Nhiễm Nhan sai người đi lấy nước, tạo phấn* và dao tới, khoanh chân ngồi trước mặt hắn, dùng nước thấm ướt chòm râu của hắn, xoa tạo phấn ra bọt rồi bôi lên chỗ có râu, nhẹ nhàng xoa.



*giống xà phòng, ngày xưa bồ kết là một trong những nguyên liệu làm tạo giác – một thứ như xà phòng mình bi giờ, cũng có bọt, còn nguyên liệu gì nữa thì lão cũng ko biết



"Đây là đồ chơi ngươi mới làm ra?" Tiêu Tụng rũ mắt nhìn bộ dáng chuyên chú của Nhiễm Nhan, thành thành thật thật ngồi tùy ý cho nàng đùa nghịch.



"Ừm." Nhiễm Nhan ứng tiếng, nói: "Sau khi bôi rửa qua thì tỉa sẽ tương đối dễ dàng."



Tiêu Tụng thấy tay Nhiễm Nhan đầy bọt, suy nghĩ nghịch ngợm nổi lên, thừa dịp nàng không chú ý, nhanh chóng chồm qua hôn nàng một cái, thuận tiện dùng sức cọ cọ, thấy mặt Nhiễm Nhan dính đầy bọt, chơi càng thêm hăng say.



"Tiêu Việt Chi!" Nhiễm Nhan lau bọt trên mặt, giận dữ nói: "Lại nháo nữa cho ngươi ngủ sàn nhà tối nay."



Ca Lam vào sân liền gặp phải màn này, nhưng nàng từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, làm như không thấy chỉ bẩm báo: "Lang quân, phu nhân, người trong cung tới."



"Đã biết." ý cười trên mặt Tiêu Tụng không giảm, nói: "Thỉnh người vào trong ngồi, ta cùng phu nhân lập tức qua."



"Dạ, nô tỳ đi gọi người tới hầu hạ." Ca Lam hơi khom người, đi ra ngoài.



Nàng vừa mới ra khỏi cổng vòm, ở trên hành lang gấp khúc gặp ngay Vãn Lục, "Đúng lúc, ngươi dẫn người đi hầu hạ lang quân cùng phu nhân thay quần áo, người trong cung tới."



Vãn Lục nói: "Ta vừa mới biết được, đang chuẩn bị đi kêu người."



Ca Lam thấy Vãn Lục sắp đi, liền ho khan một tiếng, nói: "Vãn Lục..."



"Chuyện gì?" Vãn Lục dừng bước chân, xoay người hỏi.



"Ta vừa mới ở trong sân nhìn thấy lang quân cùng nương tử..." Ca Lam lấy tay áo che miệng, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nghiêm mặt nói: "Kỳ thật ta cũng không phải quá muốn nói cho ngươi chuyện này, chỉ là cảm thấy ngươi có thể sẽ rất muốn nghe. Mới vừa rồi nương tử coi lang quân như hài tử mà răn dạy, lang quân cũng ngoan ngoãn mà nghe huấn, nhìn cảnh này thật sự rất thú vị."



"Thật à?" Vãn Lục quả nhiên tràn đầy tò mò, lập tức chồm qua, đầy mặt bát quái hưng phấn nói, "Vậy xem ra lang quân tâm tình không tồi? Thật muốn nhìn thử một lần bộ dáng lang quân bị răn dạy, hôm trước bị dọa đến tàn nhẫn, hai ngày này cả người ta gồng đến gắt gao, sợ có sai sót gì..." Vãn Lục phát ra vài câu bực tức, vội vàng hỏi lại: "Đến tột cùng là chuyện gì?"



"Chính sự quan trọng." Ca Lam thúc giục nàng: "Ngươi đi làm trước, lát nữa lại nói tỉ mỉ với ngươi."



Vãn Lục cũng biết nặng nhẹ, sao có thể để người trong cung tới chờ lâu? Nhưng biết được lửa giận của Tiêu Tụng được bình ổn, rốt cuộc hai đùi không cần run rẩy, bước chân của nàng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Tiêu Tụng râu cũng chưa kịp tỉa, hai người nhanh chóng thay y phục chỉnh tề, rồi ra tiền viện.



Không ngoài dự kiến của Tiêu Tụng, người đến là thái giám Trung Thụy bên cạnh Lý Thế Dân.



Chưa chào hỏi, Trung Thụy đã lập tức nói: "Nghe nói Hiến Lương phu nhân mấy ngày trước thi triển thần thuật kéo Tùy Viễn tiên sinh từ quỷ môn quan về, tất nhiên sẽ rất mệt nhọc, mau ngồi xuống nói chuyện."



"Được yêu mến, chỉ là không biết thánh thượng có khẩu dụ gì không?" Tiêu Tụng chắp tay nói: "Tùy tiện như vậy, chỉ sợ đối với thánh thượng vô lễ."



Nụ cười mỉm bất biến trên mặt Trung Thụy sâu thêm vài phần, nói: "Cũng không tính là khẩu dụ, thánh thượng nghe kể chuyện của Hiến Lương phu nhân, có vui sướng có lo lắng, đặc biệt sai lão nô tới thăm Hiến Lương phu nhân."



Đến thăm người bệnh tất nhiên là mang theo lễ vật tới, nhưng Trung Thụy lại không nói "ban", cho thấy thái độ của Lý Thế Dân là rất ôn hòa, Lý Khác cưới nữ nhi Tiêu thị, Tiêu thị cùng hoàng gia cũng coi như là thông gia, ông làm như vậy, xem như đã cho Tiêu gia rất nhiều thể diện.



Y thuật dù sao cũng là kỹ lưu, cho dù hoàng quyền tối thượng, cũng không thể bức ép tức phụ của môn phiệt thế gia đi làm nghề y a! Bởi vì vấn đề mặt mũi, đến lúc đó để Nhiễm Nhan tiến cung hành y, vô luận là hoàng gia hay là Tiêu thị, sẽ không có trở ngại về thể diện.



Thánh thượng đã vì chuyện cứu trị công chúa mà phóng thấp tư thái, Tiêu thị cũng liền thuận thế thành toàn cho thánh thượng một mảnh ái nữ chi tâm, tức phụ của Tiêu thị hành y là vì tận trung, không đến mức mất mặt.



Nhiễm Nhan biết, kỳ thật ở Đường triều, môn phiệt sĩ tộc giống Tiêu thị, một khi liên lụy đến vấn đề thanh danh, nếu thật sự vi phạm quy củ lễ pháp, hoặc có bất lợi cho thị tộc, cũng chưa chắc sẽ cho hoàng thất mặt mũi.



Hai bên nhường nhau, từng người ngồi xuống xong, Trung Thụy liền bắt đầu dò hỏi chuyện hôm đó.



Mặt ngoài, thoạt nhìn thập phần hòa hợp, nhưng Nhiễm Nhan cũng biết, mình cần phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói, không thể đáp sai một câu, trên lưng nàng cõng hào quang Tiêu thị, là ô dù, cũng là gánh nặng.



Trăng nhô lên ở phương đông, đèn lồng toàn Trường An đều sáng lên.



Trong thư phòng ở Đông Cung, Lý Thừa Càn ngồi trên ghế cong lẳng lặng xuất thần, ánh đèn từ cây đèn đặt dưới đất bên phải chiếu lên mặt hắn tạo thành những cái bóng, làm ngũ quan hắn càng thêm thâm thúy.



Nội thị ở bên cạnh hắn, đôi mắt hơi rũ lẳng lặng mài mực, hàng mi thon dài khẽ nhếch, đôi con ngươi linh động ngập nước, đôi môi mọng nước, như tiên nhân từ trong bức họa bước ra, dù bộ dáng an tĩnh, cũng mang linh khí bức người.



Lý Thừa Càn duỗi tay, cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng mài nữa, ta giờ phút này tâm phiền ý loạn, nhìn chính sự không vô."



"Điện hạ là vì chuyện mấy ngày trước mà phiền nhiễu đi." Thanh âm réo rắt của An Cẩn nghe như gió mát suối trong, đem bất an cùng bực bội trong lòng Lý Thừa Càn vuốt phẳng ra vài phần.



Hắn vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa giữa mày Lý Thừa Càn, vẫn chưa nói chính sự, mà nói: "Ngươi mấy ngày nay mày nhăn càng lúc càng sâu."



"An Cẩn, nếu việc này bại lộ, phụ hoàng chỉ sợ dung không nổi ta nữa." Lý Thừa Càn gắt gao nắm tay hắn.



An Cẩn vẫn luôn không hỏi chính sự, Lý Thừa Càn rất ít đàm luận những thứ này với An Cẩn, hiện tại hắn lại nói đến, có thể thấy được trong lòng hắn thật sự sợ hãi.



"Điện hạ." An Cẩn rũ mắt suy nghĩ một lát, mới nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Sự tình đến nước này, sợ tất cả đều là thủ đoạn của Ngô Vương."



Lý Thừa Càn ngẩn ra, An Cẩn tiếp tục nói: "Điện hạ tuy xếp nhãn tuyến vào phủ Ngụy Vương, chỉ tiếc là không thể hoàn toàn tiếp cận Ngụy Vương, Ngụy Vương có thể sẽ nói ra chuyện Tang Tùy Viễn và Hiến Lương phu nhân trước mặt người khác, nhưng không nhất sẽ bức ép hắn ngay trước mặt người khác. Ngụy Vương là người vô cùng yêu quý thanh danh, sao chấp nhận dễ dàng mà hủy đi thanh danh nho nhã cung hiếu của bản thân? Cho nên, có thể có người cố ý lộ tin tức cho nhãn tuyến của chúng ta, ta đoán, nhất định là người của Ngô Vương."



"Nhưng hắn không phải luôn luôn khinh thường mấy chuyện âm mưu sao?" Lý Thừa Càn đối với Lý Khác có thể nói là hiểu biết quá sâu, Lý Khác so ra là một người tương đối có khí tiết, hơn nữa vô cùng kiêu ngạo tự phụ, hắn cảm thấy có thể bằng thực lực mà thắng được Lý Thừa Càn cùng Lý Thái. Chỉ là hắn tính toán dùng dương mưu, cũng âm thầm đề phòng âm mưu của người khác, bởi vậy mới liên tục nhiều lần đối nghịch với Lý Thái.



An Cẩn nói: "Điện hạ, Ngô Vương là khinh thường dùng âm mưu, chứ không phải không biết, thời cơ tốt đặt ở trước mắt, ai sẽ không động tâm?"



Trận ám đấu này, người thắng chân chính là Lý Khác. Hắn bất quá chỉ nhẹ nhàng thò tay ngáng chân một hai lần, liền làm cho Lý Thừa Càn cùng Lý Thái đấu đến chết đi sống lại, sự tình một khi bại lộ, bọn họ cũng bất quá là lưỡng bại câu thương.



Lý Thừa Càn không phải đầu đất, hắn trong lòng cũng có điều hoài nghi, nhưng nếu đã làm, chỉ có thể nghĩ cách thu thập tàn cục.



Có điều những năm gần đây, hắn thật sự mỏi mệt, đôi khi thật sự muốn ném cái vị trí trữ quân này xuống, nhưng hắn là đích trưởng tử, vô luận nhìn từ phương diện nào đều là trữ quân danh chính ngôn thuận, cho dù hắn có buông tay trữ vị, tân quân vào chỗ cũng sẽ luôn luôn đề phòng, cuộc sống của hắn khi đó chỉ sợ là sẽ càng thêm gian nan.



Đứng ở vị trí này, hắn là bất đắc dĩ.



Cô tịch như thế, hơn nữa, hắn trước nay đều biết An Cẩn cũng không phải toàn tâm toàn ý mà đi theo hắn, nhưng vẫn khó có thể buông tay.



"An Cẩn, ta mệt mỏi." Lý Thừa Càn thẳng người, duỗi tay nhẹ nhàng ôm An Cẩn. Vô luận An Cẩn có thật sự quan tâm hắn hay không, nhưng ít nhất có một điểm không cần hoài nghi, An Cẩn tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện