Trung thần tụ tập thì được khen là chí lớn gặp nhau, gian thần tụ tập thì bị coi là kéo bè kết cánh, rõ ràng đãi ngộ của gian thần kém hơn rất nhiều.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân người ta thích làm trung thần hơn. Giống như các giáo sư ở trường Bắc Đại (Đại học Bắc Kinh), dựa vào danh tiếng mà muốn nói gì thì nói, đại loại như "Chín mươi phần trăm người kêu oan đều là có bệnh tâm thần", nhưng người ta là giáo sư mà, nói gì chẳng là lời vàng ý ngọc, cho dù chỉ c... chó nói là vàng thì chắc người khác cũng tin.
Danh phận là một cái gì đó khiến người ta vô cùng coi trọng, nó có thể làm tấm áo khoác đẹp đẽ cho nhân phẩm thối nát, là thứ biện minh cho những việc làm đê tiện bẩn thỉu.
Có danh phận, giết cả nhà người khác chính là hành sự quyết đoán, trảm thảo trừ căn.
Đó cũng là lý do Giải Tự vội vã ngắt lời Tiêu Phàm. Bọn họ muốn làm trung thần quá rồi, danh phận này với họ rất quan trọng, cũng có thể họ đã tự coi mình là trung thần thật, ai nói không phải, họ liều mạng với kẻ đó.
Tiêu Phàm nhìn lướt qua một lượt, thấy họ cũng đang nhìn mình. Hắn thầm than, đâu chỉ trung thần mới coi trọng danh dự, thở dài một hơi bèn nói:
- Được rồi, coi như chúng ta đều là trung thần đi...
Như Tống lập tức phản bác:
- Tiêu đại nhân, ngài nói "coi như" là ý gì? Chúng ta vốn chính là trung thần mà!
Mọi người lập tức gật đầu phụ họa, có ý khiển trách Tiêu Phàm quá qua loa rồi.
Tiêu Phàm nghe vậy xấu hổ cúi đầu, sau đó lập tức nghiêm trang nói:
- Phải, chúng ta là trung thần, kẻ nào nói chúng ta là gian thần chúng ta liền đào cả mồ mả tổ tiên nhà nó lên phơi nắng.
Mọi người nghe vậy mới cảm thấy hài lòng, nói hay lắm!
Tiêu Phàm buồn bực nói tiếp:
- Các ngươi không muốn biết ta muốn nói gì với các ngươi sao? Như Tống cười ha hả:
- Nói gì cũng được, quan trọng là quan điểm phải rõ ràng, chúng ta là trung thần, chúng ta nói chuyện chính nghĩa, thế là được rồi.
Tiêu Phàm không biết nên nói gì nữa.
Đám người này muốn làm trung thần tới phát điên rồi...
- Thiên tử mắc bệnh, đây là điều không ai muốn...
Tiêu Phàm nói tới đó lại nhìn mọi người một cái, lời này có chút trái lương tâm. Lão Chu nhiều lần suýt giết hắn, lão tốt nhất nên sớm xong đời một chút thì hơn.
Mọi người gật đầu nhất trí, ai nấy lộ vẻ bi thống.
Như Tống càng biểu cảm hơn, còn nặn ra được hai giọt nước mắt chảy xuống.
Tiêu Phàm cười thầm, kẻ động một tí là giết chóc như Chu Nguyên Chương, lão sống lâu một ngày mọi người lại lo sợ một ngày, ai không mong lão chết sớm một chút chứ?
Nhân tâm bây giờ thật khó lường, khẩu thị tâm phi, đạo đức ở đâu hết rồi?
Tiêu Phàm thầm than thở.
- Đương kim thiên tử anh minh thần võ, công sánh Tam Hoàng, đức sánh Ngũ Đế, chỉ hận ông trời không có mắt, khiến ngài lâm trọng bệnh. Ta thân làm thần tử trung thành của Đại Minh, nghĩ tới bệnh tình của ngài ta ăn không ngon ngủ không yên, chỉ hận không thể lấy thân mình chịu bệnh thay...
