"Thập Thất Nương chớ trách A Tình vô lễ, nàng ấy luôn thích gây chuyện với người khác." Độc Cô Lan Yến nói giọng ba phải.



Nhiễm Nhan sắp phải gả cho Tiêu Tụng, Độc Cô thị phu nhân của Tống Quốc Công là cô cô của Độc Cô Lan Yến, tuy cũng không thân thiết, nhưng cũng không cách quá xa, Tiêu Tụng là biểu huynh của Độc Cô Lan Yến, có một tầng quan hệ như vậy, nàng ta vô luận như thế nào cũng không thể cùng Nhiễm Nhan trở mặt.



"Ừm." Nhiễm Nhan buông cái ly, quay đầu nhìn về phía Trình Tình Nhi, "Trình nương tử nói với ta lời này là có ý gì? Muốn ta phải đáp lại như thế nào?"



Nhiễm Nhan không phải là trưởng bối của Nhiễm Vân Sinh, đương nhiên không thể làm chủ hôn sự của hắn, huống chi, trên tư liệu lịch sử ghi lại phò mã của Ba Lăng công chúa là Sài Lệnh Võ, nàng ta dù có thật lòng muốn chiêu Nhiễm Vân Sinh làm phò mã, tương lai sợ cũng chỉ là một khúc bi ca, đúng như lời Lưu Thanh Tùng, bọn họ không nhấc nổi cái đùi này của lịch sử.



"Không có ý tứ gì, bất quá là muốn nhắc nhở ngươi một câu, người công chúa coi trọng chưa có ai thoát được." Trình Tình Nhi nhàn nhạt nói.



Sắc mặt Độc Cô Lan Yến càng không vui, trong lòng không hiểu Trình Tình Nhi là thật sự muốn gây chuyện với Nhiễm Nhan, hay là lại đây quấy rối, nàng ta nói những lời này, tất nhiên sẽ làm cho Nhiễm Nhan đối lập với Ba Lăng công chúa. Nếu Nhiễm Nhan chỉ là Nhiễm thị Thập Thất Nương, Độc Cô Lan Yến cũng không hoài nghi gì, nhưng mấu chốt là vừa rồi mới nghe nói hôn thư của Nhiễm Nhan và Tiêu Tụng đã định, tháng Ba là sẽ thành thân, Trình Tình Nhi hành sự như vậy thì không thể không làm người nghĩ nhiều.



Thế nhân đều biết Lư quốc công Trình Tri Tiết kiêu dũng, bởi vậy đa phần cho rằng hắn là một tên đại quê mùa chỉ biết múa may Tam bản phủ, nhưng chỉ có người cùng hắn thâm giao mới rõ ràng, người này ngoại thô nội tế, làm chính sự cũng không thua đám người Phòng Huyền Linh, Trình Tình Nhi là đích nữ của Trình Tri Tiết rất được lòng cha mình, không thâm giao thì chỉ có thể thấy nàng ta ngạo mạn vô lễ.



Nhiễm Nhan nhìn thẳng ánh mắt nàng ta thật lâu mới dời đi, nói: "Trình nương tử có tâm, đa tạ."



Nhiễm Nhan cố ý làm bộ không hiểu là nàng ta đang châm ngòi ly gián, thật sự coi lời nàng ta như lời hảo tâm nhắc nhở, Ba Lăng công chúa nếu biết, chắc sẽ sinh ra hiềm khích đối với Trình Tình Nhi.



Nhiễm Nhan bất động thanh sắc mà hoàn trả một đòn châm ngòi ly gián, âm thầm giao phong như vậy, lại làm tâm tình Trình Tình Nhi rất tốt, tính tình nàng ta trên thực tế hơi giống Nhiễm Nhan, ngày thường thích trực lai trực vãng, nhưng nếu có ai muốn thọc sau lưng nàng ta, cũng trăm triệu lần không có khả năng.



Ánh mắt Độc Cô Lan Yến buồn bực, nhưng bởi vì đang ở trong phủ người khác, thân phận của Trình Tình Nhi lại tương đương với nàng ta, nên cũng không tiện phát tác, đành phải cố chịu đựng, nụ cười lại không thể tự nhiên như trước nữa, "Tiêu Thị lang chính là biểu huynh của ta, kỳ thật hôm nay lại đây chỉ là vì muốn làm thân với biểu tẩu tương lai một chút, Thập Thất Nương ngươi ngàn vạn lần đừng tin lời bậy bạ của A Tình, nàng ấy bất quá là tới xem náo nhiệt."



Nhiễm Nhan nghiêm túc gật đầu, "Ta đương nhiên sẽ không cho hai vị là loại người rảnh rỗi như vậy."



Trên thực tế, Độc Cô Lan Yến và Trình Tình Nhi thật đúng là loại người rảnh rỗi như vậy.



"Nếu đã gặp, chúng ta cũng không ở lại thêm nữa." Độc Cô Lan Yến cười nói.



Nhiễm Nhan cũng không có chút ý tứ giữ người lại, lập tức đứng dậy nói: "Ta tiễn hai vị."



Độc Cô Lan Yến vốn là chỉ nói một câu khách khí, lần này càng bực bội, trong tình huống bình thường, lui tới giữa nữ tử quý tộc, chỉ cần không phải ghét nhau ra mặt, thì đều sẽ giữ ba phần mặt mũi cho nhau, nhưng Nhiễm Nhan ra vẻ như vậy, nếu không phải đã quyết định phân rõ giới hạn với nàng ta, thì chính là rất không biết cách xử thế. Độc Cô Lan Yến cho rằng, nữ tử Tiêu Tụng nguyện ý cưới, không có khả năng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, làm như vậy tất nhiên là tỏ thái độ không muốn cùng nàng ta lui tới nữa.



Nếu không có mấy lời quá ngạo mạn thất lễ kia của Trình Tình Nhi, sự tình cũng không đến mức này, Độc Cô Lan Yến cũng lập tức mất đi suy nghĩ muốn ở lại, nghẹn một bụng lời muốn hỏi Trình Tình Nhi, đương nhiên không thể nhàn hạ thoải mái mà cọ bữa cơm này.



Trình Tình Nhi lại không có vẻ tức giận, đứng dậy vuốt vuốt làn váy, ung dung rời khỏi thính đường.



Nhiễm Nhan cũng nhìn ra Trình Tình Nhi có vẻ có địch ý với mình, trong lòng hơi khó hiểu, mình trêu vào nàng ta khi nào?



Đoạn đường từ thính đường ra nội môn, Nhiễm Nhan nghĩ đi nghĩ lại, duy nhất có thể quan hệ, cũng chỉ có Tiêu Tụng và Tô Phục. Nhiễm Nhan còn nhớ rõ, khi Trình gia mở tiệc xem mắt ở tư viên thành đông, Trình Tình Nhi đã từng vì Tô Phục mà chạy ra khỏi noãn các để đuổi theo...lúc ấy Nhiễm Vận và Hàn Tầm còn nói, Trình nương tử chỉ sợ đã coi trọng hắn.



Nhưng quan hệ giữa Nhiễm Nhan và Tô Phục, đừng nói là Trình Tình Nhi, chỉ sợ cả Tiêu Tụng cũng không thể biết rõ.



Nàng nghĩ đến nhập thần, không để ý đường đi, lúc đi vào trong viện, có một người từ trên đường nhỏ đi ra, nhưng cũng không thấy đám người Nhiễm Nhan, nên bị va phải Nhiễm Nhan.



"Thập Thất Nương!" người nọ đứng vững, rồi vội vàng duỗi tay ra đỡ Nhiễm Nhan.



"Ngươi cái này..." Độc Cô Lan Yến đang bực bội không có chỗ xả, vốn tưởng rằng chỉ là một thị tỳ, nói một nửa mới thấy đối phương chải búi tóc phụ nhân, không khỏi hồ nghi mà đánh giá nàng.



Nhiễm Nhan đứng vững lại mới nhìn rõ là Nhĩ Đông.



"Tì thiếp nhất thời đi quá gấp, va phải Thập Thất Nương cùng hai vị quý nhân, thỉnh quý nhân trách phạt." Nhĩ Đông vội vàng nhún người thỉnh tội.



"Không có việc gì, ngươi có việc thì đi trước đi." Nhiễm Nhan nói.



Nhĩ Đông chần chờ một chút, vội vàng cáo tội với Độc Cô Lan Yến và Trình Tình Nhi, rồi đi vào hậu viện.



Trong phủ này chỉ có hai nam chủ tử là Nhiễm Bình Dụ và Nhiễm Vân Sinh, Độc Cô Lan Yến nhất thời không biết Nhĩ Đông đến tột cùng là tiểu thiếp của Nhiễm Bình Dụ hay là của Nhiễm Vân Sinh, muốn hỏi Nhiễm Nhan một câu, nhưng thấy mặt nàng như băng sơn, mắt nhìn thẳng, nên đành thôi, ngược lại nghĩ bất quá là một thị thiếp thôi, cho dù là của Nhiễm Vân Sinh thì đã sao? Nên cũng không nghĩ nhiều nữa, từ trong nội môn trực tiếp lên xe ngựa.



Đã đến buổi trưa, hôm nay nhờ phúc của Độc Cô Lan Yến và Trình Tình Nhi, phòng bếp làm ra món ăn trân quý đầy bàn, vì không có khách nhân câu thúc, người trong nhà lại no một bụng lộc ăn.



"Nương tử, vừa rồi có mấy nhà đưa thiệp mời tới." Hình Nương thấy Nhiễm Nhan thanh thản dựa trên ghế cong đọc sách, liền đem thiệp mời đặt trên bàn trước mặt nàng.



Nhiễm Nhan buông thư, vừa cầm lấy thiệp mời vừa hỏi: "Ai đưa? Nhiều như vậy?"



Ước chừng có bảy tám tấm, đúng là thời tiết đầu xuân, mấy quý phụ an phận một cái mùa đông đương nhiên không chờ nổi nữa. Phu nhân ở Trường An thu được mấy chục tấm thiệp mời thì cũng chẳng có gì lạ, kỳ quái là có người vậy mà lại mời nàng.



Hình Nương nhìn ra nghi hoặc của nàng, liền cười nói: "Nói vậy càng về sau sẽ càng nhiều, Tiêu Thị lang vô luận là bản thân hay là gia tộc, địa vị đều thập phần tôn quý, nên người khác cũng tò mò người có thể làm thê tử của hắn chính là người nào."



Lời này của Hình Nương nói rất uyển chuyển, Nhiễm Nhan gả vào Tiêu gia, là chân chân thật thật trèo cao, chuyện này ở Đường triều nơi quan niệm dòng dõi rất nặng, chính là đề tài hiếm gặp, đương nhiên sẽ có rất nhiều phu nhân rảnh đến hốt hoảng đối với Nhiễm Nhan tràn ngập hứng thú.



"Tin tức của các nàng thật là linh thông." Tin tức từ bổn gia hôm nay mới truyền tới, bọn họ thế nhưng giữa trưa đã phát thiệp mời.



Hình Nương nói: "Hôn thư là qua tay quan phủ, chuyện lớn như Tiêu gia con vợ cả đại hôn, bọn họ sợ là còn biết tin sớm hơn cả chúng ta."



"Ta đây có nên đi hay không?" Nhiễm Nhan rất không muốn đi, bất quá nàng tuy không cảm thấy mình có thể trở thành người giao tế tài ba, nhưng cũng không muốn kéo chân sau của Tiêu Tụng, chuyện nên làm nàng cũng sẽ không thoái thác.



"Chỉ cần nói chờ gả việc nhiều từ chối là được, bọn họ lúc này cũng chưa chắc là đủ tôn trọng, chúng ta cũng không đáng phải đưa tới cửa cho người ta tiêu khiển, bất quá, sau khi thành hôn thì không từ chối được nữa." Hình Nương kiên nhẫn giải thích cho nàng, "Dù là tiêu khiển, cũng nhất định phải đi cho biết, có điều chỗ Trịnh lão phu nhân thì cần phải đi."



Với xuất thân của Nhiễm Nhan, mặc dù có thân phận phu nhân Tiêu gia, người khác cũng chưa chắc thật lòng tôn trọng, khẳng định vẫn có vài người phê bình kín đáo.



"Trịnh lão phu nhân?" Nhiễm Nhan hầu như quên mất vị kỳ nữ nghe nói là phụ tá của Bình Dương trưởng công chúa kia, tuy rằng đã không còn phong quang tuổi trẻ, nhưng không ảnh hưởng đến lòng tôn kính của nàng dành cho người phụ nữ này. Nàng rút ra thiệp của Trịnh phủ, gật đầu nói: "Là nên đi một chuyến."



Bỏ qua chuyện tôn trọng đối với Trịnh lão phu nhân, tình cảnh hiện giờ của Nhiễm Nhan, sau lưng chỉ có một mình Nhiễm thị thì còn xa mới đủ, nếu có dính dấp với Huỳnh Dương Trịnh thị, người coi thường nàng cũng sẽ bớt đi. Dù cho Nhiễm Nhan sẽ không quá để ý cái nhìn của người ngoài, nhưng nếu bởi vì vậy mà trong sinh hoạt phải chịu rắc rối, thì là điều mà nàng không hề muốn nhìn thấy.



Chuyện hôn sự mặc dù không có ai cố tình rêu rao, nhưng tin Tiêu Tụng cưới tân nương cũng lan truyền nhanh chóng, bá tánh toàn bộ thành Trường An lật đật kháo nhau Trường An Quỷ Kiến Sầu rốt cuộc có người dám muốn!



Trải qua một mùa đông, nhiệt tình bát quái ngủ yên được nhanh chóng đốt lên, trên phố nghị luận sôi nổi, đa số là cảm thấy hứng thú với thân phận của Nhiễm Nhan, còn có rất nhiều người bắt đầu hỏi thăm xuất thân và nơi ở của Nhiễm Nhan.



Nhiễm Bình Dụ cảm thấy chuyện nháo quá lớn, chờ sau khi Nhiễm Nhan nhận thân với Trịnh phủ, liền lập tức cùng Trịnh phủ thương nghị, để Nhiễm Nhan dọn đi Trịnh phủ ở. Mặc kệ thế nào, quá thân cận với thúc bá là thương nhân, cũng không tốt lắm cho thanh danh.



Trịnh thị cũng có ý kết thân với Tiêu thị, huống hồ dùng Nhiễm Nhan một nữ nhi của một thứ nữ gả vào Tiêu gia, mặt mũi Trịnh phủ rất rạng rỡ, cho nên đương nhiên sẽ không cự tuyệt.



Sau khi Nhiễm Nhan đến Trịnh phủ, suốt một tháng không gặp Tiêu Tụng. Hình Nương ngăn đón gắt gao, vô luận là Tiêu Tụng dùng biện pháp gì, dùng thủ đoạn gì, cũng hoàn toàn không dao động, mà Trịnh Nhân Thái lại là một tướng quân, hộ vệ trong phủ đương nhiên không phải Nhiễm Bình Dụ có thể so sánh, Tiêu Tụng nếu bò tường mà bị phát hiện, đến lúc đó mặt mũi ai cũng rất khó coi, cho nên chỉ có thể chịu đựng nhịn xuống.



"Nương tử, Tiêu Thị lang lại tới nữa đó!" Vãn Lục tươi cười đầy mặt ôm một bao đồ lớn đi vào.



Tiêu Tụng tuy không thể vào phủ, nhưng hắn ngày nào cũng đưa tới vài đồ chơi linh tinh, lại gửi kèm một phong thơ, mượn chuyện này đưa tình. Hình Nương đối với chuyện này cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, để bọn họ tùy ý trao đổi thư từ an ủi tương tư.



Nhiễm Nhan khẽ cười nói: "Lần này lại tặng cái gì tới?"



Vãn Lục đem đồ vật trải ra trên bàn, Nhiễm Nhan mở tay nải ra, bên trong có rất nhiều đồ vật nhỏ mà nương tử gia thích, còn có một cái hộp dài.



Nhiễm Nhan duỗi tay mở nó ra, bên trong rõ ràng là một cây trường tiêu, bên cạnh còn kẹp một phong thơ.



Tiêu Tụng từ trước đến nay thập phần cẩn thận, hắn khi còn ở Tô Châu đã từng năm lần bảy lượt mà mát mẻ "dù với tiêu giữ gìn kỹ như vậy, chắc là tín vật đính ước đi", hiện tại nhớ tới mới biết được, té ra người này sớm như vậy đã bắt đầu ghen tuông rồi.



Nhiễm Nhan cười cười cầm tiêu lên, nhìn kỹ một lần, theo bản năng nhìn xem có cơ quan hay không, mặc dù không có giấu đao, có ám châm gì đó cũng không tồi, nhưng mà ngó nghiêng hết toàn bộ thân tiêu, Nhiễm Nhan lại phải thất vọng, đây chỉ là một ống tiêu vô cùng bình thường.



Tiêu Tụng vẫn luôn rất có khả năng đoán được tâm tư nàng, cho nên Nhiễm Nhan ngay từ đầu đã có chút chờ mong, giờ trong lòng hơi thất vọng, đồng thời, cũng thoáng tỉnh lại một chút, hắn cũng không phải thần như vậy! Lần nào cũng đều có thể làm nàng vừa lòng, đối với chuyện này nàng cần phải phóng khoáng một chút.



Nhiễm Nhan buông tiêu, mở thư của Tiêu Tụng ra,vừa nhìn thấy, sửng sốt một lát, sau đó mắt có chút ướt át.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện