"Được, ta muốn nghe ngươi giải thích." Tiêu Thập Lang ngăn lại hộ vệ bên người đang định đi bắt Xuân Lai, nhìn thẳng vào nàng.



Mới vừa rồi Xuân Lai nói câu nói kia, cũng chỉ là theo bản năng muốn biện bạch cho mình, hiện giờ Tiêu Thập Lang thật sự cho nàng cơ hội, nhất thời lại không biết nên nói từ đâu mà cũng không thể nói.



Trong ánh mắt chờ đợi của Tiêu Thập Lang, Xuân Lai gục đầu xuống, giọng như muỗi kêu, "Thập Lang...thực xin lỗi."



"Mang đi đi!" Tiêu Duệ Chi đi lên sau đó mặt vô biểu tình mà liếc nhìn Xuân Lai một cái, rồi cao giọng nói: "Phong tỏa sau núi, cho hộ vệ toàn phủ lục soát núi."



"Dạ!"



Một đám hộ vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng tan đi.



Dư lại hai gã hộ vệ áp giải Xuân Lai, theo Tiêu Duệ Chi xuống núi. Tiêu Thập Lang chinh lăng đứng tại chỗ, gió đêm hơi lạnh, mang theo hương hoa lan sâu kín, bóng cây trước mặt đen sẫm, theo gió đong đưa, như dã thú đang cực lực muốn tránh khỏi trói buộc. Đêm tối mang vẻ thần bí u ám, làm người rét lạng từ đáy lòng.



Đứng ngơ ngác không biết bao lâu, Tiêu Thập Lang mới xoay người hồi phủ.



Bên trong phủ đèn đuốc sáng trưng, đặc biệt là trong từ đường, đã tụ tập rất nhiều người, có sai vặt sớm chờ ở cửa, "Thập Lang, Tứ Lang thỉnh ngài đến từ đường bên kia để tham dự thẩm vấn."



Tiêu Thập Lang lúc này mới hồi hồn, hữu khí vô lực lắc đầu, "Để các huynh trưởng nhìn rồi làm đi, ta đi xem mẫu thân."



Gã sai vặt khó xử nói: "Thập Lang, người của đại phòng không có mặt, tộc trưởng cũng không thể tùy ý xử trí a!"



Tiêu Thập Lang một chân bước qua ngạch cửa, khựng lại hồi lâu mới rút về, nâng bước đi về hướng từ đường.



Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng đã sớm nhận được tin tức, lúc vừa bắt được Xuân Lai, liền có phó tì đi thỉnh Tiêu Tụng đến từ đường.



Giờ phút này đèn trong từ đường sáng trưng, người có tiếng nói ở Tiêu thị hầu như đều tề tựu, cả các vị phu nhân cũng chạy đến, ai cũng chỉ chải một búi tóc thấp đơn giản, để mặt mộc, toàn thân đồ trắng hoa văn đen, làm không khí trong từ đường thêm vài phần túc sát.



Mọi người quỳ ngồi trên tịch được chuẩn bị tạm, chừa ra khoảng trống rộng lớn ở giữa, Xuân Lai quỳ gối chính giữa, nhìn như trấn định, môi lại run rẩy cực nhẹ.



Tứ phu nhân quỳ ngồi thẳng tắp, biểu tình bản khắc như thường ngày, vẻ mặt Lục phu nhân có chút chây lười, ngón tay giấu trong tay áo to rộng đang nhẹ nhàng nhịp nhịp lên chân, Độc Cô thị thần sắc lạnh lẽo nhìn Xuân Lai, làm người chung quanh đều cảm thấy áp lực.



Mà Tống Quốc Công thường xuyên thượng triều, dù trời có sập xuống, ông vẫn mang bộ dáng thờ ơ, những người còn lại cũng không hổ là con cháu Tiêu thị, sự bình tĩnh so với Tống Quốc Công, một chút cũng không kém.



Tiêu Tụng một thân đồ trắng, làm góc cạnh trên khuôn mặt hắn có vẻ nhu hòa đi vài phần, đôi mắt lấp lánh, tóc đen được búi sơ lại trên đỉnh đầu, nếu không phải mặt hắn đang đen thui, bộ dạng người sống chớ gần, có thể cũng có vài phần ôn nhuận như ngọc.



Trong phòng một mảnh an tĩnh, đám người ở cửa hơi xôn xao. Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy Tiêu Thập Lang một thân đồ trắng đang chậm chạp đi vào, cúi đầu ngồi lên tịch ở sau cùng.



"Huyễn Chi, ngươi đến bên này ngồi." Tiêu Cảnh nói.



Tiêu Thập Lang không lên tiếng đứng dậy, cúi đầu đi đến bên cạnh Tiêu Cảnh ngồi xuống.



"Xuân Lai, hôm nay tộc nhân đều ở đây, ngươi nói xem đêm nay ngươi đi nơi nào? Gặp ai?" Tiêu Cảnh nhìn Xuân Lai đang quỳ gối giữa sảnh, ngữ khí lạnh nhạt.



Lặng yên hai giây, thanh âm hơi run rẩy của Xuân Lai vang lên: "Là Thập Nhất Lang, nô tỳ có tư tình với hắn."



Nhiễm Nhan sửng sốt, Tiêu Thập Nhất Lang?



Tiêu Thập Lang ngẩng phắc lên, nhìn chằm chằm Xuân Lai, đôi môi xinh đẹp mím thành đường thẳng.



"Nô tỳ có tội! Thỉnh tộc trưởng xử lý!" Xuân Lai phủ phục trên mặt đất, thanh âm đã thành nức nở.



Người trong sảnh hai mặt nhìn nhau, nguyên bản một chiêu dẫn xà xuất động, lại dẫn ra một vụ gian tình, nhưng đây rốt cuộc là Xuân Lai dùng thủ thuật che mắt, hay là trùng hợp, thì còn phải nghiên cứu thêm. Huống hồ, hiện tại Tiêu Thập Nhất cũng xác thật không có mặt.



Tống Quốc Công nhìn về phía Tiêu Tụng, trầm giọng nói: "Ngươi hỏi đi."



Tống Quốc Công tuy rất chướng mắt thủ đoạn làm người xử thế của Tiêu Tụng, nhưng hắn chưởng quản hình ngục, cũng rất có chiến tích, năng lực ở phương diện này tuyệt đối mạnh hơn so với tất cả mọi người ở đây, không hợp thì không hợp, nhưng thời khắc mấu chốt, Tống Quốc Công cũng sẽ không làm giá.



Mọi người không ai dị nghị.



Tiêu Tụng hơi nghẹn họng, nhưng ai biểu đó là lão gia tử của hắn chứ, chẳng lẽ còn có thể làm xấu mặt ông trước mặt mọi người được sao. Cần nhịn thì phải nhịn, thôi vậy. Tiêu Tụng hít sâu một hơi, cao giọng phân phó: "Đi tìm xem Thập Nhất đến tột cùng là đang ở đâu."



Hộ vệ lĩnh mệnh rồi đi, Tiêu Tụng mới quay đầu nhìn về phía Xuân Lai, chậm rãi nói: "Ngươi biết không, mới vừa rồi ngươi nói những lời kia, ước chừng sẽ có hơn phân nửa người ở đây sẽ tin ngươi."



Xuân Lai vẫn nằm trên mặt đất, không chút phản ứng, Tiêu Tụng tiếp tục nói: "Bởi vì từ khi ngươi vào Tiêu gia ta làm thị tỳ, vẫn luôn đôn hậu thành thật, theo khuôn phép cũ. Có điều...cho dù những cái đó đều là giả vờ, nhưng thái phu nhân vừa qua đời, đại phu nhân bị người khác hạ độc, trong lúc nước sôi lửa bỏng này đi yêu đương vụng trộm sao?"



Thân người Xuân Lai nằm trên mặt đất càng thêm run rẩy, Tiêu Tụng lại không định buông tha nàng ta, "Người đâu, đi tìm bà tử tới nghiệm thân!" Tiêu Tụng nhàn nhạt nhìn Xuân Lai, "Đừng có nói với ta, các ngươi gấp không chờ nổi như vậy, mới chỉ là lần đầu tiên yêu đương vụng trộm. Người khác thì ta không biết, Thập Nhất đệ cũng không phải là loại người mà thịt đã đặt ở bên miệng còn có thể nhịn xuống."



Xuân Lai toát mồ hôi như mưa, sàn đá xanh trước mặt đã ướt sũng, mái tóc hỗn độn bị mướt mồ hôi, dán trên má, bộ dạng vô cùng chật vật.



Trong phòng yên tĩnh đến dọa người, qua thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, có hộ vệ dẫn một bà tử chừng trên dưới 40 tuổi vội vàng đi đến.



"Cửu Lang, bà đỡ đã tìm tới." Hộ vệ bẩm báo.



Tiêu Tụng hất hất cằm, ra hiệu đem người đi nghiệm thân.



Hai gã hộ vệ vừa mới tóm lấy cánh tay Xuân Lai, nàng ta bỗng nhiên nói: "Nô tỳ là xử nữ."



Thần sắc của Tiêu Thập Lang biến ảo vài lần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Xuân Lai lại chưa từng dời đi, trong mắt ẩn ẩn có thể thấy huyết sắc. Xuân Lai là người hầu, khi Tiêu Thập Lang ba tuổi thì biết nàng ta, toàn phủ trên dưới không ai không biết tính nàng, nếu không nhờ phụ thân nàng có chút địa vị trong các nô bộc của Tiêu phủ, với tính tình đôn hậu như vậy, đã sớm bị người khi dễ đến chết. Nhưng hôm nay không biết nàng ta vì nguyên nhân gì, lại bắt đầu nói dối đến mức như vậy, cũng không hề có ý muốn nhận tội!



"Ngươi có thể lựa chọn nhận tội riêng." Tiêu Tụng nói.



"Nô tỳ đáng chết!" Xuân Lai hơi nhích người, dập đầu về hướng Tiêu Thập Lang, khi dập đầu lần thứ hai, lại đột nhiên dùng sức, muốn đập thẳng lên nền đá xanh.



Cả người Tiêu Thập Lang căng thẳng, thanh âm suýt nữa buột miệng thốt ra, nhưng bị hắn gắt gao nhịn xuống. May mà hộ vệ nhanh tay lẹ mắt, tuy không kịp ngăn cản hành động của nàng, nhưng đã giảm bớt không ít lực đạo, nên chỉ trầy da.



"Tộc trưởng, phụ thân, việc này còn rất nhiều manh mối, cũng không nhất định phải xuống tay từ Xuân Lai, ta thấy, có thể xử trí rồi." Tiêu Tụng ngồi thẳng dậy giọng điệu không hề có ý nói giỡn.



Gia huấn Tiêu thị rất nghiêm, mặc dù cả phó tì tính tình cũng có vài phần cương nghị, nếu Xuân Lai đã quyết tâm thà chết không nói, có dùng hình cũng phí công. Đối với tính tình Xuân Lai, Tiêu Tụng cũng biết sơ một chút, nha đầu này là người cố chấp, chuyện đã nhận định thì có 10 đầu trâu cũng kéo không lại.



Bất quá Tiêu Tụng cũng không phải không có biện pháp đối phó nàng ta, chỉ là quá mức âm hiểm, nếu dùng đến chỉ sợ lại muốn trở mặt với Tống Quốc Công, bởi vậy cần rải đường một chút.



Hưng sư động chúng mở cửa từ đường ban đêm, Tiêu thị từ trên xuống dưới đều tề tụ, cũng chỉ để xử phạt một cái thị tỳ?



Đến mấy vị phu nhân cũng bắt đầu nhíu mày, khỏi nói đến tộc trưởng bọn họ.



Tiêu Tụng nhìn hết cảm xúc của mọi người thấy đã không sai biệt lắm, mới khinh khinh phiêu phiêu mà nói ra cách xử phạt, "Dù cho Xuân Lai là yêu đương vụng trộm, lại dám câu dẫn đích tử Tiêu thị trong tang kỳ của thái phu nhân, bất trung bất nghĩa, hủy đi chủ tử hiếu tiết, là trọng tội, lập tức đem người cũng toàn bộ gia quyến, ai dưới 70 tuổi, ai trên 1 tuổi chuyển giao hết cho quan phủ, sau khi thị chúng thì xử cực hình."



Việc này nếu đặt trên người lương dân hoặc người có quan tịch, cùng lắm cũng chỉ bị bêu danh bị thế nhân khinh thường cả đời, hoàn toàn không đến nỗi phải xét nhà, nhưng tiện tạ nô tỳ như súc vật, mặc dù tội không nặng, có xử tử một thị tỳ nào đó, cũng không có quan hệ gì, huống chi Tiêu Tụng còn đưa ra một tội lớn như vậy.



Cả người Xuân Lai cứng đờ, đầu vừa rồi bị đụng một cái, vẫn còn ong ong, qua một lúc lâu mới có phản ứng với lời nói của Tiêu Tụng. Mà lúc này, mọi người đều đã thương nghị quyết định.



Tiêu Cảnh nói: "Việt Chi nói có lý, Tiêu thị ta lừng lẫy từ Nam triều, Tiêu thị ta nhi lang đều trung nghĩa, chính trực, hiếu đễ, nay một tiện tì nhỏ bé, lại mưu toan nhúng chàm đích tử của Tiêu thị ta, mặc dù việc này chân tướng không rõ, nhưng thị tỳ Xuân Lai giá họa Thập Nhất Lang, muốn mưu hại thanh danh hắn, đã là sự thật, để tránh sau này lại tái hiện tình trạng như vậy, cần phải nghiêm trị."



Tiêu Tụng trong lòng thầm khen, quả nhiên gừng càng già càng cay, Tiêu Cảnh làm tộc trưởng Tiêu thị hơn 10 năm, sao có thể hồ đồ, Tiêu Tụng vừa mớm một cái, ông đã làm một hơi những lời lẽ chính nghĩa, lời lẽ công chính vô tư liên tục tuôn ra, hơn nữa không ai tìm ra được một chút sai lầm nào.



Sắc mặt của Tống Quốc Công thật sự không đẹp, nhưng bất đắc dĩ đây là chuyện trong gia tộc, có tộc trưởng xử trí, hơn nữa cũng không coi là quá phận, hắn có thể nói cái gì đây? Dù biết đây bất quá là thủ đoạn để kích thích Xuân Lai, cũng chỉ có thể đen mặt, im lặng không lên tiếng.



Nước mắt Xuân Lai đổ xuống ào ào như vỡ đê, đôi mắt vẫn luôn cười cong như trăng non kia, giờ phút này chứa đầy tuyệt vọng, dù là Nhiễm Nhan nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.



"Tan đi, sáng mai thông tri quan phủ tới nhận người." Tiêu Cảnh khi ra quyết định cuối cùng, đã đứng dậy.



Những người còn lại cũng đứng dậy theo, cúi người tiễn gia trưởng đi, mới lục tục tan đi.



Xuân Lai thì bị quản sự sai người giam giữ trong từ đường, vì phòng ngừa nàng ta lại tự sát, Tiêu Tụng cho người trói nàng lên cây cột trong từ đường, trong miệng nhét đồ.



Sau khi mọi người thối lui, từ đường rộng lớn trở nên mênh mang hơn, gió thổi vào từ khe cửa, xuyên qua đại sảnh trống trải, phát ra thanh âm nức nở thê lương.



Xuân Lai sợ tới mức cả người run bần bật, muốn cuộn tròn người lại, nhưng bởi vì toàn thân đã bị trói chặt, không thể động đậy dù chỉ một chút.



Ánh trăng ngả về phía tây, thời điểm qua giờ Tý là lúc thử thách người ta nhất, cửa từ đường tuy đồ sộ, nhưng vì quá mức trống trải, một năm bốn mùa đều rất âm lãnh. Xuân Lai mới vừa rồi chảy một thân mồ hôi, lại bị rơi vào hoàn cảnh này, đến nửa đêm về sáng, thì bắt đầu sốt.



Nàng nhắm mắt lại, đầu óc hôn hôn trầm trầm, bỗng dưng, có một bàn tay hơi lạnh đặt trên trán nàng, làm nàng sợ tới mức giật mình, mở choàng mắt, lại đối diện một tuấn nhan quen thuộc.



Nước mắt lại không nghe sai sử trào ra.



Người tới im lặng không lên tiếng giúp nàng cởi bỏ dây thừng, từ trong tay áo lấy ra một cái dược bình, đổ chút thuốc bột bên trong lên khăn, giúp nàng đắp lên vết thương.



"Thập Lang..." Xuân Lai không dám gọi ra tiếng, chỉ thều thào.



Tiêu Thập Lang vẫn trầm mặc, cởi áo ngoài của mình ném cho nàng, xoay người định đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện