Giang Thâm cũng không quan tâm chuyện điện thoại cho lắm, bởi lẽ cậu chưa đến tuổi, bình thường giải trí cũng chỉ đọc Doraemon mà thôi. Thời đại này đã được tới lớp vỡ lòng để nhận biết mặt chữ trước là chuyện thường tình, tuy cậu còn chưa vào thành phố đi học, cơ mà mấy cuốn manga đơn giản như Doraemon thì vẫn có thể đọc hiểu.
Về phần điện thoại, không phải cậu chưa từng nghe nói mấy đứa trẻ còn nhỏ hơn cậu ở trong thành phố đều thích chơi cái đó.
Đám Cẩu Mao lớn hơn cậu ba bốn tuổi, xem điện thoại như là bảo bối, trẻ con nhà nông thường hay xài chung rất nhiều tài sản với nhau, nhà Thụ Bảo có tiền, được cha mẹ mua cho một cái điện thoại di động, đám Cẩu Mao nhỏ dãi hâm mộ hệt như cún.
Trò trộm trứng này đã chơi từ bé tới lớn, tuổi Giang Thâm còn nhỏ nên được xem như trọng tài, ăn mặc ấm áp ngồi ở gốc cây ngoài bìa rừng, trước mặt đặt hai cái giỏ, chờ đội ngũ của Thụ Bảo và Cẩu Mao mang trứng ra.
Vì một cái điện thoại mà Cẩu Mao thực sự giết đỏ cả mắt*. Có gà đang ấp trứng mà còn dám đi trộm, Giang Thâm ngồi ngoài rừng mà vẫn có thể nghe thấy tiếng gà gáy thảm thiết vang lên, chưa đầy một lát sau, Cẩu Mao đã túm chặt áo bông nhanh chân chạy như điên, phía dưới áo bông căng phồng, cũng không biết bên trong đã nhét bao nhiêu quả trứng, phía sau anh còn có một con gà rừng ngũ sắc đuôi lớn đuổi theo, hai cánh mở rộng đập phành phạch, âm thanh tiếng kêu dội lại hệt như sét Thiên Lôi đánh xuống, gà rừng duỗi cổ nhảy bật lên mổ đỉnh đầu Cẩu Mao.
* giết đỏ cả mắt: hành động mất lý trí, làm việc không suy nghĩ, như máy móc.
Cẩu Mao đưa tay muốn ngăn lại, nhưng mà sợ vỡ trứng, cả chặng đường chỉ toàn tiếng kêu sống kêu chết “Ai ôi”, con gà kia cực kỳ cố chấp, cắn chết không buông, Giang Thâm thấy anh đang lao tới chỗ mình bèn quay người bỏ chạy, Cẩu Mao ré lên ở phía sau: “Ranh con mày chạy cái gì?!”
Giang Thâm hét lớn: “Gà đang đuổi theo kìa!”
Cẩu Mao thở hồng hộc: “Con mẹ nó mày lại sợ một con gà sao!”
Giang Thâm: “Thế anh chạy cái gì chứ!”
Cẩu Mao: “…”
Cẩu Mao cuối cùng cũng kiên trì uy vũ bất khuất không trả trứng về, con gà kia chắc cũng quên mất chuyện mấy quả trứng rồi, cản bản là cảm thấy mình rất có mặt mũi nên diễu võ dương oai rượt theo Giang Thâm và Cẩu Mao suốt một tiếng, Cẩu Mao đi trộm trứng ở chỗ nào nó cũng đi theo, lâu lâu nhảy ra mổ đầu Cẩu Mao mấy phát.
Đáng thương Cẩu Mao vốn đã không có bao cọng tóc còn bị mổ rụng mất một nửa.
Giang Thâm vốn định bụng nói vì một chiếc điện thoại, trọc nhiều tóc như vậy có đáng không, có điều trông thấy bộ dáng liều mạng của Cẩu Mao, cậu vẫn nhẫn nhịn không tạt nước lạnh vào anh.
Thụ Bảo đi ra cũng bị con gà kia dọa cho hết hồn, nói đùa, “Nhìn nó dính mày như thế, hay là nuôi nó đi.”
Cẩu Mao lấy được điện thoại, đang rất vui vẻ, “Nuôi gì mà nuôi, giết thịt là được rồi, Thâm Tử mày muốn ăn không?”
Giang Thâm: “Cha em nói đồ ngoài thôn không thể ăn tùy tiện được, phải bảo vệ động vật.”
Cẩu Mao “chậc” một tiếng, “Phiền thật đấy.”
Anh tìm một nhánh liễu mềm, vòng vòng cột quanh cổ con gà, con gà kia cúi đầu mổ mấy phát, thấy không có ích gì nên cũng chẳng quan tâm nữa, cất bước nghiêm chỉnh đi theo sau Cẩu Mao.
“Mang về cho Thanh Linh Tử nuôi.” Cẩu Mao dương dương đắc ý, trực tiếp đưa túi trứng mình thắng được cho Giang Thâm, “Tối về nhà mày nấu trứng ăn nhé.”
Giang Thâm dĩ nhiên không có ý kiến gì, con gà kia nói là mang về cho Thanh Linh Tử, chứ thật ra cũng nuôi thả mà thôi, mấy nhà ở cạnh nhau, nuôi chó còn tuy hai mà một*, đừng nói là nuôi gà.
* tuy hai mà một: không phân biệt nhà này nhà kia
Đám nhóc giải tán hết, còn mỗi ba người Cẩu Mao, Thụ Bảo và Giang Thâm, cộng thêm một con gà rừng xanh hồng khá bảnh nữa. Từ bìa rừng về tới khu dân cư cách có một quãng dài, ba người một gà đi được nửa đường thì ngăn chiếc máy cày lại xin quá giang một đoạn.
Trời buông chiều, gió bỗng mạnh hơn, bùn đất trên đường bị thổi bốc lên một luồng cát vàng, cuốn qua cuốn lại không ngừng đập vào mặt cả người và gà như nước mưa, Giang Thâm cúi đầu nhìn áo lông dày cộm mà mình mới thay hôm nay, trong đầu vừa xuất hiện khuôn mặt của Đàm Linh Linh là đã thấy sợ. Gà đứng đằng sau dường như cũng bị lạnh cứng, chẳng còn có sức để kêu nữa, Giang Thâm ôm nó vào lòng, Cẩu Mao và Thụ Bảo ngồi kẹp một trái một phải, ba người nhìn nhau vừa nhếch nhác lại vừa khôi hài.
Mới về gần khu dân cư, Giang Lạc Sơn đã tìm tới.
Giang Thâm ôm gà, cả người toàn bụi đất, nơm nớp lo sợ gọi to, “Cha.”
Giang Lạc Sơn nhìn thoáng qua Cẩu Mao và Thụ Bảo cũng có tình trạng y chang thì ngửa mặt lên trời thở dài, thật đúng là sức mắng người cũng không còn nữa rồi.
Về nhà tắm rửa trước, con gà sướng hơn đám bọn họ, nhà Giang Thâm trước đây từng chăn gia cầm, có máng ăn, Đàm Linh Linh đổ đồ ăn vào, sửa lại rào chắn hồi ấy, gà rừng ăn no uống đủ thì ngồi xổm trên cỏ khô ngủ ngáy khò khò.
Giang Thâm tắm gội xong đi ra thì thấy Thụ Bảo và Cẩu Mao cũng đã thay quần áo, đang ngồi trong phòng khách nhà cậu chờ Giang Lạc Sơn rán trứng ăn.
“Mấy đứa cũng lì thật đấy.” Đàm Linh Linh cho gà ăn xong thì đi vào, bắt đầu quở trách, “Vừa tới mùa xuân là nhịn không được đi phá phách đúng không?”
May mà Cẩu Mao vẫn có lương tâm, “Là con và Thụ Bảo muốn chơi ớ, Thâm Tử đi theo bọn con thôi.”
Đàm Linh Linh liếc trừng con mình.
Giang Thâm thành thành thật thật cúi đầu ăn trứng.
Đàm Linh Linh: “Thanh Linh Tử nãy có đến ngồi chờ ở đây, lâu quá nên về nhà rồi.”
Cẩu Mao lấy điện thoại di động ra như đang dâng vật quý, “Con sẽ gọi em ấy tới.”
Thụ Bảo ở bên cạnh, mắt suýt nữa trợn trắng, “Mày có biết xấu hổ không vậy?”
Thanh Linh Tử tới đúng lúc đám Giang Thâm vừa được múc cho mỗi người một quả trứng chần nước sôi thơm ngào ngạt, bé gái bảy tám tuổi nào cũng hiểu chuyện và trưởng thành hơn những bé trai cùng lứa, thấy bộ dáng anh trai mình ăn như hổ đói, Thanh Linh Tử bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Nhà bọn họ có thể nói cưng chiều cô em gái này hơn Cẩu Mao nhiều lắm, mới vừa vào xuân mà Thanh Linh Tử đã mặc váy ngắn khoác thêm áo bông, cô bé ôm bản vẽ, ỏn ẻn tức giận quát lên, “Thâm Tử.”
Giang Thâm ngóc đầu lên khỏi bát trứng, “Hả?”
Thanh Linh Tử chen đến bên cạnh cậu, Thụ Bảo chỉ có thể bưng đĩa nhường chỗ, lúc cô bé ngồi xuống vẫn không quên trải rộng làn váy ra, vô cùng đoan chính nhếch cằm lên, “Hôm nay tớ vừa vẽ xong một bức tranh.”
Giang Thâm quệt miệng, “Cho tớ xem nào.”
Thanh Linh Tự đợi được câu này của cậu, bèn cẩn thận lấy bản vẽ giấu sau lưng ra, Cẩu Mao nhìn sang, nhai trứng khinh thường bảo, “Cũng đâu phải bảo bối gì, sao mà em căng thế?”
Thanh Linh Tử thường ngày rất bất hòa với người anh trai này, tuy Cẩu Mao không giống mấy đứa nhóc nhà khác thích bắt nạt, không đủ can đảm làm mấy chuyện như phá màu vẽ xé vải tranh sơn dầu, cơ mà rất thô tục, đúng, là thô tục.
Thanh Linh Tử không ưa nhìn người anh quanh năm suốt tháng lội ruộng trèo cây, quần áo chưa bao giờ sạch sẽ dù chỉ một ngày, giày đi một tuần thì không thể nhìn nữa, không dốc lòng đọc sách, thành tích trong lớp đếm từ dưới lên, học cả một khóa rồi mà giọng nói vẫn mang theo khẩu âm nông thôn dày đặc, lúc trước học với nhau ở lớp vỡ lòng, mỗi lần gặp mặt Thanh Linh Tử đều hận không thể đi vòng qua Cẩu Mao, cảm thấy có một người anh trai như vậy rất mất mặt.
Trong đám mấy thằng nhóc ở nông thôn, Thanh Linh Tử cũng chỉ thuận mắt mỗi Giang Thâm mà thôi.
Cô bé xem tranh vẽ như bảo bối, Giang Thâm cầm lên buông xuống cũng cẩn thận hẳn, Thanh Linh Tử nói hôm nay mình vẽ “Xuân vội vàng”, Giang Thâm dĩ nhiên không hiểu được nghệ thuật của bức tranh, bảo xem thì cậu cứ xem vậy thôi.
Thanh Linh Tử hỏi cậu, “Thấy thế nào?”
Giang Thâm gật gù, “Đẹp lắm ớ.”
Thanh Linh Tử vui vẻ hẳn lên, anh của cô bé cũng muốn ghé lại gần xem thử, kết quả bị một tát của cô bé đẩy trở về.
Cẩu Mao tức giận, “Tháng trước em mua màu nước là dùng tiền tiêu vặt của anh đấy!”
Thanh Linh Tử nắm tay lại gõ lên đầu anh, “Trước anh đi hư giày em còn lén mua đôi mới cho anh còn gì, màu nước kia là anh trả lại em thôi.”
Cẩu Mao lầm bầm, “Em nhỏ mọn ghê!”
Thanh Linh Tử cuộn bức tranh lại, le lưỡi với Cẩu Mao, chậm rãi lắc lư đi ra ngoài sân nhỏ của nhà họ Giang.
Thụ Bảo nhìn thấy bóng lưng của Thanh Linh Tử thì bật cười, “Con gái đúng là chúa rắc rối, sao mày thương nó thế?”
