"Nghe nói sáng hôm nay Cửu Lang bị Ngụy Thị trung tham tấu." Lưu Thanh Tùng bỗng nhiên cười tủm tỉm nói.



Động tác mọi người đều ngưng lại, nhìn về phía hắn. Chuyện lâm triều sáng nay, Nhiễm Bình Dụ cho dù có tin tức linh thông đi nữa, cũng không có khả năng hiện tại đã biết, nên không khỏi hỏi: "Là vì chuyện gì?"



Tình huống thật sự thì đương nhiên Lưu Thanh Tùng sẽ không nói, chỉ nói: "Nghe nói hắn chậm trễ việc hồi kinh báo cáo công tác..."



Nhiễm Mỹ Ngọc khẩn trương hỏi: "Tội danh này có nặng hay không? Sẽ bị xử trí ra sao?"



"Đây chính là trọng tội!" biểu tình Lưu Thanh Tùng nghiêm túc, đang muốn tiếp tục thổi phồng, lại bị Nhiễm Nhan ngăn lại.



Nhiễm Nhan nhướng mày, "Ta lại không biết, Ngụy Thị trung khi nào thì quản đến cả loại chuyện này."



Ngụy Chinh luôn luôn nhìn việc không nhìn người, mấy chuyện quan viên hành sự hơi lơ là gì đó, hắn hơn phân nửa sẽ không dính vào, không thì khác nào đi đoạt bát cơm của đám người bên Ngự Sử Đài.



Bị vạch trần, Lưu Thanh Tùng không hề có cảm giác xấu hổ, ngược lại nói tiếp: "Đây chỉ là một chuyện, Hình Bộ Thượng Thư, Hình Bộ thị lang, Đại Lý Tự Khanh, Ngự Sử đại phu, đều bị buộc tội. Bất quá chỉ là một việc nhỏ, gây ảnh hưởng lớn một chút, thì tội danh phải chịu cũng không nặng lắm."



Nhiễm Nhan bỗng nhiên minh bạch ý tứ của Lưu Thanh Tùng, Trường An có vụ án, nếu muốn làm đại sự, có phải nên hướng lên trên kiếm một chỗ dựa hay không?



Lần này tiếng sấm lớn, nhưng thực tế thương tổn lại rất nhỏ, là thời cơ cực tốt, chỉ là còn phải xem là dành cho ai, Lưu Thanh Tùng còn có thể dựa vào quan hệ với Tiêu Tụng mà chen một chân, nàng dựa vào cái gì? Một không có thanh danh hiển hách, hai lại không có chỗ dựa cường ngạnh.



Cơ hội sẽ luôn có...Nhiễm Nhan an ủi chính mình như vậy.



Lưu Thanh Tùng thấy thần sắc Nhiễm Nhan cũng không mấy sáng sủa, liền nói sang chuyện khác: "Trận tuyết đầu đông này đúng là oanh oanh liệt liệt, nghe nói Ngô Vương Lý Khác cũng bị buộc tội, chọc Thánh thượng tức giận đến một chân đá ngã lăn án kỉ."



Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Lưu Thanh Tùng đắc ý nói: "Tin tức độc nhất vô nhị nha!"



Lưu Thanh Tùng tuy coi Tiêu phủ là chủ tử, nhưng Tiêu phủ lại chưa bao giờ coi hắn như hạ nhân mà nuôi, lão phu nhân của Tiêu phủ còn coi hắn như con cháu trong nhà, bởi vậy Lưu Thanh Tùng có không ít bằng hữu trong quan trường, tin tức đương nhiên có được rất nhanh.



"Ai u, thánh thượng thật không hổ là một thế hệ anh chủ, thật là anh minh a!" Lưu Thanh Tùng vui rạo rực mà cảm thán, trong giọng nói đầy hương vị vui sướng khi người gặp họa. Tiêu Tụng hôm qua còn hành hạ hắn, hôm nay đã bị buộc tội, nhìn đi, báo ứng rồi đó! Nhưng những người khác lại cho rằng hắn đang nói Ngô Vương.



Nhiễm Bình Dụ bị những lời hắn vừa nói ra làm cho có chút choáng váng, nhưng vẫn hơi minh bạch, chính là Ngô Vương Lý Khác sắp thất thế! Tuy rằng có thể chỉ là nhất thời, nhưng nói không chừng sẽ không gượng dậy nổi, tin tức này đối với hắn mà nói thì có tác dụng rất lớn, vì thế chân thành cảm ơn.



Mọi người còn bị mấy chuyện không thể tưởng tượng này chấn động tinh thần chưa phục hồi lại, La thị thì lôi kéo Nhiễm Vân Sinh lại bắt đầu dặn dò.



Lưu Thanh Tùng thừa dịp này chồm sát vào Nhiễm Nhan nói: "Nếu mọi chuyện phát triển theo đúng quỹ đạo lịch sử, chuyện tháng Mười một sẽ xảy ra, quan trọng nhất chính là...Võ thị có một nữ nhi, sắp đến rồi."



Nữ nhi của Võ Sĩ Hoạch Đô Đốc quá cố của Kinh Châu, năm nay vừa mới mười bốn tuổi, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, tên gọi là Chiếu.



Nữ hoàng tương lai sẽ làm mưa làm gió trong cả một giai đoạn lịch sử.



"Có biện pháp tiếp cận không?" Nhiễm Nhan hơi nhíu mày, chuyện này thực sự không dễ dàng.



"Ngươi nghĩ biện pháp, xem có cách gì để thu hút sự chú ý của nàng, ta sẽ nghĩ cách đưa đến trước mặt nàng." Lưu Thanh Tùng nhỏ giọng nói.



Trên sử sách tính tình của Võ Tắc Thiên sau mười tám tuổi được ghi chép rất rõ ràng, còn khi tuổi nhỏ là người như thế nào, Nhiễm Nhan chỉ có thể suy đoán được một chút từ tư liệu lịch sử, thật sự không nắm chắc được bao nhiêu, "Ngươi không phải nói ngươi là người bạn của chị em phụ nữ sao?"



Lưu Thanh Tùng thoáng nhìn thấy Nhiễm Mỹ Ngọc chú ý tới bọn họ, cười ha ha nói: "Ta sợ nàng không thể kềm chế mà mê luyến ta mất."



Nhiễm Nhan xuy một tiếng, rũ mắt.



Nhiễm Mỹ Ngọc thấy Lưu Thanh Tùng cười tủm tỉm mà nhìn mình khi nói ra những lời này, còn tưởng rằng Lưu Thanh Tùng đang nói mình, không khỏi hừ mũi, liếc mắt khinh thường, nghĩ thầm, cũng không xem ngươi là cái đức hạnh gì.



Ở huyện Tụ Thủy, sau khi bị lời của Nhiễm Nhan giống như nước đá dội tỉnh, Lưu Thanh Tùng cũng nghĩ có nên làm chút sự tình gì đó để chứng minh tồn tại của bản thân hay không, cuối năm Trinh Quán thứ Mười một, bởi vì một thế hệ nữ hoàng tương lai sắp xuất hiện, hắn vỗ đùi, liền lấy vai trò quản gia, vội vàng chạy tới tìm Nhiễm Nhan thương lượng đối sách. Dù sao cơ hội không có khả năng sẽ luôn luôn bày ra trước mặt bọn họ, đã đưa tới trước mắt thì nhất định phải bắt lấy mới được.



Nhiễm Nhan hơi cắn môi, nàng mong chờ thời đại của Võ hậu, khi nữ quyền đạt mức cường đại chưa từng có, nàng làm việc sẽ bớt đi được rất nhiều chướng ngại, nhưng từ giờ cho đến lúc đó thời gian còn quá dài...



Phải lên kế hoạch thật tốt mới được.



Tiễn Nhiễm Vân Sinh đi, Nhiễm Nhan tiếp tục dựa theo nhật trình mình vừa lập ra bắt đầu học tập, sáng sớm đọc Kinh Thi, bởi vì nguyên chủ đã có vốn liếng văn học nhất định, cho nên việc nàng có thể đọc hiểu cổ văn cũng không coi là quá khó khăn.



Trong nhà đốt mấy cái lò sưởi, chân Nhiễm Nhan mang vớ lông dê, ngồi xếp bằng trên lớp chăn lông dê thật dày, đang nghiêm trang thêu hoa trên giá thêu.



Hình Nương nhìn dáng ngồi này của nàng, tư thế dùng kim này của nàng, chỉ biết lắc đầu.



Nhiễm Nhan cũng làm như không thấy, nàng đến giờ này còn không biết mình học thêu hoa thì có ích lợi gì, nhưng Tô tú* của nguyên chủ thập phần xuất sắc, nàng không muốn cứ như vậy mà lãng phí đi.



*là kỹ năng thêu hoặc sản phẩm thêu theo phong cách Tô Châu



"Nương tử, sao lại thêu trên bạch điệp bố? Chúng ta còn không ít vải đâu." Vãn Lục cùng Huyễn Không cuốn trong chăn, chui rúc gần bên bếp lò, run rẩy hỏi.



Nhiễm Nhan cũng không ngẩng đầu lên: "Luyện tập thôi, không cần thiết dùng đến tơ lụa."



Vãn Lục mếu máo, "Bạch điệp bố cũng không thấy rẻ hơn tơ lụa chỗ nào, mà tơ lụa lại đẹp hơn một chút."



Đợi một lúc, thấy Nhiễm Nhan không để ý tới nàng, liền túm Huyễn Không nhích tới cửa, từ khe cửa nhìn ra đại tuyết đang rào rạt bên ngoài, vừa thích vừa phiền não, "Thập Lang gạt người, Trường An rõ ràng so với Tô Châu lạnh hơn gấp mấy lần."



Nàng bên này vừa dứt lời, cửa liền bị gõ vang, Vãn Lục và Huyễn Không còn chưa kịp thối lui, người bên ngoài đã xoạt một tiếng đẩy cửa ra vọt vào, không nghĩ tới trước mặt lại có người, dưới chân vấp một cái, ba người ngã dính chùm.



Ba tiếng kêu thảm thiết vang vọng đến tận mây xanh.



Phó tì cả viện hốt hoảng chạy đến.



Nhiễm Vận vừa từ trên mặt đất bò dậy vừa xoa đầu nói: "Hai người các ngươi chặn ở cửa làm cái gì hả?"



Phía dưới có hai cái đệm thịt, nàng ngã cũng không đau, chỉ mắng một câu, rồi không so đo thêm nữa, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Nhiễm Nhan, "Thập Thất tỷ, mau mau trang điểm, chúng ta đi ra ngoài đi! Hàn nương tử hẹn ta đi thành đông chơi ném tuyết, chúng ta đi chung đi."



Nhiễm Vận ngày thường cũng không ham tham gia mấy chuyện tụ tập này của các quý nữ, nhưng lại không thể không đi, nàng cảm thấy gương mặt lạnh của Nhiễm Nhan đặc biệt có thể trấn được phiền phức, mà mình thì đối với Nhiễm Nhan có ấn tượng không tồi, cho nên mới tới rủ nàng cùng nhau ra ngoài.



"Nương tử, đi đi." Hình Nương thấy Nhiễm Nhan do dự, liền cổ vũ.



Nhiễm Nhan cảm thấy ở Trường An nhận thức thêm vài người nữa cũng tốt, liền sảng khoái đáp ứng, đứng dậy ngồi vào trước kỷ, để Ca Lam hầu hạ trang điểm.



Vãn Lục cũng cảm thấy bản thân như vậy thật quá kiều khí, bèn cắn răng, chui từ trong chăn ấm áp ra, lập tức cái lạnh từ mọi phía đánh úp lại, lạnh đến mức nàng run lẩy bẩy.



Mấy người hầu hạ nhanh tay lẹ chân chải đầu rửa mặt cho Nhiễm Nhan, chuẩn bị y phục.



Nhiễm Vận ngồi ở trước giá thêu, nhìn một bụi Kiếm lan nho nhỏ nằm ở góc trên bên phải, không khỏi khen: "Thật là đẹp mắt."



Bụi lan này không phân biệt đâu là hoa đâu là lá,đều dùng chỉ màu tím, nhưng hình thái phóng khoáng, hoa lá chen nhau nhìn rấtthú vị, mang một chút anh khí khác với hoa lan bình thường, lại không thiếuthanh nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện