Tiễn Tiêu Tụng đi, Nhiễm Nhan cũng chưa trở về thành, mà vẫn nhàn cư ở trong thôn trang, để không suy nghĩ nhiều, mỗi ngày ngoại trừ phối dược thì chỉ có phối dược, ngắn ngủn ba ngày, vậy mà chế ra được tới bảy tám loại dược có thể trị các vấn đề về da, sau đó liền túm hết mấy tiểu cô nương trong viện đến để làm chuột bạch thí nghiệm.



Những loại dược này không gây kích ứng gì lớn, mặc dù không ổn, nhiều nhất cũng chỉ là dị ứng mà thôi. Nhiễm Nhan trước tiên là bôi một chút sau tai các nàng, xem có bao nhiêu người xuất hiện hiện tượng dị ứng, lại dùng dược theo vấn đề của từng loại da, sau đó ghi chép kỹ càng hiệu quả đạt được, rồi tiến hành cải tiến.



Trong các loại dược này bao gồm trừ đốm, trừ mụn, dưỡng trắng v.v., có dùng để uống cũng có dùng thoa ngoài da.



Nhân lúc mấy ngày nay thời tiết mát mẻ, Nhiễm Nhan liền quyết định để y quán khai trương. Cũng không phải là nhìn chuẩn thời cơ, mà là Nhiễm Nhan không muốn để bản thân nhàn rỗi.



Sau khi thương nghị, tên y quán được định là "Thanh Trúc". Từ đó về sau mặt tiền cửa hàng khua chiêng gõ trống mà tu sửa, Lưu Thanh Tùng và Nhiễm Vận lên một kế hoạch tuyên truyền, vì thế Nhiễm Nhan người không có đóng góp ý tưởng bị phái ra làm người thực hiện.



Mấy ngày nay Nhiễm Nhan đều nhìn chằm chằm vào đốm trên mặt của thị tỳ trong phủ, ngẫu nhiên đi một chuyến chợ đông, thấy cô nương nhà ai mà trên mặt có đốm thì nhìn người ta chằm chằm không bỏ, mỗi lần đều là Vãn Lục tiến lên bắt chuyện với đồng nghiệp, đem Nhiễm Nhan thổi phồng lên như thần tiên, 28 ngày bảo đảm da thịt sẽ nõn nà như trứng gà bóc.



Vãn Lục một khi thấy người nọ nửa tin nửa ngờ, liền lập tức nói: "Vị nương tử này, ngươi nhìn phu nhân nhà chúng ta đi, làn da này, dáng người này, nếu không phải có bí phương, chẳng lẽ là thiên sinh lệ chất?" Vãn Lục hạ giọng nói: "Phu nhân nhà ta thấy ngài mi thanh mục tú, có điều đốm trên mặt đã làm hỏng đi cả dung mạo, thấy không đành lòng a, nếu không có mấy cái đốm này, với bộ dạng và thân phận của nương tử, tương lai tất nhiên có thể tìm được một nhà chồng cực tốt."



Nhiễm Nhan nhìn người cũng có mục tiêu, bình thường đều nhìn vào những nương tử nhìn như có chút của cải. Phí tổn chế dược của Nhiễm Nhan đều rất đắc, tương lai là muốn mở cửa kinh doanh, không phải mở nhà từ thiện, nếu chỉ tuyên truyền trong bá tánh bình thường, cho những nữ hài tử nhà bình dân chút hy vọng xa xôi không thể với tới, còn không bằng không cho các nàng biết.



"Thật vậy chăng?" vị nương tử kia mở lớn mắt hỏi.



Nàng ta khoảng 16 -17 tuổi, dáng người trước sau đều nở nang mềm mại, mặt trứng ngỗng, mặt mũi rất đẹp, chỉ là từ xương gò má đến mũi phủ kín đốm, mặc dù dùng phấn thật dày che lại, cũng vẫn có thể nhìn thấy.



Vãn Lục vỗ ngực bảo đảm nói: "Đó là đương nhiên, hơn nữa phu nhân nhà ta bảo đảm không thu tiền, nếu nương tử sau này tìm được nhà chồng tốt, đừng quên mời phu nhân nhà ta uống một chén rượu mừng."



Nương tử kia vội vàng gật đầu, chỉ cần Nhiễm Nhan có thể trị khỏi đốm cho nàng, đừng nói là một ly rượu mừng, muốn đem hết rượu của Trường An đưa tới phủ cũng được.



Vãn Lục âm thầm líu lưỡi, coi bộ đã tóm được khách xịn.



Sự thật chứng minh, người dân Đại Đường thật sự thuần phác, tâm đề phòng đối với chiêu trò quảng cáo như vậy không mạnh như đời sau, chỉ trong buổi sáng sớm, Nhiễm Nhan tổng cộng mang về y quán năm nữ tử.



Nhiễm Nhan một chuyến này ra ngoài, cơ bản không cần làm chuyện gì hết, chỉ cần chọn người xong, ngồi uống trà chờ Vãn Lục đi bắt chuyện là được, lúc cần thiết thì làm mẫu quảng cáo sống.



Vị trí của y quán Thanh Trúc thực sự hẻo lánh, mới đầu mấy vị nương tử kia còn tưởng rằng họ bị người bắt cóc, chờ tới y quán, biết thân phận của Nhiễm Nhan xong, không khỏi hai mặt nhìn nhau, té ra nữ nhân mặt than vô biểu tình này, vậy mà là Hầu phu nhân được nhắc tới trong mấy vụ bát quái gần đây!



"Phu nhân thân phận tôn quý, sao lại muốn làm mấy chuyện như vậy?" rốt cuộc có người nhịn không được hỏi một câu.



Nhiễm Nhan trầm mặc một lát, trả lời khô cằn: "Thích!"



"Các vị nương tử, Hiến Lương phu nhân tin Phật, trước khi lấy chồng đã từng ở trong am thờ phụng Phật pháp, là cư sĩ trong am, pháp hiệu Tịnh Úc." Lưu Thanh Tùng một thân áo bào trắng nhẹ nhàng đi đến.



Vóc người Lưu Thanh Tùng cao, chỉ là quá mức mảnh khảnh, một thân bạch y này của hắn vừa vặn che đi điểm này, hàm dưới dán một chòm râu ngắn ngủn, tóc búi một búi đơn giản, tay cầm một cây quạt lông màu trắng, thật sự có vài phần xuất trần...



Nhiễm Nhan và mấy người quen hắn nhìn chằm chằm bộ dạng tao bao* này của hắn, á khẩu.



*chữ này thường dùng cho nam, chỉ mấy tên hơi khùng, hay tỏ vẻ, lại cực kỳ tự luyến



"Trợ giúp các vị nương tử khôi phục dung mạo mỹ lệ mà ông trời không cho các vị, cũng coi như làm công đức." Lưu Thanh Tùng phất tay áo rộng, phong độ nhẹ nhàng ngồi xuống tịch bên cạnh Nhiễm Nhan.



Lưu Thanh Tùng dùng ánh mắt ôn hòa mà đạm nhiên nhìn qua một lượt từng vị nương tử, sau đó hơi gật đầu rồi mới nói: "Thỉnh cho phép tại hạ tự giới thiệu, tại hạ họ Lưu, tên Thanh Tùng, tự Bất Khuất."



"Thì ra là ngọc diện thánh thủ!" có mấy vị nương tử kinh hô, sôi nổi khom người thi lễ.



Nhiễm Nhan không ngờ là Lưu Thanh Tùng thật sự nổi danh trên phố, không phải là hoàn toàn tự biên tự diễn. Hôm nay nàng bất quá là tiện tay chọn ra vài người trên đường, ai cũng không ngoại lệ mà đã từng nghe danh Lưu Thanh Tùng, có thể thấy được cái gọi là "người bạn của chị em phụ nữ" thật không phải là tự phong lung tung.



Có mấy nương tử lôi kéo Lưu Thanh Tùng hỏi đông hỏi tây, qua khoảng nửa chén trà nhỏ, Lưu Thanh Tùng mới khụ một tiếng, ôn hòa nói: "Chư vị nương tử, tại hạ về sau chính là y sinh ngồi chẩn bệnh ở y quán Thanh Trúc, các vị có nghi nan tạp chứng gì, cứ việc tới nơi này của tại hạ để chẩn bệnh, bất quá thời gian của Hiến Lương phu nhân rất hữu hạn a! Tại hạ đối với chuyện mỹ dung cho phụ nhân thì thành tựu còn xa mới bằng Hiến Lương phu nhân, các vị phải nắm chắc cơ hội."



Những lời này, khiêm tốn đến gãi đúng chỗ ngứa, làm người cảm thấy hắn ôn nhuận như ngọc, nhân phẩm cao khiết, nâng Nhiễm Nhan lên đồng thời bất động thanh sắc mà đưa bản thân vào một vị trí cao thủ trong y đạo.



Mọi người vừa nghe thấy như vậy, vội vàng nói vài câu khách khí với Nhiễm Nhan, rồi đứng theo thứ tự để Nhiễm Nhan chẩn bệnh.



Vãn Lục sai người chuẩn bị tốt nước sạch và bình phong, hơn nữa còn có phấn mặt độc nhất vô nhị do Nhiễm Nhan nghiên cứu chế tạo, khiến cho chuyện bình thường phải mất non nửa canh giờ thì lúc này chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ, khiến cho các nàng hứng thú, đồng thời cũng đối với y thuật của Nhiễm Nhan càng thêm tin tưởng.



Lưu Thanh Tùng xuất thân là trung y, bởi vậy cùng chẩn bệnh với Nhiễm Nhan, xác định phương án trị liệu khác nhau cho cả năm người.



Lúc gần đi, Nhiễm Nhan sai người tặng cho các nàng một bao phấn mặt mà họ thấy hứng thú làm lễ vật.



Trên mặt Lưu Thanh Tùng vẫn mang nụ cười cầu tài nhẹ nhàng, mắt dõi theo các nàng xuống lầu, leo lên xe ngựa của từng người.



"Đừng làm bộ nữa, xe ngựa cũng không còn thấy bóng dáng." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.



Lưu Thanh Tùng quăng cây quạt lên bàn, duỗi tay xé rớt râu, lộ ra biểu tình thiếu đánh xưa nay, "Xuất phát quá hợp luôn, cũng phải có chút dạo đầu chứ, chậc chậc, dáng người của tửu nương tử kia, mới nhìn thôi đã thấy tiêu hồn."



Tửu nương tử, cũng chính là vị nương tử trước đó nói muốn đem rượu toàn Trường An đưa hết đến phủ Nhiễm Nhan, Lưu Thanh Tùng tự tiện gắn danh hiệu cho người ta. Với tuổi tác chỉ hơn 10 tuổi, nàng ta phát dục đích xác tốt hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi.



"Ngươi tháng này không có tiền công." Nhiễm Nhan bưng chén trà lên miệng, động tác dừng một chút, bổ sung: "Nếu ngươi dám tiêu cực làm biếng, ta sẽ đem toàn bộ những lời ngươi nói hôm nay thuật lại cho a Vận từ đầu chí cuối."



Lưu Thanh Tùng gào khan: "Không cho chơi như vậy a! A Vận nhà ta cuối tháng còn muốn lấy hết tiền công của ta!"



Nhiễm Nhan nuốt xuống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: "A Vận gả cho ngươi chính là người đẹp và quái vật, ngươi nếu còn tơ tưởng tới nữ nhân khác, thì cần gì phải đem tai họa cho nàng."



"Nhiễm nữ sĩ ngươi có cần phải nói lời cay đọc như vậy không a!" Lưu Thanh Tùng ra vẻ so với Đậu Nga còn oan hơn, "Nam nhân chân chính chỉ phân ra làm ba loại, cầm thú, văn nhã cầm thú, chính phái cầm thú. Ta đây chỉ là tự nhiên không làm ra vẻ thôi!"



"Ừm." Nhiễm Nhan đứng dậy, vuốt vuốt vạt áo, phảng phất như không nghe thấy dẫn Vãn Lục đi xuống lầu.



Y quán Thanh Trúc có vị trí hẻo lánh, cũng không khai trương rầm rộ, bởi vậy trên cả con đường đa số chủ quán còn không biết ở đây có mở một y quán.



Xe ngựa đang chờ ở cửa, Nhiễm Nhan đang khoan thai đi xuống cầu thang, thì nghe thấy một thanh âm quen tai gọi: "Nhiễm phu nhân."



Nhiễm Nhan dừng bước chân, quay đầu lại liền thấy Lý Khác một thân thường phục màu tím khoanh tay đứng ở đầu hẻm cạnh y quán.



"Ngươi theo dõi ta." Nhiễm Nhan nhướng mày.



"Nhiễm phu nhân nói quá lời, ta bất quá là vừa vặn có chuyện ở gần đây." Lý Khác khẽ cười nói.



Thanh âm Nhiễm Nhan bình bình nói: "Vậy điện hạ thật đúng là không chỗ nào không có mặt."



Lý Khác vẫn không vì Nhiễm Nhan thiếu thân thiện mà tức giận, ngẩng đầu nhìn hai chữ 'Thanh Trúc' trên tấm biển hiệu y quán, nói: "Nhiễm phu nhân mở y quán sao lại điệu thấp như thế?"



Nhiễm Nhan không muốn có bất luận liên quan gì tới hắn, nhưng sợ hắn đánh chủ ý lên y quán, liền nhàn nhạt nói: "Bất quá là làm việc thiện, chỉ mở cho người có duyên."



Lý Khác đương nhiên không hề xem nhẹ ánh mắt lạnh băng của Nhiễm Nhan, cười ha ha nói: "Tính tình Nhiễm phu nhân vẫn dữ dằn như vậy, ta hôm nay tới, là muốn thỉnh cầu Nhiễm phu nhân tha thứ."



Dứt lời, hắn vậy mà lại cúi thấp người xuống. Người đi trên đường sôi nổi nhìn qua, còn có không ít người nhận ra Lý Khác, không khỏi tìm chỗ thuận tiện để nấp rồi quan sát mọi chuyện.



"Nếu điện hạ thành tâm thành ý, vậy vào trong nói đi." Nhiễm Nhan biết, Lý Khác làm như vậy đương nhiên là có ý tứ muốn thỉnh tội nàng trước mặt mọi người, cũng có ẩn ẩn uy hiếp.



Rốt cuộc chuyện Nhiễm Nhan đã từng bị Lý Khác mạo phạm, không phải là chuyện có thể công khai, lúc ấy Nhiễm Nhan còn chưa có hôn ước với Tiêu Tụng, Lý Khác làm vậy cũng chỉ bị nói là phóng đãng không kềm chế được, mà Nhiễm Nhan thì thanh danh có thể sẽ bị huỷ hoại, dù Nhiễm Nhan không thèm để ý, Tiêu Tụng không thèm để ý, nhưng một cái bạt tai vang dội quăng vào thể diện Tiêu thị như vậy, Tiêu thị không bức Tiêu Tụng hưu thê mới là lạ!



Hai người trước sau đi vào y quán, liền phân ra chủ yếu thứ yếu ngồi lên tịch ở đại sảnh, Lý Khác lại lần nữa hành đại lễ, "Lúc trước ta chỉ vì bức bách Tô Phục ra mặt, cũng không phải là muốn thật sự xâm phạm tẩu phu nhân, còn thỉnh tẩu phu nhân tha thứ cho Khác nhất thời hồ đồ."



Vương phi sau của Lý Khác chính là đường muội của Tiêu Tụng, Lý Khác gọi Nhiễm Nhan một tiếng tẩu phu nhân cũng là hợp tình hợp lý.



Nhiễm Nhan biết, Lý Khác trong ghi chép của lịch sử, là một người phi thường tâm cao khí ngạo, bởi vì phân ngạo cốt này, có rất nhiều chuyện chỉ cần cúi đầu là có thể đạt được, hắn thà chết cũng không làm, với tài hoa thủ đoạn của hắn, cuối cùng lại mưu quyền thất bại, vẫn là vì một thân ngạo cốt kia.



Lúc này Lý Khác làm lại làm Nhiễm Nhan không hiểu nổi, nhưng cũng không thể để hắn thi lễ lâu, liền nhẹ nhàng nói: "Ngô Vương mau dậy đi. Ta lúc ấy cũng cắn đứt mạch máu của ngươi, đối với ta mà nói việc này đã coi như huề nhau, không để trong lòng."



Lý Khác lúc này mới ngồi dậy, "Nếu vậy, ta yên tâm rồi."



Trong lòng Nhiễm Nhan càng thêm hồ nghi, trong hồ lô của tên Lý Khác này đang bán thuốc gì? Nàng phân tích hết mọi phương diện, hắn bình thường đều không có ác ý gì, nhưng thủ đoạn âm mưu của Lý Khác vượt xa khả năng mà nàng có thể so được, bởi vậy cũng chỉ có thể tạm thời đi một bước nhìn một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện