắt phụ thân cũng không kém, ít nhất từ ngoại hình bên ngoài mà nói, phụ thân cho mình tìm một vị lang quân anh tuấn. Chỉ tiếc... nhân phẩm của vị lang quân anh tuấn này rất khả nghi.
Trần Oanh Nhi không thể nào quên được, lần trước cũng tại hoa viên này, Tiêu Phàm giở trò trước mặt nàng, xuất thủ khinh bạc thiếp thân nha hoàn của nàng Bão Cầm. Chuyện này giống một gai nhọn, đâm thật sâu vào tim nàng. Nếu thật sự là kẻ không có đức hạnh, cùng lắm thì Trần gia từ bỏ hôn sự này, mặc hắn tự sinh tự diệt. Chỉ là Thiên ý trêu người, nguy nan của Trần gia lại do một tay hắn hóa giải, cải biến vận mệnh từ trên xuống dưới của Trần gia, trong mắt trên dưới Trần phủ hôn sự của nàng cùng Tiêu Phàm rõ ràng là sự việc thuận lý thành chương. Sự thực này khiến cho Trần Oanh Nhi vừa vừa hoan hỉ lại vừa sẩu khổ. Nhìn vào gương mặt tuấn lãng của Tiêu Phàm, Trần Oanh Nhĩ khẽ than nhẹ, rốt cuộc ngươi là loại người như thế nào?
-Tiêu công tử, mấy ngày trước đây Trần gia gặp đại nạn, may mà ngươi xuất thủ tương trợ, tiểu nữ cùng gia phụ vô cùng cảm kích.
Trần Oanh Nhi thu hồi tâm sự, hướng Tiêu Phàm dịu dàng nói
Tiêu Phàm hơi có chút đắc ý, được một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp cảm kích, đương nhiên là chuyện vô cùng đắc ý rồi, huống chi cô gái này trên danh nghĩa còn là vị hôn thê của hắn. Chỉ có trước mặt nữ nhân thuộc về mình, nam nhân mới thỏa mãn được sự tự tôn trong lòng.
- Tiểu thư khách khí rồi, chỉ là việc cỏn con thuận tay làm mà thôi không đáng nhắc tới, không dám nhận cảm kích của tiểu thư.
Tiêu Phàm giả bộ khiêm tốn nói
Trần Oanh Nhi cười cười, sau đó chăm chú Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu công tử có thể nói cho ta biết làm thế nào mà công tử thuyết phục được Tào huyện lệnh vậy ?
Đây mục đích Trần Oanh Nhi hẹn hắn ra đây gặp mặt nàng thật sự rất tò mò, vì cái gì Trần gia mấy ngàn lượng bạc tống xuất đi, Tào huyện lệnh không thèm nhìn nửa con mắt, mà người ở rể xuất thân không một xu này xuất mã, ba xạo vài lời lại có thể hóa giải nguy cơ của Trần gia. Người bên ngoài xôn xao đồn đại, không biết thật hư thế nào. Nếu muốn biết thì phải tự thân đưa ra ánh sáng mà thôi. Trần Oanh Nhi rất muốn biết Tiêu Phàm rốt cuộc đã làm thế nào.
Lời này đúng là gãi trúng chỗ ngứa của Tiêu Phàm. Tiêu Phàm đến tận bây giờ vẫn bởi vì việc này mà kiêu ngạo, hết người này đến người khác khen ngợi, khiến cho hắn cảm thấy mình đúng là điển hình của một mưu sĩ nhân tài có trí tuệ vô cùng cao siêu, thủ đoạn ngoại giao của bản thân tuy là không bằng Tô Tần, Trương Nghi thời Chiến quốc nhưng cũng chẳng kém hơn bao nhiêu. Triều Đại Minh thiếu cái gì? Chính là nhân tài nha? Mình là ai? Chính là nhân tài trí lực vô cùng cao đang sống ở Đại Minh vương triều nha!
Tiêu Phàm nở nụ cười, cười vô cùng khiêm tốn, loại khiêm tốn này lại khiến cho nụ cười của hắn có chút dối trá:
- Việc này thật sự không đáng nhắc tới, trong lúc hồ đồ đã giải quyết được việc này….
Lông mi Trân Oanh Nhi khẽ nhăn lại đối với thuyết pháp “trong lúc hồ đồ” của Tiêu Phàm không quá vừa lòng
- Tiêu công tử có thể nói rõ ràng hơn không?
Tiêu Phàm bình thản, ngữ khí có vẻ không quan tâm nói:
- Kỳ thật rất đơn giản, ta vào dịch quán rồi tìm gặp Tào huyện lệnh, cùng hắn uống rượu, hắn tửu lượng khá lớn, sau đó chúng ta càng nói chuyện càng tâm đầu ý hợp, sau đó Tào huyện lệnh buông tha Trần gia.
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Oanh Nhi trừng lớn:
- Thiệt hay giả? Chỉ đơn giản như vậy?
Tiêu Phàm gật đầu:
- Thật sự, đương nhiên là thật, trên đời này thật ta cũng không phải sự tình nào nhìn có vẻ phức tạp thì đã là phức tạp.
Trần Oanh Nhi ngẫm nghĩ, lập tức khuôn mặt xinh đẹp dần nổi lên môt tầng sương lạnh, ngữ khí cũng trở lên băng lãnh .
- Tiêu công tử, ngươi không muốn nói thì thôi, cần gì phải nói dối để lừa ta?
Vẻn vẹn chỉ ngồi uống rượu cùng Tào huyện lệnh, hắn tha cho Trần gia, lời này thì ai mà tin được.
Tiêu Phàm sắp khóc, hắn đang nói thật a! Nữ nhân này quá đa nghi a. Thở dài, Tiêu Phàm liếc liếc mắt nhìn Trần Oanh Nhi, vuốt mũi cười khổ nói:
- Được rồi, nàng đã không tin, ta sẽ nói dối. Khụ khụ, à không, là đổi cách nói, kì thật tình hình chân chính lúc đó là: ngày đó trong người ta dấu một thanh đao, lẻn vào dịch quán, sau khi nhìn thấy Tào huyện lệnh, thì dùng đao ép buộc hắn, nói với hắn nếu hắn không buông tha cho Trần gia, ta liền đao trắng đâm vào, đao xanh rút ra… (Lão Tặc mi chơi chữ chổ này rồi).
- Đợi chút! ! Đao trắng đâm vào thì ta có thể hiểu được, còn đao xanh rút ra nghĩa là sao?
- Ta đâm túi mật của hắn!
Trần Oanh Nhi đầu đầy hắc tuyến:
-... Ngươi nói tiếp đi.
- Tào huyện lệnh sợ hãi, vội vàng đảm bảo buông tha Trần gia sau không bao giờ tìm Trần gia gây phiền toái nữa, sau đó thì ta trở về.
Thỏa mãn tâm lý kì quái, Trần Oanh Nhi vừa lòng than thở một tiếng, khẽ cười nói:
- Lúc này mới là nói thật a, sau đừng gạt người a.
Tiêu Phàm hốc mắt cay cay, trong lòng có chút cảm giác giống như là “muốn khóc mà không khóc nổi”…”
Nữ nhân a... Đây chính là nữ nhân!
Trở về phòng thu thập xong xuôi, Tiêu Phàm một thân nho sam, cước bộ hào hoa phong nhã, hướng tiền viện hoa viên đi đến, phó ước với Trần gia tiểu thư. Hoa viên rất lớn, trong vườn có một con đường rãi sỏi quanh co, dẫn đến một tòa lương đình. Đình viện làm từ gỗ thô, phong cách phi thường cổ xưa, bất quá Trần Tứ Lục vẫn chưa cấp tên cho tòa lương đình này một cái tên phong nhã gì. Mà với trình độ văn hóa không biết đến bài “Tĩnh Dạ tứ” của hắn mà bảo hắn nghĩ được một cái tên hay e là quá sức. Tiêu Phàm không hề khinh thị hắn, thật sự là không hề. Hắn chỉ âm thầm nhếch mép mà thôi
Trong đình viện, một thân ảnh thướt tha trong màn đêm lộ ra sự cô độc. Tâm linh Tiêu Phàm rung động, trăng mờ gió lớn, duỗi tay không thấy năm ngón tay, nếu ở trong này cùng Trần gia tiểu thư XXOO….. Tiêu Phàm nhanh chóng lắc đầu vứt bỏ cái ý nghĩ vô sỉ này
Rất cầm thú !
Bất quá... Khó có được cơ hội tốt như vây, người ta là tiểu thư còn chủ động ước hẹn ta, nếu ta không làm chút gì đó, chẳng phải là không bằng cầm thú sao? Làm cầm thú, hay là không bằng cầm thú?
Tiêu Phàm rối rắm nhịn không được nhíu mày. Do dự sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục quyết định, hay là trước tiên nên làm “Tiêu chưởng quỹ", sau đó quay sang thành “Tiêu cô gia”
Gió đêm rét buốt.
Trần Oanh Nhi ngồi ở trong đình viện, lại may mảy không hề cảm thấy rét lạnh. Tim của nàng đập thật sự nhanh,trong màn đêm yên tĩnh không tiếng động, nàng thậm chí còn nghe dược tiếng tim đập “bùm bùm” như nai con nhảy loạn, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng lên. Đêm nay, nàng sẽ làm một sự việc mà từ lúc chào đời đến nay dù nghĩ thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ, lúc ấy, chẳng suy nghĩ gì, mà ma xui quỷ khiến nàng lại sai Bão Cầm hẹn Tiêu Phàm đến gặp mặt. Một đại cô nương chưa lấy chồng, đêm khuya lại chủ động hẹn hò cùng một nam tử trẻ tuổi gặp mặt, chuyện như khác người như vậy cũng làm ra được, nếu để cha nàng biết thì… Nghĩ đến đây, Trần Oanh Nhi hai chân chợt động, bước chầm chậm vài bước, nàng cảm thấy sợ hãi vì sự lớn mật của mình. Lưu lại, lưu lại! Thanh âm trong lòng nàng không ngừng kêu lên, giống như sự hấp dẫn của ma quỷ. Hắn là vị hôn phu tương lai, là vị hôn phu định ước, chúng ta là có danh phận, hôn thê gặp mặt hôn phu, ai cũng không thể đồn đại được. Trần Oanh Nhi cố gắng thuyết phục mình, khuôn mặt lại đỏ lên giống như là xuất huyết vậy
Sau một hồi đi lại, thân thể mềm mại của Trần Oanh Nhi run lên giương mắt nhìn lên, trong đêm tối, một đạo thân ảnh phiêu dật nhẹ nhàng đứng ở đằng xa, gió đêm nhẹ thổi, tay áo bay phất phơ, xuất trần thoát tục.
Đạo thân ảnh kia vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn vào nàng, con ngươi đen bóng có thần mang theo vẻ tự tin nhàn nhạt, cho dù mặc bộ trường sam cũ nát, hắn vẫn như một vị tiên nhân nhàn hạ, hướng tới nàng mỉm cười, nụ cười giống như là hồ sâu, khiến cho người khác không kìm được mà trầm mê trong đó. Phong độ như vậy, khí độ như vậy, không thể là một nông hộ đệ tử nghèo hèn có thể toát ra được.
Trần Oanh Nhi bình tĩnh nhìn vào Tiêu Phàm, bất tri bất giác lại thất thần. Khi nàng từ trong mê say lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm đã đứng ở trước mặt nàng, hai người cách nhau trong gang tấc. Mặt đối mặt nhưng không hề nói gì. Trần Oanh Nhi trong lòng vô cùng ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên nàng ước hẹn nam tử gặp mặt, đừng tưởng Tiêu Phàm là vị hôn phu chú định của nàng, nhưng nàng vẫn vô cùng xấu hổ, cái này không phải là sự tình mà một đại cô nương chưa chồng nên làm
Trần Phàm cũng không nói gì, hắn thật ra cũng chẳng ngượng ngùng gì, chỉ chăm chú nhìn vào Trần Oanh Nhi. Đây là lần đầu tiên hắn dò xét vị hôn thê của mình. Dáng người cũng được,nhưng hơi gầy yếu, lại khiến cho nam nhân có mong muốn bảo hộ, chân thon dài, Tiêu Phàm thích chân dài MM, mông nở, dễ đẻ nuôi con tốt, ngực … không nhìn ra to nhỏ, nếu có thể tự tay vuốt thoáng qua một cái thì tốt hơn………Chỉ tiếc lông mày nàng hơi mỏng, mắt phượng sắc lẹm, theo dáng người mà đoán, có thể nhìn ra đươc nàng không phải là nữ tử có tính tình tốt đẹp. Nghĩ lại, Tiêu Phàm lại cảm thấy bình thường, trên đời này vốn không có nữ nhân hoàn mỹ, cái loại diện mạo tuyệt mỹ này, mà còn là nữ nhân tính tình ôn nhu thì chỉ có xuất hiện trong tác phẩm văn học hoặc là TV điện ảnh mới có, chân chính trong đời thường sao có thể xuất hiện được
Trong lòng hai người đều có suy nghĩ, thật lâu sau cũng không nói gì. Rốt cục, Trần Oanh Nhi tựa hồ chịu không nổi bầu không khí trầm mặc mà khó xử như vậy, miệng anh đào khẽ nhếch, nhỏ giọng nói:
- Tiêu... Tiêu công tử, người đã đến rồi.
- A, đến rồi đến rồi, Tiêu mỗ xin chào tiểu thư.
Tiêu Phàm nhã nhặn hướng nàng chắp tay hành lễ
Trần Oanh Nhi cả kinh, vội vàng hơi nghiêng người, tránh hướng hắn đáp lễ, trên mặt đầy xấu hổ nói:
- Tiêu công tử... Không cần như thế khách khí.
Bầu không khí trầm mặc khó xử bị đánh vỡ, Trần Oanh Nhi rốt cục cũng cảm thấy đỡ xấu hổ. Trần Oanh Nhi đôi lông mi dài run rẩy, hướng đôi mắt đẹp như sao của mình lên, bắt đầu dò xét vị nam tử trước mặt cùng nàng có hôn ước này. Ở chung một nhà hơn bốn năm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vị hôn phu của mình. Hắn dáng người cao gầy, mặt mày tuấn lãng, cặp mắt sáng như sao, trong ánh mắt mang theo sự lạnh nhạt cùng thâm thúy mà không phù hợp cùng với tuổi của hắn. Nam nhân ánh mắt thâm thúy, có thể khiến cho nữ nhân mê loạn ở bên trong. Ánh mắt phụ thân cũng không kém, ít nhất từ ngoại hình bên ngoài mà nói, phụ thân cho mình tìm một vị lang quân anh tuấn. Chỉ tiếc... nhân phẩm của vị lang quân anh tuấn này rất khả nghi.
Trần Oanh Nhi không thể nào quên được, lần trước cũng tại hoa viên này, Tiêu Phàm giở trò trước mặt nàng, xuất thủ khinh bạc thiếp thân nha hoàn của nàng Bão Cầm. Chuyện này giống một gai nhọn, đâm thật sâu vào tim nàng. Nếu thật sự là kẻ không có đức hạnh, cùng lắm thì Trần gia từ bỏ hôn sự này, mặc hắn tự sinh tự diệt. Chỉ là Thiên ý trêu người, nguy nan của Trần gia lại do một tay hắn hóa giải, cải biến vận mệnh từ trên xuống dưới của Trần gia, trong mắt trên dưới Trần phủ hôn sự của nàng cùng Tiêu Phàm rõ ràng là sự việc thuận lý thành chương. Sự thực này khiến cho Trần Oanh Nhi vừa vừa hoan hỉ lại vừa sẩu khổ. Nhìn vào gương mặt tuấn lãng của Tiêu Phàm, Trần Oanh Nhĩ khẽ than nhẹ, rốt cuộc ngươi là loại người như thế nào?
-Tiêu công tử, mấy ngày trước đây Trần gia gặp đại nạn, may mà ngươi xuất thủ tương trợ, tiểu nữ cùng gia phụ vô cùng cảm kích.
Trần Oanh Nhi thu hồi tâm sự, hướng Tiêu Phàm dịu dàng nói
Tiêu Phàm hơi có chút đắc ý, được một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp cảm kích, đương nhiên là chuyện vô cùng đắc ý rồi, huống chi cô gái này trên danh nghĩa còn là vị hôn thê của hắn. Chỉ có trước mặt nữ nhân thuộc về mình, nam nhân mới thỏa mãn được sự tự tôn trong lòng.
- Tiểu thư khách khí rồi, chỉ là việc cỏn con thuận tay làm mà thôi không đáng nhắc tới, không dám nhận cảm kích của tiểu thư.
Tiêu Phàm giả bộ khiêm tốn nói
Trần Oanh Nhi cười cười, sau đó chăm chú Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu công tử có thể nói cho ta biết làm thế nào mà công tử thuyết phục được Tào huyện lệnh vậy ?
Đây mục đích Trần Oanh Nhi hẹn hắn ra đây gặp mặt nàng thật sự rất tò mò, vì cái gì Trần gia mấy ngàn lượng bạc tống xuất đi, Tào huyện lệnh không thèm nhìn nửa con mắt, mà người ở rể xuất thân không một xu này xuất mã, ba xạo vài lời lại có thể hóa giải nguy cơ của Trần gia. Người bên ngoài xôn xao đồn đại, không biết thật hư thế nào. Nếu muốn biết thì phải tự thân đưa ra ánh sáng mà thôi. Trần Oanh Nhi rất muốn biết Tiêu Phàm rốt cuộc đã làm thế nào.
Lời này đúng là gãi trúng chỗ ngứa của Tiêu Phàm. Tiêu Phàm đến tận bây giờ vẫn bởi vì việc này mà kiêu ngạo, hết người này đến người khác khen ngợi, khiến cho hắn cảm thấy mình đúng là điển hình của một mưu sĩ nhân tài có trí tuệ vô cùng cao siêu, thủ đoạn ngoại giao của bản thân tuy là không bằng Tô Tần, Trương Nghi thời Chiến quốc nhưng cũng chẳng kém hơn bao nhiêu. Triều Đại Minh thiếu cái gì? Chính là nhân tài nha? Mình là ai? Chính là nhân tài trí lực vô cùng cao đang sống ở Đại Minh vương triều nha!
Tiêu Phàm nở nụ cười, cười vô cùng khiêm tốn, loại khiêm tốn này lại khiến cho nụ cười của hắn có chút dối trá:
- Việc này thật sự không đáng nhắc tới, trong lúc hồ đồ đã giải quyết được việc này….
Lông mi Trân Oanh Nhi khẽ nhăn lại đối với thuyết pháp “trong lúc hồ đồ” của Tiêu Phàm không quá vừa lòng
- Tiêu công tử có thể nói rõ ràng hơn không?
Tiêu Phàm bình thản, ngữ khí có vẻ không quan tâm nói:
- Kỳ thật rất đơn giản, ta vào dịch quán rồi tìm gặp Tào huyện lệnh, cùng hắn uống rượu, hắn tửu lượng khá lớn, sau đó chúng ta càng nói chuyện càng tâm đầu ý hợp, sau đó Tào huyện lệnh buông tha Trần gia.
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Oanh Nhi trừng lớn:
- Thiệt hay giả? Chỉ đơn giản như vậy?
Tiêu Phàm gật đầu:
- Thật sự, đương nhiên là thật, trên đời này thật ta cũng không phải sự tình nào nhìn có vẻ phức tạp thì đã là phức tạp.
Trần Oanh Nhi ngẫm nghĩ, lập tức khuôn mặt xinh đẹp dần nổi lên môt tầng sương lạnh, ngữ khí cũng trở lên băng lãnh .
- Tiêu công tử, ngươi không muốn nói thì thôi, cần gì phải nói dối để lừa ta?
Vẻn vẹn chỉ ngồi uống rượu cùng Tào huyện lệnh, hắn tha cho Trần gia, lời này thì ai mà tin được.
Tiêu Phàm sắp khóc, hắn đang nói thật a! Nữ nhân này quá đa nghi a. Thở dài, Tiêu Phàm liếc liếc mắt nhìn Trần Oanh Nhi, vuốt mũi cười khổ nói:
- Được rồi, nàng đã không tin, ta sẽ nói dối. Khụ khụ, à không, là đổi cách nói, kì thật tình hình chân chính lúc đó là: ngày đó trong người ta dấu một thanh đao, lẻn vào dịch quán, sau khi nhìn thấy Tào huyện lệnh, thì dùng đao ép buộc hắn, nói với hắn nếu hắn không buông tha cho Trần gia, ta liền đao trắng đâm vào, đao xanh rút ra… (Lão Tặc mi chơi chữ chổ này rồi).
- Đợi chút! ! Đao trắng đâm vào thì ta có thể hiểu được, còn đao xanh rút ra nghĩa là sao?
- Ta đâm túi mật của hắn!
Trần Oanh Nhi đầu đầy hắc tuyến:
-... Ngươi nói tiếp đi.
- Tào huyện lệnh sợ hãi, vội vàng đảm bảo buông tha Trần gia sau không bao giờ tìm Trần gia gây phiền toái nữa, sau đó thì ta trở về.
Thỏa mãn tâm lý kì quái, Trần Oanh Nhi vừa lòng than thở một tiếng, khẽ cười nói:
- Lúc này mới là nói thật a, sau đừng gạt người a.
Tiêu Phàm hốc mắt cay cay, trong lòng có chút cảm giác giống như là “muốn khóc mà không khóc nổi”…”
Nữ nhân a... Đây chính là nữ nhân!
Danh sách chương