"Đi ra ngoài đi." Tiêu Tụng phảng phất như đã sớm biết tâm tư Nhiễm Nhan, ngăn động tác của Thanh La lại.



Lúc trước khi Ca Lam đi, hôn sự còn chưa có tin tức gì, cũng không ai nghĩ nhanh như vậy đã gả cưới, thời điểm tộc nhân Nhiễm thị tới Trường An, cũng có chuẩn bị đưa Ca Lam về, nhưng Cao thị nói Ca Lam tuổi quá lớn, lại tàn tật, đưa qua đây làm thị tỳ sợ là sẽ khiến cho Tiêu thị bất mãn. Nhiễm thị tộc lão cũng nghĩ như thế, nên lập tức chọn một thị tỳ tài sắc trọn vẹn bên người Cao thị đưa đi cùng, vừa tới liền chen rớt thị tỳ Nhiễm Bình Dụ chuẩn bị sẵn cho Nhiễm Nhan, người này là Thanh La.



Vãn Lục nghe thấy lời Tiêu Tụng, lập tức đắp chăn gấm lên người Nhiễm Nhan, xuống giường mang giày vớ chuẩn bị đi ra ngoài. Quay đầu lại nhìn thấy Thanh La vẫn không phản ứng, liền kéo kéo tay áo nàng ta nói: "Đi ra ngoài đi."



"Nhưng mà...quy củ..." Thanh La lèo nhèo. Nàng ta muốn ở lại là một phần, nhưng quy củ chính là thị tỳ hồi môn phải thủ ở ngoài màn, thẳng đến lúc hừng đông khi Tiêu thị phái người tới thu tấm khăn gấm trắng kia.



Vãn Lục liếc nàng ta một cái, thấp giọng nói: "Quy của của chủ tử chính là quy củ, làm thị tỳ nghe lời là được, ngươi muốn trước khi động phòng còn đi dạy dỗ lang quân hay sao?"



Đối với quan hệ phu thê, Vãn Lục nhìn rất thông thấu, không có phu nhân nào nguyện ý nhét người vào cho phu quân mình, mỹ kỳ danh là chung tay hầu hạ, nhưng đều biết làm chuyện này trong lòng thê tử nghẹn muốn chết đến cỡ nào, mà Vãn Lục thì đánh chết cũng không muốn làm Nhiễm Nhan ngột ngạt. Thêm nữa Nhiễm Nhan đã sớm đáp ứng tương lai hủy bỏ tiện tạ cho nàng, chuyện này là quan trọng hơn bất cứ cái gì.



Thanh La không biết chuyện này, còn đang do dự đã bị Vãn Lục mạnh mẽ lôi ra ngoài.



Cửa kẽo kẹt một tiếng đóng lại, Nhiễm Nhan có chút khẩn trương ngó Tiêu Tụng một cái, nắm chặt lấy chăn gấm.



Nàng có thể mặt không đổi sắc mà bàn luận về tình d*c, thậm chí còn hiểu biết hơn nhiều so với người bình thường, nhưng chỉ toàn lý luận suông, trước kia cho tới bây giờ đều không có thời gian tìm người thăm dò nội dung thực tiễn về phương diện này.



"Đừng sợ." Tiêu Tụng leo lên giường, cách lớp chăn gấm nằm trên người nàng.



Tiêu Tụng vừa mới tắm sơ qua, mùi rượu trên người đã tan hơn phân nửa, hương rượu nhàn nhạt trộn lẫn hơi thở nam tính thanh tân trên người hắn ập vào mặt, Nhiễm Nhan lung tung gật đầu.



Nụ hôn ôn nhu dừng trên môi nàng, hắn dùng môi mình nhẹ nhàng phác hoạ môi nàng, đầu lưỡi chậm rãi mở môi nàng ra, xâm nhập vào trong tìm kiếm rồi quấn lấy cái lưỡi mềm mại xinh xắn của nàng. Hôn trằn trọc, cực kỳ có kiên nhẫn, Nhiễm Nhan tuy nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được, nhất cử nhất động của hắn đều tràn đầy trìu mến.



"Giống như đang nằm mơ!" Tiêu Tụng nỉ non một câu bên tai nàng. Hắn không phủ nhận, bản thân mình đã mơ rất nhiều lần mộng xuân như vậy, giờ khắc này ngón tay có thể chân chân thật thật mà cảm nhận được độ ấm trên da thịt mềm mịn của Nhiễm Nhan, trong lòng liền có một cảm giác vừa chua vừa ngọt tràn ngập. Hắn nhẹ nhàng hôn mặt nàng, ngồi dậy nhìn nàng chăm chú, cười rạng rỡ gọi nàng: "Phu nhân."



Nhiễm Nhan chưa từng được thương tiếc trân ái như vậy bao giờ, nàng khẽ ừ một tiếng, trên người chợt lạnh, thì ra chăn gấm đã bị Tiêu Tụng kéo ra.



Tiêu Tụng rũ mắt, chỉ thấy thân thể mạn diệu như tuyết trắng trên nền tơ lụa đỏ rực, dưới ánh đèn màu vàng cam như có ánh sáng tỏa ra, da thịt tinh tế nhu nhuận giống như trân châu, trên người chỉ còn lại hạ tử cùng quần lót màu trắng, nhưng hạ tử kia bất quá là một lớp sa mỏng, loại sa này mỏng như cánh ve, dù có mặc bảy lớp cũng có thể nhìn thấy da, có thể thấy là nó mỏng đến cỡ nào.



Hai đỉnh nhọn phồng phồng đẩy lớp hạ tử màu trắng ngà lên, mặt trên hạ tử thêu một đóa hoa sen nở rộ màu hồng phấn, tầng lụa mỏng manh, làm hai điểm hồng nhạt trên ngực nửa ẩn nửa hiện, vòng eo tinh tế nhỏ như có thể nắm được, quần lót ở nửa dưới cũng dùng cùng loại sa mỏng, nơi bí ẩn thấp thoáng như bị một đám sương nhẹ che phủ.



Mái tóc đen óng của Nhiễm Nhan trải ra trên gấm vóc màu đỏ, khi da thịt trắng như tuyết được hai màu đen, đỏ làm nổi bật, càng thêm mê người, chân mày thon dài, đôi mắt xưa nay đen kịt, giờ phút này lại có chút ướt át, rung động lòng người.



Tiêu Tụng chỉ cảm thấy ngọn lửa vốn chỉ âm ỉ trong thân thể, giờ đã bùng lên cháy lan ra toàn thân, sau đó tập trung tràn về một chỗ, nhịn không được duỗi tay bao lấy nơi đẫy đà trước ngực nàng.



Nàng hiện giờ tuổi tác còn chưa lớn, ngực phát phát triển cũng coi như tốt đẹp, nhưng Tiêu Tụng vẫn có thể dễ dàng dùng một bàn tay bao trọn hai con thỏ trăng trắng, nhẹ nhàng xoa nắn, lại còn ngại sa mỏng vướng bận, liền tháo dây cột hạ tử, kéo ra.



Ngực Nhiễm Nhan đột nhiên bại lộ trước mắt Tiêu Tụng, nàng nhịn không được rụt rụt người lại.



Tiêu Tụng nhìn cái đỉnh nhọn phấn phấn nộn nộn kia, tựa như một nụ hoa nho nhỏ, tản ra hương thơm thanh ngọt của thiếu nữ, liền nhịn không được cúi đầu ngậm lấy nó, nhẹ nhàng liếm láp rồi mút vào. Mà bên còn lại cũng không bị xem nhẹ, được một bàn tay to bao lấy, vết chai trên tay vuốt ve lên làn da non mềm, tạo nên một loại kích thích khó miêu tả.



Nhiễm Nhan hừ nhẹ một tiếng, than nhẹ: "Tiêu Việt Chi..."



"Ừm?" thanh âm khàn khàn ôn nhu của Tiêu Tụng phát ra một câu nghi vấn, nhưng động tác vẫn không hề đình chỉ, ngược lại còn mạnh hơn, bàn tay khẽ vuốt ve lên bờ hông mảnh khảnh của nàng.



Nhiễm Nhan mơ mơ màng màng, cũng duỗi tay vuốt ve eo mông của hắn, khi bàn tay mềm mại của nàng vuốt qua có thể cảm giác rõ ràng cả người hắn căng chặt, động tác hôn mút cũng cứng lại một chút, Nhiễm Nhan nhân lúc có thể thở dốc, liền lớn mật duỗi tay vào trong quần hắn, cầm lấy thứ đã sớm nóng cháy như thiết kia.



"Đừng..." thanh âm Tiêu Tụng khàn khàn, giọng hắn vốn dĩ đã thuần hậu liêu nhân, giờ phút này còn mang thêm thở dốc rên rỉ bị kìm nén, lập tức làm tim Nhiễm Nhan hóa thành một vũng nước mềm mại, động tác nắm lấy thứ kia cũng nhẹ đi.



Tiêu Tụng cười nhẹ nhàng, nói bên tai nàng: "Vì đã muốn ngươi rất lâu rồi, cho nên nhẫn nại hữu hạn, nếu như..."



Nói mới một nửa, Tiêu Tụng đã cởi quần lót nàng ra, tay liền xâm nhập vào nơi bí ẩn kia.



Lời lộ liễu sắc tình như vậy, không giống với đàm luận cấu tạo thân thể, mặt Nhiễm Nhan đỏ bừng lên, đánh nhẹ hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng nói lời vô lại."



Tiếng cười của Tiêu Tụng mang vẻ sung sướng, "Vậy ta đây không nói nữa, chỉ làm."



Nói rồi duỗi tay vuốt ve giữa hai chân nàng, lời trách móc vừa ra đến miệng Nhiễm Nhan, lại hóa thành một tiếng ngâm khẽ.



"Đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ nhàng." Thanh âm Tiêu Tụng trầm thấp bên tai. Toàn thân Nhiễm Nhan đang căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, cả khi dị vật bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể cũng vẫn chưa cảm thấy đau đớn.



Có lẽ là thấy Nhiễm Nhan cũng không quá thống khổ, âu yếm trong chốc lát, Tiêu Tụng liền cởi y phục của mình ra, lộ ra long đầu đã sớm ngẩng cao.



Nhiễm Nhan đã thấy thứ này nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến bộ dạng giương cung bạt kiếm của nó, lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng...nghĩ đến sau đó nó sắp công thành đoạt đất, Nhiễm Nhan gian nan nuốt xuống một cái, nghĩ thôi đã thấy đau a!



Thứ nóng rực kia vừa chạm vào Nhiễm Nhan, thân thể vừa mới thả lỏng của nàng thoáng chốc lại căng cứng. Tiêu Tụng thấy thế, cắn răng hít sâu một hơi, vẫn chưa tiến công, mà cúi người ôm nàng, nhẹ giọng an ủi: "Nhan Nhan, đừng sợ, đừng sợ."



Thanh âm ôn nhu phảng phất như có tác dụng an ủi với Nhiễm Nhan, nàng mở đôi mắt mơ màng, thấy cơ bắp toàn thân Tiêu Tụng đang gồng lên, cơ cánh tay, cơ bụng từng khối phồng lên, phủ một lớp mồ hôi mỏng, sáng lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp, cánh tay chống trên giường gân máu hơi lộ ra, cả người phảng phất như ẩn chứa sức mạnh vô hạn, như muốn kiềm chế một con ngựa hoang lại, vì một khi thả ra, phóng đãng cỡ nào cũng có thể nghĩ.



Hiển nhiên, hắn đã nhẫn nại rất lâu.



Hơi do dự một chút, mông Nhiễm Nhan hơi nhích tới, chủ động đón nhận thứ nóng bỏng cứng rắn kia của hắn, cọ nhẹ nhẹ, rồi duỗi tay vỗ về chơi đùa, thanh âm khó nhịn của Tiêu Tụng bật ra khỏi miệng, giọng nói có chút thở dốc lại có chút trách cứ, "Nhan Nhan..."



Nhiễm Nhan lại không để ý tới hắn, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, liền dùng chân kẹp lấy eo của hắn, đột ngột ấn mạnh tới.



Hai người đồng thanh la lên.



Nhiễm Nhan đau đến mức trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh lấm tấm. Mà Tiêu Tụng vốn đã nhẫn nại tới cực điểm, bị bao bọc chặt chẽ một cách bất thình lình, nên tức khắc tan tác, bắn ra ào ạt.



Nhiễm Nhan thoáng thở dốc, cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống, rồi lại cảm thấy thứ trong cơ thể mình kia nhanh chóng cứng thẳng lên trở lại, nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Tụng, lại đối diện ngay ánh mắt trách móc của hắn, "Đau không?"



Nhiễm Nhan nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, có chút ủy khuất gật gật đầu. Nàng và Tiêu Tụng đều là người dứt khoát, làm việc cũng không dây dưa ướt át, Tiêu Tụng sợ làm nàng đau, mới ẩn nhẫn thả chậm tiết tấu, nàng tuy cũng thích, nhưng nghĩ sớm muộn gì cũng là đau, không bằng "Sớm chết sớm siêu sinh".



Tiêu Tụng thấy nàng hiếm khi lộ ra vẻ mong manh như vậy, trong lòng thích còn không kịp, vội vàng đau lòng mà vỗ về nàng, ôm nàng lên, an ủi: "Đừng nhúc nhích, chậm thôi!"



Đang lúc dừng lại, nên hai người đều có thể tinh tường cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhất thời vừa ngượng ngùng vừa thỏa mãn.



Nghỉ một chút, Tiêu Tụng hơi động đậy, mồ hôi chảy xuống trên gương mặt tuấn lãng, "Còn đau phải không?"



"Không đau." Sao có thể không đau? Vừa mới phá thân, lần đầu tiên hơn phân nửa nữ giới đều sẽ không có cảm giác đặc biệt tốt đẹp gì, hai người có nhẫn nại nữa cũng sẽ không tốt hơn, dù sao cũng luôn phải trải qua lần này.



"Nói dối." Tiêu Tụng lại dễ như trở bàn tay mà vạch trần nàng, hắn lại nghỉ một chút, mới bắt đầu động nhẹ.



Mới đầu, Nhiễm Nhan chỉ thấy đau, đau tê tâm liệt phế, cảm giác mỗi một lần động là một lần xé mở, nàng cắn môi, duỗi tay ôm chặt lấy eo hắn, phảng phất như muốn mượn cái ôm này tìm kiếm một ít an ủi. Theo động tác mềm nhẹ của hắn, cả người cũng dần dần nóng lên, thả lỏng không ít, tuy vẫn thấy đau, nhưng bên trong đau đớn tựa hồ có thể cảm thấy được một tia tê dại.



Tiêu Tụng nhìn chăm chú người dưới thân, tóc đen uốn lượn rối tung trải trên gấm vóc màu đỏ, đôi mày xinh đẹp hơi chau lại, cặp mắt sũng nước mê mang như phủ sương, lại như hàm chứa linh sơn tú sắc, hơi nước mờ mịt, như thích thú, lại như khó chịu, đôi môi phấn nộn hơi mở ra, mơ hồ mà nỉ non tên hắn, bầu ngực mềm mại liên tục cọ xát vào hắn, thêm cảm giác chặt chẽ nóng ấm làm người hít thở không thông bên dưới, tư vị thật sự là tiêu hồn thực cốt không nói nên lời.



Hắn yêu muốn chết dáng vẻ này của nàng.



"Nhan Nhan." Tiêu Tụng thở dài bên tai nàng, tăng lực đạo, tốc độ cũng nhanh lên nhiều. Nhiễm Nhan lần đầu hoan ái, nếu để hắn tận hứng, phỏng chừng ngày mai thật sự không xuống được giường, đến lúc đó hắn có bị người giễu cợt thì không quan trọng, nhưng nếu những người khác trong Tiêu thị bất mãn với nàng thì sẽ không tốt.



Sau một phen phiên vân phúc vũ, Tiêu Tụng mới thoáng thỏa mãn. Nhiễm Nhan cũng đã hư thoát, nàng tuy ngày thường rất chú ý rèn luyện, nhưng trong chuyện này, tuổi thân thể dù sao cũng còn nhỏ, sao chịu được đòi hỏi của Tiêu đại Thị Lang một thanh niên lớn tuổi tinh lực tràn đầy? Cũng may hắn làm việc luôn có chừng mực, mặc dù lúc này trong lòng vẫn còn vô cùng thèm thuồng, nhưng vẫn nhịn xuống. Duỗi tay ôm Nhiễm Nhan vào trong ngực, nhỏ giọng ôn nhu mà dỗ dành một hồi, mới gọi người chuẩn bị nước ấm.



Vãn Lục tiến vào, gương mặt đỏ lên nhẹ giọng hỏi: "Lang quân, nước ấm đã chuẩn bị xong..." ...ngài xem ngài có phải nên đi ra ngoài một chút hay không?



Tiêu Tụng dùng lụa y đắp lên người Nhiễm Nhan, đứng dậy đi vào tịnh phòng.



Vãn Lục sai người bưng nước vào, nàng biết Nhiễm Nhan không thích nhiều người hầu hạ, liền lệnh cho các nàng đều thối lui hết bên ngoài, trước tiên duỗi tay rút cái khăn gấm kia. Vừa nhìn cái khăn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, không phải là nhìn quá ghê người, mà là...



Mặt Vãn Lục đỏ bừng, khó xử nói: "Tiêu Thị lang xưa nay là người rất cẩn thận, sao chuyện giường chiếu lại không cẩn thận như thế chứ."



Thì ra trên cái khăn kia không chỉ dính máu xử nữ của Nhiễm Nhan, còn dính đồ của nam nhân.



Chuyện này cũng không trách được Tiêu Tụng, dựa theo trình tự bình thường, hắn sẽ không ở ngay lúc phá thân Nhiễm Nhan liền không giữ được, chờ máu chảy xuống khăn, kéo ra là xong. Thêm nữa, cũng tại Nhiễm nữ sĩ quá mãnh. Tất cả mọi chuyện thật sự không nằm trong dự đoán.



"Cái này cũng không giặt được, đều trộn lẫn vào nhau rồi...vậy ngày mai..." Vãn Lục vừa cất khăn, vừa lẩm bẩm. Ngày mai người Tiêu thị sẽ vây xem cái khăn này a! Vãn Lục không cần tưởng tượng cũng biết sẽ là chuyện xấu hổ như thế nào.



Vậy phải làm sao bây giờ?



Vãn Lục dùng nước ấm cẩn thận giúp Nhiễm Nhan lau người, "Nương tử, ngài nghĩ cách đi a!"



Loại khăn gấm này được dệt rất đặc biệt, có khả năng mỗi đại gia tộc đều dệt ra hoa văn bất đồng, kích cỡ khăn cũng không giống nhau, muốn gian lận mang đi đổi, khả năng thật sự không lớn.



Nhiễm Nhan cả người bủn rủn, đã ghé vào giường nằm ngay đơ, bị Vãn Lục hỏi đi hỏi lại đến mất kiên nhẫn, liền hừ hừ nói: "Ta có cái gì mà mất mặt, là thứ của hắn, cũng không phải ta muốn cho hắn dính lên là dính được."



Ngụ ý, đây đều là lỗi của Tiêu Việt Chi.



Mặt Vãn Lục nóng đến lợi hại, khẩn trương nhìn nhìn ngoại thất, hạ giọng nói: "Nương tử ngươi nhỏ giọng một chút."



"Biết rồi, mang cháo lên đi." Nhiễm Nhan lười nhác nói.



Vãn Lục ứng tiếng.



Chờ rửa ráy sạch sẽ, thay trải giường mới xong, nhóm thị tỳ lại lui ra ngoài. Nhiễm Nhan toàn thân sạch sẽ, y phục cũng đổi thành trung y bạch điệp pha tơ, thoải mái nhẹ nhàng, lúc này cơn buồn ngủ đột kích, trong mơ mơ màng màng bị lọt vào một cái ôm ấm áp rắn chắc.



"Phu nhân." Thanh âm thuần hậu của Tiêu Tụng vang lên.



Nhiễm Nhan hàm hồ đáp, "Ừm."



"Muốn ăn chút cháo không?" Tiêu Tụng dò hỏi.



Chờ một lúc không nghe trả lời, Tiêu Tụng mới phát giác người trong ngực đã ngủ rồi. Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, rồi đứng dậy đi dùng bữa. Trước đó trong tiệc rượu hắn chỉ lo ứng phó người khác kính rượu, căn bản không có thời gian ăn được cái gì, chỉ uống một bụng rượu, sau một phen tiêu hao, quả nhiên đói bụng.



Tiêu Tụng không gọi người vào hầu hạ, tự mình múc cháo ra ăn, trong lòng không khỏi cảm thán, có tức phụ thật tốt!



Bên ngoài tiếng nhạc đã ngừng, khách khứa rời đi từ lâu, chỉ có tiếng động phó tì sai vặt nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp tàn cục.



Cái viện này của Tiêu Tụng vẫn luôn lạnh lẽo, hiếm khi có thời điểm người đông như vậy.



Nguyệt hoa như nước, lẳng lặng chiếu sáng trên thành Trường An. Ở một góc hướng Đông bắc cách phường Bình Khang khoảng bảy tám dặm đường, có một vùng non xanh nước biếc, hoa đào rực rõ, bên bờ sông có một gốc liễu không biết vì nguyên nhân gì, thân cây lại mọc vươn ngang qua mặt nước, hầu như song song với mặt hồ.



Thân liễu hơi oằn xuống, bên trên có một bộ huyền y nửa dựa, trong tay cầm một túi rượu, nhìn sông núi tươi đẹp trong ánh trăng, thỉnh thoảng ngửa đầu nốc một ngụm, gió trên hồ thổi tà áo bay lên, làm lộ ra dáng người thon dài cực đẹp của hắn.



Dưới ánh trăng Trường An, một bình rượu gạo, một bó hoa đào. Là thích ý, cũng là cô tịch.



"Vị đại hiệp này..." Phía sau vang lên một thanh âm ôn nhã.



Tô Phục hơi nghiêng đầu qua, người này giống như con thỏ, trên đường trốn tới trốn lui đến 6 lần ngay sau lưng hắn, nếu không phải nhận ra người này chính là đại danh đỉnh đỉnh Tang Tùy Viễn, Tô Phục vốn luôn luôn bảo trì cảnh giác cao độ, nói không chừng đã một nhát kiếm mà giết luôn hắn.



"Đại hiệp, nhân sinh trên đời không như ý, ngươi ngàn vạn lần phải nghĩ thông suốt a, ta thấy ngươi đứng lâu như vậy không nhảy, nghĩ chắc là còn vướng bận, ngàn vạn lần đừng làm chuyện sau này hối hận không kịp a!" Tang Thần khẩn trương nắm chặt cái bao vải màu xanh đen trong tay hắn, sắc mặt hắn dưới ánh trăng có chút trắng bệch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện