Nhiễm Nhan cách lụa mỏng liếc nhìn mấy người kia một cái.



Con đường phía trước đã dần dần thông suốt, xe ngựa bắt đầu chậm rãi đi tới, Nhiễm Nhan lập tức nói: "Dừng xe."



Xe ngựa dừng lại, Nhiễm Nhan cầm lấy mũ rèm mang lên, "Chúng ta vào tửu lầu này ngồi một chút."



Ba người xuống xe, xe ngựa được sai vặt trong tửu lầu dẫn ra chỗ đậu đằng sau. Nhiễm Nhan theo đuôi hai lang quân kia đi vào đại đường, thấy bọn họ đi lên nhã gian lầu hai, liền thưởng cho gã sai vặt một quan tiền, nhờ hắn lẳng lặng mang các nàng đến ngồi ở gian cách vách của hai lang quân kia.



Gã sai vặt còn cho là nương tử nhà ai tới bắt gian, mặt đầy hiểu rõ mà dẫn các nàng lên lầu, đưa Nhiễm Nhan vào một cái nhã gian, thuần thục nói: "Nơi này của chúng ta cách âm tốt, nương tử nếu là muốn nghe góc tường thì dán sát vào lỗ nhỏ ở góc tường phía bắc là được."



"Cảm ơn." Ý định của Nhiễm Nhan bị biết tỏng, nàng cũng tỉnh bơ, thoải mái cảm ơn.



Gã sai vặt thấy thái độ này của nàng, liền càng chắc mẩm là mình đoán đúng, vui vẻ đọc thực đơn.



Nhiễm Nhan tùy tiện chọn vài món, rồi lại đứng chỗ góc tường.



Chỉ nghe thanh âm nói chuyện bên kia rõ ràng truyền qua, "Nói nhanh lên, Bùi Cảnh làm sao vậy?"



"Bùi Cảnh đã mấy ngày rồi không đến Quốc Tử Giám, mới đầu nghe nói là bị bệnh, cũng không ai biết là bệnh gì, nhưng gần đây ta nghe người ta nói mấy ngày trước Bùi Cảnh phát bệnh, máu trên cổ đột nhiên phun như mưa, phun ra đầy nhà, thị tỳ bên người của hắn có một người đã bị dọa ngất tại chỗ."



"Thật sao?" một thanh âm kinh ngạc nói: "Sao nghe giống như là tự vận vậy a, như thế nào lại mắc phải loại bệnh kỳ lạ này? Vậy hắn hiện tại sao rồi?"



Người nọ tiếp tục nói: "Sáng hôm nay Lâm Hải trưởng công chúa một đường phong trần mệt mỏi tìm đến Trường An, toàn bộ ngự y trong cung đều đang tụ tập ở Bùi phủ đó! Nghe nói là trúng độc, bởi vì không biết là độc gì, cho nên không giải được, hơn nữa Bùi Cảnh đã bất tỉnh nhân sự, chắc cũng là chuyện mấy ngày nay rồi."



Bùi Cảnh tuy rằng nhân phẩm chẳng ra gì, lại có rất nhiều tật xấu, nhưng hắn cũng không phải là cái loại con cháu thế gia mắt cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa ra tay hào phóng, bởi vậy người không bị hắn hãm hại, thì cũng không có ác cảm với hắn, cùng lắm là cảm thấy hắn phẩm hạnh không ra hồn, khinh thường giao hữu mà thôi. Giờ đột nhiên nghe thảm trạng của Bùi Cảnh như thế, ai cũng hít một ngụm khí lạnh.



Phòng bên kia yên lặng một lát, mới có người nhỏ giọng hỏi: "Hắn đắc tội với ai đi? Quan phủ tra không ra sao?"



"Người mà hắn đắc tội kéo ra ngoài có thể đứng đầy hết đường Chu Tước, phải tra chỗ nào? Có điều Lâm Hải trưởng công chúa khóc lóc kể lể với thánh thượng, thánh thượng đã đem vụ này giao cho Hình Bộ..."



Chuyển tới chuyển lui, vụ này vẫn rơi xuống tay Tiêu Tụng, nhào nặn ra sao vẫn phải xem thủ đoạn của hắn.



Nhiễm Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tiêu Tụng tuy rằng không phải chính nhân quân tử, nhưng nàng cảm thấy hắn sẽ không dùng chuyện này để uy hiếp nàng...kỳ thật chuyện có thể uy hiếp đến nàng, đâu phải chỉ mỗi chuyện này đâu.



Cách vách có người nói tiếp: "Aizz, Tiêu Thị lang thật đúng là gánh nổi a...một bên là phu quân của Văn Hỉ Huyện chủ, một bên là nhi tử của Lâm Hải trưởng công chúa, án nào cũng đòi phải mau chóng phá...hơn nữa Hình Bộ cuối năm mấy vụ án chờ xét duyệt sợ cũng đã chất thành núi rồi đi."



Vụ án đưa lên Hình Bộ xét duyệt, toàn bộ đều là án phán tử hình từ các địa phương đưa lên, đã phán xong hình phạt, nhưng chờ Hình Bộ phê duyệt xong mới có thể thực thi, lỡ bất cẩn thì có thể phạm phải án oan, bởi vậy không thể thiếu cảnh giác. Mà hai vụ án ở Trường An này, đương sự đều có thân phận tôn quý, lại mẫn cảm, mọi người chỉ nghĩ thôi đã run, chỉ cần một việc không xong, bị tước quan bãi chức coi như là nhẹ.



Người gánh chuyện này không ít, Hình Bộ Thượng Thư, Hình Bộ thị lang, Hình Bộ lang trung v.v., nhưng cáo già trải qua hai triều như Trương Thượng thư tạm thời không đề cập tới, Tiêu Tụng là người trẻ nhất trong đám quan chức tối cao, so với những người bình thường như bọn họ thì cùng lắm chỉ lớn hơn vài tuổi, nhưng trách nhiệm phải gánh vác khi đứng ở cái vị trí kia thì không phải ai cũng có thể thừa nhận, người bình thường chỉ sợ sẽ bị áp lực như vậy đè sập đi! Đây mới là nguyên nhân bọn họ thổn thức.



Nhiễm Nhan hơi cắn môi, chuyện này làm còn tính gọn gàng, mặc dù tra nghiêm túc, cũng chưa chắc có thể tìm được chứng cứ, nhưng Tiêu Tụng đương nhiên phải chu toàn một phen, hắn biết chân tướng, lại muốn dưới nhiều cặp mắt như vậy giao ra một kết quả giả làm vừa lòng tất cả mọi người, mấy thần tử dưới tay của Lý Thế Dân kia có ai hồ đồ đâu? Gian nguy trong đó không cần nghĩ cũng biết.



Nhiễm Nhan cũng không khỏi nhớ tới Tiêu Tụng đã từng nói qua với nàng: Chuyện này ngươi đừng lo, đôi vai này của ta có thể gánh được bao nhiêu trọng lượng, ta chính mình rất rõ ràng.



Đôi vai của hắn đến tột cùng có thể gánh được bao nhiêu?



Đột nhiên, đáy lòng Nhiễm Nhan hơi đau xót, lại bất giác mà thấy an tâm.



Gian cách vách sau đó nói gì nữa, Nhiễm Nhan cũng không nghe rõ, nàng vào đây vốn là muốn chính tai nghe thấy tử trạng của Bùi Cảnh, đến cuối cùng trọng điểm lại dời đến trên người Tiêu Tụng.



Nhiễm Nhan ngồi xuống tịch, không lâu sau, sai vặt liền bưng đồ ăn lên.



Gã sai vặt vừa mới lui ra ngoài, nàng ngồi trong chốc lát, cũng không có tâm trạng dùng cơm, đang định đứng dậy đi về, cửa xoẹt một tiếng bị đẩy ra, rồi khép lại, một người từ bên ngoài lắc mình vào, trong lòng Nhiễm Nhan căng thẳng, giương mắt liền nhìn thấy một gương mặt đẹp đến mức làm người hít thở không thông.



Nhiễm Nhan tự hỏi là đã gặp qua không ít tuấn nam mỹ nữ, Tô Phục lạnh băng tuấn mỹ, Nhiễm Vân Sinh ôn hòa tươi tắn, Tề Ninh Quân thanh lãnh cao ngạo, mà gương mặt trước mắt này lại pha trộn giữa nam và nữ, lông mày thon dài hơi nhếch, một đôi con ngươi linh động như thu thủy, đôi môi mọng nước...không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không tinh xảo.



Trên gò má hắn có ánh đỏ ửng và mồ hôi lấm tấm, rõ ràng mới vừa rồi có bộ dáng hoảng loạn như đang lạc đường, nhưng nháy mắt lại bình ổn xuống, chắp tay nói với Nhiễm Nhan: "Tại hạ đi nhầm phòng, đường đột nương tử, vọng thỉnh thứ lỗi!"



Thanh âm mát mẻ như suối trong, từ đầu tim chảy qua, Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, mới nói: "Không có gì."



Vừa dứt lời, liền nghe tiếng đập cửa dồn dập mà mãnh liệt, người nọ đột nhiên lắc mình tránh vào phía sau cửa, sóng mắt long lanh mang theo chút cầu xin mà nhìn Nhiễm Nhan.



Vãn Lục cao giọng hỏi: "Người nào đang gõ cửa?"



"Có nhìn thấy một lang quân xinh đẹp không?" người bên ngoài hỏi.



Nhiễm Nhan dùng ánh mắt ra hiệu cho Vãn Lục, Vãn Lục liền nói: "Chưa từng thấy."



Chợ đông chỗ nào cũng là đại quan quý nhân, nếu lung tung xông vào chỉ sợ sẽ đắc tội người khác, những người đó cũng không dám lỗ mãng, chỉ lẩm bẩm một tiếng, "Rõ ràng thấy chạy đến đây mà."



"Ở chỗ này canh đi, ta không tin hắn còn không chịu ra!" có người khác nói.



Thanh âm bên ngoài không còn nữa, người nọ đứng sau cửa thoát lực mà trượt theo vách tường ngồi bệch xuống đất, cũng không dám lên tiếng, chỉ là cảm kích thi lễ với Nhiễm Nhan các nàng.



Nhiễm Nhan bưng chén trà lên, nhẹ nhàng gạt đi bọt nước bên trên. Một lang quân xinh đẹp như vậy, ai cũng không đành lòng đem hắn bán đứng.



Nhiễm Nhan vừa mới tới không bao lâu, đồ ăn bưng lên còn chưa đụng tới, nàng dứt khoát để Ca Lam và Vãn Lục cùng nhau ăn. Nàng chỉ có thể giúp hắn trong khả năng cho phép, đến lúc không thể không rời đi, những người đó có buông tha hắn hay không, cũng chỉ có thể xem vận khí từng người.



Người bên ngoài có vẻ vô cùng trầm ổn, không có chút dị động nào. Cứ giằng co như vậy chừng hai khắc, những người đó không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, bỗng nhiên vội vàng rút lui.



Tuyệt sắc lang quân thở phào, chắp tay thi lễ nói: "Đa tạ nương tử cứu giúp, không biết ngài là nương tử nhà ai, sau này để ta tạ ơn cứu giúp hôm nay."



"Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, ngài xin cứ tự nhiên." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.



Lang quân xinh đẹp chần chờ một chút, vẫn móc từ trong tay áo ra một khối ngọc lớn như đồng tiền đặt lên bàn, thanh âm như chuông bạc nói: "Ta ở Đông Cung nhậm chức, tuy rằng không có quyền thế gì, nhưng mấy chuyện bình thường cũng có thể giúp ngài được, còn thỉnh nương tử chớ có ghét bỏ."



Nhiễm Nhan nhìn hắn, nếu phải dùng một chữ để hình dung hắn, không phải là "Mỹ", mà là "Linh", đôi mắt hắn, thanh âm hắn, dung mạo hắn, đều mang theo một cổ linh khí tự nhiên, làm người ta sau khi kinh diễm lại thấy thoải mái.



Hắn thấy Nhiễm Nhan không cự tuyệt, liền đứng dậy đang muốn lui ra ngoài, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một thâm âm ôn nhã nôn nóng, "An Cẩn!"



Nhiễm Nhan giật mình, An Cẩn...là nội thị như tiên nhân của Thái Tử mà Dung Thiến từng nói qua kia?



Nàng cảm thấy thập phần tiếc hận, một người được trời đất chiếu cố như vậy, một người lớn lên đầy linh khí như vậy, sao có thể lấy sắc thờ người, trở thành đồ chơi dưới thân người khác?



An Cẩn vừa mới mở cửa, liền có một người xông vào, kéo hắn lại nhìn kỹ một lần từ trên xuống dưới, mới dùng ngữ khí trách cứ nói: "Có bị thương hay không? Sao lại chạy nhầm phòng?"



"Không có, mới vừa rồi...là vị nương tử kia cứu ta." An Cẩn nhớ tới bộ dáng thản nhiên thong dong vừa rồi của Nhiễm Nhan, không chút do dự giúp hắn lại không cần hồi báo, liền thật sự có ý muốn báo ân.



Nhiễm Nhan biết, người đang lo lắng cho An Cẩn kia tám phần là Thái Tử Lý Thừa Càn, xét thấy hắn có thanh danh thanh sắc khuyển mã, kết cục còn bị phế truất, cho nên nàng không định tùy tiện đi lôi kéo làm quen.



Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, Lý Thừa Càn nghe An Cẩn nói xong, nắm tay hắn, tiến vào trong tự mình trí tạ Nhiễm Nhan.



Lý Thừa Càn bước nhanh vào phòng.



Nhiễm Nhan đứng dậy, cũng thấy rõ tướng mạo người tới. Lý Thừa Càn cũng coi như tuấn lãng, có ba bốn phần giống Lý Khác, chỉ là gương mặt hơi rộng hơn, có vẻ đôn hậu cẩn thận, ôn hòa hữu lễ, hắn chắp tay khách khí nói: "Đa tạ vị nương tử này đã trượng nghĩa cứu giúp."



"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, lang quân không cần khách khí như thế." Nhiễm Nhan hơi khom người đáp lễ.



"Vị nương tử này gặp nguy không loạn, không giống bình thường, vừa rồi cũng cự tuyệt ta báo ân, thật là hiếm thấy." An Cẩn nói xong, dừng một chút lại nói: "Cho nên ta đã nói thân phận cho nàng."



Lý Thừa Càn ngẩn ra một chút, đánh giá Nhiễm Nhan một cái, nói thẳng: "Nếu nương tử đã biết, An Cẩn nhận lời ngươi, ta chắc chắn làm được."



Lời đã nói đến như vậy, Nhiễm Nhan lại không thể nói không cần ân tình này, cùng lắm thì không đi tìm hắn là được, vì thế nhún gối nói: "Đa tạ điện hạ."



Lý Thừa Càn nhìn thoáng qua khối ngọc trên bàn, cũng không nói gì, liền xoay người rời đi.



Nhiễm Nhan trong lòng chùng xuống, chỉ là không khỏi có chút nghi hoặc, Bùi Cảnh lao lực tâm cơ muốn tóm nàng đem hiến cho Thái Tử, nàng còn cho rằng khẩu vị của Thái Tử khác người, chỉ thích loại nữ tử có mặt Poker này, nhưng hôm nay ánh mắt Lý Thừa Càn nhìn nàng vô cùng trong sáng, bộ dáng không chút hứng thú, chẳng lẽ chuyện hắn vẫn luôn thanh sắc khuyển mã đều là giả vờ cho người khác xem?



Làm trữ quân một nước, lại có huynh đệ nhìn chằm chằm trữ vị như hổ rình mồi, chỉ cần là đầu óc bình thường một chút, cũng sẽ không đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.



Nhiễm Nhan bỗng nhiên nghĩ đến An Cẩn, chẳng lẽ, hắn đây là lấy chuyện hảo nữ sắc để che giấu chuyện của hắn và An Cẩn?



Nhiễm Nhan trầm ngâm, là phủi sạch quan hệ, hay là tạm thời lợi dụng thế lực của Lý Thừa Càn một lần? Chuyện này còn phải cân nhắc kỹ hơn.



Chờ đến khi đoàn người của Lý Thừa Càn rời đi, Nhiễm Nhan mới cùng Vãn Lục Ca Lam lên xe ngựa hồi phủ.



Dọc theo đường đi, nàng nghĩ lại toàn bộ những chuyện Tiêu Tụng làm, những lời hắn nói trong khoảng thời gian này. Càng nghĩ, càng cảm thấy mình không thể cô phụ duyên phận này, đã có một người chịu đối xử tận tâm với nàng như thế đặt ở trước mặt, không có lý do gì lại không quý trọng.



Trở về phủ, sau khi tắm gội xong, Nhiễm Nhan liền cầm ống tiêu kia, đi qua chỗ Nhiễm Vân Sinh.















Lời edior: còn lão thì cầm chai rượu với vài hộp khăn giấy lên mái nhà ngồi đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện