Mấy vị phu nhân nhìn nhau, Lư thị vì cũng biết mình vừa rồi lỡ miệng, nên không dám lên tiếng nữa, mím môi rũ mắt chơi vòng tay trên cổ tay mình, mấy phu nhân còn lại đều lén nhìn lão phu nhân vẫn luôn im lặng.



Đỗ thị ho nhẹ một tiếng, trên mặt mang nụ cười khéo léo nói: "Ngươi hiện giờ ở trong Trịnh phủ ta, bên người chỉ có một thị tỳ một a mỗ, hai người bận trong bận ngoài, người ngoài nếu biết, còn cho rằng Huỳnh Dương Trịnh thị ta không có người dùng đó!"



Mấy lời này của Đỗ thị, ngoài mềm trong cứng.



Nhiễm Nhan minh bạch bọn họ có ý tứ gì, Tiêu gia luôn thích liên hôn với Đỗ thị, Lư thị, rất ít cưới nữ tử Huỳnh Dương Trịnh thị, hiện giờ cưới Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan lại cần mượn thế của Huỳnh Dương Trịnh thị, bọn họ đương nhiên cao hứng, nhưng Nhiễm Nhan dù sao cũng là họ Nhiễm không phải họ Trịnh, nếu có thể mượn cơ hội này gõ Nhiễm Nhan, để nàng đồng ý mang một thứ nữ của Huỳnh Dương Trịnh thị làm thị tỳ, thì sẽ không còn gì tốt hơn.



Vốn dĩ Đỗ thị đối với việc này nắm khá chắc, nghĩ thầm Nhiễm Nhan dù sao cũng xuất thân từ thị tộc nhỏ, vừa đấm vừa xoa, nói vậy Nhiễm Nhan cũng không có biện pháp thoái thác, mà giờ phút này nhìn khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của nàng, lại có chút không xác định. Nhưng lời lần này đã nói ra, bà thật muốn nhìn Nhiễm Nhan lại thoái thác như thế nào, bà không tin Nhiễm Nhan còn dám trực tiếp từ chối.



"Đa tạ ý tốt của phu nhân." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng đáp, còn chưa chờ bọn họ cao hứng, đã nói tiếp: "Bất quá ta từ trước đến nay không thích thân cận quá mức với người khác, Ca Lam và Vãn Lục đều là từ nhỏ nuôi bên cạnh ta, tình như tỷ muội. Ta cả ngày nhàn rỗi, cũng không làm gì nhiều, phu nhân nếu muốn chiếu cố, thì cho thêm vài thị tỳ thô sử để vẩy nước quét nhà trong viện, A Nhan vô cùng cảm kích."



Mấy vị phu nhân mang thần sắc khác nhau, đặc biệt là sắc mặt Đỗ thị, thập phần xuất sắc, lão phu nhân vẫn lim dim, phảng phất như cái gì cũng chưa nghe thấy.



Lập tức, Đỗ thị gay gắt hơn, trực tiếp nói: "Ta thấy Vãn Lục trong phòng ngươi dung sắc tạm được, nhưng một người khác, nghe nói đã sắp 20, hơn nữa thân còn tàn tật, cũng không thích hợp làm thị tỳ, ngươi nay cũng coi như dính dáng tới Huỳnh Dương Trịnh thị ta, mấy chị em dâu chúng ta đã bàn bạc, chuẩn bị cho ngươi một thị tỳ, sau khi vào phủ, cũng chỉ là thiếp thất mà thôi, nghĩ chắc Nhan nương sẽ không cự tuyệt ý tốt của chúng ta đi?"



Bà ta vừa dứt lời, Nhiễm Nhan còn chưa kịp mở miệng, lại nghe lão phu nhân như có như không mà khẽ hừ một tiếng.



Đỗ thị rõ ràng là đang hiếp bức Nhiễm Nhan, nói nàng hiện giờ mượn thế của Huỳnh Dương Trịnh thị, chút việc nhỏ như vậy, nàng tốt nhất nên đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Đỗ thị cũng không phải là người không có đầu óc, nhưng bà ta vòng vèo kiểu gì cũng không đả động được Nhiễm Nhan, cho nên mới nói như vậy.



Đợi trong chốc lát, lại không thấy lão phu nhân nói gì, Nhiễm Nhan mới trả lời: "Tích thủy chi ân dũng tuyền báo, đây là tộc huấn của Nhiễm thị ta, ân tình của nhà ngoại, lúc A Nhan vào phủ ở kia đã ghi nhớ trong lòng. Tiêu lang quân tình thâm ý trọng, không chê nhà ta không xứng với hắn, đây là phúc phận ta đã tu luyện mấy đời."



Nhiễm Nhan vẫn không ăn cứng! Ý trong lời của nàng lại rất rõ ràng: Ta trụ nhà các ngươi, mượn thế nhà các ngươi, đương nhiên sẽ đem gia sản Trịnh thị như nhà mẹ đẻ mà đối đãi, các ngươi tốt nhất không nên ép ta, dù sao Tiêu Tụng cưới ta cũng không phải cưới gia thế, ta dù có dọn về nhà thúc bá thì vẫn có thể gả qua bình thường, chờ ở nhà các ngươi bất quá là dệt hoa trên gấm mà thôi.



Mấy vị phu nhân đều là những người thường xuyên giao du, đương nhiên lập tức hiểu ý Nhiễm Nhan, cũng may bọn họ còn chú trọng dung nhan, nếu không giờ phút này chắc là nghẹn họng nhìn trân trối.



Trong phòng có một tích tắc yên tĩnh, lão phu nhân thật lâu chưa lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói: "Được rồi, tan đi, ta lớn tuổi, không chịu được ồn ào."



Đỗ thị còn định nói gì nữa, nhưng không dám lên tiếng, mấy vị phu nhân đứng dậy, hành lễ với lão phu nhân, lẳng lặng lui ra ngoài.



Nhiễm Nhan cũng theo đuôi đi ra, lúc đi đến ngoại thất, thị tỳ bên người của lão phu nhân bỗng nhiên gọi nàng lại nói: "Nhan nương, sáng hôm nay lão phu nhân hình như là nghe thấy ngài thổi tiêu, muốn nghe thử."



Nhiễm Nhan tuy đối với mấy thế gia đại tộc vì lợi mà đuổi người không có hảo cảm gì, nhưng với vị lão phu nhân cân quắc truyền kỳ này, vẫn duy trì thái độ tôn kính, nên xoay người sai Vãn Lục trở về lấy tiêu.



Theo thị tỳ vào nội thất, lão phu nhân sớm đã không còn bộ dáng lim dim vừa rồi nữa, đang tinh thần sáng láng mà quỳ ngồi trên Hồ sàng nhấm nháp tách trà, nghe thấy tiếng bước chân, đầu cũng chưa nâng nói: "Ngồi đi."



Nhiễm Nhan mang một bụng hồ nghi mà quỳ ngồi ở chiếu đối diện, thị tỳ liền dâng một chén trà nhỏ, Đường triều khi pha trà thường hay bỏ hương liệu vào, nhưng chén trà này lại nước xanh trong vắt, tỏa ra hương thơm hỗn hợp nhẹ nhàng của lá trà và lá trúc.



"Bài 'Quan Sơn Nguyệt' ngươi thổi kia, là Tiêu Việt Chi dạy ngươi đi." Lão phu nhân buông chung trà, nhìn về phía Nhiễm Nhan.



Nhiễm Nhan nói: "Dạ đúng."



"Hoa mai dĩ ánh Quan Sơn nguyệt, tiêu khúc nhu nhiễu Phượng Hoàng đài...ta năm đó khi còn ở Lũng Tây cũng thường hay thổi khúc này, cách đây cũng đã 40 năm đi, khúc đã lâu không nghe thấy, hôm nay đột nhiên nghe được không khỏi nhớ chuyện cũ, ngươi có bằng lòng lại vì lão thân mà thổi một lần hay không?" lão phu nhân hơi nghiêng người về phía trước, như có chút thỉnh cầu.



Nhiễm Nhan không nghĩ tới lão phu nhân lại hữu lễ như vậy, vội vàng đáp lễ nói: "Có thể vì lão phu nhân tấu tiêu khúc, là vinh hạnh của A Nhan."



Trên mặt lão phu nhân có nụ cười nhẹ, lại làm Nhiễm Nhan cảm thấy, bà kỳ thật cười đến vô cùng vui vẻ.



"Ngươi a, rất giống A Ninh." Lão phu nhân cảm thán nói.



A Ninh, Lý Tú Ninh, khuê danh của Bình Dương công chúa. Lão phu nhân cũng họ Lý, nghĩ chắc cũng là hoàng tộc, lại là tỷ muội, chiến hữu của Bình Dương công chúa, bởi vậy trước nay vẫn luôn gọi thẳng tên.



"Lão phu nhân quá khen." Nhiễm Nhan nói.



Lão phu nhân cẩn thận nhìn Nhiễm Nhan vài lần, càng nhìn càng thấy giống, cũng không phải là vẻ ngoài giống, mà phần cao quý, tư thái vững vàng, tính cách thẳng thắn trong xương cốt kia. Rũ mắt xuống, lão phu nhân mới nói: "Đừng đem lời của bọn họ để trong lòng, cứ thanh thản ổn định ở Trịnh phủ chờ gả."



Lão phu nhân thật sự khinh thường thủ đoạn của mấy người Đỗ thị, trong mắt bà, đều là đám nhỏ nhen không lên được mặt bàn, biện pháp dùng nhiều khi còn không được coi là kế.



Lúc đầu lão phu nhân còn miễn cưỡng duỗi tay vào chuyện hậu viện một chút, sau đó cả nhìn cũng thấy nhạt nhẽo, mới lười ba phải.



Cùng thế hệ của lão phu nhân, có rất nhiều hồng nhan cân quắc không nhường tu mi.



24 học sĩ của Lăng Yên Các, phu nhân của bọn họ không có ai là đèn cạn dầu, nữ nhân bước ra từ loạn thế, có người mưu trí như Lý lão phu nhân, cũng có người kiêu dũng như Thư nương, cũng có nữ nhân trải qua nhiều triều loạn ly mà vẫn vinh quang như lão thái thái Tiêu thị. Bọn họ mưu mẹo là vì thiên hạ, chiến đấu là vì lê dân bá tánh, trí tuệ quảng đại, tầm nhìn lâu dài, là một thế hệ được gột rửa bởi máu tươi, phụ nhân trong hậu viện đấu tới đấu lui đương nhiên không có khả năng so sánh.



Nhiễm Nhan nhẹ nhàng gật đầu, hôm nay thái độ của lão phu nhân nhiệt tình hơn nhiều so với lần trước, nàng không biết là bởi vì một khúc Quan Sơn Nguyệt kia hay là biểu hiện của nàng hôm nay, tóm lại, vẫn không thể hiểu được sao lại lọt vào mắt lão phu nhân.



Kiếp trước khi Nhiễm Nhan xử lý công vụ luôn rất được các lão nhân gia ưu ái, không nghĩ tới sau khi sống lại một đời, vẫn được vào pháp nhãn của mấy lão nhân như vậy.



Một lát sau, Vãn Lục ôm tiêu quay lại, Nhiễm Nhan nhìn ống tiêu kia, không khỏi hơi mỉm cười, tiếp lấy thử vài âm, rồi nói: "Nhi đối với âm luật có sức lĩnh ngộ rất kém, chỉ máy móc nhớ rõ làn điệu, thổi không tốt mong ngài chớ trách."



Lý lão phu nhân vê Phật châu, khẽ cười nói: "Được."



Bài Quan Sơn Nguyệt này là khúc đầu tiên mà Nhiễm Nhan luyện tiêu tập được, dùng nghị lực bám riết không tha của nàng, đã sớm thổi qua không chỉ ngàn lần, không cần nghĩ cũng có thể thổi tự nhiên, thì khỏi nói đến chuyện nàng lần này dụng tâm.



Lão phu nhân híp mắt, lẳng lặng nghe.



