Diệp Hạo Văn cười thất thanh, một chút cũng không có ý đinh rút lui.

Rất nhiều khách vãn lai bị thu hút bởi tiếng cười, đều rối rít qua xem vui, muốn xem thử bên này đã xảy ra chuyện hấp dẫn gì. Vốn dĩ Adger Lena đến đã khiến chỗ này thành trung tâm của những ánh nhìn xung quanh. Rât nhiều khách đến bar tuy không quen biết Diệp đại thiếu gia, nhưng nhìn thấy bộ dạng làm bộ làm tịt của Diệp Hạo Văn, cũng đoán được tám chín phần. Nhất định lại là một trong những cậu ấm trứ danh trong Tứ Cửu thành.

Ở kinh thành, không phải có tiền là đủ đâu, thiếu nhiều nữa là đằng khác.

Anh có nhiều tiền hơn đi chăng nữa, cũng không dám ở hoàng thành này đi ngang đi dọc, người có thể xử lý anh nhiều hơn anh tưởng. Những thương nhân chìm nổi trong quốc nội cũng đã giải thích rất rõ về điểm này.

Thành cũng đụng đến quan phủ, bại cũng đụng đến quan phủ!

Cái gọi là phú hào, nếu nói muốn giam anh vào ngục, thì anh liền bị giam ngay. Phục hay không phục thì cũng thế!

Còn về phần những tên vô công rồi nghề tự xưng là “Kinh thành thiếu gia” “Kinh thành công tử”, ở trong mắt người sành đời, quả thực là có thể khiến người ta cười đến rụng răng.

Bối cảnh quan trường không có thực lực, còn cái gọi là mấy thiếu gia công tử, hoàn toàn chỉ là những tên cặn bả, đụng phải những con ông cháu cha thực sự, chỉ có nước bị đánh tới thương tích đầy mình mà thôi.

- Tiêu trưởng phòng, thật đúng là trâu, anh đúng là trâu lắm! Anh xác định là không uống say chứ? Diệp Hạo Văn cười lớn, đột ngột dừng hẳn, đôi mắt nhìn thẳng vào Tiêu Phàm, gặng từng chữ một hỏi.

Tiêu Phàm vẫn cứ bình tĩnh như thường, gật gật đầu. Hạ thấp giọng nhưng rõ ràng mà nói:
- Tôi chắc chắn.

- Đươc lắm!

Diệp Hạo Văn liền giơ ngón tay cái về phía Tiêu Phàm.

- Chư vị đại ca đại tỷ, nói với mọi người một chuyện!

Diệp Hạo Văn lập tức mở to giọng kêu lớn.

Tất cả mọi người ngay lập tức lắng tai nghe, một quán rượu vô cùng ồn ào bỗng trở nên im lặng.

- Tại hạ là Diệp Hạo Văn, vị này là Tiêu Phàm. Tiêu tiên sinh muốn cùng tôi so tài uống rượu, luật là như vậy_____Rượu xái 60 độ, một đối bốn. Bên chúng tôi có bốn người, mỗi người một ly, Tiêu tiên sinh một mình bốn ly. Ai ngã trước, thì người đó là gấu chó, tự mình xéo đi. Người còn đứng được chính là anh hùng. Tiêu tiên sinh, có đúng vậy không?

Tiêu Phàm khẽ gật đầu:
- Đúng là như vậy.

- Được!

Người vậy quanh lập tức hồi hộp, vẻ mặt đầy hào hứng.

Thật là hết xảy!

Thật không ngờ đêm nay lại còn có một tiết mục hấp dẫn như vậy.

Khách ở quán bar cũng hết sức lấy làm lạ, đấu rượu cũng không phải không có, chỉ là đấu bằng rượu xái 60 độ, chắc chắn là lần đầu thấy. Rượu này thì không thể đùa được, cứ uống như vậy, cuối cùng người ngã xuống, nhất định sẽ phải trực tiếp nhập viện.

- Tiền cược đâu? Diệp thiếu gia, Tiền cược thế nào?

Trong đám đông cũng có người quen biết Diệp Hạo Văn, liền giương cổ kêu lên, vô cùng hung phấn.

Diệp đại thiếu gia không phải là hạng tiểu nha nội tầm thường, được gọi là hạng cứng rắn lão làng của Diệp gia.

- Tiền cược? Tiền cược ở đây!

Diệp Hạo Văn dơ tay chỉ thẳng về hướng Adger Lena.

- Nữ hoàng hộp đêm của các người, cô nàng nước ngoài này! Ai thắng, cô ta sẽ theo người đó! Còn người thua, sẽ tự xéo khỏi đây, ai còn dây dưa chưa hiểu, người đó là tên khốn khiếp!

- Woa!

Lại là tiếng woa vang ầm, chấn động cả tòa nhà.

Sớm đã biết, chỉ cần có Adger Lena ở đây, quán bar này sẽ không thể bình yên được. Nửa năm trước vừa mới diễn ra một màn náo động, nay lại xảy ra nữa rồi!

Lần này không phải đấu bằng nắm đấm, mà là so tài uống rượu.

Vẫn kích thích chẳng khác gì lần trước.

Khách hiểu biết về Diệp Hạo Văn cũng rõ, về đêm, đương nhiên là Diệp đại thiếu gia sẽ bị kích thích, hơn nữa đây còn là một kích thích lớn. Nghe đi, cả “tên khốn khiếp” cũng đã nói ra miệng rồi.

Đích tôn của Lão Diệp gia, từ lúc nào trở nên không chú ý lời nói như vậy nhỉ?

- Tiêu Phàm, luật là như vậy? Đã rõ chưa?

Đợi những tiếng khen ngợi dần dần lặng xuống, Diệp Hạo Văn quay về phía Tiêu Phàm, vừa cười vừa hỏi, trên mặt hiện vẻ ngạo mạn, bất kể như thế nào cũng không che dấu được. Diệp Hạo Văn vốn không phải là người manh động như vậy, thực sự thì tối nay cô gái tóc vàng này đãlàm cho Diệp Hạo Văn tức tối hết sức, công thêm tên Tiêu Phàm này nữa, bộ dạng hò hét như vậy, cái khác có thể nhịn cái này thì không!

So cái khác thì có thể thua chứ, so tửu lượng với ta sao?

Uống cho ngươi chết!

Tiêu Phàm thản nhiên gật đầu, quay sang Bao Sư Hoa, ôn tồn nói:
- Bao tổng, kêu sẵn xe cứu thương qua đây, đến lúc đó còn đưa Tiểu Diệp đi nữa.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười thất thanh.

Diệp Hạo Văn tức điên, trong mắt bùng cháy ngọn lửa tức giận.

Tiểu tử giỏi lắm, thường ngày không thấy ngươi khiêu ngạo như vậy.

Bao Sư Hoa ngoài gật đầu đáp trả, chỉ có toàn thân không ngừng thoát mồ hôi lạnh.

Tiên lệ uống rượu đến chết, không phải là hiếm.

Nhưng mà nếu để xảy ra việc uống chết vị đại nha nội (con ông cháu cha) ở quán rượu của y, chỉ sợ quán Tính Ngữ thật sự phải dẹp tiệm luôn rồi. Chỉ là trong lúc này, y thật sự không có cách nào ngăn việc này lại.

Cháu đích tôn của hai nhà Tiêu gia và Diệp gia đấu nhau như vậy, y khư khư chỉ là một ông chủ của quán rượu, làm sao có thể can dự vào được? Đừng nói Bao Sư Hoa y, nhìn khắp Tứ Cửu thành này, những công tử có thể xen vào, đếm trên dầu ngón tay, cũng không vượt quá năm người.

- Lão Bao, dọn bàn, mang rượu lên đây!

La Soái ở một bên nói một cách âm hiểm, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Đừng thấy thân hình anh ta mảnh khảnh, cơ bắp không chút rắn chắc, tửu lượng cũng lại hết sức tốt. Tuy vẫn không thể so sánh với Diệp Hạo Văn được, nhưng cũng có thể xem là một “thùng rượu” cực giỏi. Lúc trước gã có thể tiếp cận Diệp Hạo Văn, cũng là nhờ vào tửu lượng không tồi của mình, người ở cả bàn rượu, uống đến cùng cũng chỉ có hai người là gã và Diệp Hạo Văn còn tỉnh táo.

Chỉ cần không động đến vũ lực, gã một chút cũng không sợ cái tên “đạo sĩ” của nhà họ Tiêu này.

Chiếu theo yêu cầu của La Soái, nhân viên của quán bar trực tiếp bày ngay một “lôi đài” ở đại sảnh lầu một. Những hoạt đông giải trí khác của quán rượu đều ngừng lại cả, màn “đấu rượu” này đã trở thành màn giải trí đặt sắc và long trọng của quán Tinh Ngữ trong buổi tối hôm nay.

Người khác không nói, chỉ cần xét thân phận của hai bên, cũng đủ hù chết người khác.

Chớ nói chi đến cái “phần thưởng” dung mạo như tiên đó nữa chứ.

Nửa năm trước, Tiêu Phàm đã thắng, người ở Tinh ngữ quán đều biết Adger Lena đến Hoa Hạ Quốc, thuộc về Tiêu Phàm, theo nghĩa nào đó, Adger Lena chính là người của Tiêu Phàm.

Nếu hôm nay mà thua, Tiêu đại ca từ nay trở đi sẽ không xuất hiện ở Tinh Ngữ tửu quán nữa.

Người con gái của mình cũng để người khác cướp mất, làm sao còn mặt mũi nào nữa?

Với Diệp Hạo Văn mà nói, cũng không thoải mái lắm đâu.

Lúc nãy là chính miệng anh ta tuyên bố với toàn thể tửu khách ở quán bar này, trong đám đông, đều đã nhận dịnh Diệp đại thiếu gia là người thách đấu. Hơn nữa còn là một đối bốn. Nếu vậy mà còn thua, Diệp đại thiếu gia không chừng phải biến mất khỏi giới ăn chơi của kinh thành một thời gian rất dài.

Không có mặt mũi nào nhìn mặt người ta nữa!

Màn đấu rượu của đêm nay không ai có thể thua cả!

Một cái bàn lớn được bày ra ngay chính giữa đại sảnh, toàn bộ ánh sáng đều được mở, đại sảnh sáng lên như tuyết.

Những người xung quanh bắt đầu náo động, ai cũng muốn chen lên phía trước, muốn có một tầm nhìn rõ ràng hơn. Hành lang của lầu hai cũng chật kín người, ai nấy đều mở to mắt, há to miệng, niềm hưng phấn không ngớt.

- Đưa rượu lên đây!

Diệp Hạo Văn đưa tay lên hét to.

La Soái, Kim thiếu cùng với một anh công tử khác, và gã bèn đứng lên hết.

Một bên bàn là Tiêu Phàm khoát trên mình áo đời Đường màu xanh, hết sức bắt mắt, nhưng không hề đơn độc. Adger Lena đứng sát bên cạnh hắn, luôn nắm chặt tay của hắn.

Lập trường của cô gái Nga này là vô cùng kiên định.

Mấy tên nhân viên hì hục đem đến tám bình Hồng Tinh nhất phẩm vẫn còn được gói lại khá đẹp, đây là loại rượu xái Hồng Tinh 60 độ đắt tiền nhất, ở chợ giá bán lên tới mấy trăm.

- Woa…

Đám đông lại một phen kinh hô.

Một số người khách không uống được lắm, vừa nghe đến hai chữ “rượu xái”, là liền có cảm giác muốn say rồi. Chỉ cần mở bình thôi, những người tửu lượng kém, vừa mới ngửi thôi cũng đã chịu không nổi rồi.

Tám bình rượu, mỗi bên bốn bình.

Nhân viên cũng đã đem lên thêm một ít mồi rượu.

- Đem những thứ này lên làm gì? Mang xuống ngay!

Diệp Hạo Văn mở trừng hai mắt, lạnh lung quát.

Khi uống rượu mà bụng trống rỗng, cũng có sự khác biệt lớn. Bụng rỗng mà uống rượu là hại thân nhất, cũng dễ uống say nhất. Thường những người có tửu lượng có thể uống một cân, nếu không có mồi nhấm, có lẽ chỉ cầm cự được nửa cân.

Diệp đại thiếu gia chính là một siêu “tửu thần” chân chính, không cần biết là bụng trống hay không, cũng không có gì là ảnh hưởng cả.

Cái lợi thế này, không thể để Tiêu Phàm chiếm được.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn, cón vẻ nhiều bệnh, cứ để hắn uống rượu xái 60 độ không, coi hắn chết như thế nào!

Cháu đích tôn của Lão Tiêu gia nếu thật sự uống rượu đến chết, cũng xem như là một tin hấp dẫn đấy phải không?

Không biết Lão tiêu gia có chịu nổi người này không!

- Vâng, vâng…

Nhân viên làm việc liền đáp ứng, vội vả đem cất mồi nhấm rượu đi, đem ra những cái chén hoa bằng sứ đẹp đẽ.

- Gì thế này, ngươi nghĩ là đang mời rượu cho khách hả? Ánh mắt gì đây? Đem ra cái lớn hơn đi!

Lần này lại là La Soái phát điên lên.

Những người xem xung quanh vang lên tiếng tức cười, kì thực hình tượng của La Soái quá nữ tính đi, lại còn bày ra một bộ dạng hằn học như vậy, nói thật là chẳng ra cái gì cả, khiến người khác buồn cười chịu không được, giống gã như vậy, trời sinh đã là một “tiểu thụ” rồi!

Gương mặt thanh tú của La Soái lập tức đỏ ẩn lên, hung tợn quét ánh nhìn về phía đám đông, nhưng lại lần nữa dẫn đến một trận cười vang.

- Tiểu nương tử, xem xét lại đi?

Thậm chí còn có người xem thích bỡn cợt, cười hì hì nói trêu một câu.

Cả quán cười phá lên.

Gương mặt nhỏ nhắn của La Soái lập tức từ đỏ chuyển sang xanh mét, hàm răng rung lên, hận không thể chửi ầm lên. Xem như y còn nhớ thân phận đại minh tinh của y. Ở trường hợp đông người như vậy, phải chú ý hình tượng của mình, đem những lời thô thục vừa đến cửa miệng nuốt trở vào bên trong.

Nhân viên đem tới hai ba ly rượu thủy tinh, đặt trước mặt các vị thiếu gia.

Nhìn ly rượu cực lớn, Kim thiếu và một anh khác sắc mặt bắt đầu tái xanh, mắt mở to sợ hãi. Nói thật, họ thật sự là chưa từng lấy ly lớn như vậy uống loại rượu xái Hồng Tinh nhất phẩm.

Nếu mà uống hết một hơi, chỉ sợ lập tức sẽ ngã xuống ngay.

Trước mặt Tiêu Phàm cũng bày ra bốn cái ly, xếp thành một hàng.

Tiêu Phàm chậm rãi cầm một bình rượu lên.

Bên kia Diệp Hạo Văn đã “Vụt” một cái, mở bình rượu ra, lập tức mùi hương tinh khiết của rượu lan tỏa bốn phía, mùi rượu ngút trời. Diệp Hạo Văn một hơi đổ đầy ly rượu, vừa vặn đầy đến miệng ly, vung tay một cái, bình rượu đã được đặt ngay ngắn, chỉ có một chút rượu tràn ra miệng ly, động tác hết sức tự nhiên, vừa nhìn đã biết là cao thủ của giới uống rượu.

- Tốt lắm!

- Diệp đại thiếu gia cừ lắm!

Người vây quanh xem lại kêu la một trận, không ít người vỗ tay khen ngợi.

- Tránh ra tránh ra, tránh ra hết cho ta…

Chính vào lúc này, đám người phía cửa ra vào tự nhiên náo động lên, có người đang cố tiến vào phía trong.

Mọi người lập tức rướn cổ lên nhìn về hướng bên kia.

Không biết người chạy tới đây lại là thần thánh phương nào đây?

Không phải là đến gây rối chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện