Chưởng quầy kính cẩn quay người rời khỏi, đối với người khí độ bất phàm trước mắt này, hắn mơ hồ có một loại dự cảm, đây không phải là một nhân vật đơn giản. Nhưng hắn lại thực sự không có nghĩ nhiều lắm, bởi vì ở loại địa phương nhỏ như Sa Châu này, dường như cũng không có nhân vật quá lớn gì đến.
Hồn nhiên chưa phát giác ra, không ngờ đây là ông chủ lớn sau màn của sản nghiệp Tiêu gia.
Tiêu Duệ cùng Lý Tự Nghiệp và Lệnh Hồ Xung Vũ hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu không bao lâu, vài sai dịch quan phủ và quân binh xông vào trong tửu quán, thủ lĩnh sai dịch vừa vào cửa liền nghênh ngang vỗ trước quầy tửu quán, quát to một tiếng:
- Giao nộp tiền ước lệ lui tặc, nhanh chóng, lão tử còn có công vụ trong người.
Chưởng quầy vội vàng cười bồi lấy một quán tiền sớm chuẩn bị tốt từ sau bàn ra, đưa tới:
- Quan gia, tiểu điếm sớm chuẩn bị tốt, đây là tiền ước lệ này lần, quan gia thu tốt.
Sai dịch ngạo nghễ gật đầu:
- Tính ngươi thức thời.
Không ngờ thu nhiều như vậy, khéo léo lập ra danh mục gọi là “tiền ước lệ lui tặc”, Tiêu Duệ không khỏi âm thầm nhíu mày.
Đang lúc cân nhắc, lại thấy sai dịch kia đặt ánh mắt lên người mấy khách rượu trong điếm, hô thật to:
- Các ngươi, những khách thương các ngươi, Đô đốc đại nhân có lệnh, phàm là khách thương qua lại cũng cần nộp 500 đồng tiền ước lệ lui tặc. Các ngươi nhanh chóng nộp lại đây.
Khách thương tới cũng phải giao tiền? Trong lòng Tiêu Duệ không khỏi sinh ra tức giận. Quá kiêu ngạo, hay cho một tham quan coi trời bằng vung, không ngờ vơ vét dân bản sứ, ngay cả khách thương cũng không buông tha, đây sao phải là “đưa tiền” cho cường đạo tới, rõ ràng chính là vơ vét của cải cho bản thân thôi.
Khách rượu hai bàn bên cạnh không dám chậm trễ, tự nhiên biết rõ bị hố nhưng vẫn thành thật lấy tiền ra mua bình an.
Sai dịch hài lòng mà nhận lấy tiền, thấy bên Tiêu Duệ không có động tĩnh không khỏi giận dữ nói:
- Mấy người các ngươi điếc sao? Không nghe lời lão tử nói à? Nhanh chóng, ít tìm phiền toái đi!
Tiêu Duệ nhíu mày, còn không nói gì, Lý Tự Nghiệp tính tình nóng nảy, bỗng nhiên đứng dậy, phẫn nộ trách một tiếng:
- Ngươi một sai dịch nho nhỏ, hãy sạch sẽ một chút! Cái gì là tiền ước lệ lui tặc, đây rõ ràng là các ngươi mượn cơ hội cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, đáng giận!
Sai dịch vừa nghe vậy, thật ra ngẩn ra. Hắn thu tiền ước lệ lui tặc ở trong thành Sa Châu cũng có vài năm, bất kể là cư dân trong thành hay là khách thương qua lại, thật đúng là không có một khách thương dám công khai đứng ra gọi nhịp với quan phủ, trong lúc nhất thời, hắn có chút không thích ứng.
Nhưng lập tức, hắn liền phản ứng lại, rống giận một tiếng:
- Hay cho một cẩu tặc ăn gan hùm mật gấu, cũng dám kháng cự quan phủ… Người tới, bắt mấy cẩu tặc này lại giao cho Đô đốc đại nhân xử trí!
Đừng xem Lý Tự Nghiệp hiện giờ chỉ là một Đô uý quả nghị lục phẩm nhưng hắn thật đúng là không để một Đô đốc Sa Châu và Chỉ huy sứ quân Đậu Lô nho nhỏ vào mắt. Dù sao, phía sau hắn chính là đệ nhất quyền quý danh xứng với thực Đại Đường hiện giờ, Quận Vương Tĩnh Nam, Tiết độ sứ An Tây Tiêu Duệ.
Lý Tự Nghiệp liếc Tiêu Duệ, thấy Tiêu Duệ cũng không có bộ dáng ngăn lại hắn liền hiên ngang nắm chặt mạch đao được vải bông bọc chặt một bên đứng dậy, trên mặt đột nhiên ngưng lại, nháy mắt mở thút thắt từ mảnh vải ra, một thanh mạch đao hàn quang lóng lánh liền lộ ra.
Những sai dịch và quan quân sĩ tốt tụ tập tới này ngày thường cáo mượn oai quen tác oai tác quái, đừng nhìn hùng hổ kỳ thật là một con hổ giấy. Bọn họ vừa thấy không ngờ Lý Tự Nghiệp nắm mạch đao trong tay đằng đằng sát khí đứng ở chỗ đó không khỏi đều có chút e ngại và khiếp đảm, chỉ có đầu lĩnh sai dịch vừa rồi run giọng hô:
- Phản phản, dám cầm hung khí chống lại quan quân!
Mới nói nửa lời, lại ảm giác hàn quang lạnh thấu xương đã tới dưới cổ họng mình, Lý Tự Nghiệp nâng ngang mạch đao sắc bén trong tay, ngay ngắn ở cổ sai dịch.
- Ngươi lại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cẩn thận ta cắt đầu của ngươi xuống làm cái bô.
Giọng nói nghiêm nghị của Lý Tự Nghiệp tiến vào lỗ tai sai dịch.
Sắc mặt sai dịch trắng bệch cả người hơi run rẩy, động cũng không dám động một chút.
Tiêu Duệ thản nhiên cười, khoát tay áo.
Lý Tự Nghiệp thu hồi mạch đao, thuận thế kéo một đao hoa mắt, cúi đầu trách mắng:
- Lăn!
Mặc dù sai dịch có mấy người, bọn họ xem một đội Tiêu Duệ không chỉ có tráng hán hung ác nắm mạch đao trong tay này, còn có mấy tuỳ tùng như lang như hổ, chẳng qua bọn họ chỉ kính cẩn đứng phía sau công tử kia không có ra tay, nhưng vừa thấy đã biết là hạng người dũng mãnh thiện chiến, sai dịch dẫn người chạy trối chết.
Chướng quầy và tiểu nhị quán rượu đã chạy tới, vừa thở dài vừa khom người:
- Khách quan, các ngài xông hoạ lớn, sao lại dám dùng đao với các quan quân này? Dân chúng sao có thể đối nghịch với quan phủ, các ngài vẫn nên nhanh chóng đi thôi, nếu không một lát sẽ có đại đội quan quân tới bắt các ngài. Một khi các ngài bị bắt vào phủ Đô dốc, chính là không chết cũng mất tầng da.
Lý Tự Nghiệp kinh thường bĩu môi:
- Chúng ta còn không sợ, các ngươi sợ cái gì? Quan phủ Sa Châu trợ Trụ ngang ngược, không ngờ cấu kết với cường đạo Thổ Phiên, vơ vét tiền dân, đáng giận đến cực điểm, chúng ta nhìn không thấy thì thôi, nếu gặp, hừ…
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười:
- Tự Nghiệp, ngươi hãy an tâm một chút chớ nóng nảy. Chưởng quầy hãy lại đây, mỗ có mấy câu muốn hỏi ngươi.
Chưởng quầy xoa tay:
- Khách quan…
- Ta hỏi ngươi, cường đạo Thổ Phiên cần bao nhiêu tiền mới có thể lui bước? Mà quan phủ đưa tới tay người Thổ Phiên như thế nào?
Tiêu Duệ mỉm cười.
Chưởng quầy thấy Tiêu Duệ một bộ tự nhiên bình tĩnh, dường như không hề để chuyện vừa rồi trong lòng, không khỏi đại động trong lòng, mơ hồ cảm thấy người này thật sự rất có địa vị. Người bình thường không chỉ nói chống lại quan quân, thấy sai dịch của quan phủ đã luống cuống phân nửa, đây chính là đạo lý dân không đấu với quan.
- Khách quan, điều này, tiểu nhân chỉ là mở điếm buôn bán, đối với chuyện này thật sự là không hiểu. Cho nên, chúng ta chỉ thấy quan phủ thu như nào liền giao tiền mà thôi, cũng không dám hỏi nhiều.
Chưởng quầy trầm ngâm, nói lời đắn đo.
Một cử chỉ khôm khéo như thế, Tiêu Duệ cười thầm trong lòng, cũng không tiếp tục làm khó, đơn giản chậm rãi đứng lên, cười với Lệnh Hồ Xung Vũ, Lý Tự Nghiệp cùng với vài thân binh tuỳ tùng kia:
- Xung Vũ, Tự Nghiệp, dường như chúng ta có phiền toái.
Khoé miệng Lệnh Hồ Xung Vũ vừa động, muốn nói gì.
Nhưng Lý Tự Nghiệp lại nghẹn lâu thật sự có chút không kìm nổi, không khỏi cúi người thi lễ cúi đầu nói:
- Quận Vương, tham quan nhiễu dân như thế, nếu chúng ta gặp gỡ, như nào có thể làm như không thấy.
Một tiếng “Quận Vương” này cũng không cố tình rơi vào trong tai chưởng quầy quán rượu bên cạnh. Chưởng quầy đột nhiên chấn động, ánh mắt đặt lên người Tiêu Duệ bỗng nhiên trở nên kinh sợ, không dám tiếp tục nhìn kỹ, hắn lập tức cúi đầu xuống, trong lòng run rẩy lên: không ngờ là một Quận Vương? Trong thành Sa Châu xa hoàng đế chim không ỉa phân hôm nay, không ngờ lại đến một Quận Vương? Trời!
Tiêu Duệ thản nhiên cười, khoát tay áo:
- Một khi đã như vậy, Xung Vũ lấy kim bài ngự thưởng và kim ấn của ta ra. Tự Nghiệp, ngươi hãy theo ta đi gặp Đô đốc Sa Châu Mã Lượng này.
…
…
Hơn trăm sĩ tốt Đậu Lô vây quanh quán rượu này, một giáo úy tướng mạo hung ác xoay người xuống ngựa khua bảo kiếm trong tay hô:
- Phản tặc ở đâu?
Sai dịch dẫn tới kia chỉ tay vào đám người Tiêu Duệ đang chậm rãi đi ra quán rượu, run giọng nói:
- Tướng quân, chính là bọn họ…
Giáo úy hung tợn liếc Tiêu Duệ, nổi giận quát:
- Phản tặc lớn mật, cũng dám chống đối pháp lệnh của quan phủ. Người tới, bắt bọn chúng lại cho ta!
Lý Tự Nghiệp hung hăng cắm mạch đao trong tay xuống đất, cười rộ lên lạnh lẽo:
- Ai là phản tặc?
- Làm càn!
Giáo uy không đoán được không ngờ mấy khách thương này to gan như thế, hơn trăm quan quân tới rồi còn kiêu ngạo, không khỏi tức giận cắn chặt răng, rống lên:
- Bắt!
Lý Tự Nghiệp bỗng rút mạch đao ra, vắt ngang tay, trên mặt hung ác lẫm liệt bước lên một bước:
- Ai dám động thủ? Hừ, quan quân xung quanh nghe đây. Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường, khâm mệnh Chiêu An Sứ Tây Vực, Đại đô đốc phủ Đô đốc An Tây, Tiết độ sứ An Tây Tiêu Duệ Tiêu đại nhân ở đây, các ngươi đã nghe rõ chưa!
Theo lời Lý Tự Nghiệp nói, Lệnh Hồ Xung Vũ ung dung lấy kim bài hoàng đế Đại Đường ngự thưởng và kim ấn của Tiêu Duệ từ trong bọc đồ trên lưng ra, tiến lên một bước, đứng phía trước Tiêu Duệ.
…
…
Không ngờ Quận Vương Tĩnh Nan Tiêu Duệ thanh danh hiển hách giá lâm thành Sa Châu, tin tức này chợt quyền khắp thành Sa Châu không lớn, càng khiến người ta khiếp sợ so với cường đạo Thổ Phiên lại phóng ngựa quay lại ngoài thành.
Khi Đô đốc Sa Châu kiêm Chỉ huy sứ quân Đậu Lô Mã Lượng thất kinh chạy tới quán rượu này, đám người Tiêu Duệ đã tiếp tục chè chén trong quán rượu.
Mã Lượng thấy không ngờ Quận Vương Tĩnh Nan kia là thanh niên hoa phục nghe giảng nửa đường rời đi, không khỏi có chút kinh sợ. Hắn lấy lại bình tĩnh, tiến lên hành đại lễ:
- Hạ quan Đô đốc Mã Lượng, bái kiến Quận Vương điện hạ!
Tiêu Duệ buông chén rượu trong tay, liếc Mã Lượng một cái, thản nhiên khoát tay áo:
- Mã đô đốc, ta tới Tây Vực nhậm chức đi ngang qua Sa Châu, vốn định nghỉ tạm một ngày rồi rời đi, nhưng không nghĩ lại gặp cường đạo Thổ Phiên vây thành…
Mã Lượng run lên trong lòng, vội la lên:
- Quận Vương, không cần lo lắng, hiện giờ hạ quan đi làm cho những người đó đi… những cường đạo Thổ Phiên kia lập tức sẽ rời đi.
Tiêu Duệ cười cười, thản nhiên ồ một tiếng, chợt chuyển giọng, âm trầm xuống:
- Mã đô đốc, không ngờ ngài lệnh được cường đạo Thổ Phiên kia lui bước?
Mã Lượng cả kinh trong lòng, vội vàng run giọng giải thích hoàn toàn là do phòng thành Sa Châu thô sơ không thể chống đỡ cường đạo Thổ Phiên, đành phải dựa theo yêu cầu của cường đạo Thổ Phiên thu thập tài vật đưa cho người Thổ Phiên, bọn họ sẽ lùi đi vân vân.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, nói không nhanh không chập:
- Cường đạo ngoài thành kia chỉ có ngàn người, nếu ta nhớ không nhầm mà nói, Đậu Lô Sa Châu của ngươi hẳn là có 4000 quân đi? Quan quân gấp mấy lần cường đạo Thổ Phiên, nhưng Đô đốc Sa Châu kiêm Chỉ huy sứ quân Đậu Lô ngươi không hề nghĩ kháng địch bảo vệ dân, ngược lại trợ Trụ làm ngược giúp đỡ kẻ cướp Thổ Phiên cướp đoạt tiền dân. Ngươi để vương pháp Đại Đường ở đâu?
- Hạ quan…
Mặt Mã Lượng như màu đất cúi đầu xuống, muốn giải thích cái gì, lại thủy chung không có mở miệng ra.
Hắn cũng không lời chống đỡ, bởi vì Tiêu Duệ “ngang trời xuất thế” khiến hắn rối loạn chân tay và chuẩn mực.
Hồn nhiên chưa phát giác ra, không ngờ đây là ông chủ lớn sau màn của sản nghiệp Tiêu gia.
Tiêu Duệ cùng Lý Tự Nghiệp và Lệnh Hồ Xung Vũ hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu không bao lâu, vài sai dịch quan phủ và quân binh xông vào trong tửu quán, thủ lĩnh sai dịch vừa vào cửa liền nghênh ngang vỗ trước quầy tửu quán, quát to một tiếng:
- Giao nộp tiền ước lệ lui tặc, nhanh chóng, lão tử còn có công vụ trong người.
Chưởng quầy vội vàng cười bồi lấy một quán tiền sớm chuẩn bị tốt từ sau bàn ra, đưa tới:
- Quan gia, tiểu điếm sớm chuẩn bị tốt, đây là tiền ước lệ này lần, quan gia thu tốt.
Sai dịch ngạo nghễ gật đầu:
- Tính ngươi thức thời.
Không ngờ thu nhiều như vậy, khéo léo lập ra danh mục gọi là “tiền ước lệ lui tặc”, Tiêu Duệ không khỏi âm thầm nhíu mày.
Đang lúc cân nhắc, lại thấy sai dịch kia đặt ánh mắt lên người mấy khách rượu trong điếm, hô thật to:
- Các ngươi, những khách thương các ngươi, Đô đốc đại nhân có lệnh, phàm là khách thương qua lại cũng cần nộp 500 đồng tiền ước lệ lui tặc. Các ngươi nhanh chóng nộp lại đây.
Khách thương tới cũng phải giao tiền? Trong lòng Tiêu Duệ không khỏi sinh ra tức giận. Quá kiêu ngạo, hay cho một tham quan coi trời bằng vung, không ngờ vơ vét dân bản sứ, ngay cả khách thương cũng không buông tha, đây sao phải là “đưa tiền” cho cường đạo tới, rõ ràng chính là vơ vét của cải cho bản thân thôi.
Khách rượu hai bàn bên cạnh không dám chậm trễ, tự nhiên biết rõ bị hố nhưng vẫn thành thật lấy tiền ra mua bình an.
Sai dịch hài lòng mà nhận lấy tiền, thấy bên Tiêu Duệ không có động tĩnh không khỏi giận dữ nói:
- Mấy người các ngươi điếc sao? Không nghe lời lão tử nói à? Nhanh chóng, ít tìm phiền toái đi!
Tiêu Duệ nhíu mày, còn không nói gì, Lý Tự Nghiệp tính tình nóng nảy, bỗng nhiên đứng dậy, phẫn nộ trách một tiếng:
- Ngươi một sai dịch nho nhỏ, hãy sạch sẽ một chút! Cái gì là tiền ước lệ lui tặc, đây rõ ràng là các ngươi mượn cơ hội cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, đáng giận!
Sai dịch vừa nghe vậy, thật ra ngẩn ra. Hắn thu tiền ước lệ lui tặc ở trong thành Sa Châu cũng có vài năm, bất kể là cư dân trong thành hay là khách thương qua lại, thật đúng là không có một khách thương dám công khai đứng ra gọi nhịp với quan phủ, trong lúc nhất thời, hắn có chút không thích ứng.
Nhưng lập tức, hắn liền phản ứng lại, rống giận một tiếng:
- Hay cho một cẩu tặc ăn gan hùm mật gấu, cũng dám kháng cự quan phủ… Người tới, bắt mấy cẩu tặc này lại giao cho Đô đốc đại nhân xử trí!
Đừng xem Lý Tự Nghiệp hiện giờ chỉ là một Đô uý quả nghị lục phẩm nhưng hắn thật đúng là không để một Đô đốc Sa Châu và Chỉ huy sứ quân Đậu Lô nho nhỏ vào mắt. Dù sao, phía sau hắn chính là đệ nhất quyền quý danh xứng với thực Đại Đường hiện giờ, Quận Vương Tĩnh Nam, Tiết độ sứ An Tây Tiêu Duệ.
Lý Tự Nghiệp liếc Tiêu Duệ, thấy Tiêu Duệ cũng không có bộ dáng ngăn lại hắn liền hiên ngang nắm chặt mạch đao được vải bông bọc chặt một bên đứng dậy, trên mặt đột nhiên ngưng lại, nháy mắt mở thút thắt từ mảnh vải ra, một thanh mạch đao hàn quang lóng lánh liền lộ ra.
Những sai dịch và quan quân sĩ tốt tụ tập tới này ngày thường cáo mượn oai quen tác oai tác quái, đừng nhìn hùng hổ kỳ thật là một con hổ giấy. Bọn họ vừa thấy không ngờ Lý Tự Nghiệp nắm mạch đao trong tay đằng đằng sát khí đứng ở chỗ đó không khỏi đều có chút e ngại và khiếp đảm, chỉ có đầu lĩnh sai dịch vừa rồi run giọng hô:
- Phản phản, dám cầm hung khí chống lại quan quân!
Mới nói nửa lời, lại ảm giác hàn quang lạnh thấu xương đã tới dưới cổ họng mình, Lý Tự Nghiệp nâng ngang mạch đao sắc bén trong tay, ngay ngắn ở cổ sai dịch.
- Ngươi lại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cẩn thận ta cắt đầu của ngươi xuống làm cái bô.
Giọng nói nghiêm nghị của Lý Tự Nghiệp tiến vào lỗ tai sai dịch.
Sắc mặt sai dịch trắng bệch cả người hơi run rẩy, động cũng không dám động một chút.
Tiêu Duệ thản nhiên cười, khoát tay áo.
Lý Tự Nghiệp thu hồi mạch đao, thuận thế kéo một đao hoa mắt, cúi đầu trách mắng:
- Lăn!
Mặc dù sai dịch có mấy người, bọn họ xem một đội Tiêu Duệ không chỉ có tráng hán hung ác nắm mạch đao trong tay này, còn có mấy tuỳ tùng như lang như hổ, chẳng qua bọn họ chỉ kính cẩn đứng phía sau công tử kia không có ra tay, nhưng vừa thấy đã biết là hạng người dũng mãnh thiện chiến, sai dịch dẫn người chạy trối chết.
Chướng quầy và tiểu nhị quán rượu đã chạy tới, vừa thở dài vừa khom người:
- Khách quan, các ngài xông hoạ lớn, sao lại dám dùng đao với các quan quân này? Dân chúng sao có thể đối nghịch với quan phủ, các ngài vẫn nên nhanh chóng đi thôi, nếu không một lát sẽ có đại đội quan quân tới bắt các ngài. Một khi các ngài bị bắt vào phủ Đô dốc, chính là không chết cũng mất tầng da.
Lý Tự Nghiệp kinh thường bĩu môi:
- Chúng ta còn không sợ, các ngươi sợ cái gì? Quan phủ Sa Châu trợ Trụ ngang ngược, không ngờ cấu kết với cường đạo Thổ Phiên, vơ vét tiền dân, đáng giận đến cực điểm, chúng ta nhìn không thấy thì thôi, nếu gặp, hừ…
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười:
- Tự Nghiệp, ngươi hãy an tâm một chút chớ nóng nảy. Chưởng quầy hãy lại đây, mỗ có mấy câu muốn hỏi ngươi.
Chưởng quầy xoa tay:
- Khách quan…
- Ta hỏi ngươi, cường đạo Thổ Phiên cần bao nhiêu tiền mới có thể lui bước? Mà quan phủ đưa tới tay người Thổ Phiên như thế nào?
Tiêu Duệ mỉm cười.
Chưởng quầy thấy Tiêu Duệ một bộ tự nhiên bình tĩnh, dường như không hề để chuyện vừa rồi trong lòng, không khỏi đại động trong lòng, mơ hồ cảm thấy người này thật sự rất có địa vị. Người bình thường không chỉ nói chống lại quan quân, thấy sai dịch của quan phủ đã luống cuống phân nửa, đây chính là đạo lý dân không đấu với quan.
- Khách quan, điều này, tiểu nhân chỉ là mở điếm buôn bán, đối với chuyện này thật sự là không hiểu. Cho nên, chúng ta chỉ thấy quan phủ thu như nào liền giao tiền mà thôi, cũng không dám hỏi nhiều.
Chưởng quầy trầm ngâm, nói lời đắn đo.
Một cử chỉ khôm khéo như thế, Tiêu Duệ cười thầm trong lòng, cũng không tiếp tục làm khó, đơn giản chậm rãi đứng lên, cười với Lệnh Hồ Xung Vũ, Lý Tự Nghiệp cùng với vài thân binh tuỳ tùng kia:
- Xung Vũ, Tự Nghiệp, dường như chúng ta có phiền toái.
Khoé miệng Lệnh Hồ Xung Vũ vừa động, muốn nói gì.
Nhưng Lý Tự Nghiệp lại nghẹn lâu thật sự có chút không kìm nổi, không khỏi cúi người thi lễ cúi đầu nói:
- Quận Vương, tham quan nhiễu dân như thế, nếu chúng ta gặp gỡ, như nào có thể làm như không thấy.
Một tiếng “Quận Vương” này cũng không cố tình rơi vào trong tai chưởng quầy quán rượu bên cạnh. Chưởng quầy đột nhiên chấn động, ánh mắt đặt lên người Tiêu Duệ bỗng nhiên trở nên kinh sợ, không dám tiếp tục nhìn kỹ, hắn lập tức cúi đầu xuống, trong lòng run rẩy lên: không ngờ là một Quận Vương? Trong thành Sa Châu xa hoàng đế chim không ỉa phân hôm nay, không ngờ lại đến một Quận Vương? Trời!
Tiêu Duệ thản nhiên cười, khoát tay áo:
- Một khi đã như vậy, Xung Vũ lấy kim bài ngự thưởng và kim ấn của ta ra. Tự Nghiệp, ngươi hãy theo ta đi gặp Đô đốc Sa Châu Mã Lượng này.
…
…
Hơn trăm sĩ tốt Đậu Lô vây quanh quán rượu này, một giáo úy tướng mạo hung ác xoay người xuống ngựa khua bảo kiếm trong tay hô:
- Phản tặc ở đâu?
Sai dịch dẫn tới kia chỉ tay vào đám người Tiêu Duệ đang chậm rãi đi ra quán rượu, run giọng nói:
- Tướng quân, chính là bọn họ…
Giáo úy hung tợn liếc Tiêu Duệ, nổi giận quát:
- Phản tặc lớn mật, cũng dám chống đối pháp lệnh của quan phủ. Người tới, bắt bọn chúng lại cho ta!
Lý Tự Nghiệp hung hăng cắm mạch đao trong tay xuống đất, cười rộ lên lạnh lẽo:
- Ai là phản tặc?
- Làm càn!
Giáo uy không đoán được không ngờ mấy khách thương này to gan như thế, hơn trăm quan quân tới rồi còn kiêu ngạo, không khỏi tức giận cắn chặt răng, rống lên:
- Bắt!
Lý Tự Nghiệp bỗng rút mạch đao ra, vắt ngang tay, trên mặt hung ác lẫm liệt bước lên một bước:
- Ai dám động thủ? Hừ, quan quân xung quanh nghe đây. Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường, khâm mệnh Chiêu An Sứ Tây Vực, Đại đô đốc phủ Đô đốc An Tây, Tiết độ sứ An Tây Tiêu Duệ Tiêu đại nhân ở đây, các ngươi đã nghe rõ chưa!
Theo lời Lý Tự Nghiệp nói, Lệnh Hồ Xung Vũ ung dung lấy kim bài hoàng đế Đại Đường ngự thưởng và kim ấn của Tiêu Duệ từ trong bọc đồ trên lưng ra, tiến lên một bước, đứng phía trước Tiêu Duệ.
…
…
Không ngờ Quận Vương Tĩnh Nan Tiêu Duệ thanh danh hiển hách giá lâm thành Sa Châu, tin tức này chợt quyền khắp thành Sa Châu không lớn, càng khiến người ta khiếp sợ so với cường đạo Thổ Phiên lại phóng ngựa quay lại ngoài thành.
Khi Đô đốc Sa Châu kiêm Chỉ huy sứ quân Đậu Lô Mã Lượng thất kinh chạy tới quán rượu này, đám người Tiêu Duệ đã tiếp tục chè chén trong quán rượu.
Mã Lượng thấy không ngờ Quận Vương Tĩnh Nan kia là thanh niên hoa phục nghe giảng nửa đường rời đi, không khỏi có chút kinh sợ. Hắn lấy lại bình tĩnh, tiến lên hành đại lễ:
- Hạ quan Đô đốc Mã Lượng, bái kiến Quận Vương điện hạ!
Tiêu Duệ buông chén rượu trong tay, liếc Mã Lượng một cái, thản nhiên khoát tay áo:
- Mã đô đốc, ta tới Tây Vực nhậm chức đi ngang qua Sa Châu, vốn định nghỉ tạm một ngày rồi rời đi, nhưng không nghĩ lại gặp cường đạo Thổ Phiên vây thành…
Mã Lượng run lên trong lòng, vội la lên:
- Quận Vương, không cần lo lắng, hiện giờ hạ quan đi làm cho những người đó đi… những cường đạo Thổ Phiên kia lập tức sẽ rời đi.
Tiêu Duệ cười cười, thản nhiên ồ một tiếng, chợt chuyển giọng, âm trầm xuống:
- Mã đô đốc, không ngờ ngài lệnh được cường đạo Thổ Phiên kia lui bước?
Mã Lượng cả kinh trong lòng, vội vàng run giọng giải thích hoàn toàn là do phòng thành Sa Châu thô sơ không thể chống đỡ cường đạo Thổ Phiên, đành phải dựa theo yêu cầu của cường đạo Thổ Phiên thu thập tài vật đưa cho người Thổ Phiên, bọn họ sẽ lùi đi vân vân.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, nói không nhanh không chập:
- Cường đạo ngoài thành kia chỉ có ngàn người, nếu ta nhớ không nhầm mà nói, Đậu Lô Sa Châu của ngươi hẳn là có 4000 quân đi? Quan quân gấp mấy lần cường đạo Thổ Phiên, nhưng Đô đốc Sa Châu kiêm Chỉ huy sứ quân Đậu Lô ngươi không hề nghĩ kháng địch bảo vệ dân, ngược lại trợ Trụ làm ngược giúp đỡ kẻ cướp Thổ Phiên cướp đoạt tiền dân. Ngươi để vương pháp Đại Đường ở đâu?
- Hạ quan…
Mặt Mã Lượng như màu đất cúi đầu xuống, muốn giải thích cái gì, lại thủy chung không có mở miệng ra.
Hắn cũng không lời chống đỡ, bởi vì Tiêu Duệ “ngang trời xuất thế” khiến hắn rối loạn chân tay và chuẩn mực.
Danh sách chương