Nhiễm Nhan nhìn một cái, phụ nhân này thân hình chiều cao đều tương tự như Đông Dương phu nhân, tâm nói sẽ không trùng hợp như vậy đi, vừa ra cửa đã gặp ngay chủ mưu.



Ánh mắt phụ nhân kia khẽ nhúc nhích, thoáng đánh giá Nhiễm Nhan một cái, chậm rãi nói: "Cháu dâu thật là xinh đẹp."



Thanh âm bà ta cũng giống như khí chất, mang theo một vẻ lạnh nhạt, rõ ràng là lời khen, lại không cho người ta chút cảm giác vui vẻ nào.



"Xin thứ cho mắt ta vụng về, ngài là..." Nhiễm Nhan hơi khom người, dò hỏi.



Thị tỳ bên người phụ nhân đáp thay bà ta: "Phu nhân nhà ta là dâu trưởng của đại phòng, Đông Dương phu nhân."



Nhiễm Nhan tâm than, quả nhiên là nhân sinh gặp gỡ đều được tạo thành từ những sự trùng hợp khác nhau, nên khom người hành lễ lần nữa, "Gặp qua đại bá mẫu."



"Không cần đa lễ." Đông Dương phu nhân nhàn nhạt nói một câu, ngược lại nói: "Ta đã ở chỗ này chờ ngươi một lúc rồi."



Nhiễm Nhan nao nao, "Nhọc đại bá mẫu chờ đợi là vì chuyện gì?"



"Không có việc gì, chỉ là nghe nói Cửu Lang cưới vợ, trong lòng vui mừng, cho nên muốn trông thấy ngươi." Giọng điệu của Đông Dương phu nhân cũng không có vui vẻ bao nhiêu, ngược lại còn làm Nhiễm Nhan có loại cảm giác như bị khiêu khích.



Hung thủ giết hai thê tử của Tiêu Tụng, nghe nói hắn lại cưới người thứ ba, thì rất hứng thú mà chờ ở đường người ta nhất định phải đi qua chỉ để quan sát, không bảo đảm là sẽ không có ý tứ hạ thủ tiếp lần nữa, nói ra những lời như vậy chỉ làm người ta thấy lạnh người.



Trong lòng Nhiễm Nhan rất phẫn nộ, nhưng nghĩ Tiêu Tụng tạm thời còn chưa muốn rút dây động rừng, nên vẫn khách khí nói: "Đại bá mẫu quan tâm phu quân như thế, thật là phúc khí của phu quân, hôm nay không khéo tổ mẫu qua đời, phu quân bi thương muốn chết, hôm khác ta tất nhiên sẽ cùng hắn đích thân đến cảm tạ đại bá mẫu."



Đông Dương phu nhân biểu tình bình đạm nói: "Không cần đa lễ như vậy. Ngươi đang muốn đi đổi y phục trắng đi, xin cứ tự nhiên." Dứt lời, hơi gật đầu, đi ngang qua người Nhiễm Nhan.



Nhiễm Nhan đi theo hành lang gấp khúc về phía trước, lúc sắp đến chỗ ngoặc, có thể nhìn thấy Đông Dương phu nhân cũng vừa vòng tới chỗ rẽ của hành lang đối diện, đi qua cổng vòm. Bà ta một thân đồ trắng, nhìn từ phía sau vẫn thấy đường cong thướt tha, đồ trắng tóc đen, phiêu nhiên xuất trần. Dù cho nữ nhân này đã là bà thím trung niên, cũng không coi là tuyệt sắc, nhưng toàn thân khí chất kia vẫn có thể làm người ta nghĩ đến hình ảnh "Tuyệt đại hữu giai nhân, u cư tại không cốc".



Nhiễm Nhan không hỏi Tiêu Tụng có chứng cứ hay không, nàng thuần túy tin tưởng hắn. Mặc dù Nhiễm Nhan biết nữ nhân này là hung thủ giết người, lúc nhìn thấy bà ta, vẫn nhịn không được mà hoài nghi, có phải là nhầm rồi hay không, hung thủ có thể là người khác hay không.



"Vị Đông Dương phu nhân này, thật là quá đẹp." Vãn Lục lưu luyến nhìn bóng dáng bà ta biến mất sau cổng vòm.



"Đẹp sao..." Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói. Có một loại người, ngũ quan cũng không tinh xảo, kết hợp lại cũng bất quá là trên trung bình, lại cho người ta một cảm giác rất đẹp, có lẽ là dựa vào khí chất. Mà Đông Dương phu nhân không thể nghi ngờ chính là loại nữ nhân này.



"Ừm." Vãn Lục nhìn xung quanh, thấy những người đi lại đều ở xa, liền nhỏ giọng nói: "Nghe nói Tiêu Hoàng Hậu cuối đời Tùy đẹp đến độ làm người ta vừa thấy là quên hết, nghĩ chắc nếu so với Đông Dương phu nhân này, là thắng ở dung mạo."



Nhiễm Nhan nghiêng đầu liếc nàng một cái, vừa đi vừa nói: "Mấy cô nương đều là nhìn mỹ lang quân, ngươi như thế nào mở miệng là mỹ nhân, thưởng một Hồ cơ cho ngươi làm tức phụ được không?"



Vãn Lục sợ tới mức liên tục xua tay, "Nương tử đừng có trêu chọc nô tỳ, nô tỳ trước đây cũng thích nhìn mỹ lang quân..."



Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, ra hiệu cho nàng nói tiếp.



"Nhưng Ca Lam nói, bộ dạng này của ta cùng với thân phận này vừa nhìn là thấy cao không thành thấp không xong, đừng có nhìn lang quân đẹp quá, nhìn nhiều tầm mắt trở nên quá cao, về sau gả không ra, cho dù có gả được ra ngoài cũng không hạnh phúc, cần phải nhìn nhiều mỹ nhân, nhìn nhiều sẽ biết bản thân mình hợp với lang quân như thế nào." Vãn Lục năm đó đã sâu sắc đồng ý, cho nên từ đó về sau liền sửa thành nhìn mỹ nhân, nhưng nếu có mỹ lang quân ở trước mắt, vậy không nhìn thì uổng.



Vãn Lục rất xinh xắn, cũng coi là một mỹ nhân, nhưng với thân phận của nàng, nếu tầm mắt quá cao, cuối cùng cũng chỉ làm thiếp người khác, tính tình Vãn Lục ngay thẳng đanh đá, có khả năng vì tranh đua chút sủng ái mà rơi vào vạn kiếp bất phục. Ảnh hưởng của Ca Lam với cuộc đời Vãn Lục hiển nhiên cực kỳ có ích.



"Ca Lam đúng là một diệu nhân." Nhiễm Nhan đánh giá một câu.



Hai người đi ra khỏi hành lang gấp khúc, liền không hẹn mà cùng im tiếng, ở đây lắm người miệng tạp, không phải là nơi có thể tùy tiện nói chuyện. Chẳng hạn như những lời vừa rồi, nếu bị người khác nghe được, khó bảo đảm sẽ không dùng để gièm pha.



Tiểu đông xá tuy mang một chữ "Tiểu", kỳ thật là một nơi rất rộng, có khá nhiều gian sương phòng, không gian mênh mang muốn chứa hơn hai trăm người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.



Nhiễm Nhan vừa vào viện môn, đã có thị tỳ ra đón, uốn gối hành lễ nói: "Cửu phu nhân, tố y của ngài đã chuẩn bị xong, mời theo nô tỳ."



"Làm phiền." Nhiễm Nhan nói.



Thị tỳ kia vội vàng nói: "Cửu phu nhân nói quá lời, đây là bổn phận của nô tỳ."



Thị tỳ này là người của nhà cũ, lúc đầu Nhiễm Nhan mang một gương mặt than nói với thị tỳ "Làm phiền", lại dọa khóc luôn hài tử đáng thương kia, còn tưởng rằng đã làm chuyện gì không hợp quy củ, mạo phạm nàng. Vô luận Nhiễm Nhan nói như thế nào, thị tỳ đều khóc lóc dập đầu xin tha thứ, kết quả vẫn phải cần Tiêu Tụng đi giải quyết. Tôn trọng người khác là thói quen của Nhiễm Nhan, nhất thời không thể sửa. May mà sau khi xảy ra chuyện kia, trong đám thị tỳ truyền miệng nhau, bởi vậy sau đó cũng không xảy ra chuyện tương tự nữa.



Tóm lại, hình tượng hiện tại của Nhiễm Nhan trong mắt phó tì của Tiêu phủ rất quái lạ, nói không phóng khoáng đi, sao có thể gặp bất cứ chuyện gì cũng biểu hiện "Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc", nói nàng trời sinh quý khí đi, lại thường xuyên làm mấy chuyện kiểu gia đình nhỏ, còn nghe nói trong phủ của nàng mỗi ngày đều có một bữa cơm do chính tay nàng nấu.



Nếu đoán không ra, mọi người cũng đều cẩn thận hầu hạ, không dám chậm trễ.



"Cửu phu nhân, ủy khuất ngài tạm thời thay y phục tại gian phòng này." Thị tỳ cúi đầu lui qua một bên cửa, thỉnh nàng đi vào.



Mới vừa rồi Nhiễm Nhan bước vào viện đã bị khắp nơi chú ý, mọi người nghe thấy thị tỳ gọi nàng Cửu phu nhân, liền biết đây là tân nương của Tiêu Cửu, tuy cực độ tò mò, nhưng dù sao cũng là phu nhân sĩ tộc, nên cũng không duỗi cổ ra nhìn, chỉ trong lúc chào hỏi thì đều như có như không mà đánh giá nàng một vài lần.



Vãn Lục hầu hạ Nhiễm Nhan thay y phục trong phòng, lúc bước từ trong phòng ra, đã làm rất nhiều người nhìn đến ngây người.



Tục ngữ nói, nữ muốn tiếu nhất thân hiếu*, Nhiễm Nhan một thân y phục trắng gọn gàng, làm tôn lên da thịt như ngưng chi bạch ngọc, tựa như một đóa phù dung đẫm sương, so với một thân hoa phục kia còn thêm vài phần tĩnh mỹ.



*Câu này có nghĩa là các cô muốn nhìn xinh đẹp thanh thuần động lòng người thì nên mặc màu trắng trơn, 'hiếu' là chỉ hiếu nghĩa, đồ tang mặc khi trưởng bối trong nhà mất đi thường là màu trắng trơn



"Thiếp thân là thê tử của Lục Phòng Đại Lang Tiêu Trọng, thỉnh an Cửu thẩm." Một tẩu tử chừng 17-18 tuổi uốn gối trước mặt Nhiễm Nhan.



Trong lòng Nhiễm Nhan hơi quẫn bách, bản thân mình hiện tại chỉ mới 16-17 tuổi, đã thành một bà thím, nếu người nào không biết nghe xong chắc chắn cho rằng nàng gả cho một lão nhân, bất quá cũng may tuổi tâm lý của nàng không nhỏ, hoàn toàn có thể nhận được xưng hô 'thím' này, nên vững vàng ra vẻ trưởng bối nói: "Chất tức không cần đa lễ, mau đứng lên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện