Tống Quốc Công tính tình cương ngạnh, từ sau khi bị biếm ra khỏi Trường An liền không bao giờ bước vào thành Trường An nửa bước, lần này vẫn là Tiêu Tụng tự mình đi mời về.



Thời tiết trung tuần tháng Ba đã bắt đầu chuyển nóng, Nhiễm Nhan mặc lễ y tầng tầng lớp lớp nên ngực bắt đầu đổ mồ hôi. Người thời đường Đường rất ít khi kết hôn vào mùa hè, cũng trách không được Tiêu thị vội vã muốn xử lý hôn lễ như vậy, nếu để qua mùa xuân, nhất định phải chờ đến cuối mùa thu, khi đó Tiêu Tụng đã sắp 28. Nam nhân cổ đại 28 tuổi, lại không vợ không con, không phải chỉ là đáng buồn, mà quả thực chính là bi kịch.



Phủ của Tiêu Tụng cách phủ của Tiêu Duệ Chi rất gần, chỉ hơn một khắc là tới.



Tiêu Tụng xuống xe ngựa rồi duỗi tay đỡ Nhiễm Nhan xuống xe, phó tì đã sớm chờ ở đại môn, nhìn thấy hai người, đồng thời hành lễ: "Cửu Lang, cửu phu nhân."



"Miễn lễ, a gia và mẫu thân đâu?" Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan sóng vai, hắn nắm tay nàng, lập tức đi vào phủ.



Chúng thị tỳ đi theo sau, một thị tỳ khoảng 17-18 tuổi đi phía trước, dẫn đường cho hai người, nhẹ giọng nói chậm đáp lời: "A Lang canh năm nhị điểm đã dậy, đã cùng phu nhân sớm dùng qua đồ ăn sáng, đến hoa viên thưởng hoa một hồi, hiện tại Đại Lang công chúa cũng vừa dùng cơm xong, Tứ Lang cùng Huyện chủ cũng mới đến, đang bồi A Lang và phu nhân uống trà trong sảnh. Bất quá thái phu nhân chỉ mới thức dậy được một lát, còn đang dùng bữa."



Những lời này của nàng ta chỉ là đang nói các vị chủ tử đang làm gì trong phủ, nhưng trong đó lại bao hàm rất nhiều tin tức.



Tỷ như Tống Quốc Công nghe thấy tiếng trống canh đã dậy, có khả năng là nhớ giờ thượng triều, lại nghĩ tới đủ loại chuyện bực bội khi bị biếm xuất, tâm tình không tốt. Nhưng lại đi thưởng hoa, có vẻ cũng không quá tệ. Hơn nữa cả nhà không ăn cùng nhau, chuyện này đối với thế gia đại tộc quy củ mạnh mẽ mà nói thì rất không bình thường, có lẽ là ai chọc Tống Quốc Công không vui.



Mà thái phu nhân cũng nhất định sẽ không ngủ nướng, bất quá là vì thấy Nhiễm Nhan không ở trong phủ, miễn cho mọi người cảm thấy những người có liên quan ăn uống no đủ xong rồi chuyện gì cũng không làm, chỉ ngồi chờ nàng tới, lão phu nhân mới cố ý chậm chạp. Tống Quốc Công bọn họ chờ tân nương lâu thì tâm sẽ sinh bất mãn, nhưng chờ lão phu nhân thì lại là chuyện đương nhiên.



Nhiễm Nhan âm thầm phân tích những lời này, trong lòng tức khắc thả lỏng không ít, mặc kệ người khác có không thích nàng cỡ nào cũng được, có chỗ dựa là thái phu nhân này, thì mạnh hơn bất cứ thứ gì.



Mà Tiêu Tụng cũng không lừa nàng, tòa dinh thự này cơ hồ đã biến tướng thành phủ công chúa, cho nên Tiêu thị mới không quyết định cử hành hôn lễ cho Nhiễm Nhan và Tiêu Tụng ở nhà cũ. Chuyện này có nghĩa Nhiễm Nhan về sau không cần mỗi ngày sáng sớm trời còn chưa sáng mà phải bò dậy thỉnh an bà bà, cũng không cần sớm chiều ở chung với hai vị tẩu tẩu thân phận tôn quý, không thể nghi ngờ là vô cùng nhẹ nhàng.



Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan cảm thấy hôm nay dù có bị Độc Cô thị lập quy củ, cũng không có gì phải oán giận.



Nhiễm Nhan không ngó nghiêng khắp nơi, theo thị tỳ dẫn dắt, tới ngoài cửa chính sảnh.



Thị tỳ thông báo một tiếng, "A Lang, phu nhân, Cửu Lang và Cửu phu nhân tới."



Có hai thị tỳ ra đón, vén mành cho Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan.



Nhiễm Nhan đi sau Tiêu Tụng nửa bước vào trong phòng, hơi giương mắt, thì thấy trên chủ tọa là một lão giả hơn 60 tuổi, một thân thường phục viên lãnh tím sẫm, tinh thần quắc thước, râu tóc hoa râm, chân mày dài rậm, mũi cao thẳng, biểu tình bản khắc nghiêm túc. Mà ngồi bên cạnh hắn là một vị phu nhân mặc địch y màu xanh lá, trang dung tinh xảo khéo léo. Hai bên trái phải mỗi bên một đôi phu thê trung niên, nam tử đều mặc thường phục, mà nữ tử đều là địch y màu xanh lá.



Địch, chỉ chim trĩ, địch y là y phục dành cho mệnh phụ, mệnh phụ có cấp bậc càng cao, hoa văn chim trĩ trên y phục càng nhiều.



Địch y bình thường là được ban cho, dệt từ tơ tằm, sử dụng trong những buổi triều hội lớn, hay hôn lễ, các nàng lúc này mặc địch y không phải là muốn chứng tỏ thân phận địa vị của mình với Nhiễm Nhan, mà là thể hiện sự tôn trọng với tân nương, tỏ vẻ không bởi vì xuất thân của Nhiễm Nhan không cao, mà có tâm khinh mạn.



Hai người đi đến trước chủ tọa, dập đầu với cha mẹ.



Vừa mới dập hai cái, thì nghe thị tỳ bẩm báo lão phu nhân tới. Tống Quốc Công và Độc Cô thị vững vàng nhận lễ của bọn họ, rồi mới đứng dậy đi nghênh lão phu nhân.



Lão phu nhân cũng mặc một thân địch y xanh lá, bà là quốc phu nhân, hiển nhiên số địch văn bên trên rất nhiều, thoạt nhìn vô cùng trang trọng, hoa lệ phi thường.



"Mẫu thân." Tống Quốc Công và Độc Cô thị thi lễ. Ngay sau đó mấy tôn tử từng người cũng nắm tay phu nhân mình hành lễ xong, mới quay về chỗ ngồi.



Nhiễm Nhan bớt thời giờ liếc nhìn hai đôi huynh tẩu của Tiêu Tụng một chút, Tiêu Duệ Chi hơn 40 tuổi, Tiêu Khải Chi trên dưới 38 tuổi, Tiêu Duệ Chi rất giống Tống Quốc Công, biểu tình bản khắc mà nghiêm túc, Tiêu Khải Chi thì có chút phong độ trí thức, nhìn qua hiền lành hơn một chút. Mà thê tử của bọn họ lại hoàn toàn tương phản, Tương Thành công chúa ôn nhu đoan trang, biểu tình của Gia Vinh quận chúa thì nghiêm túc hơn.



Nhiễm Nhan quỳ xuống chuẩn bị kính trà cho Tống Quốc Công và Độc Cô thị, lúc này, Thiền nương đem hộp đựng khăn gấm mở ra trước mắt Độc Cô thị. Thái phu nhân tuy là trưởng bối, nhưng Độc Cô thị là bà bà của A Nhan, theo lý thì nên để cho bà nhìn trước.



Độc Cô thị rũ mắt nhìn thoáng qua, đang chuẩn bị gật đầu, động tác khựng lại, nhìn lại cái nữa, mới gật đầu.



Thiền nương liền đem hộp trình lên cho thái phu nhân, mà thái phu nhân thì càng bình tĩnh hơn, thần sắc không có chút khác thường nào, sau khi nhìn qua liền nhàn nhạt nói: "Kính trà đi, ta gần đây có chút mỏi mệt, không ngồi lâu được."



Để trưởng bối chị dâu em chồng trong nhà được chứng kiến trinh tiết của tân nương, chuyện này ở Đường triều cũng không phải chuyện gì mất mặt, vốn dĩ cái khăn thấm máu xử nữ này, còn phải để cho Tương Thành công chúa và Gia Vinh quận chúa nhìn qua, lại bị lão thái thái ngăn lại. Thực ra chỉ cần trưởng bối thừa nhận là được, chị em dâu cũng chỉ là xem náo nhiệt, đương nhiên cũng không thể yêu cầu xem cho bằng được.



Thị tỳ bưng khay đưa đến trước mặt Nhiễm Nhan, nàng bưng chén trà lên, thân mình hơi nghiêng về hướng Tống Quốc Công, đôi tay nâng chung trà lên cao qua đỉnh đầu, "A ông thỉnh dùng trà."



Tống Quốc Công tuy mắt nhìn thẳng, lại đem nhất cử nhất động của Nhiễm Nhan từ lúc vào phòng thu hết vào mắt, trầm ổn đoan trang, dù diện mạo mỹ lệ lại không có vẻ mị hoặc, khí độ toàn thân cũng không giống nhà tầm thường, trong lòng cũng khá vừa ý, liền tiếp nhận chung trà, sau khi nhấp một ngụm, đơn giản nói vài câu dạy bảo, buông chung trà xuống, thả vào khay một cái hộp gỗ tử đàn to bằng bàn tay.



Nhiễm Nhan lại kính trà cho Độc Cô thị, "A gia thỉnh dùng trà."



Ngoài ý muốn, Độc Cô thị cũng không khó xử Nhiễm Nhan, mà cũng không ra oai phủ đầu, sảng khoái tiếp nhận chung trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mới nói: "Ngươi đã gả vào Tiêu gia ta, thì có trách nhiệm bảo đảm không làm nhục nề nếp gia đình của Tiêu thị, ghi nhớ tổ huấn của Tiêu thị, tuân thủ gia quy Tiêu thị, quan trọng nhất chính là phải cẩn thận phụng dưỡng phu quân, vì Tiêu gia khai chi tán diệp."



Phụng dưỡng phu quân và khai chi tán diệp vốn là hai chuyện khác nhau, bị Độc Cô thị nói cùng với nhau như vậy, lại mang một ý vị khá ái muội.



Nhiễm Nhan trong lòng cực kỳ quẫn bách, trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "Con dâu ghi nhớ lời dạy của a gia."



"Ừm, ta và a ông ngươi ngày mai sẽ quay về Kỳ Châu, ngươi không cần phụng dưỡng ông bà, thì nhất định phải dành nhiều thời gian ở bên cạnh phu quân của ngươi hơn mới được." Độc Cô thị tiếp tục dặn dò.



Nhiễm Nhan cung cung kính kính nói: "Con dâu chắc chắn đem lời a gia nói ghi nhớ trong lòng."



Độc Cô thị lúc này mới buông chung trà, thả vào khay một cái túi gấm màu đỏ, nói: "Đi kính trà cho lão phu nhân đi."



Kỳ thật Độc Cô thị hôm nay chuẩn bị hai phần lễ gặp mặt, nếu Nhiễm Nhan không hợp ý bà, thì tùy tiện qua loa, nhưng ngoài dự đoán, cô con dâu này lại không hề có bộ dáng kiều kiều thiếp thiếp kiểu nữ tử Giang Nam trong tưởng tượng của bà, mà mang một quý khí tự nhiên trong xương cốt, nàng là một nương tử không có phẩm cấp, xuất thân lại không tính quá tốt, lúc đối mặt cả một phòng mệnh phụ, lại không chút hoảng loạn. Độc Cô thị từ trước đến nay luôn thưởng thức nữ tử gặp nguy không loạn, lại thêm khi nhìn thấy tấm khăn gấm kia, cảm thấy nhi tử mình khổ nhiều năm như vậy cũng thật sự không dễ dàng, nên không hề làm khó dễ.



Nhiễm Nhan dập đầu với lão phu nhân xong, Tiêu Tụng mới lần lượt giới thiệu huynh tẩu cho nàng. Thu hết một vòng lễ, rồi chào hỏi sơ qua, Độc Cô thị mới đỡ lão phu nhân dẫn ba tức phụ đi xuống.



Ra cửa liền dặn dò Tương Thành công chúa và Gia Vinh huyện chủ: "Trong phòng các ngươi nếu có thiếp thất, thì kêu ra để các nàng nhận biết đích tam phu nhân một chút, miễn cho đóng cửa lại thì cả chủ tử cũng nhận không ra."



Đích tam phu nhân là chỉ riêng trong chi tộc Tống Quốc Công này, Độc Cô thị nói như vậy, là muốn nhấn mạnh điểm khác biệt giữa chính thất và thiếp thất.



Tương Thành công chúa và Gia Vinh huyện chủ hơi xấu hổ đáp ứng.



Nhiễm Nhan nghĩ sơ một chút đã hiểu các nàng xấu hổ cái gì, nàng từng nghe Tiêu Tụng nói qua, hai huynh trưởng đều chỉ có một chính phu nhân, không có trắc thất cũng không có thiếp thất. Không biết Độc Cô thị là biết rõ còn cố hỏi, hay là thật sự không biết.



"Tương Thành, Gia Vinh, các ngươi và tức phụ của Việt Chi đi dạo trong phủ một chút đi." Thái phu nhân bỗng nhiên nói.



Hai người đáp ứng, liền mời Nhiễm Nhan đồng hành. Nhiễm Nhan tuyệt đối không nói là thích, nàng nhìn người luôn rất chuẩn, Tương Thành công chúa tuy mang bộ dạng hiền thục ôn nhu, nhưng dù gì cũng là công chúa, trong xương cốt đã có sẵn tự phụ và kiêu ngạo, mà Gia Vinh Huyện chủ địa vị tuy rằng không cao, nhưng nàng ta chính là đích nữ của Bình Dương công chúa, bình thường nữ nhi của công chúa sẽ không có phong hào, nhưng Bình Dương công chúa có công lớn trong cuộc bình định Đại Đường, sau khi chết còn dùng quân lễ để hạ táng, Thái Tổ thân phong nhi tử nàng là quận công, nữ nhi nàng là huyện chủ, có một mẫu thân như vậy, ai dám bất kính với nàng ta? Bởi vậy ngạo cốt của nàng ta cũng tuyệt đối không kém Tương Thành công chúa.



Hơn nữa tuổi tác và địa vị chênh lệch nhau khá lớn, hiển nhiên là một hố sâu ngăn cách không thể vượt qua. Đi với hai vị tẩu tẩu này, Nhiễm Nhan cảm thấy là sẽ không dễ chịu, nàng tình nguyện đi bồi thái phu nhân trò chuyện.



Bên kia, Độc Cô thị bồi thái phu nhân đi về hướng hậu viện.



Thái phu nhân lẳng lặng một câu cũng không nói, Độc Cô thị trong lòng nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy thái phu nhân tách mấy tức phụ ra, khẳng định là có chuyện rất quan trọng muốn nói, cứ chờ như vậy cũng không phải biện pháp, bà cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ nói chuyện cái khăn gấm kia, "A gia cũng nhìn thấy cái khăn gấm kia rồi, Việt Chi sợ là đã nhẫn quá lâu, có chút..."



Bà dừng một chút, thấy thái phu nhân không có biểu tình gì, liền tiếp tục nói: "Chờ sau một tháng, không bằng thêm cho hắn vài phòng mỹ thiếp đi."



Một lúc lâu sau, thái phu nhân mới chậm rãi nói: "Tiểu Cửu nếu muốn, thì đương nhiên sẽ có."



Độc Cô thị bị nghẹn họng, trong lòng cảm thấy thái phu nhân nói có đạo lý, cũng không phản bác.



"Thánh chỉ sắc phong còn chưa xuống." Thái phu nhân nhàn nhạt nhắc nhở một câu.



Độc Cô thị cũng rất khôn khéo, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, cấp bậc mệnh phụ, sau hôn kỳ là có thể sắc phong, mệnh phụ khi xuất giá thì có thể mặc hoa thoa địch y, mà không cần mặc thoa điền lễ y, cấp bậc cao thấp là dựa theo phẩm cấp của phu quân, mà trong cung lại chậm chạp chưa sắc phong cáo mệnh cho Nhiễm Nhan, có phải có dự báo gì hay không?



"Ngài là nói Việt Chi có hy vọng lên chức?" Độc Cô thị thả nhẹ thanh âm hỏi.



Lời editor: thích Tiêu bà nội quá...được rồi! thời đại gì mà xưng hô nghe mắc mệt, nhắc nhỏ bà con để khỏi lạc đường: Tiêu Tụng gọi Tiêu Vũ là A gia, Nhan Nhan gọi mẹ Tiêu Tụng là A gia, thực ra đây là 2 chữ 'gia' khác nhau nha, lão tui sẽ tận lực làm cho nó rõ ràng khi edit, mọi người chịu khó hen, còn 'bà bà' là chỉ mẹ chồng, nếu ai chưa biết, ngoài 'a gia' ra thì 'gia gia' cũng là để gọi cha, nghe như kêu ông nội ở mấy bộ khác vậy, quá mỏi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện