‎‎‎Tiêu gia rốt cuộc cũng rời khỏi hoàng cung, Lý Tự Nghiệp cầm Mạch Đao một mực lo lắng chờ ‎đợi, sau khi nhìn thấy xe ngựa của Tiêu gia rời đi, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.



Mạch đao trong tay Lý Tự Nghiệp đột nhiên cắm xuống đất, hắn chạy tới cúi người thi lễ:

‎- Quận vương, mạt tướng đợi ở đây đã lâu…



Tiêu Duệ cười nhảy xuống xe ngựa, vỗ vỗ bả vai Lý Tự Nghiệp:

‎- Vất vả cho ngươi rồi, Tự Nghiệp!



Lý Tự Nghiệp thở dài:

‎- Mạt tướng cả ngày ở trong kinh sư quả thật cũng không có việc gì làm, mạt tướng vẫn thích cầm binh ‎ở biên quan hơn!



Hiện tại đã là đại tướng quân cai quản kinh thành và khu vực lân cận, là tướng lĩnh dưới tay Tiêu Duệ ‎nắm giữ binh quyền trọng yếu. Trong tay hắn nắm giữ sự an toàn của toàn bộ kinh thành, dưới tay mấy ‎vạn hùng binh, nhưng điều này đối với Lý Tự Nghiệp mà nói, ở kinh làm quan không thống khoái thích ý ‎bằng việc phòng ngựa rong ruổi trên chiến trường đao thật súng thật.



Lý Tự Nghiệp trời sinh là một tướng quân sinh ra vì chinh chiến.



Tiêu Duệ mỉm cười, đột nhiên ngồi xổm xuống, hắn nhặt lên một cành khô ở dưới đất, vẽ vài đường trên ‎mặt đất, hồn nhiên không biết Thái Hoa đã lặng lẽ đứng ở sau lưng hắn.



‎- Tự Nghiệp, nhẫn nhịn thêm nữa, đợi mùa xuân tới…

Tiêu Duệ cao giọng nói:

‎- Tây nam Đại Đường có Thổ Phiên, tây bắc có Tây Vực và thống lĩnh các vùng man di, mà đông bắc… ‎Tự Nghiệp, có ngàn vạn dặm lãnh thổ đang chờ đợi thiết kỵ Đại Đường chúng ta chinh phạt. Nếu ngươi ‎nguyện ý, năm sau cùng Quan Bật theo ta mở mang bờ cõi cho Đại Đường.



Lý Tự Nghiệp hai mắt sáng ngời, cũng ngồi xổm xuống:

‎- Quận vương, mạt tướng nào dám không tuân lệnh!



Tiêu Duệ thở dài:

‎- Chỉ là mở mang bờ cõi cần hao phí đại lượng quốc lực, đợi tân chính ổn định, quốc khố tràn đầy, ‎chúng ta liền lập tức dẫn mười vạn thiết kỵ xuất quan! Trước chinh phạt Thổ Phiên…



‎......



‎......



Bên trong xe ngựa rộng rãi xa hoa, Thái Hoa co mình, hai tay ôm đầu gối dựa vào Lý Nghi bên cạnh, ‎cùng với Dương Ngọc Hoàn tam nữ cười nói không ngớt. Lý Nghi kinh ngạc phát hiện, vị muội tử luôn ‎lạnh lùng thần bí này của mình hình như đột nhiên thay đổi tính tình. Hay là…



Ánh mắt của Lý Nghi nhìn về phía Tiêu Duệ, nàng một mực muốn hỏi, nhưng không biết phải mở miệng ‎như thế nào.



Tiêu Duệ thần sắc xấu hổ, buổi tối đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Ảnh Tử tiểu thư ở trong kinh thành ‎nhãn rỗi vô sự, một tối nọ vượt tường lẻn vào trong thư phong Tiêu gia, nhưng không ngờ bị Tiêu Duệ ‎tưởng nhầm nàng là Lý Nghi, ôm vào lòng… Mặc dù không xảy ra quan hệ thực chất nào nhưng chỉ va ‎chạm ngắn ngủi đã trực tiếp đánh nát đạo phòng tuyến cuối cùng của Thái Hoa, cũng đâm rách tầng ‎ngăn cách mỏng manh giữa hai người.



Tiêu Duệ cảm thấy xấu hổ, vừa định nói lại bị đôi mắt lạnh lùng của Thái Hoa chiếu tới liền nuốt trở về.



Xe ngựa chạy nhanh trở về Tiêu gia, một nhà thêm cả Thái Hoa là khách vừa mới bước xuống xe ngựa, ‎Tiêu Hổ thở hồng hộc chạy đến, do dự một hồi mới cung kính nói:

‎- Có người đến quý phủ nói là cố nhân từng cùng vương gia uống rượu luận thơ ở Lạc Dương. Người ‎đó nói hắn ở Tê Hà tửu lâu ngài đến đó gặp hắn.



Đám nữ nhân Lý Nghi biến sắc. Lấy địa vị và quyền thế của Tiêu Duệ trước mắt, thiên hạ này còn có kẻ ‎nào dám lớn mật muốn Tiêu Duệ tự mình chạy đến gặp hắn như vậy? Thái Hoa kỳ quái liếc nhìn Tiêu Duệ ‎một cái, thấy hắn vẻ trầm ngâm rồi lập tức trở nên hưng phấn:

‎- Chẳng lẽ là Thái Bạch huynh?



‎- Ha ha!

Tiêu Duệ xoay người trở lại xe ngựa:

‎- Nghi nhi, các nàng về phủ trước đi, ta đi một lát sẽ về.



‎............



Tê Hà tửu lâu.



Tiêu Duệ một thân hoa phục, bừng bước từng bước dọc theo bậc cầu thang bước lên tầng hai, tiểu nhị ‎vừa muốn đi tới tiếp đón thì đã thấy Tiêu Duệ cười dài bước nhanh về phía trung niên nam tử khuôn mặt ‎thanh tú dáng người cao lớn ngồi sau chiếc bàn bên kia.

‎- Thái Bạch huynh!



Quả nhiên là Lý Bạch. Lý Bạch ha ha cười lớn:

‎- Tử Trường, hiện giờ dù địa vị cao nhưng vẫn không quên cố nhân, không tệ, không tệ, quả nhiên có ‎bản sắc tửu đồ!



Hai người nhiệt liệt ôm một cái. Người nam tử còn lại thần sắc ôn hòa trung hậu cũng đứng dậy, chỉ là ‎trên vẻ mặt vui mừng của hắn còn mang theo nét kính cẩn.



Tiêu Duệ cao giọng cười:

‎- Tử Mỹ huynh!



‎......



‎........



Đỗ Phủ ở Hà Nam nhận chức Huyện lệnh. Gần đây triều đình thi hành tân chính, hắn phụng mệnh vào ‎kinh nhậm chức lang trung làm ở công bộ ty thuộc chính vụ viện; mà Lý Bạch, sau khi du lịch hơn nửa ‎Đại Đường, từ đầu năm ngoái liền đến Hà Nam nương tự chỗ Đỗ Phủ, vẫn tạm trú ở phủ của Đỗ Phủ ‎cho đến giờ. Lần này cùng gia đình Đỗ Phủ đi vào Trường An.



Kỳ thật, Lý Bạch đã sớm muốn tiến vào kinh tìm Tiêu Duệ mưu cầu một quan nửa chức, nhưng ông ta ‎trời sinh tính tình cao ngạo, nghe nói Tiêu Duệ hiện tại quyền cao chức trọng thì lo lắng hắn là kẻ không ‎nhớ tình bạn cũ cho nên chậm chạp không chịu cúi người đi đến kinh thành nương tựa. Lần này vào kinh ‎là do Đỗ Phủ khuyên nhủ mới miễn cưỡng đồng ý tìm Tiêu Duệ tìm một con đường.



Đỗ Phủ nhận ân tình sâu đậm của Tiêu Duệ, hơn nữa con người ông ta cẩn thân, đối với Tiêu Duệ, trước ‎mắt tay nắm trọng quyền của Đại Đường, trong lòng tồn tại một tia kính sợ. Nhưng Lý Bạch thì hiển ‎nhiên không quan tâm, ông ta cho người đến Tiêu gia truyền tin sau đó cùng Đỗ Phủ đợi ở trên Tê Hà ‎tửu lâu này, tính toán nếu như Tiêu Duệ không tự mình đến đây lập tức chặt đứt phần suy nghĩ tiến thân ‎lần này.



‎- Tri chương kỵ mã tự thừa thuyền, nhãn hoa lạc tỉnh thủy để miên.

Ẩm như trường kình hấp bách xuyên, hàm bôi nhạc thánh bất tị hiền.

Lý Bạch đấu tửu thi bách thiên, chấp bút trường kiếm tửu gia miên,

Hành nhân tửu khách hà tu vấn, cha gia bổn thị tửu trung tiên

Tử Trường ngọc thụ lân phong tiền, phẩm tửu cổ phong tửu thánh truyện,

Cửu thương huy hào vọng thanh thiên, trác nhiên bất quần mỹ thiếu niên.

‎(Mời các bạn xem lại chương 23)

Đỗ Phủ nhẹ nhàng ngâm, Tiêu Duệ và Lý Bạch nhìn nhau cười, chuyện cũ nơi Lạc Dương như hiện ra ‎trước mắt.



‎- Tử Mỹ huynh, hiện giờ phụng mệnh triều đình hồi kinh, có chỗ nào khó khăn không? Không ngại cứ nói ‎thẳng với đệ, đệ nói với Chương Cừu đại nhân…

Tiêu Duệ nhìn Đỗ Phủ cười nói.







Đỗ Phủ chắp tay nói:

‎- Tử Trường, điều này không cần thiết, Đỗ mỗ tài sơ học thiển, năng lực có hạn, có thể làm một tiểu Lại* ‎ở triều đình trong lòng đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.

‎(*Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến)



Tiêu Duệ cười cũng không tiếp tục miễn cưỡng ông ta, cũng không chuẩn bị đi khơi thông con đường ‎thăng quan cho Đỗ Phủ. Dù sao thi hành tân chính cần rất nhiều nhân tài, Chương Cừu Kiêm Quỳnh cũng ‎tốt, Bùi Khoan cũng vậy đều là những người rất giỏi phát hiện và sử dụng nhân tài, Đỗ Phủ có tài chắc ‎chắn sẽ không bị mai một.



Nhưng Lý Bạch… Tiêu Duệ đưa ánh mắt dừng ở trên người Lý Bạch, đối với tính tình của ông ta hắn ‎thật sự hiểu rất rõ. Lý Bạch tâm cao hơn trời nhưng lại coi thường quyền quý, làm việc quang minh lỗi ‎lạc, kỳ thật rất không thích hợp lăn lộn trong quan trường. Nhưng Lý Bạch trong lòng mang chí lớn, một ‎lòng muốn thông qua con đường quan lại để mở mang khát vọng…



Tiêu Duệ trầm ngâm, Lý Bạch biến sắc, cho rằng Tiêu Duệ có ý từ chối, liền ngạo nghễ chuyển đề tài nói:

‎- Tử Trường, hôm nay đệ ta ba người gặp nhau chỉ nói thơ văn chỉ uống rượu, chính vụ này nọ của các ‎ngươi đem gác qua một bên. Còn như Bạch, Bạch vẫn hi vọng có thể gửi gắm tính cảm vào sông núi du ‎lịch thiên hạ…



Tiêu Duệ mỉm cười:

‎- Bạch huynh tâm hoài chí lớn, cái danh thi tiên được thiên hạ lưu truyền sao có thể hoang phế nơi sông ‎núi cho được?! Theo đệ thấy, Thái Bạch huynh nên cởi bỏ bố y làm quan, vì dân chúng thiên hạ mà làm ‎một chút việc đi.



Trầm ngâm một hồi Tiêu Duệ rốt cục nghĩ được một chức vụ thích hợp cho Lý Bạch mà ông ta cũng chịu ‎đi làm.



Lý Bạch chỉ cười không nói.



‎- Xin thứ cho đệ nói thẳng, Thái Bạch huynh không hiểu nhân tình thế thái, cho nên không thích hợp với ‎quan truyền ô trọc… Nhưng làm quan tức làm việc, không biết Thái Bạch huynh có chịu vì thiên hạ vì dân ‎chúng bần khổ kia, vô luận là sĩ tử văn nhân hay là bình dân phổ thông, đi làm một vài việc hay không?

Tiêu Duệ không vòng vo, trực tiếp hỏi.



Lý Bạch tò mò nhún vai hỏi:

‎- Tử Trường nói lời này là có ý gì?



Tiêu Duệ mỉ cười:

‎- Thái Bạch huynh, huynh có thể không biết nhưng Tử Mỹ huynh nhất định biết. Tiêu gia ở Trường An và ‎rất nhiều châu phủ huyện xây dừng rất nhiều cơ cấu phúc lợi từ thiện, chuyên môn cung cấp nuôi dưỡng ‎người già cả không người phụng dưỡng, sĩ tử không có tiền đọc sách… Gần đây, đệ chuẩn bị giao toàn ‎bộ những cơ cấu này lại cho triều đình … Chính vụ viện đang chuẩn bị thành lập một cái gọi là Dân chính ‎ty, chuyên quản lý những sự vụ như vậy… Không biết Thái Bạch huynh có bằng lòng…



Lý Bạch vỗ bàn đứng dậy:

‎- Tử Trường nhân đức nhân tâm, Bạch trong thời gian du lịch cũng có nghe nói… Việc tạo phúc cho dân ‎to lớn như thế này Bạch nguyện ý hiệu lực.



‎- Một lời đã định!

Tiêu Duệ mừng rỡ cầm lấy tay Lý Bạch:

‎- Để người cần ruộng có ruộng, người cần nhà có nhà ở… Đây là chí nguyện của đệ, hi vọng Thái Bạch ‎huynh có thể hoàn thành điều tâm nguyện này của đệ.



‎........



‎.........



Chia tay đã lâu ba người một lần nữa gặp nhau tại Trường An, tự nhiên là vui vẻ một trận không say ‎không về. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ba người say khướt rời khỏi Tê Hà tửu lâu, Tiêu Duệ và Đỗ ‎Phủ còn đỡ một chút, Lý Bạch lại phòng túng ngâm:

‎- Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ

Ngã bối khởi thị bồng cao nhân…

‎(Ngửa mặt nhìn trời cười lớn, ta sao có thể là kẻ vô dụng…)



Ba người hòa lẫn trong dòng người đông như nêm của buổi chợ đêm, Tiêu Duệ nấc rượu, ngừng bước ‎hỏi:

‎- Tử Mỹ huynh, hiện tại đã có phủ đệ hay chưa?



Đỗ Phủ có tám phần say, thân người lắc lư cười nói:

‎- Trường An tìm nhà không dễ… Đỗ mỗ tạm thời an trí ở một tòa tiểu viện nhỏ…



Tiêu Duệ quả quyết khoát tay nói:

‎- Tử Mỹ huynh, đệ ở đông thành còn một tòa trạch viện, liền chuyển tặng cho gia đình Tử Mỹ huynh đi.



Đỗ Phủ ngẩn người:

‎- Vậy sao được, không ổn, không ổn.



‎- Chẳng lẽ Tử Mỹ huynh… Tử Mỹ huynh không xem đệ là bằng hữu? Cứ như vậy đi, một lát nữa đệ sai ‎người nhà dẫn đường… Còn về Thái Bạch huynh, huynh tạm thời theo đệ về phủ, chúng ta phải … Ợ, ‎tiếp tục uống!

Không đợi phân trần, Tiêu Duệ kéo tay Lý Bạch và Đỗ Phủ đi, bỏ qua xe ngựa, chậm rãi đi về phía Tiêu ‎gia.



‎......



‎......



Cứ như vậy Lý Bạch ở lại Tiêu gia. Lý Bạch tính tình hào phòng, đã xem Tiêu Duệ như tri kỷ của đời mình ‎tự nhiên cũng mở rộng tấm lòng thoải mái ở lại. Đối với vị đại thi nhân đại tài tử nổi danh Đại Đường này, ‎hạ nhân Tiêu gia vô cùng cung kính, mà tin tức Lý Bạch sống ở Tiêu gia lập tức truyền ra ngoài, không ‎chỉ đưa đến đám sĩ tử danh nhân Vương Duy mà còn dẫn cả đám quyền quý Trường An đến xin cầu thơ ‎văn.



Mới đầu Lý Bạch còn nể mặt Tiêu Duệ nhẫn nại xã giao, thời gian dài liền cảm thấy phiền chán. Tiêu Duệ ‎thấy vậy lập tức phân phó người nhà, phàm là có người tìm Lý Bạch thì không cho vào.



Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Duệ một mực ở trong phủ cùng Lý Bạch uống rượu làm thơ, bàn chuyện vui ‎quên trời đất. Triều chính tự nhiên là có đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh xử lý, mà trong cung cũng ‎không có thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa, Tiêu Duệ cũng vui vẻ nhàn rỗi.



Chỉ là sau khi Lý Bạch chính thức nhập triều làm quan cũng rời khỏi Tiêu gia, Tiêu Duệ đột nhiên phát hiện ‎ra một việc khiến hắn không thể nào tưởng tượng nổi.



‎.......‎
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện