""Tiểu Vô Cực Tháp, bên trong là tầng tầng Luân hồi chi ý, là đường nối thông đi vào Luân Hồi thế giới của Luân Hồi Đế Gỉa, chất chứa không gian là vô tận, tất cả các ngươi đều vào đi thôi.""Phạm Tuấn mở miệng nói.
Tất cả thanh thiếu niên thiếu nữ đều vẻ mặt lo lắng đi vào Luân Hồi Tháp, dù năm ngàn mấy người đi vào vẫn rộng rãi thênh thang. Diệp Minh vẻ mặt chờ mong nhanh chóng đi vào.
Vừa đặt chân vào, Diệp Minh chợt cảm thấy choáng váng, ánh mắt chợt tối sầm, hắn hôn mê bất tỉnh.
......
""Đau đầu quá!""
Con trai, rốt cuộc ngươi đã tỉnh!” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nức nở.
“Bà là?” Diệp Minh nghi hoặc nhìn thiếu phụ trước mặt.
Thiếu phụ chấn động, chợt hiểu ra điều gì, khóc lớn lên: “Con trai bảo bối của ta, ngươi bị đánh hỏng đầu rồi biến thành si ngốc sao? Ta là mẹ của ngươi à, ngươi là Tiểu Băng, ngày hôm trước Hỏa thiếu gia không muốn ngươi qua lại với Ninh Điệp Điệp, liền đánh bể đầu ngươi. ""
""Con trai bảo bối à, nghe mẹ khuyên, tuy rằng ngươi cùng nàng từ nhỏ là thanh mai trúc mã, nhưng khi sinh ngươi bị thiếu hụt tiên thiên, không thể tu luyện, dù gia đình chúng ta không sợ Hỏa Tộc, nhưng cũng không thể nhúng tay vào chuyện hậu bối luận bàn. Nghe lời mẹ, buông đi!""
“..Điệp Điệp......” Diệp Minh nỉ non, mờ mịt tự hỏi: “Chẳng lẽ hết thảy đều là thật sự, ta bị mất trí nhớ?!”
Ngồi hai canh giờ tự suy ngẫm, rốt cuộc hắn hiểu thân thế của mình.
Nguyên bản hắn cùng Ninh Điệp Điệp đã sớm hiệp ước vợ chồng từ khi chưa sinh ra, nhưng hắn sinh ra trong điều kiện Tiên Thiên thiếu hụt, kinh mạch yếu ớt, đan điền bị ám thương, không thể tu luyện. Còn nàng là thiên chi kiêu nữ, thiên tư bức người, dung mạo như thiên tiên, mỹ lệ vô song.
Người nhà của nàng phản đối gả nàng cho một tên phế vật, nhưng nàng vẫn cố chấp yêu hắn, vì sủng nịnh nàng, mọi người đành mặc kệ bọn hắn.
Nhưng Hỏa thiếu gia cùng gia tộc từ lâu đã lập mưu chiếm lấy Ninh Điệp Điệp.
Nên mới xảy ra chuyện như ngày hôm qua.
Đột nhiên, hắn cảm giác có người ôm chầm lấy hắn.
Mở mắt ra, là một dung nhan diễm lệ cực điểm, nhưng lại chan chứa nước mắt.
“Băng, thương thế của ngươi sao rồi? Là do ta hại ngươi..hu..hu.. ” Ninh Điệp Điệp nhìn thấy bộ dáng tùy tụy của Diệp Minh trên giường bệnh, nhất thời làm cho lòng nàng đau như cắt da thịt, lệ hoa đái vũ khóc lên.
Diệp Minh bắt đầu nghiêm túc đánh giá vị hôn thê của mình, mà trong trí nhớ đã quên đi. Ninh Điệp Điệp vừa mới qua tuổi dậy thì, răng trắng như tuyết, tóc đen nhánh như bầu trời đêm, lại bồng bềnh như đám mây ngoài kia, nàng mặc một bộ cánh màu trắng kiểu công chúa, dáng người yểu điệu, khuôn mặt mộc mạc không son phấn. Lúc này đôi mắt đẹp của naàng vẫn còn rưng rưng nước mắt, càng tô thêm vẻ diễm lệ cùng tinh tú của nàng.
“Khó trách Hỏa Thiên chung tình với nàng.” Diệp Minh thở dài trong lòng, trầm mặt không lên tiếng.
Ninh Điệp Điệp thấy hắn im lặng nãy giờ, mới ngừng khóc, vẻ mặt hồ nghi nhìn kỹ Diệp Minh chỉ thấy hắn không thâm tình với bản thân như lúc trước, thấy nàng khóc, hắn cũng không thương tiếc ôm chặt nàng.
Thấy thế, thiếu phụ thở dài, nói ra nguyên do.
Ninh Điệp Điệp càng bi thương, trong lòng rất khẩn trương, ôm hắn càng chặt, nói liên miên chuyện cũ, ý đồ khiến cho hắn nhớ rõ chính mình.
Những câu chuyện cũ tuy tình tiết ngắn ngủi, nhưng câu chuyện lại rất nhiều, nào là nụ hôn đầu của bọn hắn, Nàng thích tư thế gì..vv..lại chứng minh bọn hắn từng có tình yêu mãnh liệt nồng nàn.
Tình yêu trong lòng Diệp Minh giống như bị thức tỉnh, hắn thâm tình nhìn nàng, vươn tay đến, lau đi giọt nước mắt còn vươn trên mí mắt, nhẹ nhàng cất lời: "" Điệp nhi......”
“Ưm...” Ninh Điệp Điệp vội vàng nắm chặt tay hắn, đặt lên hai má của mình.
Sau đó nàng thâm tình nhìn chăm chú vào hai mắt của Diệp Minh, nghẹn ngào đáp lại:“ Ta không ngừng yêu ngươi, nhớ ngươi đêm cũng như ngày.”
""Khụ...chúng ta...."" Diệp Minh ôm chầm giai nhân vào lòng, khóe miệng cười tà, lấp lửng nói.
""Ưm...chán ghét.."" Ninh Điệp Điệp liếc xéo hắn, cũng thuận thế ôm chặt hắn.
Diệp Minh theo trí nhớ mở từng cúc áo của giai nhân...
(Đoạn này giảm bớt một ngàn chữ!)
------------
“Xem ra ta thật là mất trí nhớ.” Thanh Sơn Lạc Nguyệt, Dưới ánh trăng nghiêng nước nghiêng thành, Diệp Minh thở dài.
Xuất thân của hắn cao quý, phụ thân chính là Chính Đạo Cự Phách Thương Mang Kiếm Tôn uy danh hiển hách, Mẫu thân chính là Con gái của Đại Thiên Tiên Tông bá chủ ở Đông Bộ Ma Vũ Đại lục, nhưng một lần xuất ngoại du lịch, mẫu thân hắn bị kẻ địch đánh thương phải bạo huyết độn chạy trốn, mà vết thương này lại động đến thai nhi trong bụng, nên khi sinh ra hắn tiên thiên thiếu hụt, không bất cứ thứ gì có thể chữa khỏi.
Cách đây vài ngày, hắn lâm vào một trận ẩu đã, bị Hỏa Thiên đánh đến nỗi cơ hồ sắp chết, mẫu thân cùng phụ thân mời tới mời lui hơn mấy ngàn vị Đan đạo đại sư có tiếng trong Ma Vũ đại lục mới trấn áp được vết thương này, nhưng cái giá phải trả chính là quên mất tất cả trí nhớ.
Tĩnh dưỡng mấy tháng, thương thế trong người hắn đã khỏi tám phần mười, có thể rời giường đi lại.
Hắn luồng tay sờ vào chiếc nhẫn mà một lần hắn cứu một vị khả ái lão ăn mày được hắn tặng cho, chiếc nhẫn này không công hiệu gì đặt biệt nhưng mỗi khi hắn đau bệnh thì chiếc nhẫn này tỏa ra một nguồn ánh sáng thần khiết xoa diệu đi cơn đau trong lòng hắn.
Nằm trên giường, hắn gác tay lên trái, suy tư.
ánh trăng như sáng chíu rọi qua khe cửa sổ tiến vào giường hắn, chiếu rọi hắn.
Hắn nhíu chặt mày, thoáng quen thuộc ánh sáng của ánh trăng trong đêm tối, mấy ngày nay nằm trên giường, hắn suy nghĩ về tình cảnh hiện tại của chính mình.
“Điệp Nhi chân tình đối với ta, nếu ta không cưới nàng về làm vợ thì không phải là nam nhi nữa!!”
“Kỳ thật mẹ rất thích Điệp nhi, nhưng trở ngại mặt mũi cùng thân phận, nên không đồng ý.""
“Ta muốn cưới Điệp Nhi thì phải đối mặt với hai cái vấn đề, một là Hỏa Tộc Hỏa Thiên, hai chính là người nhà của Điệp Nhi. ""
“Xét đến cùng, thế giới này chính là Cường giả thế giới, ta không thể tu luyện thì chú định chỉ sống được trăm năm, dù mẹ và cha dùng linh dược trân quý bồi bổ cơ thể, quá lắm chỉ kéo dài được ngàn năm. Trong khi thiên tư của Điệp Nhi trác tuyệt, nàng ngày càng mạnh thì tuổi thọ càng nhiều, đến khi hắn chết, nàng vẫn tươi trẻ, cũng không thể lấy ai, bởi vì xuất giá tòng phu, phu chết thành quả phụ, cha mẹ nàng hiểu điều đó nên không thể để con gái mình hi sinh hạnh phúc cả đời được.""
“Haizz!”
Nghĩ đến đây, hắn thở dài thật sâu.
Đây là tử cục, ngoại trừ phép nhiệm màu hiện lên, còn không thì không còn cách nào phá giải.
“Ta phải làm gì đây, ta không cam lòng!!!”
Diệp Minh lắc đầu, tâm trạng trở nên buồn bã.
Mà cùng lúc đó ở trong chiếc nhẫn không gian trên tay Diệp Minh....
Vương Bá Ngưu linh hồn phiền chán nằm trên ghế sa lông, hắn búng tay một cái, một gói thuốc Hero chợt xuất hiện, hắn lấy ra một điếu rít thật sâu một hơi, sắc mặt bực bội thoáng tốt hơn một tý.
""Cbn, Lão tử phân ra một cái linh hồn phân thân chỉ có ý đi theo Diệp Minh tiểu tử âm thầm bảo vệ hắn tránh hắn làm hỏng việc, mà ai ngờ Luân Hồi không gian này thật cmn đặc dị, cuốn lão tử theo cốt truyện, may mắn là lão tử bản thể tu luyện chính là Thần Thoại cấp Thánh Ma Công pháp, Linh hồn cũng siêu việt Luân Hồi của thế giới này, mới có thể bảo trì trí nhớ kiếp trước, không giống Diệp Minh tiểu tử kia quên sạch trí nhớ, trung thực làm theo cốt truyện.""
Tuy Vương Bá Ngưu có trí nhớ kiếp trước, nhưng thân phận hắn ở Luân Hồi cảnh này chỉ là một đoàn tàn hồn cường giả Đế cảnh bị cường địch Cái Thế Đại Đế cảnh đánh nổ thân thể, chỉ có một cái tàn hồn miễn cưỡng chui vào Cửu Ma nhẫn chạy trốn. Qua mấy ngàn năm linh hồn âm thầm hấp thụ thiên địa linh khí mới miễn cưỡng bổ túc 5% linh hồn năng lượng, chiếc nhẫn trải qua nhiều đời chủ nhân rồi rơi vào tay Lạnh Như Băng, cũng chính là Diệp Minh thân phận trong thế giới này.
Mà theo cỗ trí nhớ gần nhất, hắn từ lâu đã định sẵn thu Lạnh Như Băng tiểu tử làm đồ đào tạo hắn sau này để hắn tìm kiếm chế tạo thân thể vật liệu, khiến hắn trọng sinh trở về, chỉ cần tiểu tử này trích máu nhận chủ là có thể kích hoạt Cửu Ma nhẫn.
""Hẳn là cứ theo kịch bản này làm, đến khi Diệp Minh tiểu tử trở thành kẻ mạnh nhất trong Luân Hồi mộng cảnh này hẳn là có thể bước tiếp tầng tiếp theo.
""Chậc chậc, Diệp Minh tiểu tử có được kỳ ngộ của Kiếm Thiên, nhưng từ tâm tính, ý chí, Nghị lực thua xa hắn, Có mộng cảnh này bổn Ma sẽ đặc biệt rèn dũa hắn, để hắn trở thành hợp cách thuộc hạ thân tín của Vương Bá Ngưu ta."" Vương Bá Ngưu tà ác cười hắc hắc, một bộ kế hoạch rèn luyện Diệp Minh thành người trong đầu hắn được hình thành.
P/S: các lão có hưng phấn không khi Vương Bá Ngưu sẽ xuất ra thủ đoạn gì để dạy Diệp Minh làm người?
Tất cả thanh thiếu niên thiếu nữ đều vẻ mặt lo lắng đi vào Luân Hồi Tháp, dù năm ngàn mấy người đi vào vẫn rộng rãi thênh thang. Diệp Minh vẻ mặt chờ mong nhanh chóng đi vào.
Vừa đặt chân vào, Diệp Minh chợt cảm thấy choáng váng, ánh mắt chợt tối sầm, hắn hôn mê bất tỉnh.
......
""Đau đầu quá!""
Con trai, rốt cuộc ngươi đã tỉnh!” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nức nở.
“Bà là?” Diệp Minh nghi hoặc nhìn thiếu phụ trước mặt.
Thiếu phụ chấn động, chợt hiểu ra điều gì, khóc lớn lên: “Con trai bảo bối của ta, ngươi bị đánh hỏng đầu rồi biến thành si ngốc sao? Ta là mẹ của ngươi à, ngươi là Tiểu Băng, ngày hôm trước Hỏa thiếu gia không muốn ngươi qua lại với Ninh Điệp Điệp, liền đánh bể đầu ngươi. ""
""Con trai bảo bối à, nghe mẹ khuyên, tuy rằng ngươi cùng nàng từ nhỏ là thanh mai trúc mã, nhưng khi sinh ngươi bị thiếu hụt tiên thiên, không thể tu luyện, dù gia đình chúng ta không sợ Hỏa Tộc, nhưng cũng không thể nhúng tay vào chuyện hậu bối luận bàn. Nghe lời mẹ, buông đi!""
“..Điệp Điệp......” Diệp Minh nỉ non, mờ mịt tự hỏi: “Chẳng lẽ hết thảy đều là thật sự, ta bị mất trí nhớ?!”
Ngồi hai canh giờ tự suy ngẫm, rốt cuộc hắn hiểu thân thế của mình.
Nguyên bản hắn cùng Ninh Điệp Điệp đã sớm hiệp ước vợ chồng từ khi chưa sinh ra, nhưng hắn sinh ra trong điều kiện Tiên Thiên thiếu hụt, kinh mạch yếu ớt, đan điền bị ám thương, không thể tu luyện. Còn nàng là thiên chi kiêu nữ, thiên tư bức người, dung mạo như thiên tiên, mỹ lệ vô song.
Người nhà của nàng phản đối gả nàng cho một tên phế vật, nhưng nàng vẫn cố chấp yêu hắn, vì sủng nịnh nàng, mọi người đành mặc kệ bọn hắn.
Nhưng Hỏa thiếu gia cùng gia tộc từ lâu đã lập mưu chiếm lấy Ninh Điệp Điệp.
Nên mới xảy ra chuyện như ngày hôm qua.
Đột nhiên, hắn cảm giác có người ôm chầm lấy hắn.
Mở mắt ra, là một dung nhan diễm lệ cực điểm, nhưng lại chan chứa nước mắt.
“Băng, thương thế của ngươi sao rồi? Là do ta hại ngươi..hu..hu.. ” Ninh Điệp Điệp nhìn thấy bộ dáng tùy tụy của Diệp Minh trên giường bệnh, nhất thời làm cho lòng nàng đau như cắt da thịt, lệ hoa đái vũ khóc lên.
Diệp Minh bắt đầu nghiêm túc đánh giá vị hôn thê của mình, mà trong trí nhớ đã quên đi. Ninh Điệp Điệp vừa mới qua tuổi dậy thì, răng trắng như tuyết, tóc đen nhánh như bầu trời đêm, lại bồng bềnh như đám mây ngoài kia, nàng mặc một bộ cánh màu trắng kiểu công chúa, dáng người yểu điệu, khuôn mặt mộc mạc không son phấn. Lúc này đôi mắt đẹp của naàng vẫn còn rưng rưng nước mắt, càng tô thêm vẻ diễm lệ cùng tinh tú của nàng.
“Khó trách Hỏa Thiên chung tình với nàng.” Diệp Minh thở dài trong lòng, trầm mặt không lên tiếng.
Ninh Điệp Điệp thấy hắn im lặng nãy giờ, mới ngừng khóc, vẻ mặt hồ nghi nhìn kỹ Diệp Minh chỉ thấy hắn không thâm tình với bản thân như lúc trước, thấy nàng khóc, hắn cũng không thương tiếc ôm chặt nàng.
Thấy thế, thiếu phụ thở dài, nói ra nguyên do.
Ninh Điệp Điệp càng bi thương, trong lòng rất khẩn trương, ôm hắn càng chặt, nói liên miên chuyện cũ, ý đồ khiến cho hắn nhớ rõ chính mình.
Những câu chuyện cũ tuy tình tiết ngắn ngủi, nhưng câu chuyện lại rất nhiều, nào là nụ hôn đầu của bọn hắn, Nàng thích tư thế gì..vv..lại chứng minh bọn hắn từng có tình yêu mãnh liệt nồng nàn.
Tình yêu trong lòng Diệp Minh giống như bị thức tỉnh, hắn thâm tình nhìn nàng, vươn tay đến, lau đi giọt nước mắt còn vươn trên mí mắt, nhẹ nhàng cất lời: "" Điệp nhi......”
“Ưm...” Ninh Điệp Điệp vội vàng nắm chặt tay hắn, đặt lên hai má của mình.
Sau đó nàng thâm tình nhìn chăm chú vào hai mắt của Diệp Minh, nghẹn ngào đáp lại:“ Ta không ngừng yêu ngươi, nhớ ngươi đêm cũng như ngày.”
""Khụ...chúng ta...."" Diệp Minh ôm chầm giai nhân vào lòng, khóe miệng cười tà, lấp lửng nói.
""Ưm...chán ghét.."" Ninh Điệp Điệp liếc xéo hắn, cũng thuận thế ôm chặt hắn.
Diệp Minh theo trí nhớ mở từng cúc áo của giai nhân...
(Đoạn này giảm bớt một ngàn chữ!)
------------
“Xem ra ta thật là mất trí nhớ.” Thanh Sơn Lạc Nguyệt, Dưới ánh trăng nghiêng nước nghiêng thành, Diệp Minh thở dài.
Xuất thân của hắn cao quý, phụ thân chính là Chính Đạo Cự Phách Thương Mang Kiếm Tôn uy danh hiển hách, Mẫu thân chính là Con gái của Đại Thiên Tiên Tông bá chủ ở Đông Bộ Ma Vũ Đại lục, nhưng một lần xuất ngoại du lịch, mẫu thân hắn bị kẻ địch đánh thương phải bạo huyết độn chạy trốn, mà vết thương này lại động đến thai nhi trong bụng, nên khi sinh ra hắn tiên thiên thiếu hụt, không bất cứ thứ gì có thể chữa khỏi.
Cách đây vài ngày, hắn lâm vào một trận ẩu đã, bị Hỏa Thiên đánh đến nỗi cơ hồ sắp chết, mẫu thân cùng phụ thân mời tới mời lui hơn mấy ngàn vị Đan đạo đại sư có tiếng trong Ma Vũ đại lục mới trấn áp được vết thương này, nhưng cái giá phải trả chính là quên mất tất cả trí nhớ.
Tĩnh dưỡng mấy tháng, thương thế trong người hắn đã khỏi tám phần mười, có thể rời giường đi lại.
Hắn luồng tay sờ vào chiếc nhẫn mà một lần hắn cứu một vị khả ái lão ăn mày được hắn tặng cho, chiếc nhẫn này không công hiệu gì đặt biệt nhưng mỗi khi hắn đau bệnh thì chiếc nhẫn này tỏa ra một nguồn ánh sáng thần khiết xoa diệu đi cơn đau trong lòng hắn.
Nằm trên giường, hắn gác tay lên trái, suy tư.
ánh trăng như sáng chíu rọi qua khe cửa sổ tiến vào giường hắn, chiếu rọi hắn.
Hắn nhíu chặt mày, thoáng quen thuộc ánh sáng của ánh trăng trong đêm tối, mấy ngày nay nằm trên giường, hắn suy nghĩ về tình cảnh hiện tại của chính mình.
“Điệp Nhi chân tình đối với ta, nếu ta không cưới nàng về làm vợ thì không phải là nam nhi nữa!!”
“Kỳ thật mẹ rất thích Điệp nhi, nhưng trở ngại mặt mũi cùng thân phận, nên không đồng ý.""
“Ta muốn cưới Điệp Nhi thì phải đối mặt với hai cái vấn đề, một là Hỏa Tộc Hỏa Thiên, hai chính là người nhà của Điệp Nhi. ""
“Xét đến cùng, thế giới này chính là Cường giả thế giới, ta không thể tu luyện thì chú định chỉ sống được trăm năm, dù mẹ và cha dùng linh dược trân quý bồi bổ cơ thể, quá lắm chỉ kéo dài được ngàn năm. Trong khi thiên tư của Điệp Nhi trác tuyệt, nàng ngày càng mạnh thì tuổi thọ càng nhiều, đến khi hắn chết, nàng vẫn tươi trẻ, cũng không thể lấy ai, bởi vì xuất giá tòng phu, phu chết thành quả phụ, cha mẹ nàng hiểu điều đó nên không thể để con gái mình hi sinh hạnh phúc cả đời được.""
“Haizz!”
Nghĩ đến đây, hắn thở dài thật sâu.
Đây là tử cục, ngoại trừ phép nhiệm màu hiện lên, còn không thì không còn cách nào phá giải.
“Ta phải làm gì đây, ta không cam lòng!!!”
Diệp Minh lắc đầu, tâm trạng trở nên buồn bã.
Mà cùng lúc đó ở trong chiếc nhẫn không gian trên tay Diệp Minh....
Vương Bá Ngưu linh hồn phiền chán nằm trên ghế sa lông, hắn búng tay một cái, một gói thuốc Hero chợt xuất hiện, hắn lấy ra một điếu rít thật sâu một hơi, sắc mặt bực bội thoáng tốt hơn một tý.
""Cbn, Lão tử phân ra một cái linh hồn phân thân chỉ có ý đi theo Diệp Minh tiểu tử âm thầm bảo vệ hắn tránh hắn làm hỏng việc, mà ai ngờ Luân Hồi không gian này thật cmn đặc dị, cuốn lão tử theo cốt truyện, may mắn là lão tử bản thể tu luyện chính là Thần Thoại cấp Thánh Ma Công pháp, Linh hồn cũng siêu việt Luân Hồi của thế giới này, mới có thể bảo trì trí nhớ kiếp trước, không giống Diệp Minh tiểu tử kia quên sạch trí nhớ, trung thực làm theo cốt truyện.""
Tuy Vương Bá Ngưu có trí nhớ kiếp trước, nhưng thân phận hắn ở Luân Hồi cảnh này chỉ là một đoàn tàn hồn cường giả Đế cảnh bị cường địch Cái Thế Đại Đế cảnh đánh nổ thân thể, chỉ có một cái tàn hồn miễn cưỡng chui vào Cửu Ma nhẫn chạy trốn. Qua mấy ngàn năm linh hồn âm thầm hấp thụ thiên địa linh khí mới miễn cưỡng bổ túc 5% linh hồn năng lượng, chiếc nhẫn trải qua nhiều đời chủ nhân rồi rơi vào tay Lạnh Như Băng, cũng chính là Diệp Minh thân phận trong thế giới này.
Mà theo cỗ trí nhớ gần nhất, hắn từ lâu đã định sẵn thu Lạnh Như Băng tiểu tử làm đồ đào tạo hắn sau này để hắn tìm kiếm chế tạo thân thể vật liệu, khiến hắn trọng sinh trở về, chỉ cần tiểu tử này trích máu nhận chủ là có thể kích hoạt Cửu Ma nhẫn.
""Hẳn là cứ theo kịch bản này làm, đến khi Diệp Minh tiểu tử trở thành kẻ mạnh nhất trong Luân Hồi mộng cảnh này hẳn là có thể bước tiếp tầng tiếp theo.
""Chậc chậc, Diệp Minh tiểu tử có được kỳ ngộ của Kiếm Thiên, nhưng từ tâm tính, ý chí, Nghị lực thua xa hắn, Có mộng cảnh này bổn Ma sẽ đặc biệt rèn dũa hắn, để hắn trở thành hợp cách thuộc hạ thân tín của Vương Bá Ngưu ta."" Vương Bá Ngưu tà ác cười hắc hắc, một bộ kế hoạch rèn luyện Diệp Minh thành người trong đầu hắn được hình thành.
P/S: các lão có hưng phấn không khi Vương Bá Ngưu sẽ xuất ra thủ đoạn gì để dạy Diệp Minh làm người?
Danh sách chương