Tiêu Tụng nhìn thấy sắc mặt Tứ phu nhân khẽ biến, nói tiếp: "Người hạ dược có vẻ cũng không định đưa đại bá mẫu vào chỗ chết, nhưng dụng tâm hiểm ác, đây là chuyện trong tộc, Hình Bộ liên lụy vào sẽ không tốt. Việc trong tộc, ta làm tiểu bối, sao có thể bao biện làm thay?"



Nếu đây là chuyện trong tộc, có trưởng bối ở đó, như thế nào cũng không tới phiên hắn duỗi tay ra quản, nếu để hắn quản, cũng coi như là chuyển giao cho Hình Bộ, nếu ngươi dám giao lại đây ta liền dám quản.



Những lời này ngoài mặt thì nói được xinh đẹp, kỳ thật là uy hiếp, nhưng Tứ phu nhân giờ phút này đang sốt ruột, cũng chưa chắc có tâm tư đi nghiền ngẫm ý nghĩa trong đó, "Ngươi nói có lý, người đâu, mau đi thỉnh Tứ Lang."



"Dạ." Thị tỳ lĩnh mệnh vội vàng rời đi.



"Tứ phu nhân" Xuân Lai chạy vào, thấy trong phòng vẫn nhiều người như vậy, vẻ mặt có chút khó xử, "Nô tỳ cả gan, thỉnh cầu nói nhỏ vài câu."



Tứ phu nhân hơi gật đầu, Xuân Lai lập tức thò đầu lại nhỏ giọng nói gì đó.



Mặt Tứ phu nhân tỏ vẻ kinh ngạc, trầm ngâm một lúc lâu, mới nói với Tiêu Tụng: "Việt Chi, ta có vài lời muốn nói với cháu dâu."



"Tứ bá mẫu cứ tự nhiên." Tiêu Tụng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Nhiễm Nhan, không biết là để an ủi nàng hay là để chính mình an tâm.



Đông Dương phu nhân trúng độc Thiên Lôi đằng, tất nhiên là đi tiêu ra máu, Nhiễm Nhan dù đã đoán được kết quả, nhưng cũng không nói ra, vẫn đi cùng Tứ phu nhân qua một bên, chờ nghe bà nói.



"Xuân Lai nói đại phu nhân đi tiêu ra toàn là máu, không biết có quá đáng ngại hay không?" Tứ phu nhân dò hỏi. Bà vốn cũng không tin Nhiễm Nhan một nương tử còn trẻ tuổi thì y thuật có thể tốt cỡ nào, nhưng mới vừa rồi thấy nàng thi châm vừa nhanh vừa chuẩn, sắc mặt không hề thay đổi, giờ phút này y sinh còn chưa kịp tới, đành phải tạm thời đem hy vọng ký thác lên người nàng.



Nhiễm Nhan nói: "Tạm thời thì sẽ không có việc gì, bất quá nếu tra không ra là trúng độc từ đâu, lỡ tiếp tục ăn phải, có thể tử vong bất cứ lúc nào."



Thiên Lôi đằng có thể dùng để trị chứng phong thấp viêm khớp v.v., nhưng trong tình huống bình thường thì đều là thoa ngoài da, y sinh sẽ không dễ dàng cho người bệnh dùng thuốc qua miệng, cho dù Đông Dương phu nhân cần dùng để chữa bệnh, cũng sẽ không xuất hiện dấu hiệu trúng độc như đã uống phải.



"Vậy là tốt rồi." Tứ phu nhân hơi nhẹ nhàng thở ra.



Đông Dương phu nhân kỳ thật cũng là một người đáng thương, khi Hiếu Tĩnh đế hoăng bà ta mới mười chín tuổi, tuổi xuân tươi đẹp lặng lẽ trôi qua rồi biến mất trong cô tịch, lẻ loi một mình cho đến bây giờ. Bởi vì thân phận đặc thù của bà ta, thái độ của tộc nhân đối với bà ta vừa cung kính vừa xa cách, có lẽ là vì như thế, mới tạo thành một bộ dáng thanh cao bạc tình như vậy.



Đông Dương phu nhân vì Hiếu Tĩnh đế thủ tiết, toàn tộc Tiêu thị đối với bà ta là cảm kích tận đáy lòng. Tứ phu nhân đương nhiên không thể để bà ta xảy ra chuyện không may ngay dưới mí mắt mình.



"Mẫu thân sao rồi?"



Bỗng dưng một thanh âm nam tử dồn dập phá tan sự an tĩnh trong phòng, Nhiễm Nhan xoay người lại, thì thấy ngay một thanh niên tuấn lãng trên dưới hai mươi tuổi, đang mang vẻ mặt sốt ruột mà lôi kéo Xuân Lai, cái trán trắng nõn phủ kín mồ hôi.



Thanh niên mặc một bộ bào phục viên lãnh tay rộng, vai rộng eo thon, dáng người thon dài, Nhiễm Nhan chỉ thấy một góc mặt, đã cảm thấy đây thật sự là một mỹ nam tử như ngọc, thân hình như tùng, khuôn mặt như nguyệt, không hề thua kém Tiêu Tụng.



"Thập Lang, phu nhân đã hết nguy hiểm." Xuân Lai vội vàng trấn an.



Thân thể căng thẳng của Tiêu Thập Lang thoáng thả lỏng, rồi bước tới chào hỏi Tứ phu nhân và Lục phu nhân.



Chỉ chốc lát sau, Tiêu Cảnh mang theo y sinh vội vàng chạy tới. Ông đã là một lão nhân gần 70, tinh lực vốn đã hữu hạn, Tiêu phủ gần đây lại đang lúc rối loạn, tình trạng hiện giờ rất có cảm giác sắp dầu hết đèn tắt, càng làm cho toàn tộc trên dưới bất an.



"Tất cả đều nhàn rỗi không có việc gì làm à! Đứng đó làm gì, đều đi về hết đi." Tiêu Cảnh hỏa khí hơi lớn, vừa tới đã tức giận trừng mắt với mọi người.



"Đi thôi." Tiêu Tụng không biết đã tới cạnh Nhiễm Nhan lúc nào, nắm tay nàng rồi rẽ đám người ra.



Công phu chen lấn của Tiêu Tụng có thể so với trèo tường, nhẹ nhàng một chút đã ra khỏi thính đường, "Việc này chúng ta cứ sống chết mặc bây đi."



"Ta luôn cảm thấy có người muốn đem ta kéo xuống nước." Nhiễm Nhan trong lòng cười khổ, không biết là trực giác, hay là ở trong tình trạng căng thẳng như vậy, bắt đầu bị mắt chứng vọng tưởng bị hãm hại.



"Có sợ không?" Tiêu Tụng nắm chặt tay nàng hỏi.



Nhiễm Nhan lắc đầu, nàng trước kia làm pháp y, bình thường qua tay nàng đều là tử tội, có những người nhà không phục kết quả phán quyết thì sẽ tìm nàng trả thù. Chụp lén theo dõi, bôi nhọ thanh danh nàng thì đều được coi là đã khá khách khí. Có một lần tiếp nhận thi thể một đầu lĩnh hắc bang, người nọ tử vong trong một lần tập kích, vì thế người của hắn kiện đối thủ lên tòa án, yêu cầu kiểm nghiệm thi thể. Người nọ thân trúng vài đao, thương thế khá nặng, nhưng Nhiễm Nhan nghiệm ra là hắn chết do xuất huyết khi u não bị vỡ, những huynh đệ đó của hắn cho rằng nàng bị người thu mua, sau đó đổi thêm vài pháp y để nghiệm lại, vẫn là một kết quả, nhưng đám người kia nuốt không trôi khẩu khí này, liền chỉa mũi dùi vào Nhiễm Nhan.



Hiện tại cũng không khác nhiều với lúc đó, huống chi hiện tại ở bên cạnh còn có một nam nhân có thể tín nhiệm, dựa vào.



"Không sợ." Nhiễm Nhan nói.



Hai người nhìn nhau cười, nắm tay trong ánh nắng chiều hoàng hôn, đi xuyên qua một mảng hoa hồng nguyệt quý, về lại viện của mình.



Màn đêm dần dần buông xuống, ồn ào náo động của một ngày dần lắng lại, Lan Lăng vào đêm yên tĩnh thâm u, hương hoa lan thoang thoảng, như chốn đào nguyên không tranh thế sự.



Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan tắm gội xong thì nằm ở trên giường. Giường của quý tộc Đường triều rất lớn, ngủ hơn mười người vẫn còn rộng rãi thoải mái, bốn phía màn trúc tế tế mật mật rũ xuống, ngăn cái đài cao hơn mặt đất này với bên ngoài, trên giường trải chiếu thật dày, chăn gấm, trong một góc màn trúc đặt một cái đèn lồng cao mảnh có chân, chiếu sáng bên trong.



Nhiễm Nhan dựa vào cái rương đầu giường đọc sách, Tiêu Tụng nằm hình chữ X trên chiếu nhìn Nhiễm Nhan, thỉnh thoảng lại nháo nàng vài cái.



"Phu nhân." Tiêu Tụng cười nhìn chằm chằm sườn mặt tú mỹ được ánh sáng ấm áp bao lấy của nàng, nhẹ giọng gọi.



"Hửm?" Nhiễm Nhan lật một trang sách qua, thuận tiện ngẩng đầu nhìn cái người đang chán chết kia một cái.



Mới vừa tân hôn, Tiêu Tụng đương nhiên rất muốn làm những chuyện giữa vợ chồng, nhưng thái phu nhân vừa mới mất, hắn tuy có chút không kềm chế được, nhưng là người rất hiếu thuận, đương nhiên sẽ không vào lúc này mà không khống chế được dục vọng bản thân, chỉ là không còn tâm tư làm chuyện gì khác.



"Chúng ta trò chuyện đi." Tiêu Tụng nửa ngồi dậy, dùng tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường, trung y giao lãnh tuột ra, lộ ra một mảng ngực vạm vỡ, hai điểm trước ngực như ẩn như hiện, làm người nghĩ xa xôi.



Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua, vội dời mắt đi, "Được."



Tiêu Tụng vỗ vỗ chỗ trước người hắn, "Nhan Nhan, qua đây ngồi."



Nhiễm Nhan trong lòng cảm thấy nếu mà qua đó ngồi, mặc dù hắn có thể nhẫn được, nàng chưa chắc có thể nhẫn được, nghĩ thì nghĩ như vậy, thân thể lại đi trước một bước, dịch qua.



"Ngươi đang xem sách gì vậy?" Tiêu Tụng duỗi tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.



Nhiễm Nhan chụp được bàn tay hắn, nói: "Y thư về bệnh suyễn, Lưu Thanh Tùng giúp ta tìm được không ít."



"Lưu Phẩm Nhượng được điều vào kinh thành." Tiêu Tụng cười rộ lên làm đôi mắt lấp lánh, con ngươi đen láy sáng rỡ, có vẻ thập phần giảo hoạt, "Làm Thái Tử Trung xá nhân."



Từ tứ phẩm Thứ Sử một châu biến thành ngũ phẩm Thái Tử Trung xá nhân, là giáng cấp mà không phải thăng quan, nhưng chuyện này rơi trúng ai cũng đều là một đại hỉ sự, đầu tiên là quan viên bên ngoài thì làm sao so được với quan viên ở trung tâm quyền lực chính trị? Còn nữa, Thái Tử trung xá nhân cũng là chức quan đốc thúc Thái Tử trong các phương diện sinh hoạt, học tập, chính sự, Lưu Phẩm Nhượng sao có thể không vui.



"Nửa vui nửa buồn đi." Nhiễm Nhan thở dài. Nếu địa vị của Lý Thừa Càn được củng cố, đây là một chuyện đáng mừng, nhưng tình hình hiện tại lại không lạc quan như vậy.



"Chuyện đó không liên quan tới chúng ta, Lưu Phẩm Nhượng tới từ Tô Châu, đương nhiên hiểu biết phong thổ, cùng với những chuyện lớn nhỏ phát sinh ở Tô Châu..." Tiêu Tụng cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện