Rạng sáng hôm sau ngọc giản được phân tán khắp Cổ Tôn Quận Thành, không cần Vương Bá Ngưu phân phó, Diệp Thiên Lý đặt biệt rải những ngọc giản ở xung quanh Diệp gia nhiều nhất, và cuối cùng lúc sáng sớm hắn đã đưa ngọc giản truyền khắp Thiên Khung Hoàng triều, thoáng chốc hàng trăm ngàn vạn tỷ tu sĩ, phàm nhân đều biết được, Diệp gia tông tộc đều trở thành chuyện cười, mà lần này đả kích Diệp gia gấp trăm lần chuyện lần trước mà Diệp Gia gia chủ chi nhánh Diệp Thiên Hùng làm ra.
""Cái gì, con trai bảo bối của Diệp Sơ Thần ngủ với mẫu thân mình..quả là cầm thú a..""
""Khống chế cưỡng hiếp mẫu thân, Diệp Bắc tiểu tử quả nhiên cầm thú...""
Cái gì? Diệp Bắc tên cầm thú này sau khi xxx mẫu thân xong còn muốn cùng nàng bỏ trốn, rồi sau này cưới nàng a!""
""Tuy hành động cũng Diệp Bắc đáng lên án, tuy nhiên ta không quan tâm a, Tiêu Huyên thân thể thật nuột, lần trước Phạm Băng Băng thê tử của Diệp Sinh, Lãnh Tuyết Cơ thê tử của Diệp Thiên Hà cùng Diệp Thiên Hùng xxx khiến ta quay tay mấy ngày mấy đêm, lần này Tiêu Huyên thê tử của Diệp Sơ Thần còn ngọt nước gấp mười lần Lãnh Tuyết Cơ a...không được, ta phải kiềm chế, nếu không tiểu jj của ta sợ rằng thật phế!!""
""Diệp Sơ Thần quả thật không đáng mặt đàn ông, có cô vợ tuyệt trần ôn nhu hiền lành như vậy mà không màng tới, để nàng phòng không gối chiếc gần mười năm, khiến con trai hắn không nhịn được phải liều mạng thay phụ thân an ủi mẫu thân, chậc chậc, nếu là ta ta tự thiến luyện Qùy Hoa Bảo Điển để đột phá Tôn Cấp còn hơn nhẫn tâm để thê tử tự an ủi bằng tay mười năm a, quả thật phế vật...""
""Aizz, Diệp Bắc quả nhiên là con trai bảo bối a, thấy phụ thân bỏ mặc mẫu thân, hắn đành phải thay thế phụ thân hảo hảo an ủi mẫu thân để mẫu thân bớt cô đơn, quả thật là con trai ngoan a!""
"".....""
Mà giờ khắc này, tại Diệp gia....
Diệp Sơ Thần được một vị thuộc hạ giao cho một cái ngọc giản, bảo hắn rằng xem xong đừng kích động, trong này có manh mối về việc Diệp Bắc cùng Tiêu Huyên biến mất.
Diệp Sơ Thần tò mò mở ngọc giản, ngưng thần quan sát.
Mà đã không quan sát thì thôi, mà khi quan sát rồi, nhất định phong vân biến động.
Đầu tiên đập vào mắt hắn là cảnh Diệp Bắc đi vào khuê phòng của Tiêu Huyên vấn an, khi thấy mẫu thân đau vai đau cổ, Diệp Bắc liền tới xoa bóp massager cho nàng, đây quả thật là một cảnh tượng ấm áp, con trai ngoan giúp mẫu thân đấm bóp, khiến trong lòng Diệp Sơ Thần cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ: ""Con trai lớn rồi đúng là khác, biết thay phụ thân chăm sóc mẫu thân.""
Tuy nhiên cảnh tượng chớp mắt liền thay đỗi, Diệp Bắc đột nhiên thi triển ra thuật pháp kỳ lạ, khống chế Tiêu Huyên lại, Tiêu Huyên biến sắc phản kháng, nhưng đáp lại chính là Diệp Bắc mạnh mẽ cường hôn nàng.
Chợt nhìn thấy một màn này, Diệp Sơ Thần tức khắc cảm giác được một đạo sét đánh giữa trời quang nện ở trên đầu, khiến cả người hắn trực tiếp cứng lại, sắc mặt ngơ ngác, hai mắt trợn trừng.
Dần dần, hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập lên, một đôi mắt chằn chịt tia máu tươi...
Sắc mặt của Diệp Sơ Thần trong nháy nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm, sắc mặt phẫn nộ đỏ bừng.
Nón xanh, tuyệt đối là nỗi đau mà bất luận một người nam nhân ý chí kiên định như thế nào cũng không thể thừa nhận, mà hung thủ lại là con trai bảo bối của hắn! Mặc kệ sắc mặt âm trầm của Diệp Sơ Thần, cảnh tượng vẫn cứ vô tình tiếp diễn...
Lúc này đây, Diệp Bắc đang mãnh liệt hôn môi đá lưỡi Tiêu Huyên, hắn hôn chán hôn chê một lúc lâu, Diệp Bắc mới buông ra đôi môi của Tiêu Huyên, cả hai đều đồng thời thở hồng hộc.
""Ngươi...ngươi..sao ngươi lại dám làm chuyện loạn luân như thế này...ngươi...."" Giọng nói của Tiêu Huyên run rẩy kịch liệt, nói xong, từng hạt nước mắt như hạt mưa chảy xuống như vỡ đê, giờ khắc này Diệp Bắc có thể dễ dàng thấy được của mẫu thân thật sự đang thương tâm đến cực điểm.
""Ta....mẫu thân, thật sự từ rất lâu rồi ta đã thích ngươi, từ lúc nhỏ cũng thế, càng lớn, ta càng cảm giác tình cảm của ta dành cho ngươi khác với tình cảm mẹ con, ngươi mỹ lệ, ngươi ôn nhu, ngươi dịu dàng, ngươi hào hoa phong nhã, ngươi phong hoa tuyết nguyệt khiến ta rung động....mẫu thân, khi ta biết ta yêu ngươi, ta rất đau khổ, ta cố ý đi thật xa để mình quên đi tình cảm sai trái này, nhưng càng xa ngươi, ta càng đau khổ, ta không chịu nổi nữa, lần này gặp lại ngươi, ta nhận ra ta không thể nào kiềm nén được thứ tình cảm này nữa, ta muốn ngươi, mẫu thân xinh đẹp của ta.""
Ngươi mê sảng rồi!! " Tiêu Huyên kích động cả giận, nàng không thể tin được Diệp Bắc lại luyến ái mình, mà mình lại là mẫu thân của hắn.
Diệp Bắc tiếp tục nói:
""Ta không có mê sảng, ngươi nghĩ đi, vì sao khi không ai ta không gọi ngươi là mẫu thân, mà là tỷ tỷ. Bởi vì trong đáy lòng ta luôn coi tỷ là thê tử của ta, ta luôn yêu tỷ.""
""Ngươi im miệng!! Ngươi không phải người, là ma quỷ!! "Con mắt Tiêu Huyền bao hàm nước mắt, biểu tình phẫn nộ tiến lên mắng Diệp Bắc:
""Ngươi không thể có suy nghĩ điên cuồng như thế, ta là mẫu thân ngươi, là người sinh ra ngươi..."
Đôi mắt của Diệp Bắc lúc này cũng rưng rưng, hắn nghẹn ngào nói:
""Tin hay không tùy tỷ, từ lần đầu thấy tỷ, lòng ta đã thích tỷ rồi. Khi đó ta không biết đây là tình yêu, chỉ biết lúc ở cùng tỷ rất vui vẻ. Trong cái gia đình này, tỷ là người hiểu rõ ta nhất, tỷ thương ta, cưng ta. Có tỷ làm bạn cả ngày, ta cả đời đều không quên được, ta đã âm thầm hạ quyết tâm, ta lớn lên nhất định phải lấy tỷ, hảo hảo yêu tỷ, để tỷ vĩnh viễn bên ta, cho tỷ hạnh phúc và hưởng đầy ắp tình yêu. Ta vì tỷ làm việc tỷ thích, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ tỷ. Tỷ vui vẻ, ta sẽ vui vẻ, tỷ không vui, ta liền trêu cho tỷ vui. Trong lòng ta, tỷ vĩnh viễn đẹp nhất, nữ nhân trong mộng ta thấy chỉ có một, đó chính là tỷ đó!"
Thân thể của Tiêu Huyên khi nghe Diệp Bắc nói vậy đột nhiên run lên, cả người cũng như choáng váng, run giọng nói:
"Ta đối với ngươi, hết thảy đều là tình mẫu tử, ngươi hiểu không?""
""Tùy ngươi nghĩ thế nào, vì ta yêu ngươi nên ta chưa có xxx với ai bao giờ, ta vẫn còn trinh trắng, cho nên hôm nay hôm nay ta muốn động phòng với ngươi, ta cho ngươi lần đầu của ta, mẫu thân tỷ tỷ."" Diệp Bắc lắc đầu, ôm lên thân thể của Diệp Huyên để lên giường, bắt đầu loạn luân chinh phạt.
Xem đến đây, cơn phẫn nộ trong lòng Diệp Sơ Thần đã dâng đến đỉnh, tuy nhiên hắn là một người nam nhân tàn nhẫn, tàn nhẫn với kẻ địch bao nhiêu, tàn nhẫn với bản thân bấy nhiêu, hắn vẫn cố nén thống khổ xem tiếp.
""Huyên tỷ...ta yêu ngươi..."" Sau khi trải qua bốn hiệp liên tiếp, Diệp Bắc mới ngừng lại, ôm chặt lấy thân thể mềm mại không xương của mẫu thân vào ngực mình, thâm tình nói.
""Ngươi..."" Tiêu Huyên nước mắt không ngừng chảy dài, nàng đau đớn, tủi nhục khi con trai bảo bối của nàng lại làm chuyện này với nàng.
""Huyên tỷ...ngươi không cần nói gì nữa, ngươi cũng đừng khóc nữa, ta đau lòng lắm, chuyện đã xảy ra rồi, đây là sự thật, ngươi giờ chính là thê tử của Diệp Bắc ta rồi.."" Diệp Minh vẻ mặt đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói run rẩy.
Tiêu Huyên thở dài, cắn răng nói:
""Nghiệp chướng, ngươi Không cần nói nữa, hai người chúng ta đã làm ra chuyện như vậy, e rằng chỉ có chết đi mới có thể tạ lỗi với liệt tổ liệt tông trên trời..."
Diệp Bắc cả kinh, khó hiểu hỏi:
""Huyên tỷ, chúng ta tại sao phải chết?"
Tiêu Huyên đau đớn nói:
""Cái này còn phải hỏi sao? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Diệp gia làm sao còn thể diện, Tiêu gia ta sẽ nhục nhã với thiên hạ, phụ thân ngươi sẽ không còn mặt mũi đối diện với tổ tiên..."
""Mẫu thân, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta sống chẳng lẽ lại là vì thể diện của Diệp gia, Tiêu Gia, vì phụ thân hay sao? Chẳng lẽ tính mạng của chúng ta không đáng quý trọng bằng thứ thể diện giả tạo kia sao?Chúng ta là võ giả, sống là để khoái ý ân cừu, việc gì phải quan tâm cái nhìn của thế tục như đám phàm nhân kia? Nhất là đế vương gia hay huyết mạch gia tộc, bọn hắn thông hôn trong gia đình với nhau để giữ lại huyết mạch không bị truyền ra ngoài, bọn họ làm được chúng ta sao không thể?" Diệp Bắc biến sắc, kích động hỏi.
""Ngươi..." Tiêu Huyên nhất thời bị Diệp Bắc hỏi ngược lại, cứng họng một lúc, mới ngập ngừng nói:
"" Được, ngươi có thể không chết, nhưng chuyện hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, ta đã làm hoen ố Tiêu gia, Diệp gia, làm nhục trượng phu, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!"
""Ta không đồng ý, nếu như ngươi chết, ta sẽ tự sát, mẫu thân, chẳng lẽ ngươi là mẫu thân của ta, để ta phải chết hay sao?Ngươi có thương Tiểu Bắc hay không? Ta biết ngươi yêu ta, rất đau lòng ta, ngươi có thể nhìn ta tự tay kết liễu tính mạng của ta sao?!"" Diệp Bắc phẫn nộ gắt gao ôm chặt Tiêu Huyên vào lòng, cắn chặt răng gằn từng chữ nói.
- Ngươi..." Tiêu Huyên nước mắt vô thức chảy ra, nàng bị Diệp Bắc thâm tình ôm chặt, chẳng biết trả lời ra sao.
Diệp Bắc lại cướp lời, mạnh mẽ nói:
- Nếu người thấy có lỗi với phụ thân, cách tốt hơn, là ta cưới ngươi, quang minh chính đại cưới ngươi."
""Hoang đường!!" Tiêu Huyên lập tức quát lên:
""Ta là nữ nhân đã có chồng, mà hắn lại là cha ngươi, ngươi như thế nào có thể lấy ta?"
""Ta vì cưới ngươi mà không làm cái gì Diệp gia thiếu chủ, ta từ đi phụ thân, ta tự tay rút ra Diệp gia huyết mạch, khiến ta với hắn không còn là cha con, ta sẽ tự mình rời bỏ Diệp gia, chính thức không còn quan hệ gì với Diệp gia, ngươi cũng từ đi Diệp gia phu nhân, lúc đó ta với ngươi không còn quan hệ gì với Diệp gia, ta lấy ngươi chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Diệp Bắc không hề lùi bước, thâm tình nhìn mẫu thân, chân thành nói.
Tiêu Huyên sững sờ, kinh ngạc há hốc miệng, nói không ra lời, ai có thể nghĩ đến Diệp Bắc cư nhiên lại có ý nghĩ như thế, chuyện không hề thực tế, mơ mộng hão huyền như vậy cũng có thể nghĩ ra.
- Cái này... Cái này như thế nào có thể được chứ!?" Tiêu Huyên lắp bắp hỏi.
""Huyên tỷ chuyện này sao lại không được, người, ngươi không phải thường xuyên ở một mình trong phòng riêng oán trách phụ thân đối với ngươi không tốt hay sao? Hơn nữa các người cũng có mười năm không chung phòng, ông ấy cách đây mười năm đột phá Bán Bộ Võ Tôn, hắn muốn đột phá Tôn cảnh cho nên ban ngày là giải quyết gia tộc sự vụ, ban đêm là đóng cửa bế quan tu luyện, đâu còn thời gian cùng ngươi, phụ thân... Ông ấy có thể coi như là trượng phu của ngươi sao? Nhiều lần ngươi ở một mình trong phòng tắm vọc ngón tay tự an ủi mình, ta đã nhìn thấy hết, nhưng lúc đó ta bất lực nhìn ngươi tư an ủi mình mà bản thân không làm gì được, ta thống hận phụ thân, lại thống hận mình hèn nhát, để mẫu thân phải cô đơn một mình như vậy, nhưng đến hôm nay ta không kiềm chế được lòng mình nữa, ta muốn ngươi trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất! Trở thành thê tử của ta..."
""Mẫu thân...lúc nãy ngươi rên to như vậy, không phải là do ngươi bị dồn nén quá lâu nên mới như thế hay sao, là do phụ thân, ta hận hắn, có người vợ xinh đẹp, thiện lương, ôn nhu như vậy mà vì tu luyện mà bỏ bê người."" Diệp Bắc đau lòng nói.
""Ngươi im miệng....ngươi....dám nhìn lén ta tắm..." Sắc mặt Tiêu Huyên đột nhiên tái nhợt, hiển nhiên lời của Diệp Bắc nói ra đều là sự thật, hơn nữa lại đều chạm trúng chỗ đau của nàng. Bí mật này bình thường đến cả thiếp thân thị nữ chăm lo sinh hoạt hằng ngày của nàng cũng không biết.
Ta đã không còn thể diện sống trên đời nữa..."Tiêu Huyên thống khổ nói xong, cử chưởng đánh xuống Thiên Linh Cái của mình, ý đồ tự sát, nhưng Diệp Bắc giữ được tay nàng trước một bước, nói:
""Phụ thân không muốn ngươi, ta muốn ngươi, ta yêu ngươi như vậy, ta lấy ngươi chẳng lẻ là đại nghịch bất đạo sao? Ta chưa bao giờ coi ngươi là mẫu thân của ta. Cùng lắm ngươi cũng chỉ so với Long Nghiên đường tỷ lớn hơn vài tuổi, Huyên tỷ tỷ, ta yêu ngươi!"
Tiêu Huyên từ khi trở thành vợ của Diệp Sơ Thần, đã từ lâu chưa nghe những lời biểu lộ tình yêu trực tiếp như vậy, nhất thời trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói:
""Hoang đường! Hoang đường!"
Diệp Bắc trực tiếp lại ôm chằm lấy Tiêu Huyên, ánh mắt rưng rưng, nói:
""Ngươi đừng cố hại bản thân, ta đau lòng lắm, còn sống, so với cái gì cũng đều tốt hơn."
Tiêu Huyên nhất thời không biết nói sao cho tốt:
""ngươi buông ra..."
Hai mắt Diệp Bắc chảy ra dòng lệ, đau đớn nói:
- Không, mẫu thân, từ xưa tới nay, ví như việc phu thê bất hòa cải giá cũng rất nhiều, nếu phụ thân đối với người không tốt, hà tất phải khổ sở vì ông ta thủ tiết, chúng ta thân là võ giả, thời gian sống rất dài, hà tất phải quan tâm đến trinh khiết, thể diện hiện tại! Nếu như ngươi cứ một mặc đòi chết, vậy hãy giết ta trước đi, ta chết rồi thì không còn nhìn thấy ngươi tự tay tổn thương mình nữa, chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng hòng chết!""
""Ngươi..."" Tiêu Huyên nghẹn họng không nói được, nếu khiến nàng tự tay giết con trai bảo bối nàng vạn vạn không thể động thủ được, nhưng nếu nàng tự sát thì Diệp Bắc cũng không cho, nhất thời nàng không biết làm thế nào cho tốt.
"Mẫu thân, chúng ta bỏ trốn đi, thiên hạ này to lớn vô cùng, chả lẽ không có chỗ dung hai mẹ con ta, chúng ta rời đi phạm vi Diệp gia thế lực, với tu vi của ngươi cùng ta, tiền bạc tục vật sẽ không thiếu, chúng ta sống sẽ rất hạnh phúc, ổn định một thời gian, ta sẽ tự tay chuẩn bị lễ cưới, ta sẽ cưới ngươi! Chúng ta cũng không ai cần phải chết cả, mẫu thân ngươi thấy sao?"" Diệp Bắc hai tròng mắt xoay chuyển, rốt cuộc nói ra chủ ý.
""Này...được chứ..?"" Tiêu Huyên ngập ngừng, run giọng hỏi.
Nàng cũng hơi tâm động, dù sao có thể sống ai lại muốn chết đâu, với lại con trai nàng yêu nàng như vậy, nếu nói nàng không động lòng chỉ là giả dối, chỉ là trở ngại Luân thường đạo lý đạo đức ràng buộc mà thôi, nay Diệp Bắc chuẩn bị con đường sáng, thì nàng rốt cuộc đồng ý.
""Được, giờ chúng ta phải nhanh chóng rời đi Diệp gia, kẻo chậm thì sinh biến, càng nhanh càng tốt chạy khỏi phạm vi Diệp gia."" Diệp Bắc vội vàng nói, bàn tay nhanh chóng mặc áo quần lại cho mẫu thân và bản thân, rồi sau đó nắm tay mẫu thân bí mật rời đi Diệp gia.
.....
Xem hết đoạn phim này, cũng là sự kiên nhẫn cuối cùng của Diệp Sơ Thần đã hết, hắn ngửa mặt lên trời nộ rống, phẫn nộ hét lớn, vang vọng khắp Diệp Gia:
"Cho ta đi tìm hai cái súc sinh kia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm thấy nhất định thông báo cho ta, ta phải chính tay làm thịt hai cái tiện nhân kia!""
""Cái gì, con trai bảo bối của Diệp Sơ Thần ngủ với mẫu thân mình..quả là cầm thú a..""
""Khống chế cưỡng hiếp mẫu thân, Diệp Bắc tiểu tử quả nhiên cầm thú...""
Cái gì? Diệp Bắc tên cầm thú này sau khi xxx mẫu thân xong còn muốn cùng nàng bỏ trốn, rồi sau này cưới nàng a!""
""Tuy hành động cũng Diệp Bắc đáng lên án, tuy nhiên ta không quan tâm a, Tiêu Huyên thân thể thật nuột, lần trước Phạm Băng Băng thê tử của Diệp Sinh, Lãnh Tuyết Cơ thê tử của Diệp Thiên Hà cùng Diệp Thiên Hùng xxx khiến ta quay tay mấy ngày mấy đêm, lần này Tiêu Huyên thê tử của Diệp Sơ Thần còn ngọt nước gấp mười lần Lãnh Tuyết Cơ a...không được, ta phải kiềm chế, nếu không tiểu jj của ta sợ rằng thật phế!!""
""Diệp Sơ Thần quả thật không đáng mặt đàn ông, có cô vợ tuyệt trần ôn nhu hiền lành như vậy mà không màng tới, để nàng phòng không gối chiếc gần mười năm, khiến con trai hắn không nhịn được phải liều mạng thay phụ thân an ủi mẫu thân, chậc chậc, nếu là ta ta tự thiến luyện Qùy Hoa Bảo Điển để đột phá Tôn Cấp còn hơn nhẫn tâm để thê tử tự an ủi bằng tay mười năm a, quả thật phế vật...""
""Aizz, Diệp Bắc quả nhiên là con trai bảo bối a, thấy phụ thân bỏ mặc mẫu thân, hắn đành phải thay thế phụ thân hảo hảo an ủi mẫu thân để mẫu thân bớt cô đơn, quả thật là con trai ngoan a!""
"".....""
Mà giờ khắc này, tại Diệp gia....
Diệp Sơ Thần được một vị thuộc hạ giao cho một cái ngọc giản, bảo hắn rằng xem xong đừng kích động, trong này có manh mối về việc Diệp Bắc cùng Tiêu Huyên biến mất.
Diệp Sơ Thần tò mò mở ngọc giản, ngưng thần quan sát.
Mà đã không quan sát thì thôi, mà khi quan sát rồi, nhất định phong vân biến động.
Đầu tiên đập vào mắt hắn là cảnh Diệp Bắc đi vào khuê phòng của Tiêu Huyên vấn an, khi thấy mẫu thân đau vai đau cổ, Diệp Bắc liền tới xoa bóp massager cho nàng, đây quả thật là một cảnh tượng ấm áp, con trai ngoan giúp mẫu thân đấm bóp, khiến trong lòng Diệp Sơ Thần cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ: ""Con trai lớn rồi đúng là khác, biết thay phụ thân chăm sóc mẫu thân.""
Tuy nhiên cảnh tượng chớp mắt liền thay đỗi, Diệp Bắc đột nhiên thi triển ra thuật pháp kỳ lạ, khống chế Tiêu Huyên lại, Tiêu Huyên biến sắc phản kháng, nhưng đáp lại chính là Diệp Bắc mạnh mẽ cường hôn nàng.
Chợt nhìn thấy một màn này, Diệp Sơ Thần tức khắc cảm giác được một đạo sét đánh giữa trời quang nện ở trên đầu, khiến cả người hắn trực tiếp cứng lại, sắc mặt ngơ ngác, hai mắt trợn trừng.
Dần dần, hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập lên, một đôi mắt chằn chịt tia máu tươi...
Sắc mặt của Diệp Sơ Thần trong nháy nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm, sắc mặt phẫn nộ đỏ bừng.
Nón xanh, tuyệt đối là nỗi đau mà bất luận một người nam nhân ý chí kiên định như thế nào cũng không thể thừa nhận, mà hung thủ lại là con trai bảo bối của hắn! Mặc kệ sắc mặt âm trầm của Diệp Sơ Thần, cảnh tượng vẫn cứ vô tình tiếp diễn...
Lúc này đây, Diệp Bắc đang mãnh liệt hôn môi đá lưỡi Tiêu Huyên, hắn hôn chán hôn chê một lúc lâu, Diệp Bắc mới buông ra đôi môi của Tiêu Huyên, cả hai đều đồng thời thở hồng hộc.
""Ngươi...ngươi..sao ngươi lại dám làm chuyện loạn luân như thế này...ngươi...."" Giọng nói của Tiêu Huyên run rẩy kịch liệt, nói xong, từng hạt nước mắt như hạt mưa chảy xuống như vỡ đê, giờ khắc này Diệp Bắc có thể dễ dàng thấy được của mẫu thân thật sự đang thương tâm đến cực điểm.
""Ta....mẫu thân, thật sự từ rất lâu rồi ta đã thích ngươi, từ lúc nhỏ cũng thế, càng lớn, ta càng cảm giác tình cảm của ta dành cho ngươi khác với tình cảm mẹ con, ngươi mỹ lệ, ngươi ôn nhu, ngươi dịu dàng, ngươi hào hoa phong nhã, ngươi phong hoa tuyết nguyệt khiến ta rung động....mẫu thân, khi ta biết ta yêu ngươi, ta rất đau khổ, ta cố ý đi thật xa để mình quên đi tình cảm sai trái này, nhưng càng xa ngươi, ta càng đau khổ, ta không chịu nổi nữa, lần này gặp lại ngươi, ta nhận ra ta không thể nào kiềm nén được thứ tình cảm này nữa, ta muốn ngươi, mẫu thân xinh đẹp của ta.""
Ngươi mê sảng rồi!! " Tiêu Huyên kích động cả giận, nàng không thể tin được Diệp Bắc lại luyến ái mình, mà mình lại là mẫu thân của hắn.
Diệp Bắc tiếp tục nói:
""Ta không có mê sảng, ngươi nghĩ đi, vì sao khi không ai ta không gọi ngươi là mẫu thân, mà là tỷ tỷ. Bởi vì trong đáy lòng ta luôn coi tỷ là thê tử của ta, ta luôn yêu tỷ.""
""Ngươi im miệng!! Ngươi không phải người, là ma quỷ!! "Con mắt Tiêu Huyền bao hàm nước mắt, biểu tình phẫn nộ tiến lên mắng Diệp Bắc:
""Ngươi không thể có suy nghĩ điên cuồng như thế, ta là mẫu thân ngươi, là người sinh ra ngươi..."
Đôi mắt của Diệp Bắc lúc này cũng rưng rưng, hắn nghẹn ngào nói:
""Tin hay không tùy tỷ, từ lần đầu thấy tỷ, lòng ta đã thích tỷ rồi. Khi đó ta không biết đây là tình yêu, chỉ biết lúc ở cùng tỷ rất vui vẻ. Trong cái gia đình này, tỷ là người hiểu rõ ta nhất, tỷ thương ta, cưng ta. Có tỷ làm bạn cả ngày, ta cả đời đều không quên được, ta đã âm thầm hạ quyết tâm, ta lớn lên nhất định phải lấy tỷ, hảo hảo yêu tỷ, để tỷ vĩnh viễn bên ta, cho tỷ hạnh phúc và hưởng đầy ắp tình yêu. Ta vì tỷ làm việc tỷ thích, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ tỷ. Tỷ vui vẻ, ta sẽ vui vẻ, tỷ không vui, ta liền trêu cho tỷ vui. Trong lòng ta, tỷ vĩnh viễn đẹp nhất, nữ nhân trong mộng ta thấy chỉ có một, đó chính là tỷ đó!"
Thân thể của Tiêu Huyên khi nghe Diệp Bắc nói vậy đột nhiên run lên, cả người cũng như choáng váng, run giọng nói:
"Ta đối với ngươi, hết thảy đều là tình mẫu tử, ngươi hiểu không?""
""Tùy ngươi nghĩ thế nào, vì ta yêu ngươi nên ta chưa có xxx với ai bao giờ, ta vẫn còn trinh trắng, cho nên hôm nay hôm nay ta muốn động phòng với ngươi, ta cho ngươi lần đầu của ta, mẫu thân tỷ tỷ."" Diệp Bắc lắc đầu, ôm lên thân thể của Diệp Huyên để lên giường, bắt đầu loạn luân chinh phạt.
Xem đến đây, cơn phẫn nộ trong lòng Diệp Sơ Thần đã dâng đến đỉnh, tuy nhiên hắn là một người nam nhân tàn nhẫn, tàn nhẫn với kẻ địch bao nhiêu, tàn nhẫn với bản thân bấy nhiêu, hắn vẫn cố nén thống khổ xem tiếp.
""Huyên tỷ...ta yêu ngươi..."" Sau khi trải qua bốn hiệp liên tiếp, Diệp Bắc mới ngừng lại, ôm chặt lấy thân thể mềm mại không xương của mẫu thân vào ngực mình, thâm tình nói.
""Ngươi..."" Tiêu Huyên nước mắt không ngừng chảy dài, nàng đau đớn, tủi nhục khi con trai bảo bối của nàng lại làm chuyện này với nàng.
""Huyên tỷ...ngươi không cần nói gì nữa, ngươi cũng đừng khóc nữa, ta đau lòng lắm, chuyện đã xảy ra rồi, đây là sự thật, ngươi giờ chính là thê tử của Diệp Bắc ta rồi.."" Diệp Minh vẻ mặt đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói run rẩy.
Tiêu Huyên thở dài, cắn răng nói:
""Nghiệp chướng, ngươi Không cần nói nữa, hai người chúng ta đã làm ra chuyện như vậy, e rằng chỉ có chết đi mới có thể tạ lỗi với liệt tổ liệt tông trên trời..."
Diệp Bắc cả kinh, khó hiểu hỏi:
""Huyên tỷ, chúng ta tại sao phải chết?"
Tiêu Huyên đau đớn nói:
""Cái này còn phải hỏi sao? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Diệp gia làm sao còn thể diện, Tiêu gia ta sẽ nhục nhã với thiên hạ, phụ thân ngươi sẽ không còn mặt mũi đối diện với tổ tiên..."
""Mẫu thân, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta sống chẳng lẽ lại là vì thể diện của Diệp gia, Tiêu Gia, vì phụ thân hay sao? Chẳng lẽ tính mạng của chúng ta không đáng quý trọng bằng thứ thể diện giả tạo kia sao?Chúng ta là võ giả, sống là để khoái ý ân cừu, việc gì phải quan tâm cái nhìn của thế tục như đám phàm nhân kia? Nhất là đế vương gia hay huyết mạch gia tộc, bọn hắn thông hôn trong gia đình với nhau để giữ lại huyết mạch không bị truyền ra ngoài, bọn họ làm được chúng ta sao không thể?" Diệp Bắc biến sắc, kích động hỏi.
""Ngươi..." Tiêu Huyên nhất thời bị Diệp Bắc hỏi ngược lại, cứng họng một lúc, mới ngập ngừng nói:
"" Được, ngươi có thể không chết, nhưng chuyện hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, ta đã làm hoen ố Tiêu gia, Diệp gia, làm nhục trượng phu, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!"
""Ta không đồng ý, nếu như ngươi chết, ta sẽ tự sát, mẫu thân, chẳng lẽ ngươi là mẫu thân của ta, để ta phải chết hay sao?Ngươi có thương Tiểu Bắc hay không? Ta biết ngươi yêu ta, rất đau lòng ta, ngươi có thể nhìn ta tự tay kết liễu tính mạng của ta sao?!"" Diệp Bắc phẫn nộ gắt gao ôm chặt Tiêu Huyên vào lòng, cắn chặt răng gằn từng chữ nói.
- Ngươi..." Tiêu Huyên nước mắt vô thức chảy ra, nàng bị Diệp Bắc thâm tình ôm chặt, chẳng biết trả lời ra sao.
Diệp Bắc lại cướp lời, mạnh mẽ nói:
- Nếu người thấy có lỗi với phụ thân, cách tốt hơn, là ta cưới ngươi, quang minh chính đại cưới ngươi."
""Hoang đường!!" Tiêu Huyên lập tức quát lên:
""Ta là nữ nhân đã có chồng, mà hắn lại là cha ngươi, ngươi như thế nào có thể lấy ta?"
""Ta vì cưới ngươi mà không làm cái gì Diệp gia thiếu chủ, ta từ đi phụ thân, ta tự tay rút ra Diệp gia huyết mạch, khiến ta với hắn không còn là cha con, ta sẽ tự mình rời bỏ Diệp gia, chính thức không còn quan hệ gì với Diệp gia, ngươi cũng từ đi Diệp gia phu nhân, lúc đó ta với ngươi không còn quan hệ gì với Diệp gia, ta lấy ngươi chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Diệp Bắc không hề lùi bước, thâm tình nhìn mẫu thân, chân thành nói.
Tiêu Huyên sững sờ, kinh ngạc há hốc miệng, nói không ra lời, ai có thể nghĩ đến Diệp Bắc cư nhiên lại có ý nghĩ như thế, chuyện không hề thực tế, mơ mộng hão huyền như vậy cũng có thể nghĩ ra.
- Cái này... Cái này như thế nào có thể được chứ!?" Tiêu Huyên lắp bắp hỏi.
""Huyên tỷ chuyện này sao lại không được, người, ngươi không phải thường xuyên ở một mình trong phòng riêng oán trách phụ thân đối với ngươi không tốt hay sao? Hơn nữa các người cũng có mười năm không chung phòng, ông ấy cách đây mười năm đột phá Bán Bộ Võ Tôn, hắn muốn đột phá Tôn cảnh cho nên ban ngày là giải quyết gia tộc sự vụ, ban đêm là đóng cửa bế quan tu luyện, đâu còn thời gian cùng ngươi, phụ thân... Ông ấy có thể coi như là trượng phu của ngươi sao? Nhiều lần ngươi ở một mình trong phòng tắm vọc ngón tay tự an ủi mình, ta đã nhìn thấy hết, nhưng lúc đó ta bất lực nhìn ngươi tư an ủi mình mà bản thân không làm gì được, ta thống hận phụ thân, lại thống hận mình hèn nhát, để mẫu thân phải cô đơn một mình như vậy, nhưng đến hôm nay ta không kiềm chế được lòng mình nữa, ta muốn ngươi trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất! Trở thành thê tử của ta..."
""Mẫu thân...lúc nãy ngươi rên to như vậy, không phải là do ngươi bị dồn nén quá lâu nên mới như thế hay sao, là do phụ thân, ta hận hắn, có người vợ xinh đẹp, thiện lương, ôn nhu như vậy mà vì tu luyện mà bỏ bê người."" Diệp Bắc đau lòng nói.
""Ngươi im miệng....ngươi....dám nhìn lén ta tắm..." Sắc mặt Tiêu Huyên đột nhiên tái nhợt, hiển nhiên lời của Diệp Bắc nói ra đều là sự thật, hơn nữa lại đều chạm trúng chỗ đau của nàng. Bí mật này bình thường đến cả thiếp thân thị nữ chăm lo sinh hoạt hằng ngày của nàng cũng không biết.
Ta đã không còn thể diện sống trên đời nữa..."Tiêu Huyên thống khổ nói xong, cử chưởng đánh xuống Thiên Linh Cái của mình, ý đồ tự sát, nhưng Diệp Bắc giữ được tay nàng trước một bước, nói:
""Phụ thân không muốn ngươi, ta muốn ngươi, ta yêu ngươi như vậy, ta lấy ngươi chẳng lẻ là đại nghịch bất đạo sao? Ta chưa bao giờ coi ngươi là mẫu thân của ta. Cùng lắm ngươi cũng chỉ so với Long Nghiên đường tỷ lớn hơn vài tuổi, Huyên tỷ tỷ, ta yêu ngươi!"
Tiêu Huyên từ khi trở thành vợ của Diệp Sơ Thần, đã từ lâu chưa nghe những lời biểu lộ tình yêu trực tiếp như vậy, nhất thời trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói:
""Hoang đường! Hoang đường!"
Diệp Bắc trực tiếp lại ôm chằm lấy Tiêu Huyên, ánh mắt rưng rưng, nói:
""Ngươi đừng cố hại bản thân, ta đau lòng lắm, còn sống, so với cái gì cũng đều tốt hơn."
Tiêu Huyên nhất thời không biết nói sao cho tốt:
""ngươi buông ra..."
Hai mắt Diệp Bắc chảy ra dòng lệ, đau đớn nói:
- Không, mẫu thân, từ xưa tới nay, ví như việc phu thê bất hòa cải giá cũng rất nhiều, nếu phụ thân đối với người không tốt, hà tất phải khổ sở vì ông ta thủ tiết, chúng ta thân là võ giả, thời gian sống rất dài, hà tất phải quan tâm đến trinh khiết, thể diện hiện tại! Nếu như ngươi cứ một mặc đòi chết, vậy hãy giết ta trước đi, ta chết rồi thì không còn nhìn thấy ngươi tự tay tổn thương mình nữa, chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng hòng chết!""
""Ngươi..."" Tiêu Huyên nghẹn họng không nói được, nếu khiến nàng tự tay giết con trai bảo bối nàng vạn vạn không thể động thủ được, nhưng nếu nàng tự sát thì Diệp Bắc cũng không cho, nhất thời nàng không biết làm thế nào cho tốt.
"Mẫu thân, chúng ta bỏ trốn đi, thiên hạ này to lớn vô cùng, chả lẽ không có chỗ dung hai mẹ con ta, chúng ta rời đi phạm vi Diệp gia thế lực, với tu vi của ngươi cùng ta, tiền bạc tục vật sẽ không thiếu, chúng ta sống sẽ rất hạnh phúc, ổn định một thời gian, ta sẽ tự tay chuẩn bị lễ cưới, ta sẽ cưới ngươi! Chúng ta cũng không ai cần phải chết cả, mẫu thân ngươi thấy sao?"" Diệp Bắc hai tròng mắt xoay chuyển, rốt cuộc nói ra chủ ý.
""Này...được chứ..?"" Tiêu Huyên ngập ngừng, run giọng hỏi.
Nàng cũng hơi tâm động, dù sao có thể sống ai lại muốn chết đâu, với lại con trai nàng yêu nàng như vậy, nếu nói nàng không động lòng chỉ là giả dối, chỉ là trở ngại Luân thường đạo lý đạo đức ràng buộc mà thôi, nay Diệp Bắc chuẩn bị con đường sáng, thì nàng rốt cuộc đồng ý.
""Được, giờ chúng ta phải nhanh chóng rời đi Diệp gia, kẻo chậm thì sinh biến, càng nhanh càng tốt chạy khỏi phạm vi Diệp gia."" Diệp Bắc vội vàng nói, bàn tay nhanh chóng mặc áo quần lại cho mẫu thân và bản thân, rồi sau đó nắm tay mẫu thân bí mật rời đi Diệp gia.
.....
Xem hết đoạn phim này, cũng là sự kiên nhẫn cuối cùng của Diệp Sơ Thần đã hết, hắn ngửa mặt lên trời nộ rống, phẫn nộ hét lớn, vang vọng khắp Diệp Gia:
"Cho ta đi tìm hai cái súc sinh kia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm thấy nhất định thông báo cho ta, ta phải chính tay làm thịt hai cái tiện nhân kia!""
Danh sách chương