Kỳ thật quyết định của Tiêu Tụng cũng hợp ý Nhiễm Nhan, Lý Thái thật sự không phải là chỗ dựa tốt.



Tiêu Tụng ngay sau đó lại bổ sung một câu: "Ngươi không cần phải đi tiếp cận Thái Tử, ta sẽ nghĩ cách làm cho Đông Cung biết phu nhân nhà ta y thuật cao siêu, nếu hắn có tâm dùng việc này để lấy lòng, tất nhiên sẽ tìm ta hỏi thăm, từ trong miệng ta có được đáp án khẳng định, ít nhất cũng có sức thuyết phục hơn so với chuyện ngươi tự đi tiến cử."



Đây là đương nhiên, Nhiễm Nhan ở Trường An hiện tại cũng phi thường có danh tiếng, cơ hồ là đầu đề cho các loại bát quái trên phố, tỷ như "Cô sát nữ và Quỷ kiến sầu ghép đôi hoàn mỹ", "Mỹ nhân hư vinh nhất trong lịch sử, vì leo lên địa vị cao mà không để ý đến tính mạng", "Gia tộc liên hôn, nữ nhân đáng thương bị hy sinh" các loại, không có dính dáng gì tới y thuật.



Với tình hình này, mặc dù đi tìm Thái Tử để tự tiến cử, Đông Cung vì thận trọng có thể sẽ không mạo hiểm.



"Cũng không phải chuyện gì ta nói thì Đông Cung sẽ tin." Tiêu Tụng cười híp mắt, cực kỳ giống một con hồ ly, "Đây là nhân tâm, ngươi càng giấu diếm, hắn sẽ càng cảm thấy ngươi thật sự là tuyệt thế danh y."



Chuyện này có quan hệ với không khí ở Đường triều, nghề nghiệp y sinh này ở Đường triều cũng không quá vẻ vang, tuy không có ai khinh thường y sinh, nhưng chung quy cũng là "công", cũng chính là dựa tay nghề để ăn cơm, không phải đạo nho chính thống. Nhiễm Nhan làm tức phụ danh môn, y thuật có cao siêu nữa cũng phải kín đáo một chút.



"Quan hệ đến Thái Tử, để ta chuẩn bị, ngươi chớ có tiếp xúc Đông Cung, bọn họ tiến cử cũng không nhất định một hai phải đích thân gặp qua ngươi, hay là thương lượng với ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ rõ hắn có ơn tiến cử, tìm một cơ hội hoàn trả." Tiêu Tụng dặn dò. Cuối cùng, hắn lại nhỏ giọng mà bỏ thêm một câu, "Thánh thượng đang lúc tráng niên, không cần gấp gáp lựa chọn, ta không ủng hộ Lý Thái càng sẽ không ủng hộ Lý Khác, nếu Thái Tử thật sự không nên thân, ta cũng đành phải tìm hiền quân khác...dù gì đích tử cũng không chỉ có mình Thái Tử và Ngụy Vương Thái."



Nhiễm Nhan giật mình, quả nhiên vô pháp ngăn cản bước đi của lịch sử! Trưởng Tôn hoàng hậu chỉ có ba nhi tử, ngoại trừ hai người Tiêu Tụng vừa nói, còn có một người là Đường Cao Tông tương lai - Lý Trị. Ý của Tiêu Tụng cũng rất rõ ràng, nếu Nhiễm Nhan tiếp xúc quá thường xuyên với Đông Cung, Tiêu Tụng rất có thể phải bị động mà đứng vào Thái Tử đảng, hắn hiện tại còn không muốn lựa chọn, cho nên liền dùng chút thủ đoạn, dẫn dụ Đông Cung chủ động đề cử Nhiễm Nhan.



Rốt cuộc chỉ là lấy lòng Đông Cung có một lần mà thôi, cũng như đề cử nơi đó có cảnh đẹp đồ ăn ngon, cho dù có người ngờ vực ý tứ của Tiêu Tụng, cũng không có chứng cứ.



Nhiễm Nhan nghe hắn nói qua như vậy, cũng hiểu những loanh quanh lòng vòng trong đó, bất quá nghĩ đến lập trường của hắn và Tống Quốc Công, khẽ nhíu mày, "Ngươi nhấc lên quan hệ với Thái Tử như vậy, a ông có thể càng tức giận hơn hay không?"



"Ta tính tình từ nhỏ đã không được ông ấy thích, sau khi nhập sĩ xung đột càng thêm rõ ràng, không thể tránh khỏi." Tiêu Tụng nói với vẻ vân đạm phong khinh.



Xung đột giữa bọn họ không chỉ ở vấn đề ủng hộ ai, mà căn bản là cách làm người xử thế hoàn toàn tương phản, theo lời của Nhiễm Nhan, chính là nhân sinh quan, giá trị quan bất đồng. Nhiễm Nhan biết Tiêu Tụng tuy nói vân đạm phong khinh như vậy, nhưng trên thực tế cũng bất quá là căn cứ thái độ bất chấp tất cả, bằng không còn có thể như thế nào? Lấy tính cách Tiêu Tụng cúi đầu một hai lần còn được, hắn không có khả năng vĩnh viễn thỏa hiệp với Tống Quốc Công mà mất đi bản thân, Tống Quốc Công cũng không có khả năng sẽ thoái nhượng.



"Không thể tìm cái điểm cân bằng sao." Nhiễm Nhan lẩm bẩm, quan hệ phụ tử biến thành như vậy, hai người ai cũng đều không dễ chịu.



Tiêu Tụng biết nàng chỉ là bất đắc dĩ tự hỏi, cũng không tiếp lời. Tiêu Tụng là người khéo đưa đẩy, trên triều đình có thể xử lý tốt quan hệ cùng với đồng liêu, nên tiến thì tiến, nên lui thì lui, sao có thể không muốn chung sống hòa bình với phụ thân mình? Nhưng mấu chốt là Tống Quốc Công lão nhân gia kia, nếu thật sự chịu thoái nhượng nửa bước, cũng không đến mức gây lộn với người ta trên triều.



"Phu nhân." Vãn Lục ở ngoài cửa gọi.



"Chuyện gì?" Nhiễm Nhan hất bay cái tay của Tiêu Tụng ra, ngồi đàng hoàng lại trên tịch xong mới nói: "Đi vào nói."



Vãn Lục nghe gã sai vặt trong phủ nói thư phòng là cấm địa trong toàn phủ, bởi vậy sau khi nghe thấy mệnh lệnh, chần chờ một chút, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đứng ở ngoài mành.



"Chuyện gì, nói a?" Nhiễm Nhan thấy Vãn Lục lề mề không chịu nói, dừng một chút mới nói: "Đi vào trong đi."



Vãn Lục đẩy mành ra, đôi mắt sưng như hạch đào, làm Nhiễm Nhan nao nao, "Phát sinh chuyện gì, nói đi, không cần kiêng dè."



Vãn Lục lén nhìn Tiêu Tụng một cái, mới rũ mắt nói: "A Lang về Tô châu rồi, Tam Lang nói hắn đã cùng Trịnh tướng quân thương lượng qua, ba ngày sau hồi môn thì tạm thời quay về Trịnh gia, đến lúc đó Tam Lang cũng sẽ qua, có quyền như người trong nhà, Tam Lang nói đây kế sách tạm thời, đã để phu nhân cùng lang quân chịu ủy khuất, cũng thỉnh lang quân thứ lỗi."



Nhiễm Nhan sửng sốt, cách làm này thật sự làm Nhiễm Nhan khó sống, nhưng nói thật, thì Nhiễm Văn có đi hay không với nàng không quan trọng, chỉ sợ Tiêu Tụng suy nghĩ, chợt quay đầu nhìn hắn, lại đối diện ngay ánh mắt tràn đầy yêu thương của Tiêu Tụng.



Hắn cầm tay nàng nói: "Không ngại, đi đâu cũng không sao cả, về sau chỗ nào có ta thì ở đó chính là nhà của ngươi."



Nghe hắn nói những lời này, cảm giác vẫn luôn làm khách sống tha hương của Nhiễm Nhan, đã lắng xuống. Trong đầu toát ra một câu không biết đọc ở đâu, nàng nhớ không rõ toàn bộ, chỉ nhớ rõ phần mô tả được tình cảnh lúc này: Thử hỏi Lĩnh Nam có được không? Lại nói, nơi tâm an này là chốn ngô hương.



Lĩnh Nam là một nơi thâm sơn cùng cốc có phải là chỗ tốt hay không? Trả lời, chỗ có thể làm lòng ta an thì chỗ đó là quê quán của ta.



Nhiễm Nhan không khỏi cầm tay hắn, nhưng chợt nghĩ đến Tiêu gia cũng không chỉ có một mình Tiêu Tụng, hơi nhíu mày nói: "Nhưng mà...a ông a gia bọn họ mà biết việc này, sẽ có suy nghĩ gì hay không?"



"Tuy nói ra có thể ngươi sẽ không cao hứng, nhưng sự thật chính là như thế, liên hôn với Huỳnh Dương Trịnh thị, so với cưới nữ nhi Nhiễm thị, càng có thể làm cho trong tộc vừa lòng, có lẽ mẫu thân sẽ cho rằng nhạc mẫu là Trịnh gia thứ nữ, sẽ có chút không vui, nhưng cẩn thận tính ra thì ngươi là con vợ cả, cũng không đến mức khó có thể tiếp thu." Tiêu Tụng nói. Hắn nói được nhẹ nhàng, kỳ thật Độc Cô thị đâu chỉ có "có chút" không cao hứng, một khi Nhiễm Nhan dựa chắc vào Trịnh thị, vậy thân phận mẫu thân nàng tất nhiên sẽ bị mang ra bàn luận, lấy tính cách tự phụ kia của Độc Cô thị, chuyện này quả thực là như nghẹn ngay cổ họng.



"Chỉ cần ngươi không ngại, ta có cái gì không cao hứng" Nhiễm Nhan nhẹ nhàng nói. Dù gì người cùng nàng vượt qua nửa đời sau là Tiêu Tụng, mà không phải Tô châu Nhiễm thị tình thân bạc bẽo kia. Bất quá Nhiễm Nhan vẫn muốn hỏi rõ ràng, Nhiễm Văn đến tột cùng vì sao lại làm như vậy, chẳng lẽ thật sự là vì không thích nàng?



"A gia vì sao lại đi vội vàng như vậy?" Nhiễm Nhan quay đầu hỏi Vãn Lục.



Vãn Lục nghe thấy lời Tiêu Tụng, trong lòng rấtcao hứng cho Nhiễm Nhan, lại thấy vẻ mặt của Nhiễm Nhan có vẻ thoải mái, cho nên không hề ấp úng đáp lời, "Nghe nói là Thập Bát nương bệnh nặng, A Langtrong lòng sốt ruột, cho nên mới vội vàng trở về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện