""Bàn mập mạp, ngươi đi cùng ai đấy, trông thật lạ mặt."" Thanh niên tuấn dật liếc nhìn Diệp Minh đứng kế bên Bàn Mạp mạp, mở miệng hỏi.
"Vị này chính là Diệp Minh, chính là đệ tử thiêu kiêu mới vào đệ tử nồng cốt."" Bàn mập mạp vội vàng giới thiệu.
"Hửm? Diệp Minh, đây không phải là đệ tử thân truyền mà cha mới thu hay sao?" Thiếu nữ kinh ngạc hỏi.
"Gặp qua sư huynh!" Diệp Minh biết thời biết thế nói.
Thấy vậy, Thanh niên nam tử vừa cười vừa nói: "Chào Diệp sư đệ, ta tên Thanh Phong, ta là đại sư huynh, có gì khó khăn cần giúp đỡ cứ nói ta, giúp được sư huynh sẽ giúp."
Nói xong, Thanh Phong vỗ vai Diệp Minh.
"Này! Còn ta thì sao?"" Thiếu nữ bất mãn nói.
Rất rõ ràng thiếu nữ đang nói Diệp Minh.
"Linh Nhi Sư muội, ngươi đừng quấy rối." Thanh Phong mỉm cười.
"Hừ!" Linh Nhi quệt mồm, có chút mất hứng, rồi sau đó nhỏ giọng thầm thì nói: "Người ta còn kêu ngươi là sư huynh, còn ta thì sao?"
Mọi người ở đây đều là võ giả,tu sĩ cho nên tiếng nói thầm của Linh Nhi đều lọt vào tai bọn họ.
"Ha ha ha..."
Bàn Mập Mạp cùng Thanh Phong đều bị lời nói của Linh Nhi chọc cười.
""Này, các ngươi cười cái gì, hừ!"" Linh Nhi xấu hổ la lên.
Diệp Minh cười nhạt nói: "Sư tỷ."
Nguyên bản vẻ mặt xấu hổ sau khi nghe được Diệp Minh gọi tiếng sư tỷ, đôi mắt nàng sáng lên, thỏa mãn gật đầu liên tục:""Sư đệ tốt, sư đệ tốt!""
Bộ dáng của nàng tựa hồ vô cùng vui vẻ, giống như đứa con nít lấy được thứ đồ chơi mà mình yêu thích.
Chỉ nhiêu đây cũng có thể nhìn ra thiếu nữ này khá đơn thuần.
Nếu Thiên Kiếm Tông bất diệt, thiếu nữ này có thể ngây thơ đơn thuần.
Nhưng...
Loại tính cách này khi rời khỏi Thiên Kiếm Tông hay mất đi Thiên Kiếm Tông che chở, liền xác định bị nuốt ngay cả lông còn không còn.
Ai có thể biết được tương lai như thế nào? Có lẽ sẽ có một ngày như thế.
Hoặc có lẽ sẽ có một ngày nàng nhận thức được xã hội tàn khốc, liền sẽ không ngây thơ nữa.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Linh Nhi, ánh mắt Thanh phong lộ vẻ cưng chìu, rồi sau đó hắn nhìn Diệp Minh, nói: "Diệp Minh sư đệ cùng bọn ta đi chứ?"
"Đi cùng chúng ta đi." Linh Nhi ánh mắt chờ mong nhìn Diệp Minh, nói.
Diệp Minh kêu một tiếng sư tỷ, khiến cho nàng cảm giác tốt khi nhìn Diệp Minh.
Người ngây thơ vĩnh viễn là vậy.
Dù cho chỉ là một việc nhỏ cũng khiến nàng vui vẻ.
Chỉ cần nàng tán thành ngươi, nàng có thể đối xử với ngươi rất tốt, thậm chí không đề phòng ngươi.
Nàng không thể nào nghĩ tới, cái người sư đệ nàng nghĩ tốt lành này thật ra muốn giết cả nhà nàng! Diệp Minh mỉm cười một tiếng, nói: "Cảm ơn!"
"Sư đệ, ta cảm thấy ngươi có vẻ thú vị, hẳn là chơi với ngươi rất vui."
Nghe được Diệp Minh đồng ý, nàng vui vẻ nhảy tung tăng.
Trong nháy mắt, Thanh Phong cảm giác có chút ngượng ngùng che mặt lại, quả thật là mất mặt a..
"Cảm ơn sư tỷ quý mến." Diệp Minh thản nhiên nói: "Ta vừa mới tới Thiên Kiếm Tông, còn nhiều nơi chưa quen thuộc cho lắm."
"Hắc hắc, sư đệ yên tâm." Linh Nhi vỗ ngực, cười nói.
Cho tới nay đều bị người khác gọi sư muội, thật vất vả trở thành sư tỷ, đương nhiên phải làm cho tốt sư tỷ bản phận, Linh Nhi cảm giác trong lòng vui sướng.
"Sư đệ bỏ qua cho, linh Nhi sư muội hay như vậy, tính tình trẻ con."
Chậm rãi đi gần Diệp Minh, Thanh Phong cười nói: "Từ từ rồi ngươi sẽ phát hiện, nàng tính cách kỳ thực rất đơn giản, người nào đối với nàng tốt nàng sẽ tốt lại gấp nhiều lần."
Nghe vậy,Diệp Minh chỉ mỉm cười không nói gì.
"Sư huynh, có phải ngươi đang nói xấu ta?"
Linh Nhi đang phấn khởi đi trước bỗng dưng xoay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, thần tình hung ác nói.
Đương nhiên vẻ mặt hung ác của nàng sẽ chỉ làm người phình bụng cười to chứ không cảm thấy sợ hãi.
""Hắc hắc, sư huynh nào dám."" Thanh Phong cười to, vẻ mặt giả bộ sợ hãi nói.
""Ngươi!"" Thấy vậy, Linh Nhi tức giận dậm chân, nhưng lại không thể làm gì, bộ dáng như thế rất là khả ái.
Diệp Minh bốn người đồng hành đi tới Tập Luyện khu, tại đây có rất nhiều đệ tử đang luyện công. Những đệ tử tinh anh, nồng cốt thậm chí chân truyền khác cũng có ở đó, Đệ tử nồng cốt cùng chân truyền đang giảng dạy võ đạo cảm ngộ của bọn hắn cho các đệ tử cấp thấp khác, ngoài tạo dựng danh vọng ra, còn hấp thu tiểu đệ vào thế lực của mình.
Đệ tử chân truyền bình thường vẫn là theo sư phụ tập võ, hơn nữa vì thời gian luyện tập đã dài, do đó có thể nói đã học được Thiên Kiếm Tôn chân truyền, chỉ là lĩnh ngộ cao thấp không giống nhau mà thôi. Bất quá ngay cả đệ tử chân truyền dở nhất, so với những đệ tử nồng cốt đều chỉ mạnh chứ không yếu hơn.
Khi thấy Thanh Phong đi vào, một đám đệ tử đều ngừng lại.
"Phong sư huynh."
"Phong sư huynh tới."
"Phong sư huynh, chỉ điểm một chút chúng ta đi."
...
Rất nhiều đệ tử ngoại môn cùng nội môn, tinh anh, thậm chí có vài đệ tử nồng cốt đều tiến đến hành lễ, hiển nhiên danh vọng của Thanh Phong trong Thiên Kiếm Tông tuổi trẻ một đời rất cao.
"Mọi người cứ tiếp tục không cần để ý đến ta, ta chỉ đi ngang thôi." Thanh Phong bị đám người vây quanh rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn nói vậy.
Hiển nhiên, lời nói này của hắn cũng không có tác dụng, mọi người vẫn như cũ đứng vây quanh Thanh Phong, cung kính nhìn hắn.
"Sư huynh không cần chối từ, sư huynh chính là Ma Vũ Đại Lục Tiềm long bảng thiên kiêu, mọi người chỉ là quý mến huynh quá nên mới vậy thôi."" Linh Nhi bọn người bị đẩy ra khỏi đám đông, nàng thấy vẻ mặt khó xử của Thanh Phong, trong lòng cười ha hả, cố ý hô lớn.
Thanh Phong nghe vậy, trừng mắt nhìn nàng, Linh Nhi cúi đầu le lưỡi, bộ dáng khả ái.
Toàn bộ Ma Vũ Đại Lục, Tiềm Long Bảng chính là liệt kê ba ngàn vị thiên tài khắp Ma Vũ Đại Lục tuổi trẻ một đời, trong đó Tiềm Long hai chữ chính là ý chỉ Giao Long tại vực sâu, chưa độ Phong Lôi để hóa thành Chân Long, nghĩa là bảng này hội tụ ba ngàn vị giao long thiên kiêu sáng chói nhất Ma Vũ Đại Lục, có cơ hội đột phá Võ Hoàng, Võ Tôn, thậm chí Võ Đế chi cảnh mà thành lập, Trong đó Thanh Phong xếp hạng ba trăm ba mươi hai, nghĩa là có nhất định tỷ lệ đột phá Võ Tôn chi cảnh tiềm lực, Thương Mang thành tuổi trẻ một đời, ngoài Phạm Luân đại sư huynh là con trai Đại Trưởng lão ra, chính là Thanh phong.
Sở dĩ, mặc kệ Thanh Phong sư đi tới chỗ nào trong Thương Mang Thành, thậm chí cả Cổ Tôn Quận, đều thụ người chú ý cùng cung kính.
Tại Cổ Tôn Quận mặc dù là một số đệ tử nhất lưu thế lực gặp Diệp Minh đều chủ động chạy tới chào hỏi, kết giao.
Nghe vậy, Diệp Minh mở miệng hỏi:
""Thanh Phong sư huynh xếp hàng thứ mấy?""
""Xếp hàng ba trăm ba mươi hai.."" Vẻ mặt Linh Nhi vui vẻ đáp.
Nghe vậy Diệp Minh liền ngưởng đầu lên nói: "Cổ Tôn Quận tuổi trẻ một đời, lấy Thanh Phong sư huynh vi tôn."
Nói xong, Diệp Minh ôm quyền về phía Thanh Phong.
"Ôi ôi, sư đệ khách khí, bằng vào thiên phú tiềm lực của Diệp sư đệ, xông vào Tiềm Long Bảng hai mươi hàng ngũ đều dư sức."
Thanh Phong vẻ mặt đạm nhiên, cũng không có vì vậy đắc chí, khiêm tốn nói.
"Vị này chính là Diệp Minh, chính là đệ tử thiêu kiêu mới vào đệ tử nồng cốt."" Bàn mập mạp vội vàng giới thiệu.
"Hửm? Diệp Minh, đây không phải là đệ tử thân truyền mà cha mới thu hay sao?" Thiếu nữ kinh ngạc hỏi.
"Gặp qua sư huynh!" Diệp Minh biết thời biết thế nói.
Thấy vậy, Thanh niên nam tử vừa cười vừa nói: "Chào Diệp sư đệ, ta tên Thanh Phong, ta là đại sư huynh, có gì khó khăn cần giúp đỡ cứ nói ta, giúp được sư huynh sẽ giúp."
Nói xong, Thanh Phong vỗ vai Diệp Minh.
"Này! Còn ta thì sao?"" Thiếu nữ bất mãn nói.
Rất rõ ràng thiếu nữ đang nói Diệp Minh.
"Linh Nhi Sư muội, ngươi đừng quấy rối." Thanh Phong mỉm cười.
"Hừ!" Linh Nhi quệt mồm, có chút mất hứng, rồi sau đó nhỏ giọng thầm thì nói: "Người ta còn kêu ngươi là sư huynh, còn ta thì sao?"
Mọi người ở đây đều là võ giả,tu sĩ cho nên tiếng nói thầm của Linh Nhi đều lọt vào tai bọn họ.
"Ha ha ha..."
Bàn Mập Mạp cùng Thanh Phong đều bị lời nói của Linh Nhi chọc cười.
""Này, các ngươi cười cái gì, hừ!"" Linh Nhi xấu hổ la lên.
Diệp Minh cười nhạt nói: "Sư tỷ."
Nguyên bản vẻ mặt xấu hổ sau khi nghe được Diệp Minh gọi tiếng sư tỷ, đôi mắt nàng sáng lên, thỏa mãn gật đầu liên tục:""Sư đệ tốt, sư đệ tốt!""
Bộ dáng của nàng tựa hồ vô cùng vui vẻ, giống như đứa con nít lấy được thứ đồ chơi mà mình yêu thích.
Chỉ nhiêu đây cũng có thể nhìn ra thiếu nữ này khá đơn thuần.
Nếu Thiên Kiếm Tông bất diệt, thiếu nữ này có thể ngây thơ đơn thuần.
Nhưng...
Loại tính cách này khi rời khỏi Thiên Kiếm Tông hay mất đi Thiên Kiếm Tông che chở, liền xác định bị nuốt ngay cả lông còn không còn.
Ai có thể biết được tương lai như thế nào? Có lẽ sẽ có một ngày như thế.
Hoặc có lẽ sẽ có một ngày nàng nhận thức được xã hội tàn khốc, liền sẽ không ngây thơ nữa.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Linh Nhi, ánh mắt Thanh phong lộ vẻ cưng chìu, rồi sau đó hắn nhìn Diệp Minh, nói: "Diệp Minh sư đệ cùng bọn ta đi chứ?"
"Đi cùng chúng ta đi." Linh Nhi ánh mắt chờ mong nhìn Diệp Minh, nói.
Diệp Minh kêu một tiếng sư tỷ, khiến cho nàng cảm giác tốt khi nhìn Diệp Minh.
Người ngây thơ vĩnh viễn là vậy.
Dù cho chỉ là một việc nhỏ cũng khiến nàng vui vẻ.
Chỉ cần nàng tán thành ngươi, nàng có thể đối xử với ngươi rất tốt, thậm chí không đề phòng ngươi.
Nàng không thể nào nghĩ tới, cái người sư đệ nàng nghĩ tốt lành này thật ra muốn giết cả nhà nàng! Diệp Minh mỉm cười một tiếng, nói: "Cảm ơn!"
"Sư đệ, ta cảm thấy ngươi có vẻ thú vị, hẳn là chơi với ngươi rất vui."
Nghe được Diệp Minh đồng ý, nàng vui vẻ nhảy tung tăng.
Trong nháy mắt, Thanh Phong cảm giác có chút ngượng ngùng che mặt lại, quả thật là mất mặt a..
"Cảm ơn sư tỷ quý mến." Diệp Minh thản nhiên nói: "Ta vừa mới tới Thiên Kiếm Tông, còn nhiều nơi chưa quen thuộc cho lắm."
"Hắc hắc, sư đệ yên tâm." Linh Nhi vỗ ngực, cười nói.
Cho tới nay đều bị người khác gọi sư muội, thật vất vả trở thành sư tỷ, đương nhiên phải làm cho tốt sư tỷ bản phận, Linh Nhi cảm giác trong lòng vui sướng.
"Sư đệ bỏ qua cho, linh Nhi sư muội hay như vậy, tính tình trẻ con."
Chậm rãi đi gần Diệp Minh, Thanh Phong cười nói: "Từ từ rồi ngươi sẽ phát hiện, nàng tính cách kỳ thực rất đơn giản, người nào đối với nàng tốt nàng sẽ tốt lại gấp nhiều lần."
Nghe vậy,Diệp Minh chỉ mỉm cười không nói gì.
"Sư huynh, có phải ngươi đang nói xấu ta?"
Linh Nhi đang phấn khởi đi trước bỗng dưng xoay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, thần tình hung ác nói.
Đương nhiên vẻ mặt hung ác của nàng sẽ chỉ làm người phình bụng cười to chứ không cảm thấy sợ hãi.
""Hắc hắc, sư huynh nào dám."" Thanh Phong cười to, vẻ mặt giả bộ sợ hãi nói.
""Ngươi!"" Thấy vậy, Linh Nhi tức giận dậm chân, nhưng lại không thể làm gì, bộ dáng như thế rất là khả ái.
Diệp Minh bốn người đồng hành đi tới Tập Luyện khu, tại đây có rất nhiều đệ tử đang luyện công. Những đệ tử tinh anh, nồng cốt thậm chí chân truyền khác cũng có ở đó, Đệ tử nồng cốt cùng chân truyền đang giảng dạy võ đạo cảm ngộ của bọn hắn cho các đệ tử cấp thấp khác, ngoài tạo dựng danh vọng ra, còn hấp thu tiểu đệ vào thế lực của mình.
Đệ tử chân truyền bình thường vẫn là theo sư phụ tập võ, hơn nữa vì thời gian luyện tập đã dài, do đó có thể nói đã học được Thiên Kiếm Tôn chân truyền, chỉ là lĩnh ngộ cao thấp không giống nhau mà thôi. Bất quá ngay cả đệ tử chân truyền dở nhất, so với những đệ tử nồng cốt đều chỉ mạnh chứ không yếu hơn.
Khi thấy Thanh Phong đi vào, một đám đệ tử đều ngừng lại.
"Phong sư huynh."
"Phong sư huynh tới."
"Phong sư huynh, chỉ điểm một chút chúng ta đi."
...
Rất nhiều đệ tử ngoại môn cùng nội môn, tinh anh, thậm chí có vài đệ tử nồng cốt đều tiến đến hành lễ, hiển nhiên danh vọng của Thanh Phong trong Thiên Kiếm Tông tuổi trẻ một đời rất cao.
"Mọi người cứ tiếp tục không cần để ý đến ta, ta chỉ đi ngang thôi." Thanh Phong bị đám người vây quanh rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn nói vậy.
Hiển nhiên, lời nói này của hắn cũng không có tác dụng, mọi người vẫn như cũ đứng vây quanh Thanh Phong, cung kính nhìn hắn.
"Sư huynh không cần chối từ, sư huynh chính là Ma Vũ Đại Lục Tiềm long bảng thiên kiêu, mọi người chỉ là quý mến huynh quá nên mới vậy thôi."" Linh Nhi bọn người bị đẩy ra khỏi đám đông, nàng thấy vẻ mặt khó xử của Thanh Phong, trong lòng cười ha hả, cố ý hô lớn.
Thanh Phong nghe vậy, trừng mắt nhìn nàng, Linh Nhi cúi đầu le lưỡi, bộ dáng khả ái.
Toàn bộ Ma Vũ Đại Lục, Tiềm Long Bảng chính là liệt kê ba ngàn vị thiên tài khắp Ma Vũ Đại Lục tuổi trẻ một đời, trong đó Tiềm Long hai chữ chính là ý chỉ Giao Long tại vực sâu, chưa độ Phong Lôi để hóa thành Chân Long, nghĩa là bảng này hội tụ ba ngàn vị giao long thiên kiêu sáng chói nhất Ma Vũ Đại Lục, có cơ hội đột phá Võ Hoàng, Võ Tôn, thậm chí Võ Đế chi cảnh mà thành lập, Trong đó Thanh Phong xếp hạng ba trăm ba mươi hai, nghĩa là có nhất định tỷ lệ đột phá Võ Tôn chi cảnh tiềm lực, Thương Mang thành tuổi trẻ một đời, ngoài Phạm Luân đại sư huynh là con trai Đại Trưởng lão ra, chính là Thanh phong.
Sở dĩ, mặc kệ Thanh Phong sư đi tới chỗ nào trong Thương Mang Thành, thậm chí cả Cổ Tôn Quận, đều thụ người chú ý cùng cung kính.
Tại Cổ Tôn Quận mặc dù là một số đệ tử nhất lưu thế lực gặp Diệp Minh đều chủ động chạy tới chào hỏi, kết giao.
Nghe vậy, Diệp Minh mở miệng hỏi:
""Thanh Phong sư huynh xếp hàng thứ mấy?""
""Xếp hàng ba trăm ba mươi hai.."" Vẻ mặt Linh Nhi vui vẻ đáp.
Nghe vậy Diệp Minh liền ngưởng đầu lên nói: "Cổ Tôn Quận tuổi trẻ một đời, lấy Thanh Phong sư huynh vi tôn."
Nói xong, Diệp Minh ôm quyền về phía Thanh Phong.
"Ôi ôi, sư đệ khách khí, bằng vào thiên phú tiềm lực của Diệp sư đệ, xông vào Tiềm Long Bảng hai mươi hàng ngũ đều dư sức."
Thanh Phong vẻ mặt đạm nhiên, cũng không có vì vậy đắc chí, khiêm tốn nói.
Danh sách chương