(Lại một chương cười không kịp bịt mồm, may mà vẫn đủ hàm răng)
Bên trong Phụng Thiên điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoài điện bình minh đã lên, trời sáng mau quá, song trong điện lấy Hoàng Trừng cầm đầu một đám Thanh Lưu tâm tình của bọn hắn vẫn bị vây trong bóng tối, hôm nay lâm triều thế cục nghịch chuyển kinh thiên, làm bọn hắn từ trong đáy lòng cảm thấy sợ hãi, run sợ.
Từ khi nào, một tên tiểu tử lần đầu vào triều chưa được nửa năm lại lặng lẽ tạo nên vây cánh ở trên triều đình thành một mạng lưới khổng lồ như thế? Cả triều công hầu, lục bộ Cửu khanh quan viên, có một nửa người bị hắn mượn hơi, vốn là trong triều đều là Thanh Lưu nhất phái, tượng trưng vua thánh thần hiền thịnh thế hân hoan không dứt Hoàng Trừng hôm nay mới phát hiện, cái gọi là cả triều thanh lưu, thì ra chỉ là một loại ảo tưởng lừa mình dối người, các đại thần đã sớm nội bộ lục đục, chẳng qua là duy trì mặt hòa khí bên ngoài mà thôi.
Mà Tiêu Phàm này cùng chỉ là tiến sĩ xuất thân tú tài, như thế nào lại xảo diệu đem những đại thần này hợp lại với nhau, tạo thành một thế lực mới, cùng thế lực Thanh Lưu đối kháng trong triều đình.
Hoàng Trừng nghĩ mãi vẫn không có cách lí giải. chỉ là một Cẩm Y Vệ Đồng Tri, hắn làm sao làm được? Hoàng Trừng cảm thấy lo sợ không yên.
Lâm triều ngày hôm nay, chẳng lẽ là dấu hiệu thế lực gian thần trong triều đã bắt đầu hình thành sao? Thanh Lưu phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt của mọi người cũng không tự chủ nhìn về ngoài điện, trong lòng mỗi người nghĩ cũng không giống nhau, nhưng có một điều có thể khẳng định, Lưu Tam Ngô hôm nay muốn dâng lên cho bệ hạ danh sách cống sĩ kỳ thi mùa xuân, quyết định sinh tử của rất nhiều người, trong đó bao gồm cả Tiêu Phàm.
Đồng thời nhìn về phía ngoái điện, rất nhiều người đem ánh mắt ném trên người Tiêu Phàm vẫn thản nhiên đứng giữa đại điện.
Lời hắn mới vừa nói là... Sự thật?
Hắn thật sự khuyên được Lưu Tam Ngô sửa lại bản danh sách cống sĩ sao?
Điều này sao có thể? Lưu Tam Ngô là bậc đại nho đương thời, tính tình cương liệt ngay thẳng, từ trước đến giờ chuyện mà hắn đã nhận định thì không bao giờ thay đổi, Tiêu Phàm có bản lãnh gì có thể khuyên được hắn?
Ngồi thẳng trên ghế rồng Chu Nguyên Chương kìm lòng không đặng nhìn Tiêu Phàm.
Người trẻ tuổi này vốn có thể mang lại kỳ tích, lần này, hắn lại tiếp tục lập nên kỳ tích sao? Nếu Lưu Tam Ngô vẫn kiên quyết không đổi, trẫm có nên giết hắn không? Nhân tài như vậy giết đi chẳng phải là đáng tiếc lắm sao? Tương lai nếu dùng tốt, để bên người sẽ rất hữu dụng. Nhưng nếu không giết… Lời trẫm đã nói ra rồi, quân vộ hí ngôn, trẫm nếu nuốt lời sau này làm sao đối diện với quần thần?
Chu Nguyên Chương lâm vào cục diện rối rắm trong lòng, hắn cả đời trải qua song gió tang thương, giờ phút này cũng kìm lòng không đặng mà tỏ ra trầm tư.
Bên dưới Chu Doãn Văn lại càng đứng ngồi không yên, trên khuôn mặt thanh tú tuấn lãng đã toát đầy mồ hôi. Hắn cho tới bây giờ cũng không phát giác, thế cục trên triều lại kinh tâm động phách đến vậy. Tiêu Phàm, khó khăn từ Thanh Lưu đại thần đã bị ngươi hóa giải rồi, tiếp theo ngươi còn có thể thuận lợi thông qua sao? Đinh Sửu khoa án có thể sẽ mang đến cho ngươi họa sát thân không?
Nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên Chương, mặt vẫn không chút thay đổi. Chu Doãn Văn âm thầm nắm chặt tay, nếu thật sự sảy ra tình trạng ẵấu nhất, ta dù có liều cả tính mạng này, không làm Hoàng thái tôn nữa cũng cứu lấy tính mạng ngươi?
Khi mọi người đang chìm đắm trong muôn vàn ý nghĩ xấu xa thì Tiêu Phàm vẫm lẻ loi đứng giữa đại điện lâm vào trầm tư.
Tào đại ca sẽ không thất thủ chứ? Vạn nhất hắn thất thủ, ta đã cùng Hoàng Trừng đánh cuộc phải làm sao bây giờ? Cắt, hay là không cắt? Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng a...
Ta vẫn còn là xử nam đây này!
Lúc này, ngoài điện từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập xen lẫn là tiếng thở dốc của người già.
Trong lòng mọi người đều hồi hộp.
Đáp án sắp công bố.
Thanh âm đến bên ngoài cửa thì dừng lại, dường như người ngoài điện đang sửa sang lại dáng vẻ, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Tiếp theo, một thân ảnh già nua xuất hiện tại cửa điện, Lưu Tam Ngô mặc quan bào, vẻ mặt kiên quyết, bước đi ổn định chậm rãi tiến vào điện. Cách ngự tiền hai mươi bước thì dừng lại, Lưu Tam Ngô quỳ rạp người xuống nói
- Thần hàn lâm học sĩ Lưu Tam Ngô tham kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thần lâm triều tới trễ xin hoàng thượng trách tội vô lễ.
Lúc này là thời điểm mấu chốt rồi, hắn lâm triều trễ chỉ là chuyện nhỏ ai còn lo lắng so đo.
Chu Nguyên Chương vung tay lên nói:
- Lưu ái khanh bình thân, ái khanh tuổi già, thượng triều thật không dễ dàng, trễ chút không quan trọng, trẫm xá khanh vô tội.
- Cựu thần khấu tạ thiên ân bệ hạ.
Lưu Tam Ngô theo lễ bái ba lần, sau đó đứng dậy vào ban.
Đón nhận ánh mắt quỷ dị của Chu Nguyên Chương cùng quần thần, Lưu Tam Ngô sắc mặt thản nhiên đứng ở trong ban, hai mắt khép hờ, như lão tăng nhập định không nhúc nhích.
Chu Nguyên Chương nhìn thoáng qua Tiêu Phàm đứng yên trong điện, thấy thần sắc hắn vẫn bình thường, cũng không có vẻ khẩn trương, Chu Nguyên Chương trong lòng không khỏi nói thầm, tiểu tử này lại có thể trấn định như thế, chẳng lẻ hắn thật sự thuyết phục được Lưu Tam Ngô sửa lại hoàng bảng? Nếu không vì sao hắn một chút cũng không lo lắng? Hắn không sợ trẫm thật sự sẽ giết hắn sao?
Quay đầu, Chu Nguyên Chương nhìn Lưu Tam Ngô, trong đôi mắt bắn ra tia sáng sắc bén tàn khốc, Lưu Tam Ngô ngươi hôm nay nếu không thức thời, đừng trách trẫm không nể tình quân thần nhiều năm, so với lòng sĩ tử phương bắc thì tình cảm quân thần thật sự quá tầm thường.
Cả đại điện yên tỉnh không một tiếng động. Thanh âm ẩn hàm sát cơ của Chu Nguyên Chương chợt vang lên:
- Lưu ái khanh, chuyện danh sách kỳ thi mùa xuân, ngươi làm lại như thế nào rồi? Hôm nay trẫm muốn xem danh sách.
Ánh mắt quần thần theo lời Chu Nguyên Chương đều hướng về Lưu Tam Ngô
Lưu Tam Ngô mặt nhất thời đỏ lên, hít sâu một hơi, cãm xúc như bị đé nén, sau đó dáng vẻ dần trở nên dứt khoát. Hắn chậm rãi nhìn quần thần trong điện dường như muốn cáo biệt.
Cuối cùng hướng về ngai vàng giữa điện quỳ xuống, lấy trong tay áo một quyển sớ màu lam, hai tay dâng lên nói:
- Khải bẩm bệ hạ danh sách cống sĩ kì thi mùa xuân cựu thần đã sửa lại, đây là kết quả cuối cùng, mời bệ hạ ngự lãm.
Hoạn quan bên cạnh Chu Nguyên Chương vội vàng chạy xuống nhận lấy bản sớ trong tay Lưu Tam Ngô cung kính dâng lên.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bản tấu trong tay Chu Nguyên Chương. Mỗi người trong điện ai cũng hiểu được bản sớ này liên quang đến tính mạng hàng trăm người. Thậm chí còn liên quan đến cục diện thế lực tương lai của Đại Minh triều. Nếu bản sớ không hợp với tính toán của Chu Nguyên Chương, như vậy Lưu Tam Ngô sẽ chết, mà Tiêu Phàm cũng không thể thoát. Triều đình vẫn là Thanh Lưu làm chủ, người nào cũng không nguyện ý đứng ra làm gian thần cho mọi người thóa mạ.
Cái sớ này nha, quả thực là sổ ghi chép sinh tử trong tay Diêm Vương.
Chu Nguyên Chương hơi kích động lật sớ ra xem. Một chuỗi danh sách cống sĩ dài được viết theo thể chử liễu đập vào mắt.
Cẩn thận lật xem một lúc lâu, ánh mắt Chu Nguyên Chương chợt lóe lên, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Phàm nhưng lại liền cúi đầu xenm danh sách.
Không biết qua bao lâu. Chu Nguyên Chương mới khép bản sớ lại, tiếp theo, trong đại điện yên tĩnh bỗng nhiên truyền ra tiếng cười lớn.
- Ha ha, ha ha, ha ha ha ha.
Tiếng cười quanh quẩn trong đại điện, quần thần thấy Chu Nguyên Chương đột nhiên cười lớn làm cho sợ đến rối rít lui về sau một bước, mặt vàng như đất hai mặt nhìn nhau.
Bệ hạ... Chẳng lẻ đang cười giận dữ sao? Xem ra lần này bệ hạ bị Lưu Tam Ngô chọc giận không nhẹ a, ta tựa hồ đã thấy được hình dáng Lưu Tam Ngô cùng Tiêu Phàm máu tươi thê thảm a...
Lưu Tam Ngô lúc này đã thông suốt hết thảy, không đợi Chu Nguyên Chương phân phó, hắn tự mình đứng lên, vẻ mặt kiên quyết nhìn thẳng Chu Nguyên Chương, sau đó nặng nề ôm ống tay áo, nghiêm nghị lớn tiếng nói:
- Cựu thần suy đi nghĩ lại, các triều đại đổi thay thủ sĩ triều đình đều lấy văn chương ưu khuyết mà lấy, cũng không có triều đại nào ngoại lệ, bất luận bệ hạ có hài lòng hay không, đây chính là lựa chọn cuối cùng của cựu thần, cựu thần dù có chết, tuyệt đối sẽ không sửa đổi! Nhân sinh tự cổ ai không chết, lưu lấy lòng son...
Dõng dạc đọc hai câu còn chưa đọc xong, đạ bị Chu Nguyên Chương cười lớn cắt đứt.
- Ha ha, hài lòng, trẫm cực kỳ hài lòng! Ai nói trẫm không hài lòng? Lưu ái khanh danh sách lựa chọn cống sĩ rất hợp ý trẫm, yên tâm, trẫm sẽ không để cho ngươi sửa lại nữa đâu, ha ha, nam sáu bắc bốn, ừ, không tệ không tệ, rất tốt! Lưu ái khanh có lòng, Đinh Sửu khoa án có thể kết thúc rồi.
- A?
Lưu Tam Ngô vạn phần ngạc nhiên ngẩng đầu, vốn là nét mặt già nua ung dung, kiên quyết chịu chết, lúc này lại biến ảo vạn đoan, lúc trắng lúc xanh, rất là đặc sắc.
- Bệ hạ. Cựu thần... Cựu thần...
Lưu Tam Ngô nhất thời trở nên lắp bắp, vẻ khẳng khái biến đâu mất.
- Lưu ái khanh rất rõ đại nghĩa, hiểu được biến thông, trẫm cảm thấy an ủi, ừ, nam bắc cống sĩ lấy nam sáu bắc bốn là phù hợp với tình hình trong nước, Lễ bộ Thượng thư Trương Đán ở đâu ?
Trương Đán ngẩng đầu, từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vàng bước nhanh tới trước, khom người nói:
- Có thần!
- Sau này thủ sĩ triều đình, cứ theo sắp xếp năm nay của Lưu ái khanh mà là lệ, sau này mỗi khoa đều lấy nam sáu bắc bốn, phương pháp này phải liệt vào "Hoàng Minh tổ huấn", đời sau nếu không có nguyên do, không được tự tiện sửa đổi.
- Thần tuân chỉ!
Chu Nguyên Chương mắt thấy Lưu Tam Ngô trợn mắt há mồm ngay giữa đại điện, ánh mắt tràn ngập mừng rỡ. Rốt cục không cần phải lấy thủ đoạn giết người cưỡng chế sửa đổi rồi, Lưu Tam Ngô có thể tự mình hiểu được quả thật còn gì bằng, cái kết quả này coi như là quân thần tất cả đều vui vẻ rồi.
- Lưu ái khanh công trung thể quốc, trung thành khó được, trẫm truyền chỉ, ban thưởng Lưu Tam Ngô lão đại nhân hoàng kim ba trăm lượng, tơ lụa năm trăm xếp...
Lưu Tam Ngô hai mắt mở lớn, thẳng đến hiện tại hắn còn không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, theo như lẽ thường, bệ hạ thấy hắn không đổi danh sách cống sĩ, tất nhiên mặt rồng giận dữ, sau đó không chút lưu tình hạ lệnh đưa hắn chém đầu vứt bỏ thi thể, kết quả tốt nhất cũng phải bị lưu đày đi biên cương, nhưng hiện tại... Bệ hạ lại phong thưởng cho mình? Hắn không uống lộn thuốc chớ?
Nghe khẩu khí bệ hạ, tựa hồ danh sách mình đưa lên cùng danh sách mình viết ra không hề giống nhau a, cái gì nam sáu bắc bốn, chính mình tối hôm qua viết sớ, khi nào đem cử tử phương bắc liệt vào danh sách cống sĩ rồi? Hơn nữa còn chiếm trong đó bốn thành? Tuyệt đối không có khả năng này!
- Bệ hạ, ngài... Có phải nhầm lẫn rồi không? Có thể cho cựu thần xem lại bảng sớ một chút không?
Lưu Tam Ngô cẩn thận nói.
Chu Nguyên Chương lần nữa nhìn Tiêu Phàm một cái, ánh mắt có chút thâm thúy. Sau đó hắn hướng hoạn quan bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, hoạn quan vội vàng nhận lấy bảng sớ, chạy tới giao cho Lưu Tam Ngô.
Lưu Tam Ngô hai tay run rẩy mở ra, vừa nhìn nhất thời vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Trầm mặc một lúc lâu.
Bên trong Phụng Thiên điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoài điện bình minh đã lên, trời sáng mau quá, song trong điện lấy Hoàng Trừng cầm đầu một đám Thanh Lưu tâm tình của bọn hắn vẫn bị vây trong bóng tối, hôm nay lâm triều thế cục nghịch chuyển kinh thiên, làm bọn hắn từ trong đáy lòng cảm thấy sợ hãi, run sợ.
Từ khi nào, một tên tiểu tử lần đầu vào triều chưa được nửa năm lại lặng lẽ tạo nên vây cánh ở trên triều đình thành một mạng lưới khổng lồ như thế? Cả triều công hầu, lục bộ Cửu khanh quan viên, có một nửa người bị hắn mượn hơi, vốn là trong triều đều là Thanh Lưu nhất phái, tượng trưng vua thánh thần hiền thịnh thế hân hoan không dứt Hoàng Trừng hôm nay mới phát hiện, cái gọi là cả triều thanh lưu, thì ra chỉ là một loại ảo tưởng lừa mình dối người, các đại thần đã sớm nội bộ lục đục, chẳng qua là duy trì mặt hòa khí bên ngoài mà thôi.
Mà Tiêu Phàm này cùng chỉ là tiến sĩ xuất thân tú tài, như thế nào lại xảo diệu đem những đại thần này hợp lại với nhau, tạo thành một thế lực mới, cùng thế lực Thanh Lưu đối kháng trong triều đình.
Hoàng Trừng nghĩ mãi vẫn không có cách lí giải. chỉ là một Cẩm Y Vệ Đồng Tri, hắn làm sao làm được? Hoàng Trừng cảm thấy lo sợ không yên.
Lâm triều ngày hôm nay, chẳng lẽ là dấu hiệu thế lực gian thần trong triều đã bắt đầu hình thành sao? Thanh Lưu phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt của mọi người cũng không tự chủ nhìn về ngoài điện, trong lòng mỗi người nghĩ cũng không giống nhau, nhưng có một điều có thể khẳng định, Lưu Tam Ngô hôm nay muốn dâng lên cho bệ hạ danh sách cống sĩ kỳ thi mùa xuân, quyết định sinh tử của rất nhiều người, trong đó bao gồm cả Tiêu Phàm.
Đồng thời nhìn về phía ngoái điện, rất nhiều người đem ánh mắt ném trên người Tiêu Phàm vẫn thản nhiên đứng giữa đại điện.
Lời hắn mới vừa nói là... Sự thật?
Hắn thật sự khuyên được Lưu Tam Ngô sửa lại bản danh sách cống sĩ sao?
Điều này sao có thể? Lưu Tam Ngô là bậc đại nho đương thời, tính tình cương liệt ngay thẳng, từ trước đến giờ chuyện mà hắn đã nhận định thì không bao giờ thay đổi, Tiêu Phàm có bản lãnh gì có thể khuyên được hắn?
Ngồi thẳng trên ghế rồng Chu Nguyên Chương kìm lòng không đặng nhìn Tiêu Phàm.
Người trẻ tuổi này vốn có thể mang lại kỳ tích, lần này, hắn lại tiếp tục lập nên kỳ tích sao? Nếu Lưu Tam Ngô vẫn kiên quyết không đổi, trẫm có nên giết hắn không? Nhân tài như vậy giết đi chẳng phải là đáng tiếc lắm sao? Tương lai nếu dùng tốt, để bên người sẽ rất hữu dụng. Nhưng nếu không giết… Lời trẫm đã nói ra rồi, quân vộ hí ngôn, trẫm nếu nuốt lời sau này làm sao đối diện với quần thần?
Chu Nguyên Chương lâm vào cục diện rối rắm trong lòng, hắn cả đời trải qua song gió tang thương, giờ phút này cũng kìm lòng không đặng mà tỏ ra trầm tư.
Bên dưới Chu Doãn Văn lại càng đứng ngồi không yên, trên khuôn mặt thanh tú tuấn lãng đã toát đầy mồ hôi. Hắn cho tới bây giờ cũng không phát giác, thế cục trên triều lại kinh tâm động phách đến vậy. Tiêu Phàm, khó khăn từ Thanh Lưu đại thần đã bị ngươi hóa giải rồi, tiếp theo ngươi còn có thể thuận lợi thông qua sao? Đinh Sửu khoa án có thể sẽ mang đến cho ngươi họa sát thân không?
Nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên Chương, mặt vẫn không chút thay đổi. Chu Doãn Văn âm thầm nắm chặt tay, nếu thật sự sảy ra tình trạng ẵấu nhất, ta dù có liều cả tính mạng này, không làm Hoàng thái tôn nữa cũng cứu lấy tính mạng ngươi?
Khi mọi người đang chìm đắm trong muôn vàn ý nghĩ xấu xa thì Tiêu Phàm vẫm lẻ loi đứng giữa đại điện lâm vào trầm tư.
Tào đại ca sẽ không thất thủ chứ? Vạn nhất hắn thất thủ, ta đã cùng Hoàng Trừng đánh cuộc phải làm sao bây giờ? Cắt, hay là không cắt? Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng a...
Ta vẫn còn là xử nam đây này!
Lúc này, ngoài điện từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập xen lẫn là tiếng thở dốc của người già.
Trong lòng mọi người đều hồi hộp.
Đáp án sắp công bố.
Thanh âm đến bên ngoài cửa thì dừng lại, dường như người ngoài điện đang sửa sang lại dáng vẻ, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Tiếp theo, một thân ảnh già nua xuất hiện tại cửa điện, Lưu Tam Ngô mặc quan bào, vẻ mặt kiên quyết, bước đi ổn định chậm rãi tiến vào điện. Cách ngự tiền hai mươi bước thì dừng lại, Lưu Tam Ngô quỳ rạp người xuống nói
- Thần hàn lâm học sĩ Lưu Tam Ngô tham kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thần lâm triều tới trễ xin hoàng thượng trách tội vô lễ.
Lúc này là thời điểm mấu chốt rồi, hắn lâm triều trễ chỉ là chuyện nhỏ ai còn lo lắng so đo.
Chu Nguyên Chương vung tay lên nói:
- Lưu ái khanh bình thân, ái khanh tuổi già, thượng triều thật không dễ dàng, trễ chút không quan trọng, trẫm xá khanh vô tội.
- Cựu thần khấu tạ thiên ân bệ hạ.
Lưu Tam Ngô theo lễ bái ba lần, sau đó đứng dậy vào ban.
Đón nhận ánh mắt quỷ dị của Chu Nguyên Chương cùng quần thần, Lưu Tam Ngô sắc mặt thản nhiên đứng ở trong ban, hai mắt khép hờ, như lão tăng nhập định không nhúc nhích.
Chu Nguyên Chương nhìn thoáng qua Tiêu Phàm đứng yên trong điện, thấy thần sắc hắn vẫn bình thường, cũng không có vẻ khẩn trương, Chu Nguyên Chương trong lòng không khỏi nói thầm, tiểu tử này lại có thể trấn định như thế, chẳng lẻ hắn thật sự thuyết phục được Lưu Tam Ngô sửa lại hoàng bảng? Nếu không vì sao hắn một chút cũng không lo lắng? Hắn không sợ trẫm thật sự sẽ giết hắn sao?
Quay đầu, Chu Nguyên Chương nhìn Lưu Tam Ngô, trong đôi mắt bắn ra tia sáng sắc bén tàn khốc, Lưu Tam Ngô ngươi hôm nay nếu không thức thời, đừng trách trẫm không nể tình quân thần nhiều năm, so với lòng sĩ tử phương bắc thì tình cảm quân thần thật sự quá tầm thường.
Cả đại điện yên tỉnh không một tiếng động. Thanh âm ẩn hàm sát cơ của Chu Nguyên Chương chợt vang lên:
- Lưu ái khanh, chuyện danh sách kỳ thi mùa xuân, ngươi làm lại như thế nào rồi? Hôm nay trẫm muốn xem danh sách.
Ánh mắt quần thần theo lời Chu Nguyên Chương đều hướng về Lưu Tam Ngô
Lưu Tam Ngô mặt nhất thời đỏ lên, hít sâu một hơi, cãm xúc như bị đé nén, sau đó dáng vẻ dần trở nên dứt khoát. Hắn chậm rãi nhìn quần thần trong điện dường như muốn cáo biệt.
Cuối cùng hướng về ngai vàng giữa điện quỳ xuống, lấy trong tay áo một quyển sớ màu lam, hai tay dâng lên nói:
- Khải bẩm bệ hạ danh sách cống sĩ kì thi mùa xuân cựu thần đã sửa lại, đây là kết quả cuối cùng, mời bệ hạ ngự lãm.
Hoạn quan bên cạnh Chu Nguyên Chương vội vàng chạy xuống nhận lấy bản sớ trong tay Lưu Tam Ngô cung kính dâng lên.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bản tấu trong tay Chu Nguyên Chương. Mỗi người trong điện ai cũng hiểu được bản sớ này liên quang đến tính mạng hàng trăm người. Thậm chí còn liên quan đến cục diện thế lực tương lai của Đại Minh triều. Nếu bản sớ không hợp với tính toán của Chu Nguyên Chương, như vậy Lưu Tam Ngô sẽ chết, mà Tiêu Phàm cũng không thể thoát. Triều đình vẫn là Thanh Lưu làm chủ, người nào cũng không nguyện ý đứng ra làm gian thần cho mọi người thóa mạ.
Cái sớ này nha, quả thực là sổ ghi chép sinh tử trong tay Diêm Vương.
Chu Nguyên Chương hơi kích động lật sớ ra xem. Một chuỗi danh sách cống sĩ dài được viết theo thể chử liễu đập vào mắt.
Cẩn thận lật xem một lúc lâu, ánh mắt Chu Nguyên Chương chợt lóe lên, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Phàm nhưng lại liền cúi đầu xenm danh sách.
Không biết qua bao lâu. Chu Nguyên Chương mới khép bản sớ lại, tiếp theo, trong đại điện yên tĩnh bỗng nhiên truyền ra tiếng cười lớn.
- Ha ha, ha ha, ha ha ha ha.
Tiếng cười quanh quẩn trong đại điện, quần thần thấy Chu Nguyên Chương đột nhiên cười lớn làm cho sợ đến rối rít lui về sau một bước, mặt vàng như đất hai mặt nhìn nhau.
Bệ hạ... Chẳng lẻ đang cười giận dữ sao? Xem ra lần này bệ hạ bị Lưu Tam Ngô chọc giận không nhẹ a, ta tựa hồ đã thấy được hình dáng Lưu Tam Ngô cùng Tiêu Phàm máu tươi thê thảm a...
Lưu Tam Ngô lúc này đã thông suốt hết thảy, không đợi Chu Nguyên Chương phân phó, hắn tự mình đứng lên, vẻ mặt kiên quyết nhìn thẳng Chu Nguyên Chương, sau đó nặng nề ôm ống tay áo, nghiêm nghị lớn tiếng nói:
- Cựu thần suy đi nghĩ lại, các triều đại đổi thay thủ sĩ triều đình đều lấy văn chương ưu khuyết mà lấy, cũng không có triều đại nào ngoại lệ, bất luận bệ hạ có hài lòng hay không, đây chính là lựa chọn cuối cùng của cựu thần, cựu thần dù có chết, tuyệt đối sẽ không sửa đổi! Nhân sinh tự cổ ai không chết, lưu lấy lòng son...
Dõng dạc đọc hai câu còn chưa đọc xong, đạ bị Chu Nguyên Chương cười lớn cắt đứt.
- Ha ha, hài lòng, trẫm cực kỳ hài lòng! Ai nói trẫm không hài lòng? Lưu ái khanh danh sách lựa chọn cống sĩ rất hợp ý trẫm, yên tâm, trẫm sẽ không để cho ngươi sửa lại nữa đâu, ha ha, nam sáu bắc bốn, ừ, không tệ không tệ, rất tốt! Lưu ái khanh có lòng, Đinh Sửu khoa án có thể kết thúc rồi.
- A?
Lưu Tam Ngô vạn phần ngạc nhiên ngẩng đầu, vốn là nét mặt già nua ung dung, kiên quyết chịu chết, lúc này lại biến ảo vạn đoan, lúc trắng lúc xanh, rất là đặc sắc.
- Bệ hạ. Cựu thần... Cựu thần...
Lưu Tam Ngô nhất thời trở nên lắp bắp, vẻ khẳng khái biến đâu mất.
- Lưu ái khanh rất rõ đại nghĩa, hiểu được biến thông, trẫm cảm thấy an ủi, ừ, nam bắc cống sĩ lấy nam sáu bắc bốn là phù hợp với tình hình trong nước, Lễ bộ Thượng thư Trương Đán ở đâu ?
Trương Đán ngẩng đầu, từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vàng bước nhanh tới trước, khom người nói:
- Có thần!
- Sau này thủ sĩ triều đình, cứ theo sắp xếp năm nay của Lưu ái khanh mà là lệ, sau này mỗi khoa đều lấy nam sáu bắc bốn, phương pháp này phải liệt vào "Hoàng Minh tổ huấn", đời sau nếu không có nguyên do, không được tự tiện sửa đổi.
- Thần tuân chỉ!
Chu Nguyên Chương mắt thấy Lưu Tam Ngô trợn mắt há mồm ngay giữa đại điện, ánh mắt tràn ngập mừng rỡ. Rốt cục không cần phải lấy thủ đoạn giết người cưỡng chế sửa đổi rồi, Lưu Tam Ngô có thể tự mình hiểu được quả thật còn gì bằng, cái kết quả này coi như là quân thần tất cả đều vui vẻ rồi.
- Lưu ái khanh công trung thể quốc, trung thành khó được, trẫm truyền chỉ, ban thưởng Lưu Tam Ngô lão đại nhân hoàng kim ba trăm lượng, tơ lụa năm trăm xếp...
Lưu Tam Ngô hai mắt mở lớn, thẳng đến hiện tại hắn còn không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, theo như lẽ thường, bệ hạ thấy hắn không đổi danh sách cống sĩ, tất nhiên mặt rồng giận dữ, sau đó không chút lưu tình hạ lệnh đưa hắn chém đầu vứt bỏ thi thể, kết quả tốt nhất cũng phải bị lưu đày đi biên cương, nhưng hiện tại... Bệ hạ lại phong thưởng cho mình? Hắn không uống lộn thuốc chớ?
Nghe khẩu khí bệ hạ, tựa hồ danh sách mình đưa lên cùng danh sách mình viết ra không hề giống nhau a, cái gì nam sáu bắc bốn, chính mình tối hôm qua viết sớ, khi nào đem cử tử phương bắc liệt vào danh sách cống sĩ rồi? Hơn nữa còn chiếm trong đó bốn thành? Tuyệt đối không có khả năng này!
- Bệ hạ, ngài... Có phải nhầm lẫn rồi không? Có thể cho cựu thần xem lại bảng sớ một chút không?
Lưu Tam Ngô cẩn thận nói.
Chu Nguyên Chương lần nữa nhìn Tiêu Phàm một cái, ánh mắt có chút thâm thúy. Sau đó hắn hướng hoạn quan bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, hoạn quan vội vàng nhận lấy bảng sớ, chạy tới giao cho Lưu Tam Ngô.
Lưu Tam Ngô hai tay run rẩy mở ra, vừa nhìn nhất thời vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Trầm mặc một lúc lâu.
Danh sách chương