Tán Phổ Thổ Phiên bị bệnh rồi, nghe nói là bởi vì Tiêu gia cự tuyệt cầu hôn rất tàn nhẫn.
Tin tức này cũng chợt truyền bá trong thành Trường An, vô tình, rất nhiều dân chúng Trường An vô hình trung đều đứng một bên Đô Tùng Mang Bố Kết: trải qua một lần cầu hôn quỷ dị xen lẫn hài kịch như vậy, ác cảm và cảm giác chán ghét bài xích của người Trường An đối với Tán Phổ Thổ Phiên coi như cũng rơi xuống không ít.
Không hề ít nữ tử Trường An thậm chí cảm thấy, Tán Phổ Thổ Phiên trẻ tuổi này kỳ thật là không tồi, trong người man di có thể xuất hiện nam tử si tình như vậy, thật không dễ dàng!
Tuy rằng Đô Tùng Mang Bố Kết là Tán Phổ, nhưng gần như người Trường An đều biết, đây chẳng qua là một kẻ đáng thương. So sánh với Đô Tùng Mang Bố Kết, Tiêu Duệ tự nhiên ở vào chỗ cường thế, mà thông cảm kẻ yếu thế và si tình, trước sau là thiên tính của con người. Cho nên dư luận phát triển từ loại thông cảm Đô Tùng Mang Bố kết này đã truyền bá ra trong thời gian ngắn nhất, thậm chí còn lan vào trong cung.
Ngay cả Võ Huệ Phi nhìn thấy Tiêu Nguyệt cũng không kìm nổi nói vài câu hay thay Đô Tùng Mang Bố Kết.
Tiêu Duệ rất bực bội trong lòng, bất luận thế nào, hắn quyết định sẽ không để tỷ tỷ kính yêu của mình gả cho một người Thổ Phiên, gả xa đất khách quê người. Bởi vì, loại hôn nhân này có chứa màu sắc chính trị nồng đậm, gần như không có hạnh phúc gì đáng nói, còn có tính nguy hiểm rất lớn.
Ngay sau khi Tiêu Duệ nhiều lần công khai tỏ thái độ, tin tức bát quái về Tiêu Nguyệt và Đô Tùng Mang Bố Kết trong thành Trường An cuối cùng cũng dần dần bình ổn.
Mà lúc này, trong thành Trường An, mùa thu tiêu điều dần dần rời đi, thay vào đó là gió tây bắc lạnh đến thấu xương, mùa đông buồn chán sẽ tới. Mấy ngày nay, bụng Lý Nghi càng lớn thêm, hai tháng nữa, chính là ngày sinh dự tính.
Tiêu Duệ bấm đầu ngón tay tính ngày này, mà hàng ngày, trừ việc mỗi ngày hắn vào triều đi Đông Cung trợ giúp Lý Kỳ xử lý một ít tạp vụ ra, trên cơ bản đều lưu trong phủ cùng nhóm thê tử như hoa như ngọc của mình.
Chuyện nhà có Dương Ngọc Hoàn, còn có Tiêu Nguyệt giúp đỡ; thương vụ có Chương Cừu Liên Nhi, sự nghiệp từ thiện và ngoại giao có Lý Đằng Không, Lý Nghi chuyên dưỡng thai. Toàn bộ Tiêu gia, thanh nhàn nhất kỳ thật vẫn là Tiêu Duệ.
Khác với các gia đình quyền quý khác, con gái Tiêu gia đều tự có “công việc” sự vụ bận rộn khác nhau. Kỳ thật Tiêu Duệ cũng là ôm một chút tâm tư, cô gái của mình, đều phải “làm việc. Thứ nhất có thể phong phú cuộc sống của các nàng, thứ hai có thể để các nàng học được việc một mình phụ trách một công việc đừng làm bình hoa và nền cho chính mình; thứ ba còn có thể tránh sự việc không đâu bởi vì nhàn nhã vô sự phát sinh vấn đề, nếu con gái cả ngày ở cùng một chỗ không có chuyện gì, khó tránh khỏi sẽ thêm ghen tuông làm ra chút tính tình nhỏ nhen.
Tuy rằng tình cảm của bốn cô gái Lý Nghi tốt lắm, nhưng Tiêu Duệ muốn tận khả ngăn tránh loại tai họa ngầm trong viện không hợp này.
Như vậy bất kể là đối với Tiêu Nguyệt đối với Tiêu Duệ hay đối với cô gái của hắn, đều có lợi mà vô hại.
…
…
Tuy rằng Đô Tùng Mang Bố Kết cầu hôn không có kết quả nhưng hắn về triều là không thể tránh né.
Đạo lý rất đơn giản, dù sao hắn cũng là Tán Phổ Thổ Phiên, sau khi người Thổ Phiên đã tỏ vẻ thần phục, dường như hoàng đế Đại Đường không có lý do gì tiếp tục giữ hắn ở lại.
Tuy nhiên, Lý Long Cơ không có ý tứ muốn thả Đô Tùng Mang Bố Kết trở về Thổ Phiên, hắn chuẩn bị ban bố chiếu thư, Đô Tùng Mang Bố Kết ở Trường An lâu dài. Loại toan tính này, khiến cho đại đa số triều thần Đại Đường phản đối mãnh liệt. Đám người Bùi Khoan nhiều lần dâng tấu, yếu cầu hoàng thượng dùng tấm lòng của Thiên Khả Hãn, thả Tán Phổ Thổ Phiên trở về.
Nếu người Thổ Phiên đã thần phục, triều đình Đại Đường cũng không có lý do gì tiếp tục giam cầm Tán Phổ của người ta. Hơn nữa, Tán Phổ này chẳng qua là một con rối, ở lại Trường An cũng không có tác dụng lớn, ngược lại khiến các quý tộc trong nước Thổ Phiên thao túng quốc chính Thổ Phiên càng thêm chắc chắn. Mà trên thực tế, Quốc tướng Thổ Phiên Đỗ Tán cũng từng sai sứ giả vào thành Trường An, tặng lễ đút lót về phía các đại thần Đại Đường, đặc biệt ngầm bày tỏ chủ trương nghênh đón Đô Tùng Mang Bố Kết trở về Thổ Phiên.
Đây là ý tưởng đám thần tử Đại Đường.
Nhưng trong mắt Lý Long Cơ, bởi vì Tiêu Duệ trống rỗng cướp Tán Phổ Thổ Phiên vào Trường An, cục diện chính trị trong nước Thổ Phiên đã xảy ra biến hóa lớn. Hoặc là nói, đang thay đổi về phía hắn hy vọng nhìn thấy. Nếu thả Đô Tùng Mang Bố Kết trở về, rất có thể sẽ kết thúc loại thay đổi có lợi cho Đại Đường này.
Có con rối Tán Phổ Thổ Phiên ở đây, các đại gia tộc Thổ Phiên duy trì một loại cân bằng, thế lực ai lớn lại nắm Thổ Phiên Vương trên danh nghĩa trong tay, chẳng khác nào nắm giữ đại quyền Thổ Phiên, bởi vậy gia tộc Đỗ Tán có thể thuận lợi tiếp thu gia tộc Đông Tán, trở thành Quốc tướng Thổ Phiên. Nhưng Đô Tùng Mang Bố Kết bỗng nhiên bị mang đi, gia tộc Đỗ Tán liền mất đi chỗ dựa lớn nhất, điều này khiến cho mấy đại gia tộc khác rục rịch. Từ tin tức thám tử hồi báo, hiện giờ trong nước Thổ Phiên đã bộc phát tình trạng rối loạn, xuất hiện cục diện quần hùng cắt cứ.
Đỗ Tán bận việc ứng phó với các thế lực lớn khác, hắn đương nhiên hy vọng có thể nhanh chóng nghênh đón Tán Phổ Thổ Phiên quay trở về, ổn định chắc chắn thế cục trong nước.
Cho nên, nói ngắn gọn, Lý Long Cơ muốn để Thổ Phiên tiếp tục rối loạn.
Nói thật ra, loại suy tính chính trị này, vẫn có điều sáng suốt.
Nhưng dù sao Lý Long Cơ cũng là một đế vương chú trọng hư danh, vô duyên vô cớ giam cầm một Thổ Phiên Vương thần phục, hắn tự cảm thấy cũng có chút “xấu hổ”. Cho nên khi quần thần cùng chủ trương thả Đô Tùng Mang Bố Kết trở về, hắn liền có chút do dự.
Bên cạnh truyền đến tiếng quần thần nghị luận việc này, Lý Long Cơ có chút tâm phiền ý loạn tự day huyệt thái dương của mình.
Hắn nhìn phía Tiêu Duệ, thấy sắc mặt Tiêu Duệ thản nhiên, đang cúi đầu thưởng thức vạt áo triều phục của mình, không khỏi nhíu mày, bất mãn nói:
- Tiêu Duệ, đối với việc này khanh có chủ trương gì, nói ra cho trẫm nghe một chút.
Tiêu Duệ cười cười, chậm rãi tiến tới nói:
- Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng, không ngại thả Tán Phổ Thổ Phiên trở về.
Nghe xong lời này, đầu mày Lý Long Cơ nhảy dựng.
Kỳ thật Tiêu Duệ ủng hộ chủ trương của Lý Long Cơ, hắn cũng hy vọng Thổ Phiên có thể tiếp tục nội loạn. Bởi vì chỉ có loại nội loạn này, thực lực Thổ Phiên mới có thể suy yếu tới mức độ lớn nhất.
Nhưng hiện giờ lại có một người, đó là Lý Tông. Sau khi đám người Lý Hiến bị tru sát, Lý Tông không hề động tĩnh, Lũng Hữu một mảnh bình tĩnh, hắn thậm chí còn dâng thư khiển trách hành vi đại nghịch bất đạo của đám hoàng tộc Lý Hiến. Nhưng cho dù là Lý Long Cơ hay là Tiêu Duệ đều rõ ràng, đây chẳng qua là một loại biểu hiện giả dối, sớm hay muộn hắn cũng sẽ phát động.
Mà một khi Lý Tông khởi binh phản loạn, chiến tuyến phòng vệ Thổ Phiên sẽ xuất hiện phòng thủ hư không, tất sẽ làm cho một số thế lực lớn Thổ Phiên thừa dịp loạn đục nước béo cò, quấy nhiễu biên giới Đại Đường. Cứ như vậy, trong ngoài đều khốn đốn, Đại Đường liền nguy rồi.
Bởi vậy, Tiêu Duệ tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy loại tình hình này xuất hiện.
- Phụ hoàng, Thổ Phiên không giống Đại Đường, tuy rằng Thổ Phiên do tộc lớn nắm quyền, nhưng Thổ Phiên Vương lại chỉ có thể do kế thừa huyết mạch… Cho nên, Đông Tán gia tộc đã một tay che trời ở Thổ Phiên hơn mười năm cũng vẫn không có thay thế xưng vương… Bởi vì đã không có Thổ Phiên Vương tồn tại, quốc nội Thổ Phiên bắt đầu rơi vào nội loạn, Đỗ Tán rơi vào vòng vây của các thế lực gia tộc lớn, trước mắt đã sứt đầu mẻ trán…
Tiêu Duệ trầm giọng nói.
Lý Long Cơ bĩu môi thầm nghĩ: nếu ngươi rõ ràng điểm này, Đô Tùng Mang Bố Kết này sẽ không thả.
- Nhưng hoàng thượng chính là Khả Hãn, Thổ Phiên sớm nhận triều đình Đại Đường sắc phong, làm sao có thể ở lại Trường An lâu dài? Bất kể về tình hay về lý, đều không thể nào nói nổi.
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, tiếp tục nói.
- Hoàng thượng, Tiêu quận vương nói có lý…
- Hoàng thượng, vẫn nên sớm để Tán Phổ Thổ Phiên trở về, để hiển đạt Đại Đường…
Lời nói của Tiêu Duệ lập tức khiến cho một số triều thần gom lời.
Lý Long Cơ cười khổ một tiếng, khoát tay áo:
- Nếu như vậy…
Lý Long Cơ còn nói chưa hết lời, đột nhiên lại nghe Tiêu Duệ cất cao giọng nói:
- Phụ hoàng, tạm thời Tán Phổ Thổ Phiên còn chưa thả được!
Lý Long Cơ căm tức đứng dậy:
- Có chuyện thì nói, không cần ấp a ấp úng!
- Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng, chúng ta nên cho thế cục Thổ Phiên thêm ít lửa…
Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra một chút cổ quái nói:
- Phụ hoàng, có thể cho Tán Phổ Thổ Phiên phát ra một đạo chiếu thư về quốc nội Thổ Phiên, giái phóng nông nô trong nước Thổ Phiên.
- Giải phóng nông nô?
Từ ngữ cổ quái này nghe vào trong lỗ tai Lý Long Cơ và quần thần, đều có chút không hiểu ra sao cả.
- Phụ hoàng, các vị đại nhân, bình dân trong nước Thổ Phiên rất ít, đại bộ phận là nông nô, không có đất, chỉ có thể phụ thuộc vào quý tộc lớn bé của Thổ Phiên mà sinh tồn, nhiều thế hệ làm nô. Nếu Tán Phổ Thổ Phiên dùng danh nghĩa Thổ Phiên vương thất, ban phát một đạo chiếu thư đặc xá nông nô, hủy bỏ và suy yếu thế lực chủ nô Thổ Phiên, cho nông nô thân phận bình dân và đất đai, tất sẽ khiến hơn mười vạn nông nô trong nước Thổ Phiên cùng hưởng ứng… Đến lúc đó, Thổ Phiên sẽ càng rối loạn…
Nụ cười cổ quái nơi khóe miệng Tiêu Duệ càng nặng hơn.
Lý Long Cơ trầm ngâm.
Bùi Khoan bỗng nhiên đứng ra, cười lạnh một tiếng:
- Ý tưởng của quận vương chẳng qua là lý luận suông mà thôi.
Tán Phổ Thổ Phiên không có thực quyền, chiếu thư của hắn làm sao có thể thi hành trong Thổ Phiên? Về phương diện khác, Tán Phổ Thổ Phiên như nào có thể làm ra loại chiếu thư này? Nếu rời bỏ sự ủng hộ của quý tộc Thổ Phiên, Thổ Phiên Vương này hắn còn có thể làm tiếp sao?
Lý Long Cơ cũng đặt ánh mắt nghi hoặc lên người Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ liếc Bùi Khoan, cười cười:
- Có phải lý luận suông hay không, còn phải xem kết quả. Về phần Tán Phổ Thổ Phiên, phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng, hắn sẽ đồng ý ban bố đạo chiếu thư này…
Phủ đệ Lý Long Cơ ban cho Đô Tùng Mang Bố Kết là một trạch viện cũ của tông thất hoàng tộc.
Thực tế mà nói, tuy rằng giam cầm hắn ở Trường An, nhưng Lý Long Cơ ban thưởng cho hắn lại không ít. Trong phủ đệ của hắn, bất kể là tôi tớ, hay là đồ dùng, đều dựa theo tiêu chuẩn thân vương Đại Đường, chi phí sử dụng một mực do triều đình Đại Đường gánh vác.
Tiêu Duệ vẫn là lần đầu đến phủ đệ Đô Tùng Mang Bố Kết.
Tôi tớ Thổ Phiên Vương phủ đương nhiên biết Tiêu Duệ đại quý nhân số một trong thành Trường An này, hiện giờ là Tĩnh Nan quận vương, Tiêu đại phò mã. Thấy Tiêu Duệ mang theo hai người hầu đi tới ngoài cửa phủ, hắn vội vàng đi bẩm báo.
Để Tiêu Duệ quỷ quái chính là, rời cửa nghênh đón không phải Đô Tùng Mang Bố Kết, mà là muội muội duy nhất của hắn, sứ giả của Thổ Phiên vương thất công chúa Trác Mã. Huyết mạch Thổ Phiên vương thất tới thế hệ Đô Tùng Mang Bố Kết này, người trưởng thành rất thưa thớt, huyết mạch vương thất dòng chính cũng chỉ có hắn và Trác Mã hai người.
Tin tức này cũng chợt truyền bá trong thành Trường An, vô tình, rất nhiều dân chúng Trường An vô hình trung đều đứng một bên Đô Tùng Mang Bố Kết: trải qua một lần cầu hôn quỷ dị xen lẫn hài kịch như vậy, ác cảm và cảm giác chán ghét bài xích của người Trường An đối với Tán Phổ Thổ Phiên coi như cũng rơi xuống không ít.
Không hề ít nữ tử Trường An thậm chí cảm thấy, Tán Phổ Thổ Phiên trẻ tuổi này kỳ thật là không tồi, trong người man di có thể xuất hiện nam tử si tình như vậy, thật không dễ dàng!
Tuy rằng Đô Tùng Mang Bố Kết là Tán Phổ, nhưng gần như người Trường An đều biết, đây chẳng qua là một kẻ đáng thương. So sánh với Đô Tùng Mang Bố Kết, Tiêu Duệ tự nhiên ở vào chỗ cường thế, mà thông cảm kẻ yếu thế và si tình, trước sau là thiên tính của con người. Cho nên dư luận phát triển từ loại thông cảm Đô Tùng Mang Bố kết này đã truyền bá ra trong thời gian ngắn nhất, thậm chí còn lan vào trong cung.
Ngay cả Võ Huệ Phi nhìn thấy Tiêu Nguyệt cũng không kìm nổi nói vài câu hay thay Đô Tùng Mang Bố Kết.
Tiêu Duệ rất bực bội trong lòng, bất luận thế nào, hắn quyết định sẽ không để tỷ tỷ kính yêu của mình gả cho một người Thổ Phiên, gả xa đất khách quê người. Bởi vì, loại hôn nhân này có chứa màu sắc chính trị nồng đậm, gần như không có hạnh phúc gì đáng nói, còn có tính nguy hiểm rất lớn.
Ngay sau khi Tiêu Duệ nhiều lần công khai tỏ thái độ, tin tức bát quái về Tiêu Nguyệt và Đô Tùng Mang Bố Kết trong thành Trường An cuối cùng cũng dần dần bình ổn.
Mà lúc này, trong thành Trường An, mùa thu tiêu điều dần dần rời đi, thay vào đó là gió tây bắc lạnh đến thấu xương, mùa đông buồn chán sẽ tới. Mấy ngày nay, bụng Lý Nghi càng lớn thêm, hai tháng nữa, chính là ngày sinh dự tính.
Tiêu Duệ bấm đầu ngón tay tính ngày này, mà hàng ngày, trừ việc mỗi ngày hắn vào triều đi Đông Cung trợ giúp Lý Kỳ xử lý một ít tạp vụ ra, trên cơ bản đều lưu trong phủ cùng nhóm thê tử như hoa như ngọc của mình.
Chuyện nhà có Dương Ngọc Hoàn, còn có Tiêu Nguyệt giúp đỡ; thương vụ có Chương Cừu Liên Nhi, sự nghiệp từ thiện và ngoại giao có Lý Đằng Không, Lý Nghi chuyên dưỡng thai. Toàn bộ Tiêu gia, thanh nhàn nhất kỳ thật vẫn là Tiêu Duệ.
Khác với các gia đình quyền quý khác, con gái Tiêu gia đều tự có “công việc” sự vụ bận rộn khác nhau. Kỳ thật Tiêu Duệ cũng là ôm một chút tâm tư, cô gái của mình, đều phải “làm việc. Thứ nhất có thể phong phú cuộc sống của các nàng, thứ hai có thể để các nàng học được việc một mình phụ trách một công việc đừng làm bình hoa và nền cho chính mình; thứ ba còn có thể tránh sự việc không đâu bởi vì nhàn nhã vô sự phát sinh vấn đề, nếu con gái cả ngày ở cùng một chỗ không có chuyện gì, khó tránh khỏi sẽ thêm ghen tuông làm ra chút tính tình nhỏ nhen.
Tuy rằng tình cảm của bốn cô gái Lý Nghi tốt lắm, nhưng Tiêu Duệ muốn tận khả ngăn tránh loại tai họa ngầm trong viện không hợp này.
Như vậy bất kể là đối với Tiêu Nguyệt đối với Tiêu Duệ hay đối với cô gái của hắn, đều có lợi mà vô hại.
…
…
Tuy rằng Đô Tùng Mang Bố Kết cầu hôn không có kết quả nhưng hắn về triều là không thể tránh né.
Đạo lý rất đơn giản, dù sao hắn cũng là Tán Phổ Thổ Phiên, sau khi người Thổ Phiên đã tỏ vẻ thần phục, dường như hoàng đế Đại Đường không có lý do gì tiếp tục giữ hắn ở lại.
Tuy nhiên, Lý Long Cơ không có ý tứ muốn thả Đô Tùng Mang Bố Kết trở về Thổ Phiên, hắn chuẩn bị ban bố chiếu thư, Đô Tùng Mang Bố Kết ở Trường An lâu dài. Loại toan tính này, khiến cho đại đa số triều thần Đại Đường phản đối mãnh liệt. Đám người Bùi Khoan nhiều lần dâng tấu, yếu cầu hoàng thượng dùng tấm lòng của Thiên Khả Hãn, thả Tán Phổ Thổ Phiên trở về.
Nếu người Thổ Phiên đã thần phục, triều đình Đại Đường cũng không có lý do gì tiếp tục giam cầm Tán Phổ của người ta. Hơn nữa, Tán Phổ này chẳng qua là một con rối, ở lại Trường An cũng không có tác dụng lớn, ngược lại khiến các quý tộc trong nước Thổ Phiên thao túng quốc chính Thổ Phiên càng thêm chắc chắn. Mà trên thực tế, Quốc tướng Thổ Phiên Đỗ Tán cũng từng sai sứ giả vào thành Trường An, tặng lễ đút lót về phía các đại thần Đại Đường, đặc biệt ngầm bày tỏ chủ trương nghênh đón Đô Tùng Mang Bố Kết trở về Thổ Phiên.
Đây là ý tưởng đám thần tử Đại Đường.
Nhưng trong mắt Lý Long Cơ, bởi vì Tiêu Duệ trống rỗng cướp Tán Phổ Thổ Phiên vào Trường An, cục diện chính trị trong nước Thổ Phiên đã xảy ra biến hóa lớn. Hoặc là nói, đang thay đổi về phía hắn hy vọng nhìn thấy. Nếu thả Đô Tùng Mang Bố Kết trở về, rất có thể sẽ kết thúc loại thay đổi có lợi cho Đại Đường này.
Có con rối Tán Phổ Thổ Phiên ở đây, các đại gia tộc Thổ Phiên duy trì một loại cân bằng, thế lực ai lớn lại nắm Thổ Phiên Vương trên danh nghĩa trong tay, chẳng khác nào nắm giữ đại quyền Thổ Phiên, bởi vậy gia tộc Đỗ Tán có thể thuận lợi tiếp thu gia tộc Đông Tán, trở thành Quốc tướng Thổ Phiên. Nhưng Đô Tùng Mang Bố Kết bỗng nhiên bị mang đi, gia tộc Đỗ Tán liền mất đi chỗ dựa lớn nhất, điều này khiến cho mấy đại gia tộc khác rục rịch. Từ tin tức thám tử hồi báo, hiện giờ trong nước Thổ Phiên đã bộc phát tình trạng rối loạn, xuất hiện cục diện quần hùng cắt cứ.
Đỗ Tán bận việc ứng phó với các thế lực lớn khác, hắn đương nhiên hy vọng có thể nhanh chóng nghênh đón Tán Phổ Thổ Phiên quay trở về, ổn định chắc chắn thế cục trong nước.
Cho nên, nói ngắn gọn, Lý Long Cơ muốn để Thổ Phiên tiếp tục rối loạn.
Nói thật ra, loại suy tính chính trị này, vẫn có điều sáng suốt.
Nhưng dù sao Lý Long Cơ cũng là một đế vương chú trọng hư danh, vô duyên vô cớ giam cầm một Thổ Phiên Vương thần phục, hắn tự cảm thấy cũng có chút “xấu hổ”. Cho nên khi quần thần cùng chủ trương thả Đô Tùng Mang Bố Kết trở về, hắn liền có chút do dự.
Bên cạnh truyền đến tiếng quần thần nghị luận việc này, Lý Long Cơ có chút tâm phiền ý loạn tự day huyệt thái dương của mình.
Hắn nhìn phía Tiêu Duệ, thấy sắc mặt Tiêu Duệ thản nhiên, đang cúi đầu thưởng thức vạt áo triều phục của mình, không khỏi nhíu mày, bất mãn nói:
- Tiêu Duệ, đối với việc này khanh có chủ trương gì, nói ra cho trẫm nghe một chút.
Tiêu Duệ cười cười, chậm rãi tiến tới nói:
- Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng, không ngại thả Tán Phổ Thổ Phiên trở về.
Nghe xong lời này, đầu mày Lý Long Cơ nhảy dựng.
Kỳ thật Tiêu Duệ ủng hộ chủ trương của Lý Long Cơ, hắn cũng hy vọng Thổ Phiên có thể tiếp tục nội loạn. Bởi vì chỉ có loại nội loạn này, thực lực Thổ Phiên mới có thể suy yếu tới mức độ lớn nhất.
Nhưng hiện giờ lại có một người, đó là Lý Tông. Sau khi đám người Lý Hiến bị tru sát, Lý Tông không hề động tĩnh, Lũng Hữu một mảnh bình tĩnh, hắn thậm chí còn dâng thư khiển trách hành vi đại nghịch bất đạo của đám hoàng tộc Lý Hiến. Nhưng cho dù là Lý Long Cơ hay là Tiêu Duệ đều rõ ràng, đây chẳng qua là một loại biểu hiện giả dối, sớm hay muộn hắn cũng sẽ phát động.
Mà một khi Lý Tông khởi binh phản loạn, chiến tuyến phòng vệ Thổ Phiên sẽ xuất hiện phòng thủ hư không, tất sẽ làm cho một số thế lực lớn Thổ Phiên thừa dịp loạn đục nước béo cò, quấy nhiễu biên giới Đại Đường. Cứ như vậy, trong ngoài đều khốn đốn, Đại Đường liền nguy rồi.
Bởi vậy, Tiêu Duệ tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy loại tình hình này xuất hiện.
- Phụ hoàng, Thổ Phiên không giống Đại Đường, tuy rằng Thổ Phiên do tộc lớn nắm quyền, nhưng Thổ Phiên Vương lại chỉ có thể do kế thừa huyết mạch… Cho nên, Đông Tán gia tộc đã một tay che trời ở Thổ Phiên hơn mười năm cũng vẫn không có thay thế xưng vương… Bởi vì đã không có Thổ Phiên Vương tồn tại, quốc nội Thổ Phiên bắt đầu rơi vào nội loạn, Đỗ Tán rơi vào vòng vây của các thế lực gia tộc lớn, trước mắt đã sứt đầu mẻ trán…
Tiêu Duệ trầm giọng nói.
Lý Long Cơ bĩu môi thầm nghĩ: nếu ngươi rõ ràng điểm này, Đô Tùng Mang Bố Kết này sẽ không thả.
- Nhưng hoàng thượng chính là Khả Hãn, Thổ Phiên sớm nhận triều đình Đại Đường sắc phong, làm sao có thể ở lại Trường An lâu dài? Bất kể về tình hay về lý, đều không thể nào nói nổi.
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, tiếp tục nói.
- Hoàng thượng, Tiêu quận vương nói có lý…
- Hoàng thượng, vẫn nên sớm để Tán Phổ Thổ Phiên trở về, để hiển đạt Đại Đường…
Lời nói của Tiêu Duệ lập tức khiến cho một số triều thần gom lời.
Lý Long Cơ cười khổ một tiếng, khoát tay áo:
- Nếu như vậy…
Lý Long Cơ còn nói chưa hết lời, đột nhiên lại nghe Tiêu Duệ cất cao giọng nói:
- Phụ hoàng, tạm thời Tán Phổ Thổ Phiên còn chưa thả được!
Lý Long Cơ căm tức đứng dậy:
- Có chuyện thì nói, không cần ấp a ấp úng!
- Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng, chúng ta nên cho thế cục Thổ Phiên thêm ít lửa…
Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra một chút cổ quái nói:
- Phụ hoàng, có thể cho Tán Phổ Thổ Phiên phát ra một đạo chiếu thư về quốc nội Thổ Phiên, giái phóng nông nô trong nước Thổ Phiên.
- Giải phóng nông nô?
Từ ngữ cổ quái này nghe vào trong lỗ tai Lý Long Cơ và quần thần, đều có chút không hiểu ra sao cả.
- Phụ hoàng, các vị đại nhân, bình dân trong nước Thổ Phiên rất ít, đại bộ phận là nông nô, không có đất, chỉ có thể phụ thuộc vào quý tộc lớn bé của Thổ Phiên mà sinh tồn, nhiều thế hệ làm nô. Nếu Tán Phổ Thổ Phiên dùng danh nghĩa Thổ Phiên vương thất, ban phát một đạo chiếu thư đặc xá nông nô, hủy bỏ và suy yếu thế lực chủ nô Thổ Phiên, cho nông nô thân phận bình dân và đất đai, tất sẽ khiến hơn mười vạn nông nô trong nước Thổ Phiên cùng hưởng ứng… Đến lúc đó, Thổ Phiên sẽ càng rối loạn…
Nụ cười cổ quái nơi khóe miệng Tiêu Duệ càng nặng hơn.
Lý Long Cơ trầm ngâm.
Bùi Khoan bỗng nhiên đứng ra, cười lạnh một tiếng:
- Ý tưởng của quận vương chẳng qua là lý luận suông mà thôi.
Tán Phổ Thổ Phiên không có thực quyền, chiếu thư của hắn làm sao có thể thi hành trong Thổ Phiên? Về phương diện khác, Tán Phổ Thổ Phiên như nào có thể làm ra loại chiếu thư này? Nếu rời bỏ sự ủng hộ của quý tộc Thổ Phiên, Thổ Phiên Vương này hắn còn có thể làm tiếp sao?
Lý Long Cơ cũng đặt ánh mắt nghi hoặc lên người Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ liếc Bùi Khoan, cười cười:
- Có phải lý luận suông hay không, còn phải xem kết quả. Về phần Tán Phổ Thổ Phiên, phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng, hắn sẽ đồng ý ban bố đạo chiếu thư này…
Phủ đệ Lý Long Cơ ban cho Đô Tùng Mang Bố Kết là một trạch viện cũ của tông thất hoàng tộc.
Thực tế mà nói, tuy rằng giam cầm hắn ở Trường An, nhưng Lý Long Cơ ban thưởng cho hắn lại không ít. Trong phủ đệ của hắn, bất kể là tôi tớ, hay là đồ dùng, đều dựa theo tiêu chuẩn thân vương Đại Đường, chi phí sử dụng một mực do triều đình Đại Đường gánh vác.
Tiêu Duệ vẫn là lần đầu đến phủ đệ Đô Tùng Mang Bố Kết.
Tôi tớ Thổ Phiên Vương phủ đương nhiên biết Tiêu Duệ đại quý nhân số một trong thành Trường An này, hiện giờ là Tĩnh Nan quận vương, Tiêu đại phò mã. Thấy Tiêu Duệ mang theo hai người hầu đi tới ngoài cửa phủ, hắn vội vàng đi bẩm báo.
Để Tiêu Duệ quỷ quái chính là, rời cửa nghênh đón không phải Đô Tùng Mang Bố Kết, mà là muội muội duy nhất của hắn, sứ giả của Thổ Phiên vương thất công chúa Trác Mã. Huyết mạch Thổ Phiên vương thất tới thế hệ Đô Tùng Mang Bố Kết này, người trưởng thành rất thưa thớt, huyết mạch vương thất dòng chính cũng chỉ có hắn và Trác Mã hai người.
Danh sách chương