Khúc rất ngắn, một khúc kết thúc, lão phu nhân vẫn còn đắm chìm ở trong đó, thật lâu sau mới nói: "Chỉ pháp thuần thục, cũng còn có thể cải thiện thêm."



Nhiễm Nhan hơi ngượng ngùng, nàng xác thực không có thiên phú âm nhạc gì.



Thị tỳ Bình Ý đứng một bên khẽ cười nói: "Nhan nương, lão phu nhân chính là cao thủ trong đó, đã lâu chưa có khen qua ai đâu!"



Nghe những lời này, trong lòng Nhiễm Nhan biết rõ ràng, lão phu nhân khen nàng, là bởi vì cảm thấy nàng đã rất nỗ lực. Nhiễm Nhan cười nói: "Có câu nói cần cù bù thông minh, bất quá nhi cũng biết, có vài thứ vẫn phải dựa vào thiên phú, có cố hơn nữa cũng vô pháp đạt tới đỉnh."



"Ngươi vì sao lại nỗ lực như thế?" lão phu nhân rất vừa lòng việc Nhiễm Nhan tự mình hiểu lấy, không cao ngạo không nóng nảy.



"Duy hỉ mà thôi." Nhiễm Nhan trước nay đều là như thế, một khi quyết tâm làm chuyện gì đó, thì phải cố gắng làm hết sức rồi mới bằng lòng bỏ qua.



Lão phu nhân gật đầu. Người già rồi, thì có cảm giác số mệnh, luôn cảm thấy Nhiễm Nhan xuất hiện, là vì xóa bỏ bớt tiếc nuối của bà khi Bình Dương công chúa mất sớm, "A Ninh mưu kế chất chồng, chinh chiến sa trường, cuối cùng không thể da ngựa bọc thây, lại vì khó sinh mà bỏ mạng, cho nên nói...nữ nhân a..."



Nghe câu cảm thán này, trong lòng Nhiễm Nhan lại có chút buồn bã, lẳng lặng ngồi trong chốc lát, thấy lão phu nhân đã có vẻ buồn ngủ, liền đứng dậy cáo từ.



Cùng Vãn Lục ra khỏi Bình Dương đường, Nhiễm Nhan liền thấy Hình Nương đang chờ ở cửa, thấy Nhiễm Nhan, ánh mắt tràn đầy lo lắng và nghi vấn mà nhìn nàng.



Nhiễm Nhan mỉm cười lắc đầu, chủ tớ ba người cái gì cũng không nói, cùng nhau quay về phòng.



Trở lại chỗ ở, đã sớm có thị tỳ chờ, "Nhan nương, nô tỳ tới truyền lời thay Nhiễm phủ, thỉnh nương tử ngày mai đi tú phường chọn vải may và kiểu dáng cho áo cưới, Nhiễm lang quân nói, nương tử nếu không tiện, hắn sẽ thỉnh người đưa đến trong phủ."



Chủng loại vải phức tạp, nếu muốn chọn cho hợp ý, vẫn phải đích thân đi một chuyến mới được, nếu làm tú phường hưng sư động chúng kéo mấy xe vải vào Trịnh phủ, Nhiễm Nhan còn đang ở nhờ nhà người khác, vừa rồi thiếu chút nữa còn bị nhét thị tỳ, đương nhiên không muốn để cho Trịnh phủ thêm chút phiền toái nào nữa, liền nói: "Ta ngày mai xuất phủ."



"Dạ." Thị tỳ hơi khom người, Hình Nương lập tức không dấu vết nhét một túi tiền vào tay nàng ta, "Làm phiền cô nương."



Ánh mắt bình tĩnh khiêm cung của thị tỳ hơi sáng lên, "Là chuyện nô tỳ nên làm."



Vào phòng, Hình Nương cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra ở chỗ lão phu nhân, mà là nói: "Nương tử, sáng nay Tam Lang đã đưa tới danh sách của hồi môn, ngài xem qua một chút đi."



"Hồi môn của ta là tam thúc ra?" Nhiễm Nhan tiếp nhận danh sách, kinh ngạc hỏi. Nhiễm thị sẽ không nhỏ mọn như vậy, cả một chút của hồi môn cũng luyến tiếc đó chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện