Gần đến giữa tháng mười, nhà họ Giang cuối cùng cũng đã chờ được đợt đầu của mùa vụ khoan thai đến muộn. Cánh đồng lúa vàng óng trĩu nặng, tựa như tấm thảm rực vàng ngất trời. Giang Thâm học xong là vội chạy về nhà, muốn ra đồng giúp thì bị mẹ gọi lại.

“Không cần đi.” Đàm Linh Linh đun nước ấm cho cậu ngâm chân, “Thím Hoa Nhi của con đã cho cho chúng ta mượn máy gặt lúa, cha con đang lái đấy, không bị đau lưng đâu.”

Bây giờ Giang Thâm đã có thể đứng bằng mũi chân rồi, dinh dưỡng cũng tăng lên đều đều nên thân hình đã mơ hồ có đường cong và cơ bắp, chỉ là mỗi lần học xong thì mắt cá chân và các đốt ngón tay dễ sưng lên, Đàm Linh Linh sợ gân cốt tổn thương nên cứ chờ cậu về là ngâm chân mát xa cho con mình.

Mẹ ngồi bên cạnh chân cậu hỏi, “Hôm nay học được cái gì rồi?”

Giang Thâm ngẫm một lát, “Học Battement Tendu Jeté* ạ.”

* Trong ba-lê, battement là dùng một chân làm trụ, chân kia chuyển động luân phiên (trước/ngang/sau) liên tục, nhanh và đều, tạo cảm giác như chân xoay đang rung vậy.

2a6276883d1d766ace51e40a92112cbb59440c3540830-g8LYG7_fw658Battement Tendu Jeté

“Cái gì vậy?” Đàm Linh Linh bật cười, “Tên thật kỳ lạ.”

Giang Thâm giải thích, “Là đá chân khoảng nhỏ thôi ạ.” Cậu vừa nói vừa khoa tay múa chân làm lại động tác, kết quả nước rửa chân bị cậu đá văng tung tóe.

“…” Đàm Linh Linh lau mặt, đưa tay vỗ lên bắp chân cậu mắng, “Nghịch quá trời!”

Giang Thâm cười ha hả cả buổi, sau đó cầm khăn lông lau khô chân của mình, Đàm Linh Linh đưa nước ngâm chân đi đổ, lúc quay lại thì nói với cậu, “Chút nữa con qua nhà thím Hoa Nhi đón Tony về.”

Giang Thâm ngạc nhiên, “Tony ở nhà thím ấy ạ? Không phải anh Cẩu Mao sợ nó nhất sao?”

Đàm Linh Linh nói, “Hồi trước Thanh Linh Tử nói muốn xem gà trống ấp trứng nên đã mượn Tony qua, nó chơi với bầy gà mái nhà thím Hoa Nhi đến quên cả trời đất, lại còn giúp ấp trứng nữa chứ.”

Giang Thâm: “…”

Gà Tony đúng là muôn màu muôn vẻ, thế mà đi ấp trứng hộ thật, lúc Giang Thâm đến thì nhìn thấy một con gà trống đuôi lớn cuộn mình trong ổ gà, ra vẻ người lạ chớ lại gần, Cẩu Mao và Thanh Linh Tử chỉ có thể ngồi xổm ngoài chuồng gà với bộ dạng sợ hãi lại đầy chờ mong.

Giang Thâm đưa sủi cảo Đàm Linh Linh làm tới, Miêu Hoa Nhi cứ nhất quyết giữ cậu lại ăn cơm, nên còn cố ý gọi điện cho nhà họ Giang.

“Mẹ con đồng ý rồi, thím đi nấu cơm đây.” Miêu Hoa Nhi cúp điện thoại xong thì nhẹ xoa đầu Giang Thâm, “Muốn ăn gì không? Tối nay thím định nấu thịt kho tàu, cho con ăn hết.”

Giang Thâm ngượng ngùng, “Con ăn không hết đâu ạ…”

Miêu Hoa Nhi cười, “Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không được tiện nghi cho anh con.”

Cẩu Mao ở ngoài có lẽ đã nghe được, không phục hét lên, “Mẹ thiên vị quá trời!”

Miêu Hoa Nhi xì anh một câu, “Xem gà của con đi!”

Giang Thâm cũng ra ngoài sân, cúi người kêu tên gà, “Tony ơi?”

Gà Tony có chút phản ứng với giọng của cậu, nhận rõ người đến thì bèn giang rộng đôi cánh vỗ phành phạch.

“Oa!” Thanh Linh Tử kích động kéo anh mình, “Anh xem anh xem, thấy trứng rồi.”

Cẩu Mao đưa tay lên miệng “suỵt”, “Tính tình Tony không tốt, chớ dọa nó.”

Thanh Linh Tử lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Giang Thâm khó có khi mới thấy được Thanh Linh Tử nghe lời anh mình, cậu nhỏ giọng hỏi, “Bao lâu nữa mới ấp trứng xong?”

Cẩu Mao đáp, “Chả biết nữa, bên dưới nó có hai quả trứng, anh đã nhìn thử, chắc sắp có gà con rồi.” Anh chỉ chỉ một ổ gà mái bên cạnh, “Ở chỗ đó vẫn còn hơn phân nửa trứng, nên chờ Tony ấp xong em mang trứng gà con về đi nhé.”

Giang Thâm rất mong chờ gà con, dĩ nhiên vô cùng vui vẻ mà đồng ý, ba người thân mật ngồi nhìn gà trống ấp trứng, mãi cho đến khi Miêu Hoa Nhi gọi mới bất đắc dĩ chậm chạp rửa tay ngồi vào bàn ăn.

Thanh Linh Tử nhớ lại chuyện gà con, ăn được một nửa thì chợt nói với Miêu Hoa Nhi, “Sau này con sẽ không ăn gà nữa.”

Miêu Hoa Nhi sửng sốt hỏi, “Sao vậy?”

Thanh Linh Tử bĩu môi, “Gà con đáng yêu lắm.”

Cẩu Mao chọc nhỏ, “Vậy em cũng đừng ăn trứng, trứng nở ra gà con mà.”

Thanh Linh Tử có lẽ không nghĩ tới chuyện này, hai mắt mở to sợ hãi lại bi thương, cuối cùng chút đau xót trong lòng vẫn bị hiện thực đánh bại, nhỏ tủi thân nói nhỏ, “Phải ăn trứng chứ…”

Miêu Hoa Nhi thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, bèn cầm đũa gõ lên đầu con trai, “Đừng ăn hiếp em gái con.”

Cẩu Mao né người nhưng không tránh được, lớn tiếng nói, “Con ăn hiếp nó bao giờ?! Nói thật còn không cho con nói!”

Giang Thâm nhịn không được mà bật cười, cậu cười nên Thanh Linh Tử cũng cười theo, Cẩu Mao ở đằng kia ôm đầu trừng mắt nhìn hai người.

Ăn cơm xong Giang Thâm giúp Miêu Hoa Nhi dọn bàn ăn, Cẩu Mao muốn đưa cả ổ gà lẫn Tony ra cho Giang Thâm, cơ mà không đủ can đảm tiến lại gần, đành phải để Giang Thâm tự mình ra, Tony nhìn có vẻ không vui lắm, Giang Thâm ngồi xổm xuống sờ sờ lên cánh nó.

“Chúng ta về nhà nhé.” Giang Thâm nói rồi cẩn thận từng li từng tí nâng cả ổ lẫn gà lên, Tony đập đập cánh duy trì cân bằng, tìm tư thế thoải mái nhất nằm im trên ổ.

Nói thật thì một con gà trống béo múp lại thêm hai quả trứng nữa thì trọng lượng cũng không nhẹ lắm, Giang Thâm chỉ có thể bất đắc dĩ ôm trong lòng, Cẩu Mao ở phía xa xa, cứ lo mình đứng gần quá sẽ bị Tony lúc vui lúc buồn mổ cho một cái.

“Mày sửa lại cái thói quen nói chuyện với gà đi.” Cẩu Mao về nhà cùng Giang Thâm, “Cưng con gì cũng đừng cưng một con gà chứ.”

Tony ngoắt cổ một cái, mở mắt gà ra nhìn anh.

“…” Cẩu Mao ngậm miệng.

Giiang Thâm cười không khép được mồm, cậu giơ cái ổ gà trong ngực mình lên, gà Tony cọ đầu bên cổ cậu, kêu úc úc hai tiếng.

“Anh Cẩu Mao.” Giang Thâm ngẩng đầu nhìn Trần Mao Tú, bỗng dưng hỏi, “Lần em đi cung văn hóa, thấy anh ở ngoài trường… Họ là ai vậy? Anh thật sự trốn học đi chơi ư?”

Trần Mao Tú khựng lại, “Nói bao nhiêu lần rồi, gọi anh thì đừng có gọi biệt danh, khó nghe chết đi được.” Anh cào cào mái tóc, che giấu kiêu ngạo và xấu hổ, “Anh không trốn học, anh đi làm thêm thôi.”

Giang Thâm không tin lắm, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh.

“Thật mà.” Trần Mao Tú khó có khi nghiêm túc, “Nửa năm nữa là sinh nhật mười tuổi của Thanh Linh Tử, mười tuổi đấy, quan trọng lắm, anh tính mua cho nó một bộ cọ sơn dầu.”

Trần Mao Tú thần thần bí bí, còn dùng khẩu âm vô cùng nặng tiếng nước ngoài, “Biết thương hiệu Escoda không?”

Giang Thâm đương nhiên không biết, chỉ có thể thành thật lắc đầu.

Trần Mao Tú bày ra vẻ đau lòng, “Siêu đắt, tiền tiêu vặt nửa năm lẫn tiền mừng tuổi của anh cũng ứ có đủ, anh chỉ có thể đi làm thêm kiếm ít tiền.”

“…” Giang Thâm đương nhiên không tài nào tưởng tượng được thứ đó hết bao nhiêu tiền, đành phải hỏi cái khác, “Vậy anh làm việc gì?”

Trần Mao Tú đắc ý, “Trường cấp hai bọn anh có mấy kẻ giàu có thích đi hát karaoke, anh làm chân chạy vặt đưa đồ uống cho bọn họ, có thể kiếm được tiền nhiều gấp đôi, tối đa một ngày hai trăm, kiên trì nửa năm thì sẽ có thể mua cọ cho Thanh Linh Tử rồi.”

Giang Thâm há miệng, không chắc chắn lắm hỏi, “Anh không nói với Thanh Linh Tử ạ?”

“Đây là bất ngờ mà, sao nói được chứ.” Trần Mao Tú nói như lẽ thường, có lẽ hơi lo lắng nên anh còn dặn dò Giang Thâm lần nữa, “Đây là bí mật của bọn mình, mày cũng đừng có nói ra đấy.”

Sau khi đưa gà và Giang Thâm đến nơi, Trần Mao Tú khoác ánh trăng sao trở về nhà, Miêu Hoa Nhi và Trần Lão Thực đang ở ngoài sân vườn hóng mát nói chuyện, thấy anh thì Miêu Hoa Nhi bèn hỏi, “Thâm Tử về rồi hả?”

“Về rồi ạ.” Tâm trạng Trần Mao Tú rất tốt, lại chơi với gà một lát rồi cầm cốc sứ chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, “Thanh Linh Tử đâu mẹ?”

Miêu Hoa Nhi sai Trần Lão Thực vào nhà lấy cho bà tấm chăn, thuận miệng đáp, “Ngủ trước rồi, em gái con mới có mấy tuổi thôi, trẻ con thường ngủ không đủ giấc mà.”

Trần Mao Tú ở bên cạnh lẩm bẩm nói thầm, “Hồi bé con cũng đâu có bị thiếu ngủ nhỉ…”

Miêu Hoa Nhi không đá được tới chỗ anh, nên giả bộ làm tư thế hù dọa, Trần Mao Tú yếu ớt né ra, nhếch miệng nhe răng, trên mặt toàn là bọt kem đánh răng.

Trần Lão Thực cầm chăn đi ra, hai vợ chồng lại tiếp tục trò chuyện.

“Hai năm nữa sẽ cho Thanh Linh Tử nghỉ lớp học vẽ.” Miêu Hoa Nhi đắp tấm chăn lên chân, nói với Trần Lão Thực, “Ông thấy thế nào?”

Nghe vậy lỗ tai Trần Mao Tú giật giật, anh ngồi xổm trước vòi nước, quay đầu nhìn mẹ mình, lông mày cau lại, “Tại sao lại nghỉ, không phải Thanh Linh Tử vẽ rất đẹp sao?”

Miêu Hoa Nhi trả lời, “Vẽ đẹp thì có ích gì, có làm ra cơm ăn được không? Thời này phải lo học mới có tương lai được, mấy cái sở thích đó khi còn bé thì còn chơi được, hai năm nữa nó lên cấp hai rồi, phải học mấy môn văn hoá cho tốt, đâu ra thời gian vẽ tranh chứ.”

“Sao không có thời gian chứ!” Trần Mao Tú nói lớn tiếng, anh đứng thẳng người lên, khóe miệng còn dính chút bọt trắng, “Thanh Linh Tử nó thích vẽ tranh cứ để nó vẽ, ai bảo vẽ tranh thì không có tương lai?!”

“Con giận dữ cái gì, nhỏ tiếng thôi!” Miêu Hoa Nhi ném tấm chăn lên người con trai, chột dạ quay đầu nhìn vào nhà, thấy con gái không bị đánh thức mới yên lòng, cáu lên nói, “Con thì biết cái gì, vẽ tranh có mấy ai có thể làm họa sĩ? Con biết học vẽ tranh một năm tốn bao nhiêu tiền không? Không phải tiền của con dĩ nhiên con không xót rồi!”

Tay cầm chăn của Trần Mao Tú khẽ run lên, anh mở miệng mấy lần muốn phản bác mẹ mình, nhưng lời nói kề môi lại không thể thành câu, cuối cùng chỉ có thể tức giận cầm chăn lau lau chà chà miệng mình, rồi ném lại trên người Miêu Hoa Nhi.

“Con muốn chết à! Thằng ranh này!” Miêu Hoa Nhi chịu không nổi cầm chăn hét lớn, “Ai cho con dùng chăn của bà đây lau mồm đấy! Hả?!”

Trần Mao Tú mắt điếc tai ngơ đi vào phòng, nghĩ ngợi một hồi lại nổi đóa, anh mở tủ lạnh lấy sữa bò, vừa quay người đã thấy Thanh Linh Tử đi chân trần đứng ngoài cửa phòng.

Con bé nuôi tóc bốn năm, nay đã dài quá lưng, bởi vì vừa ngủ dậy nên có chút lộn xộn, Thanh Linh Tử còn chưa tỉnh táo lắm, lim dim đôi mắt.

Trần Mao Tú giật mình hoảng sợ, vội đi về phía trước ôm em gái lên, “Sao lại xuống giường? Giày đâu rồi?”

Thanh Linh Tử nhìn anh, đôi mắt hơi đỏ lên.

“Nằm mơ phải không?” Trần Mao Tú hỏi, anh ôm Thanh Linh Tử về giường, tìm chiếc dép lê không biết đã bị nhỏ đá đi đâu mất.

Thanh Linh Tử nằm ôm gối, Trần Mao Tú giặt khăn nóng đến lau chân cho nhỏ, rồi đắp kín chăn lên.

Trần Mao Tú cứ như bà mẹ già, “Kê gối lên rồi ngủ ngon nhé.”

Thanh Linh Tử nhấc mí mắt lên, khó có khi không cãi lại mà kê gối rồi nằm ngủ lần nữa.

“Em chưa sắp xếp lại mấy bản nháp của mình.” Cô bé đột nhiên nói.

Trần Mao Tú ngồi xổm xuống lấy cặp của nhỏ ra, “Em vì việc này mà tỉnh giấc à? Kêu anh một tiếng là được rồi mà, anh giúp em xếp nhé.”

Thanh Linh Tử không nói lời nào, nhỏ nhìn Trần Mao Tú ngồi xếp bằng dưới đất, cẩn thận sắp xếp lại giấy vẽ cho nhỏ, vầng trăng xanh rực rỡ ghé ngang cánh đồng quê hương, nhẹ nhàng len lỏi bên cửa sổ, nhảy nhót trên bả vai của anh trai nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện