Vãn Lục mừng đến không biết nên như thế nào mới tốt, "Phu nhân! Thật tốt quá! Thật tốt quá!"



"Chuyện gì vui vẻ vậy?" thanh âm thuần hậu của Tiêu Tụng truyền đến.



Trước khi kết hôn Tiêu Tụng không hề hồi phủ ăn cơm trưa, sau kết hôn, lại một bữa cũng không sót.



Tiêu Tụng bước vào trong phòng, người thứ nhất nhìn thấy là Lưu Thanh Tùng, không khỏi nhíu mày, "Lưu Thanh Tùng, ngươi y phục bất chỉnh còn ra thể thống gì."



"Y phục bất chỉnh còn không phải nhờ cô nàng Vãn Lục này ban tặng, ta nói muốn mặc xong y phục rồi đi, nàng ta hoang mang rối loạn mà lôi ta đi." Lưu Thanh Tùng tràn trề ủy khuất, khép lại tay áo đứng dậy nói: "Ta về ngủ tiếp, Cửu Lang ngươi chậm rãi hưởng thụ tin tức tốt này đi! Ặc...đúng rồi."



Lưu Thanh Tùng vui sướng khi người gặp họa cố ý nhắc nhở: "Cửu tẩu, ngươi sắp tới cần phải hảo hảo bảo trọng thân thể, ngàn vạn, ngàn vạn a! Trong khoảng thời gian này là nguy hiểm nhất."



Tiêu Tụng lập tức nhìn về phía Nhiễm Nhan hỏi: "Sao vậy? Ngươi nơi nào không thoải mái?"



Vãn Lục chỉ che miệng cười.



Liên hệ những gì vừa nghe được, cùng với thái độ của ba người, Tiêu Tụng lập tức đoán trúng nguyên nhân, "Phu nhân...ngươi có rồi?"



Đã bị đoán trúng, Nhiễm Nhan liền gật đầu thừa nhận.



"Ha ha!" tiếng cười sang sảng của Tiêu Tụng làm một đám chim sẻ trên nền tuyết giật mình, phành phạch bay tứ tán. Hắn mừng đến nỗi hai tay không biết để ở đâu, muốn ôm Nhiễm Nhan ăn mừng một chút, nhưng hắn lần đầu làm cha, cũng không biết làm như vậy có thể thương tổn thai khí hay không, chỉ là đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười không thể che dấu.



Nhiễm Nhan nhìn hắn, cảm thấy giờ khắc này Tiêu Tụng thật sự rất đẹp, bắt mắt như ánh nắng rực rỡ.



"Vãn Lục, đi, đi gọi Lưu Thanh Tùng lại." Tiêu Tụng vội vàng nói.



Vãn Lục giòn giã ứng tiếng, như một trận gió chạy ra ngoài.



Tiêu Tụng thật cẩn thận duỗi tay xoa bụng dưới của Nhiễm Nhan, bụng dưới vẫn bằng phẳng như trước, nhưng hắn phảng phất như có thể sờ được cái gì, sau khi nghiêm túc sờ soạng một lúc lâu mới thu tay, trong thanh âm mang theo ý cười, "A Nhan, ta sắp làm phụ thân rồi!"



"Ừm." mặt Nhiễm Nhan cũng nhiễm một tầng ý cười.



Cách một lát, Lưu Thanh Tùng càng y phục bất chỉnh mà bị lôi trở về, "Ta nói hai vợ chồng các ngươi sao lại thích lăn lộn người khác như thế, ta nói với các ngươi, lão tử muốn dọn ra ở với Tang Tùy Viễn."



"Vãn Lục, ngươi đi thu thập tay nải cho hắn." Tiêu Tụng lập tức phân phó, ngược lại, tươi cười không giảm mà lôi kéo hắn ngồi xuống một bên, hỏi đủ thứ về vấn đề phải chú ý trong lúc mang thai, phảng phất như người đuổi không phải hắn.



Lưu Thanh Tùng vẫn luôn muốn xen mồm hỏi một cái xem Tiêu Tụng có phải thật sự muốn đuổi hắn hay không, nhưng vì nhiệt tình của Tiêu Tụng vô pháp ngăn cản, hắn đành phải trả lời cho hết, cuối cùng mới nói: "Cửu Lang, phu nhân nhà ngươi cũng chính là một y sinh, cần gì làm điều thừa đi hỏi ta."



"Nhưng ta không phải y sinh, hỏi phu nhân ta, lại sợ mệt nàng." Tiêu Tụng nói đương nhiên.



Lưu Thanh Tùng gào một tiếng, "Mẹ ta ơi! Tay nải của ta thu thập xong chưa? Lão tử đã có thể dự kiến những ngày khổ cực trong tương lai!"



"Lưu y sinh, ngươi đừng loạn kêu, ta còn chưa có gả chồng đâu!" Vãn Lục vội vàng nói.



Lưu Thanh Tùng nguyên bản chỉ la một câu cảm thán, nói liền nhau lại thành nghĩa khác, Vãn Lục xưa nay lại là một cô nương thành thật.



Lưu Thanh Tùng một phen giật lấy tay nải từ tay nàng, tông cửa xông ra, ngay sau đó một tiếng hét vang lên.



"Vãn Lục, đi nhìn một cái hắn làm sao vậy!" Nhiễm Nhan nói.



"Không cần nhìn, ta sai người đem hắn ném vào phủ của hắn." Tiêu Tụng nói.



Nhiễm Nhan kinh ngạc nói: "Lưu Thanh Tùng có phủ đệ riêng?"



"Đâu chỉ có, so với chỗ này của ta còn to gấp đôi, chỉ là hắn ngại tịch mịch, không muốn vào ở." Tiêu Tụng đối với Lưu Thanh Tùng một chút tức giận cũng không có, nhưng trên thực tế nhớ thù rất kỹ! Đối đãi Lưu Thanh Tùng, không thể đánh không thể giết, đành phải đuổi ra khỏi nhà, nhắm mắt làm ngơ. Tiêu Tụng cười nói: "Là của hồi môn lão thái thái để lại cho hắn."



Lưu Thanh Tùng tuy làm người không đàng hoàng, nhưng thiện lương hiếm thấy, cũng thập phần hiếu thuận. Tiêu thái phu nhân đã trải qua bao nhiêu triều đại huyết vũ tinh phong, gặp qua bao người muôn hình muôn vẻ, hiểu biết nhân tâm đương nhiên không phải người bình thường có thể so sánh, cũng vì nguyên nhân này, bà có thể nhìn ra, Lưu Thanh Tùng cũng không phải hèn mọn làm một nô bộc tới nịnh hót nịnh bợ bà, mà thật sự coi bà như thân nhân, cho nên Tiêu thái phu nhân cũng chưa từng coi hắn như người hầu, đối với hắn lại phá lệ yêu thương, đến khi lâm chung còn để lại cho hắn một mớ của.



"Chờ đầu xuân, ta tự mình đi đến trước lăng tổ mẫu báo tin vui." Nhắc tới Tiêu thái phu nhân, cảm xúc của Tiêu Tụng hơi hạ xuống, "Từ nhỏ bà đã đối với ta rất là nghiêm khắc, khi ta sáu tuổi đã tận mắt thấy bà lệnh người treo cổ chết một nô tỳ, bà nói với ta, nếu muốn tàn nhẫn thì phải ngoan tuyệt, không thể cho địch nhân một chút cơ hội phản công nào, bà còn nói, mưu định rồi sau đó hãy động, suy nghĩ kỹ rồi mới làm."



Hài tử sáu tuổi, có thể nghe hiểu cái gì là "Mưu định rồi sau đó hãy động" sao? Nhiễm Nhan không biết. Nhưng nàng minh bạch khổ tâm của Tiêu thái phu nhân, phàm là đại gia tộc, không có mấy cái có nội trạch an bình, Tiêu Tụng muốn trở thành một quyền thần xuất sắc, thì phải đủ trầm ổn mưu lược.



Nhiễm Nhan cầm tay hắn nói: "Tổ mẫu trước khi lâm chung, từng nhắc tới Hiếu Minh hoàng đế với ta, nói vậy dưới suối vàng gặp nhau, cũng là chuyện đáng giá cao hứng."



Tiêu Tụng khẽ cười nói: "Tổ mẫu đối với ta rất tốt, trời cao đối với ta cũng không tệ."



Hôn sự của Nhiễm Nhan và Tiêu Tụng xem như nhờ một tay Tiêu thái phu nhân thúc đẩy, nếu không thân phận của Nhiễm Nhan cùng Tiêu thị chênh lệch lớn như vậy, Độc Cô thị cũng sẽ không thể không ý kiến.



Tiêu Tụng tỏ ra yếu ớt cùng cảm tính, trước nay đều chỉ trong một cái chớp mắt. Hắn rất nhanh đã có thể điều chỉnh tốt tâm thái của bản thân.



Một buổi chiều, tin tức Nhiễm Nhan mang thai truyền cả phủ từ trên xuống dưới, thậm chí cả Trịnh phủ, Nhiễm phủ cũng đều nhận được tin tức.



Vì chỉ mới một tháng, Nhiễm Nhan cùng Trịnh phủ lại không quá thân cận, bởi vậy ngày kế chỉ có phu nhân Trịnh Nhân Thái đến thăm Nhiễm Nhan, tặng một ít đồ bổ quý trọng cùng với đồ dùng cho thai phụ, lại dặn dò một ít chuyện cần chú ý, cũng nói quay về sẽ chuẩn bị cho mấy bà đỡ có kinh nghiệm.



Sắp đến buổi trưa, Nhiễm Vân Sinh, La thị cùng Nhiễm Vận cũng đều chạy đến.



Gương mặt của Nhiễm Vân Sinh đã cứng rắn hơn, nhìn càng thêm thành thục, phong thái cao hơn trước vài phần, cả Nhiễm Nhan cũng nhịn không được nói: "Thập ca, ngươi lại tuấn thêm vài phần, sợ là cả thần tiên cũng phải tự biết xấu hổ."



"Ngươi nha đầu này, nhiều ngày không thấy, lại bắt đầu ba hoa." Nhiễm Vân Sinh cười nói.



Nhiễm Bình Dụ ở Trường An là thân phận thương nhân, vì sợ Tiêu Tụng không vui, lại lo ngại Ngự Sử Đài buộc tội Tiêu Tụng qua lại khăng khít với thương nhân, cho nên ngày thường cũng rất hiếm khi tới Tiêu phủ thăm Nhiễm Nhan, chỉ có những ngày lễ tiết mới qua lại.



"Thập Thất tỷ mới đúng là so dĩ vãng còn mạo mỹ động lòng người hơn." Nhiễm Vận cười nói.



"Hầu gia có cao hứng không?" La thị quan tâm hỏi. Từ sau lần Nhiễm Nhan cứu Nhiễm Vân Sinh, La thị luôn mang lòng cảm kích Nhiễm Nhan, hơn nữa cảm thấy Trịnh phu nhân cùng Nhiễm Nhan là phúc tinh của nhà bọn họ, cũng chân chính quan tâm.



Vãn Lục cười nói: "Lang quân chúng ta hận không thể không đi công sở, suốt ngày ở nhà bồi phu nhân đó."



"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" La thị cũng nhẹ nhàng lên, "Ta mấy ngày trước đó cũng nghe láng giềng đồn, đều nói hầu gia là luyến thê phích, còn người bên đường loạn truyền, nhìn tướng mạo hầu gia, sao cũng không thấy giống người như vậy, ta còn lo lắng cả một thời gian, sợ là ai đó bịa đặt."



"Cũng không phải là có người tạo ra sao!" Nhiễm Nhan đã lâu chưa gặp bọn họ, trong lòng cũng hết sức cao hứng, lời nói cũng nhiều hơn xưa, "Người bịa đặt kia, chính là vị hôn phu của a Vận!"



Mọi người nhìn Nhiễm Vận, cười ầm lên.



Một đám người vây quanh bếp lò trong phòng nói chuyện phiếm, giờ ngọ đều tùy ý dùng một ít đồ ăn, bất tri bất giác sắc trời đã trễ.



La thị muốn cáo từ, Nhiễm Nhan đang cố giữ bà ở lại một đêm, Tiêu Tụng vén mành bước vào.



Trong phòng thoáng chốc một mảnh yên tĩnh, phó tì cả phòng đều nín thở, đại khí không dám suyễn.



Vãn Lục bước qua tiếp áo choàng hắn cởi ra, vắt lên trên bình phong ở ngoại thất.



"Gặp qua Hầu gia." Vẫn là Nhiễm Vân Sinh phản ứng trước tiên.



La thị cùng Nhiễm Vận cũng lập tức đứng dậy hành lễ.



"Đều là người trong nhà, không cần giữ lễ tiết, đều ngồi đi." Trên mặt Tiêu Tụng mang nụ cười ấm áp.



Nhiễm Vân Sinh tiếp xúc Tiêu Tụng vài lần, biết hắn cũng không nghiêm khắc giống trên phố đồn đãi, nhưng La thị cùng Nhiễm Vận gặp qua hắn không được mấy lần, dù cho hắn nói không cần giữ lễ tiết, các nàng vẫn có chút khẩn trương.



"Phu quân." Nhiễm Nhan nhẹ gọi một tiếng.



Tiêu Tụng sợ khí lạnh trên người ảnh hưởng nàng, nên không ngồi gần nàng, chỉ ôn nhu hỏi: "Cơm trưa ăn cái gì?"



"Trong chốc lát làm phòng bếp báo cho ngươi, Hình Nương quản nghiêm lắm, ngươi cứ yên tâm đi." Nhiễm Nhan hiện tại một chút tự do thân thể cũng không có, đọc sách quá hai khắc, Hình Nương liền sẽ tận tình khuyên bảo kêu nàng nghỉ ngơi.



"Phu quân, ta muốn giữ bọn họ lại một đêm." Nhiễm Nhan biết, chỉ cần Tiêu Tụng không lên tiếng, La thị trăm triệu lần cũng không chịu ở lại.



Tiêu Tụng cười nhìn về phía La thị, ôn thanh nói: "Thím ở lại đi, mấy ngày nay tuyết rơi, A Nhan buồn ở trong phòng, cũng không có ai bồi nàng nói chuyện, vừa vặn các ngươi tới, liền ở lâu một chút."



Nhiễm Nhan dám khẳng định, Tiêu Tụng một khi bắt đầu ôn hòa, hắn tuấn lãng, hắn thanh âm, rất ít nữ nhân cự tuyệt.



Quả nhiên, La thị bị một tiếng 'thím' của Tiêu Tụng gọi đến lâng lâng, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều, "Một khi đã như vậy, chúng ta đây chối từ nữa là kiêu ngạo."



"Vừa lúc ném một mình a gia ở nhà." Nhiễm Vận cười nói.



Tiêu Tụng nhìn về phía Nhiễm Vân Sinh nói: "Ta cùng đại cữu ca nhiều ngày không thấy, cũng muốn tâm sự."



Tiêu Tụng không tự cao tự đại, thái độ cực kỳ ôn hòa, làm người cả phòng đều thả lỏng, không khí dần dần ấm lên.



Dĩ vãng trên phố chỉ biết Tiêu Tụng thiết diện vô tư, mỗi lần xuất hiện đều là mặt đen, sát khí nghiêm nghị, nhưng bọn họ cũng chưa từng ngẫm lại, lúc phá án có thể cợt nhả sao?



Tiêu Tụng ở trong quan trường thích ứng như cá gặp nước, cũng không phải chỉ nhờ vào năng lực cùng gia thế, bản thân hắn có thủ đoạn giao tế thập phần cao minh, bởi vậy chỉ hàn huyên trong chốc lát, liền tiêu trừ hết cảm giác khẩn trương của mọi người. Bất quá không khí vẫn không có khả năng giống như trước, dù gì thân phận của Tiêu Tụng bày ra đó. Cũng như Hoàng Thượng đối với Phòng Huyền Linh có thân thiết hơn nữa, Phòng Huyền Linh khi nói đùa với ông cũng phải nghĩ đi nghĩ lại trong đầu mấy chục lần, cân nhắc mấy chục lần mới dám nói ra.



Bữa tối qua đi, Nhiễm Nhan lại cùng đám người La thị hàn huyên một hồi lâu, mới bị Tiêu Tụng cưỡng chế trở về phòng nghỉ ngơi.



Từ đêm đó nói đắp riêng chăn ngủ, thật sự là phải đắp riêng, bất quá ngày kế Nhiễm Nhan luôn phát hiện mình nằm trong ngực Tiêu Tụng.



"Phu quân, sư phụ còn ở trong chùa, ta vẫn luôn tính toán tìm cái cớ đem ông nhận về phủ, lúc này ta mang thai, liền để ông tới coi sóc ta được không?" Nhiễm Nhan nằm ở trên giường, trưng cầu ý kiến của Tiêu Tụng.



Tiêu Tụng u oán mà nhìn chằm chằm bụng nàng, miệng đáp: "Đương nhiên có thể, nói chứ ta cần phải hảo hảo cảm tạ sư phụ ngươi mới được."



"Ngươi đừng có luôn mang ánh mắt này!" Nhiễm Nhan nhíu mày nói.



Tiêu Tụng biết tin mang thai trong ba ngày đầu đặc biệt hưng phấn, buổi tối đều hưng phấn đến mất ngủ, ba ngày trôi qua, liền bắt đầu u oán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện