Tuy bác sĩ và y tá
giữ chuyện này kín như bưng, nhưng qua những chi tiết vụn vặt trong lúc
họ nói chuyện, tôi có cảm giác, bản thân nguyên nhân cấp trên quyết định xuống hang động cũng rất khó hiểu, có lẽ họ cũng không rõ tại sao mình
phải làm vậy.
Điều duy nhất có thể xác định rõ ràng là thời gian những người này nhận được thông báo chuẩn bị xuất phát là hai ngày sau khi anh Miêu xuống hang động.
Khoảng thời gian ấy có lẽ là khi chúng tôi và anh Miêu bị nhốt trong nhà kho.
Từ biểu đồ mà quân Nhật vẽ toàn cảnh con sông ngầm lúc đó có thể thấy tuyến đường thám trắc mà chúng tôi đứng là tuyến đường trọng yếu nhất, có điều quả thực cũng có những nhánh sông khác đổ về “nhánh số 0”.
Tôi cảm thấy điều có thể giải thích được là có lẽ các phân đội thám trắc khác đi thăm dò nhánh sông ngầm đã có người quay về, đồng thời mang theo những vật quan trọng mang tính vô cùng then chốt khiến cấp trên đã quyết định thay đổi kế hoạch.
Còn vật đó là vật gì thì tôi hoàn toàn không thể đoán ra nổi. Thực ra, tôi cảm thấy dẫu chúng tôi có mang cuộn phim về, thì cũng không thể khiến cấp trên cử nhiều người như vậy xuống lòng đất, nếu quả đúng như những gì tôi nghĩ, thì vật mà các đội khác mang về nhất định phải là vật khiến cấp trên cảm thấy cắm trại dài kì dưới lòng đất là việc hoàn toàn đáng làm và bắt buộc phải làm.
Theo kinh nghiệm của mình, tôi cho rằng bản thân vật đó chưa hẳn thực sự quan trọng mà có khi chỉ là vật khiến cấp trên thấy hứng thú hoặc giả đó là loại đạn pháo gì đó mà buộc phải cất giữ ở nhiệt độ thấp.
Tất nhiên, tất cả suy đoán trên chỉ là những ý nghĩ vẩn vơ của tôi lúc nằm trên giường bệnh, có thể cả đời này tôi cũng không thể biết được chân tướng thực sự của bí mật. Có điều tôi cũng chẳng quan tâm, trên đời này còn vô vàn chuyện tôi sẽ không bao giờ biết rõ chân tướng của chúng, thêm một chuyện cũng chẳng phải điều gì to tát.
Bất kể nói thế nào thì sự xuất hiện của cả đội quân hùng hậu thế này quả đúng là một chuyện động trời. Cá nhân tôi thì chẳng thấy điều này có gì đáng phải oán thán, ít ra bây giờ tôi được nằm trên chiếc giường vô cùng êm ái, ba bữa có người cơm bưng nước rót.
Có điều, mấy lần bất chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm, tôi đều phải mất mấy giây mới có thể định thần lại được, giờ đây tôi đang nằm trong lều trại, chứ không phải trong gian phòng lênh láng nước tù; nhưng việc bên cạnh không có Viên Hỷ Lạc làm tôi trào dâng sự bốc đồng mãnh liệt muốn lao đi gặp cô ấy ngay lập tức.
Ngoài ra, không rõ vì nguyên nhân gì, có lẽ tại tôi đã nhìn thấy những thây ma nằm la liệt trên giường ở khu vực này, nên tôi ngấm ngầm cảm thấy nơi này có một mầm họa vô định có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Cảm giác thắc thỏm này rất khó diễn tả thành lời, nhưng lúc nào cũng tồn tại trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an.
Tôi nằm trong lều suốt hơn một tuần, thân thể mới cảm thấy hồi phục đôi chút, nhưng vẫn phải chống gậy.
Thêm một tuần nữa, tôi được phép đi lại tự do trong khu cứu thương, việc đầu tiên tôi muốn làm chính là đi tìm Viên Hỷ Lạc. Tuy ở đây có rất nhiều lều trại, nhưng tôi vẫn mau chóng nghĩ ra cách tìm hiểu xem cô ấy đang ở đâu, đáng tiếc là cảnh vệ canh cổng không cho tôi vào.
Tôi đứng ở ngoài lều đợi suốt một lúc lâu, bao nhiêu người qua lại khu vực này, bấy nhiêu người tò mò nhìn tôi, ánh mắt họ khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, chẳng ngờ nỗi khó chịu ấy lại át đi khao khát mãnh liệt muốn gặp cô ấy.
Tôi không gọi Hỷ Lạc nữa mà chỉ tưởng tượng ra cảnh cô ấy nằm trong lều, rồi lặng lẽ rời đi. Giây phút đó tôi tự cảm thấy hơi coi thường bản thân.
Trên đường trở về lều của mình, tôi như người mất hồn, đi lang thang vô định trong khu vực cứu thương giữa dòng người qua lại, trong lúc lơ mơ, tôi hồ như nhìn thấy cảnh tưởng những con ma năm đó đang lởn vởn ở đây, chớp mắt một cái vật đổi sao dời, những con ma năm đó chết rồi mà vẫn không ngờ mười năm sau có một người như tôi ở đây đi dọc căn cứ địa mang theo một bầu tâm sự vơi đầy.
Tôi bất giác cười méo mó, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người đa sầu đa cảm, chẳng ngờ bây giờ lại thành ra thế này, trong lúc chán chường, tôi định đi đâu tìm điếu thuốc hút cho tiêu sầu, đột nhiên tôi nhìn thấy trong lều bên cạnh có một người với thân hình cao lớn, cân đối đang bước ra.
Người đó không chú ý đến tôi, cậu ta bưng bát cháo vừa đi vừa chào hỏi mọi người xung quanh.
Tôi nhìn cậu ta, mãi một hồi sau mới định thần lại được, đúng là không thể tin nổi vào mắt mình, tôi lập tức chạy tới và hét lớn: “Tứ Xuyên!”
Vương Tứ Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy tôi, cậu ấy cũng vô cùng bất ngờ, hai người mặt đối mặt đứng sững nhìn nhau với trăm mối xúc cảm. Tôi thực không thể tưởng tượng Vương Tứ Xuyên lại bình an vô sự, vội vàng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy, vì sao chỉ thoắt một cái tôi đã không nghe thấy động tĩnh của cậu ấy? Làm sao cậu ấy có thể chạy thoát khỏi căn phòng tỏa đầy khí độc đó được? Vương Tứ Xuyên nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt như muốn nói nhưng cố ghìm lại, cậu ấy nghĩ ngợi một lát rồi nhanh tay kéo tôi vào trong lều và lập tức buông rèm che cửa xuống.
Tôi thấy thật kì lạ, tuy hành động của chúng tôi bị giới hạn, nhưng cấp trên đã thả cho chúng tôi tự do đi lại thì chắc không sợ chúng tôi gặp nhau, nhưng hành động vừa rồi của Vương Tứ Xuyên như thể cậu ta đang phạm phải điều cấm kị.
Đảo mắt nhìn xung quanh, tôi thấy lều của cậu ấy giống y như của tôi, chai truyền cũng giống y như tôi. Mấy ngày nay, chắc chắn cậu ấy cũng tiếp nhận phương pháp chữa trị giống hệt tôi.
Cậu ấy kéo tôi vào sâu trong lều, cách xa cửa, rồi bảo: “Gặp được cậu đúng là tốt quá, tôi đang não cả lòng không biết làm cách nào tìm được cậu, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây!”
Tôi thấy lời cậu ấy hết sức lạ lùng, nên hỏi sao đột nhiên lại nói vậy.
Cậu ấy kéo tôi ngồi xuống, nhỏ giọng thì thào: “Mấy hôm nay tôi luôn luôn để mắt tìm cậu, họ nói cậu cũng được cứu về đây, nhưng tôi không biết cậu nằm trong lều nào, một số lều tôi không được phép vào, làm tôi sốt ruột chết đi được!”
“Sao vậy?” - Tôi hỏi - “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chúng ta đang gặp nguy hiểm, phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây ngay!”
Tôi lơ mơ không hiểu, cậu ấy nhìn ra ngoài cửa rồi lại thì thầm: “Tôi kể lại từ đầu cho cậu, nghe xong cậu tự khắc sẽ hiểu.”
Trong lều, Vương Tứ Xuyên kể tóm tắt cho tôi nghe tình cảnh cậu gặp phải, nghe xong tôi kinh ngạc tột độ, chuyện cậu ấy vừa kể khác hẳn với những gì tôi trải qua.
Sau khi tôi và hai người họ bị lạc nhau, họ liên tục đuổi theo mấy ngã rẽ, rồi phát hiện không bám kịp chúng tôi, trong khi đó địa hình quả thực quá phức tạp, dẫu vận may có lớn đến đâu cũng khó có thể tự mình tìm về “trạm lánh nạn” trong khoảng thời gian ngắn.
Lúc đó, nếu tiếp tục mù quáng tìm kiếm trong khu vực đó thì e là chỉ còn đường chết. Khi ấy, Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải cũng chẳng bàn bạc gì nhiều, chỉ nghĩ một lát rồi cùng cho rằng con đường sống duy nhất là quay lại đường ống thông gió lúc đến, rồi trở về phòng chiếu phim.
Thế là, họ lập tức quay trở lại theo đường cũ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi chạy theo Viên Hỷ Lạc được nửa đường thì không nghe thấy động tĩnh của hai người họ nữa.
Họ trèo vào đường ống thông gió, rồi bò giật lùi suốt chặng đường, có điều khói trong đường ống bốc lên cuồn cuộn, cuối cùng họ trèo qua lỗ niêm phong, lấy mảng xi măng tróc ra trên tường và ba lô của mình bịt chặt đường lan tỏa của khí độc, cuối cùng họ dừng lại giữa ống, nhúng quần áo vào nước để che kín mũi miệng.
Tôi nghe đến đây thì biết họ đã may mắn giữ được tính mạng, trong đường ống thông gió không có đèn, phần lớn khí độc sau khi chui vào ống thông gió thì đều bị ngưng tụ trong điều kiện bóng tối.
Họ đợi rất lâu trong đường ống thông gió và không hề hay biết về tình hình xảy ra ở căn phòng khí độc phía sau, thấy khói đặc trước mắt tan dần, họ liền bò về phòng chiếu phim.
Cánh cửa phòng chiếu phim vẫn không thể mở ra được đúng như tôi dự đoán, sau khi khói tan hết, hai người họ nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không thể khiến cánh cửa bật mở, họ đành ngồi trong đó chờ đợi.
“Trách gì dẫu mình gọi thế nào họ cũng không trả lời.” - Tôi thầm nghĩ.
Họ ở trong lòng con đập, còn tôi và Viên Hỷ Lạc lại thoát ra thông qua đường ống xả nước, bởi vậy khi đội cứu hộ tìm thấy họ thì chúng tôi đã được cứu thoát trước đó hai ngày, có điều thể trạng của cậu ấy tốt hơn tôi, lại ít bị nhiễm độc hơn, nên nhanh chóng phục hồi.
Sau đó, Vương Tứ Xuyên biết tôi cũng được cứu sống, nhưng cậu ấy không có cơ hội ra ngoài tìm kiếm. Lúc đó, cậu ấy và Mã Tại Hải đều được chữa trị trong lều cứu thương, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nào ngờ hai ngày sau, Mã Tại Hải đột nhiên xuất hiện triệu chứng kì lạ, cố gượng sống được ba tiếng thì tắt thở.
“Cậu ta chết rồi ư?” - Tim tôi như ngừng đập, trách gì trong lều chỉ có một chiếc giường, lòng tôi nặng trĩu, nghĩ thầm sao có thể như vậy được, khó khăn lắm mới thoát mọi kiếp nạn, thế mà lại chết khi đã được cứu ra ngoài.
“Tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta chết!” - Nét mặt Vương Tứ Xuyên buồn buồn, cậu ta nói: “Lúc truyền thuốc cho Mã Tại Hải, tôi ấn tay cậu ta, cậu ta chết rất đau đớn.”
“Sao vậy?” - Tôi hỏi - “Chẳng phải hai cậu chỉ trúng độc nhẹ thôi ư?”
Vương Tứ Xuyên lắc đầu nói: “Bác sĩ bảo, cậu ấy phản ứng với thuốc chống độc.”
Vương Tứ Xuyên nói vậy, nhưng tôi quan sát thấy vẻ mặt của cậu ấy không chỉ đơn thuần thể hiện nỗi đau thương, mà dường như còn ẩn chứa một cảm xúc khác, tôi hỏi: “Cậu cảm thấy không phải Mã Tại Hải phản ứng thuốc sao?”
Cậu ấy đột nhiên nhìn ra ngoài, lấy một thứ ở dưới gối trên giường bệnh, đưa cho tôi và bảo: “Lúc tôi ấn tay Mã Tại Hải, cậu ta lén nhét vào tay tôi, cậu xem đi!”
Điều duy nhất có thể xác định rõ ràng là thời gian những người này nhận được thông báo chuẩn bị xuất phát là hai ngày sau khi anh Miêu xuống hang động.
Khoảng thời gian ấy có lẽ là khi chúng tôi và anh Miêu bị nhốt trong nhà kho.
Từ biểu đồ mà quân Nhật vẽ toàn cảnh con sông ngầm lúc đó có thể thấy tuyến đường thám trắc mà chúng tôi đứng là tuyến đường trọng yếu nhất, có điều quả thực cũng có những nhánh sông khác đổ về “nhánh số 0”.
Tôi cảm thấy điều có thể giải thích được là có lẽ các phân đội thám trắc khác đi thăm dò nhánh sông ngầm đã có người quay về, đồng thời mang theo những vật quan trọng mang tính vô cùng then chốt khiến cấp trên đã quyết định thay đổi kế hoạch.
Còn vật đó là vật gì thì tôi hoàn toàn không thể đoán ra nổi. Thực ra, tôi cảm thấy dẫu chúng tôi có mang cuộn phim về, thì cũng không thể khiến cấp trên cử nhiều người như vậy xuống lòng đất, nếu quả đúng như những gì tôi nghĩ, thì vật mà các đội khác mang về nhất định phải là vật khiến cấp trên cảm thấy cắm trại dài kì dưới lòng đất là việc hoàn toàn đáng làm và bắt buộc phải làm.
Theo kinh nghiệm của mình, tôi cho rằng bản thân vật đó chưa hẳn thực sự quan trọng mà có khi chỉ là vật khiến cấp trên thấy hứng thú hoặc giả đó là loại đạn pháo gì đó mà buộc phải cất giữ ở nhiệt độ thấp.
Tất nhiên, tất cả suy đoán trên chỉ là những ý nghĩ vẩn vơ của tôi lúc nằm trên giường bệnh, có thể cả đời này tôi cũng không thể biết được chân tướng thực sự của bí mật. Có điều tôi cũng chẳng quan tâm, trên đời này còn vô vàn chuyện tôi sẽ không bao giờ biết rõ chân tướng của chúng, thêm một chuyện cũng chẳng phải điều gì to tát.
Bất kể nói thế nào thì sự xuất hiện của cả đội quân hùng hậu thế này quả đúng là một chuyện động trời. Cá nhân tôi thì chẳng thấy điều này có gì đáng phải oán thán, ít ra bây giờ tôi được nằm trên chiếc giường vô cùng êm ái, ba bữa có người cơm bưng nước rót.
Có điều, mấy lần bất chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm, tôi đều phải mất mấy giây mới có thể định thần lại được, giờ đây tôi đang nằm trong lều trại, chứ không phải trong gian phòng lênh láng nước tù; nhưng việc bên cạnh không có Viên Hỷ Lạc làm tôi trào dâng sự bốc đồng mãnh liệt muốn lao đi gặp cô ấy ngay lập tức.
Ngoài ra, không rõ vì nguyên nhân gì, có lẽ tại tôi đã nhìn thấy những thây ma nằm la liệt trên giường ở khu vực này, nên tôi ngấm ngầm cảm thấy nơi này có một mầm họa vô định có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Cảm giác thắc thỏm này rất khó diễn tả thành lời, nhưng lúc nào cũng tồn tại trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an.
Tôi nằm trong lều suốt hơn một tuần, thân thể mới cảm thấy hồi phục đôi chút, nhưng vẫn phải chống gậy.
Thêm một tuần nữa, tôi được phép đi lại tự do trong khu cứu thương, việc đầu tiên tôi muốn làm chính là đi tìm Viên Hỷ Lạc. Tuy ở đây có rất nhiều lều trại, nhưng tôi vẫn mau chóng nghĩ ra cách tìm hiểu xem cô ấy đang ở đâu, đáng tiếc là cảnh vệ canh cổng không cho tôi vào.
Tôi đứng ở ngoài lều đợi suốt một lúc lâu, bao nhiêu người qua lại khu vực này, bấy nhiêu người tò mò nhìn tôi, ánh mắt họ khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, chẳng ngờ nỗi khó chịu ấy lại át đi khao khát mãnh liệt muốn gặp cô ấy.
Tôi không gọi Hỷ Lạc nữa mà chỉ tưởng tượng ra cảnh cô ấy nằm trong lều, rồi lặng lẽ rời đi. Giây phút đó tôi tự cảm thấy hơi coi thường bản thân.
Trên đường trở về lều của mình, tôi như người mất hồn, đi lang thang vô định trong khu vực cứu thương giữa dòng người qua lại, trong lúc lơ mơ, tôi hồ như nhìn thấy cảnh tưởng những con ma năm đó đang lởn vởn ở đây, chớp mắt một cái vật đổi sao dời, những con ma năm đó chết rồi mà vẫn không ngờ mười năm sau có một người như tôi ở đây đi dọc căn cứ địa mang theo một bầu tâm sự vơi đầy.
Tôi bất giác cười méo mó, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người đa sầu đa cảm, chẳng ngờ bây giờ lại thành ra thế này, trong lúc chán chường, tôi định đi đâu tìm điếu thuốc hút cho tiêu sầu, đột nhiên tôi nhìn thấy trong lều bên cạnh có một người với thân hình cao lớn, cân đối đang bước ra.
Người đó không chú ý đến tôi, cậu ta bưng bát cháo vừa đi vừa chào hỏi mọi người xung quanh.
Tôi nhìn cậu ta, mãi một hồi sau mới định thần lại được, đúng là không thể tin nổi vào mắt mình, tôi lập tức chạy tới và hét lớn: “Tứ Xuyên!”
Vương Tứ Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy tôi, cậu ấy cũng vô cùng bất ngờ, hai người mặt đối mặt đứng sững nhìn nhau với trăm mối xúc cảm. Tôi thực không thể tưởng tượng Vương Tứ Xuyên lại bình an vô sự, vội vàng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy, vì sao chỉ thoắt một cái tôi đã không nghe thấy động tĩnh của cậu ấy? Làm sao cậu ấy có thể chạy thoát khỏi căn phòng tỏa đầy khí độc đó được? Vương Tứ Xuyên nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt như muốn nói nhưng cố ghìm lại, cậu ấy nghĩ ngợi một lát rồi nhanh tay kéo tôi vào trong lều và lập tức buông rèm che cửa xuống.
Tôi thấy thật kì lạ, tuy hành động của chúng tôi bị giới hạn, nhưng cấp trên đã thả cho chúng tôi tự do đi lại thì chắc không sợ chúng tôi gặp nhau, nhưng hành động vừa rồi của Vương Tứ Xuyên như thể cậu ta đang phạm phải điều cấm kị.
Đảo mắt nhìn xung quanh, tôi thấy lều của cậu ấy giống y như của tôi, chai truyền cũng giống y như tôi. Mấy ngày nay, chắc chắn cậu ấy cũng tiếp nhận phương pháp chữa trị giống hệt tôi.
Cậu ấy kéo tôi vào sâu trong lều, cách xa cửa, rồi bảo: “Gặp được cậu đúng là tốt quá, tôi đang não cả lòng không biết làm cách nào tìm được cậu, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây!”
Tôi thấy lời cậu ấy hết sức lạ lùng, nên hỏi sao đột nhiên lại nói vậy.
Cậu ấy kéo tôi ngồi xuống, nhỏ giọng thì thào: “Mấy hôm nay tôi luôn luôn để mắt tìm cậu, họ nói cậu cũng được cứu về đây, nhưng tôi không biết cậu nằm trong lều nào, một số lều tôi không được phép vào, làm tôi sốt ruột chết đi được!”
“Sao vậy?” - Tôi hỏi - “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chúng ta đang gặp nguy hiểm, phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây ngay!”
Tôi lơ mơ không hiểu, cậu ấy nhìn ra ngoài cửa rồi lại thì thầm: “Tôi kể lại từ đầu cho cậu, nghe xong cậu tự khắc sẽ hiểu.”
Trong lều, Vương Tứ Xuyên kể tóm tắt cho tôi nghe tình cảnh cậu gặp phải, nghe xong tôi kinh ngạc tột độ, chuyện cậu ấy vừa kể khác hẳn với những gì tôi trải qua.
Sau khi tôi và hai người họ bị lạc nhau, họ liên tục đuổi theo mấy ngã rẽ, rồi phát hiện không bám kịp chúng tôi, trong khi đó địa hình quả thực quá phức tạp, dẫu vận may có lớn đến đâu cũng khó có thể tự mình tìm về “trạm lánh nạn” trong khoảng thời gian ngắn.
Lúc đó, nếu tiếp tục mù quáng tìm kiếm trong khu vực đó thì e là chỉ còn đường chết. Khi ấy, Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải cũng chẳng bàn bạc gì nhiều, chỉ nghĩ một lát rồi cùng cho rằng con đường sống duy nhất là quay lại đường ống thông gió lúc đến, rồi trở về phòng chiếu phim.
Thế là, họ lập tức quay trở lại theo đường cũ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi chạy theo Viên Hỷ Lạc được nửa đường thì không nghe thấy động tĩnh của hai người họ nữa.
Họ trèo vào đường ống thông gió, rồi bò giật lùi suốt chặng đường, có điều khói trong đường ống bốc lên cuồn cuộn, cuối cùng họ trèo qua lỗ niêm phong, lấy mảng xi măng tróc ra trên tường và ba lô của mình bịt chặt đường lan tỏa của khí độc, cuối cùng họ dừng lại giữa ống, nhúng quần áo vào nước để che kín mũi miệng.
Tôi nghe đến đây thì biết họ đã may mắn giữ được tính mạng, trong đường ống thông gió không có đèn, phần lớn khí độc sau khi chui vào ống thông gió thì đều bị ngưng tụ trong điều kiện bóng tối.
Họ đợi rất lâu trong đường ống thông gió và không hề hay biết về tình hình xảy ra ở căn phòng khí độc phía sau, thấy khói đặc trước mắt tan dần, họ liền bò về phòng chiếu phim.
Cánh cửa phòng chiếu phim vẫn không thể mở ra được đúng như tôi dự đoán, sau khi khói tan hết, hai người họ nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không thể khiến cánh cửa bật mở, họ đành ngồi trong đó chờ đợi.
“Trách gì dẫu mình gọi thế nào họ cũng không trả lời.” - Tôi thầm nghĩ.
Họ ở trong lòng con đập, còn tôi và Viên Hỷ Lạc lại thoát ra thông qua đường ống xả nước, bởi vậy khi đội cứu hộ tìm thấy họ thì chúng tôi đã được cứu thoát trước đó hai ngày, có điều thể trạng của cậu ấy tốt hơn tôi, lại ít bị nhiễm độc hơn, nên nhanh chóng phục hồi.
Sau đó, Vương Tứ Xuyên biết tôi cũng được cứu sống, nhưng cậu ấy không có cơ hội ra ngoài tìm kiếm. Lúc đó, cậu ấy và Mã Tại Hải đều được chữa trị trong lều cứu thương, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nào ngờ hai ngày sau, Mã Tại Hải đột nhiên xuất hiện triệu chứng kì lạ, cố gượng sống được ba tiếng thì tắt thở.
“Cậu ta chết rồi ư?” - Tim tôi như ngừng đập, trách gì trong lều chỉ có một chiếc giường, lòng tôi nặng trĩu, nghĩ thầm sao có thể như vậy được, khó khăn lắm mới thoát mọi kiếp nạn, thế mà lại chết khi đã được cứu ra ngoài.
“Tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta chết!” - Nét mặt Vương Tứ Xuyên buồn buồn, cậu ta nói: “Lúc truyền thuốc cho Mã Tại Hải, tôi ấn tay cậu ta, cậu ta chết rất đau đớn.”
“Sao vậy?” - Tôi hỏi - “Chẳng phải hai cậu chỉ trúng độc nhẹ thôi ư?”
Vương Tứ Xuyên lắc đầu nói: “Bác sĩ bảo, cậu ấy phản ứng với thuốc chống độc.”
Vương Tứ Xuyên nói vậy, nhưng tôi quan sát thấy vẻ mặt của cậu ấy không chỉ đơn thuần thể hiện nỗi đau thương, mà dường như còn ẩn chứa một cảm xúc khác, tôi hỏi: “Cậu cảm thấy không phải Mã Tại Hải phản ứng thuốc sao?”
Cậu ấy đột nhiên nhìn ra ngoài, lấy một thứ ở dưới gối trên giường bệnh, đưa cho tôi và bảo: “Lúc tôi ấn tay Mã Tại Hải, cậu ta lén nhét vào tay tôi, cậu xem đi!”
Danh sách chương