Tiêu Duệ rời khỏi hoàng cung, liền vội vàng về phủ, mà ngay khi hắn đứng ở trong hoàng cung nhận Lý Long Cơ triệu kiến, tin tức Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết nhường ngôi cho công chúa Thổ Phiên Trác Mã, được hoàng đế ban thưởng tên Lý Dược, phong làm An Nhạc quận vương Đại Đường đã truyền bá trong thành Trường An.
Thịnh Đường cởi mở, tin tức triều đình lan truyền ra dân gian rất nhanh chóng.
Tin tức này chợt trờ thành tin lạ trong miệng dân chúng Trường An, mà càng làm cho người ta nói chuyện hăng say chính là, nghe nói An Nhạc quận vương Lý Dược mới phong này, không ngờ là vì tỷ tỷ của Tĩnh Nan quận vương Tiêu Duệ mà buông tha vương vị.
Trong nhất thời, Lý Dược vang vọng toàn bộ thành Trường An. Giai thoại bát quái không thích giang sơn thích mỹ nhân cũng được một số người hiểu chuyện truyền ra, tăng thêm không ít “hơi nước” và hàm lượng phấn hồng. Mà bởi vì vậy, tên Tiêu Nguyệt này cũng được truyền ra rộng rãi.
Mà chuyện này, đương nhiên cũng truyền vào Tiêu gia. Tú Nhi nghe được tin tức kinh người từ chỗ Tiêu Hổ, lập tức chạy đến phòng khách nội viện Tiêu gia, ngay trước mặt mấy nữ chủ nhân Tiêu gia, sống động mà kể lại lời đồn nghe được một lần.
Lý Nghi nhíu mày, thản nhiên nói:
- Thổ Phiên Vương này không ngờ lại như vậy? Thật sự là làm người ta cảm thấy không thể tin nổi.
Dương Ngọc Hoàn cười cười, liếc Tiêu Nguyệt một cái, không nói gì.
Mà Chương Cừu Liên Nhi, tâm tư đều đặt ở kinh doanh để ý sản nghiệp khổng lồ của Tiêu gia, đang suy xét vài sách lược kinh doanh lớn, đối với loại tin đồn bát quái nửa thật nửa giả không cảm thấy hứng thú thế nào. Tuy rằng có liên quan đến Tiêu gia, nàng cũng chỉ lẳng lặng nghe, lòng dạ vẫn suy xét chính sự.
Chỉ có Lý Đằng Không tính tình hoạt bát, rất hứng thú đối với tin tức bát quái đề cập tới Tiêu Nguyệt này, “không có ý tốt” hì hì mỉm cười:
- Tỷ tỷ, xem ra Thổ Phiên Vương này đối với tỷ thật đúng là tình cảm sâu đậm! Dựa theo cách nhìn của Không nhi, Thổ Phiên Vương này trông cũng có chút ý tứ, coi như là tuổi trẻ anh tuấn. Muội xem tỷ tỷ ngài nên cân nhắc một chút, không được làm Thổ Phiên vương hậu, làm phu nhân An Nhạc quận vương cũng không tồi.
Tiêu Nguyệt trừng mắt nhìn Lý Đằng Không, sẵng giọng:
- Không nhi, đừng nói hươu nói vượn. Tỷ đã sớm nói qua cuộc đời này sẽ không lập gia đình, người kia có làm Thổ Phiên Vương hay không, có quan hệ gì với tỷ? Lời ong tiếng ve này truyền ở bên ngoài thì thôi, ở trong nhà chúng ta, thì không được.
Thấy Tiêu Nguyệt có chút tức giận, Lý Đằng Không cũng không tiếp tục đùa nữa, liền cười ha ha, chủ động chuyển hướng câu chuyện.
Các cô gái đang tán gẫu, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm dồn dập của Tiêu Hổ:
- Phu nhân, người Lý tướng phủ tới nói Lý tướng có việc, gọi phu nhân về phủ gấp.
…
…
Lý Đằng Không cảm thấy nghi hoặc, nàng không rõ, đang êm đẹp, phụ thân mình như nào lại gọi mình về nhà gấp, ngay cả quần áo cũng không để mình thay đã bị xe ngựa Lý gia vội vã giục. Trên đường, nghi hoặc mới đầu trong lòng nàng, chậm rãi biến thành bất an, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới hình huống thân thể Lý Lâm Phủ. Chẳng lẽ, là phụ thân mình mất?
Nghĩ đến đây, Lý Đằng Không liền có chút lòng nóng như lửa đốt.
Khi nàng vội vã xông vào đại viện Lý gia, phát hiện mấy người huynh trưởng và tỷ tỷ của nàng, đều tề tụ trong đảnh sảnh nội viện Lý gia, phàm là trực hệ Lý gia, đều đã trình diện, chỉ thiếu một mình nàng.
Sắc mặt Lý Lâm Phủ có chút âm trầm, ngồi ở giữa im lặng không nói. Mà mấy người huynh trưởng tỷ tỷ mấy người cực kỳ thân thiết của nàng ngồi hai bên, mặt đều mang nghi hoặc, không khí trong phòng rất là ngưng trọng và nặng nề.
- Phụ thân.
Lý Đằng Không vội vàng hô, nhưng Lý Lâm Phủ khoát tay áo, làm cho ngừng lại.
Lý phu nhân lo lắng ngồi bên cạnh Lý Lâm Phủ, nhẹ nhàng phủi đi một chút bụi bặm trên người hắn. Lý phu nhân cũng cảm thấy rất là khó hiểu, phu quân thích sạch sẽ này, hôm nay không biết chạy đi đâu quệt một thân bụi bặm như vậy.
Lý Lâm phủ đột nhiên triệu tập các con mình, không chỉ nói Lý Đằng Không các nàng, cho dù là Lý phu nhân, cũng có chút không hiểu được.
Lý Lâm Phủ chậm rãi đứng lên, hắng giọng một tiếng, trầm giọng nói:
- Các con cũng không cần hỏi, chỉ nghe lão phu nói. Các con đều là con của lão phu, có lão phu, các con đều hưởng vinh hoa phú quý vô cùng. Tại Đại Đường này, không ai dám động một sợi tóc gáy của các con. Nhưng nếu lão phu đã không còn quyền thế ngút trời này, các con sẽ như thế nào?
Lý Đằng Không run lên trong lòng, ánh mắt kinh hoảng lướt qua trên mặt mấy người tỷ tỷ và huynh tẩu:
- Phụ thân, ngài..
- Con không nên hỏi, Không nhi, im lặng nghe phụ thân nói.
Lý Lâm Phủ phất ống tay áo, chậm rãi ngồi trở về:
- Lão phu làm quan vài chục năm, Lý gia liền tiêu dao vài chục năm ở Trường An. Nhưng thời trẻ qua mau, người mà, luôn có một ngày nghèo túng. Các con không nên hỏi vì sao, tóm lại các con phải hiểu được, phụ thân các con, có lẽ trong mấy ngày này sẽ bãi quan miễn chức.
Đám con Lý Lâm Phủ nghe vậy, không kìm nổi hút một ngụm khí lạnh.
Lý gia luôn làm mưa làm gió ở Trường An, cho tới bây giờ các nàng vốn không nghĩ tới, chính phụ thân mình cũng có một ngày bãi quan miễn chức. Đây, đây là vì sao?
Nhưng đám con truyền đến anh mắt ngạc nhiên nghi ngờ, Lý Lâm Phủ cười nhạt:
- Điều này rất bình thường, các con cũng không cần khủng hoảng. Tuy rằng lão phu không ở trong triều, nhưng Lý gia ta cũng sẽ không tan hoang đi xuống như vậy. Bởi vì, các con còn có một muội phu, phu quân Không nhi, Tĩnh Nan quận vương Tiêu Duệ.
- Không nên hỏi vì sao, không nên quản. Chuyện của lão phu, không quan hệ với các con. Các con cần làm là, từ nay về sau thành thành thật thật hành sự đối xử, không nên tiếp tục đường hoàng giống như dĩ vãng, không nên tăng thêm phiền toái cho Tiêu Duệ.
Lý Lâm Phủ thở phào một cái.
- Còn có, các con nhất thiết phải nhớ, nhất định phải nhớ kỹ, nhất là Không nhi.
Lý Lâm Phủ đưa ánh mắt về phía Lý Đằng Không, trong mắt phát ra một chút thương tiếc:
- Trong hai ngày này, bất kể Tiêu Duệ đối với phụ thân như thế nào, đó đều là an bài của phụ thân, các con không thể hiềm khích trong lòng, càng không thể ghen ghét muội phu các con. Tốt lắm, không hỏi nữa, đều đi xuống đi, ta muốn nói chuyện với muội phu các con.
Lý Lâm Phủ khoát tay áo, hồn nhiên không để ý đám con gái nhất là Lý Đằng Không khiếp sợ và sợ hãi, nhắm hai mắt lại.
Tiêu Duệ chậm rãi đi vào đại sảnh, trên nửa đường rời cung về phủ bị người Lý Lâm Phủ phái tới cản lại, không hiểu ra sao đã tới Lý gia rồi. Tới Lý gia rồi, thấy thân nhân Lý gia tập trung toàn bộ, trong lòng cũng hơi có chút ngờ vực vô căn cứ.
Hai mắt Lý Lâm Phủ bỗng nhiên mở, tuy rằng sự sắc sảo trong mắt chợt lóe qua cũng không có trốn thoát ánh mắt Tiêu Duệ. Nhìn thấy hắn như vậy, Tiêu Duệ ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất cho thấy, đã biết vị cha vợ ngày không có gì trở ngại.
- Ngay trước mặt lão phu và mẫu thân các con, các con cúi đầu bái Tiêu Duệ.
Lý Lâm Phủ đột nhiên nói.
Tiêu Duệ ngẩn ra, cuống cả lên vội vàng né tránh, cất cao giọng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, các vị huynh trưởng tỷ tỷ, điều này sao được?
Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười:
- Các con hãy lui ra, không có lão phu cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào. Phu nhân, nàng cũng đi đi.
Phu nhân lo lắng liếc Lý Lâm Phủ một cái, cũng không nói gì, chỉ đứng dậy rời đi.
- Ngồi.
Lý Lâm Phủ thản nhiên nói.
Thấy điệu bộ Lý Lâm Phủ hơi có chút mê hoặc, tâm trạng nghi ngờ của Tiêu Duệ cũng dần dần nặng, trầm giọng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngài đây là?
- Có lẽ hai ngày nữa lão phu nên bãi quan rồi.
Lý Lâm Phủ thở dài:
- Điều này bên trong tính toán của lão phu, con không cần kinh ngạc.
- Vâng.
Tiêu Duệ vừa chuyển trong lòng.
- Con xem xem này.
Lý Lâm Phủ lấy mấy bản tấu chương từ trong lòng ra, đưa cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ vội vàng trở mình vừa thấy sắc mặt đại biến. Hóa ra, không ngờ đây là mấu bản tấu chương vạch tội Lý Lâm Phủ.
Hữu hàm ninh thái Triệu Phụng, còn có Thị trung Nghiêm Đĩnh Chi trước kia bị giáng chức, còn có Ngự sử đại phu Bùi Dũng con trai Thị trung tướng quốc Bùi Quang Đình.
Triệu Phụng tấu vạch ra nhiều tội danh của Lý Lâm Phủ, như cái gì chặn đường dân nói lộng quyền che đậy không cho vua nghe, kết bè kết cánh thu nhận hối lộ, vân vân. Mà càng cổ quái chính là, tấu chương của Ngự sử đại phu Bùi Dũng, trong tấu chương Bùi Dũng phẫn nộ chỉ trích Lý Lâm Phủ câu dẫn kế phu nhân Võ thị của phụ thân Bùi Quang Đình cũng chính là Nhị nương Bùi Dũng.
Tiêu Duệ ngưng trọng trong lòng nhưng hắn lập tức liền nhíu mày, thực tế mà nói có lẽ những tội danh này cũng không phải hư cấu, bởi vì Lý Lâm Phủ chuyên quyền là sự thật, nhưng cho dù như thế nào, dù sao Lý Lâm Phủ cũng là nhạc phụ hắn, là phụ thân Không nhi.
- Nhạc phụ đại nhân, tấu chương của đám người Triệu Phụng này…
Tiêu Duệ thấp giọng nói.
- Lá gan bọn họ không nhỏ, ha ha.
Lý Lâm Phủ nghĩ tới cười cười:
- Nếu không phải lão phu cố ý nhân cơ hội này ẩn lui, chỉ bằng mấy bản tấu chương này của bọn họ, có thể đẩy ngã lão phu sao? Quả thực là người si nói mộng. Không phải lão phu buông tay, chút tấu chương này cũng không đến được chỗ hoàng thượng.
Tiêu Duệ gật đầu. Những lời này của Lý Lâm Phủ cũng không khoa trương, hắn nắm giữ triều chính nhiều năm, những tấu chương tới ngự thư phòng của hoàng đế, đều đã qua tay hắn. Nếu không phải có an bài khác, những tấu chương này sợ là sớm đã bị hắn tiêu hủy.
Mà kết cục của Triệu Phụng viết tấu chương này có thể thảm.
Cha vợ nhà mình là một người lòng lang dạ sói, điểm này, Tiêu Duệ rõ ràng trong lòng. Nhưng hắn lập tức lại sinh ra nghi vấn mới, Lý Lâm Phủ lựa chọn lúc này “lui ẩn”? Đây là có dụng ý gì? Chẳng lẽ, hắn muốn thừa nhận tội danh này?
Còn có, không ngờ có tội danh “câu dẫn thê thất đại thần thành gian”?
Mày Tiêu Duệ càng nhăn nhưng hắn không có mở miệng hỏi, hắn biết Lý Lâm Phủ đột nhiên tìm hắn đến tất có lời.
- Chắc chắn hoàng thượng cũng nên thả con đi Tây Vực đi?
Lý Lâm Phủ đột nhiên cười nói.
- Phải.
Tiêu Duệ gật đầu.
- Cho nên, mấy bản tấu này tới đúng thời điểm.
Miệng Lý Lâm Phủ hơi nở nụ cười:
- Lão phu đã sớm muốn nhân cơ hội ẩn lui, lúc này đúng là thời cơ. Con cần phải biết rằng, nếu lão phu không ngã, hoàng thượng thủy chung sẽ không hoàn toàn yên tâm con. Một khi con ở Tây Vực có biến động nhỏ gì, hoàng thượng tất có động tác. Cũng được, lão phu sớm muộn gì cũng ngã, liền lựa chọn lúc này, coi như là thành toàn con.
- Nhưng…
- Không có nhưng gì. Tiêu Duệ, tâm ý lão phu đã quyết, con không cần nói thêm nữa.
Lý Lâm phủ thản nhiên nói:
- Lão phu cũng vì Lý gia, con chỉ cần nhớ kỹ lời lão phu nói, chiếu cố tốt Lý gia là được.
- Thân thể lão phu đã quá sức rồi, một khi đã như vậy, không bằng thành toàn con cùng Chương Cừu Kiêm Quỳnh. Con đưa mấy bản tấu chương này cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh, để hắn dâng tấu cho hoàng thượng. Mà con, cũng cần công khái cho thấy thái độ đối nghịch lão phu, cũng không ngại dâng một bản tấu, hung hăng phê phán lão phu một phen.
Nụ cười khóe miệng Lý Lâm Phủ càng đậm cũng càng âm trầm:
- Chẳng lẽ con không cảm thấy, tội danh này với lão phu mà nói, đều danh xứng với thực sao?
Đầu vai Tiêu Duệ run lên.
- Lão phu biết con rất tốt, không ngại nói cho con, ta cùng phu nhân Bùi Quang quả thật có một đoạn tình cảm, mà để chứng thực cho tội danh này, sáng sớm hôm nay, ta còn đi ngoài thành gặp gỡ Võ thị một lần.
Lý Lâm Phủ đột nhiên cười rộ lên bi ai.
Tiêu Duệ thở dài trong lòng, sắc mặt cũng âm trầm lên.
- Không như thế, không đủ để làm hoàng thượng tức giận, thì trị tội như thế nào?
Lý Lâm Phủ ngạo nghễ đứng dậy:
- Lão phu vì cân nhắc chính trị, cẩn trọng, thị phi công trạng ra sao, thế nhân có lẽ không biết, nhưng hoàng thượng lại biết rõ trong lòng. Bởi vì, có lão phu, hắn bớt lo, thực không dám dấu diễm, Bùi Dũng này cũng là ta phân phó dâng tấu.
- Tốt lắm, hôm nay lão phu đều nói hết cho con, con còn chuyện gì không rõ, có thể cùng nói ra, qua hôm nay, nếu con muốn gặp lại lão phu, sợ là khó khăn.
Thanh âm Lý Lâm Phủ đột nhiên trở nên cực kỳ xúc động, trong ánh mắt không tự chủ được phát ra vài phần dứt khoát và đau thương.
Tiêu Duệ cũng không khỏi có chút ảm đạm. Hắn hiểu được, nếu Lý Lâm Phủ nhận một số tội danh này, có lẽ không chết, nhưng chỉ sợ Lý gia quyền thế phú quý sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát. Mà Lý Lâm Phủ chuyên quyền nhiều năm, đối thủ và người đắc tội vô số kể, một khi trog tay hắn đã không có quyền thế, như vậy, Lý gia…
Tiêu Duệ cảm thấy ảm đạm, hắn cũng hiểu được, sở dĩ Lý Lâm Phủ làm như vậy, thứ nhất là vì thân thể hắn, mấy năm nay hắn dồn tinh thần cho quyền mưu tranh đấu, tâm lực hao tổn quá độ, đã tới bước dầu hết khô cạn, hắn nên trải đường cho Lý gia; thứ hai, hắn cảm thấy ân sủng tín nhiệm của hoàng đế đối với hắn đang dần hạ thấp, so với đợi cho ngày nào đó hoàng đế từ bỏ, không bằng ẩn lui trước.
Kể từ đó, hắn tự nhiên tránh không được bãi quan, nhưng vẫn có thể xem là một loại sáng suốt. Tội danh này đó thoạt nhìn dọa người, kỳ thật đều không tạo thành uy hiếp trí mạng đối với hắn. Hoàng đế đều rõ ràng Lý Lâm Phủ chuyên quyền hơn ai khác, nhưng trong quá khứ mười mấy năm, hoàng đế hoàn toàn cần một thần tử chuyên quyền như vậy.
Lý Lâm Phủ kết luận tuy hoàng đế sẽ miễn quan hắn, nhưng tuyệt không đến mức gây hại cho Lý gia.
Lấy lui làm tiến, hắn lấy “lui” đổi lấy Tiêu Duệ “tiến” cùng với tương lai hơn mười năm an nhạc phú quý của Lý gia, tính toán của hắn cũng rất hoàn mỹ.
- Nhạc phụ đại nhân, không thể không thế này sao?
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, đối với Lý Lâm Phủ dụng tâm lương khổ, nói hắn không cảm động trong lòng là giả.
- Tất nhiên, cha vợ con nắm giữ triều chính Đại Đường, hiện giờ con nắm giữ binh quyền phiên trấn, nếu lão phu tiếp tục trên triều không ngã, hoàng thượng sao có thể an tâm? Mặc dù lão phu không lùi, hoàng thượng cũng sẽ dần cho lão phu một tội danh cuối cùng đuổi đi xong việc, nếu đã như vậy, lão phu lui một bước, cho hoàng thượng một bậc thang, cũng cho con một bậc thang.
Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười:
- Thật sự tính ra, chúng ta cũng không chịu thiệt, chỉ cần tương lai con có thể được việc, việc lão phu làm hôm nay, sẽ đều có giá trị.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy hành lễ:
- Tiểu tế đa tạ nhạc phụ đại nhân thành toàn, hiện giờ tiểu tế thề, chỉ cần có tiểu tế, Lý gia sẽ bình yên vô sự.
Thịnh Đường cởi mở, tin tức triều đình lan truyền ra dân gian rất nhanh chóng.
Tin tức này chợt trờ thành tin lạ trong miệng dân chúng Trường An, mà càng làm cho người ta nói chuyện hăng say chính là, nghe nói An Nhạc quận vương Lý Dược mới phong này, không ngờ là vì tỷ tỷ của Tĩnh Nan quận vương Tiêu Duệ mà buông tha vương vị.
Trong nhất thời, Lý Dược vang vọng toàn bộ thành Trường An. Giai thoại bát quái không thích giang sơn thích mỹ nhân cũng được một số người hiểu chuyện truyền ra, tăng thêm không ít “hơi nước” và hàm lượng phấn hồng. Mà bởi vì vậy, tên Tiêu Nguyệt này cũng được truyền ra rộng rãi.
Mà chuyện này, đương nhiên cũng truyền vào Tiêu gia. Tú Nhi nghe được tin tức kinh người từ chỗ Tiêu Hổ, lập tức chạy đến phòng khách nội viện Tiêu gia, ngay trước mặt mấy nữ chủ nhân Tiêu gia, sống động mà kể lại lời đồn nghe được một lần.
Lý Nghi nhíu mày, thản nhiên nói:
- Thổ Phiên Vương này không ngờ lại như vậy? Thật sự là làm người ta cảm thấy không thể tin nổi.
Dương Ngọc Hoàn cười cười, liếc Tiêu Nguyệt một cái, không nói gì.
Mà Chương Cừu Liên Nhi, tâm tư đều đặt ở kinh doanh để ý sản nghiệp khổng lồ của Tiêu gia, đang suy xét vài sách lược kinh doanh lớn, đối với loại tin đồn bát quái nửa thật nửa giả không cảm thấy hứng thú thế nào. Tuy rằng có liên quan đến Tiêu gia, nàng cũng chỉ lẳng lặng nghe, lòng dạ vẫn suy xét chính sự.
Chỉ có Lý Đằng Không tính tình hoạt bát, rất hứng thú đối với tin tức bát quái đề cập tới Tiêu Nguyệt này, “không có ý tốt” hì hì mỉm cười:
- Tỷ tỷ, xem ra Thổ Phiên Vương này đối với tỷ thật đúng là tình cảm sâu đậm! Dựa theo cách nhìn của Không nhi, Thổ Phiên Vương này trông cũng có chút ý tứ, coi như là tuổi trẻ anh tuấn. Muội xem tỷ tỷ ngài nên cân nhắc một chút, không được làm Thổ Phiên vương hậu, làm phu nhân An Nhạc quận vương cũng không tồi.
Tiêu Nguyệt trừng mắt nhìn Lý Đằng Không, sẵng giọng:
- Không nhi, đừng nói hươu nói vượn. Tỷ đã sớm nói qua cuộc đời này sẽ không lập gia đình, người kia có làm Thổ Phiên Vương hay không, có quan hệ gì với tỷ? Lời ong tiếng ve này truyền ở bên ngoài thì thôi, ở trong nhà chúng ta, thì không được.
Thấy Tiêu Nguyệt có chút tức giận, Lý Đằng Không cũng không tiếp tục đùa nữa, liền cười ha ha, chủ động chuyển hướng câu chuyện.
Các cô gái đang tán gẫu, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm dồn dập của Tiêu Hổ:
- Phu nhân, người Lý tướng phủ tới nói Lý tướng có việc, gọi phu nhân về phủ gấp.
…
…
Lý Đằng Không cảm thấy nghi hoặc, nàng không rõ, đang êm đẹp, phụ thân mình như nào lại gọi mình về nhà gấp, ngay cả quần áo cũng không để mình thay đã bị xe ngựa Lý gia vội vã giục. Trên đường, nghi hoặc mới đầu trong lòng nàng, chậm rãi biến thành bất an, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới hình huống thân thể Lý Lâm Phủ. Chẳng lẽ, là phụ thân mình mất?
Nghĩ đến đây, Lý Đằng Không liền có chút lòng nóng như lửa đốt.
Khi nàng vội vã xông vào đại viện Lý gia, phát hiện mấy người huynh trưởng và tỷ tỷ của nàng, đều tề tụ trong đảnh sảnh nội viện Lý gia, phàm là trực hệ Lý gia, đều đã trình diện, chỉ thiếu một mình nàng.
Sắc mặt Lý Lâm Phủ có chút âm trầm, ngồi ở giữa im lặng không nói. Mà mấy người huynh trưởng tỷ tỷ mấy người cực kỳ thân thiết của nàng ngồi hai bên, mặt đều mang nghi hoặc, không khí trong phòng rất là ngưng trọng và nặng nề.
- Phụ thân.
Lý Đằng Không vội vàng hô, nhưng Lý Lâm Phủ khoát tay áo, làm cho ngừng lại.
Lý phu nhân lo lắng ngồi bên cạnh Lý Lâm Phủ, nhẹ nhàng phủi đi một chút bụi bặm trên người hắn. Lý phu nhân cũng cảm thấy rất là khó hiểu, phu quân thích sạch sẽ này, hôm nay không biết chạy đi đâu quệt một thân bụi bặm như vậy.
Lý Lâm phủ đột nhiên triệu tập các con mình, không chỉ nói Lý Đằng Không các nàng, cho dù là Lý phu nhân, cũng có chút không hiểu được.
Lý Lâm Phủ chậm rãi đứng lên, hắng giọng một tiếng, trầm giọng nói:
- Các con cũng không cần hỏi, chỉ nghe lão phu nói. Các con đều là con của lão phu, có lão phu, các con đều hưởng vinh hoa phú quý vô cùng. Tại Đại Đường này, không ai dám động một sợi tóc gáy của các con. Nhưng nếu lão phu đã không còn quyền thế ngút trời này, các con sẽ như thế nào?
Lý Đằng Không run lên trong lòng, ánh mắt kinh hoảng lướt qua trên mặt mấy người tỷ tỷ và huynh tẩu:
- Phụ thân, ngài..
- Con không nên hỏi, Không nhi, im lặng nghe phụ thân nói.
Lý Lâm Phủ phất ống tay áo, chậm rãi ngồi trở về:
- Lão phu làm quan vài chục năm, Lý gia liền tiêu dao vài chục năm ở Trường An. Nhưng thời trẻ qua mau, người mà, luôn có một ngày nghèo túng. Các con không nên hỏi vì sao, tóm lại các con phải hiểu được, phụ thân các con, có lẽ trong mấy ngày này sẽ bãi quan miễn chức.
Đám con Lý Lâm Phủ nghe vậy, không kìm nổi hút một ngụm khí lạnh.
Lý gia luôn làm mưa làm gió ở Trường An, cho tới bây giờ các nàng vốn không nghĩ tới, chính phụ thân mình cũng có một ngày bãi quan miễn chức. Đây, đây là vì sao?
Nhưng đám con truyền đến anh mắt ngạc nhiên nghi ngờ, Lý Lâm Phủ cười nhạt:
- Điều này rất bình thường, các con cũng không cần khủng hoảng. Tuy rằng lão phu không ở trong triều, nhưng Lý gia ta cũng sẽ không tan hoang đi xuống như vậy. Bởi vì, các con còn có một muội phu, phu quân Không nhi, Tĩnh Nan quận vương Tiêu Duệ.
- Không nên hỏi vì sao, không nên quản. Chuyện của lão phu, không quan hệ với các con. Các con cần làm là, từ nay về sau thành thành thật thật hành sự đối xử, không nên tiếp tục đường hoàng giống như dĩ vãng, không nên tăng thêm phiền toái cho Tiêu Duệ.
Lý Lâm Phủ thở phào một cái.
- Còn có, các con nhất thiết phải nhớ, nhất định phải nhớ kỹ, nhất là Không nhi.
Lý Lâm Phủ đưa ánh mắt về phía Lý Đằng Không, trong mắt phát ra một chút thương tiếc:
- Trong hai ngày này, bất kể Tiêu Duệ đối với phụ thân như thế nào, đó đều là an bài của phụ thân, các con không thể hiềm khích trong lòng, càng không thể ghen ghét muội phu các con. Tốt lắm, không hỏi nữa, đều đi xuống đi, ta muốn nói chuyện với muội phu các con.
Lý Lâm Phủ khoát tay áo, hồn nhiên không để ý đám con gái nhất là Lý Đằng Không khiếp sợ và sợ hãi, nhắm hai mắt lại.
Tiêu Duệ chậm rãi đi vào đại sảnh, trên nửa đường rời cung về phủ bị người Lý Lâm Phủ phái tới cản lại, không hiểu ra sao đã tới Lý gia rồi. Tới Lý gia rồi, thấy thân nhân Lý gia tập trung toàn bộ, trong lòng cũng hơi có chút ngờ vực vô căn cứ.
Hai mắt Lý Lâm Phủ bỗng nhiên mở, tuy rằng sự sắc sảo trong mắt chợt lóe qua cũng không có trốn thoát ánh mắt Tiêu Duệ. Nhìn thấy hắn như vậy, Tiêu Duệ ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất cho thấy, đã biết vị cha vợ ngày không có gì trở ngại.
- Ngay trước mặt lão phu và mẫu thân các con, các con cúi đầu bái Tiêu Duệ.
Lý Lâm Phủ đột nhiên nói.
Tiêu Duệ ngẩn ra, cuống cả lên vội vàng né tránh, cất cao giọng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, các vị huynh trưởng tỷ tỷ, điều này sao được?
Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười:
- Các con hãy lui ra, không có lão phu cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào. Phu nhân, nàng cũng đi đi.
Phu nhân lo lắng liếc Lý Lâm Phủ một cái, cũng không nói gì, chỉ đứng dậy rời đi.
- Ngồi.
Lý Lâm Phủ thản nhiên nói.
Thấy điệu bộ Lý Lâm Phủ hơi có chút mê hoặc, tâm trạng nghi ngờ của Tiêu Duệ cũng dần dần nặng, trầm giọng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngài đây là?
- Có lẽ hai ngày nữa lão phu nên bãi quan rồi.
Lý Lâm Phủ thở dài:
- Điều này bên trong tính toán của lão phu, con không cần kinh ngạc.
- Vâng.
Tiêu Duệ vừa chuyển trong lòng.
- Con xem xem này.
Lý Lâm Phủ lấy mấy bản tấu chương từ trong lòng ra, đưa cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ vội vàng trở mình vừa thấy sắc mặt đại biến. Hóa ra, không ngờ đây là mấu bản tấu chương vạch tội Lý Lâm Phủ.
Hữu hàm ninh thái Triệu Phụng, còn có Thị trung Nghiêm Đĩnh Chi trước kia bị giáng chức, còn có Ngự sử đại phu Bùi Dũng con trai Thị trung tướng quốc Bùi Quang Đình.
Triệu Phụng tấu vạch ra nhiều tội danh của Lý Lâm Phủ, như cái gì chặn đường dân nói lộng quyền che đậy không cho vua nghe, kết bè kết cánh thu nhận hối lộ, vân vân. Mà càng cổ quái chính là, tấu chương của Ngự sử đại phu Bùi Dũng, trong tấu chương Bùi Dũng phẫn nộ chỉ trích Lý Lâm Phủ câu dẫn kế phu nhân Võ thị của phụ thân Bùi Quang Đình cũng chính là Nhị nương Bùi Dũng.
Tiêu Duệ ngưng trọng trong lòng nhưng hắn lập tức liền nhíu mày, thực tế mà nói có lẽ những tội danh này cũng không phải hư cấu, bởi vì Lý Lâm Phủ chuyên quyền là sự thật, nhưng cho dù như thế nào, dù sao Lý Lâm Phủ cũng là nhạc phụ hắn, là phụ thân Không nhi.
- Nhạc phụ đại nhân, tấu chương của đám người Triệu Phụng này…
Tiêu Duệ thấp giọng nói.
- Lá gan bọn họ không nhỏ, ha ha.
Lý Lâm Phủ nghĩ tới cười cười:
- Nếu không phải lão phu cố ý nhân cơ hội này ẩn lui, chỉ bằng mấy bản tấu chương này của bọn họ, có thể đẩy ngã lão phu sao? Quả thực là người si nói mộng. Không phải lão phu buông tay, chút tấu chương này cũng không đến được chỗ hoàng thượng.
Tiêu Duệ gật đầu. Những lời này của Lý Lâm Phủ cũng không khoa trương, hắn nắm giữ triều chính nhiều năm, những tấu chương tới ngự thư phòng của hoàng đế, đều đã qua tay hắn. Nếu không phải có an bài khác, những tấu chương này sợ là sớm đã bị hắn tiêu hủy.
Mà kết cục của Triệu Phụng viết tấu chương này có thể thảm.
Cha vợ nhà mình là một người lòng lang dạ sói, điểm này, Tiêu Duệ rõ ràng trong lòng. Nhưng hắn lập tức lại sinh ra nghi vấn mới, Lý Lâm Phủ lựa chọn lúc này “lui ẩn”? Đây là có dụng ý gì? Chẳng lẽ, hắn muốn thừa nhận tội danh này?
Còn có, không ngờ có tội danh “câu dẫn thê thất đại thần thành gian”?
Mày Tiêu Duệ càng nhăn nhưng hắn không có mở miệng hỏi, hắn biết Lý Lâm Phủ đột nhiên tìm hắn đến tất có lời.
- Chắc chắn hoàng thượng cũng nên thả con đi Tây Vực đi?
Lý Lâm Phủ đột nhiên cười nói.
- Phải.
Tiêu Duệ gật đầu.
- Cho nên, mấy bản tấu này tới đúng thời điểm.
Miệng Lý Lâm Phủ hơi nở nụ cười:
- Lão phu đã sớm muốn nhân cơ hội ẩn lui, lúc này đúng là thời cơ. Con cần phải biết rằng, nếu lão phu không ngã, hoàng thượng thủy chung sẽ không hoàn toàn yên tâm con. Một khi con ở Tây Vực có biến động nhỏ gì, hoàng thượng tất có động tác. Cũng được, lão phu sớm muộn gì cũng ngã, liền lựa chọn lúc này, coi như là thành toàn con.
- Nhưng…
- Không có nhưng gì. Tiêu Duệ, tâm ý lão phu đã quyết, con không cần nói thêm nữa.
Lý Lâm phủ thản nhiên nói:
- Lão phu cũng vì Lý gia, con chỉ cần nhớ kỹ lời lão phu nói, chiếu cố tốt Lý gia là được.
- Thân thể lão phu đã quá sức rồi, một khi đã như vậy, không bằng thành toàn con cùng Chương Cừu Kiêm Quỳnh. Con đưa mấy bản tấu chương này cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh, để hắn dâng tấu cho hoàng thượng. Mà con, cũng cần công khái cho thấy thái độ đối nghịch lão phu, cũng không ngại dâng một bản tấu, hung hăng phê phán lão phu một phen.
Nụ cười khóe miệng Lý Lâm Phủ càng đậm cũng càng âm trầm:
- Chẳng lẽ con không cảm thấy, tội danh này với lão phu mà nói, đều danh xứng với thực sao?
Đầu vai Tiêu Duệ run lên.
- Lão phu biết con rất tốt, không ngại nói cho con, ta cùng phu nhân Bùi Quang quả thật có một đoạn tình cảm, mà để chứng thực cho tội danh này, sáng sớm hôm nay, ta còn đi ngoài thành gặp gỡ Võ thị một lần.
Lý Lâm Phủ đột nhiên cười rộ lên bi ai.
Tiêu Duệ thở dài trong lòng, sắc mặt cũng âm trầm lên.
- Không như thế, không đủ để làm hoàng thượng tức giận, thì trị tội như thế nào?
Lý Lâm Phủ ngạo nghễ đứng dậy:
- Lão phu vì cân nhắc chính trị, cẩn trọng, thị phi công trạng ra sao, thế nhân có lẽ không biết, nhưng hoàng thượng lại biết rõ trong lòng. Bởi vì, có lão phu, hắn bớt lo, thực không dám dấu diễm, Bùi Dũng này cũng là ta phân phó dâng tấu.
- Tốt lắm, hôm nay lão phu đều nói hết cho con, con còn chuyện gì không rõ, có thể cùng nói ra, qua hôm nay, nếu con muốn gặp lại lão phu, sợ là khó khăn.
Thanh âm Lý Lâm Phủ đột nhiên trở nên cực kỳ xúc động, trong ánh mắt không tự chủ được phát ra vài phần dứt khoát và đau thương.
Tiêu Duệ cũng không khỏi có chút ảm đạm. Hắn hiểu được, nếu Lý Lâm Phủ nhận một số tội danh này, có lẽ không chết, nhưng chỉ sợ Lý gia quyền thế phú quý sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát. Mà Lý Lâm Phủ chuyên quyền nhiều năm, đối thủ và người đắc tội vô số kể, một khi trog tay hắn đã không có quyền thế, như vậy, Lý gia…
Tiêu Duệ cảm thấy ảm đạm, hắn cũng hiểu được, sở dĩ Lý Lâm Phủ làm như vậy, thứ nhất là vì thân thể hắn, mấy năm nay hắn dồn tinh thần cho quyền mưu tranh đấu, tâm lực hao tổn quá độ, đã tới bước dầu hết khô cạn, hắn nên trải đường cho Lý gia; thứ hai, hắn cảm thấy ân sủng tín nhiệm của hoàng đế đối với hắn đang dần hạ thấp, so với đợi cho ngày nào đó hoàng đế từ bỏ, không bằng ẩn lui trước.
Kể từ đó, hắn tự nhiên tránh không được bãi quan, nhưng vẫn có thể xem là một loại sáng suốt. Tội danh này đó thoạt nhìn dọa người, kỳ thật đều không tạo thành uy hiếp trí mạng đối với hắn. Hoàng đế đều rõ ràng Lý Lâm Phủ chuyên quyền hơn ai khác, nhưng trong quá khứ mười mấy năm, hoàng đế hoàn toàn cần một thần tử chuyên quyền như vậy.
Lý Lâm Phủ kết luận tuy hoàng đế sẽ miễn quan hắn, nhưng tuyệt không đến mức gây hại cho Lý gia.
Lấy lui làm tiến, hắn lấy “lui” đổi lấy Tiêu Duệ “tiến” cùng với tương lai hơn mười năm an nhạc phú quý của Lý gia, tính toán của hắn cũng rất hoàn mỹ.
- Nhạc phụ đại nhân, không thể không thế này sao?
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, đối với Lý Lâm Phủ dụng tâm lương khổ, nói hắn không cảm động trong lòng là giả.
- Tất nhiên, cha vợ con nắm giữ triều chính Đại Đường, hiện giờ con nắm giữ binh quyền phiên trấn, nếu lão phu tiếp tục trên triều không ngã, hoàng thượng sao có thể an tâm? Mặc dù lão phu không lùi, hoàng thượng cũng sẽ dần cho lão phu một tội danh cuối cùng đuổi đi xong việc, nếu đã như vậy, lão phu lui một bước, cho hoàng thượng một bậc thang, cũng cho con một bậc thang.
Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười:
- Thật sự tính ra, chúng ta cũng không chịu thiệt, chỉ cần tương lai con có thể được việc, việc lão phu làm hôm nay, sẽ đều có giá trị.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy hành lễ:
- Tiểu tế đa tạ nhạc phụ đại nhân thành toàn, hiện giờ tiểu tế thề, chỉ cần có tiểu tế, Lý gia sẽ bình yên vô sự.
Danh sách chương