Mạc Khinh Vũ nhìn chằm chằm Vương Bá Ngưu, trong con mắt nàng ẩn vẻ khác lạ, nhìn như bình tĩnh nhưng hắn có cảm giác giây lát sau nàng sẽ bật khóc.

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười này đầy vẻ âu sầu, buồn bã nói: "Ta cũng không ngốc... Nếu cá nướng ta nấu quả thật ăn ngon như vậy, ngươi sẽ nhường ta ăn chứ không dành ăn với ta.."

Vương Bá Ngưu sững sờ, dừng lại động tác điên cuồng gặm nhắm cá, hắn thả con cá xuống đất, cười khổ thở dài, rầu rĩ nói: "Ngươi đã biết...."

"Khó ăn như thế nào?.." Mạc Khinh Vũ cắn môi, hỏi.

"Hơi dưới mức dể ăn một chút".

"Cho ta nếm thử." Mạc Khinh Vũ giơ ra bàn tay, nhàn nhạt mở miệng, thanh âm vậy mang một tia Uy nghiêm khiến trong lòng Vương Bá Ngưu ngưng trọng.

"Ngươi đừng nên ăn.." Vương Bá Ngưu lắc đầu, nói.

"Cho ta." Nàng lại lần nữa mở miệng, thanh âm rất bình tĩnh, lại có một cỗ khí thế bá đạo, lần này Vương Bá Ngưu không dám đối nghịch với nàng, bất đắc dĩ đưa con nữa con cá nướng còn lại đưa cho nàng.

Mạc Khinh Vũ cầm con cá nướng trong tay, chần chờ một chút, nàng liền há môi thơm cắn nhẹ một ngụm.

"Ọe!" Sau một khắc, nàng trực tiếp phun thịt cá ra, Vương Bá Ngưu đứng trước mặt nàng nên hứng hết.

"Ngươi không sao chứ "

Vương Bá Ngưu ánh mắt lóe lên vẻ âm trầm, bàn tay vuốt nhẹ thịt cá với nước bọt của nàng xuống, một mặt quan tâm nói.

"Ngươi đi ra!" Nàng đẩy ra Vương Bá Ngưu, tay nàng chống lên ngực, đầu hơi cúi xuống ói ra thức ăn từ hôm qua đến giờ, sắc mặt nàng tái nhợt.

Võ Đế tùy tiện một đẩy, Vương Bá Ngưu văng ra mười mét, hắn chống tay ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác nhìn nàng, không hiểu.

Nàng cúi đầu, bàn tay ngọc ngà khẽ vuốt gương mặt, Vương Bá Ngưu phát hiện nàng đang lau nước mắt, sau khi lau nước mặt trên mặt, nàng hít sâu một hơi, con mắt xinh đẹp giờ khắc này hằn lên từng tia máu, thanh âm nàng run rẩy: "Ngươi... Vì sao tốt với ta như vậy..."

"Vì cái gì...?" Vương Bá Ngưu lầm bầm, trong mắt cũng xuất hiện một tia mê mang, thân thể ngây người tại nguyên chỗ, nhưng thật ra trong lòng Vương Bá Ngưu âm thầm kích động, hắn biết đây là khảo nghiệm cuối cùng của nàng.

""Ngươi không trả lời được ngay lập tức đúng không, lúc đầu ta nghĩ ngươi khác những người khác, nhưng có lẽ ta sai rồi, ngươi thích ta chỉ vì ta xinh đẹp, Sở Dương, ngươi làm ta quá thất vọng, ngươi cứ ở đó mà suy nghĩ!"" Mạc Khinh Vũ đau lòng khẽ quát một tiếng liền quay người liền đi ra phía ngoài, chẳng biết tại sao, trong nội tâm nàng rất chua xót, nước mặt không kiểm xoát được rơi lã chã không ngừng.

Nàng đã khôi phục được hai phần mười thực lực, Vương Bá Ngưu biết giờ khắc quan trọng nhất chính là lúc này, trang bức thành công hay không cũng phụ thuộc vào giờ khắc này.

"Khinh Vũ!"

Ngay lúc bước chân nàng sắp đi khỏi cửa hang, một thanh âm từ sau lưng truyền đến. Bước chân nàng ngay lập tức dừng lại, Vương Bá Ngưu cười khẽ, hắn biết nàng đang chờ hắn gọi nàng lại.

"Ngươi rất xinh đẹp, khí chất ngươi rất cao quý, thực lực ngươi cũng rất mạnh, ngươi chính là hoàn mỹ nữ thần, nhưng tất cả thứ này không phải là lý do ta thích ngươi..""

Vương Bá Ngưu từng bước một đi tới, bước chân lảo đảo bởi vì chạm tới thương thế, giọng nói của hắn tràn ngập uy nghiêm, kiên định, ánh mắt thâm tình, trầm lắng.

"Thân thế của ngươi ta đã kể, ta từ nhỏ là cô nhi, sư phụ, sư huynh sư tỷ lần lượt chết, chỉ mỗi ta cô độc còn sống, ta mang theo huyết hận mà sống sót, mà cố gắng, ngươi biết không, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy thế giới không còn hắc ám như trước nữa, mà sáng rực rỡ màu hạnh phúc, lúc đấy, đây là thứ nhất cảm tạ cái thế giới tàn khốc này, mang đến cho ta một người như ngươi.""

Hắn lần nữa đi mấy bước xuất hiện ngay bên cạnh nàng, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay xinh đẹp của nàng, thâm tình nói:""Cảm ơn ngươi đã xuất hiện bên đời ta, mang cho cuộc đời ta lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc, vì có ngươi xuất hiện, ta mới biết thật lòng thật dạ với một người, hi sinh hết thảy vì một người..""

Nhưng mà, đúng lúc này, ánh mắt ngập nước của Mạc Khinh Vũ chợt lóe lên vẻ tàn khốc, nàng vung quyền đấm vào ngực hắn.

Bịch! Dưới cỗ lực lượng tuyệt đối, Vương Bá Ngưu không chút phản kháng chút nào bị đấm bay mấy mét, một ngụm máu tươi từ cổ họng hắn chảy ra khóe miệng, mà cú đấm này động vào vết thương trên người hắn, khiến khuôn mặt trắng bệch lại càng thêm vẻ tái nhợt thiếu sức sống.

Nhìn thân ảnh Vương Bá Ngưu khổ sở nằm trên mặt đất, Mạc Khinh Vũ ánh mắt lóe lên vẻ đau đớn, nhưng trong nháy mắt liền bị vẻ băng lãnh thay thế, nàng lạnh lùng nói: "Đừng si tâm vọng tưởng, ngươi quá yếu, giữa chúng ta căn bản không có khả năng! Coi như ta nguyện ý thì khoảng cách chênh lệch giữa hai chúng ta, ngươi không thể vượt qua được."

Sau khi nói ra lời thương tâm, trong nội tâm nàng lúc này cũng rất chua xót, chẳng biết tại sao, nàng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy, nàng sợ hãi nhìn thấy sự bi thương hay thống khổ trên khuôn mặt hắn.

"Chênh Lệch?" ""Khoảng cách?"" Vương Bá Ngưu lảo đảo từ dưới đất bò dậy, bàn tay chùi đi máu tươi trên miệng, hắn lắc đầu, cười mỉm nói: "Ngươi ví dụ xem?"

Khuôn mặt Mạc Khinh Vũ chợt lạnh lẽo, tựa hồ bởi vì thực lực khôi phục khiến lòng nàng trở nên lạnh lùng khó mà bị ngôn từ của hắn đả động, nàng lạnh nhạt nhìn Vương Bá Ngưu, cười cợt nói: "Ngươi muốn ví dụ?.. Nếu như ta nói hiện tại ngươi đến đây ôm ta... Ngươi dám không?"

Vương Bá Ngưu hơi sững sờ, chỉ thấy nàng vung tay một cái, một đạo Hỏa Kiếm dài mười mét đặt trước ngực nàng, Hỏa Kiếm này được nàng hội tụ Hỏa chi Pháp tắc mà hình thành, lấy Vương Bá Ngưu tu vi hiện tại khó có thể phá vỡ, dù sao Pháp Tắc là lĩnh vực thuộc về Võ Tôn mới có thể nắm giữ và điều khiển, không phải một kẻ hèn chưa tới Võ Vương có thể phá hủy.

"Đây chính là khoảng cách của chúng ta..." Nàng nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Vương Bá Ngưu, nội tâm nàng thở dài, lạnh nhạt nói: "Có một số việc không phải chỉ chân thành là đủ...ngươi......."

---Phụt----

Đúng lúc này, con ngươi băng lãnh của nàng khiếp sợ nhìn Vương Bá Ngưu, thân thể mềm mại của nàng chợt căng cứng.

Bởi vì, Vương Bá Ngưu từng bước một để thân thể đâm vào Hỏa Kiếm chi pháp tắc, mỗi một bước chân của hắn đều rớt xuống từng dòng máu tươi, Hỏa chi pháp tắc nóng bỏng đốt cháy ngũ tạng lục phủ của hắn, tuy hắn tế ra Đế chi ý bảo vệ một phần nội tạng, nhưng chỉ đảm bảo hắn không bị Hỏa pháp tắc đốt chết, còn việc hỏa pháp tắc thiêu đốt sinh ra sự thống khổ Vương Bá Ngưu đều nhận lấy hết, Vương Bá Ngưu vẻ mặt kiên định bước từng bước một, ánh mắt hắn thâm tình nhìn Mạc Khinh Vũ, cho đến khi đứng trước mặt nàng, hai tay rung rẩy ôm chầm lấy thân thể tuyệt mỹ, hắn cười nhẹ, ôn nhu nói:

"Ngươi muốn ta ôm ngươi? Ta Ôm!"

Thân thể bị Vương Bá Ngưu không ngừng bị Hỏa chi kiếm pháp tắc thiêu đốt, máu tươi đều bị Hỏa chi pháp tắc đốt cháy, tuy nhiên vẻ mặt Vương Bá Ngưu lại hiện ra vẻ hạnh phúc, không có hiện ra vẻ thống khổ, ánh mắt hắn chỉ có sự chân thành, hắn hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy càng ôm thật chặt Mạc Khinh Vũ, hắn ngây ngô cười nói: "Ta biết ta rất yếu, rất nhiều thứ ta không có tư cách nắm lấy, trong lòng ta không cam lòng vận mệnh an bài, ta muốn nghịch thiên cải mệnh, nhưng ta biết mình hiện tại vẫn chưa có tư cách cùng lão tặc thiên tranh mệnh,... Nhưng ngươi...ta nhất định phải nắm lấy!!!"

Ánh mắt Vương Bá Ngưu lóe lên vẻ kiên định, thâm tình, lúc này đây, Đế Uy từ thân thể hắn bộc phát ra, giống như một tôn Đế Cảnh cường giả hiện thân, tràn đầy uy nghiêm, bá đạo duy ngã độc tôn.

Thân thể Mạc Khinh Vũ run lên, nhìn xem thiếu niên thân thể không ngừng bị Hỏa Pháp Tắc thiêu đốt sinh ra đau đớn, vẫn như cũ thâm tình cười nói với nàng, ánh mắt băng lãnh của nàng giờ khắc này bị hòa tan, nước mắt không bị khống chế lã chã không ngừng rơi xuống.

"Hấp" một tiếng, Hỏa chi kiếm pháp tắc bị nàng thu hồi.

Rốt cục, nàng bất tri bất giác vòng lấy hai tay ôm lấy thân thể đơn bạc gầy gò ấy.

"Đồ ngốc, ngươi là đại ngu ngốc! Vì một nữ nhân nhẫn tâm như ta mà hi sinh như vậy, đáng giá không..."

Giọng nói của nàng tựa hồ đang chất vấn hắn lại tựa hồ như đang tự hỏi lòng mình.

Vương Bá Ngưu ráng chống đỡ lấy thân thể đang dần mất kiểm xoát do mất máu quá nhiều, bàn tay dính máu tươi chưa khô chậm rãi giơ lên, run rẩy đặt lên gò má xinh đẹp.

Lần này, nàng không có tránh né, tùy ý để bàn tay hắn đặt lên má nàng, máu tươi từ trên bàn tay hắn dính lên khuôn mặt cao quý xinh đẹp như Thần Nữ của nàng, lại càng tô thêm vẻ xinh đẹp tà dị.

"Trừ phi là ngươi không nguyện ý cùng ta ở chung, nếu không, bất kỳ Khoảng cách nào đều không thể ngăn cản ta... Ôm lấy ngươi...Kể cả khi ta chết, linh hồn ta cũng ôm lấy ngươi!!!"

Vương Bá Ngưu bễ nghễ bá đạo nói, giống như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.

Sau khi trang bức nói xong, Vương Bá Ngưu "đúng lúc" gục đầu xuống, khuôn mặt tựa vào trong lòng ngực nàng mà ngất xỉu.

Diệp Minh gãi gãi đầu, mờ mịt nói:

"Ngưu lão, ngươi có thể đi đằng sau ôm nàng mà, dù sao thì Hỏa Kiếm chỉ đặt trước ngực nàng chứ không đặt sau lưng....""

""Khụ...tiểu tử ngươi biết cái gì, đây chính là sáo lộ hiểu không, làm thế sẽ khiến nàng chân chính yêu ngươi, chịu một chút đau đớn thì tính gì?! Đây là dùng Khổ Nhục Kế chinh phục nữ Đế chi tâm!!"" Vương Bá Ngưu ho khan, dạy bảo nói.

""Ân, tiểu tử thụ giáo!"" Diệp Minh gật gù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện