Hai ngày sau, vụ án khoa thi Đinh Sửu giống như Tiêu Phàm đã đoán vẫn chưa có tiến triển nào, mật thám Cẩm Y Vệ đã phái ra một lượng lớn, dường như giăng lưới khắp Kinh sư để điều tra manh mối, vô luận là tin đồn nhân gian hay là đàm luận của cử tử môn, hoặc là phủ trạch của tất cả quan chủ khảo, nhưng đều không thu hoạch được gì.

Sự tình đến tận đây đã có thể kết luận được rồi, khoa cử lần này quả thật thanh bạch đúng như lời Lưu Tam Ngô nói, tuyệt đối không có quan chủ khảo nào thiên tư gian lận, chưa nói đến việc Lưu Tam Ngô dựa theo ưu khuyết văn chương tuyển chọn cống sĩ là đúng hay sai, chỉ riêng hành vi cá nhân của các quan chủ khảo thì Cẩm Y Vệ cũng không tìm ra nửa điểm sai phạm nào.

Xem qua tất cả tin tức mà mật thám Cẩm Y Vệ đưa lên, Tiêu Phàm vừa có chút vui mừng lại vừa có chút thất vọng, trong lòng ngũ vị tạp trần.[Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị, năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn); ý nói nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.]

Nếu như đám quan chủ khảo thật sự phạm phải sai lầm nào đó, đến lúc đó tiêu Phàm đem danh sách cùng chứng cứ phạm tội báo lên Chu Nguyên Chương, đáng chém đầu thì chém, có liên lụy thì liên lụy, Tiêu Phàm cũng sẽ không có cảm giác có tội, dù sao thì chứng cứ cũng như núi.

Đáng tiếc chính là, quan chủ khảo không có phạm sai lầm nào, lần này thì tới lượt Tiêu Phàm gặp phiền toái, làm sao bây giờ? Bắt vài người đến tra tấn một phen, miễn cưỡng gán cho hắn một cái tội danh, sau đó báo kết quả lên Chu Nguyên Chương? Lương tâm Tiêu Phàm băn khoăn, hắn cũng không có ý muốn hại người, che dấu lương tâm làm như vậy, Chu Doãn Văn chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn.

Sự việc dường như đã đi vào một tử cục không thể nào giải được. Hoặc là Lưu Tam Ngô chết, hoặc là Chu Nguyên Chương giết chết Tiêu Phàm, ngoài ra không còn cách nào khác.

Tiêu Phàm đưa tay lên trán, cau mày thật chặt, thở dài thật dài.

Làm sao bây giờ?

Đang lúc buồn rầu thì một người lại mang không khí ngột ngạt đến.


Một gã thái giám đi vào nha môn Trấn Phủ ty truyền khẩu dụ của Chu Nguyên Chương, triệu Tiêu Phàm vào Vũ Anh điện yết kiến.

Toàn thân Tiêu Phàm run lên, một cỗ sợ hãi thật sâu quanh quẩn trong lòng.

Không dám chậm trễ, Tiêu Phàm hít vào một sơi thật sâu, vội đi theo thái giám vào cung

Ngày trước hay ra vào Hoàng cung, thế nhưng hôm nay nó ở trong mắt Tiêu Phàm lại giống như một loại quỷ vực địa ngục dữ tợn và đáng sợ.

Quả đúng theo lời đồn quan trường triều đình vô cùng hung hiểm, từng bước đều là sát khí! Vụ án thi hội này, mình có thể thuận lợi vượt qua không?

***********************************

Bên trong Vũ Anh điện, Chu Nguyên Chương đang cau mày, hắn cầm trên tay vài bài thi hội đã được chọn của đám cử tử lần này, đang so sánh giữa cử tử phương Nam với phương Bắc.

Thấy Tiêu Phàm đi đến, Chu Nguyên Chương cũng không có ngẩng đầu lên, hờ hững hỏi:
- Tiêu Phàm, kết quả vụ án khoa thi hội như thế nào rồi?

Tâm thần Tiêu Phàm chấn động, toàn thân bất giác run rẩy, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.

- Bệ hạ, thần đang toàn lực truy tìm.
Tiêu Phàm quỳ xuống, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra.

Chu Nguyên Chương quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lại nhìn vào bài thi trong tay.

Trong Noãn các, hai quân thần trầm mặc thật lâu không nói gì, Tiêu Phàm có cảm giác khó thở mãnh liệt giống như đang có một đôi tay to lớn đang gắt gao bóp chặt cổ hắn.

Trên trán Tiêu Phàm từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống trên mặt thảm đỏ hồng, hắn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút cũng không dám đưa tay lau mồ hôi.

Thật lâu sau, Chu Nguyên Chương cuối cùng cũng phá vỡ không khí trầm mặc, thở dài một tiếng rồi nói:
- Tiêu Phàm, thế gian thật có biện pháp song toàn hay sao? Ngươi không muốn phụ Trẫm lại còn muốn bảo vệ chu toàn cho Lưu Tam Ngô, chuyện dễ làm thế sao?

Sắc mặt Tiêu Phàm càng trở nên tái nhợt, toàn thần run rẩy một trận, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói:
- Thần tội đáng chết vạn lần!

- Lòng dạ của cử tử phương Bắc, Trẫm còn phải thu lấy! Tiêu Phàm, nếu vụ án này ngươi không thể phá được, trẫm sẽ đổi lại người khác.
Chu Nguyên Chương bình tĩnh nói.

Nghe thế, gánh nặng trong lòng Tiêu Phàm liền được trút bỏ, đổi người khác phá án là tốt nhất, mình cũng không cần phải ở hai bên khó xử, nịnh nọt.

Tiêu Phàm mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Nguyên Chương, vừa nhìn xong hắn không khỏi hoảng sợ đến mức hồn bay phách tán.

Chỉ thấy Chu Nguyên Chương đang lặng im ngồi phía sau long án nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vô tận sát khí sắc bén!

Tiêu Phàm thiếu chút nữa ngã quỵ, ở sâu trong mắt Chu Nguyên Chương, hắn cảm nhận thật sâu ý chí kiên quyết của Chu Nguyên Chương, vụ án khoa thi Đinh Sửu, tranh chấp giữa Nam Bắc, chuyện này phải theo đúng như ý chí của Chu Nguyên Chương mà làm, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến việc làm trái với ý chí của hắn, bởi vì hắn là Hoàng đế Hồng Vũ - người khai quốc Đại Minh, thiên hạ này là do hắn định đoạt.

Nếu như Tiêu Phàm ngươi không thể ra tay nhẫn tâm, Trẫm sẽ giết ngươi!

Tiêu Phàm cảm nhận được một trận tuyệt vọng, cho đến hôm nay hắn mới cảm nhận được cái chân lý đế vương vô tình, tử cục, cuối cùng là tử cục, chẳng lẽ phải dựa vào cái chết của Lưu Tam Ngô để đổi lại mạng sống của chính mình sao?

Chu Nguyên Chương trầm mặc một lúc, sau đó mới hờ hững nói:
- Ý của Trẫm, ngươi đã hiểu chưa?

Tuy rằng từ đầu đến đuôi Chu Nguyên Chương không có nói rõ ràng, nhưng Tiêu Phàm là người trong cuộc, có thể không hiểu sao?

- Thần đã rõ.

Chu Nguyên Chương thở dài nói:
- Trẫm không phải là muốn giết người như vậy, Lưu Tam Ngô tuổi đã gần tám mươi, có nhiều công lao đối với xã tắc Đại Minh, Trẫm thật không đành lòng giết đi, như vậy đi, nếu ngươi có thể khuyên được Lưu Tam Ngô thay đổi chủ ý, đem bảng danh sách cống sĩ một lần nữa thay đổi, làm bình ổn sự tức giận của các cử tử phương Bắc, chuyện này Trẫm sẽ bỏ qua, bằng không Lưu Tam Ngô mà không chết thì ngươi sẽ chết!

Tiêu Phàm tuyệt vọng quỳ ngay tại chỗ dập đầu nói:
- Thần lĩnh chỉ.

Ánh mắt Chu Nguyên Chương nhìn lại vào bài thi, hờ hững nói:
- Trong vòng ba ngày, Trẫm muốn thấy kết quả, ngươi lui đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện