Nhiễm Nhan bật lửa ở trước quan tài để đốt thương truật cùng bồ kết, sau đó mang bao tay lên, cẩn thận lật xem thi cốt trong quan tài. Bởi vì thời gian thi thể xuống mồ đã khá dài, những thông tin, dấu vết có thể lấy được từ thi thể đã bị ảnh hưởng của hoàn cảnh, thực vật, thời tiết xóa đi dần dần, huống chi, khối thi cốt này đã bị di chuyển, bộ dạng nguyên thủy đã bị rối loạn, điều này không thể nghi ngờ sẽ gây nhiều khó khăn cho việc kiểm nghiệm.



Căn cứ vào những gì hiện ra từ bạch cốt, Nhiễm Nhan phán đoán, đây là một nữ tử tuổi từ 24 tuổi đến 30 tuổi, xương chậu có dấu vết sinh nở rõ ràng, toàn bộ cốt chất phiếm màu xanh đen, nhìn qua thấy ghê người. Tình huống như vậy, có thể hoài nghi người chết sinh thời trúng độc mà chết, còn trúng phải độc gì, Nhiễm Nhan nghĩ ngay đến thạch tín.
Bất quá cũng không phải là tất cả các thi thể chết do trúng độc thì sẽ biến đen, cũng không phải những thi thể bị biến đen thì đều chết do trúng độc. Khi xương cốt của cơ thể người bị oxy hóa và bị chất hữu cơ thoái biến cũng có khả năng biến đen, cho nên chỉ có thể là nghi ngờ.
Thành phần chủ yếu của thạch tín là Arsenic, nếu người chết xác thật là chết do bị đầu độc thạch tín, như vậy trong thi cốt tất nhiên có chứa Arsenic, nhưng Đường triều lại không có dụng cụ tiên tiến, làm sao xác định được thi cốt người chết có chứa loại độc này?



Chuyện này đúng là nhức đầu, Nhiễm Nhan bớt chút thời giờ liếc qua Tô Phục một cái, thi thể mà hắn tình nguyện khỏa thân cũng muốn kiểm nghiệm quả nhiên rất khó giải quyết, hắn là đối với nàng quá tín nhiệm, cảm thấy nếu nàng không thể kiểm nghiệm ra kết quả, thì Đại Đường sẽ không ai có thể kiểm nghiệm ra? Hay là chắc chắn bất luận kẻ nào đều kiểm nghiệm không ra, cho nên mới dám há mồm đáp ứng, lần này chẳng qua là tìm người tới cho đủ số.
Tô Phục cũng nhạy bén mà nhận ra ánh mắt của nàng, giương mắt nhìn lại, chỉ một cái chớp mắt, liền tóm được ý cười chợt lóe ra trong mắt nàng, ý cười mang hàm ý tự tin, nhất định phải đạt mục đích. Tô Phục hờ hững dời mắt đi, tiếp tục xem nàng kiểm nghiệm.



Sau khi quan sát xong, Nhiễm Nhan dùng tay sờ lên các khúc xương, khi tay cầm vào một đoạn xương sống, thì phát hiện có chút khác thường. Nàng vẫy tay ra hiệu cho một người giơ đuốc lại gần, cúi đầu cẩn thận quan sát, thấy đốt sống thứ ba có vết rạn.
Bên trong vết rạn có vật chất màu đen, rất có thể là khi tổ chức mềm của cơ thể bị mục rữa rồi oxy hóa mà lưu lại, cho nên vết rạn này tuyệt đối không phải do đám người này di chuyển thi thể không cẩn thận gây ra, nhưng còn việc vết rạn được tạo ra khi người chết còn sống hay đã chết, thì còn phải tiến hành kiểm tra thêm mới phán đoán được.
Bộ phận này khá gần tim phổi, xuất hiện một vết rạn như vậy rất đáng giá cân nhắc.
Nhiễm Nhan tiếp tục sờ xuống phía dưới, xương chậu, xương mu, xương đùi đều rất bình thường, khi đến phần bàn chân, nàng cẩn thận quan sát phần ngón út bị thiếu bên chân trái kia, gờ xương khép lại hoàn hảo, có thể kết luận là ngón chân bị chặt sát gốc lúc người chết còn sống, hơn nữa sau khi bị chặt, người này còn sống thêm ít nhất nửa năm.



Kiểm nghiệm xong, Nhiễm Nhan đến chỗ đặt giấy bút, tất cả mọi người đang chờ đợi nàng viết xuống kết quả nghiệm thi, nhưng nàng lại viết xuống một câu: Có thể làm tổn hại một bộ phận thi cốt không?
Nàng cầm tờ giấy này đưa cho Tô Phục.
Tô Phục nhìn thoáng qua, lại đem tờ giấy vò lại, lên tiếng chuyển lời, "Ngỗ tác hỏi, có thể làm tổn hại một bộ phận thi cốt hay không."
Người cầm đầu thì thầm vài câu đối với người bên cạnh, người nọ chuyển lời: "Có thể, nhưng phải nói cho chúng ta biết, tổn hại thi cốt làm gì?"
Nhiễm Nhan khom người viết vài câu lên giấy, giao cho Tô Phục, từ hắn chuyển lời, "Toàn bộ thi cốt biến đen, hoài nghi là trúng độc thạch tín, nhưng không thể khẳng định, phải dùng một vài phương pháp kiểm nghiệm, mới có thể xác định được kết quả chắc chắn."
Người cầm đầu nọ hơi gật đầu, ra hiệu có thể bắt đầu rồi.


Nhiễm Nhan cũng không bắt đầu ngay, mà nhờ Tô Phục mượn một lưỡi đao sắt, nàng cắt lấy một nhúm tóc từ trên thi thể, lại cưa thêm một đoạn xương sườn nằm gần chỗ dạ dày.
Một đám nam nhân, thời điểm nhìn ngỗ tác này dùng lưỡi đao cưa xương cốt, không khỏi ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân, đặc biệt Tô Phục còn biết nàng là nữ nhân, đáy lòng hắn càng cảm thấy quái dị.
Nhiễm Nhan thì vẫn nghiêm túc mà kiểm nghiệm. Nàng trước tiên đem phần xương sườn để lên trên đống lửa nướng lên, đợi cho đến khi có một làn khói bốc ra, liền nhanh chóng đem nó đến gần lưỡi đao.



Đây là một biện pháp cực kỳ giản dị dùng để phán đoán trong thi cốt có Arsenic hay không, dùng khi không còn cách nào khác, được một nhà hóa học phát hiện vào năm 1970, nếu trong vật chất có chứa Arsenic, sau khi bị nung nóng, đem một tấm kim loại mỏng đặt phía trên khói bốc ra, trên bản kim loại sẽ xuất hiện một lớp Arsenic bị oxy hóa.
Trong điều kiện đơn sơ, đây vẫn có thể xem là một biện pháp. Nhiễm Nhan nheo mắt, thấy bên trên lưỡi đao xuất hiện một lớp vật chất như sương trắng, dùng bàn chải nhỏ quét xuống một mảnh giấy, không chờ đến lúc gió thổi tán đi, cũng không đợi người khác đến quan sát, lập tức gói lại.
Rồi sau đó, nàng lại dùng phương pháp này tiếp tục kiểm nghiệm phần tóc.
Phần lớn người bình thường cho rằng, người nếu là trúng độc thạch tín mà chết, sau khi chết đại bộ phận độc tố đều lưu lại ở trong thân thể, kỳ thật không phải, sau khi trúng thạch tín rồi chết, bộ phận lưu lại hàm lượng độc tố siêu cao chính là tóc.



Sau khi gom đươc khá nhiều Arsenic bị oxy hóa, Nhiễm Nhan tiếp tục nghiên cứu vết rạn trên đoạn xương sống kia, vết rạn này nằm ở gần phần ngực, khá gần với tim phổi, vết rạn nằm bên hông đốt sống, khá chỉnh tề, lại không hề có dấu vết khép lại, rất có khả năng là được tạo thành sau khi chết.
Nhiễm Nhan hoài nghi là hung thủ sau khi độc sát người chết, dùng đao kiếm đâm thủng tim phổi, để gây lẫn lộn phán đoán của ngỗ tác đối với nguyên nhân chết, vì thế nàng cẩn thận kiểm tra mấy đoạn xương sườn tương ứng với mấy khúc xương sống gần đó, lật xem hết lần này đến lần khác, rốt cuộc phát hiện trên cây xương sườn thứ 4 bên trái có một vết cứa.Vết cứa này nếu trên xương mới thì có thể thấy được rõ ràng, nhưng khối bạch cốt này đã bị chút phong hóa, vết tích nhỏ bé này, nếu không dựa vào phỏng đoán, căn bản sẽ không được chú ý tới.
Phát hiện này làm Nhiễm Nhan xác định, người chết là sau khi chết mới bị người khác thọc một đao, mục đích của việc này, có rất nhiều khả năng, có khả năng là để cho hả giận, có khả năng là không yên tâm, vì thế lại bổ thêm một nhát, để nàng ta chết chắc không thể nghi ngờ, có khả năng là để gây rối loạn phán đoán của ngỗ tác, còn có khả năng là bên trên hung khí sắc bén được cắm vào tim này có bôi rất nhiều thạch tín.



Mà Nhiễm Nhan nghiêng về hai khả năng sau cùng, nếu là để hả giận, sao có thể chỉ cắm một đao? Ít nhất cũng hạ hai ba đao mới có thể đạt tới mục đích hả giận đi! Nàng mới vừa rồi cẩn thận tra xét một chút, trên thi cốt cũng không có tổn thương khác.



Nhiễm Nhan dùng dấm đặc hắt lên chỗ thiêu đốt thương truật cùng bồ kết trước quan tài, tạo nên một tia khói nhẹ, nàng kéo Tô Phục bước qua, ra hiệu cho những người khác cũng làm theo một lần.



Rồi sau đó Nhiễm Nhan mới kị ngồi ở trước kỷ, đem kết quả mình nghiệm thi kỹ càng tỉ mỉ mà viết lên giấy, nàng cũng không quên Tô Phục dặn dò phải thay đổi tự thể, vì thế cố ý dùng tay trái viết. Nhiễm Nhan trước kia chuyên môn luyện viết chữ bằng tay trái, chữ cực xấu, nhưng tốc độ không chậm.
Ước chừng viết hết năm trang giấy, Nhiễm Nhan mới ngừng tay, viết lên một trang khác đưa cho Tô Phục.
Tô Phục nhìn thoáng qua, vẫn đem trang giấy vò lại, nói: "Ngỗ tác tìm được vật tàn lưu của độc thạch tín từ tóc và xương sườn của thi cốt, gom được hai phần, nếu có hoài nghi, có thể cầm đi thí nghiệm một chút."
Tô Phục đem hai cái bao giấy đưa cho hắc y nhân cầm đầu, rồi sau đó, đem kết quả nghiệm thi cũng đưa qua luôn.



Người nọ dùng ánh sáng từ cây đuốc, đọc qua một lần, càng đọc kinh ngạc trong mắt hắn càng tăng lên, chưa từng có ngỗ tác nào có thể viết nghiệm thi ký lục kỹ càng tỉ mỉ như vậy, thậm chí cả các loại phỏng đoán cũng đều viết đến rõ ràng, càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, ngỗ tác này có thể vẽ ra góc độ và vị trí dao cắm vào trong cơ thể, còn phỏng đoán thêm, tư thế cơ thể phải như thế nào mới có thể tạo thành góc đâm như vậy.



Những điều này là chứng cưỡng bách nghề nghiệp của Nhiễm Nhan, nàng một khi làm báo cáo nghiệm thi, thì tất nhiên sẽ làm kỹ càng tỉ mỉ đến lông tóc không chừa, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào có cơ hội nghi ngờ.
"Tử Kỳ, đây là ngỗ tác từ nơi nào tìm tới?" hắc y nhân cầm đầu bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm thoải mái thanh tân, hơi mang từ tính, là một người trẻ tuổi.
Người này đang nói chuyện với Tô Phục.
Nhiễm Nhan phỏng đoán "Tử Kỳ" có thể là tự của Tô Phục, Tô Phục, Tô Tử Kỳ.
"Không phải người của chúng ta, nếu sự tình đã xong, xin cáo từ." thanh âm Tô Phục lạnh lẽo, vang ở trên cánh đồng bát ngát, làm người không khỏi phát lạnh.
Người nọ cũng hồn nhiên không thèm để ý, chỉ khẽ cười một tiếng, nói: "Sau này còn gặp lại."
"Đừng quên hứa hẹn của ngươi." Tô Phục lại không muốn cùng hắn khách sáo, lạnh lùng nhắc nhở.



Nhiễm Nhan thấy hắn xoay người rời đi, cũng vội vàng xách lên thùng dụng cụ đi theo.
Trên cánh đồng bát ngát một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng đống lửa thiêu đốt phừng phừng, trong không khí tràn ngập hương vị hỗn hợp của thương truật, bồ kết và mùi hơi chua của dấm đặc.
Nam nhân thanh âm tục tằng đưa mắt nhìn Tô Phục đi xa, hạ giọng nói: "Lang quân, cần theo dõi hắn không?"
"Theo dõi?" thanh niên cười nhạo một tiếng, như nhớ tới cái gì, không vui nói: "Ngươi nắm chắc không bị hắn phát hiện sao? Ngươi nhận thức hắn lâu như vậy, đã khi nào thấy hắn thủ hạ lưu tình qua chưa?"
Nam nhân trầm mặc, trước kia lang quân cũng từng phái người theo dõi Tô Phục, đáng tiếc không những không thăm dò được tin tức gì của hắn, còn bị giết sạch toàn bộ, hơn nữa cả lang quân cũng thu được cảnh cáo, bởi vì việc này, lang quân đã phát giận rất lâu.
Trong đôi mắt lộ ra ngoài của thanh niên hiện lên một tia hung ác nham hiểm, lầm bầm lầu bầu chậm rãi nói: "Tử Kỳ, ngươi nếu không thể để cho ta sở dụng, ta dù có dùng hết toàn lực cũng muốn gỡ thủ cấp của ngươi xuống."


Trong lời này của hắn không phải không có ý cảnh cáo, hắc y nhân đứng chung quanh im thin thít như ve sầu mùa đông.



Sau khi Tô Phục cùng Nhiễm Nhan đi được chừng hai trăm trượng, vòng qua một cái gò đất, Tô Phục mới nâng nàng lên, chạy đi như bay.
Hắn vẫn chưa mang Nhiễm Nhan về Ảnh Mai am, mà là trực tiếp đưa về trúc viện hắn ẩn cư.
Đang giữa tháng, hoa mào gà trong trúc viện nở rực rỡ, lay động theo gió núi. Tô Phục kéo xuống khăn che mặt, vừa đi vào trong vừa cởi bỏ áo ngoài màu đen, động tác như đang ở chỗ không người, tư thái tiêu sái lưu sướng, nhất cử nhất động đều đẹp chết người.
Nhiễm Nhan giật mình, thầm nghĩ, này không phải là làm luôn đi! Nghĩ vậy, vội vàng thả cái rương gỗ vướng víu xuống, đi theo.
Tô Phục chỉ thoát đến trung y, đem đầu tóc thả ra xong, rửa sạch tay rồi khoác lên kiện áo ngoài, bưng hai chén nước trà đi ra, nhét một chén vào tay Nhiễm Nhan, thấy nàng chặn ngay cửa, nhàn nhạt nói: "Tránh ra."
Nhiễm Nhan hớp một miếng nước, phát hiện vậy mà còn nóng, bất quá nàng cũng không rảnh mà ngạc nhiên, lui lui qua bên cạnh, ngay sau đó nói: "Ta không chấp nhận chỉ nhìn sơ sơ, ta nói chính là ở nơi ánh sáng đầy đủ, không che không lấp, nhìn kỹ!"
Tô Phục đứng ở trước hành lang, áo ngoài khoát lên thân hình vạm vỡ, tóc đen xõa ở sau người, chỉ dài tới phần lưng, như một ngọn núi trầm ổn, ánh trăng trong vắt chiếu vào sườn mặt như đao khắc của hắn, được màu đỏ rực rỡ của hoa mào gà tôn lên, đẹp không sao tả xiết.
Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm cái hình ảnh tuyệt mỹ này, không tự giác mà ngừng thở.


Editor: mịa nó chớ...làm cái chương này mà nôn nóng muốn chết ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện