Lưu Thanh Tùng lập tức thu tay lại, nhưng trên vai Tôn Chấn đã in lên một cái dấu tay đầy dầu mỡ.



Nhiễm Nhan từ trên lầu đi xuống, thấy một màn này, trong lòng liền biết Lưu Thanh Tùng khá quen thuộc với vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh này. Lưu Thanh Tùng tuy da mặt dày, nhưng cũng không phải là không có tự tôn, người bình thường hay xem thường hắn, hắn cũng sẽ không cố bu lấy.



"Hiến Lương phu nhân." Tôn Chấn chắp tay một cái, rồi trực tiếp tiến vào chính đề, "Đại Lý Tự đang tra vụ án Đậu Tứ Nương bị người mưu hại, ta có một số việc muốn xin Hiến Lương phu nhân giải thích một chút."



Nhiễm Nhan gật đầu, xoay người né ra một đường cho hắn ở cửa thang lầu, "Tôn Thiếu Khanh thỉnh."



Tôn Chấn cũng là một tên mặt than, Nhiễm Nhan thì có vẻ hơi tối tăm, mà tướng mạo hắn thì lại cực kỳ đờ đẫn, khoảng trên dưới 40 tuổi, dáng người cường tráng, một khuôn mặt rất đoan chính, môi mỏng thời thời khắc khắc đều mím chặt, đường nét gương mặt cũng cứng nhắc như con người hắn, nhìn thì không quá tuấn lãng, chỉ là khí khái nam tử này, bình thường rất ít thấy trong đám quan văn.



Theo Nhiễm Nhan đi lên chỉ có Tôn Chấn, Viên Thiếu Doãn cùng một thư lại.



Sau khi ngồi ổn định, Tôn Chấn ra hiệu cho thư lại kia là có thể bắt đầu ghi chép, rồi hỏi Nhiễm Nhan: "Hiến Lương phu nhân là chủ nhân của y quán này?"



"Đúng." Nhiễm Nhan nói.



"Theo thị tỳ bên người của người bị hại Đậu Tứ Nương chỉ ra và xác nhận, Đậu Tứ Nương trước khi chết đã từng tới y quán này, hơn nữa ở y quán có dùng qua một loại bột phấn chưa bao giờ gặp qua, xin hỏi đồ vật đó là xuất phát từ tay ai?" Tôn Chấn thấy Nhiễm Nhan không ướt át lề mề, trong lòng thả lỏng rất nhiều.



Tôn Chấn vừa hỏi ra câu này, Lưu Thanh Tùng cùng Vãn Lục đều bắt đầu khẩn trương, Lưu Thanh Tùng rất muốn xen vào nói là chính mình chế ra, nhưng vạn nhất hắn làm vậy mà bị vạch trần, ngược lại sẽ làm cho mọi chuyện thêm phức tạp, nghĩ lại, người lại không phải do bọn họ giết chết, cứ thản nhiên đối mặt mới đúng, vì thế trong lòng an tâm một chút.



Nhiễm Nhan nói: "Bột phấn bôi mặt là do đích thân ta chế ra, không chứa bất kỳ độc tố gì, Đậu Tứ Nương ở trong bổn tiệm đích xác sử dụng bột phấn này, nhưng ta có thể bảo đảm, không có tác dụng phụ độc hại gì."



Trên gương mặt đờ đẫn của Tôn Chấn không có biến hóa gì, nhưng Viên Thiếu Doãn thì hơi nhíu mày, Hiến Lương phu nhân này quá là không biết nói chuyện, những lời này thật sự không có lợi gì cho bản thân nàng.



"Hiến Lương phu nhân trước đây có quen biết Đậu Tứ Nương không?" Tôn Chấn tiếp tục hỏi.



Nhiễm Nhan không nhanh không chậm trả lời: "Ta từ nhỏ lớn lên ở Tô Châu, nửa năm trước mới đến Trường An, ngày thường rất ít khi ra cửa, bởi vậy trước ngày hôm nay cũng không quen biết Đậu Tứ Nương."



Tôn Chấn gật gật đầu, kế tiếp liền hỏi thêm vài câu về chuyện Nhiễm Nhan hôm nay như thế nào gặp được Đậu Tứ Nương, lại như thế nào quen biết nàng ta, nói những chuyện gì, sau khi vào y quán thì làm những chuyện gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều sai người ghi chép hết lại.



Trong lòng Nhiễm Nhan cũng tương đối tán thưởng thái độ nghiêm cẩn của Tôn Chấn, hơn nữa thấy tướng mạo khí độ của hắn là một người ngay thẳng, Nhiễm Nhan thoáng nhẹ nhõm.



Tôn Chấn thấy thư lại đã dừng bút, liền nói: "Thỉnh Hiến Lương phu nhân mấy ngày sắp tới ở trong phủ chớ có ra cửa."



"Chậm đã, Tôn Thiếu Khanh đã hỏi xong, có thể để ta hỏi vài câu không?" Nhiễm Nhan mở miệng ngăn cản Tôn Chấn và Viên Thiếu Doãn đang định đứng dậy.



Tôn Chấn lại ngồi trở lại, "Hiến Lương phu nhân mời nói."



"Ta chủ yếu là muốn hỏi thị tỳ kia của Đậu Tứ Nương vài vấn đề, vụ án có quan hệ đến thanh danh của ta cùng với Tiêu gia ta, ta không thể không thận trọng, chư vị đều ở đây, hẳn là không có gì bất tiện đi?" Nhiễm Nhan cần phải loại bỏ hiềm nghi cho bản thân, cộng thêm dẫn lối cho bọn họ nghĩ qua hướng khác, lúc này nếu không đảo khách thành chủ, chỉ sợ sẽ mất đi cơ hội nắm giữ tiết tấu của vụ án.



Tôn Chấn nghĩ một chút, liền đồng ý.



Viên Thiếu Doãn lệnh cho người dẫn thị tỳ kia tới.



Trước đó Nhiễm Nhan cũng không chú ý quá mức đến thị tỳ này, bây giờ nhìn thấy, vậy mà là một cái mỹ nhân phôi, dáng người thon dài, tuy không nóng bỏng như Đậu Tứ Nương, nhưng cũng coi như là hấp dẫn lả lướt, ngũ quan không tính là tinh xảo, phối hợp lại thì có cảm giác xinh xắn.



Thị tỳ kia bị ánh mắt vô cảm của Nhiễm Nhan làm cho sợ tới mức co rúm lại, vội vàng cúi đầu thi lễ với người trong phòng.



"Ngươi ngồi xuống đi." Viên Thiếu Doãn cười tủm tỉm chỉ chỉ vào chỗ tịch đối diện chủ tọa.



Thị tỳ lặng lẽ liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, thấy nàng vẫn bình tĩnh mà nhìn nàng ta, ánh mắt như đang nhìn người chết, làm tim người ta nhịn không được tê rần. Hai đầu gối nàng ta nhũn ra, hầu như không đứng thẳng được, không thể không thuận thế quỳ ngồi luôn lên tịch.



Ngữ điệu của Nhiễm Nhan bình tĩnh, giống như biểu tình của nàng, "Ngươi tên là gì?"



"Nô tỳ là Thược Dược." Âm sắc của nàng ta kỳ thật phi thường trong trẻo, giống như chim hót, lại không biết là vì sợ hãi, hay là câu nệ, nghe thấy yếu ớt, có chút run rẩy.



"Thược Dược." Tên này thật ra khá xứng với bộ dạng của nàng ta, Nhiễm Nhan dừng một chút lại nói: "Nương tử nhà các ngươi là rời khỏi nơi này bao lâu sau đó mới bắt đầu phát độc?"



Thược Dược cuối đầu, vẫn mang ngữ khí nhút nhát sợ sệt, "Khoảng non nửa canh giờ."



"Tình huống khi độc phát là như thế nào nói cẩn thận một chút." Nhiễm Nhan nói.



Ngữ khí của Nhiễm Nhan không khác gì vừa rồi, toàn thân Thược Dược lại run lên, vẻ khiếp nhược trong thanh âm còn mang một tia khóc nức nở, hai vai không ngừng run rẩy, sau một lúc lâu mới khụt khịt nói: "Nương tử...sau khi từ y quán ra ngoài, nương tử tâm tình rất tốt, dưới cơn hứng khởi do cảm thấy sau này mình có hy vọng, liền nói đi Tri Hiền lâu ăn mừng một trận, tới Tri Hiền lâu, đặt một nhã gian, chờ đồ ăn bưng lên, nương tử tâm tình tốt, cũng kêu nô tỳ ngồi xuống cùng ăn, nô tỳ vừa mới ngồi xuống, liền thấy dưới mắt nương tử phiếm hồng, liền hỏi nàng có chỗ nào không thoải mái hay không?"



Thược Dược nghẹn một chút, nước mắt xoạch xoạch nhỏ giọt lên tịch ở trước đầu gối nàng ta, "Nương tử nói, cảm thấy hơi nóng. Nô tỳ lúc ấy cũng không để ý, tâm cảm thấy chắc là thời tiết quá nóng bức, cho nên mới đứng dậy tìm gã sai vặt gọi một chung canh giải nhiệt, quay lại liền nhìn thấy...thấy mặt nương tử đều là máu, nàng đang móc khăn ra lau, nô tỳ sợ tới mức ngơ ra một lát, đến khi nghe gã sai vặt kêu một tiếng, nương tử bị máu dính trên tay mình làm cho sợ tới mức hét lên, té xỉu trên mặt đất, nô tỳ không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ ôm nương tử khóc, chờ y sinh tới, nương tử đã..."



Đối với những lời này của Thược Dược, Nhiễm Nhan ôm thái độ rất hoài nghi. Thược Dược đang đối mặt hai quan viên, một Hầu phu nhân, nhưng không co rúm như nô bộc bình thường, nàng ta mới vừa rồi quả thật có vẻ rất sợ hãi, nhưng lời kể của nàng ta tuy có một chút đứt quãng, lại vô cùng có trật tự, chứng tỏ đầu óc nàng ta vẫn tỉnh táo. Một người như vậy, mà nương tử nhà nàng ta bị chảy máu đầy mặt, nàng ta lại không biết tranh thủ thời gian cõng người bị thương đi chạy chữa sao?



Gã sai vặt này một đi một về có thể đã phải tốn không ít thời gian, mặc dù có thể cứu sống, cơ hội đã bị vuột mất.



Nhưng Nhiễm Nhan cũng không thọc ra chuyện này, ngược lại hỏi qua chuyện khác, "Nói cách khác, lúc bưng đồ ăn lên đã từng có sai vặt hoặc thị tỳ đi vào, ngoại trừ ngươi ra, còn có ai đến gần nương tử nhà ngươi nữa?"



Thược Dược chần chờ một chút, lắc đầu, "Sai vặt chỉ đem đồ ăn thả trên bàn, cách nương tử cũng khoảng ba thước."



Nhiễm Nhan tạm dừng một chút, đã nói đến như vậy, ý tứ rõ ràng là hoài nghi Thược Dược giết người, nhưng nàng ta vậy mà lại không tóm lấy cơ hội để giải vây cho mình, là quá thành thật, hay là thật sự quan tâm đến chuyện ai là hungthủ giết Đậu Tứ Nương? Hay còn nguyên nhân nào mà không muốn người khác biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện