Xe ngựa trực tiếp chạy thẳng đến bên ngoài Đông Cung, Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng vừa mới xuống xe, liền có tự nhân ra đón nhận lấy rương công cụ nghiệm thi, dẫn bọn họ vào trong cung.



Hành lang gấp khúc cong cong quẹo quẹo, phồn hoa tựa cẩm, Đông Cung rộng lớn lại im ắng làm cho không khí có vẻ thập phần áp lực, phảng phất cả chim hót ở đây cũng phải cẩn thận.



Tiếng chân của tự nhân đều rất nhẹ, Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng cũng chỉ đành phải nhẹ bước đi theo.



Đến cửa trắc điện, Nhiễm Nhan đảo mắt qua liền thấy Lý Thế Dân đang ngồi trong đình. Tự nhân dừng bước, Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng đi đến đình hành lễ.



"Thiếp tham kiến thánh thượng."



"Thần tham kiến thánh thượng."



"Đều miễn lễ đi." Lý Thế Dân có vẻ rất bình tĩnh, đó là vẻ thất vọng tột đỉnh, đã tuyệt vọng rồi thì cũng sẽ không vì sai mà giận dữ nữa. Ông hiện tại chỉ hy vọng, chuyện này không có quan hệ gì đến hoàng tử khác.



"Hà tự chính hết lòng đề cử nhị vị đến kiểm nghiệm thi thể, trẫm biết làm nghề ngỗ tác thật sự có chút mất thể thống, nhưng lúc này quan hệ trọng đại, còn thỉnh nhị vị, vì xã tắc Đại Đường ta, vì thiên hạ thái bình, nghiệm một lần này!" lời của Lý Thế Dân, nếu đặt trên người ai sinh ra lớn lên ở Đại Đường, cực kỳ có sức kích động, nói không chừng vì mấy câu đó của ông mà kích phát nhiệt huyết. Nhưng không khéo, hai người này đều không phải nhân dân Đại Đường chân chính.



Có điều thánh ý là không cho phép cự tuyệt.



Hai người đồng thời nói: "Chắc chắn toàn lực ứng phó."



Đối với chuyện Nhiễm Nhan biết nghiệm thi, Lý Thế Dân trước kia chưa bao giờ nghe nói qua, nhưng quá trình Nhiễm Nhan cứu trị Tang Thần bị Hà tự chính thổi đến vô cùng thần kỳ, lại đem chuyện nàng che mặt nghiệm thi vì bản thân rửa sạch oan khuất nói đến vạn phần xuất sắc, Lý Thế Dân lập tức triệu tới quan viên Ngự Sử Đài ngày đó chứng kiến Nhiễm Nhan nghiệm thi, sau khi chứng thực lời của Hà tự chính, liền lập tức triệu kiến Nhiễm Nhan.



Lý Thừa Càn là đích trưởng tử của Lý Thế Dân, lúc trước khi còn binh hoang mã loạn, Lý Thừa Càn khi đó chỉ mới bốn năm tuổi một mình ở trong vương phủ nghe chém nghe giết, hắn là hài tử sống sót đi ra từ trong đao quang kiếm ảnh, thời thơ ấu của hắn, là tràn ngập chém giết, huyết tinh cùng cô độc, bóng ma này vẫn luôn trưởng thành cùng với hắn, sợ hãi, vứt đi không được.



Cho nên dù hắn thông minh, cũng tài năng đầy hứa hẹn, khi đối mặt hoàng quyền, hắn vẫn khiếp đảm. Ngồi trên cái vị trí kia, có quyền sinh sát tối thượng, nhưng cũng đồng nghĩa là phải tính kế, phải nhẫn tâm, đó là thứ mà Lý Thừa Càn muốn có được rồi lại không dám có, hắn vẫn luôn mâu thuẫn.



Lý Thế Dân cũng từng vì sự thất thường của nhi tử này mà trằn trọc, đêm không thể ngủ, ông cẩn thận suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại thơ ấu của Lý Thừa Càn, nhớ lại những lời Trưởng Tôn hoàng hậu từng nói, giờ này khắc này, ông đối với Lý Thừa Càn ngoại trừ cảm thấy thất vọng, còn có áy náy cùng thương xót.



Bởi vì một tia áy náy cùng thương xót này, bởi vì Lý Thừa Càn đã từng thể hiện tài năng về chính trị, mới khiến cho Lý Thế Dân không có cái quyết đoán phế truất hắn. Mà hiện giờ, tình cảm đó, hầu như đã bị Lý Thừa Càn liên tiếp thất đức mà mài mòn đến không còn gì.



Nếu lần này đây thật sự là do Thái Tử làm, thì không phải bốn chữ "Đức hạnh có thất" có thể khái quát nữa. Lý Thế Dân muốn nhìn một chút Lý Thừa Càn đến tột cùng còn có thể sa đọa đến tình trạng gì, cho nên ông đích thân tới.



Lý Thế Dân và Nhiễm Nhan Lưu Thanh Tùng cùng nhau vào trắc điện. Vừa đi vào trong, cảm giác được một cổ oi bức trộn lẫn với khí lạnh cùng mùi máu, mùi hôi hám đập vào mặt, làm người có cảm giác buồn nôn. Nhưng ngửi cái mùi này, Nhiễm Nhan hầu như có thể suy đoán ra người này đã chết bao lâu.



Vì sự tình liên quan đến trữ quân, trong trắc điện rất ít người, chỉ bốn quan viên Đại Lý Tự tính cả Hà tự chính.



Trong điện có lẽ là vừa mới thêm khối băng không lâu, phòng còn chưa có lạnh thấu, cảm giác nóng lạnh giằng co, làm người có chút bực bội.



Lưu Thanh Tùng biết Hà tự chính khẳng định đã khoa trương đem năng lực của Nhiễm Nhan tô đến màu sắc rực rỡ, Lý Thế Dân gọi Nhiễm Nhan, tất nhiên là đã tin, muốn cho nàng chủ trì nghiệm thi, cho nên liền tự giác mà lấy áo khoác cùng những đồ khác trong rương ra, giúp Nhiễm Nhan mặc vào.



Tay áo để mang bao tay của Nhiễm Nhan là tay áo bó, Lưu Thanh Tùng giúp nàng buộc tay áo địch y to rộng lại, sau đó mới xỏ bao tay. Nhiễm Nhan ngậm một mảnh gừng, vừa mang khẩu trang, vừa nhìn tình hình chung quanh hết một lần.



Người chết ghé vào trên kỷ, đầu vặn vẹo mất tự nhiên, toàn bộ phần ót hầu như là dán vào mặt kỷ, sắc mặt xanh trắng, khóe mắt khóe miệng có máu loãng tràn ra, miệng hơi nhếch lên, toàn bộ gương mặt lộ ra biểu tình nhìn như là kinh ngạc.



Trên kỷ tán loạn văn kiện, rơi khắp nơi trên mặt đất, một cái giá cắm nến bằng đồng khắc hoa ngã xuống, đè lên cánh tay người chết, phần lưng thi thể có huyết sắc nhàn nhạt.



"Có thể động vào thi thể hay không?" Nhiễm Nhan nhìn về phía Hà tự chính.



Hà tự chính tức khắc gật đầu nói: "Đương nhiên có thể."



"Tới hai người, giúp ta đem hắn chuyển qua chỗ trống." Nhiễm Nhan nói. Tuy Hà tự chính khẳng định là đã khám tra qua, nhưng Nhiễm Nhan có thói quen giữ nguyên hiện trường.



Lý Thế Dân ngồi xuống ở một chỗ cách đó một chút, nhìn hai gã hộ vệ đem thi thể nâng lên, nhưng khi thả xuống chỗ trống, thi thể lại vẫn giữ nguyên tư thế, không còn kỷ lót bên dưới, thi thể liền trình ra một tư thế nằm sấp lơ lửng khá quỷ dị, bởi vì thân mình hơi khuynh về phía trước, cho nên hộ vệ thử vài lần, cũng không thể làm nó nằm ngay ngắn trên mặt đất.



"Thả nghiêng đi." Nhiễm Nhan nói.



Hai gã hộ vệ lúc này mới dám nhẹ nhàng mà để thi thể nằm nghiêng trên mặt đất.



Nhiễm Nhan trước tiên nhìn sơ qua thi thể y phục, tóc, những chỗ da lộ ra bên ngoài v.v., sau đó duỗi tay thử tình trạng thi cương. Kỳ thật nhìn tình huống vừa rồi, nàng đã có thể đoán được, thi cương đã trải rộng đến toàn thân, thậm chí đã phát triển đến mức cao nhất, mới có thể cương cứng đến như thế.



Đã sớm có người chuẩn bị tốt ký lục, Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua, liền bắt đầu vừa theo trình tự nghiệm thi mà tiến hành, vừa nói: "Nghiệm, người chết, nam, trên dưới 40 tuổi, chiều cao khoảng năm thước bảy tấc. Thi cương trải rộng toàn thân, đại tiểu tiện đều tràn ra, giác mạc vẩn đục cường độ thấp, thi đốm đã dung hợp thành tảng lớn, màu sắc rất thâm."



Nguyên nhân thi thể co rút đến bây giờ không rõ, rất nhiều người làm pháp y cho rằng, loại tình huống này đa phần là do tổn thương hệ thống trung khu thần kinh và thời điểm khẩn trương, vật lộn, kích động, vốn có kinh nghiệm nghiệm thi dày rộng, Nhiễm Nhan cho rằng cách giải thích này có mức độ đáng tin nhất định. Nhưng hiện trường ngoại trừ giấy tờ tán loạn ra, những nơi còn lại căn bản nhìn không thấy rõ ràng dấu vết vật lộn.



Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên thi thể, "Thi thể bắt đầu xuất hiện hiện tượng tự hoại rất nhỏ, bước đầu phán đoán thời gian tử vong ước chừng cách hiện tại năm sáu canh giờ, trước giờ Tý đêm qua. Có tình huống bộ phận thi thể co rút, phần mặt đình trệ ở biểu tình giống như kinh ngạc."



Nàng kéo ra giày vớ thi thể, ánh mắt khựng lại trên một vết đen rất nhỏ bên trong vớ, nàng xác định đó là bùn đất, mà không phải ghét trên chân, bởi vì chân thi thể thoạt nhìn được rửa thật sự sạch sẽ, cả kẽ móng chân một chút dơ bẩn cũng không có. Càng là vì Nhiễm Nhan phát hiện, loại bùn đất này rất giống với loại trong nhà nàng chuyên dùng để làm thổ nhưỡng trồng hoa.



Ánh mắt Nhiễm Nhan dừng lại bất quá một cái chớp mắt. Động tác của nàng rất nhanh, nói chuyện lại rất chậm, bởi vì nàng tùy thời tự thuật tình huống thi thể đã thành thói quen khắc vào cốt tủy. Pháp y trong lúc nghiệm thi, vì hạng mục phải nghiệm tương đối nhiều, cho nên phải tùy thời ký lục, bình thường khi giải phẫu sẽ được trang bị hai trợ thủ, một người chụp ảnh, bất cứ lúc nào cũng cần chụp ảnh và ghi chép. Nếu không có người bên cạnh, Nhiễm Nhan sẽ dùng bút ghi âm tiến hành ghi nhớ, tình huống thông thường một mình nàng đối mặt với thi thể cũng có thể tự nhiên mà đọc ra những kết quả này.



Giờ phút này, bởi vì nhớ lời Tiêu Tụng dặn, nàng không thể không vào ngay lúc này buộc chính mình thay đổi thói quen, đem những lời muốn nói lăn qua đại não một lần mới nói ra.



Nam nhân cả phòng nhìn Nhiễm Nhan bình tĩnh lột bỏ y phục trên quần áo, trong lòng kinh ngạc, cả Hà tự chính cũng không ngoại lệ. Lần trước lột y phục Tang Thần, là vì tình thế bắt buộc, hiện tại vẫn như thế cũng quá làm người cảm thán. Hơn nữa thi thể hiện tại ở tình trạng này, cũng không phải ai cũng có thể nhanh nhẹn lột hết được y phục ra.



Kinh ngạc cùng nghi hoặc vừa mới dâng lên, nhưng rất nhanh vết thương lộ ra trên thi thể đã làm mọi người quên mất hành động này của Nhiễm Nhan.



Toàn bộ phần lưng của thi thể, da thịt hầu như bị lột ra, máu cũng đã khô cạn, nhìn qua là một mảnh mơ hồ, thật sự làm người kinh hãi.



"Miệng vết thương không sâu." Nhiễm Nhan nhìn thương tích phần lưng, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, "Mép vết thương không chỉnh tề, có hình dạng răng cưa rất nhỏ, rất giống vết roi, có vài vết thương đã kết vảy, có hai vết xuất hiện chứng viêm, cho thấy người chết sau khi bị thương vẫn còn sống thêm một đoạn thời gian khá dài, hơn nữa áo ngoài của người chết cơ bản là sạch sẽ, có thể suy xét người chết là bị hành hạ đến chết ở nơi khác, thay y phục sạch sẽ rồi mới bị di chuyển đến đây."



Nhiễm Nhan cẩn thận kiểm tra toàn bộ thi thể một lần, cũng không có vết thương trí mạng, hơn nữa phần trước thi thể đại bộ phận đều bị thi đốm bao trùm, cho dù có dấu vết gì cũng bị xen lẫn với thi đốm, không dễ phân biệt.



Nhiễm Nhan hơi suy nghĩ một chút, nếu giải phẫu, nàng đương nhiên có thể biết thêm càng nhiều tin tức, có thể nắm giữ nhiều quyền chủ động, hơn nữa, nàng có nắm chắc có thể giấu được nhiều tin tức quan trọng hơn.



Chỉ là, những người này không giống Lưu Phẩm Nhượng, Lưu Phẩm Nhượng là vì đạt tới mục đích, cắn răng một cái liền bất chấp người khác, lại đều là trộm làm, mà nơi này chữa thương cho người sống cũng khác. Nhiễm Nhan thấy sắc mặt Lý Thế Dân vẫn bình tĩnh, có vẻ cũng không có gì bất mãn, người thời đại này, đều có ràng buộc đạo đức thân thể tóc da đến từ cha mẹ, có thể đồng ý hay không là thứ yếu, chỉ sợ bọn họ coi nàng như kẻ điên.



Cân nhắc mãi, Nhiễm Nhan cho rằng lần trước mình mổ Tang Thần bọn họ đều coi là thần kỹ, lần này nếu cần khuyên bảo hẳn là cũng có hi vọng thành công, "Bên ngoài nhìn không ra nguyên nhân chết, nếu muốn biết, cần phải giải phẫu."



Mọi người quả nhiên như Nhiễm Nhan nghĩ trước đó, ai cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng. Hà tự chính nhìn về phía Lý Thế Dân, "Thánh thượng...ngài xem đây..."



Nếu là Ngụy Chinh, Trương Huyền Tố ở đây, chỉ sợ đã sớm thổi râu trừng mắt mà phản đối kịch liệt, hơn nữa khẳng định sẽ nói có sách, mách có chứng mà đem Nhiễm Nhan ra mắng đến thương tích đầy mình, nhưng Hà tự chính không phải như vậy, hắn vẫn duy trì phong cách xử sự nhất quán của bản thân, chuyện tốt thì mình ôm lên người, chuyện không tốt thì đẩy qua cho người khác.



"Thánh thượng, kỳ thật giải phẫu thi thể có thể nhìn đến trong quá trình người chết bị giết, trải qua những chuyện gì, mà những việc này phần lớn đều sẽ ghi lại trên thi thể, đây là lời người chết oan muốn nói với thế nhân. Huống hồ, chúng ta chỉ là mở ra nhìn, rồi sau đó lại khép lại, cũng không cắt đi khối da thịt nào."



Ánh mắt tìm tòi của Lý Thế Dân dừng trên người Nhiễm Nhan, làm người rất có cảm giác áp bách, Nhiễm Nhan chỉ mặt vô biểu tình mà cúi đầu.



Trong điện một mảnh trầm mặc, thật lâu, Lý Thế Dân mới thu hồi ánh mắt, nói: "Việc này để sau lại nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện