Hình Nương ngoài miệng thì đáp ứng, lại ngầm dùng mắt ra hiệu cho Vãn Lục, để nàng nhanh chóng thỉnh Tiêu Thị lang lại đây.
Vãn Lục vội vàng rời đi.
Khoảng nửa khắc sau, Tiêu Tụng liền chạy vào, nghe Hình Nương nói Nhiễm Nhan cơm trưa cùng cơm chiều cũng không đụng tới, thì cũng không màng lễ tiết gì nữa, đi thẳng vào trong phòng, vén áo choàng lên, ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng gọi: "A Nhan..."
Tiêu Tụng kéo kéo chăn của nàng, vẫn không chút sứt mẻ, "A Nhan, dậy đi, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi, còn không đứng dậy ta sẽ ôm cả chăn lẫn người đi a!"
Không trả lời, Tiêu Tụng lại là nói được thì làm được, dùng chăn bọc lấy nàng, định ôm ra ngoài.
"Tiêu Việt Chi, thả ta xuống!" Nhiễm Nhan vốn đã cảm thấy mất mặt, lần này nếu vì ngượng ngùng mà không muốn ra cửa, bị người dùng chăn ôm ra, chỉ sợ càng thêm mất mặt.
Tiêu Tụng thả nàng xuống, vì khi Nhiễm Nhan leo lên giường cả vớ cũng lột ra, hắn để nàng đứng trên chân mình, cứ như vậy, thân thể hai người dán chặt lấy nhau, thanh âm thuần hậu của Tiêu Tụng vang bên tai nàng, "Ta trước kia còn làm nhiều chuyện mất mặt hơn, nhưng đâu có như ngươi!"
"Ngươi đã làm những gì?" chóp mũi Nhiễm Nhan dáng trên ngực hắn, cả người quấn chăn bị hắn ôm vào ngực, cảm giác rất an toàn.
Tiêu Tụng cười nói: "Đêm nay chợ đông không có cấm đi lại ban đêm, ta mang ngươi ra ngoài chơi, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện."
"Được." Nhiễm Nhan cũng cảm thấy mình vừa rồi quá nữ khí, hơn nữa bây giờ còn đứng trên mu bàn chân Tiêu Tụng, vừa gần gũi vừa ái muội như thế, không khỏi ho khan một tiếng, tránh tay hắn ra, kéo chăn trở về bên giường, "Vậy ngươi ra ngoại thất chờ một chút, ta muốn thay quần áo."
Tiêu Tụng nhoẻn miệng cười, "Ừm."
Vãn Lục thấy Tiêu Tụng quả nhiên có thể dỗ được Nhiễm Nhan, không khỏi vui mừng, lập tức gọi thị tỳ vào, đem mành giữa ngoại thất và nội thất buông xuống. Tiêu Tụng thì ngồi xuống bên kỷ ở ngoại thất, thị tỳ lập tức bưng trà lên.
Nhiễm Nhan quỳ ngồi trước đài trang điểm, trong lòng cũng kinh ngạc, bản thân mình rõ ràng cảm giác rất quẫn bách, không muốn thấy mặt ai, nhưng sau khi hắn đến thì mạc danh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhiễm Nhan cũng không hiểu vì sao, nhưng nàng biết cảm giác của mình ngay lúc đó giống như ốc sên tìm được vỏ của mình, rốt cuộc cũng an toàn.
Vãn Lục chọn cho Nhiễm Nhan một cái áo khoác nhỏ màu vàng nhạt, chung quan cổ áo có một vòng lông thỏ, làm khuôn mặt trắng nõn của Nhiễm Nhan thêm vài phần kiều tiếu, rồi nhanh chóng chải một cái búi tóc đơn giản.
Nhiễm Nhan nhìn trong gương, không khỏi nhíu mày nói: "Lần trước ta mặc cái áo choàng lông thỏ kia đã bị người nào đó cười nhạo, đừng mặc kiểu này nữa."
"Cười nhạo gì?" Vãn Lục không dám gật bừa, "Ta thấy Tiêu Thị lang thích vô cùng."
Nhiễm Nhan nghi hoặc, phải không? Nàng sao cứ cảm thấy đó là cười nhạo chứ?
Phòng ngoài Tiêu Tụng nghe rõ ràng đoạn đối thoại này không sót chữ nào, khóe môi không khỏi giương lên. Cảm giác như vậy thật ấm áp, làm Tiêu Tụng có chút gấp không chờ nổi muốn thành thân.
Nói đến hôn sự, Tang Thần hiện tại đang cùng Thôi gia nháo đến nghiêm trọng, nhưng chuyện Thôi gia hưng sư động chúng đi cầu hôn cũng bị tiết lộ ra, bởi vì người ngoài không biết là cầu hôn cho ai, cho nên Thôi thị liền cầu một vị trắc phu nhân từ Nhiễm thị cho Nhị Thập Nhất lang nhà bọn họ, chính là Thập Bát nương Nhiễm Mỹ Ngọc, cũng coi như đem việc này lấp liếm đi.
Thôi Nhị Thập nhất lang là Tứ phòng con vợ cả, tình cảnh của hắn cũng không khác Tang Thần bao nhiêu, Thôi thị Tứ phòng và Lục phòng có tình huống như nhau, đều chỉ còn vài người ít ỏi, nhưng phẩm mạo của Nhị Thập nhất lang so với Tang Thần thì kém không chỉ một chút.
Có cái kết quả như vậy, có vài phần là do lão thái thái ảnh hưởng, Tiêu Tụng cũng không định miệt mài theo đuổi, mục đích của hắn chính là cưới Nhiễm Nhan về nhà, người khác ra sao, hắn không thèm quan tâm.
Tiêu Tụng đang nghĩ ngợi, mành được vén lên, một mỹ nhân mặt áo váy màu vàng nhạt từ nội thất chậm rãi đi ra, quần áo ngắn gọn tươi tắn, khuôn mặt vốn tinh xảo được trang điểm nhẹ, hàng mi dài, hai má đánh màu hồng nhạt nhẹ nhàng, phảng phất như thời thời khắc khắc đều e lệ ngượng ngùng, đúng là kinh châu bất động ngưng lưỡng mi, duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân.
"Lạ lắm à?" Nhiễm Nhan thấy kinh ngạc trong mắt Tiêu Tụng, không khỏi hỏi.
Tiêu Tụng lắc đầu, "Ta chỉ không ngờ, A Nhan nhà ta mà kiều nộn lên, còn kiều nộn hơn Nhiễm Nhị Thập nương đến ba phần."
Nhiễm Vận mới có mười ba mười bốn tuổi, Nhiễm Nhan đã mười sáu, linh hồn thì còn nhiều hơn hai cái 16, bị khen như vậy một cái, thêm câu "A Nhan nhà ta" kia của hắn, nhất thời lại có chút ngượng ngùng.
"Đi thôi." Tiêu Tụng đứng dậy, cầm tay Nhiễm Nhan, đuôi lông mày khóe mắt toàn là ý cười.
Hai người lên xe ngựa trong nội môn, một chút cũng không trì hoãn đi về hướng chợ đông.
Đêm nay là đêm giao thừa, bình thường giờ này đều đã cấm đi lại ban đêm, mọi người chỉ sợ cũng đã sớm tiến vào mộng đẹp, nhưng giờ này khắc này, các phường môn đều mở rộng, trên mỗi con phố, thải lâu tương vọng, chu môn tú hộ, họa đống điêu lương*, hai bên đường treo từng hàng đèn lồng, màu sắc khác nhau, có đèn hình ống, đèn hình cầu, đèn cung đình sáu cạnh, tháp đèn, các loại đèn màu hoan hỉ cát lợi, bên trên vẽ sơn thủy, mỹ nhân, viết chữ lưu niệm...
*ý là lầu các đủ các sắc màu san sát nhau, nhà có cổng đỏ trang hoàng rực rỡ...để nguyên đọc cho nó cool
Còn chưa tới chợ đông, đã cảm nhận được không khí năm mới rầm rộ.
Khi xe ngựa đi ngang qua khu vực giữa phường Bình Khang và chợ đông, chỉ nghe đàn sáo du dương, kỹ nữ ở phường Bình Khang hầu như tràn hết ra đường, thi triển tất cả thủ đoạn thiên kiều bá mị để kiếm khách.
Tiêu Tụng cho xe ngừng trước lối vào của một tửu lầu ở chợ đông, hai người nắm tay đi vào. Lão bản tửu lầu vì phòng ngừa khách quý bỗng nhiên lâm môn, đương nhiên đã có chuẩn bị, bọn họ thường sẽ chừa ra hơn mười nhã gian, đêm nay khách đông không còn chỗ, nếu có quý nhân vào, bọn họ cũng dễ ứng phó. Cho nên tửu lầu luôn chật ních, lão bản nhận ra là Tiêu Tụng, thì cũng lập tức tự mình dẫn hai người đi nhã gian.
Những ngày lễ hội như trừ tịch, tết hoa đăng thượng nguyên, Thất Tịch...thường hay có nam nữ kết bạn ra ngoài, chuyện này cũng không quá kỳ lạ, nhưng Tiêu Thị lang lại đồng hành với một vị nương tử, chuyện này lại quá làm người kinh ngạc.
Bởi vậy hai người vừa mới lên lầu hai, thực khách trong đại sảnh dưới lầu liền nổ tung, không khí năm mới làm cho tâm tình ai cũng rất tốt, nhiệt tình bát quái cũng bốc lên tới mức chưa từng có, vì thế lập tức cả hôn sự của Tiêu Thị lang và thân phận của Nhiễm Nhan đã mở đầu cho đề tài thảo luận nóng bỏng.
Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan vừa đến cửa nhã gian, gian bên cạnh liền có người đẩy cửa bước ra.
Là mấy người ăn mặc hồ phục viên lãnh như công tử ca, nhưng ai cũng mặt như phù dung, vừa nhìn liền biết là nữ tử. Nhiễm Nhan vẫn không quá để ý, đối phương lại nhìn qua.
Tiêu Tụng dừng bước chân, thấy đối phương, cười tiến lên một bước, không dấu vết mà đem Nhiễm Nhan chắn phía sau, chắp tay thi lễ nói: "Nguyên lai là Độc Cô nương tử."
Nhiễm Nhan thấy có chút kỳ quái, hai vị nương tử của Độc Cô gia, Độc Cô Lang Ngưng và Độc Cô Lan Yến, có thân phận tuy tôn quý, nhưng không đến mức để Tiêu Tụng dừng chân, còn dùng ngữ khí khách khí như vậy chào hỏi.
Độc Cô Lan Ngưng và Độc Cô Lan Yến lần lượt đáp lễ.
"A, tiểu nương tử của Tiêu Thị lang có bao nhiêu kiều mỹ vậy? Sao lại giấu đến kín mít như thế?"
Bỗng dưng, một giọng nữ khoan thai vang lên. Thanh âm này cũng không mềm mại như nữ tử bình thường, mà giống như gió rừng, khinh khinh phiêu phiêu, tản ra tôn quý từ trong xương cốt.
Lời edior: hm, vậy cô Nhan là 16x2 plus à?