“Có thể không thương ư?” Cẩu Mao đút một miếng trứng vào miệng, anh lớn giọng, nói chuyện oang oang, “Nhà tao cũng chỉ có một đứa em gái, muốn học cái gì thì học cái đấy, Thâm Tử mày biết không, màu nước kia quý lắm, lúc anh đi mua còn có cảm giác mình phải giết năm trăm con gà mới kiếm đủ đấy.”
Cẩu Mao không nhắc đến gà thì còn đỡ, vừa nhắc tới, con gà trong sân nhà Giang Thâm không hiểu sao bừng tỉnh, cao ngạo đập người vào rào chắn kêu soàn soạt.
“Ôi má ơi, làm tao sợ hết hồn.” Cẩu Mao che ngực, hoảng sợ nói, “Có phải nó nhớ mặt tao rồi không, sau này cứ gặp tao là mổ?”
Thụ Bảo thương xót anh, “Mày còn ngu hơn cả gà, ăn trứng của mày đi.”
So với mấy nhà có điều kiện bên cạnh thì máy gieo hạt nhà họ Giang là bản cũ, hình dáng nhỏ, tốc độ chậm, cùng là máy gieo hạt mà mẫu đất nhà người ta chỉ cần lái có một chuyến, cái thứ kia của nhà cậu phải chạy tận ba chuyến.
Hằng năm gieo hạt, Giang Thâm sẽ ở trên bờ ruộng trông coi, bên hông đeo cuốc, trong tay cầm xẻng sắt, có điều không phải để chơi, máy móc trong nhà cũ quá rồi, đôi khi sẽ xới đất không tốt, cậu phải tự mình xuống ruộng gieo hạt lại.
Chạy tới chạy lui mấy vòng, đế giày cũng dính một lớp bùn, Giang Lạc Sơn dừng xe, gọi Giang Thâm qua.
“Có mệt không?” Giang Lạc Sơn bế con trai đặt lên lốp xe, lôi bàn chải ra xử lý bùn đất trên người cậu.
Giang Thâm toét miệng cười, “Không mệt ạ.”
Giang Lạc Sơn cũng cười, thật ra tuổi của ông không lớn lắm, vẫn chưa tới bốn mươi, nhưng cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, dẫu thế nào thì gương mặt cũng sẽ lộ ra vẻ tiêu điều.
“Tháng chín này sẽ đưa con đi học.” Giang Lạc Sơn đột nhiên nói, “Cha sẽ nhờ chút quan hệ, xếp cho con lên học lớp ba.”
Tuy Giang Thâm tuổi còn nhỏ nhưng không phải không nhận thức được tình huống kinh tế nhà mình, cậu không nói lời nào, nhíu mày vân vê dây lưng buộc cuốc bên hông.
Giang Lạc Sơn hỏi cậu, “Mẹ bảo con muốn học múa à?”
Giang Thâm không dám trả lời, lặng im hồi lâu mới phát ra một chữ “Vâng” nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Giang Lạc Sơn thở dài, tính tình đứa con trai này, người cha như ông đương nhiên hiểu rõ nhất, âm thanh chữ “Vâng” ấy của Giang Thâm rất nhẹ, nhưng lọt vào tai ông sao mà nặng nề quá.
“Nếu muốn học múa thì sau này không được đọc truyện tranh nữa.” Giang Lạc Sơn nửa giỡn nữa uy hiếp nói, “Tiền tiêu vặt của con phải tiết kiệm để nộp học phí.”
Giang Lạc Sơn vừa dứt lời, Giang Thâm đã nhớ ra, cậu hấp ta hấp tấp móc số tiền đặt cọc được trả lại khi thuê sách ở trong túi quần ra, nhét vào tay cha mình, xong xuôi hết thảy, Giang Thâm dường như có tinh thần hẳn, nghiêm túc thành thật hứa: “Con không đọc truyện tranh nữa, sau này cũng sẽ không.”
“…” Giang Lạc Sơn cúi đầu nhìn mấy đồng bạc lẻ trong tay mình, mấp máy môi vài lần, tuy nhiên vẫn cứ nghẹn họng nói không nên lời, ông trầm mặc đưa tay lên, ôm Giang Thâm trên bánh xe phụ xuống, nặng nề vuốt ve đỉnh đầu con trai, “Ngày mai đi một chuyến vào thành phố, mẹ sẽ mua giày mới cho con nhé.”
Về phần điện thoại, không phải cậu chưa từng nghe nói mấy đứa trẻ còn nhỏ hơn cậu ở trong thành phố đều thích chơi cái đó.
Đám Cẩu Mao lớn hơn cậu ba bốn tuổi, xem điện thoại như là bảo bối, trẻ con nhà nông thường hay xài chung rất nhiều tài sản với nhau, nhà Thụ Bảo có tiền, được cha mẹ mua cho một cái điện thoại di động, đám Cẩu Mao nhỏ dãi hâm mộ hệt như cún.
Trò trộm trứng này đã chơi từ bé tới lớn, tuổi Giang Thâm còn nhỏ nên được xem như trọng tài, ăn mặc ấm áp ngồi ở gốc cây ngoài bìa rừng, trước mặt đặt hai cái giỏ, chờ đội ngũ của Thụ Bảo và Cẩu Mao mang trứng ra.
Vì một cái điện thoại mà Cẩu Mao thực sự giết đỏ cả mắt*. Có gà đang ấp trứng mà còn dám đi trộm, Giang Thâm ngồi ngoài rừng mà vẫn có thể nghe thấy tiếng gà gáy thảm thiết vang lên, chưa đầy một lát sau, Cẩu Mao đã túm chặt áo bông nhanh chân chạy như điên, phía dưới áo bông căng phồng, cũng không biết bên trong đã nhét bao nhiêu quả trứng, phía sau anh còn có một con gà rừng ngũ sắc đuôi lớn đuổi theo, hai cánh mở rộng đập phành phạch, âm thanh tiếng kêu dội lại hệt như sét Thiên Lôi đánh xuống, gà rừng duỗi cổ nhảy bật lên mổ đỉnh đầu Cẩu Mao.
* giết đỏ cả mắt: hành động mất lý trí, làm việc không suy nghĩ, như máy móc.
Cẩu Mao đưa tay muốn ngăn lại, nhưng mà sợ vỡ trứng, cả chặng đường chỉ toàn tiếng kêu sống kêu chết “Ai ôi”, con gà kia cực kỳ cố chấp, cắn chết không buông, Giang Thâm thấy anh đang lao tới chỗ mình bèn quay người bỏ chạy, Cẩu Mao ré lên ở phía sau: “Ranh con mày chạy cái gì?!”
Giang Thâm hét lớn: “Gà đang đuổi theo kìa!”
Cẩu Mao thở hồng hộc: “Con mẹ nó mày lại sợ một con gà sao!”
Giang Thâm: “Thế anh chạy cái gì chứ!”
Cẩu Mao: “…”
Cẩu Mao cuối cùng cũng kiên trì uy vũ bất khuất không trả trứng về, con gà kia chắc cũng quên mất chuyện mấy quả trứng rồi, cản bản là cảm thấy mình rất có mặt mũi nên diễu võ dương oai rượt theo Giang Thâm và Cẩu Mao suốt một tiếng, Cẩu Mao đi trộm trứng ở chỗ nào nó cũng đi theo, lâu lâu nhảy ra mổ đầu Cẩu Mao mấy phát.
Đáng thương Cẩu Mao vốn đã không có bao cọng tóc còn bị mổ rụng mất một nửa.
Giang Thâm vốn định bụng nói vì một chiếc điện thoại, trọc nhiều tóc như vậy có đáng không, có điều trông thấy bộ dáng liều mạng của Cẩu Mao, cậu vẫn nhẫn nhịn không tạt nước lạnh vào anh.
Thụ Bảo đi ra cũng bị con gà kia dọa cho hết hồn, nói đùa, “Nhìn nó dính mày như thế, hay là nuôi nó đi.”
Cẩu Mao lấy được điện thoại, đang rất vui vẻ, “Nuôi gì mà nuôi, giết thịt là được rồi, Thâm Tử mày muốn ăn không?”
Giang Thâm: “Cha em nói đồ ngoài thôn không thể ăn tùy tiện được, phải bảo vệ động vật.”
Cẩu Mao “chậc” một tiếng, “Phiền thật đấy.”
Anh tìm một nhánh liễu mềm, vòng vòng cột quanh cổ con gà, con gà kia cúi đầu mổ mấy phát, thấy không có ích gì nên cũng chẳng quan tâm nữa, cất bước nghiêm chỉnh đi theo sau Cẩu Mao.
“Mang về cho Thanh Linh Tử nuôi.” Cẩu Mao dương dương đắc ý, trực tiếp đưa túi trứng mình thắng được cho Giang Thâm, “Tối về nhà mày nấu trứng ăn nhé.”
Giang Thâm dĩ nhiên không có ý kiến gì, con gà kia nói là mang về cho Thanh Linh Tử, chứ thật ra cũng nuôi thả mà thôi, mấy nhà ở cạnh nhau, nuôi chó còn tuy hai mà một*, đừng nói là nuôi gà.
* tuy hai mà một: không phân biệt nhà này nhà kia
Đám nhóc giải tán hết, còn mỗi ba người Cẩu Mao, Thụ Bảo và Giang Thâm, cộng thêm một con gà rừng xanh hồng khá bảnh nữa. Từ bìa rừng về tới khu dân cư cách có một quãng dài, ba người một gà đi được nửa đường thì ngăn chiếc máy cày lại xin quá giang một đoạn.
Trời buông chiều, gió bỗng mạnh hơn, bùn đất trên đường bị thổi bốc lên một luồng cát vàng, cuốn qua cuốn lại không ngừng đập vào mặt cả người và gà như nước mưa, Giang Thâm cúi đầu nhìn áo lông dày cộm mà mình mới thay hôm nay, trong đầu vừa xuất hiện khuôn mặt của Đàm Linh Linh là đã thấy sợ. Gà đứng đằng sau dường như cũng bị lạnh cứng, chẳng còn có sức để kêu nữa, Giang Thâm ôm nó vào lòng, Cẩu Mao và Thụ Bảo ngồi kẹp một trái một phải, ba người nhìn nhau vừa nhếch nhác lại vừa khôi hài.
Mới về gần khu dân cư, Giang Lạc Sơn đã tìm tới.
Giang Thâm ôm gà, cả người toàn bụi đất, nơm nớp lo sợ gọi to, “Cha.”
Giang Lạc Sơn nhìn thoáng qua Cẩu Mao và Thụ Bảo cũng có tình trạng y chang thì ngửa mặt lên trời thở dài, thật đúng là sức mắng người cũng không còn nữa rồi.
Về nhà tắm rửa trước, con gà sướng hơn đám bọn họ, nhà Giang Thâm trước đây từng chăn gia cầm, có máng ăn, Đàm Linh Linh đổ đồ ăn vào, sửa lại rào chắn hồi ấy, gà rừng ăn no uống đủ thì ngồi xổm trên cỏ khô ngủ ngáy khò khò.
Giang Thâm tắm gội xong đi ra thì thấy Thụ Bảo và Cẩu Mao cũng đã thay quần áo, đang ngồi trong phòng khách nhà cậu chờ Giang Lạc Sơn rán trứng ăn.
“Mấy đứa cũng lì thật đấy.” Đàm Linh Linh cho gà ăn xong thì đi vào, bắt đầu quở trách, “Vừa tới mùa xuân là nhịn không được đi phá phách đúng không?”
May mà Cẩu Mao vẫn có lương tâm, “Là con và Thụ Bảo muốn chơi ớ, Thâm Tử đi theo bọn con thôi.”
Đàm Linh Linh liếc trừng con mình.
Giang Thâm thành thành thật thật cúi đầu ăn trứng.
Đàm Linh Linh: “Thanh Linh Tử nãy có đến ngồi chờ ở đây, lâu quá nên về nhà rồi.”
Cẩu Mao lấy điện thoại di động ra như đang dâng vật quý, “Con sẽ gọi em ấy tới.”
Thụ Bảo ở bên cạnh, mắt suýt nữa trợn trắng, “Mày có biết xấu hổ không vậy?”
Thanh Linh Tử tới đúng lúc đám Giang Thâm vừa được múc cho mỗi người một quả trứng chần nước sôi thơm ngào ngạt, bé gái bảy tám tuổi nào cũng hiểu chuyện và trưởng thành hơn những bé trai cùng lứa, thấy bộ dáng anh trai mình ăn như hổ đói, Thanh Linh Tử bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Nhà bọn họ có thể nói cưng chiều cô em gái này hơn Cẩu Mao nhiều lắm, mới vừa vào xuân mà Thanh Linh Tử đã mặc váy ngắn khoác thêm áo bông, cô bé ôm bản vẽ, ỏn ẻn tức giận quát lên, “Thâm Tử.”
Giang Thâm ngóc đầu lên khỏi bát trứng, “Hả?”
Thanh Linh Tử chen đến bên cạnh cậu, Thụ Bảo chỉ có thể bưng đĩa nhường chỗ, lúc cô bé ngồi xuống vẫn không quên trải rộng làn váy ra, vô cùng đoan chính nhếch cằm lên, “Hôm nay tớ vừa vẽ xong một bức tranh.”
Giang Thâm quệt miệng, “Cho tớ xem nào.”
Thanh Linh Tự đợi được câu này của cậu, bèn cẩn thận lấy bản vẽ giấu sau lưng ra, Cẩu Mao nhìn sang, nhai trứng khinh thường bảo, “Cũng đâu phải bảo bối gì, sao mà em căng thế?”
Thanh Linh Tử thường ngày rất bất hòa với người anh trai này, tuy Cẩu Mao không giống mấy đứa nhóc nhà khác thích bắt nạt, không đủ can đảm làm mấy chuyện như phá màu vẽ xé vải tranh sơn dầu, cơ mà rất thô tục, đúng, là thô tục.
Thanh Linh Tử không ưa nhìn người anh quanh năm suốt tháng lội ruộng trèo cây, quần áo chưa bao giờ sạch sẽ dù chỉ một ngày, giày đi một tuần thì không thể nhìn nữa, không dốc lòng đọc sách, thành tích trong lớp đếm từ dưới lên, học cả một khóa rồi mà giọng nói vẫn mang theo khẩu âm nông thôn dày đặc, lúc trước học với nhau ở lớp vỡ lòng, mỗi lần gặp mặt Thanh Linh Tử đều hận không thể đi vòng qua Cẩu Mao, cảm thấy có một người anh trai như vậy rất mất mặt.
Trong đám mấy thằng nhóc ở nông thôn, Thanh Linh Tử cũng chỉ thuận mắt mỗi Giang Thâm mà thôi.
Cô bé xem tranh vẽ như bảo bối, Giang Thâm cầm lên buông xuống cũng cẩn thận hẳn, Thanh Linh Tử nói hôm nay mình vẽ “Xuân vội vàng”, Giang Thâm dĩ nhiên không hiểu được nghệ thuật của bức tranh, bảo xem thì cậu cứ xem vậy thôi.
Thanh Linh Tử hỏi cậu, “Thấy thế nào?”
Giang Thâm gật gù, “Đẹp lắm ớ.”
Thanh Linh Tử vui vẻ hẳn lên, anh của cô bé cũng muốn ghé lại gần xem thử, kết quả bị một tát của cô bé đẩy trở về.
Cẩu Mao tức giận, “Tháng trước em mua màu nước là dùng tiền tiêu vặt của anh đấy!”
Thanh Linh Tử nắm tay lại gõ lên đầu anh, “Trước anh đi hư giày em còn lén mua đôi mới cho anh còn gì, màu nước kia là anh trả lại em thôi.”
Cẩu Mao lầm bầm, “Em nhỏ mọn ghê!”
Thanh Linh Tử cuộn bức tranh lại, le lưỡi với Cẩu Mao, chậm rãi lắc lư đi ra ngoài sân nhỏ của nhà họ Giang.
Thụ Bảo nhìn thấy bóng lưng của Thanh Linh Tử thì bật cười, “Con gái đúng là chúa rắc rối, sao mày thương nó thế?”
“Có thể không thương ư?” Cẩu Mao đút một miếng trứng vào miệng, anh lớn giọng, nói chuyện oang oang, “Nhà tao cũng chỉ có một đứa em gái, muốn học cái gì thì học cái đấy, Thâm Tử mày biết không, màu nước kia quý lắm, lúc anh đi mua còn có cảm giác mình phải giết năm trăm con gà mới kiếm đủ đấy.”
Cẩu Mao không nhắc đến gà thì còn đỡ, vừa nhắc tới, con gà trong sân nhà Giang Thâm không hiểu sao bừng tỉnh, cao ngạo đập người vào rào chắn kêu soàn soạt.
“Ôi má ơi, làm tao sợ hết hồn.” Cẩu Mao che ngực, hoảng sợ nói, “Có phải nó nhớ mặt tao rồi không, sau này cứ gặp tao là mổ?”
Thụ Bảo thương xót anh, “Mày còn ngu hơn cả gà, ăn trứng của mày đi.”
So với mấy nhà có điều kiện bên cạnh thì máy gieo hạt nhà họ Giang là bản cũ, hình dáng nhỏ, tốc độ chậm, cùng là máy gieo hạt mà mẫu đất nhà người ta chỉ cần lái có một chuyến, cái thứ kia của nhà cậu phải chạy tận ba chuyến.
Hằng năm gieo hạt, Giang Thâm sẽ ở trên bờ ruộng trông coi, bên hông đeo cuốc, trong tay cầm xẻng sắt, có điều không phải để chơi, máy móc trong nhà cũ quá rồi, đôi khi sẽ xới đất không tốt, cậu phải tự mình xuống ruộng gieo hạt lại.
Chạy tới chạy lui mấy vòng, đế giày cũng dính một lớp bùn, Giang Lạc Sơn dừng xe, gọi Giang Thâm qua.
“Có mệt không?” Giang Lạc Sơn bế con trai đặt lên lốp xe, lôi bàn chải ra xử lý bùn đất trên người cậu.
Giang Thâm toét miệng cười, “Không mệt ạ.”
Giang Lạc Sơn cũng cười, thật ra tuổi của ông không lớn lắm, vẫn chưa tới bốn mươi, nhưng cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, dẫu thế nào thì gương mặt cũng sẽ lộ ra vẻ tiêu điều.
“Tháng chín này sẽ đưa con đi học.” Giang Lạc Sơn đột nhiên nói, “Cha sẽ nhờ chút quan hệ, xếp cho con lên học lớp ba.”
Tuy Giang Thâm tuổi còn nhỏ nhưng không phải không nhận thức được tình huống kinh tế nhà mình, cậu không nói lời nào, nhíu mày vân vê dây lưng buộc cuốc bên hông.
Giang Lạc Sơn hỏi cậu, “Mẹ bảo con muốn học múa à?”
Giang Thâm không dám trả lời, lặng im hồi lâu mới phát ra một chữ “Vâng” nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Giang Lạc Sơn thở dài, tính tình đứa con trai này, người cha như ông đương nhiên hiểu rõ nhất, âm thanh chữ “Vâng” ấy của Giang Thâm rất nhẹ, nhưng lọt vào tai ông sao mà nặng nề quá.
“Nếu muốn học múa thì sau này không được đọc truyện tranh nữa.” Giang Lạc Sơn nửa giỡn nữa uy hiếp nói, “Tiền tiêu vặt của con phải tiết kiệm để nộp học phí.”
Giang Lạc Sơn vừa dứt lời, Giang Thâm đã nhớ ra, cậu hấp ta hấp tấp móc số tiền đặt cọc được trả lại khi thuê sách ở trong túi quần ra, nhét vào tay cha mình, xong xuôi hết thảy, Giang Thâm dường như có tinh thần hẳn, nghiêm túc thành thật hứa: “Con không đọc truyện tranh nữa, sau này cũng sẽ không.”
“…” Giang Lạc Sơn cúi đầu nhìn mấy đồng bạc lẻ trong tay mình, mấp máy môi vài lần, tuy nhiên vẫn cứ nghẹn họng nói không nên lời, ông trầm mặc đưa tay lên, ôm Giang Thâm trên bánh xe phụ xuống, nặng nề vuốt ve đỉnh đầu con trai, “Ngày mai đi một chuyến vào thành phố, mẹ sẽ mua giày mới cho con nhé.”
Danh sách chương