Tiêu Phàm nghẹn ngào bi thương thốt lên.
Mọi người ai nấy mùi mẫn gật gật đầu. Vỗ mông ngựa cảnh giới cao nhất chính là đây rồi...
Tiêu Phàm lại tiếp tục:
- Người không biết lo xa thì ngày ngày thấp thỏm. Thiên tử bệnh nặng, sợ là thời gian không còn nhiều, vì giang sơn xã tắc Đại Minh, chúng ta nên sớm lo chuyện lập tân vương, tránh tới lúc có chuyện xảy ra trở tay không kịp...
Mọi người nghe vậy liền chăm chú nhìn về phía Tiêu Phàm.
Rối cuộc cũng nói tới chuyện chính. Tiêu Phàm hôm nay đã là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, chức vị này danh nghĩa thì không lớn, ngay cả tư cách vào triều cũng chẳng có, nhưng thực quyền thì không tầm thường. Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ là tổ chức rất nhạy cảm, chịu sự điều khiển trực tiếp từ hoàng đế, cũng chỉ phục tùng một mình hoàng đế mà thôi, vì thế Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ cũng chính là vị trí vô cùng gần gũi với hoàng đế, được hoàng đế tin tưởng nhất.
Ngày Tiêu Phàm được bổ nhiệm làm chỉ huy sứ, cái nhìn của quần thần với hắn cũng thay đổi hẳn. Dù có lúc hoàng đế đòi đánh đòi giết hắn, nhưng ai hiểu chuyện đều biết hoàng đế chẳng qua chỉ muốn uốn nắn rèn dũa Tiêu Phàm mà thôi, phạt hắn là để hắn biết sợ, cũng là để tương lai giao phó cho hắn trọng trách lớn hơn.
Đã biết phân lượng của Tiêu Phàm trong lòng thiên tử và hoàng thái tôn, không quá khó để biết tiền đồ của Tiêu Phàm là vô hạn, dù thiên tử băng hà, hoàng thái tôn lên nối ngôi, Tiêu Phàm cũng chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Vì thế những người hôm nay tới đây ít nhiều đều muốn tạo quan hệ tốt với hắn.
Tiêu Phàm cũng hiểu ý nghĩ của họ, cười nói:
- Hạ quan cũng như các vị, đối với cục diên trong triều rất là lo lắng...
Như Tống vuốt râu nói:
- Thiên tử trước nay cần cù, ngày ngày thượng triều chưa bao giờ trễ nải. Ấy vậy mà hiện giờ đổi thành ba ngày thượng triệu một lần, xem ra long thể thực sự có vấn đề. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, thái tôn còn nhỏ, ta thiết nghĩ nên dốc lòng giúp sức, chẳng hay Tiêu đại nhân nghĩ thế nào?
Tiêu Phàm chậm rãi nói:
- Thái tôn đăng cơ trong triều ắt sẽ có một phen xáo trộn. Thứ cho hạ quan nói thẳng, Xuân Phường giảng độc quan Hoàng đại nhân cùng đám đại thần Thanh Lưu trước nay vẫn coi chúng ta như lũ gian thần, thiên tử còn thì họ không dám quá phận, thiên tử mà mất, thái tôn còn nhỏ tuổi không kiểm soát được triều chính, họ nhất định sẽ ra tay với chúng ta.
Mọi người nghe xong lòng đều run lên.
Tiêu Phàm nói đúng nỗi lòng của mỗi người. Từ Đinh Sửu khoa án bọn họ giúp đỡ Tiêu Phàm trên triều, đám đại thần Thanh Lưu sớm đã coi họ như cái đinh trong mắt. Ngoài mặt còn khách khí, sau lưng thì sớm đã xuất hiện lục đục.
Người ngồi đây không phải thượng thư cũng là thị lang, Binh bộ Hộ bộ có cả, trong tay nắm đại quyền, Hoàng Trừng nếu muốn thanh lọc triều đình ắt không thể bỏ qua cho họ, cục diện ngươi sống ta chết sớm muộn cũng xảy ra.
Như Tống mặt không đổi sắc hỏi:
- Vậy Tiêu đại nhân có cao kiến gì chăng?
Tiêu Phàm thản nhiên đáp:
- Họ muốn đấu thì chúng ta cùng họ đấu. Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu. Nhưng các ngươi có biết vì sao đám Thanh Lưu lại có thế lực lớn như vậy không?
Như Tống trầm ngâm đáp:
- Vì người của họ giữ nhiều chức vụ quan trọng trong nhiều, lục bộ thì có tới bốn bộ có người của họ, Ngự Sử, Hàn Lâm Viện, Đại Lý Tự cũng chẳng thiếu, một người nói trăm người phụ họa, thanh thế lớn tới mức thiên tử cũng phải nhường ba phần.
Tiêu Phàm cười hỏi tiếp:
- Thế các vị có biết vì sao bọn họ có thể nhất hô bách ứng như vậy không?
Mọi người im lặng, trong đầu suy nghĩ về câu hỏi của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cũng không đợi họ trả lời mà nói luôn:
- Vì họ có chung tín ngưỡng.
Mọi người nghe vậy đều nghi hoặc.
- Tín ngưỡng là gì?
- À, dùng từ tín ngưỡng có lẽ không hợp lắm, nên là có chung tiếng nói thì đúng hơn. Tôn Nho sùng Khổng. Bọn họ nói câu nào câu nấy đều dùng danh nghĩa Khổng Mạnh, dùng lời của Khổng Mạnh. Sở dĩ trên triều đình bọn họ nói gì cũng thuận lợi có lý, ấy là vì họ dùng cái danh thánh hiền để bao biện, chống lại lời họ tức là chống lại lời thánh hiền, chống lại tất cả sĩ tử thiên hạ, thử hỏi ai dám nhận cái tội danh ấy đây?
Mọi người trầm mặc không nói, nhưng biểu tình trên mặt thì coi như đã đồng ý với lời Tiêu Phàm.
- Lời thánh nhân vốn không sai, chúng ta cũng từng học qua sách thánh hiền, lấy lời thánh nhân làm lẽ sống. Chỉ là lời thánh nhân nghe phải hiểu trong lòng, hiểu được ý nghĩa của nó, chứ không phải giống một số kẻ cứ bô bô ra miệng, dùng lời thánh nhân để mưu đồ tư lợi, hãm hại người khác, ấy là giả nhân giả nghĩa, ngụy quân tử!
Tiêu Phàm chính khí bừng bừng nói. Ai nấy đều tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tán thưởng Tiêu Phàm hết lời.
- Tiêu đại nhân pháp nhãn như đuốc, liếc một cái là nhìn thấu bản chất của chúng. Nghe ngài nói chuyện bằng cả đời đọc sách a!
Tiêu Phàm khiêm tốn chắp tay cười, trong lòng thì thầm nghĩ, lời ma quỷ nhảm nhí như vậy đến chính mình còn chẳng tin nổi huống chi là đám lão hồ ly này. Chẳng qua hắn nói nhảm hay nói thật, có lý hay vô lý, ai thèm quan tâm, họ sẽ phụ họa tới cùng. Chỉ cần Tiêu Phàm dám đứng ra chống lại đám đại thần Thanh Lưu, bọn họ coi như đứng sau cây đại thụ tránh gió là được. Đám lão già giảo hoạt! Tiêu Phàm thầm mắng một câu, lại nói tiếp:
- Thanh Lưu còn có một ưu điểm, đó chính là đoàn kết!
- Đoàn kết?
Mọi người nghi hoặc hỏi lại.
- Phải. Một người gặp nạn, tứ phương tương trợ, người này trợ giúp, người kia trông chừng, mọi người tương trợ lẫn nhau, vì thế thế lực của họ mới ngày một lớn mạnh như vậy.
Tiêu Phàm dừng một chút, nhìn mọi người đang chau mày suy nghĩ, cười nhạt nói:
- Các vị thử nghĩ xem, tới lúc chúng ta cùng Thanh Lưu rơi vào thế như nước với lửa, chúng ta cũng nên đoàn kết lại, hay là vẫn tuyết trước cửa nhà ai người nấy quét thì tốt hơn?
Mọi người quay sang nhìn nhau, trao đổi thì thầm gì đó. Tiêu Phàm nói thêm:
- Nếu cuộc chiến này chúng ta thất bại, vậy thì chẳng những bản thân chết chẳng yên lành gì, mà người thân, tộc nhân cũng chẳng ai thoát nổi đâu.
Mọi người đều là người thông minh, nói tới đó ắt phải hiểu cái được cái mất rồi. Ai nấy đều kiên định chắp tay nói:
- Chúng ta nguyện ý nghe theo an bài của Tiêu đại nhân.
Tiêu Phàm lòng khẽ thở ra một tiếng, nở nụ cười gật gật đầu.
Rốt cuộc thì thế lực của hắn trên triều đình đã bước đầu hình thành. Cho dù nó còn chưa kiên cố, chưa chắc chắn, nhưng ít nhất đã tạo cho hắn niềm tin để tiếp tục hoài bão của mình. Quá trình không quan trọng, danh tiếng hắn cũng không quan tâm, chỉ cần đạt được thứ mình muốn hắn có thể bất chấp tất cả.
Thiện ác chẳng ai đoán định được, đứng dưới cây bồ đề chưa chắc đã là phật, tay cầm đồ đao cũng chưa chắc đã là Tu La.
Tiêu Phàm nhìn mọi người thần tình nghiêm nghị, cười nói:
- Các vị đồng liêu khách khí rồi. Nếu các vị đã nguyện cùng tại hạ chèo chung một con thuyền, vậy thì tại hạ cũng muốn tặng các vị một phần quà ra mắt.
- Quà ra mắt?
- Gần đây Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ cùng thương nhân hợp tác kinh doanh gạo, ngày một đấu vàng là chuyện sớm muộn, tuy không đáng bao nhiêu, nhưng cũng muốn tặng mỗi người một thành cổ phần, xin mọi người vui lòng nhận cho.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân người ta thích làm trung thần hơn. Giống như các giáo sư ở trường Bắc Đại (Đại học Bắc Kinh), dựa vào danh tiếng mà muốn nói gì thì nói, đại loại như "Chín mươi phần trăm người kêu oan đều là có bệnh tâm thần", nhưng người ta là giáo sư mà, nói gì chẳng là lời vàng ý ngọc, cho dù chỉ c... chó nói là vàng thì chắc người khác cũng tin.
Danh phận là một cái gì đó khiến người ta vô cùng coi trọng, nó có thể làm tấm áo khoác đẹp đẽ cho nhân phẩm thối nát, là thứ biện minh cho những việc làm đê tiện bẩn thỉu.
Có danh phận, giết cả nhà người khác chính là hành sự quyết đoán, trảm thảo trừ căn.
Đó cũng là lý do Giải Tự vội vã ngắt lời Tiêu Phàm. Bọn họ muốn làm trung thần quá rồi, danh phận này với họ rất quan trọng, cũng có thể họ đã tự coi mình là trung thần thật, ai nói không phải, họ liều mạng với kẻ đó.
Tiêu Phàm nhìn lướt qua một lượt, thấy họ cũng đang nhìn mình. Hắn thầm than, đâu chỉ trung thần mới coi trọng danh dự, thở dài một hơi bèn nói:
- Được rồi, coi như chúng ta đều là trung thần đi...
Như Tống lập tức phản bác:
- Tiêu đại nhân, ngài nói "coi như" là ý gì? Chúng ta vốn chính là trung thần mà!
Mọi người lập tức gật đầu phụ họa, có ý khiển trách Tiêu Phàm quá qua loa rồi.
Tiêu Phàm nghe vậy xấu hổ cúi đầu, sau đó lập tức nghiêm trang nói:
- Phải, chúng ta là trung thần, kẻ nào nói chúng ta là gian thần chúng ta liền đào cả mồ mả tổ tiên nhà nó lên phơi nắng.
Mọi người nghe vậy mới cảm thấy hài lòng, nói hay lắm!
Tiêu Phàm buồn bực nói tiếp:
- Các ngươi không muốn biết ta muốn nói gì với các ngươi sao? Như Tống cười ha hả:
- Nói gì cũng được, quan trọng là quan điểm phải rõ ràng, chúng ta là trung thần, chúng ta nói chuyện chính nghĩa, thế là được rồi.
Tiêu Phàm không biết nên nói gì nữa.
Đám người này muốn làm trung thần tới phát điên rồi...
- Thiên tử mắc bệnh, đây là điều không ai muốn...
Tiêu Phàm nói tới đó lại nhìn mọi người một cái, lời này có chút trái lương tâm. Lão Chu nhiều lần suýt giết hắn, lão tốt nhất nên sớm xong đời một chút thì hơn.
Mọi người gật đầu nhất trí, ai nấy lộ vẻ bi thống.
Như Tống càng biểu cảm hơn, còn nặn ra được hai giọt nước mắt chảy xuống.
Tiêu Phàm cười thầm, kẻ động một tí là giết chóc như Chu Nguyên Chương, lão sống lâu một ngày mọi người lại lo sợ một ngày, ai không mong lão chết sớm một chút chứ?
Nhân tâm bây giờ thật khó lường, khẩu thị tâm phi, đạo đức ở đâu hết rồi?
Tiêu Phàm thầm than thở.
- Đương kim thiên tử anh minh thần võ, công sánh Tam Hoàng, đức sánh Ngũ Đế, chỉ hận ông trời không có mắt, khiến ngài lâm trọng bệnh. Ta thân làm thần tử trung thành của Đại Minh, nghĩ tới bệnh tình của ngài ta ăn không ngon ngủ không yên, chỉ hận không thể lấy thân mình chịu bệnh thay...
Tiêu Phàm nghẹn ngào bi thương thốt lên.
Mọi người ai nấy mùi mẫn gật gật đầu. Vỗ mông ngựa cảnh giới cao nhất chính là đây rồi...
Tiêu Phàm lại tiếp tục:
- Người không biết lo xa thì ngày ngày thấp thỏm. Thiên tử bệnh nặng, sợ là thời gian không còn nhiều, vì giang sơn xã tắc Đại Minh, chúng ta nên sớm lo chuyện lập tân vương, tránh tới lúc có chuyện xảy ra trở tay không kịp...
Mọi người nghe vậy liền chăm chú nhìn về phía Tiêu Phàm.
Rối cuộc cũng nói tới chuyện chính. Tiêu Phàm hôm nay đã là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, chức vị này danh nghĩa thì không lớn, ngay cả tư cách vào triều cũng chẳng có, nhưng thực quyền thì không tầm thường. Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ là tổ chức rất nhạy cảm, chịu sự điều khiển trực tiếp từ hoàng đế, cũng chỉ phục tùng một mình hoàng đế mà thôi, vì thế Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ cũng chính là vị trí vô cùng gần gũi với hoàng đế, được hoàng đế tin tưởng nhất.
Ngày Tiêu Phàm được bổ nhiệm làm chỉ huy sứ, cái nhìn của quần thần với hắn cũng thay đổi hẳn. Dù có lúc hoàng đế đòi đánh đòi giết hắn, nhưng ai hiểu chuyện đều biết hoàng đế chẳng qua chỉ muốn uốn nắn rèn dũa Tiêu Phàm mà thôi, phạt hắn là để hắn biết sợ, cũng là để tương lai giao phó cho hắn trọng trách lớn hơn.
Đã biết phân lượng của Tiêu Phàm trong lòng thiên tử và hoàng thái tôn, không quá khó để biết tiền đồ của Tiêu Phàm là vô hạn, dù thiên tử băng hà, hoàng thái tôn lên nối ngôi, Tiêu Phàm cũng chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Vì thế những người hôm nay tới đây ít nhiều đều muốn tạo quan hệ tốt với hắn.
Tiêu Phàm cũng hiểu ý nghĩ của họ, cười nói:
- Hạ quan cũng như các vị, đối với cục diên trong triều rất là lo lắng...
Như Tống vuốt râu nói:
- Thiên tử trước nay cần cù, ngày ngày thượng triều chưa bao giờ trễ nải. Ấy vậy mà hiện giờ đổi thành ba ngày thượng triệu một lần, xem ra long thể thực sự có vấn đề. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, thái tôn còn nhỏ, ta thiết nghĩ nên dốc lòng giúp sức, chẳng hay Tiêu đại nhân nghĩ thế nào?
Tiêu Phàm chậm rãi nói:
- Thái tôn đăng cơ trong triều ắt sẽ có một phen xáo trộn. Thứ cho hạ quan nói thẳng, Xuân Phường giảng độc quan Hoàng đại nhân cùng đám đại thần Thanh Lưu trước nay vẫn coi chúng ta như lũ gian thần, thiên tử còn thì họ không dám quá phận, thiên tử mà mất, thái tôn còn nhỏ tuổi không kiểm soát được triều chính, họ nhất định sẽ ra tay với chúng ta.
Mọi người nghe xong lòng đều run lên.
Tiêu Phàm nói đúng nỗi lòng của mỗi người. Từ Đinh Sửu khoa án bọn họ giúp đỡ Tiêu Phàm trên triều, đám đại thần Thanh Lưu sớm đã coi họ như cái đinh trong mắt. Ngoài mặt còn khách khí, sau lưng thì sớm đã xuất hiện lục đục.
Người ngồi đây không phải thượng thư cũng là thị lang, Binh bộ Hộ bộ có cả, trong tay nắm đại quyền, Hoàng Trừng nếu muốn thanh lọc triều đình ắt không thể bỏ qua cho họ, cục diện ngươi sống ta chết sớm muộn cũng xảy ra.
Như Tống mặt không đổi sắc hỏi:
- Vậy Tiêu đại nhân có cao kiến gì chăng?
Tiêu Phàm thản nhiên đáp:
- Họ muốn đấu thì chúng ta cùng họ đấu. Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu. Nhưng các ngươi có biết vì sao đám Thanh Lưu lại có thế lực lớn như vậy không?
Như Tống trầm ngâm đáp:
- Vì người của họ giữ nhiều chức vụ quan trọng trong nhiều, lục bộ thì có tới bốn bộ có người của họ, Ngự Sử, Hàn Lâm Viện, Đại Lý Tự cũng chẳng thiếu, một người nói trăm người phụ họa, thanh thế lớn tới mức thiên tử cũng phải nhường ba phần.
Tiêu Phàm cười hỏi tiếp:
- Thế các vị có biết vì sao bọn họ có thể nhất hô bách ứng như vậy không?
Mọi người im lặng, trong đầu suy nghĩ về câu hỏi của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cũng không đợi họ trả lời mà nói luôn:
- Vì họ có chung tín ngưỡng.
Mọi người nghe vậy đều nghi hoặc.
- Tín ngưỡng là gì?
- À, dùng từ tín ngưỡng có lẽ không hợp lắm, nên là có chung tiếng nói thì đúng hơn. Tôn Nho sùng Khổng. Bọn họ nói câu nào câu nấy đều dùng danh nghĩa Khổng Mạnh, dùng lời của Khổng Mạnh. Sở dĩ trên triều đình bọn họ nói gì cũng thuận lợi có lý, ấy là vì họ dùng cái danh thánh hiền để bao biện, chống lại lời họ tức là chống lại lời thánh hiền, chống lại tất cả sĩ tử thiên hạ, thử hỏi ai dám nhận cái tội danh ấy đây?
Mọi người trầm mặc không nói, nhưng biểu tình trên mặt thì coi như đã đồng ý với lời Tiêu Phàm.
- Lời thánh nhân vốn không sai, chúng ta cũng từng học qua sách thánh hiền, lấy lời thánh nhân làm lẽ sống. Chỉ là lời thánh nhân nghe phải hiểu trong lòng, hiểu được ý nghĩa của nó, chứ không phải giống một số kẻ cứ bô bô ra miệng, dùng lời thánh nhân để mưu đồ tư lợi, hãm hại người khác, ấy là giả nhân giả nghĩa, ngụy quân tử!
Tiêu Phàm chính khí bừng bừng nói. Ai nấy đều tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tán thưởng Tiêu Phàm hết lời.
- Tiêu đại nhân pháp nhãn như đuốc, liếc một cái là nhìn thấu bản chất của chúng. Nghe ngài nói chuyện bằng cả đời đọc sách a!
Tiêu Phàm khiêm tốn chắp tay cười, trong lòng thì thầm nghĩ, lời ma quỷ nhảm nhí như vậy đến chính mình còn chẳng tin nổi huống chi là đám lão hồ ly này. Chẳng qua hắn nói nhảm hay nói thật, có lý hay vô lý, ai thèm quan tâm, họ sẽ phụ họa tới cùng. Chỉ cần Tiêu Phàm dám đứng ra chống lại đám đại thần Thanh Lưu, bọn họ coi như đứng sau cây đại thụ tránh gió là được. Đám lão già giảo hoạt! Tiêu Phàm thầm mắng một câu, lại nói tiếp:
- Thanh Lưu còn có một ưu điểm, đó chính là đoàn kết!
- Đoàn kết?
Mọi người nghi hoặc hỏi lại.
- Phải. Một người gặp nạn, tứ phương tương trợ, người này trợ giúp, người kia trông chừng, mọi người tương trợ lẫn nhau, vì thế thế lực của họ mới ngày một lớn mạnh như vậy.
Tiêu Phàm dừng một chút, nhìn mọi người đang chau mày suy nghĩ, cười nhạt nói:
- Các vị thử nghĩ xem, tới lúc chúng ta cùng Thanh Lưu rơi vào thế như nước với lửa, chúng ta cũng nên đoàn kết lại, hay là vẫn tuyết trước cửa nhà ai người nấy quét thì tốt hơn?
Mọi người quay sang nhìn nhau, trao đổi thì thầm gì đó. Tiêu Phàm nói thêm:
- Nếu cuộc chiến này chúng ta thất bại, vậy thì chẳng những bản thân chết chẳng yên lành gì, mà người thân, tộc nhân cũng chẳng ai thoát nổi đâu.
Mọi người đều là người thông minh, nói tới đó ắt phải hiểu cái được cái mất rồi. Ai nấy đều kiên định chắp tay nói:
- Chúng ta nguyện ý nghe theo an bài của Tiêu đại nhân.
Tiêu Phàm lòng khẽ thở ra một tiếng, nở nụ cười gật gật đầu.
Rốt cuộc thì thế lực của hắn trên triều đình đã bước đầu hình thành. Cho dù nó còn chưa kiên cố, chưa chắc chắn, nhưng ít nhất đã tạo cho hắn niềm tin để tiếp tục hoài bão của mình. Quá trình không quan trọng, danh tiếng hắn cũng không quan tâm, chỉ cần đạt được thứ mình muốn hắn có thể bất chấp tất cả.
Thiện ác chẳng ai đoán định được, đứng dưới cây bồ đề chưa chắc đã là phật, tay cầm đồ đao cũng chưa chắc đã là Tu La.
Tiêu Phàm nhìn mọi người thần tình nghiêm nghị, cười nói:
- Các vị đồng liêu khách khí rồi. Nếu các vị đã nguyện cùng tại hạ chèo chung một con thuyền, vậy thì tại hạ cũng muốn tặng các vị một phần quà ra mắt.
- Quà ra mắt?
- Gần đây Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ cùng thương nhân hợp tác kinh doanh gạo, ngày một đấu vàng là chuyện sớm muộn, tuy không đáng bao nhiêu, nhưng cũng muốn tặng mỗi người một thành cổ phần, xin mọi người vui lòng nhận cho.
Danh sách chương