Nhiễm Nhan đem danh mục quà tặng viết xong giao cho quản gia, mới đảo mắt nhìn về phía người tới.
Đây là một lão giả đã hơn 70 tuổi, một bộ bào phục giao lãnh màu xám treo trên thân hình khô gầy, bên ngoài khoác một kiện áo choàng màu xám nhạt, phần lưng hơi khòm, chống một cây gậy gỗ hoa lê, tóc bạc thưa thớt, búi một búi chỉnh tề trên đỉnh đầu, trên cắm một cây trâm gỗ đàn hương. Bước đi cho dù đã tập tễnh, nhưng toàn thân nho nhã, làm người vừa nhìn liền biết đây là một lão nhân đầy bụng học thức.
"Là bản gốc của Phùng Thừa Tố Phùng tiên sinh. Ngài là?" Nhiễm Nhan thấy sắc mặt lão giả tái nhợt, mặt mũi khô quắt lại hơi sưng, có thể thấy được thân thể cũng không khỏe mạnh.
Lão giả than một tiếng, khô ách thanh âm mang vẻ run rẩy đặc trưng của người già, "Lão hủ họ Ngu."
Ngu Thế Nam, trong đầu Nhiễm Nhan lập tức hiện lên cái tên này. Bởi vậy, nàng nghĩ tới Hoài Ẩn viên tịch bên trong liệt hỏa kia, đó là cháu ruột của ông.
Ngu Thế Nam cả đời yêu thích chữ của nhị Vương*, mỗi khi biết được nơi nào có bút tích thực, sẽ nghĩ mọi cách mượn về thưởng thức, thành tựu thư pháp của bản thân ông cũng đã rất phi phàm, tranh chữ của ông cũng là trân phẩm mà thế nhân tranh nhau lưu trữ, đối với bản gốc của Phùng Thừa Tố, đương nhiên không có bao nhiêu hứng thú.
*là Vương Hi Chi và con thứ 7 của ông là Vương Hiến Chi, được xưng tụng là 'thảo thánh Nhị vương'
"Ngu công, ngài như thế nào lại tự mình tới?" Trịnh lang quân vừa dứt ra được khỏi đám triều thần đang hàn huyên, nhìn thấy Ngu Thế Nam, mặt đầy kinh ngạc, vội cung kính chắp tay thi lễ.
Ngu Thế Nam gật đầu, hơi nâng nâng tay, ra hiệu hắn không cần đa lễ, "Đại thọ của Lý lão phu nhân, lão hủ sao có thể không tới?"
Sinh thần lão phu nhân, có nhiều trọng thần triều đình đến tặng lễ như vậy, cũng không phải chỉ vì quan hệ với Trịnh Nhân Thái. Lão phu nhân xuất thân là Lũng Tây Lý thị Thất phòng, thân thế hiển hách, khởi nghĩa cuối đời Tùy cũng từng tham dự chính quyền, là quân sư phụ tá trong đội quân nương tử của Bình Dương công chúa, kiến thức và trí tuệ cũng không phải nương tử bình thường có thể so sánh.
Hơn nữa Lý lão phu nhân lại là người rất nặng lễ tiết, con người tao nhã, có thể làm thơ phú khúc, kỳ nghệ tinh vi, cho nên vô luận văn thần hay võ tướng, đều sẽ rất nể mặt bà.
Ngu Thế Nam được Trịnh lang quân dìu, bước hai bước, bỗng nhiên nhớ đến tiểu nương tử kia vừa rồi khi nói chuyện với mình, bộ dáng vẫn không chút hoang mang, liền quay đầu lại, thấy nàng vẫn đang lẳng lặng nhìn mình rời đi, không khỏi hỏi một câu: "Ngươi là nương tử nhà ai?"
Thanh âm Ngu Thế Nam không lớn, lại khiến cho các triều thần chú ý. Mọi người vốn dĩ cũng không quá chú ý đến một cái tiểu nương tử, dù cho là khá trầm ổn, khá đẹp, cũng không đến mức làm cho những trọng thần triều đình đã trải qua sóng to gió lớn nhìn với con mắt khác, nhưng tính tình Ngu Thế Nam trầm tĩnh ít ham muốn, lại quan tâm mà hỏi một câu, nên không thể trách bọn họ hiếu kỳ.
Nhiễm Nhan nhún người hành lễ, đáp: "Nhi là Tô Châu Nhiễm thị Thập Thất Nương."
Ngu Thế Nam nhìn nàng tuy rằng rất hữu lễ, đôi mắt tối tăm tĩnh lặng như nước lại không có chút gợn sóng nào, ừ một tiếng, nói: "Giang Nam là một địa phương tốt a..."
Ngu Thế Nam đã xuống Giang Nam mấy lần, mỗi lần đi đều có thu hoạch, nếu không phải ông đã biết mình đi không nổi nữa, có lẽ là còn đi nhìn xem.
Trịnh lang quân dìu Ngu Thế Nam đi về yến thính ở Tây viện.
Nhiễm Nhan đứng dậy, đem tranh chữ trong tay giao cho quản gia.
Gợn sóng nho nhỏ này rất nhanh liền bình ổn, cũng có người đánh giá Nhiễm Nhan thêm vài lần, nhưng mà ngoại trừ thấy nàng tương đối trấn định, lại nhìn không ra chỗ đặc biệt nào khác. Còn về mỹ mạo, Trường An trước nay cũng không thiếu, bọn họ đã thấy nhiều, đương nhiên cũng không quá để trong mắt.
Nhiễm Nhan giao xong lễ vật, liền cùng Nhiễm Vận quay về yến thính.
Tiêu Tụng trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện đến chào hỏi, nên chỉ giống mấy quan viên khác, tặng lễ vật, sau đó cùng mấy đồng liêu cũng tới mừng thọ đi về hướng yến thính.
"Thập Thất tỷ, ngươi thật lớn mật, ta nhìn đến chân đều nhũn ra." Nhiễm Vận nhỏ giọng nói.
Nhiễm Nhan cong khóe môi, cùng nàng lui vào trong đường nhỏ, định chờ các triều thần qua, nhân lúc mọi người đang cùng lão phu nhân hàn huyên, thì lách vào trong.
Nhiễm Nhan nhìn đám người nườm nượp, bắt đầu hỏi chuyện về Lý lão phu nhân.
Nhiễm Vận đối với Nhiễm Nhan phục sát đất, nên vừa đi, vừa dốc hết những gì mình có trong đầu nói hết ra.
Lý Tú Ninh chủ soái của nghĩa quân cuối đời Tùy, có thể nói là một thiên tài quân sự, cả tướng nhà Tùy Khuất Đột Thông cũng vài lần liên tục đại bại dưới tay bà. Khi Lý Thế Dân còn đang ở chiến trường Vị Bắc, chủ yếu là nhờ vào đội quân nương tử và Bình Dương công chúa tham chiến, mới có thể liên tục thắng được cường địch.
Khi tấn công vào Trường An, chủ lực của Lý Uyên vượt qua Hoàng Hà tiến vào Quan Trung. Bình Dương công chúa chọn hơn một vạn tinh binh hội họp cùng với Lý Thế Dân ở bờ bắc sông Vị Hà, hai mặt giáp công. Hai người mỗi người lãnh một đội quân, mỗi người đều có Mạc Phủ* của riêng mình, mà Lý lão phu nhân chính là một phần trong Mạc Phủ nghĩa quân.
*Mạc = bức rèm, Phủ = nơi để tài liệu quan trọng, mạc phủ là tên chung cho tổng hành dinh và chính quyền của tầng lớp võ quan, có thể hiểu rộng là cơ quan nhà nước, hoặc là đại bản doanh quân sự, chữ này đc dùng nhiều trong các tư liệu lịch sử của Nhật Bản
Sau khi Lý Uyên đăng cơ, liền phong nữ nhi là Bình Dương công chúa, hài âm "Bình Dương", ý nghĩa nàng là một trong các công thần đứng đầu trong cuộc bình định Tùy triều. Đã từng là phụ tá trong nghĩa quân Mạc Phủ, Lý lão phu nhân vào năm Võ Đức sau khi lãnh danh Nhất phẩm cáo mệnh liền lui về sau màn.
Nhiễm Nhan thở ra một hơi, cũng may nàng không có thật sự hiến thọ lễ trước mặt công chúng, nếu không, chỉ bằng một đôi mắt đã quá hiểu rõ thế sự kia, cũng rõ ràng luôn ý đồ của bọn họ. Ở trước mặt những người như vậy rất khó nắm quyền chủ động, chỉ có thể dựa vào vận khí.
Vào tới yến thính, từ bên ngoài đã có thể thấy rõ, bên trong nam khách cùng nữ khách được phân ra ngồi hai bên, nam tả nữ hữu, bên nữ khách được che bằng một tấm lụa mỏng, có thể tiến vào trong từ cửa hông, không cần phải qua cửa chính.
Đúng như tưởng tượng của Nhiễm Nhan, một đám triều thần đang vây quanh Lý lão phu nhân chúc mừng đại thọ, hai người liền từ cửa hông đi vào, rón rén men theo vách tường chuồn vào bên trong, thấy rõ chỗ của La thị cùng Nhiễm Mỹ Ngọc, liền cúi đầu bước nhanh qua.
"Làm tốt rồi?" La thị quay đầu lại nhẹ giọng hỏi.
Nhiễm Nhan khẽ ừ một tiếng.
La thị liếc nhìn Nhiễm Vận một cái, thấy nàng cười gật đầu, tim vẫn luôn treo trên cao giờ mới buông xuống, biểu tình tự nhiên hơn nhiều so với trước.
Những quan viên triều đình kia buổi chiều còn phải đi công sở trông coi công việc, lễ đã tặng lời chúc cũng đã nói, đơn giản hàn huyên một hai câu rồi lũ lượt rời đi, không khí trong yến thính rõ ràng thoáng đãng hơn lúc nãy nhiều.
Yến hội bắt đầu, tiếng nhạc vang lên, có vũ cơ từ cửa phụ hai bên cửa chính nối đuôi nhau đi vào, bắt đầu nhẹ nhàng múa theo tiếng nhạc trên khu đất trống ở giữa sảnh. Mấy thứ này đối với Nhiễm Nhan mà nói đều vô cùng mới mẻ, bởi vậy xem cũng hết sức chuyên chú, dù rằng nàng cũng không hiểu lắm về âm nhạc vũ đạo.
Nhìn trong chốc lát, Nhiễm Nhan bắt đầu cảm thấy có chút nhạt nhẽo, thời gian cho một bài khoảng non nửa chén trà nhỏ, nhưng động tác lại không nhiều, cái gọi là Nghê Thường Vũ Y hiện tại còn chưa có, có thể phải vài thập niên sau mới xuất hiện.
Thời điểm yến hội sắp kết thúc, mấy lang quân liền đề nghị chơi hành thi lệnh, lấy mừng thọ làm đề tài, Lý lão phu nhân là người rất thích thơ, có thể được chúc thọ như vậy, đương nhiên thập phần cao hứng.
Nhiễm Nhan trong lòng nhảy nhổm, vạn nhất đến phiên nàng, chỉ sợ là phải mất mặt trước toàn bộ người Trường An! Nàng nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu cả nửa câu thơ trữ hàng cho đề tài mừng thọ cũng không có...
Còn may, lang quân bên kia làm chủ, mấy nương tử trong bụng có chút mực nước ngẫu nhiên cũng sẽ dâng lên vài bài, mọi người lại tương đối văn nhã hữu lễ, không có ai cố ý gây khó dễ.
La thị đối với chuyện này cũng không có ý ra mặt, giống như Nhiễm Nhan, rũ mắt, ngẫu nhiên nhấp một ngụm nước ép trong ly.
Nhiễm Nhan trên mặt nhìn thì bình tĩnh, trong lòng lại cực kỳ hồi hộp, nàng nhớ rõ có một lần khi nghiệm thi ở hiện trường cảnh sát phát hiện đã lọt vào bẫy của hung thủ, trong phòng có đặt bom hẹn giờ, tâm tình nàng hiện tại hồi hộp so với lúc ấy nhìn đồng hồ trên quả bom nhảy từng giây từng giây, thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Thẳng đến khi Lý lão phu nhân lộ vẻ mệt mỏi, mọi người mới nghỉ ngơi. Lúc này đã có hơn mười bài thơ mừng thọ, Lý lão phu nhân tuy rằng rất mệt, biểu tình lại làm như rất cao hứng, nói vài câu cảm tạ, rồi thỉnh tội rời đi trước.
Nhiễm Nhan lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cho rằng sắp tan tiệc, lại không nghĩ Trịnh phủ nói đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, nói là nếu không có việc gì gấp, thì thỉnh qua ngồi một chút.
Người rời đi không nhiều lắm, La thị đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này.
"Mẫu thân, sao không có thấy Vương phi?" Nhiễm Vận nhỏ giọng hỏi.
La thị lắc đầu, cũng ra hiệu nàng đừng nói gì.
"Xin hỏi mấy vị có phải là gia quyến Tô Châu Nhiễm thị?" lúc đang muốn quẹo vào trong, bỗng nhiên có một thanh âm thanh thúy hỏi.
Mấy người dừng bước chân quay lại, La thị thấy người hỏi chuyện chính là một thị tỳ, nhưng ăn mặt rất có thể diện, không hề kém cạnh gì so với nương tử nhà bình thường, liền cười đáp: "Đúng vậy."
Ánh mắt thị tỳ kia lưu chuyển giữa ba người, Nhiễm Vận, Nhiễm Nhan, Nhiễm Mỹ Ngọc, cười tươi nói: "Làm nô tỳ tìm khá lâu, vị nào là Nhiễm Thập Thất Nương?"
Nhiễm Nhan khựng lại, lên tiếng nói: "Cô nương tìm ta chuyện gì?"
"Nô tỳ là Thu Mạc, lão phu nhân nhà ta cho mời Nhiễm Thập Thất Nương đến trò chuyện." Thu Mạc cười, thoải mái liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, rồi khom người hành lễ với nàng.
Mấy người hơi giật mình, Nhiễm Nhan cũng có chút khó hiểu, từ lúc nàng đưa tranh chữ đến bây giờ, lão phu nhân hẳn là còn chưa biết đến chuyện này đi? Hay là Ngu Thế Nam thuận miệng đề cập đến? Hay là quản gia bẩm báo riêng việc này?
Thoáng chốc trong đầu Nhiễm Nhan xẹt qua rất nhiều khả năng, nàng nhìn La thị một cái, thấy bà mỉm cười gật đầu, liền xoay người nói: "Vậy phiền cô nương dẫn đường."
Khi Nhiễm Nhan xoay người ánh mắt lơ đãng quét qua Nhiễm Mỹ Ngọc cùng Nhiễm Vận, Nhiễm Vận thì đầy mặt vui mừng, Nhiễm Mỹ Ngọc thì mím môi quay đầu qua chỗ khác. Trong lòng nàng cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, theo Thu Mạc rời đi.
Phía sau loáng thoáng truyền đến thanh âm Nhiễm Vận, "Chân ngươi làm sao vậy?"
"Mới vừa rồi bị ngã một cái..." Nhiễm Mỹ Ngọc nói.
Bởi vì càng đi càng xa, câu nói kế tiếp Nhiễm Nhan nghe không quá rõ ràng.
"Thu Mạc cô nương, xin hỏi lão phu nhân tìm ta là vì chuyện gì?" Nhiễm Nhan minh bạch một thị tỳ khả năng sẽ không biết nội tình, nhưng vẫn hỏi một câu.
Thu Mạc trông rất là hiền lành, mặt phúng phính hơi trẻ con, cười rộ lên có thể nhìn thấy hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Nô tỳ cũng không biết, lão phu nhân đang trò chuyện với Ngu công, Lăng Đông tỷ tỷ ở trong phòng hầu hạ, là nàng phân phó ta tới."
"Cảm ơn." Nhiễm Nhan đi cùng nàng hướng ra sau Tây viện.
Thu Mạc liền nói không dám.
Đường đi lòng vòng như ruột dê, lúc gần đến cửa hông thông ra tiền viện, Thu Mạc mới dừng lại, "Thỉnh nương tử trước tiên ở gian bên cạnh chờ một chút, nô tỳ đi hỏi Lăng Đông, lão phu nhân khi nào thì tiện gặp ngài."
"Làm phiền ngươi." Nhiễm Nhan khách khí một câu.Nhìn quanh bốn phía, có không ít thị tỳ đang cúi đầu đứng dưới hành lang, trên hành lang cũng có thị tỳ đứng chờ sai bảo, liền nhấc chân đi vào phòng.