Nhiễm Nhan cong môi nhìn Nhiễm Vân Sinh, hoàn toàn làm ngơ lời trách cứ của hắn, cười khanh khách hỏi: "Trong tộc có động tĩnh gì không?"

Nhiễm Vân Sinh thấy nàng cười như băng tan mùa xuân, sao có thể nghiêm mặt nổi, thở dài: "Hiện tại trong thành tin đồn về ngươi rất dữ dội, Nghiêm gia đã tuyên bố từ bỏ hôn sự, các tộc lão rất là tức giận, không thiếu người muốn giận chó đánh mèo với ngươi, bất quá gia chủ Lư gia đã từng công khai khen ngợi ngươi, tốt xấu cũng cho Nhiễm gia vài phần mặt mũi, trước mắt tình hình còn tốt, chỉ cần ngươi an an phận phận mà ở Ảnh Mai am thanh tu, không ai có thể làm gì được ngươi."

Dừng một chút, Nhiễm Vân Sinh nghiêm túc nói: "A Nhan, ngươi nếu là thiếu tiền thì nói với thập ca, đừng lén đi kiếm tiền. Thập ca tuy rằng năng lực hữu hạn, nhưng phương diện tiền tài tuyệt đối không thiếu, chớ có cố chấp, nghe minh bạch không?"

"Ân." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng gật đầu, nàng cũng chỉ có thể ngoài mặt đáp ứng Nhiễm Vân Sinh, nhưng vẫn muốn lén lút để dành thêm một ít tiền phòng thân, bảo hiểm nhiều lần không bao giờ sai, đây là tác phong trước sau như một của Nhiễm Nhan.

Nhiễm Vân Sinh gật gật đầu, ngược lại nói: "Ta đã dàn xếp tốt cho Ngô thần y, là một viện gần thành tây, khá gần với Tây Sơn, hắn không có việc gì có thể đi lên núi hái thuốc."

"Cảm ơn Thập ca." Nhiễm Nhan nói.

Nhiễm Vân Sinh an bài như vậy rất hợp ý Ngô Tu Hòa, cũng hợp ý Nhiễm Nhan. Nhiễm Vân Sinh là ở trong giới thương nhân mà luyện ra, không phải giống như mấy tên ăn chơi trác táng, hắn xử lý công việc đều tinh tế tỉ mỉ, bởi vậy Nhiễm Bình Dụ có rất nhiều việc đều ném cho hắn, con đường làm thương nhân đã xác định cũng không thay đổi được, may mắn là hắn ở phương diện kinh thương cũng rất có năng khiếu.





Huynh muội hai người ở trong rừng trúc nói chuyện trong chốc lát, Nhiễm Vân Sinh liền sai người người đem đồ mang đến đưa vào trong, thuận tiện cúng cho Ảnh Mai am thêm năm trăm lượng tiền dầu mè.

Năm trăm lượng, nhìn thì có vẻ không nhiều lắm, nhưng dựa vào giá cả ở Đường triều, năm trăm lượng này cũng đủ để tu sửa toàn bộ Ảnh Mai am. Bởi vậy am đem Nhiễm Nhan coi như Bồ Tát mà cung phụng, cả cơm chiều cũng cho thêm ba món đồ ăn, tuy rằng vẫn là thức ăn chay nhạt nhẽo, nhưng tinh xảo hơn nhiều.

Nhiễm Nhan dùng xong cơm chiều, tắm gội xong thì ngồi dưới hành lang thắp đèn xem y thư.





Hình Nương đứng ở ngoài cổng trúc kiễng chân nhìn ra, cứ trong chốc lát lại quay đầu hỏi Nhiễm Nhan, "Nương tử, làm nhân chứng đến tột cùng mất bao lâu? Sao trời tối mịt rồi mà còn không thấy bóng người?"

"Chờ một chút đi." Nhiễm Nhan vốn cũng có chút lo lắng, bị Hình Nương nhiễu tới nhiễu lui như vậy, càng thêm nôn nóng, vì thế vội tìm cách tống cổ nàng nói: "Hình Nương, ngươi đem đồ ăn hâm đi."

Hình Nương ứng tiếng, lưu luyến mà đi về phòng bếp. Nàng vừa mới vào phòng bếp không bao lâu, Vãn Lục đã trở lại.

"Nương tử!" sắc mặt Vãn Lục có chút tái nhợt, một đôi mắt sưng đỏ giống hai quả hạch đào, vọt vào viện liền ôm đầu gối Nhiễm Nhan oa oa khóc lên.

Tiếng khóc kinh động Hình Nương, nàng từ trong phòng bếp chạy ra, có chút hoảng thần hỏi: "Vãn Lục! Đây là làm sao vậy?"

"Nương tử." Vãn Lục đứng dậy lau lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống, nức nở nói: "Nha môn nói, hai bộ hài cốt phân loại ra ngày ấy, một là của Ân Tam nương, một là của Ca Lam! Hu hu nô tỳ...chỉ là nô tỳ nhận không ra cái nào là Ca Lam."

Vãn Lục nức nở, cả gió đêm cũng nhiễm lên một tia bi thương, Hình Nương mí mắt vốn mềm, càng không nhịn xuống, nước mắt ào ào mà rơi xuống.





Nhiễm Nhan rũ mắt than nhẹ một tiếng, trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Ngày mai ta viết một phong thư, ngươi thay ta chuyển giao cho Lưu Thứ sử, nếu hắn có thể đáp ứng, đến lúc đó ta tự mình phân biệt."

Nhiễm Nhan duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Vãn Lục, nói: "Ăn cơm chưa?"

Vãn Lục lắc đầu, mắt phượng linh động tràn đầy oán hận, "Nô tỳ không đói bụng, nhìn Ân Văn Thư mặt người dạ thú kia cái gì cũng thấy ghê tởm đến nuốt không trôi! Thì ra hắn đã sớm biết chính mình giết nhầm Ân tam nương, sau lại bức bách Ân Tứ Nương giả trang nàng, còn uy hiếp nàng, nếu để lộ ra một chút sơ hở, liền đem nàng trầm vào sông Bình Giang luôn, vừa lúc cùng Ân tam nương làm bạn."

Trên mặt Hình Nương cùng Tiểu Mãn tràn đầy kinh hãi, Hình Nương run giọng nói: "Hổ độc không ăn thịt con, nhìn bộ dáng Ân Văn Thư kia văn nhã như vậy, mà lại làm ra loại chuyện ác độc đáng bị trời phạt như thế này."





"Còn có Ca Lam! Hắn thừa nhận Ca Lam cũng là hắn phái người diệt khẩu! Nói là ngày đó Ân Tứ Nương hẹn nương tử nhà chúng ta ở sông Bình Giang, Ân Tứ Nương chính mình đi tìm Tần Tứ lang, nương tử nhà chúng ta chờ ở trên bờ sông, không biết sao lại đúng lúc gặp Ân Văn Thư muốn giết người vứt xác, hắn liền phải giết người diệt khẩu! Là..." Vãn Lục đang kích động kể, lại đột ngột hậm hực im miệng.

Nhiễm Nhan chậm rãi tiếp lời nói: "Là Ca Lam vì cứu ta, cho nên một mình dụ hộ vệ Ân phủ rời đi, bất hạnh bị diệt khẩu đi."

Sắc mặt Vãn Lục từ kinh ngạc chuyển thành bi thống, rũ mắt gật đầu.

Mặt Hình Nương tràn đầy không thể tin tưởng, nàng thấy qua nhiều âm hiểm xảo trá, lại rất ít nghe qua những chuyện rợn người như vậy, phụ thân giết thân nữ nhi, cưỡng ép một thân nữ nhi khác, lại muốn diệt khẩu đích nữ nhi của thế gia đại tộc khác, hắn nếu không phải điên sẵn thì cũng phát điên rồi.

"Hàn Sơn là chuyện như thế nào?" sự tình đã nói đến tình trạng này, Nhiễm Nhan chỉ đơn giản hỏi thêm.

Vãn Lục nói: "Hàn Sơn trong một lần yến hội, cùng đám Tần Tứ lang và mấy con cháu thế gia tụ tập ở một chỗ, lén lúc nghị luận mấy nương tử, Hàn Sơn nói hắn nhìn eo mông Ân tam nương khi đi lại, dám chắc chắn nàng đã không còn tấm thân xử nữ! Ân Tứ nương giả trang Ân tam nương, vốn đã nơm nớp lo sợ, không biết từ trong miệng ai nghe đươc việc này, càng thêm sợ hãi, vì thế nghĩ tới Ngụy thị."

"Nói đến Ngụy thị, nàng đối với bên ngoài công bố mình là bé gái mồ côi không còn sĩ tộc, tuy người đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn luôn thủ thân như ngọc. Nàng mang phong vận mỹ mạo, Lăng phu nhân từ sau khi sinh Ân tam nương và Ân Tứ Nương, thân mình liền không được tốt, bởi vậy Ân Văn Thư mới nạp Ngụy nương làm thiếp. Chỉ là Ân Tứ Nương lại phát hiện nàng thường xuyên cùng Thúy Mi ở Thải Tú quán gặp mặt, nghe được Thúy Mi là một nhạc kỹ am hiểu đàn Không, liền cố ý ở trước mặt Ngụy thị nói mình muốn học đàn Không, đáng tiếc số người biết đàn Không quá ít, tìm không được thầy tốt."

"Ngụy thị vì có thể thường xuyên nhìn thấy Thúy Mi, liền mắc mưu, để Thúy Mi lấy thân phận nhạc sư được giới thiệu vào phủ. Sau đó Ân Tứ Nương liền tìm hiểu nguồn gốc, từ thân thế của Thúy Mi tra đến trên đầu Ngụy nương. Nguyên lai Ngụy nương đúng là một bé gái mồ côi mất đi sĩ tộc, nhưng sau lại thành nhạc xướng trong giáo phường, còn cùng người khác dan díu, sinh ra một nữ nhi, là Thúy Mi."





Kỹ nữ cũng coi như là một loại tiện dân, mặc dù nô tỳ trong giáo phường là để phục vụ cho Hoàng Thượng, nhưng tiện dân vẫn là tiện dân, một khi ra khỏi giáo phường, thân phận kia càng trở thành một loại dấu ấn không thể xóa đi.

Mà Ngụy nương không biết dùng biện pháp gì, xoay cho mình một cái thân phận lương dân, lại thêm nàng bản thân khí độ bất phàm, thân phận cũ nơi Trường An xa xôi, ở Tô Châu này đương nhiên có thể giấu mà qua.

Ngụy nương vậy mà giấu diếm được Ân Văn Thư chuyện mình không còn tấm thân xử nữ, cái này làm cho Nhiễm Nhan rất là kinh ngạc, không biết là nên cảm thán Ân Văn Thư vô tri, hay là nên cảm thán nàng thủ đoạn cao minh.





Ân Vãn Vãn dùng thân phận Ngụy nương áp chế Thúy Mi, để nàng đi câu dẫn Hàn Sơn rồi hạ độc hắn.

Tần Tứ lang ẩu đả Hàn Sơn, trùng hợp ngay lúc hắn phát độc, đây vốn không nằm trong tính toán của Ân Vãn Vãn, nhưng chuyện này cũng kích thích cảm giác của Ân Vãn Vãn, càng kích thích nội tâm tràn đầy áp lực cùng với cừu hận điên cuồng phát sinh trong lòng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện