Tiêu Phàm tiếp tục ở thủ đô đợi bảy ngày. Bảy ngày này đề tài mà các hào môn thế gia ở thủ đô bàn luận nhiều nhất chính là chuyện bệnh tình của Tiêu lão gia đã được khống chế rất tốt, đang dần dần chuyển biến tốt. Đối với rất nhiều nhân vật chính trị mà nói, đây thật sự là một tin tức trọng đại.

Không cần nói cũng biết lực ảnh hưởng của ông cụ ở trong giới chính trị lớn thế nào rồi! Tình trạng sức khỏe của ông khỏe mạnh thế nào thực sự tác động đến quá nhiều người có thần kinh nhạy cảm.

Trước khi Tiêu Phàm rời khỏi thủ đô đã đi một chuyến đến bệnh viện.

Bảy ngày ngày, cậu đều sống trong mật thất dưới lòng đất của Chỉ Thủy Quan, gắng sức tĩnh dưỡng.

Tiêu Phàm tin tưởng rằng lực phản kích của "Hỗn Độn Luân Hồi Đại Trận" cộng thêm với "Sự yểm trợ" của Angelina, cậu muốn tranh thủ hòa hoãn thêm bảy ngày cũng không quá khó khăn.

Một quyền kinh thiên ở quán bar Tinh Ngữ trước đó gần như đã khiến cậu tiêu tốn chút ít chân nguyên còn sót lại. Sau khi "Thỏa thuận điều kiện" với Angelina xong thì Tiêu Phàm lập tức quay về Chỉ Thủy Quan. Cậu đã rất khó khăn ngăn chặn thương thế của mình, nếu như cứ tiếp tục kiên trì nữa thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể bị bại lộ.

Bảy ngày đương nhiên không đủ cho thân thể Tiêu Phàm hồi phục lại như lúc ban đầu, nhiều nhất là có thể khiến cậu miễn cưỡng tạm thời áp chế thương thế của mình, có thể hoạt động giống như người bình thường. Có thể làm được việc này cũng đã vô cùng giỏi rồi, nếu như không phải Tiêu Phàm đã tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí đến cảnh giới cao thì sợ rằng một kích kia của bạch bào lão nhân cộng thêm lực thiên địa phản hệ cực kỳ khủng bố kia cũng đủ cho cậu bỏ mạng ngay tại chỗ.

Tiêu Phàm vừa mới đi vào cửa, liền nghe bên trong phòng bệnh truyền ra vô số tiếng cười vui sướng.

Bệnh tình ông cụ chuyển biến tốt, người tới thăm ông cũng nhiều hơn.

Lúc này, trong phòng bệnh của ông cụ có rất nhiều khách quý, mấy người con gái con rể của ông cụ, cũng chính là cô dượng của Tiêu Phàm, bọn họ đang vây quanh ông cụ nói chuyện phiếm.

Ông cụ cũng không có ngồi ở trên giường bệnh, mà ngồi trên ghế sa lon. Mặc dù trên người vẫn mặc trang phục bệnh nhân như trước, nhưng tinh thần đã tốt hơn lên rất nhiều, trên gương mặt gầy khô cũng thoáng xuất hiện hồng quang.

Ngồi ở bên cạnh ông cụ còn có một người đàn ông trung niên tuổi gần sáu mươi, gương mặt lỗ tai rất to, rất có uy nghiêm.

Người đàn ông này tên là Diệp Khí Vân, là một cán bộ nhà nước do một tay ông cụ cất nhắc lên, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ bí thư ở một tỉnh ủy nào đó, là người quyền cao chức trọng. Ở trong đảng phái của Tiêu gia, rất có lực ảnh hưởng, rất được ông cụ xem trọng.

Trong đảng phái có rất nhiều hạng mục công việc quan trọng, bình thường Tiêu Trạm luôn muốn hỏi ý kiến của Diệp Khí Vân.

Trước đây không lâu đã truyền ra tin đồn, nói rằng đến phiên họp tiếp theo của Quốc hội, Diệp Khí Vân mới có thể tiến thêm một bước, bước lên hàng ngũ quyết định sách lược tối cao.

Tiêu Phàm vừa xuất hiện, tiếng cười nói vui vẻ chợt ngừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cậu, trên mặt vài vị trưởng bối đều lộ ra vẻ khó xử.

Nguyên nhân là vì "Sở thích" cùng đơn vị công tác hiện tại của vị trưởng tôn của Tiêu lão gia đều không thể nói với người ngoài được.

Lúc các vị trưởng bối của Tiêu gia trò chuyện với người ngoài cũng rất ít khi nhắc tới Tiêu Phàm, giữ kín như bưng. Ngược lại các vị trưởng bối thỉnh thoảng còn đề cập đến Tiêu Thiên, Tiêu Thiên ăn chơi quần là áo lượt, nhưng hiện tại thiếu gia ăn chơi trác tác ở thủ đô này cũng không chỉ có mình Tiêu Thiên. Duy chỉ có Tiêu Phàm là độc nhất vô nhị, con em thế gia ở thủ đô học đạo chỉ có một mình Tiêu Phàm, không hề có một dấu chấm phẩy nào.

Lúc này Tiêu Phàm xuất hiện thì mấy vị trưởng bối đều có chút ngượng ngùng trước mặt Diệp Khí Vân.

- Tiểu Phàm tới rồi sao? Đến đây con!

Không ngờ Tiêu lão gia lại hết sức yêu quý đứa cháu này, vừa nhìn thấy Tiêu Phàm thì trên mặt tức khắc mỉm cười, vẫy vẫy tay với Tiêu Phàm.

- Ông nội.

Tiêu Phàm không nhanh không chậm đi tới, mỉm cười chào hỏi ông nội, lại chào hỏi mấy vị trưởng bối có mặt ở đây.

Vừa nhìn thấy sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng tái nhợt thì trong lòng ông cụ đều trầm xuống, nhưng lại không tiện hỏi thăm trước mặt mọi người, chỉ có thể vỗ vỗ xuống ghế sô pha bên cạnh mình, nói:

- Tiểu Phàm đến đây, ngồi xuống đi, không nên đứng quá cực khổ.

Mấy vị cô dượng của Tiêu Phàm tức khắc vô cùng kinh hãi.

Ông cụ lại thế nào nữa rồi? Sao đột nhiên thái độ của ông đối với Tiêu Phàm lại có sự thay đổi khổng lồ như vậy? Trước đó ông cụ vẫn chưa bao giờ có bất kỳ lời nào nói nặng nhẹ nào với Tiêu Phàm, nhưng mà thỉnh thoảng cũng biểu lộ vẻ thương tiếc. Nói Tiêu Phàm vốn là hy vọng của Tiêu gia, chỉ tiếc hứng thú của cậu lại không đặt ở chính trị.

Hiện tại, ông cụ đối với Tiêu Phàm quả thực chính là yêu thích có thừa.

Ông cụ ngồi một mình trên ghế sa lon dài, tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Khí Vân và Tiêu Trạm cũng không ngồi cùng với ông cụ, dĩ nhiên là để chứng tỏ sự kính trọng đối với ông cụ. Nhưng ông cụ lại không chút do dự đem sự vinh hạnh được ngồi cùng mình đưa cho Tiêu Phàm. Đặc biệt là chính là lời nói quan tâm Tiêu Phàm của ông cụ, khiến cho người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tiêu Phàm trẻ tuổi như vậy, nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đứng nói chuyện với bậc trưởng bối là chuyện đương nhiên, thế nhưng câu "Quá cực khổ" là thế nào? Quả thực sắc mặt của Tiêu Phàm rất nhợt nhạt, nhưng bộ dáng của cậu ấy trước giờ vẫn luôn như vậy mà.

Việc ông cụ quá "Cưng chiều" thật sự chính là nguyên nhân.

Nhưng Tiêu Phàm lại không hề có chút khiêm nhường, mỉm cười đi tới, thản nhiên ngồi bên bên cạnh ông cụ.

Có một số trưởng bối âm thầm nhướng mày, nếu như nói trước đó Tiêu Phàm còn có một chút " Chỗ đáng khen" như nhã nhặn lịch sự; khiêm tốn cẩn thận thì hiện tại ngay cả một điểm cũng không còn, quả thực có chút quá phận rồi.

Tiêu Phàm quan sát tỉ mỉ tướng mạo ông nội, âm thầm thở phào một cái.

Đuôi chân mày tuyết trắng của ông nội lại lần nữa thẳng tắp, đường hoàng vân vắt ngang miệng chỗ ấn đường đã biến mất, ấn đường sáng sủa. Khí tức tử vong hiện ra trước đó vài ngày biến mất hầu như không còn. Dấu hiệu tuổi thọ đã tận đã biến mất.

Tiêu Phàm lại không lộ dấu vết nắm lấy bàn tay gầy khô của ông nội, nhẹ nhàng xem xét mạch tượng của ông nội, mạch tượng vững vàng có lực. Theo lý thuyết y học mà nói thì nguồn sinh mạng của ông nội lại lần nữa trở nên dồi dào.

Đối với hành động lén lút không muốn cho người khác biết của đứa cháu trai này, ông cụ hiển nhiên đã nhận ra, hơi dùng sức cầm lấy bàn tay của Tiêu Phàm.

- Khí Vân à, cảm ơn cậu đến thăm ta. Trong khoảng thời gian này, mọi nghiệp vụ đều làm rất khá, Giải Phóng đã báo cáo qua với ta. Ta thật sự rất vui, cũng rất hài lòng. Bất kể là lúc nào, nhất định phải đặt công việc lên vị trí thứ nhất.

Ông cụ chậm rãi nói, thân thể hơi ngã về sau, dựa vào ghế sô pha.

Diệp Khí Vân cũng biết đây chính là ông cụ ra lệnh "Tiễn khách", Tiêu Phàm vừa đến thì ông cụ liền ra lệnh tiễn khách, thoạt nhìn cũng có vài phần trùng hợp, chỉ có điều Diệp Khí Vân cũng không giống với người bình thường, ông sẽ không nhàn chán suy đoán nguyên nhân làm gì. Cho dù thế nào thì ông cụ vẫn còn ở trong bệnh viện, hôm nay bọn họ đã trò truyện gần bốn mươi phút, đáng lẽ ông không nên tiếp tục quấy rầy ông cụ nghỉ ngơi mới phải.

Sau đó Diệp Khí Vân nói mấy câu, lập tức đứng dậy xin từ biệt.

Tiêu Trạm cùng mấy vị trưởng bối khác của Tiêu gia cũng đích thân tiễn ra cửa, vẫy tay chào tạm biệt với Diệp Khí Vân.

- Được rồi, các anh chị cũng trở về đi, ta có chút mệt mỏi.

Diệp Khí Vân vừa đi, ông cụ đã quay sang hạ lệnh tiễn khách với con gái con rễ, đối với người trong nhà, đương nhiên ông cụ sẽ không chú ý nhiều như vậy, không cần phải quanh co lòng vòng làm gì.

Tuy rằng con gái con rể ông cụ tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám làm trái lời căn dặn của cha, tất cả đều rối rít chào ông cụ. Trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm không khỏi sinh ra vào điểm khác thường.

Tiêu Phàm đi cùng với cha, lần nữa đưa đến ngoài cửa. Lễ tiết này nhất định phải có.

Trong phòng bệnh nhất thời trở nên yên tĩnh lại, Tiêu Trạm không kềm được đưa mắt quan sát Tiêu Phàm, ánh mắt trở nên hết sức kỳ lạ.

Tiêu Phàm lại có thể thực sự chữa khỏi bệnh của ông cụ. Từ bảy ngày trước, sau khi ông cụ uống dung dịch màu đỏ sậm giống như keo dán do Lục Cô đưa tới kia thì bệnh tình càng ngày càng chuyển biến tốt hơn, tốc độ khỏi bệnh lại càng nhanh hơn, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người. Phó viện trưởng Ninh đích thân ra trận, làm kiểm tra cặn kẽ thân thể của ông cụ, xác định ông cụ đang khỏi bệnh, ông ta không kềm được mà tấm tắc không ngớt, lúc nào cũng nói là "Kỳ tích".

Phó viện trưởng Ninh là người có uy tín trong giới y học, theo góc nhìn của y học mà nói thì mấy ngày trước đó, Tiêu lão gia quả thực đã bệnh nguy kịch không có phương pháp xoay chuyển nữa rồi. Điểm này là thực sự không thể nghi ngờ.

Tất cả mọi thứ phát sinh trên người ông cụ, ngoại trừ hai chữ "Kỳ tích" thì phó viện trưởng Ninh cũng không biết phải miêu tả như thế nào.

Đương nhiên trên thế giới này bất cứ phương diện gì đều có thể phát sinh kỳ tích, mà ở mặt y học lại càng như thế, tỷ lệ xuất hiện kỳ tích cũng cao hơn những nơi khác. Ngoài sự cảm thán thì phó viện trưởng Ninh càng cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Bỏ qua quan hệ cá nhân thắm thiết với Tiêu Trạm thì việc Tiêu lão gia bình phục đối với người ngoài mà nói, đoàn chữa trị sẽ đem "Công lao" này quy kết trên người trưởng tổ chuyên gia điều trị là ông.

Cái ông cụ quan tâm cũng không phải là việc này, ông đã quan sát Tiêu Phàm rất kỹ càng, chân mày tuyết trắng dần dần nhướng lên, chậm rãi hỏi:

- Tiểu Phàm, vì cơn bệnh này của ông nội, rốt cuột con đã trả giá bao nhiêu? Nhìn từ bên ngoài, ngoại trừ sắc mặt càng tái nhợt hơn mấy phần thì Tiêu Phàm cũng không khác Tiêu Phàm ôn hòa thường ngày bao nhiêu. Nhưng ông cụ lại có thể cảm giác được rất rõ ràng, hơi thở của Tiêu Phàm vô cùng suy yếu.

Ông cụ chính là chủ tướng chiến đấu hơn trăm trận, giác quan thứ sáu của ông lúc bao giờ cũng vô cùng nhạy bén. Huống chi Tiêu Phàm và ông là ông cháu ruột thịt, huyết mạch tương liên.

Sắc mặt Tiêu Trạm cũng trở nên nghiêm túc, vùng giữa đôi lông mày mơ hồ cũng lộ ra vẻ lo lắng.

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Ông nội đừng lo lắng, vốn việc luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan tổn hao khá nhiều tinh thần. Con nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ tốt lên thôi.

Chuyện này chỉ có thể tự mình Tiêu Phàm đi giải quyết, người khác đều không thể nào làm gì được, cũng không cần phải giải thích cặn kẽ làm gì, tránh cho ông nội và cha lo lắng.

- Thực sự không có chuyện gì sao?

Tiêu Trạm nhịn không được mà truy hỏi một câu, vẻ lo âu trên mặt càng thêm sâu đậm.

Dù sao Tiêu Phàm cũng là con trai ruột của ông, bất luận thế nào cũng không thay đổi được điều này. Sẽ không có người cha nào thật sự có thể thờ ơ không quan tâm tình huống con mình cả. Chỉ là rất lâu rồi, ông phải đem loại lo lắng này chôn chặt dưới đáy lòng, không thể biểu lộ ra.

- Cha à! Cha yên tâm đi, không có việc gì đâu.

Tiêu Phàm ưỡn ngực, mỉm cười đáp.

Điềm xấu trên mặt Tiêu Phàm cũng đã biến mất không thấy đâu rồi. Cậu cực nhọc một phen, cuối cùng cũng không uổng phí, sau khi Tiêu Phàm thấy được kết quả này thì cậu cũng yên tâm hơn. Về phần tất cả những chuyện kế tiếp, tất cả đều phải do chính cậu đi đối mặt.

- Tiểu Phàm à! Con khẳng định sư phụ của con vẫn còn sao?

Ông cụ đột nhiên hỏi một câu như vậy.

- Dạ, tuy rằng con không biết sư phụ đã đi đến nơi nào, nhưng chắc chắn người vẫn còn sống trên đời.

Tiêu Phàm trịnh trọng đáp.

- Vậy con phải mau chóng nghĩ biện pháp liên lạc với sư phụ của con... Ông thật sự có chút không yên lòng.

Ánh mắt của ông cụ vẫn luôn dừng trên mặt Tiêu Phàm, chưa từng dời đi. Trong lòng ông cụ hiểu rất rõ, cái thế giới kia của Tiêu Phàm, ông thật sự không thể bước vào, nhưng ông càng không hy vọng cháu trai của mình xảy ra chuyện gì.

Biết đâu Chỉ Thủy Chân Nhân có thể giải quyết khó khăn của Tiêu Phàm.

- Dạ, ông nội. Con sẽ cố gắng liên lạc với sư phụ.

Tiêu Phàm rất nghiêm túc gật đầu một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện