Tiêu Phàm tự nhốt bản thân của mình ở trong nhà mà than ngắn thở dài. Một việc hương diễm phiền phức này đang chờ hắn giải quyết.
Giang Đô quận chúa bộ dạng quốc sắc thiên hương hơn nữa tính cách lại dịu dàng quả thực là lão bà lý tưởng của các nam nhân trên đời này càng không phải nói trên người nàng còn mang hào quang của Hoàng gia, một lão bà như vậy đốt đèn lồng đi khắp nơi cũng không thể tìm được a.
Thế nhưng mà, Tiêu Phàm lại hết lần này đến lần khác lại cự tuyệt.
Việc cự tuyệt này thật gian nan, đối mặt với một mỹ nữ muốn bức hôn thì nam nhân chỉ cần có ý chí không kiên định một chút thì liền đáp ứng ngay, ngược lại nếu không đáp ứng thì lại lộ ra vẻ khác người.
Tiêu Phàm thật sự không muốn bản thân mình là một kẻ khác người, nhưng hắn lại không thể nào không cự tuyệt lời đề nghị của quận chúa.
Đầu tiên hắn không muốn làm ra chuyện có lỗi với Tiêu Họa Mi, Họa Mi tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại trải qua sự đời , làm cho suy nghĩ của nàng so với những người bạn cùng tuổi thành thục hơn nhiều. Trên đời này, nàng vất vả lắm mới mới tín nhiệm Tiêu Phàm, thân là đối tượng được tín nhiệm vì thế Tiêu Phàm lại càng không muốn nàng thất vọng, không muốn làm nàng bị tổn thương.
Tiếp sau nữa, việc bức hôn kia nhìn có vẻ hương diễm nhưng theo sau đó lại cực kỳ nguy hiểm, phá hư hôn sự do chính lão Chu ban ra, nếu sự việc này làm ầm ĩ lên thì lão gia hỏa Hoàng Trừng kia đang lo lắng không tìm được lý do để thu thập Tiêu Phàm, nếu nắm bắt được cơ hội này thì không hướng hắn gây chuyện sao? Tiêu Phàm không phải là kẻ ngu ngốc cho nên hắn mới cự tuyệt.
Vì thế Tiêu Phàm tạm thời đem chuyện này vứt sang một bên.
Bởi vì sự việc này cho nên suốt một ngày Tiêu Phàm không đến Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti. Vào lúc giữa trưa, Tào Nghị mang theo vài tên Cẩm Y giáo úy tới tìm Tiêu Phàm.
Tiến vào nội đường, sắc mặt Tào Nghị ngưng trọng liền đem một phần tình báo đưa cho Tiêu Phàm.
- Đại nhân, trước đó vài ngày ta đã dựa theo lời phân phó của người tại Bắc Bình đã lấy danh nghĩa là một thương nhân ở Giang Nam thành lập một cửa hiệu tơ lụa, bí mật thành lập một trạm liên lạc của Cẩm Y Vệ. Đây là tin tình báo đầu tiên truyền về từ Bắc Bình.
Tiêu Phàm thấy sắc mặt nghiêm nghị của Tào Nghị vì vậy liền nhanh chóng đem tin tình báo kia ra nhìn xem một lần.
Binh lính Thát tử đang vây Bắc Bình?
Tiêu Phàm hít một ngụm khí lạnh, thất thanh nói:
- Vì sao lại không thấy báo về triều đình?
Tào Nghị nói:
- Phương thức liên lạc của chúng ta là dùng bồ câu đưa tin, dọc theo hướng từ Bắc Bình về kinh sư có thiết lập vài trạm dừng, ngày đêm thay đổi không ngừng. Tự nhiên là so với quân báo từ Bắc Bình hơn nhanh rất nhiều, hiện tại phỏng chừng khoái mã từ đưa tin Bắc Bình còn cách kinh sư khoảng nửa đường.
- Ta phải nhanh tiến cung đem tin tức này bẩm báo cho Bệ hạ,
Chiến tranh là chiến tranh, chuyện này có liên quan đến sinh tử của người dân ở vùng biên cảnh, điểm này Tiêu Phàm có lẽ hiểu được rõ ràng.
- Đại nhân chậm đã, ngài đừng vội, sự việc này có chút kỳ quái
Tào Nghị vội vàng nói
Tiêu Phàm ngẩn người:
- Có gì sao?
Lông mày Tào Nghị dựng lên, liền nói:
- Tại Bắc Bình ta cùng bọn Thát tử giao chiến vô số lần, việc tập kích hàng năm cũng không có gì là lạ. Nhưng năm nay lại có chút quỷ dị..
- Quỷ dị cái gì?
Trước khi, Thát tử chỉ tập kích thôn trang bên ngoài Bắc Bình sau đó lại giết người cướp của một phen chứ chưa bao giờ nghe nói đến bao vây dưới thành Bắc Bình. Bất luận Yến Vương đối nhân xử thế như thế nào nhưng không thể phủ nhận hắn là một người tài giỏi về điều binh khiển tướng, mỗi lần tác chiến cùng với Thát tử đều đánh cho quân lính của bọn chúng tan rã. Yến Vương tự thân trấn giữ ở Bắc Bình luôn chiếm thế chủ động làm cho bọn Thát tử sớm bị đánh xa ra hoang mạc rồi.
Thần sắc Tiêu Phàm nổi lên một chút suy nghĩ xấu xa
Tào Nghị nói tiếp:
- Hơn nữa bây giờ đã là cuối xuân (cuối tháng 3 âm lịch) việc tập kích cũng chúng cũng không giống với mọi năm. Bởi vì trước đó mùa đông, lương thực của bọn chúng không đủ. Cho nên trước mùa rét đậm hàng năm, tuyết lớn còn chưa bao trùm hết cả thảo nguyên bọn chúng mới tụ tập các bộ lạc lại tập kích quậy rối biên cảnh. Cuối xuân là thời điểm thích hợp để chăn thả lúc này đám Thát tử kia phải hảo hảo chăn thả mới đúng chứ, nhưng người lại lần này bọn chúng lại huy binh tiến công Bắc Bình, điều này quả thực văn vở vị văn (điều này quả thực mới nghe lần đầu)
Ngón tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn, trầm giọng nói:
- Ta đã hiểu được, đây là kế vây Ngụy cứu Triệu.
- Có ý gì?
Tiêu Phàm khẽ cười nói:
- Yến Vương tại kinh sư cảm thấy không có cảm giác an toàn cho nên hắn muốn quay trở về Bắc Bình.
Dù sao Tào Nghị xuất thân từ quân ngũ cho nên đối với sự tình của triều đình hắn cũng không hiểu cho lắm, nghe vậy liền nghi hoặc nói:
- Nếu Yến Vương muốn quay về Bắc Bình thì chỉ cần trực tiếp hướng đến Hoàng thượng xin chỉ là được rồi. Có liên quan gì đến việc Thát tử vây quanh Bắc Bình sao?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Có quan hệ, rất có quan hệ. Ngươi chẳng lẽ không có nghe nói sao? Chư Vương hướng bệ hạ dâng sớ xin từ giã bệ hạ đều ưng chuẩn, duy nhất đối với Yến Vương bệ hạ lại không phê chuẩn nếu Yến Vương lại dâng sớ lên tiếp thì khó tránh khỏi sẽ bị bệ hạ nghi kỵ. Cho nên hắn mới chơi chiêu vây Ngụy cứu Triệu này, nếu quân tình ở Bắc Bình báo nguy thì bệ hạ không muốn cũng phải chuẩn. Tinh binh ở Bắc Bình ngoài trừ Yến Vương ra thì ai có thể chỉ huy được bọn họ?
Tào Nghị nghĩ nghĩ, tiếp theo cả kinh nói:
- Đại nhân, ý của người nói là chuyện Thát tử vây Bắc Bình thực tế là do Yến Vương ở sau lưng đùa giỡn sao?
Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Không sai, cái tên khất nhi Cát Tư vây Bắc Bình có lẽ cùng với Yến Vương cấu kết nhau,
Tào Nghị cắn chặt răng, thở dài:
- Yến Vương… Người này tính kế hảo!
Tiêu Phàm cũng thở dài:
- Hôm nay thiên tử đã già yếu, thái tôn lại yếu đuối, Yến Vương nếu quay trở về lại Bắc Bình thì chẳng khác gì mãnh hổ về núi. Trong tay hắn nắm giữ mười vạn tinh binh cường hãn thì thiên hạ này ai có thể chế phục được hắn nữa?
- Đại nhân, tại sao thiên tử lại không tước phiên?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Thiên tử không tước phiên, không phải thần tử chúng ta có thể suy đoán. Chúng ta chỉ là Cẩm Y vệ nguyện trung thành với Bệ hạ, Bệ hạ kêu làm gì thì chúng ta làm theo đó, việc chính sự như thế bao giờ mới đến phiên của chúng ta can dự vào?
Tào Nghị nghe vậy liền cúi đầu không nói gì cả.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Tiêu Phàm lại nôn nóng, trong khoảng thời gian này nhìn lại biểu hiện của Chu Nguyên Chương, tựa hồ hắn đối việc tước phiên không thích. hắn không thể đối với tước phiên lúc sau cử quốc các nơi đích quân chính quyền to đích giao tiếp làm ra ổn thỏa đích an bài. Cả đời hắn nặng nhất là hai chữ quyền lực, hắn hận không thể để tất cả quyền lực cả nước tập trung vào người hắn, hắn tuyệt đối không cho phép giao quyền lực cho tướng quân hay các đại thần, so ra hắn càng tình nguyện đem quyền lực giao cho đám con cháu của hắn, để bọn họ có thể thay thế thiên tử phòng thủ các nơi, chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy giang sơn Đại Minh đều nằm trong tay của hắn
Nhưng điều này chỉ là biểu hiện bên ngoài, quan trong nhất là trong lòng Chu Nguyên Chương không tin tưởng rằng các con của hắn sẽ tạo phản, hắn lại không muốn xuống tay với đám con trai của mình mời những họ khác đại thần thượng vị đây mới là nguyên nhân căn bản hắn không muốn tước phiên
Chu Nguyên Chương dù sao cũng già rồi, bây giờ hắn cũng không giống như năm xưa nữa, không còn động ra một chút là chém chém giết giết nữa. Đặc biệt là lúc này đối mặt với đám con trai của mình làm sao nhẫn tay lại xuống tay được? Như thế chẳng phải là hoàn toàn gạt bỏ hết thảy những gì của hắn làm đều là vì con cháu Chu gia đời sau sao?
Chu Nguyên Chương không muốn làm như vậy, lão thậm chí còn tình nguyện mắt nhắm mắt mở, đem vẫn đề khó giải quyết này để lại cho Chu Doãn Văn. Ít nhất khi Chu Nguyên Chương còn sống, lão sẽ không hạ thủ.
Ai nói Chu Nguyên Chương cả đời lãnh huyết tuyệt tình?
Chỉ tiếc loại khoan dung này lại gây thành đại họa
Đối mặt với Chu Nguyên Chương như vậy thì Tiêu Phàm phải làm sao bây giờ? Hắn chỉ là một tên Cẩm Y vệ Đồng Tri nhỏ nhỏ làm sao có thể hướng đến trước mặt của Chu Nguyên Chương mà khuyên can về vấn đề tước phiên?
- Đại nhân, Yến Vương nếu quay về Bắc Bình, chỉ sợ. . .
Tào Nghị nói nửa câu liền câm mồm lại không nói nữa, sắc mặt có vài phần lo lắng.
Tào Nghị từng là tướng lĩnh dưới trướng của Yến Vương cho nên đối với dã tâm của Yến Vương thì hắn càng thêm rõ ràng.
Mí mắt Tiêu Phàm có chút buông xuống, thản nhiên nói:
- Nên tới sẽ tới.
Đang nói chuyện bỗng Trương quản gia vội vàng từ ngoài vào, đứng ở cửa bẩm báo:
- Lão gia, Yến Vương điện hạ cầu kiến, hắn còn dẫn theo một tên hòa thượng cùng hơn mười người thị vệ.
Tiêu Phàm thở dài, điều gì đến cần phải đến.
Quay đầu lại nói Tào Nghị:
- Các ngươi ngồi ở đây chờ ta, ta đi ra đón Yến Vương.
Tào Nghị liền ứng giọng.
Tiêu Phàm đi ra nội đường, nâng bước hướng về phía trước đi đến, đi được hai bước thì bỗng nhớ tới cái gì đó lại xoay người đi vào lại nội viện.
Nội viện, bên trong phòng ngủ, Tiêu Họa Mi đang thêu, một đường châm kéo đi, tuy rằng động tác của nàng có phần cứng nhắc nhưng vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc.
Thấy Tiêu Phàm đi vào, khuôn mặt Tiêu Họa Mi liền tỏ ra vui mừng, kéo Tiêu Phàm qua bên cạnh sau đó lại chỉ tay vào cái khăn thêu cho hắn nhìn.
Tiêu Phàm cười khen:
- Đẹp! Rất đẹp!
Tiêu Họa Mi bị hắn khen thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền rạng rỡ, hai gò má trắng nõn không khỏi hồng lên nhìn trông rất là mê người.
- Tướng công, người ta thực sự rất cố gắng…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Họa Mi hơi ngửa ra, đôi mắt to liền theo dõi hắn bộ dạng trông rất khẩn trương.
Tiêu Phàm rất thức thời khen:
- Không tệ, thêu thật tốt.
Hai má Tiêu Họa Mi lập tức hạ xuống, đưa tay ném cái khăn thêu bay đi xa
- Làm sao vậy?
Tiêu Họa Mi bĩu môi nói:
- Người ta thêu chính là kỳ lân..
Tiêu Phàm nghe vậy liền cảm thấy khó xử, lập tức thay đổi đề tài:
- Phụ thân Yến Vương của nàng đã đến đây hiện tại đang ở ngoài, nàng có muốn đi ra gặp không?
Thần sắc Tiêu Họa Mi không thay đổi, lắc đầu sau đó mở miệng cười nói:
- Tướng công, người ta lại thêu cho người cái hầu bao (ví tiền) uyên ương được không?
Tiêu Phàm thấy thái độ hờ hững của nàng trong lòng lại đắn đo, xem ra trong mắt của nàng thì phụ thân tới cửa lại không trọng yếu bằng việc thêu cái hầu bao cho tướng công
Tiêu Phàm nhìn nàng một cái thật sâu, cười nói:
- Được rồi, ta đi tới chiếu cố hắn, nàn. tiếp tục ngồi đây theo hầu bao uyên ương tiếp đi a.
Tiêu Phàm vừa mới đi ra liền nghe ngoài cửa truyền đến một trận ồn áo, sau đó lại có người hung hăng đẩy Trương quản gia ra, dùng thanh âm thô lỗ quát to:
- Tiêu Phàm đang làm cái gì đáy? Chờ lâu như vậy cũng không thấy hắn ra đây nghênh tiếp bổn vương đi vào, hắn dám đối đãi chậm trễ như thế với bổn vương sao?
Tiếp theo liền thấy một đội thị vệ đằng đằng sát khí đang vây quanh một nam tử trung nam tử mặc vương bào, rất nhanh một đám người ấy đã xông vào.
Tiêu Phàm cười lạnh mấy tiếng, sau đó sửa sang lại y quan cười nói:
- Yến Vương điện hạ đại giá quan lâm hàn xá, hạ quan thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Vừa rồi hạ quan đang ở nội viện đang dâng hương bày rõ thành ý để tiếp đón điện hạ. Kiến giá chậm mong điện hạ thứ tội.
Chu Lệ xụ mặt, lạnh lùng nói:
- May mắn chính là ngươi đang dâng hương, nếu như thành tâm muốn trai giới ba - năm ngày thì bổn vương chẳng phải là đứng đợi ngươi năm – ba ngày sao?
- Điện hạ nói quá lời. hạ quan ăn thịt, chỉ có đi phúng viếng người chết mới trai giới…
- Ngươi….
Yến Vương giận dữ, chỉ vào Tiêu Phàm sau nửa ngày không lên tiếng, lập tức hung hăng phất ông tay áo, đảo khách thành chủ bước đi tiến vào phòng.
Đi theo Yến Vương vào phòng là Đạo Diễn hòa thượng, ánh mắt hắn đang liếc nhìn Tiêu Phàm. Còn lại hơn mười tên thị vệ, vẻ mặt đằng đằng sát khí thì phân chia ra đứng phòng thủ ở ngoài.
Tiêu Phàm nheo mắt, hôm nay Chu Lệ thật đúng là lai giả bất thiện a.
Chu Lệ tiến vào phòng, đại mã kim đao hướng phía bên phải khách ghế ngồi xuống sau đó vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, nói thẳng vào vấn đề:
- Tiêu đại nhân, hôm nay bổn vương mạo muội đăng môn (đến nhà) là vì một người mà đến, mong Tiêu đại nhân giúp đỡ cho.
- Chẳng hay điện hạ đến đây là vì cái gì?
Ánh mắt Chu Lệ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm gằn từng chữ:
- Bổn vương vì Thương Ninh quận chúa mà đến
Thần sắc Tiêu Phàm không thay đổi, lạnh nhạt nói:
- Vương gia có lầm hay không? Hạ quan thật sự là không biết cái gì là Thường Ninh quận chúa
Ngữ khí Chu Lệ ngày càng lạnh:
- Tiêu đại nhân, người quang minh không nói tiếng lóng, Thường Ninh là ấu nữ của bổn vương, bổn vương cùng nàng đã thất lạc năm năm. Nghe nói hôm nay nàng đang ở tạm trong quý phủ vì vậy mà bổn vương mới đến đây để dẫn nàng trở về nhận tổ quy tông. Mong Tiêu đại nhân thành toàn cho, đại ân này về sau bổn vương sẽ hồi báo.
Thần sắc của Tiêu Phàm vẫn như cũ, nói:
- Vương gia, hạ quan lặp lại lần nữa, thần thực sự không biết cái gì là Thường Ninh quận chúa.
Chu Lệ nghe vậy liền giận tím mặt, hôm nay hắn vì bắt buộc cho nên mới đến, nghe nói con nữ nhi hắn thất lạc nhiều năng nhưng hiên nay lại cùng cừu gia ở chung một chỗ. Vốn trong bụng đầy lửa giận nhưng hiện tại lại nghe thấy Tiêu Phàm đùn đẩy không chịu nói ra làm cho Chu Lệ không khỏi phẫn nộ
- Phanh!
Chu Lệ hung hăng vỗ lên bàn, giận giữ nói:
- Thất phu dám lừa ta.
Chu Lệ thống lĩnh mười vạn quân chinh chiến sa trường nhiều năm, sự giận dữ của hắn đúng là lôi đình vạn quân, uy thế bức người. Trong nội phủ Tiêu gia một cỗ sát khí nổi lên lan tràn cả phòng, không khí dần dần ngưng trọng lại
Đối mắt với nộ khí của Chu Lệ, thần sắc của Tiêu Phàm vẫn bất biến, mí mắt của hắn cũng không sụp xuống một lần, vẻ mặt bình thản ung dung. Có thể thấy sau lưng hắn mồ hôi lạnh đã ướt cả quần áo, hắn đưa tay dùng sức đặt vào trên đùi cố gắng giữ bình tĩnh, không cho hai chân run run.
- Điện hạ uy vũ, hạ quan bái phục.
Thanh âm Tiêu Phàm trầm ổn nói
Chu Lệ thấy bộ dạng không sợ hãi của Tiêu Phàm thì cảm thấy phẫn nộ.
Đi theo bên cạnh Chu Lệ là lão Đạo Diễn hòa thượng, thấy song phương giương cung bạt kiếm như vậy cũng cảm thấy không ổn vì vậy vội vàng duỗi tay ra kéo kéo ống tay áo của Chu Lệ.
Chu Lệ đang trong cơn giận dữ vì vậy không chú ý đến ám chỉ của Đạo Diễn, hắn hung hăng phất tay áo cả giận nói:
- Một khi Tiêu đại nhân đã nói không biết Thường Ninh quận chúa, chắc hẳn đại nhân sẽ không ngại để cho bổn vương phái người tìm chung quanh quý phủ?
Tiêu Phàm vẫn như cũ, hắn nhẹ nhàng phất phất vạt áo, ngữ khí bình thản nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị:
- Vương gia có thể thử xem.
Chu Lệ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu( cười to) mấy tiếng, hung hăng nói:
- Ngươi tưởng rằng bổn vương không dám sao? Người đâu ! Lục soát cho ta
Đám thị vệ của Yến vương đứng ở ngoài nghe thấy vậy liền ầm ầm lên tiếng, rút đao xông vào hậu phòng.
Đạo Diễn thấy thế liền khẩn trương, cao giọng:
- Vương gia, không thể lỗ mãng được.
Cả đời Chu Lệ chỉ có tứ nam ngũ nữ, hắn đối với ấu nữ nhớ nhung vô cùng, nghe Đạo Diễn nói như vậy liền giận dữ:
- Bổn vương vì tìm ái nữ cho dù đem cả Tiêu phủ này hủy đi thì ai có thể nói gì.
Đang khi nói chuyện, bọn thị vệ đã tiến vào tiền thính ( phòng trước) hướng nội viện cấp tốc chạy đến.
Trong lòng Tiêu Phàm giận dữ, nhướng mày đột nhiên vỗ bàn quát to:
- Các ngươi ai dám?
Chu Lệ cười lạnh:
- Tiêu Phàm, ngươi giam giữ ái nữ của bổn vương. Bổn vương vì tìm ái nữ chuyện gì lại không dám làm?
Tiêu Phàm quay đầu ra sau hét to:
- Người đâu, tới đây
Vừa dứt lời, vốn Tào Nghị đang ở nội đường liền đứng dậy dẫn đám Cẩm y giáo úy đi ra, tú xuân đao trong tay bọn họ đã được rút ra khỏi vỏ, lạnh lùng giằng co cùng đám thị vệ của Yến Vương. Bầu không khí trong phòng có vẻ khẩn trương, chỉ cần đợi Tiêu Phàm hoặc Yến Vương ra lệnh là song phương liền lao vào chém giết.
Chu Lệ thấy Tào Nghị mắt liền đỏ lên, cả giận nói:
- Tào Nghị, bổn vương đối đãi với ngươi không tệ nhưng vì sao người lại đầu phục cho Tiêu Phàm?
Tào Nghị cười lạnh nói:
- Yến vương điện hạ, phải chăng là người là nhận lầm rồi chẳng? Lúc trước tại Giang Phổ huyện Tào Nghị sớm đã chết trong đao của thích khách rồi, chẳng lẽ người đã quên rồi hay sao?
Một câu nói hai ý nghĩa nhất thời làm cho Chu Lệ ngẹn lời.
Đạo diễn thấy thế vội vàng khuyên nhủ:
- Điện hạ đừng nên xúc động.
Lời còn chưa dứt, râu tóc Chu Lệ đã dựng ngược, oán hận nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm hôm nay nếu ngươi không giao Thường Ninh quận chúa ra đây thì bổn vương cũng sẽ không đi. Đi, ngươi mau dẫn ta đi gặp nàng.
Nói xong Chu Lệ liền cất bước đi đến trước mặt Tiêu Phàm, đột nhiên xuất thủ bắt lấy cổ tay của Tiêu Phàm
Mọi người không kịp chuẩn bị, đang ngạc nhiên thì thấy sau bình phong một bóng người lóe lên, Tiêu Họa Mi ở bên trong lao ra tốc độ nhanh khiến cho người ta hoa mắt, chỉ cẩm thấy một trận gió nhẹ lướt qua. Chu Lệ bị Tiêu Họa Mi cắn chặt vào tay.
Tình thế biến hóa quá nhanh, Chu Lệ bị cắn liền không khỏi giận dữ, hét to một tiếng:
- Thật lớn gan!
Đám thị vệ của Yến Vương căn bản không biết Tiêu Họa Mi, thấy Yến Vương bị tập kích liền kinh sợ, giương đao hướng đầu Tiêu Họa Mi bổ đến.
Tiêu Phàm thấy vậy liền chấn động vội vàng duỗi tay ra ôm Tiêu Họa Mi vào lòng.
Đao hạ xuống, lại thấy nơi cánh tay trái của Tiêu Phàm xuất hiện một lỗ, huyết quang văng ra. Tiêu Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, sự đau nhức trên cánh tay hắn làm hắn chảy xuống giọt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu
Nghe tiếng kêu của Tiêu Phàm, Tiêu Họa Mi vội vàng quay đầu lại thấy trên cánh tay Tiêu Phàm đang chảy máu, nhất thời nàng gầm lên giống như một con dã thú đang bị thương. Khoảnh khắc đôi mắt bỗng đỏ lên, giống như một con sư tử cái đang cuồng nộ liên tục giãy dụa muốn xông lên liều mạng cùng Chu Lệ
Tiêu Phàm cố nhịn đau, gặt gao ôm lấy thân hình Tiêu Họa Mi, hét lớn:
- Họa Mi, không được vọng động.
Tào Nghị cùng đám Cẩm Y giáo úy thấy Tiêu Phàm bị thương liền đồng thời rút đao hướng về phía Chu Lệ.
Tình thế phát sinh làm cho hiện trường trở nên hỗn loạn, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng.
Chu Lệ đối với tình thế trước mắt hết thảy đều làm như không thấy, hắn hơi giật mình nhìn vào Tiêu Họa Mi đang giãy dụa trong lòng Tiêu Phàm, sau nửa ngày Chu Lệ mới thất thanh nói:
- Lý Phi? Không, ngươi… Ngươi là Thường Ninh.
Ánh mắt Tiêu Họa Mi tràn đầy vẻ thù hận, mặc dù thân thể bị Tiêu Phàm ôm lấy không thể động đậy được nhưng nàng lại giống như dã thú nhìn về phía Chu Lệ mà rống lên.
Với nàng mà nói, Tiêu Phàm là tất cả của nàng. Làm hại Tiêu Phàm bị thương tuyệt đối không thể tha thứ cho dù hắn là là phụ thân của mình đi cho nữa.
Chu Lệ nhìn ánh mắt đầy cừu hận của Tiêu Họa Mi trong lòng không khỏi phát lạnh, sầu thảm cười nói:
- Con như thế nào lại thành ra như vậy? Không biết phụ thân của ngươi đây sao?
- Ngaooooo
Tiêu Họa Mi như cũ vẫn rống lên.
Một tên Cẩm Y giáo úy đứng bên cạnh Tiêu Phàm giương đao lên quát:
- Yến Vương còn không mau bảo đám thị vệ buông đao xuống, dưới chân thiên tử há có thể để cho người làm bậy, ngươi muốn tạo phản sao?
Ở một bên Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
- Yến Vương điện hạ, hôm nay người tự ý xông vào nhà của mệnh quan triều đình hơn nữa lục soát nhà của hạ quan, lại dung túng thị vệ chém làm hạ quan bị thương. Điện hạ, hy vọng người trước mặt Thiên tử có thể đưa ra lời giải thích.
Tình thế phát triển trở thành như vậy, Đạo Diễn hòa thượng đứng bên cạnh Chu Lệ cũng không khỏi khẩn trương, hắn kéo kéo ống tay áo của Chu Lệ, lau mồ hôi lạnh nói:
- Điện hạ, nơi này là kinh sư Hoàng thành chứ không phải Bắc Bình… Mong người nghĩ lại đi a.
Chu Lệ nghe thấy vậy, chân mày liền dựng lên, sau đó liền khôi phục lý trí. Đạo Diễn nói thật không sai, nơi này là kinh sư chứ không phải là Bắc Bình. Trước đó vài ngày, tại ngự hoa viên Chu Lệ đã nhục mạ Hoàng thái tôn, sau đó hắn lại phái tử sĩ đi ám sát Tiêu Phàm. Chắc hẳn, phụ hoàng đã bất mãn với hành động của hắn, nếu hôm nay tại Tiêu Phủ gây ra việc lớn chỉ sợ phụ hoàng sẽ giận dữ mà giam cầm hắn cả đời ở kinh sư. Như vậy bao nhiêu công sức, kế hoạch chuẩn bị nhiều năm sẽ đổ sông đổ biển rồi.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chức quan càng cao thì càng hiểu rõ đạo lý này.
Chu Lệ thất thần nhìn Tiêu Họa Mi đang nằm trong lòng Tiêu Phàm, rốt cục cũng quay đầu lại, hướng về mấy tên thị vệ nói:
- Thu đao!
Bá!
Động tác của bọn thị vệ linh hoạt, đồng thời đem đao thu vào bên trong vỏ.
Thần sắc Chu Lệ tựa như phẫn nộ, liền thở dài một hơi sau đó liền ôm quyền hướng về phía Tiêu Phàm nói :
- Tiêu đại nhân, hôm nay bổn vương thất lễ, hôm khác sẽ hướng Tiêu đại nhân bồi tội.
Dứt lời, Chu Lệ liền xoay người muốn rời khỏi đây.
Tiêu Phàm cười cười, giọng nói lại ấn chứa nộ khí:
- Yến Vương điện hạ muốn đi rồi sao? Hôm nay, ngài sai người đến quý phủ để hành hung thần cũng phải nên nhắn nhủ câu gì rồi mới đi a?
Chu Lệ tức khắc dừng bước, Đạo Diễn gấp đến độ trên đầu không có sợi tóc nào không thấm một tầng mồ hôi. Hôm nay, Tiêu phủ có rất nhiều Cẩm Y vệ ở đây nếu không xử lý chuyện này một cách thỏa đáng thì tin tức này rất nhanh chóng sẽ truyền đến tai Hoàng thượng. Khi đó tình cảnh của Yến vương cũng chỉ sợ sẽ không ổn.
Chu Lệ đưa lưng về phía Tiêu Phàm, thần sắc vẫn âm trầm bất định. Trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài sau đó đột nhiên duỗi tay vào thắt lưng của một tên thị vệ đứng bên cạnh rút ra một thanh đao. Sau đó mắt cũng không chớp mà hung hắng chém một đao vào cánh tay mình.
Lập tức máu tươi đỏ thẫm liền chảy ra, một giọt lại một giọt cuối cùng tạo thành một đường dài dừng ngay trên gạch cẩm thạch ở trước phòng, khiến cho người khác nhìn thấy mà cảm thấy rợn người.
Chúng thị vệ đi theo Yến vương liền kinh hô:
- Điện hạ!
Chu Lệ giương tay lên làm động tác cho bọn thị vệ ngừng kích động, hắn chậm rãi xoay người nhìn thằng vào Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
- Hôm nay, bổn vương vì muốn tìm ái nữ nên trong lòng cũng nôn nóng quá mức, tiến vào Tiêu phủ cùng Tiêu đại nhân xảy ra tranh chấp, trong lúc tranh chấp chẳng may xé rách áo vô ý làm cho Tiêu đại nhân bị thương mà bổn vương thì….
Khóe miệng Chu Lệ nhếch lên, mỉm cười một cách lạnh lùng, tiếp theo:
- Mà bổn vương cũng bị thương không nhẹ, sau đó bổn vương cùng Tiêu đại nhân bình tĩnh lại thì phát hiện sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, vì thế liền biến chiến tranh thành tơ lụa, chủ và khác đều buông bỏ hết hiềm khích trước kia. Tiêu đại nhân không biết ý của người như thế nào đây?
Tiêu Phàm cũng cười, cố gặng nhịn cơn đau từ cánh tay truyền về cắn răng mỉm cười nói:
- Vương gia nói đúng, sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm. Hạ quan cung tiễn Vương gia.
Ánh mắt Chu Lệ chậm rãi liếc nhìn đám Cẩm y giáo úy cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt của Tiêu Họa Mi, thấy bộ dạng dữ tợn của nàng đang chằm chằm nhìn mình giống như là nhìn vào kẻ có thâm cừu đại hận. Trong lòng Chu Lệ lộ vẻ sầu thảm, thầm thở dài sau đó xoay người rời khỏi Tiêu phủ.
Chu Lệ đi rồi, mọi người vây quanh Tiêu Phàm vội la lên:
- Đại nhân, người không sao chứ?
Có một tên có nhãn lực linh hoạt đã vội vàng chạy ra mời đại phu.
Tiêu Phàm lắc đầu, thản nhiên nói:
- Sự việc hôm nay không cần phải bẩm báo với Thiên tử đâu, cứ như vậy mà bỏ qua đi.
Mọi người đều đồng thanh đáp:
- Dạ!
Tiêu Phàm đi hai bước sau đó nhìn bóng dáng Chu Lệ đang biến mất, thần sắc vô cùng ngưng trọng, thật lâu sau đột nhiên than thở nói:
- Có thể duỗi có thể co, có thể nắm có thể buông, Yến vương người này quả nhiên là một kẻ có bản sắc kiêu hùng.
Giang Đô quận chúa bộ dạng quốc sắc thiên hương hơn nữa tính cách lại dịu dàng quả thực là lão bà lý tưởng của các nam nhân trên đời này càng không phải nói trên người nàng còn mang hào quang của Hoàng gia, một lão bà như vậy đốt đèn lồng đi khắp nơi cũng không thể tìm được a.
Thế nhưng mà, Tiêu Phàm lại hết lần này đến lần khác lại cự tuyệt.
Việc cự tuyệt này thật gian nan, đối mặt với một mỹ nữ muốn bức hôn thì nam nhân chỉ cần có ý chí không kiên định một chút thì liền đáp ứng ngay, ngược lại nếu không đáp ứng thì lại lộ ra vẻ khác người.
Tiêu Phàm thật sự không muốn bản thân mình là một kẻ khác người, nhưng hắn lại không thể nào không cự tuyệt lời đề nghị của quận chúa.
Đầu tiên hắn không muốn làm ra chuyện có lỗi với Tiêu Họa Mi, Họa Mi tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại trải qua sự đời , làm cho suy nghĩ của nàng so với những người bạn cùng tuổi thành thục hơn nhiều. Trên đời này, nàng vất vả lắm mới mới tín nhiệm Tiêu Phàm, thân là đối tượng được tín nhiệm vì thế Tiêu Phàm lại càng không muốn nàng thất vọng, không muốn làm nàng bị tổn thương.
Tiếp sau nữa, việc bức hôn kia nhìn có vẻ hương diễm nhưng theo sau đó lại cực kỳ nguy hiểm, phá hư hôn sự do chính lão Chu ban ra, nếu sự việc này làm ầm ĩ lên thì lão gia hỏa Hoàng Trừng kia đang lo lắng không tìm được lý do để thu thập Tiêu Phàm, nếu nắm bắt được cơ hội này thì không hướng hắn gây chuyện sao? Tiêu Phàm không phải là kẻ ngu ngốc cho nên hắn mới cự tuyệt.
Vì thế Tiêu Phàm tạm thời đem chuyện này vứt sang một bên.
Bởi vì sự việc này cho nên suốt một ngày Tiêu Phàm không đến Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti. Vào lúc giữa trưa, Tào Nghị mang theo vài tên Cẩm Y giáo úy tới tìm Tiêu Phàm.
Tiến vào nội đường, sắc mặt Tào Nghị ngưng trọng liền đem một phần tình báo đưa cho Tiêu Phàm.
- Đại nhân, trước đó vài ngày ta đã dựa theo lời phân phó của người tại Bắc Bình đã lấy danh nghĩa là một thương nhân ở Giang Nam thành lập một cửa hiệu tơ lụa, bí mật thành lập một trạm liên lạc của Cẩm Y Vệ. Đây là tin tình báo đầu tiên truyền về từ Bắc Bình.
Tiêu Phàm thấy sắc mặt nghiêm nghị của Tào Nghị vì vậy liền nhanh chóng đem tin tình báo kia ra nhìn xem một lần.
Binh lính Thát tử đang vây Bắc Bình?
Tiêu Phàm hít một ngụm khí lạnh, thất thanh nói:
- Vì sao lại không thấy báo về triều đình?
Tào Nghị nói:
- Phương thức liên lạc của chúng ta là dùng bồ câu đưa tin, dọc theo hướng từ Bắc Bình về kinh sư có thiết lập vài trạm dừng, ngày đêm thay đổi không ngừng. Tự nhiên là so với quân báo từ Bắc Bình hơn nhanh rất nhiều, hiện tại phỏng chừng khoái mã từ đưa tin Bắc Bình còn cách kinh sư khoảng nửa đường.
- Ta phải nhanh tiến cung đem tin tức này bẩm báo cho Bệ hạ,
Chiến tranh là chiến tranh, chuyện này có liên quan đến sinh tử của người dân ở vùng biên cảnh, điểm này Tiêu Phàm có lẽ hiểu được rõ ràng.
- Đại nhân chậm đã, ngài đừng vội, sự việc này có chút kỳ quái
Tào Nghị vội vàng nói
Tiêu Phàm ngẩn người:
- Có gì sao?
Lông mày Tào Nghị dựng lên, liền nói:
- Tại Bắc Bình ta cùng bọn Thát tử giao chiến vô số lần, việc tập kích hàng năm cũng không có gì là lạ. Nhưng năm nay lại có chút quỷ dị..
- Quỷ dị cái gì?
Trước khi, Thát tử chỉ tập kích thôn trang bên ngoài Bắc Bình sau đó lại giết người cướp của một phen chứ chưa bao giờ nghe nói đến bao vây dưới thành Bắc Bình. Bất luận Yến Vương đối nhân xử thế như thế nào nhưng không thể phủ nhận hắn là một người tài giỏi về điều binh khiển tướng, mỗi lần tác chiến cùng với Thát tử đều đánh cho quân lính của bọn chúng tan rã. Yến Vương tự thân trấn giữ ở Bắc Bình luôn chiếm thế chủ động làm cho bọn Thát tử sớm bị đánh xa ra hoang mạc rồi.
Thần sắc Tiêu Phàm nổi lên một chút suy nghĩ xấu xa
Tào Nghị nói tiếp:
- Hơn nữa bây giờ đã là cuối xuân (cuối tháng 3 âm lịch) việc tập kích cũng chúng cũng không giống với mọi năm. Bởi vì trước đó mùa đông, lương thực của bọn chúng không đủ. Cho nên trước mùa rét đậm hàng năm, tuyết lớn còn chưa bao trùm hết cả thảo nguyên bọn chúng mới tụ tập các bộ lạc lại tập kích quậy rối biên cảnh. Cuối xuân là thời điểm thích hợp để chăn thả lúc này đám Thát tử kia phải hảo hảo chăn thả mới đúng chứ, nhưng người lại lần này bọn chúng lại huy binh tiến công Bắc Bình, điều này quả thực văn vở vị văn (điều này quả thực mới nghe lần đầu)
Ngón tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn, trầm giọng nói:
- Ta đã hiểu được, đây là kế vây Ngụy cứu Triệu.
- Có ý gì?
Tiêu Phàm khẽ cười nói:
- Yến Vương tại kinh sư cảm thấy không có cảm giác an toàn cho nên hắn muốn quay trở về Bắc Bình.
Dù sao Tào Nghị xuất thân từ quân ngũ cho nên đối với sự tình của triều đình hắn cũng không hiểu cho lắm, nghe vậy liền nghi hoặc nói:
- Nếu Yến Vương muốn quay về Bắc Bình thì chỉ cần trực tiếp hướng đến Hoàng thượng xin chỉ là được rồi. Có liên quan gì đến việc Thát tử vây quanh Bắc Bình sao?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Có quan hệ, rất có quan hệ. Ngươi chẳng lẽ không có nghe nói sao? Chư Vương hướng bệ hạ dâng sớ xin từ giã bệ hạ đều ưng chuẩn, duy nhất đối với Yến Vương bệ hạ lại không phê chuẩn nếu Yến Vương lại dâng sớ lên tiếp thì khó tránh khỏi sẽ bị bệ hạ nghi kỵ. Cho nên hắn mới chơi chiêu vây Ngụy cứu Triệu này, nếu quân tình ở Bắc Bình báo nguy thì bệ hạ không muốn cũng phải chuẩn. Tinh binh ở Bắc Bình ngoài trừ Yến Vương ra thì ai có thể chỉ huy được bọn họ?
Tào Nghị nghĩ nghĩ, tiếp theo cả kinh nói:
- Đại nhân, ý của người nói là chuyện Thát tử vây Bắc Bình thực tế là do Yến Vương ở sau lưng đùa giỡn sao?
Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Không sai, cái tên khất nhi Cát Tư vây Bắc Bình có lẽ cùng với Yến Vương cấu kết nhau,
Tào Nghị cắn chặt răng, thở dài:
- Yến Vương… Người này tính kế hảo!
Tiêu Phàm cũng thở dài:
- Hôm nay thiên tử đã già yếu, thái tôn lại yếu đuối, Yến Vương nếu quay trở về lại Bắc Bình thì chẳng khác gì mãnh hổ về núi. Trong tay hắn nắm giữ mười vạn tinh binh cường hãn thì thiên hạ này ai có thể chế phục được hắn nữa?
- Đại nhân, tại sao thiên tử lại không tước phiên?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Thiên tử không tước phiên, không phải thần tử chúng ta có thể suy đoán. Chúng ta chỉ là Cẩm Y vệ nguyện trung thành với Bệ hạ, Bệ hạ kêu làm gì thì chúng ta làm theo đó, việc chính sự như thế bao giờ mới đến phiên của chúng ta can dự vào?
Tào Nghị nghe vậy liền cúi đầu không nói gì cả.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Tiêu Phàm lại nôn nóng, trong khoảng thời gian này nhìn lại biểu hiện của Chu Nguyên Chương, tựa hồ hắn đối việc tước phiên không thích. hắn không thể đối với tước phiên lúc sau cử quốc các nơi đích quân chính quyền to đích giao tiếp làm ra ổn thỏa đích an bài. Cả đời hắn nặng nhất là hai chữ quyền lực, hắn hận không thể để tất cả quyền lực cả nước tập trung vào người hắn, hắn tuyệt đối không cho phép giao quyền lực cho tướng quân hay các đại thần, so ra hắn càng tình nguyện đem quyền lực giao cho đám con cháu của hắn, để bọn họ có thể thay thế thiên tử phòng thủ các nơi, chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy giang sơn Đại Minh đều nằm trong tay của hắn
Nhưng điều này chỉ là biểu hiện bên ngoài, quan trong nhất là trong lòng Chu Nguyên Chương không tin tưởng rằng các con của hắn sẽ tạo phản, hắn lại không muốn xuống tay với đám con trai của mình mời những họ khác đại thần thượng vị đây mới là nguyên nhân căn bản hắn không muốn tước phiên
Chu Nguyên Chương dù sao cũng già rồi, bây giờ hắn cũng không giống như năm xưa nữa, không còn động ra một chút là chém chém giết giết nữa. Đặc biệt là lúc này đối mặt với đám con trai của mình làm sao nhẫn tay lại xuống tay được? Như thế chẳng phải là hoàn toàn gạt bỏ hết thảy những gì của hắn làm đều là vì con cháu Chu gia đời sau sao?
Chu Nguyên Chương không muốn làm như vậy, lão thậm chí còn tình nguyện mắt nhắm mắt mở, đem vẫn đề khó giải quyết này để lại cho Chu Doãn Văn. Ít nhất khi Chu Nguyên Chương còn sống, lão sẽ không hạ thủ.
Ai nói Chu Nguyên Chương cả đời lãnh huyết tuyệt tình?
Chỉ tiếc loại khoan dung này lại gây thành đại họa
Đối mặt với Chu Nguyên Chương như vậy thì Tiêu Phàm phải làm sao bây giờ? Hắn chỉ là một tên Cẩm Y vệ Đồng Tri nhỏ nhỏ làm sao có thể hướng đến trước mặt của Chu Nguyên Chương mà khuyên can về vấn đề tước phiên?
- Đại nhân, Yến Vương nếu quay về Bắc Bình, chỉ sợ. . .
Tào Nghị nói nửa câu liền câm mồm lại không nói nữa, sắc mặt có vài phần lo lắng.
Tào Nghị từng là tướng lĩnh dưới trướng của Yến Vương cho nên đối với dã tâm của Yến Vương thì hắn càng thêm rõ ràng.
Mí mắt Tiêu Phàm có chút buông xuống, thản nhiên nói:
- Nên tới sẽ tới.
Đang nói chuyện bỗng Trương quản gia vội vàng từ ngoài vào, đứng ở cửa bẩm báo:
- Lão gia, Yến Vương điện hạ cầu kiến, hắn còn dẫn theo một tên hòa thượng cùng hơn mười người thị vệ.
Tiêu Phàm thở dài, điều gì đến cần phải đến.
Quay đầu lại nói Tào Nghị:
- Các ngươi ngồi ở đây chờ ta, ta đi ra đón Yến Vương.
Tào Nghị liền ứng giọng.
Tiêu Phàm đi ra nội đường, nâng bước hướng về phía trước đi đến, đi được hai bước thì bỗng nhớ tới cái gì đó lại xoay người đi vào lại nội viện.
Nội viện, bên trong phòng ngủ, Tiêu Họa Mi đang thêu, một đường châm kéo đi, tuy rằng động tác của nàng có phần cứng nhắc nhưng vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc.
Thấy Tiêu Phàm đi vào, khuôn mặt Tiêu Họa Mi liền tỏ ra vui mừng, kéo Tiêu Phàm qua bên cạnh sau đó lại chỉ tay vào cái khăn thêu cho hắn nhìn.
Tiêu Phàm cười khen:
- Đẹp! Rất đẹp!
Tiêu Họa Mi bị hắn khen thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền rạng rỡ, hai gò má trắng nõn không khỏi hồng lên nhìn trông rất là mê người.
- Tướng công, người ta thực sự rất cố gắng…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Họa Mi hơi ngửa ra, đôi mắt to liền theo dõi hắn bộ dạng trông rất khẩn trương.
Tiêu Phàm rất thức thời khen:
- Không tệ, thêu thật tốt.
Hai má Tiêu Họa Mi lập tức hạ xuống, đưa tay ném cái khăn thêu bay đi xa
- Làm sao vậy?
Tiêu Họa Mi bĩu môi nói:
- Người ta thêu chính là kỳ lân..
Tiêu Phàm nghe vậy liền cảm thấy khó xử, lập tức thay đổi đề tài:
- Phụ thân Yến Vương của nàng đã đến đây hiện tại đang ở ngoài, nàng có muốn đi ra gặp không?
Thần sắc Tiêu Họa Mi không thay đổi, lắc đầu sau đó mở miệng cười nói:
- Tướng công, người ta lại thêu cho người cái hầu bao (ví tiền) uyên ương được không?
Tiêu Phàm thấy thái độ hờ hững của nàng trong lòng lại đắn đo, xem ra trong mắt của nàng thì phụ thân tới cửa lại không trọng yếu bằng việc thêu cái hầu bao cho tướng công
Tiêu Phàm nhìn nàng một cái thật sâu, cười nói:
- Được rồi, ta đi tới chiếu cố hắn, nàn. tiếp tục ngồi đây theo hầu bao uyên ương tiếp đi a.
Tiêu Phàm vừa mới đi ra liền nghe ngoài cửa truyền đến một trận ồn áo, sau đó lại có người hung hăng đẩy Trương quản gia ra, dùng thanh âm thô lỗ quát to:
- Tiêu Phàm đang làm cái gì đáy? Chờ lâu như vậy cũng không thấy hắn ra đây nghênh tiếp bổn vương đi vào, hắn dám đối đãi chậm trễ như thế với bổn vương sao?
Tiếp theo liền thấy một đội thị vệ đằng đằng sát khí đang vây quanh một nam tử trung nam tử mặc vương bào, rất nhanh một đám người ấy đã xông vào.
Tiêu Phàm cười lạnh mấy tiếng, sau đó sửa sang lại y quan cười nói:
- Yến Vương điện hạ đại giá quan lâm hàn xá, hạ quan thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Vừa rồi hạ quan đang ở nội viện đang dâng hương bày rõ thành ý để tiếp đón điện hạ. Kiến giá chậm mong điện hạ thứ tội.
Chu Lệ xụ mặt, lạnh lùng nói:
- May mắn chính là ngươi đang dâng hương, nếu như thành tâm muốn trai giới ba - năm ngày thì bổn vương chẳng phải là đứng đợi ngươi năm – ba ngày sao?
- Điện hạ nói quá lời. hạ quan ăn thịt, chỉ có đi phúng viếng người chết mới trai giới…
- Ngươi….
Yến Vương giận dữ, chỉ vào Tiêu Phàm sau nửa ngày không lên tiếng, lập tức hung hăng phất ông tay áo, đảo khách thành chủ bước đi tiến vào phòng.
Đi theo Yến Vương vào phòng là Đạo Diễn hòa thượng, ánh mắt hắn đang liếc nhìn Tiêu Phàm. Còn lại hơn mười tên thị vệ, vẻ mặt đằng đằng sát khí thì phân chia ra đứng phòng thủ ở ngoài.
Tiêu Phàm nheo mắt, hôm nay Chu Lệ thật đúng là lai giả bất thiện a.
Chu Lệ tiến vào phòng, đại mã kim đao hướng phía bên phải khách ghế ngồi xuống sau đó vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, nói thẳng vào vấn đề:
- Tiêu đại nhân, hôm nay bổn vương mạo muội đăng môn (đến nhà) là vì một người mà đến, mong Tiêu đại nhân giúp đỡ cho.
- Chẳng hay điện hạ đến đây là vì cái gì?
Ánh mắt Chu Lệ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm gằn từng chữ:
- Bổn vương vì Thương Ninh quận chúa mà đến
Thần sắc Tiêu Phàm không thay đổi, lạnh nhạt nói:
- Vương gia có lầm hay không? Hạ quan thật sự là không biết cái gì là Thường Ninh quận chúa
Ngữ khí Chu Lệ ngày càng lạnh:
- Tiêu đại nhân, người quang minh không nói tiếng lóng, Thường Ninh là ấu nữ của bổn vương, bổn vương cùng nàng đã thất lạc năm năm. Nghe nói hôm nay nàng đang ở tạm trong quý phủ vì vậy mà bổn vương mới đến đây để dẫn nàng trở về nhận tổ quy tông. Mong Tiêu đại nhân thành toàn cho, đại ân này về sau bổn vương sẽ hồi báo.
Thần sắc của Tiêu Phàm vẫn như cũ, nói:
- Vương gia, hạ quan lặp lại lần nữa, thần thực sự không biết cái gì là Thường Ninh quận chúa.
Chu Lệ nghe vậy liền giận tím mặt, hôm nay hắn vì bắt buộc cho nên mới đến, nghe nói con nữ nhi hắn thất lạc nhiều năng nhưng hiên nay lại cùng cừu gia ở chung một chỗ. Vốn trong bụng đầy lửa giận nhưng hiện tại lại nghe thấy Tiêu Phàm đùn đẩy không chịu nói ra làm cho Chu Lệ không khỏi phẫn nộ
- Phanh!
Chu Lệ hung hăng vỗ lên bàn, giận giữ nói:
- Thất phu dám lừa ta.
Chu Lệ thống lĩnh mười vạn quân chinh chiến sa trường nhiều năm, sự giận dữ của hắn đúng là lôi đình vạn quân, uy thế bức người. Trong nội phủ Tiêu gia một cỗ sát khí nổi lên lan tràn cả phòng, không khí dần dần ngưng trọng lại
Đối mắt với nộ khí của Chu Lệ, thần sắc của Tiêu Phàm vẫn bất biến, mí mắt của hắn cũng không sụp xuống một lần, vẻ mặt bình thản ung dung. Có thể thấy sau lưng hắn mồ hôi lạnh đã ướt cả quần áo, hắn đưa tay dùng sức đặt vào trên đùi cố gắng giữ bình tĩnh, không cho hai chân run run.
- Điện hạ uy vũ, hạ quan bái phục.
Thanh âm Tiêu Phàm trầm ổn nói
Chu Lệ thấy bộ dạng không sợ hãi của Tiêu Phàm thì cảm thấy phẫn nộ.
Đi theo bên cạnh Chu Lệ là lão Đạo Diễn hòa thượng, thấy song phương giương cung bạt kiếm như vậy cũng cảm thấy không ổn vì vậy vội vàng duỗi tay ra kéo kéo ống tay áo của Chu Lệ.
Chu Lệ đang trong cơn giận dữ vì vậy không chú ý đến ám chỉ của Đạo Diễn, hắn hung hăng phất tay áo cả giận nói:
- Một khi Tiêu đại nhân đã nói không biết Thường Ninh quận chúa, chắc hẳn đại nhân sẽ không ngại để cho bổn vương phái người tìm chung quanh quý phủ?
Tiêu Phàm vẫn như cũ, hắn nhẹ nhàng phất phất vạt áo, ngữ khí bình thản nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị:
- Vương gia có thể thử xem.
Chu Lệ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu( cười to) mấy tiếng, hung hăng nói:
- Ngươi tưởng rằng bổn vương không dám sao? Người đâu ! Lục soát cho ta
Đám thị vệ của Yến vương đứng ở ngoài nghe thấy vậy liền ầm ầm lên tiếng, rút đao xông vào hậu phòng.
Đạo Diễn thấy thế liền khẩn trương, cao giọng:
- Vương gia, không thể lỗ mãng được.
Cả đời Chu Lệ chỉ có tứ nam ngũ nữ, hắn đối với ấu nữ nhớ nhung vô cùng, nghe Đạo Diễn nói như vậy liền giận dữ:
- Bổn vương vì tìm ái nữ cho dù đem cả Tiêu phủ này hủy đi thì ai có thể nói gì.
Đang khi nói chuyện, bọn thị vệ đã tiến vào tiền thính ( phòng trước) hướng nội viện cấp tốc chạy đến.
Trong lòng Tiêu Phàm giận dữ, nhướng mày đột nhiên vỗ bàn quát to:
- Các ngươi ai dám?
Chu Lệ cười lạnh:
- Tiêu Phàm, ngươi giam giữ ái nữ của bổn vương. Bổn vương vì tìm ái nữ chuyện gì lại không dám làm?
Tiêu Phàm quay đầu ra sau hét to:
- Người đâu, tới đây
Vừa dứt lời, vốn Tào Nghị đang ở nội đường liền đứng dậy dẫn đám Cẩm y giáo úy đi ra, tú xuân đao trong tay bọn họ đã được rút ra khỏi vỏ, lạnh lùng giằng co cùng đám thị vệ của Yến Vương. Bầu không khí trong phòng có vẻ khẩn trương, chỉ cần đợi Tiêu Phàm hoặc Yến Vương ra lệnh là song phương liền lao vào chém giết.
Chu Lệ thấy Tào Nghị mắt liền đỏ lên, cả giận nói:
- Tào Nghị, bổn vương đối đãi với ngươi không tệ nhưng vì sao người lại đầu phục cho Tiêu Phàm?
Tào Nghị cười lạnh nói:
- Yến vương điện hạ, phải chăng là người là nhận lầm rồi chẳng? Lúc trước tại Giang Phổ huyện Tào Nghị sớm đã chết trong đao của thích khách rồi, chẳng lẽ người đã quên rồi hay sao?
Một câu nói hai ý nghĩa nhất thời làm cho Chu Lệ ngẹn lời.
Đạo diễn thấy thế vội vàng khuyên nhủ:
- Điện hạ đừng nên xúc động.
Lời còn chưa dứt, râu tóc Chu Lệ đã dựng ngược, oán hận nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm hôm nay nếu ngươi không giao Thường Ninh quận chúa ra đây thì bổn vương cũng sẽ không đi. Đi, ngươi mau dẫn ta đi gặp nàng.
Nói xong Chu Lệ liền cất bước đi đến trước mặt Tiêu Phàm, đột nhiên xuất thủ bắt lấy cổ tay của Tiêu Phàm
Mọi người không kịp chuẩn bị, đang ngạc nhiên thì thấy sau bình phong một bóng người lóe lên, Tiêu Họa Mi ở bên trong lao ra tốc độ nhanh khiến cho người ta hoa mắt, chỉ cẩm thấy một trận gió nhẹ lướt qua. Chu Lệ bị Tiêu Họa Mi cắn chặt vào tay.
Tình thế biến hóa quá nhanh, Chu Lệ bị cắn liền không khỏi giận dữ, hét to một tiếng:
- Thật lớn gan!
Đám thị vệ của Yến Vương căn bản không biết Tiêu Họa Mi, thấy Yến Vương bị tập kích liền kinh sợ, giương đao hướng đầu Tiêu Họa Mi bổ đến.
Tiêu Phàm thấy vậy liền chấn động vội vàng duỗi tay ra ôm Tiêu Họa Mi vào lòng.
Đao hạ xuống, lại thấy nơi cánh tay trái của Tiêu Phàm xuất hiện một lỗ, huyết quang văng ra. Tiêu Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, sự đau nhức trên cánh tay hắn làm hắn chảy xuống giọt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu
Nghe tiếng kêu của Tiêu Phàm, Tiêu Họa Mi vội vàng quay đầu lại thấy trên cánh tay Tiêu Phàm đang chảy máu, nhất thời nàng gầm lên giống như một con dã thú đang bị thương. Khoảnh khắc đôi mắt bỗng đỏ lên, giống như một con sư tử cái đang cuồng nộ liên tục giãy dụa muốn xông lên liều mạng cùng Chu Lệ
Tiêu Phàm cố nhịn đau, gặt gao ôm lấy thân hình Tiêu Họa Mi, hét lớn:
- Họa Mi, không được vọng động.
Tào Nghị cùng đám Cẩm Y giáo úy thấy Tiêu Phàm bị thương liền đồng thời rút đao hướng về phía Chu Lệ.
Tình thế phát sinh làm cho hiện trường trở nên hỗn loạn, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng.
Chu Lệ đối với tình thế trước mắt hết thảy đều làm như không thấy, hắn hơi giật mình nhìn vào Tiêu Họa Mi đang giãy dụa trong lòng Tiêu Phàm, sau nửa ngày Chu Lệ mới thất thanh nói:
- Lý Phi? Không, ngươi… Ngươi là Thường Ninh.
Ánh mắt Tiêu Họa Mi tràn đầy vẻ thù hận, mặc dù thân thể bị Tiêu Phàm ôm lấy không thể động đậy được nhưng nàng lại giống như dã thú nhìn về phía Chu Lệ mà rống lên.
Với nàng mà nói, Tiêu Phàm là tất cả của nàng. Làm hại Tiêu Phàm bị thương tuyệt đối không thể tha thứ cho dù hắn là là phụ thân của mình đi cho nữa.
Chu Lệ nhìn ánh mắt đầy cừu hận của Tiêu Họa Mi trong lòng không khỏi phát lạnh, sầu thảm cười nói:
- Con như thế nào lại thành ra như vậy? Không biết phụ thân của ngươi đây sao?
- Ngaooooo
Tiêu Họa Mi như cũ vẫn rống lên.
Một tên Cẩm Y giáo úy đứng bên cạnh Tiêu Phàm giương đao lên quát:
- Yến Vương còn không mau bảo đám thị vệ buông đao xuống, dưới chân thiên tử há có thể để cho người làm bậy, ngươi muốn tạo phản sao?
Ở một bên Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
- Yến Vương điện hạ, hôm nay người tự ý xông vào nhà của mệnh quan triều đình hơn nữa lục soát nhà của hạ quan, lại dung túng thị vệ chém làm hạ quan bị thương. Điện hạ, hy vọng người trước mặt Thiên tử có thể đưa ra lời giải thích.
Tình thế phát triển trở thành như vậy, Đạo Diễn hòa thượng đứng bên cạnh Chu Lệ cũng không khỏi khẩn trương, hắn kéo kéo ống tay áo của Chu Lệ, lau mồ hôi lạnh nói:
- Điện hạ, nơi này là kinh sư Hoàng thành chứ không phải Bắc Bình… Mong người nghĩ lại đi a.
Chu Lệ nghe thấy vậy, chân mày liền dựng lên, sau đó liền khôi phục lý trí. Đạo Diễn nói thật không sai, nơi này là kinh sư chứ không phải là Bắc Bình. Trước đó vài ngày, tại ngự hoa viên Chu Lệ đã nhục mạ Hoàng thái tôn, sau đó hắn lại phái tử sĩ đi ám sát Tiêu Phàm. Chắc hẳn, phụ hoàng đã bất mãn với hành động của hắn, nếu hôm nay tại Tiêu Phủ gây ra việc lớn chỉ sợ phụ hoàng sẽ giận dữ mà giam cầm hắn cả đời ở kinh sư. Như vậy bao nhiêu công sức, kế hoạch chuẩn bị nhiều năm sẽ đổ sông đổ biển rồi.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chức quan càng cao thì càng hiểu rõ đạo lý này.
Chu Lệ thất thần nhìn Tiêu Họa Mi đang nằm trong lòng Tiêu Phàm, rốt cục cũng quay đầu lại, hướng về mấy tên thị vệ nói:
- Thu đao!
Bá!
Động tác của bọn thị vệ linh hoạt, đồng thời đem đao thu vào bên trong vỏ.
Thần sắc Chu Lệ tựa như phẫn nộ, liền thở dài một hơi sau đó liền ôm quyền hướng về phía Tiêu Phàm nói :
- Tiêu đại nhân, hôm nay bổn vương thất lễ, hôm khác sẽ hướng Tiêu đại nhân bồi tội.
Dứt lời, Chu Lệ liền xoay người muốn rời khỏi đây.
Tiêu Phàm cười cười, giọng nói lại ấn chứa nộ khí:
- Yến Vương điện hạ muốn đi rồi sao? Hôm nay, ngài sai người đến quý phủ để hành hung thần cũng phải nên nhắn nhủ câu gì rồi mới đi a?
Chu Lệ tức khắc dừng bước, Đạo Diễn gấp đến độ trên đầu không có sợi tóc nào không thấm một tầng mồ hôi. Hôm nay, Tiêu phủ có rất nhiều Cẩm Y vệ ở đây nếu không xử lý chuyện này một cách thỏa đáng thì tin tức này rất nhanh chóng sẽ truyền đến tai Hoàng thượng. Khi đó tình cảnh của Yến vương cũng chỉ sợ sẽ không ổn.
Chu Lệ đưa lưng về phía Tiêu Phàm, thần sắc vẫn âm trầm bất định. Trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài sau đó đột nhiên duỗi tay vào thắt lưng của một tên thị vệ đứng bên cạnh rút ra một thanh đao. Sau đó mắt cũng không chớp mà hung hắng chém một đao vào cánh tay mình.
Lập tức máu tươi đỏ thẫm liền chảy ra, một giọt lại một giọt cuối cùng tạo thành một đường dài dừng ngay trên gạch cẩm thạch ở trước phòng, khiến cho người khác nhìn thấy mà cảm thấy rợn người.
Chúng thị vệ đi theo Yến vương liền kinh hô:
- Điện hạ!
Chu Lệ giương tay lên làm động tác cho bọn thị vệ ngừng kích động, hắn chậm rãi xoay người nhìn thằng vào Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
- Hôm nay, bổn vương vì muốn tìm ái nữ nên trong lòng cũng nôn nóng quá mức, tiến vào Tiêu phủ cùng Tiêu đại nhân xảy ra tranh chấp, trong lúc tranh chấp chẳng may xé rách áo vô ý làm cho Tiêu đại nhân bị thương mà bổn vương thì….
Khóe miệng Chu Lệ nhếch lên, mỉm cười một cách lạnh lùng, tiếp theo:
- Mà bổn vương cũng bị thương không nhẹ, sau đó bổn vương cùng Tiêu đại nhân bình tĩnh lại thì phát hiện sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, vì thế liền biến chiến tranh thành tơ lụa, chủ và khác đều buông bỏ hết hiềm khích trước kia. Tiêu đại nhân không biết ý của người như thế nào đây?
Tiêu Phàm cũng cười, cố gặng nhịn cơn đau từ cánh tay truyền về cắn răng mỉm cười nói:
- Vương gia nói đúng, sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm. Hạ quan cung tiễn Vương gia.
Ánh mắt Chu Lệ chậm rãi liếc nhìn đám Cẩm y giáo úy cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt của Tiêu Họa Mi, thấy bộ dạng dữ tợn của nàng đang chằm chằm nhìn mình giống như là nhìn vào kẻ có thâm cừu đại hận. Trong lòng Chu Lệ lộ vẻ sầu thảm, thầm thở dài sau đó xoay người rời khỏi Tiêu phủ.
Chu Lệ đi rồi, mọi người vây quanh Tiêu Phàm vội la lên:
- Đại nhân, người không sao chứ?
Có một tên có nhãn lực linh hoạt đã vội vàng chạy ra mời đại phu.
Tiêu Phàm lắc đầu, thản nhiên nói:
- Sự việc hôm nay không cần phải bẩm báo với Thiên tử đâu, cứ như vậy mà bỏ qua đi.
Mọi người đều đồng thanh đáp:
- Dạ!
Tiêu Phàm đi hai bước sau đó nhìn bóng dáng Chu Lệ đang biến mất, thần sắc vô cùng ngưng trọng, thật lâu sau đột nhiên than thở nói:
- Có thể duỗi có thể co, có thể nắm có thể buông, Yến vương người này quả nhiên là một kẻ có bản sắc kiêu hùng.
Danh sách chương